Công Chúa Đại Phúc

Chương 2: Biến cố thay đổi vận mệnh



Sinh nhật mười tuổi của Đại Phúc ngoại trừ Nhược phunhân trong vương phủ không còn ai nhớ. Nhưng mọi người ở nước Cảnh lại nhớ rõ,bởi vì đó cũng là ngày vui của một Vương gia nước Cảnh. Ngày sinh nhật củaVương gia Cảnh Thân Uẩn, Dự vương gia mang theo phi tử vương tôn trong vươngphủ đến phủ đệ chúc mừng.

Mẹ con Nhược phu nhân không có tư cách tham gia.

Trên thực tế, từ khi Đại Phúc ba tuổi, Nhược phu nhânđã không tham dự các loại yến tiệc. Đêm ấy, cũng như mọi khi, bà đang giảng bàicho Đại Phúc, giảng được một nửa thì có nô bộc đến gõ cửa, nói là Tần phu nhâncho mời. Bà không lo lắng Tần phu nhân đối với mẹ con bà thế nào, huống chi đâylà người cùng cảnh ngộ, vị Tần phu nhân này cũng xuất thân không tốt, cũng bịDự vương gia có mới nới cũ, cũng cùng là các phu nhân của hắn.

Quả nhiên sau khi Nhược phu nhân cùng Đại Phúc đi qua,chính là cùng Tần phu nhân dùng cơm và trò chuyện, sau đó thì cáo từ.

Đến đây, với Đại Phúc mọi sự vẫn vậy, không gì thayđổi.

Trời vẫn trời ấy, trăng vẫn trăng kia.

Nhưng khi nàng đi tới hậu viện của Tần phu nhân mọi sựbắt đầu thay đổi.

Rất nhiều năm sau, khi nhớ lại, nàng vẫn cảm tạ Tầnphu nhân — nếu không vì Tần phu nhân nhất thời quật khởi, mời mẹ con nàng, cólẽ nàng cả đời chỉ có thể làm một Đại Phúc nửa si nửa dại — nhưng tiếc là Tầnphu nhân mất sớm, hưởng dương chưa tới ba mươi hai năm.

Nhược phu nhân cùng Đại Phúc lẳng lặng trở về lãnhviện. Đêm ấy trăng thực tròn, đêm rất đẹp. Đại Phúc ăn no, thoải mái, có vàiphần buồn ngủ. Đi đến nửa đường thì nghe có tiếng ồn ào.

"Vương gia hồi phủ!"

"Có thích khách! Bắt lấy thích khách!"

Âm thanh ngày càng náo loạn. Đại Phúc không biếtchuyện gì, chỉ cảm thấy mẫu thân gắt gao nắm tay nàng, bàn tay ướt sũng . Tiếngđao kiếm, tiếng la hét đồng loạt bùng nổ.

"Phúc Nhi, mau, chúng ta mau tìm một chỗ trốnđi!" Nhược phu nhân thực hối hận, nếu không đáp ứng lời mời của Tần phunhân, lúc này Đại Phúc sớm đã đang ngủ, lại càng không gặp phải tai bay vạ giótrước mắt.

"Dạ!" Đại Phúc theo Nhược phu nhân chạy đếnLý hoa viên, tránh ở sau ngọn giả sơn,

"Nhưng là, mẫu thân ... Mẫu thân?"

Nhược phu nhân biết nàng muốn hỏi chuyện gì, nhưngchưa biết giải thích với đứa con ngốc nghệch như thế nào cho rõ ràng?

"Suỵt!" Nhược phu nhân đặt ngón tay lên môinàng, "Đừng nói, cứ trốn ở đây đã!"

Đại Phúc nhu thuận gật gật đầu. Một lát sau, tiếngđộng ở tiền viện tựa hồ đã nhỏ xuống. Nhược phu nhân đang do dự nên trở về haykhông, lại nghe thấy một động tĩnh rất nhỏ. Bà kinh sợ kéo theo đại Phúc cùngquay người lại.

Trước mặt là một Hắc y nhân, mặt mũi đều che kín, chỉlộ ra một đôi mắt tinh quang nhấp nháy.

"A!" Nhược phu nhân chưa kịp kêu cứu, yếthầu đã căng thẳng, nói không ra tiếng.

Đại Phúc chỉ thấy Hắc y nhân điểm 1 cái trên người mẫuthân, mẫu thân liền ngây dại. Nàng hoảng sợ lắc tay mẫu thân, mẫu thân vẫnkhông để ý tới nàng, chỉ lấy mắt nhìn chằm chằm Hắc y nhân, ánh mắt giống nhưcầu xin.

Hắc y nhân lạnh lùng nói: "Ta giải huyệt đạo chongươi, ngươi đừng lớn tiếng kêu người đến là được!"

Nhược phu nhân sau khi được giải huyệt thì đau khổ cầuxin: "Ngươi buông tha chúng ta đi, chúng ta coi như không phát hiệnngươi."

Hắc y nhân cẩn thận đánh giá Nhược phu nhân một lát,đột nhiên hỏi: "Phu nhân xưng hô như thế nào?" Hắn một mình ám sát Dựvương gia, không nghĩ vương phủ có cao thủ, bất ngờ bị truy đánh mãnh liệt,không có đường ra bèn trốn vào trong vương phủ, chạy trốn đến hoa viên vừa vặngặp hai người này. Nhược phu nhân mặc dù đã có con nhưng phong thái hơn người,sau khi giải huyệt, ngôn ngữ vẫn trấn định. Hắc y nhân đoán đây là người có vaivế trong phủ bèn có ý định dùng hai mẹ con để uy hiếp, tìm cách thoát khỏivương phủ.

Nhược phu nhân sau hồi hoảng hốt, trả lời hắn:"Ta là Nhược phu nhân."

Hắc y nhân đột nhiên nhìn sang Đại Phúc rồi cười, nói:"Vậy ngươi chính là Nhược phu nhân, còn kia là Đại Phúc!"

Nhược phu nhân lập tức biến sắc, nước Cảnh ai ai cũngđều tin Dự vương gia yêu đứa con ngốc nên không khó tưởng tượng ý định của kẻxấu trước mắt.

Đại Phúc mơ hồ không hiểu, nhìn bọn họ, chỉ thấy Hắc ynhân kia cười thì nàng cũng cười theo bản năng. Hắc y nhân nắm chặt cổ taynàng, cười to nói: "Đại Phúc trong tay, ta có thể thoát khỏi vương phủrồi!"

Tay Đại Phúc bị hắn làm đau, cụp mắt nói: "Đau...Buông tay!"

Hắc y nhân nhìn vẻ mặt nàng, càng tin tưởng thân phậncủa nàng, bèn nắm thắt lưng nàng, đi nhanh ra hoa viên.

"Cảnh Thân Mậu! Ngươi đi ra cho ta!"

"Mẫu thân!" Đại Phúc vươn hai tay về phíamẫu thân nhưng càng lúc lại càng cách xa.

"Buông Phúc Nhi ra! Bắt ta đi, đừng bắt Phúc Nhi..." Nhược phu nhân đuổi không kịp, nửa sau câu nói nói tan biến tronggió, "Vương gia cũng không..."

Đại Phúc ở giữa không trung, so với "Phượng phihà" còn là rất cao nhưng lại không cảm thấy một chút tự do. Nàng bị hắc ynhân giữ chặt trong tay, phía dưới là vòng vây của thị vệ vương phủ, trong taylăm lăm binh khí, thần sắc đầy cảnh giới. Rất nhanh, nàng thấy Dự vương gia vớiánh mắt có vẻ châm chọc.

"Cảnh Thân Mậu! Ngươi xem xem trong tay ta làai?"

Đại Phúc bị giơ lên cao, nhưng không ai thèm nhìnnàng. Nàng cũng không nhìn bọn hắn, chỉ đưa mắt tìm mẫu thân.

"Không phải là Đại Phúc sao?" Cảnh Thân Mậukhinh khi nói, phía sau hắn, người hầu tâm phúc lập tức bưng tới một chiếc ghếbành, Cảnh Thân Mậu thong dong ngồi xuống, "Ta khuyên ngươi đừng si tâmvọng tưởng lấy con bé làm tấm mộc, biết điều thì khoanh tay chịu trói đi."

Đại Phúc cảm thấy thân mình hơi hơi rơi xuống, theosau là giọng nói cất cao: "Cảnh Thân Mậu ngươi đừng tưởng gạt được ta,trong tay ta rõ ràng là tâm can bảo bối của ngươi, nếu không muốn con bé bịthương thì hãy lập tức bảo đám thuộc hạ lui ra, mang đến cho ta 1 con khoái mã,sau khi ra ngoài thành ta sẽ thả Đại Phúc của ngươi!"

"Ha ha!" Cảnh Thân Mậu bật cười, trong mắtđã tràn ngập trào phúng.

"Á! Mẫu thân ... Mẫu thân! Đau!" Đại Phúcđau đớn cả nửa người, một bên cánh tay như muốn đứt lìa.

"Phúc nhi! Phúc nhi..." Mặc dù cách rất xa,tiếng gọi thê lương của Nhược phu nhân vẫn truyền tới, tiếng gọi ấy người vôtình nghe xong cũng phải động tâm, nhưng Dự vương gia chẳng những vô cùng thờ ơmà còn cười ha hả:

"Ha ha ha! Buồn cười, buồn cười! Thật buồncười!"

Thích khách đã bị dồn vào đường cùng, không cách nàothoát ra được. Nơi này ngày càng có nhiều người kéo đến xem, khung cảnh trở nênnáo nhiệt. Phía sau Dự vương gia dần dần xuất hiện những nữ nhân trang điểmxinh đẹp. Nhược phu nhân rốt cục cũng đuổi tới, quỳ gối trước Dự vương giakhông ngừng dập đầu: "Cầu xin Vương gia từ bi, cứu Phúc nhi đi!"

Tiếng dập đầu ấy không khỏi làm Đại Phúc nước mắt tuôntrào.

"Mẫu thân! Không cần!" Lần này nàng không hềlắp bắp mà là không ngừng lặp lại câu nói kia, "Mẫu thân! Khôngcần..."

Hắc y nhân thấy Nhược phu nhân dập đầu đến chảy máu màCảnh Thân Mậu sắc mặt không đổi, mới tin Đại Phúc trong tay mình không phải làphúc lớn của hắn! Nhưng hắn vẫn không cam lòng, căm giận nói: "Hổ dữ khôngăn thịt con, chẳng lẽ Đại Phúc không phải con ngươi sao Cảnh Thân Mậu?"

Cảnh Thân Mậu từ từ nói: "Nó là đứa ngốc, thứ vôdụng! Không phải bổn vương thương hại nuôi lớn thì nó đã chết từ lâu. Bổn vươngcó thể để nó sống đã là nhân từ lắm rồi. Bây giờ nó cũng nên đền đáp, nên vìbổn vương chết một lần xem sao?"

"Vương gia!" Nhược phu nhân đột nhiên ngẩngvầng trán đã loang lổ vết máu lên, "Những gì đã qua thiếp xin lỗi ngài,hôm nay nếu ngài cứu Phúc nhi, thiếp xin trọn đời hầu hạ ngài!"

Cảnh Thân Mậu lạnh lùng nói: "Muộn rồi Nhược Nhi!Nếu mười năm trước ngươi đối với bổn vương như vậy, bổn vương chắc chắn vuimừng xem ngươi bằng trời..." Trong mắt nữ nhân phía sau hắn hiện lên mộttia ác độc, nhưng khi nghe hắn nói hết câu thì vui vẻ ra mặt. "Nhưng ngươiđúng là không biết soi gương, ngươi bây giờ đừng nói là thị hầu bổn vương ngaycả làm hạ nhân cho bổn vương cũng không xứng! Đi đi, đừng làm vướng mắtta!"

Nhược phu nhân ngẩn ra rồi cất giọng thê lương:"Những tình xưa nghĩa cũ nếu có thì tối nay cũng đã hết. Ta vô ơn bạcnghĩa, chồng ta cũng phụ ta. Ta không van xin ngài nữa!" Nói rồi bà nghiêmnghị đứng lên, xoay người về phía Phúc nhi.

Cảnh Thân Mậu nghe xong câu nói sau cùng của Nhược phunhân, cơ hồ chìm vào kỷ niệm trong quá khứ. Bọn thị vệ không thấy hắn ra lệnhnên ở tại chỗ chờ đợi. Chỉ thấy Nhược phu nhân nghiêng ngả lảo đảo về phía hắcy nhân và đại Phúc, gương mặt loang lổ vết máu.

Cảnh Thân Mậu sau khi hoàn hồn thì cười lạnh, đưa taylên phất 1 cái, lệnh giết ba người, bọn thị vệ khát máu tuốt ngay đao kiếm rakhỏi vỏ.

"Mẫu thân! Phúc nhi không đau , mẫu thân cũngkhông đau !" Đại Phúc lại vươn đôi tay nhỏ bé về phía Nhược phu nhân.

Xa xa kia là những đao kiếm vô tình.

Nhược phu nhân hai tay cầm tay Đại Phúc, Hắc y nhândậm chân 1 cái, bỗng nhiên lại kéo lấy Đại Phúc. Đại Phúc nghe bên tai tiếnghắn cuồng bạo: "Ta không tin ngươi có thể độc ác đến vậy!"

Nửa người lại bị đau như cắt nhưng so ra vẫn chưa bằngnỗi dứt ra khỏi bàn tay mẫu thân, Đại Phúc đau đớn khôn nguôi.

Thấy hắc y nhân đánh tới, Dự vương gia quyết liệt ralệnh.

"Giết!"

"Phúc nhi!" Nhược phu nhân kêu lên tuyệtvọng, cùng lúc đó, Đại Phúc cảm thấy mắt hoa lên.

###

Đó là một cơn ác mộng. Rõ ràng hai mắt mở to lại nhìnkhông thấy, liều mạng la lên lại nghe không được. Bốn phía vô biên vô hạn vâyquanh nàng. Nàng chỉ có thể cảm thấy tiếng hô to rồi có 1 thứ chất lỏng chảytrên da, cơ thể như có cảm giác tứ chi đứt lìa. Nhưng nàng không muốn chết,nàng muốn sống. Đầu nàng như bùng nổ, tư duy chưa bao giờ từng có lại vận độngmãnh liệt và rõ ràng như vậy, giống như một con quay xoay tròn cực nhanh lạihiện ra hoa văn tinh xảo.

- Ta là ai?

- Đại Phúc? Cảnh Vĩnh Phúc!

Não bộ mười năm hồ đồ đột nhiên thanh tỉnh.

Đúng vậy, nàng là Đại Phúc, đứa trẻ ngốc Đại Phúc.Nàng là Đại Phúc, đứa trẻ mà phụ thân thà bỏ mặc cho chết chứ không cứu. Nànglà Đại Phúc, đứa trẻ bị mọi người lấy ra làm trò đùa, diễu cợt, … Nàng vì saocòn sống trên đời?

Đại Phúc lấy hết sức để đứng lên, cố gắng nâng mí mắt.Một chất lỏng ấm áp lại lạnh lẽo chạy quanh nàng, rất thoải mái, rất giống cảmgiác được ở trong lòng mẫu thân. Không, mẫu thân của nàng, mẫu thân — mười năm,có thể nhớ lại chuyện cũ lại giống như một cơn ác mộng, ngay cả một đứa trẻngốc không hiểu mọi chuyện thì cũng không chịu nổi chuyện cũ.

Nhưng là mẫu thân níu kéo nàng trở lại. Mẫu thân luônhòa ái mỉm cười, ban ngày nắm bàn tay bé nhỏ của nàng hai mẹ con cùng chạytrong khuôn viên lãnh viện lạnh lùng mà trong trẻo; buổi tối ôn nhu nhỏ nhẹgiảng bài cho nàng.

Trước kia nàng như người nằm mộng, thần trí không rõ,nhưng hiện tại nàng đã tỉnh. Nàng muốn cho mẫu thân biết, con gái của mẫu thânkhông ngốc, một chút cũng không... Nàng không bao giờ muốn thấy mẫu thân khócnữa, nàng thầm nguyện làm cho mẫu thân vui vẻ...

— cho dù thế gian có lạnh như băng.

Đại Phúc rốt cục cũng có thể nghe những âm thanh xungquanh, người nàng yêu thương nhất trên đời đang gọi nàng: Phúc nhi! Phúc nhi...

— nàng muốn sống sót!

— đúng vậy, nàng muốn sống sót, muốn cùng với mẫu thânở trên đời này vui vẻ sống.

Thái y sớm đã tưởng phải nói cho người mẹ đáng thươngkia rằng con của bà không có khả năng thức tỉnh, lúc này lại phát hiện hơi thởđứa bé mong manh nhưng đã dài hơn, sau đó lại mạnh dần lên.

Sau khi chẩn mạch, Thái y kinh ngạc nói: "Chúcmừng Nhược phu nhân, đứa nhỏ này thực đúng với tên, quả là có phúc lớn! Đã đếncửa tử vẫn có thể quay về, giờ chỉ cần chú tâm điều dưỡng, không quá nửa năm,bảo đảm bà sẽ có lại một Đại Phúc đầy sinh lực!" Nhìn Nhược phu nhân vừanín khóc đã mỉm cười, Thái y cảm khái: sống thì đã sao? Đã một đứa con ngốc lạithem bà mẹ ngốc, Nhược phu nhân chẳng lẽ không biết đứa nhỏ như vậy còn sốngcũng chỉ liên lụy bà?

Cảnh Vĩnh Phúc lẳng lặng nằm trên giường, nửa thángsau lại trở lại nhân thế. Như nàng dự đoán, vừa mở mắt đã thấy mẫu thân. Nhượcphu nhân bưng chén thuốc hai tay run run, nước mắt lung tròng.

"Phúc nhi..."

Cảnh Vĩnh Phúc cẩn thận nhìn mẹ, Nhược phu nhân thậtsự xinh đẹp phi thường, mặc dù thần sắc tiều tụy cũng vẫn rất quyến rũ. Khuônmặt dài, chân mày thanh nhã, làm cho người ta vừa nhìn liền thấy thân thiết.

Không biết nhìn nhau bao lâu, Nhược phu nhân rốt cụcphát hiện điều khác lạ. Phúc nhi có chỗ không giống. Vẫn là Phúc nhi khuôn mặtthanh tú nhỏ nhắn, vẫn là hàng mi thưa thớt ... Nhưng ánh mắt đã hoàn toànkhác. Trước đây ánh mắt ấy ngây dại thì giờ đây thần thái lại rạng rỡ, conngươi đen láy đầy sinh khí.

"Mẫu thân!" Cảnh Vĩnh Phúc dừng một chút rồinói, "Mẹ con ta rời nơi này đi!"

Chén thuốc từ trên tay Nhược Phu Nhân rơi xuống đất.

"Phu nhân, làm sao vậy?" Nha đầu ở ngoài cửavội vào hỏi.

Cảnh Vĩnh Phúc cười nhẹ với mẫu thân rồi lại nhắm mắt.

"Không có gì, ta không cẩn thận làm rơi chénthuốc. Ngươi nhặt lên giúp ta." Nhược phu nhân có vài phần kích động, ánhmắt vẫn không rời Đại Phúc.

"Dạ, phu nhân đừng để mình quá mệt." Nha đầutiến vào thu dọn rồi quay đầu bước đi .

Chờ nha đầu đi xa, Nhược phu nhân nhẹ giọng gọi:"Phúc nhi!"

Cảnh Vĩnh Phúc lại mở mắt ra: "Mẫu thân..."

"Phúc nhi... con ... Rốt cục đã tỉnh!"

"Đúng vậy, mẫu thân, con đã ngủ lâu lắmrồi." Cảnh Vĩnh Phúc khẽ nhấc đầu ngón tay,

Nhược phu nhân liền cầm tay nàng. Tay mẫu thân nàngthực ấm áp, thực ôn nhu.

"Mười năm, mẫu thân, Phúc nhi thật sự là ngủ lâulắm rồi! Bất quá hiện tại Phúc nhi đã tỉnh, hoàn toàn tỉnh. Mẫu thân." Lầnđầu tiên nói được nhiều như vậy, Cảnh Vĩnh Phúc nói rất chậm nhưng không hề lắpbắp .

Nhược phu nhân rốt cuộc nhịn không được, nước mắt đãtuôn xuống ướt cả tay Cảnh Vĩnh Phúc. Đây là thời khắc bà hạnh phúc nhất từtrước tới nay. Đứa con ngốc nghếch bà ngậm đắng nuốt cay dưỡng dục mười năm nayđang bình tĩnh nói với bà:

"Con không ngốc! Cũng sẽ không bao giờ trở thànhngốc!"

Thời gian một ngày qua rất nhanh nhưng hôm nay lại dàilê thê. Nhược phu nhân kể lại cho Cảnh Vĩnh Phúc tất cả mọi chuyện.

Cái đêm thay đổi vận mệnh của Cảnh Vĩnh Phúc, nàng bịHắc y nhân bắt làm con tin, Dự vương gia lại hạ lệnh giết không cần hỏi, cuốicùng trong cơn đao kiếm vô tình chẳng ai ngờ được cứu vớt Cảnh Vĩnh Phúc lại làHắc y nhân. Hắn lấy thân thể bảo hộ Cảnh Vĩnh Phúc, thế cho nên Cảnh Vĩnh Phúckhông bị nguy hiểm tính mạng. Khi hắc y nhân chết, bọn thị vệ cũng ngừng tay.Chỉ là, tuy không chết nhưng nàng cũng bị trọng thương. Thật đáng buồn cười,cuối cùng cứu Cảnh Vĩnh Phúc không phải là người thân của nàng mà là kẻ muốngiết nàng. Có lẽ là do lương tâm của hắc y nhân trỗi dậy trong nhất thời, hayhắn không muốn cùng chết với một kẻ ngốc. Nhưng rốt cuộc hắn nghĩ như thế nàocũng chỉ có diêm vương biết. Thân phụ của Cảnh Vĩnh Phúc, Dự vương gia CảnhThân Mậu, thì chỉ nhìn đứa con nửa chết nửa sống của mình bằng nửa con mắt mànói: "Thật đúng là Đại Phúc! Đứa ngốc phúc lớn!" Sau khi cho gọi Tháiy, hắn không hề tới thăm Cảnh Vĩnh Phúc lấy 1 lần.

Cảnh Vĩnh Phúc nghe xong , trong lòng chẳng không cónửa điểm phẫn nộ, từ thời khắc đó, thời khắc hắn thấy chết không cứu còn hạlệnh giết chết nàng, Dự vương gia không còn là phụ thân của nàng.

"Mẫu thân, con không có hứng thú nghe mấy chuyệnnày." Cảnh Vĩnh Phúc nói, "Con vừa từ 10 năm trước trở về, không biếtđời người còn được mấy cái 10 năm”.

Nhược phu nhân vui vẻ mà cười. Không phải đứa trẻngốc, bà đã sớm biết con của mình là một thiên tài. Bà mang tới bộ sách, chỉđọc tên bài thơ đã nghe tiếng Cảnh Vĩnh Phúc lanh lảnh đọc không ngừng.

"Mẫu thân, làm sao vậy?" Thấy Nhược phu nhânthần thái khác thường, Cảnh Vĩnh Phúc dừng lại hỏi.

Nhược phu nhân ôm chầm lấy nàng: "Con ngoan, mẫuthân sớm biết con không phải đứa trẻ bình thường! "

"Đúng vậy... Khi mẫu thân giảng bài, giọng mẫuthân rất êm tai nên con nhớ được ngay." Cảnh Vĩnh Phúc dừng một chút rồinói, "Nhưng cũng có nhiều ý con không rõ, muốn mẫu thân giải thích chocon...." Nói chuyện một hồi, Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy đau đầu, đưa tay sờmới phát hiện sau đầu có băng bó.

Nhược phu nhân thấy thế nói: "Thái y nói đầu conbị thương nên mới hôn mê lâu như vậy."

Lập tức Cảnh Vĩnh Phúc mơ hồ hiểu được vì sao nàng lại"Tỉnh". Rất nhiều năm sau, Thái y nói cho Cảnh Vĩnh Phúc biết, nàngnguyên là bị máu bầm trong não làm thành kẻ ngốc, sau não bị đánh mạnh, máu bầmtan ra nên nàng lại “tỉnh”.

Hai tháng sau đó, những lúc không có ai quấy rầy, CảnhVĩnh Phúc đều nằm trên giường im lặng đọc sách để nhớ mặt chữ. Kỳ thật nàng cóthể đọc làu làu thi thư nên nhớ mặt chữ đơn giản hơn nhiều, chỉ có chút khókhăn trong việc lý giải ý tứ từng câu chữ. Nhược phu nhân không phải ngườichuyên dạy học, rất nhiều sách bà cũng không rõ, như thiên văn, tính toán,những sách này Cảnh Vĩnh Phúc đều phải tự mình mày mò thêm. Mười năm, Cảnh VĩnhPhúc cần phải lấp chỗ trống kiến thức của mười năm này.

Nhược phu nhân giảng giải cho nàng thường sợ nàng quámệt mỏi nên đều bắt nàng đi ngủ thật sớm. Cảnh Vĩnh Phúc cũng biết nàng quánóng ruột, thân thể còn chưa khang phục, càng có rất nhiều thứ cần học. Nhưnglà, ở lại vương phủ thêm 1 ngày nàng không được tự nhiên thêm một ngày.

"Mẫu thân, con nói rồi, chúng ta phải rời khỏinơi này..." Cảnh Vĩnh Phúc thì thào nói, mơ hồ như đang ngủ. Nhược phunhân mỉm cười đắp chăn cho nàng. Phúc nhi của bà đang nhanh chóng trưởng thành.

Sau khi đại họa xảy ra 4 tháng. Cảnh Thân Mậu nhậnđược một bẩm báo kỳ quái từ phủ tổng quản, nói Đại Phúc không biết trên dưới,không hiểu nguyên tắc, dám lấy thuyền gỗ dạo chơi trên hồ trong phủ, còn thườngxuyên lôi kéo Nhược phu nhân đi thuyền chơi đùa. Phu nhân ban đầu không chịunhưng bất đắc dĩ cũng cùng con đi chơi hồ, lo rằng nàng đi 1 mình sẽ nguy hiểm.

Tổng quản xin chỉ thị Vương gia, dù Nhược phu nhân cóbị thất sủng thì Đại Phúc cũng là con của vương gia? Nhưng Cảnh Thân Mậu rấtlâu vẫn không cho hắn câu trả lời thuyết phục.

"Vương gia..."

Cảnh Thân Mậu nhớ tới đêm đó, Đại Phúc bị Hắc y nhângiữ trên không trung, vươn một tay về phía Nhược Nhi, Nhược Nhi đầu đầy máu,dứt khoát kiên quyết cứu đứa con khờ... Cuối cùng Hắc y nhân lại kỳ quái dùngthân mình che chở đao kiếm cho Đại Phúc.

"Thôi, cứ mặc kệ chúng, đừng làm phiền bổn vươngvì chuyện này nữa!"

Sau sự việc này, có những chuyện càng kỳ quái hơnnhưng tổng quản cũng không trình báo nữa. Như việc Đại Phúc làm thợ mộc, cònlàm ra vài đồ vật nhỏ cổ quái chẳng ai biết là gì.

Thời gian này bất cứ khi có ai đến gần Đại Phúc vẫnlàm ra vẻ ngây ngốc, nở nụ cười ngớ ngẩn, Nhược phu nhân thì ở bên nhìn đầy aioán.