Công Chúa Dã Man

Chương 11



Ghét Độc Cô Dận!

Cáp Liên căm giận đem toàn bộ những thứ gì nhìn thấy trước mặt hất tất cả xuống đất.

Nhìn nàng đắm đuối đưa tình như thế để làm gì? Còn nói một tràng ghê tởm nào cái gì là trái tim đã sớm thuộc về nàng, cả đời đều là người của nàng, nào là ngoại trừ nàng ra ai cũng không cưới ai! Ai tin hắn chứ!

Nàng ảo não dậm chân một cái. Có! Nhất định sẽ có người tin hắn! Hơn nữa kẻ ngu ngốc này lại chính là chính nàng!

Vừa rồi Độc Cô Dận hôn nàng xong, nhìn thấy vẻ mặt ý loạn tình mê của nàng, vui vẻ vô cùng, chẳng những thuận thế ở trên người nàng sờ mấy cái ha ha đậu hũ, còn nhặt tóc của nàng lên làm bộ muốn thắt với tóc của hắn, nói cái gì là muốn làm vợ chồng son?

Người hán có tập tục kỳ quái này sao? Nếu không phải lúc ấy nàng liều chết cứu tóc của mình, thì chẳng phải bây giờ tóc nàng đã cùng tóc cái người chán ghét Độc Cô Dận dây dưa đến chân trời rồi sao.

Đập đồ xong, cuối cùng tâm trạng nàng cũng bình tĩnh lại một chút, bắt đầu nghĩ tới việc phải làm thế nào chạy ra khỏi hoàng cung.

Đúng, nàng muốn chạy trốn! Nàng nhất định phải chạy đi! Tuyệt đối không muốn cứ như vậy bị ép gả cho Độc Cô Dận! Mặc dù hình như nàng cũng không chán ghét hắn lắm, nhưng nàng không cách nào đón nhận một hôn nhân như vậy!

Hơn nữa nàng lại bị chính cữu cữu Nhã Trát Mộc của mình "bán" đi, giọng điệu này nói thế nào nàng cũng nuốt không trôi, nàng nhất định phải đào hôn, trở lại bộ tộc, khiến cho con gái của ông ta vẫn như cũ không gả đi được, tốt nhất là khiến cho ông ta tức chết đi!

Nói làm liền làm!

Vì sợ bản thân thật sự bị sự dịu dàng của Độc Cô Dận tấn công làm cho mê muội, Cáp Liên không quản mọi việc, trước tiên phải thay lại quần áo ban đầu, mở cửa sổ ra nhân lúc thị vệ không chú ý, nhanh chân rón rén chạy ra ngoài.

Chỉ là nàng vừa mới rời khỏi phòng không bao lâu, liền bị thị vệ phát hiện, đuổi theo khiến nàng lại lạc đường, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn bị năm, sáu thị vệ dẫn trở về phòng.

Mới bước vào gian phòng, nàng liền giật mình phát hiện Độc Cô Dận đã đợi ở đó rồi.

"Không ngờ mới được một ngày nàng đã muốn trốn rồi?" - Hắn lạnh lùng hỏi, không nhìn ra bất kỳ biểu tình gì trên mặt.

Cáp Liên chưa từng thấy dáng vẻ nàng của hắn, nàng vẫn cho rằng hắn chỉ là một tên háo sắc ngu ngốc, liếc thấy vẻ mặt nghiêm túc này của hắn, nàng cũng biết họa lớn rồi.

Ở trong cung chưa tới nửa ngày, nàng đã muốn trốn?

Ít nhất cũng phải đợi đến đêm khuya mới trốn đi chứ? Như vậy xác suất trốn thoát cũng lớn hơn?

Đáng tiếc từ trước tới nay cá tính của nàng đều là nghĩ đến cái gì phải đi làm ngay, rất ít khi suy nghĩ đến hậu quả, cũng bởi vì như vậy, mới gây ra không ít họa, khiến người trong nhà nhức đầu không ngừng.

"Ta.... Ta chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút thôi" - Nàng ngập ngừng nói.

"Ra ngoài đi dạo? Cần phải thay quần áo sao?" - Hắn cầm bộ quần áo Cáp Liên ném trên giường chất vấn.

"Quần áo này quá mỏng! Ở nửa người dưới cái gì cũng không ngăn được, gió thổi vào rất lạnh, ta không quen" - Nàng thành thực trả lời.

"Nếu nàng ngoan ngoãn đợi ở trong phòng, không ra ngoài chạy loạn không leo cây không vượt nóc băng tường, làm sao gió có thể lùa vào trong?".

Dần dần Cáp Liên cũng tự biết mình đuối lý, không thể làm gì khác hơn là rầu rĩ im lặng, cúi đầu nhìn phiến đá.

"Đi thay quần áo, sau đó ta dẫn nàng đi gặp hoàng huynh".

Vốn dĩ Cáp Liên muốn từ chối, nhưng mới giương mắt, liền gặp ánh mắt sắc nhọn dường như có thể giết người của Độc Cô Dận, nàng sợ hết hồn, vội vàng cúi đầu.

Thì ra tên Vương gia người hán này cũng sẽ có lúc tức giận?

Nàng vốn đang cho là hắn chỉ là một tên Vương gia hư hỏng chuyên ăn đậu hũ nữ nhân!

Độc Cô Dận bước nhanh ra ngoài, mang theo một chút hương thơm nhàn nhạt thổi qua bên cạnh nàng.

Nàng không nhịn được len lén quay đầu lại nhìn bóng dáng cao ngạo kia một cái. Thật kỳ lạ, rõ ràng mình mới là người bị mắng, nhưng tại sao nàng lại vẫn cảm thấy Độc Cô Dận như vậy ngược lại còn có khí khái nam tử? Ngay cả lúc phụ thân tức giận cũng không có hung dữ như hắn! Hơn nữa hắn cũng không giống như phụ thân, chỉ vào nàng bảo nhảy, chỉ là lạnh lùng nói mấy câu như vậy, ánh mắt lạnh nhạt quét tới, nàng đã cảm thấy từ đầu đến chân đều bị hắn nhìn thấy, hơn nữa còn cảm thấy người sai là nàng, thậm chí trong lòng nàng hình như dâng lên một cảm giác áy náy chưa từng có, thật giống như nàng không nển để hắn tức giận.

Có lẽ tất cả mọi người quá cưng chiều nàng, chưa bao giờ có người dám bày ra vẻ mặt đó cho nàng xem?

Suy nghĩ một lúc lâu, lại nhìn bốn phía xung quanh gian phòng thỉnh thoảng mấy bóng dáng thị vệ lại xuất hiện, Cáp Liên thở dài một cái, xem ra buổi tối hôm nay, thậm chí là mấy ngày tới, căn phòng này sẽ được canh giữ nghiêm ngặt hơn rồi? Muốn chạy trốn càng khó hơn.....

Nàng chán nản đi tới bên giường cầm bộ quần áo mềm bồng bềnh kia, chân mày lại nhíu lại, trước đó là Thái Thì thay quần áo cho nàng, bây giờ không có nàng ta, làm thế nào có thể mặc được quần áo này, bây giờ một mình nàng thay..... Ai! Thôi, dù sao cũng chỉ là khoác lên trên người, chỉ cần cái váy không đội lên trên đầu là được rồi?

*****************

Đúng lúc, sau nàng khó khăn lắm mới đem bộ quần áo này mặc người, Độc Cô Dận cũng phái người tới đón nàng.

Chẳng qua tiểu thái giám tới đón nàng nhìn thấy dáng vẻ lung tung lộn xộn này của nàng, đầu tiên là sợ hết hồn, sau đó vội vội vàng vàng chạy về báo cho Độc Cô Dận.

Cáp Liên đang buồn bực đứng chờ ở hành lanh Độc Cô Dận cũng đi tới, vốn dĩ hắn đang hao tổn tinh thần không biết làm thế nào để giải thích với hoàng huynh chuyện Cáp Liên tự tiện chạy trốn, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ vừa buồn cười vừa đáng yêu này của nàng, liền không nhịn được buột miệng cười, tâm trạng trong nháy mắt đã trở nên khá hơn.

"Tiểu nha đầu này, không ai dạy nàng mặc quần áo sao?" - Khuôn mặt nghiêm nghị lúc đầu liền mỉm cười.

Cáp Liên tất nhiên không phục, nàng lớn như vậy nhưng chưa từng mặc qua quần áo người hán! Nàng nghĩ nam nhân này đang giễu cợt nàng, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, tai nàng không biết vì sao liền nóng lên.

Nam nhân này thật kỳ quái, đang tức giận nhưng lập tức lại cười được ngay, thật sự làm cho người ta mờ mịt.

Nhưng nhìn thấy hắn vì mình mà cười, trong lòng Cáp Liên có sự thoản mãn nho nhỏ cùng với cảm giác hư vinh đang tác quái, hơn nữa cả trong lòng cũng ấm áp, giống như là.... hạnh phúc.

Chính nàng cũng không đoán ra, rõ ràng nàng chính là liều chết muốn trốn khỏi hoàng cung, nhưng nàng lại đồng thời mâu thuẫn thích sự bá đạo của tên Vương gia này giữ nàng ở lại, rốt cuộc là có chuyện gì xẩy ra ở đây?

Tình yêu quan trong hơn? Hay là tự do quan trong hơn?

Bây giờ nàng vẫn có chút mơ hồ không biết.

"Lại đây, ta giúp nàng sửa sang lại" - Ngữ điệu dịu dàng nhưng lai không để cho người ta cơ hội từ chối.

Giống như là mê muội, Cáp Liên không chút phản kháng nào, mà lại ngoan ngoãn đi lên trước.

"Thực là, làm sao nàng có thể mặc thành như này được chứ" - Hắn lắc đầu cười, bắt đầu đưa tay cởi từng thứ trong bộ quần áo lung tung lộn xộn trên người nàng xuống.

Mặt Cáp Liên đỏ lên: "Ngươi..... ngươi đang làm gì?". Hắn đang cởi quần áo của nàng! Mặc dù biết là hắn tốt bụng sửa sang lại quần áo cho mình, nhưng.... Nàng len lén nhìn khuôn mặt tràn đầy mỉm cười của y, lúc trước hắn cợt nhả mình nhiều như vậy, ai biết hắn có thừa cơ hội này sàm sỡ nàng hay không?

"Ta đang sửa sang lại quần áo cho nàng, trước đó phải cởi ra toàn bộ ta mới có thể sửa sang lại không phải sao? Nhìn nàng xem, thứ tự quần áo đều mặc sai rồi, ngay cả vạt áo cũng đặt sai, cứ như này mà đi ra ngoài sẽ làm cho người ta cười đến rụng răng đó".

Cáp Liên chu miệng lên: "Ta chưa bao giờ mặc quần áo người hán, làm sao có thể biết được những quy củ này?"

Độc Cô Dận nhìn dáng vẻ bĩu môi dí dỏm của nàng, trong mắt tất cả đều là cưng chiều: "Ta đây không phải là tự mình đến hầu hạ nàng thay quần áo rồi hay sao? Phải biết, trên đời này nàng là người con gái đầu tiên được ta hầu mặc quần áo đó, nếu nàng không lấy ta làm chồng, chẳng phải ta sẽ bị thiệt thòi lớn sao?"

Nàng nghe giọng điệu tán tỉnh như vậy, đang muốn phản bác. Độc Cô Dận lúc này cởi chiếc áo khoác cuối cùng trên người nàng xuống, chỉ để lại một chiếc áo nhỏ mong manh trên người nàng, da thịt mịn màng hoàn toàn lộ ra trong không khí.

"A" - Nàng hốt hoảng, theo bản năng vội vàng đưa tay bảo vệ mình, cũng mất ý định cãi lại nam nhân trước mắt.

Nàng đỏ bừng cả mặt, vốn tưởng rằng Độc Cô Dận nhất định lại nhân cơ hội nay ăn đậu hũ của nàng, nàng len lén nhìn Độc Cô Dận, chỉ thấy khuôn mặt mỉm cười của hắn đang nhìn chằm chằm nàng, khiến trái tim nàng đập thình thịch không ngừng.

"Đây là trung y, phải mặc ở trong cùng" - Hắn tự tay mặc vào cho nàng chiếc áo trắng tinh, chất vải này cực kỳ mềm nhẵn mềm nhẹ giống như lông chim vậy, lại tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt .

"Quần áo này mặc vào thật thỏa mái" - Nàng nhẹ nhàng thở dài, hưởng thụ từng chút cảm xúc khi chất vải lướt trên da thịt.

"Đây là áo gấm, mặc ở bên ngoài trung y, có tác dụng giữ ấm" - Hắn tỉ mỉ mặc thêm vào cho nàng chiếc áo gấm màu vàng nhạt: "Cuối cùng mới là tú y, (Là loại áo lụa thêu hoa ở bên ngoài cùng) trên áo tú y này có thêu kim phượng, chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể mặc những bộ quần áo cực kỳ hiếm hoi này, chế tác tinh xảo, giá trị lên thành đấy".

"Giá trị lên thành? Trang phục quý như vậy, ta không muốn mặc" - Nàng có chút khó xử nhìn bộ quần áo mỹ lệ trên người.

"Những thứ này còn chưa có cái gì, miếng hồng ngọc anh đào dắt trên người nàng, chính là đồ trang sức mà mẫu thân ta thích nhất khi còn sống, bà từng nói muốn để lại cho con dâu của bà" - Hắn từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc hộ hồng ngọc, thắt ở trên hông Cáp Liên.

"Ai muốn....." - Nàng vốn định phản bác ai ngờ dáng vẻ tự đại cuồng vợ của hắn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn mỉm cười của hắn, những lời nói đó lại không thốt ra được.

Nàng len lén liếc hắn một cái, nhưng cũng để hắn tùy ý thắt ngọc bộ anh đào kia ở bên hông nàng, màu hồng diễm lệ được tôn trên màu xanh thanh nhã, trông rất đẹp mắt.

"Về phần tóc của nàng...." - Hắn nhìn mái tóc dài đen như thác nước của Cáp Liên, lúc ấy trong cung bình thường các cô gái đều búi cao tóc tỏ rõ thân phận, như tóc rối bì sẽ bị coi là hành vi thất lễ, hơn nữa Cáp Liên còn phải cùng hắn đi diện kiến hoàng huynh, hắn không thể để cho tóc nàng xõa trên vai như vậy... Mặc dù hắn rất thích mái tóc thả bồng bềnh của nàng, nhìn vào sẽ cảm giác được cái đẹp hoang dã ngỗ ngược thuộc về Thảo Nguyên bao la: "Kêu Thái Thì đến giúp nàng chải mái tóc mây đơn giản".