Công Chúa Cầu Thân

Chương 41



Tiết lão đầu lại lạnhlùng hừ một tiếng rồi mới nói: "Cái lão già thượng ấy, suốt ngày nghiêncứu thuật quỷ thần, cũng chỉ được tính là một nửa kia."

Cái lão già vô thượng ấy?Người này là ai vậy nhỉ? Nhìn sắc mặt của Tiết lão đầu, dường như đang tức giậnvì thấy tôi nghi ngờ, nên cũng không tiện hỏi ông ta. Ông ta đã kê đơn thuốc,tôi cũng không cần thiết giữ ông ta lại, khách sáo với ông ta vài câu, rồi bảoVãn Nguyệt tiễn ông ta về.

Tiết lão đầu vừa mới đi, tôibảo Tố Nguyệt đọc cho tôi nghe đơn thuốc của ông kê. Nghĩ Tố Nguyệt dù sao cũnglà một tiểu tài nữ, nhưng đọc đơn thuốc của Tiết lão đầu này vẫn khó khăn, tôinghĩ có lẽ là cô nàng cũng vừa đọc vừa đoán mò chăng!

"Tố nhi chịu thua, có vàichữ đọc không được." Tố Nhi thấp giọng nói.

Tôi khoát tay, nói:"Không trách ngươi, đem đơn thuốc này cho người bán xem, bọn họ tự nhiênxem sẽ hiểu."

Tố Nhi lúc này mới không rayrứt, hình như nghĩ đến điều gì, lại vui vẻ nói: "Công chúa, nghe nói Tiếtthần y trước giờ không chịu xem bệnh cho người trong cung, hôm nay không biếtthế nào mà mời được ông ta chẩn bệnh cho công chúa vậy?"

Thì ra là thế, tôi cũng nhớlại lúc mới vào hoàng cung tôi giả bệnh, Hồ tỷ tỷ đến chẩn bệnh cho tôi cũng đãnói, người được mời vốn là sư thúc của chị ấy, nhưng ông ta lại đi rồi, nên chịấy đành đi thay. Lần này Thừa Đức có thể mời được Tiết lão đầu, không biết lạidùng thủ đoạn gì đây.

Tố Nhi tuy không đọc được hếtđơn thuốc, nhưng tôi cũng nghe được đại khái, ngoài thuốc uống, thuốc ngâm đểtắm, nói thật, tôi có hơi hoài nghi thuốc này có thể làm linh hồn và thể xáctôi hòa làm một ư? Người như vậy không phải còn lợi hại hơn thần tiên sao?

Tuy trong bụng có hơi nghingờ, nhưng đã nhìn thấy hy vọng le lói, ngày qua ngày cũng thoải mái hơn. Nhữngphi tần hậu cung sau khi lần lượt tham quan, thấy hoàng đếcũng không có động tĩnh gì, người đến chỗ tôi cũng bắt đầu giảm bớt, đến saucùng, cuối cùng cũng yên tĩnh

Vào một ngày, nhìn thấy chimtước vẫn thường đậu ở cửa sân sau, tôi đột nhiên suy nghĩ rất ác độc rằng, nếuđợi đến mùa đông, một trận tuyết rơi xuống, chỉ cần một nắm thóc như thế, một cáiki hốt rác, không phải đã có thể giải quyết vần đề ăn mặn sao?

Nhàn rỗi cũng vô vị, tôi cuốicùng cũng có một quyết định trọng: tôi phải biết chữ! Thời đại này, mù chữ làchuyện không thể chấp nhận được! Không thể để mấy đứa bọn Tố Nhi biết tôi khôngbiết chữ được, nếu để Tố Nhi biết công chúa tài nữ của cô ta hiện tại ngay cảtên mình cũng không biết, tôi sợ cô ta sẽ không chịu được đả kích này, nhưnglại không thể ra ngoài tìm cho tôi một thầy giáo đến, cũng chỉ có thể mở rộngtừ trong nội bộ thôi. Suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có Vãn Nguyệt là có khả năng,mà cô ta là thủ hạ của Thừa Đức, đoán chừng việc của tôi chắc cũng biết chútít, thế là mỗi buổi chiều biến thành giờ dạy học của tôi và Vãn Nguyệt.

Học mấy ngày chữ như gà bới,tôi chợt hiểu ra, tại sao phải bắt đầu học từ thuở nhỏ, bởi vì, bởi vì, nếu đểtrễ quá thì sẽ nhớ không nổi.

Ngày thứ nhất, tôi cố sống cốchết học 100 chữ. Ngày thứ hai ôn tập trước một lần chữ của ngày hôm trước, lạihì hục học thuộc 100 chữ. Ngày thứ ba thì kiểm tra, chỉ viết ra được 7 chữ,thật là xấu hổ, chẳng những chữ của ngày hôm qua không nhớ, mà 97 chữ của ngàyhôm trước cũng quên luôn.

Tôi thấy khóe miệng của VãnNguyệt giật giật, đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với cô ta, cười gượng, chột dạnói: "Vẫn không tệ, phải không? Dù sao cũng nhớ được 7 chữ, trung bình cứmột ngày hợp hơn hai chữ lại, một năm nữa cũng được hơn 700 chữ! Ba năm nữacũng gần như có thể dùng ứng phó ngày thường được rồi."

Khóe miệng Vãn Nguyệt lại giậtgiật, không nói gì.

Do kiểm tra quá vất vả, mà họcthuộc chữ của hai ngày trước cũng rất mệt, tôi tự cho mình nghỉ ngơi một ngày,học và chơi kết hợp mà! Đây chính là tinh hoa của nền giáo dục hiện đại đấy.

Ngày thứ tư, tôi tính bắt đầuhọc từ mVãn Nguyệt cũng được coi là thầy tốt, biết trước khi học từ mới phải ôntập từ cũ, bèn bảo tôi viết lại 7 chữ đã thuộc hôm qua, tôi cầm bút hì hục cảbuổi, viết rồi vẽ một trang giấy, vẽ rồi lại viết, sau cả buổi trời, cuối cùngngẩng đầu nhìn Vãn Nguyệt, ngại ngùng nói: "Hình như tôi lại quên hai chữ,như vậy hễ đến 3 ngày thì nhớ không nổi bảy chữ rồi, trung bình tiếp theo khôngđược hai chữ."

Sắc mặt Vãn Nguyệt không vui,nhưng cũng không thể trách tôi được chứ nhỉ? Tôi đã rất cố gắng mà, ai bảo chữcủa bọn họ như gà bới vậy, viết bừa lên một tờ giấy vàng là có thể đem ra trấnáp quỷ dữ được rồi...

Sau khi học n ngày, tôi cuốicùng cũng biết viết được mấy chữ tôi muốn viết. Tôi cầm bút, vẽ lên giấy mấychữ to, tôi không xem trọng viết được như thế nào, miễn sao đọc hiểu là đạtđược mục đích, thế là OK rồi. Hơn nữa, viết chữ cũng xem trọng quan niệm nghệthuật phải không? Hoa nào hợp mắt ấy, chưa biết chừng chữ của tôi trong mắt mộtnhà thư pháp lớn sẽ thành "Không trói buộc phong cách, tùy ý mà viết"í chứ ^^.

Thổi thổi nét mực, tôi nhìnlên trang giấy "Tình cảm hai người nếu bền lâu, há phải sớm tối bênnhau." Khóe miệng đắc ý nhếch lên, đoán tên Thừa Đức này nếu nhìn thấy mấychữ này, không biết vẻ mặt sẽ biểu hiện ra sao. Nghĩ tôi đến đây hơn con trăng,một lần cũng không gặp được anh ta, tuy có Vãn Nguyệt đem lời nhắn của anh tađến, nhưng trong lòng vẫn nhớ nhung chịu không xiết.

Tên này đã không đến, chắc làcó việc bất đắc dĩ, nhưng đã nhớ anh ta rồi, thì phải để cho anh ta biết. Chúngtôi là linh hồn mới của con gái mới trong thời đại mới mà, không làm chuyện õnga õng ẹo đó, nhớ anh ta thì nói với anh ta là được rồi!

Nghiêng đầu nhìn giấy trắngmực đen, cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó. Đột nhiên linh cảm lóe lên,liền lấy son môi trong hộp trang điểm ra, tỉ mỉ thoa lên môi, sau đó chu môi inlên giấy, một dấu môi lung linh không gì sánh bằng đã nằm trên đó. (vậy là mọingười hiểu chuyện vết son in lên tờ giấy ở phần ngoại truyện rồi nhé )

Ha ha, như vậy đủ trọng lượngrồi nhỉ! Tôi gấp tờ giấy bỏ vào phong thư, len lén đưa cho Vãn Nguyệt, nhờ côấy chuyển cho Thừa Đức, thầm nghĩ không biết tên này nhìn thấy phong thư có dấumôi diễm lệ không gì sánh bằng tim có đập lỗi nhịp không.

Thư gởi đi rồi, tôi hồi hộpmong đợi Thừa Đức hồi âm, tối hôm đó, tôi đã đợi được rồi, nhưng đến không phảilà tin nhắn, cũng không phải là thư, càng không phải là dấu môi anh ta in trêndấu môi mình theo suy đoán của tôi, mà là con người bằng xương bằng thịt củaanh!

Thấy Thừa Đức cười hí hửngđứng trước giường của tôi, tôi không kềm nổi thở dài, chao ôi! Tên này khôngchịu được cám dỗ thật, một câu nói, một dấu môi, thì đã dụ dỗ được cả người đếnđây.

Thừa Đức cười ngồi bên thànhgiường, tôi bĩu môi lắc lắc đầu.

"Lắc đầu gì đó?"Thừa Đức khẽ cười hỏi, giơ tay túm chặt tay tôi.

"Anh đến làm gì?"tôi cố ý hỏi.

"Ta đến làm gì?"Thừa Đức cười gian manh, cúi đầu xuống, "Nàng nói đi? Là ai in thứ gì đóđể dụ ta đến?"

Tôi lấy tay chống vào ngựcThừa Đức không cho anh ta tiếp tục cúi xuống thấp nữa, nói: "Đừng có độngthủ trước, từ từ nói chuyện đi!"

"Không động thủ? Vậy phảiđộng cái gì? (ẹc... ca ca có cần phô thế không >o

Tôi ngẫm nghĩ, rồi gật gậtđầu, nụ cười trên mặt Thừa Đức càng đắc ý, gỡ tay tôi ra, đè hẳn người xuống.

"Nè, nói chuyện trước đi,rồi làm việc sau!" tôi cuống lên, không kịp suy nghĩ gì buột miệng nói.

Thừa Đức cười dữ dội hơn, hỏivẻ ranh mãnh: "Làm việc gì nào?"

Tôi lập tức nghẹn họng, mặtthoáng chốc đỏ bừng bừng, Thừa Đức thấy bộ dạng tôi như vậy, cố ý cười nói:"Đừng lo, đừng lo, chúng ta nói chuyện hay làm việc đều không bị nhỡ việcđâu." (tự tin!!!)

"Anh!" Choáng, tạisao miệng mồm lanh lợi như tôi lại vô dụng trước anh thế kia chứ?

Thừa Đức cười cười, nén giọngnói: "...... Để ta kiểm tra thử dấu môi kia là thật không trước đã, vật dụdỗ người của nàng......"

Vật dụ dỗ người? Sao tôi lạitrở thành vật dụ dỗ người thế? Cái tên Thừa Đức này, rõ ràng là bản thân khôngchống lại được cám dỗ, còn muốn chụp mũ cho người khác, vốn muốn lườm cho anhta một cái đã đời, đáng tiếc khoảng cách gần như vậy, thật ra trở mình khôngđược nói chi trừng mắt với anh ta, bỏ đi bỏ đi, khoan tính toán với anh ta đã,hơn nữa đầu óc có phần choáng váng, để nghỉ ngơi trước rồi một lát hẵng nói sauvậy......

Và trong cuộc sống gần như làyêu đương lén lút này, ngày tháng trôi qua như bay, chớp mắt thu đi đông tới,một trận tuyết rơi xuống, tôi mới nhận ra mùa đông ở Ngõa Lặc lại đến sớm nhưvậy.

Trên triều đường, Thừa Đức vàThừa Hiền đấu nhau vẫn kịch liệt; trong hậu cung, tôi vẫn tiếp tục làm"niệm kinh chân nhân", vô cùng chán chường.

Có lúc chợt nghĩ, có phải niệmkinh có thể khiến lòng người tĩnh tại thật hay không? Nhớ lại lúc đầu tôi làmột cô gái nhiệt huyết tràn đầy, chí hướng vĩ đại, xông pha giang hồ, cưa cẩmtrai đẹp, nhưng giờ đây thì sao? Sao lại ngoan ngoãn nghiêm chỉnh ở lại tronghậu cung thế này? Nghĩ ngợi mãi, đến bản thân tôi còn không hiểu nổi, chẳng lẽđây chính là thứ tên là "tình yêu" sao? Tình yêu khiến con người dầndần phải học cách thỏa hiệp?

Có lúc, tôi thật sự không hiểunổi.

Tận sâu đáu lòng vẫn có mộttiếng nói đang thúc giục: Cuộc sống này không phải là thứ mày cần, mà mày cầnchính là tự do, chứ không phải chốn thâm cung này!

Phải, tôi biết rõ cuộc sốngnày không phải th tôi cần, nhưng tôi lại càng rõ hơn rằng Thừa Đức là người tôicần, khi tự do và tình yêu không thể ở cùng nhau, tôi nên đứng về phía nào đây?

Không biết "kinh"của tôi còn phải niệm đến bao giờ, khi nào tôi mới có thể quang minh chính đạiở cạnh Thừa Đức? Phải đợi đến khi Hoàng đế thăng thiên chăng? Nhưng thấy Hoàngđế vẫn còn khỏe mạnh lắm! Bà nó chứ, chắc sẽ không bắt tôi phải niệm kinh cảđời đó chứ? Tôi thầm nghĩ, thậm chí còn ác độc mong chờ Hoàng đế sớm về chầuông bà cho rồi.

Rất nhiều sự thực chứng minhrằng, con người không thể ác độc, cho dù là nghĩ cũng không được! Vì tôi vừatrù ẻo Hoàng đế chưa được mấy ngày thì báo ứng đã đến!

Hôm ấy tôi đuổi bọn Tố Nhi rachỗ khác, một mình ngồi trước thư án xem sách. Vốn là định xem kinh thư để nhậnbiết mặt chữ, tiếc là tôi lại phát hiện ra rằng hiệu quả ru ngủ của Kinh thưcòn ghê gớm hơn cả sách tiếng Anh, xem được chưa mấy phút, cơn buồn ngủ đã kéođến, nhìn quanh quẩn thấy Vãn Nguyệt dù gì cũng không có ở đây, liền đặt sáchsang một bên, bò lên trên bàn bắt đầu ngủ gục.

Dường như lại trở về trườngmình khi xưa, thầy đang đứng trên bục giảng giảng bài thao thao bất tuyệt, tôingồi bên dưới lấy sách che mặt, ngủ rất ngon lành. Thầy đang giảng hăng hái thìđột ngột đi xuống, thẳng đến chỗ tôi ngồi, "Phùng Trần Sở Dương! Còn ngủnữa à! Ban nãy tôi giảng cái gì?" Thầy giận dữ.

Tôi giật mình đến nỗi tỉnhngay dậy, vội vã ngồi thẳng người, thấy trước mặt là thư án cũ kỹ, không kìmđược cười bò lăn bò càng, rõ ràng là đang nằm mơ, thầy cô ở đâu ra chứ? Lạithấy trên sách vẫn còn ẩm ướt dinh dính, không ngăn được rùng mình, chỉ cảmthấy mặt nóng bừng, lòng thầm nghĩ cũng may đã đuổi bọn Tố Nhi đi rồi, nếukhông để chúng thấy cảnh tôi ngủ mà nước dãi chảy đầm đìa thế này thì không ổn,vừa cảm thấy tự đắc vì mình sáng suốt biết trước mọi việc, vừa vội lấy tay áochùi nước bọt trên sách đi.

Đang mải miết làm, khóe mắttôi đột nhiên lướt qua một vệt màu vàng sáng, tôi băn khoăn quay đầu lại, độtngột cứng đơ người.

Hoàng đế toàn thân vận longbào màu vàng đang đứng ở bên cạnh, vẻ mặt cao thâm dò nhìn tôi.

Thấy Hoàng đế thoáng chau mày,thoắt nhiên cơn buồn ngủ của tôi đã bị ném xa đến ngoài mười vạn tám ngàn dặm,thoáng chốc tỉnh hẳn, "phịch" một tiếng nhảy từ ghế xuống, muốn quỳxuống hành lễ, nhưng cúi đầu xuống lại nhìn thấy mình đang mặc đạo bào màu xám,mới sực nhớ ra mình đang được xem như là một người tu hành, nếu hành lễ thì cóhơi không hợp lắm, vội vã chắp hai tay lại muốn niệm câu "a di đàPhật", nhưng lại chợt nhớ ra hình như không đúng, tôi là nữ đạo sĩ mà, cóphải ni cô đâu, hành lễ kiểu này cũng không ổn, lúc này mới cuống quýt nắm taylại, khom người một lát, cung kính "Tham kiến Hoàng thượng."

Hoàng đế lướt mắt qua tôi, tựngồi xuống ghế, sau đó mới thờ ơ bảo: "Miễn lễ, ngồi xuống đi."

Ngồi xuống đối diện Hoàng đế,trong lòng mất tự tin hẳn, không hiểu vì sao ông hoàng đế này lại chuyển đếnchỗ tôi, hơn nữa cũng chẳng mang thị vệ theo.

Hoàng đế dường như nhìn thấutôi đang nghĩ gì, bèn nói: "Trẫm đi ngang đây, thấy hoa mai trong vườnngươi nở sớm, bèn vào đây thôi." Nói xong liền nhìn về phía thư án của tôivới vẻ xuất thần.

Tôi nhìn theo ánh mắt củaHoàng đế, mấy cành hoa mai cắm trong bình đặt trên thư án đang nở rộ, lại nhìngương mặt Hoàng đế như đang trầm tư gì đó, trong lòng kinh ngạc, Hoàng đế chắckhông chê tôi làm hư hại hoa cỏ đấy chứ? Nhớ đến những đóa hoa mai này đúng làhôm qua tôi ngắt được ở trong vườn, mấy nhánh này mọc ngay đầu cành nên khôngphí sức lắm. Trước kia tôi thấy những cành hoa mai này trong công viên, thì nóigì cũng không dám hái, nếu ngắt hoa cỏ bừa bãi thì phải cần tố chất cá nhân,nhưng cổ đại thì không vấn đề, bởi vậy tôi mới hứng chí dẫn bọn Tố Nhi đi háihoa, đặt ghế rồi trèo lên ngắt mấy nhánh hoa mai xuống.

Hoàng đế ngắm hoa mai đến xuấtthần, bỗng nhiên cười nói: "Trước đây mẫu thân của ngươi cũng từng thaytrẫm ngắt hoa mai, có điều nàng không có thân thủ tốt như ngươi, lúc nào cũngngắt bừa mấy nhánh thấp để lừa trẫm." Ánh mắt của ông chuyển sang tôi, đếnnỗi trong lòng tôi cứ rùng mình liên tục.

"Đã quen với nơi nàychưa?" Hoàng đế hỏi

Tôi vội cười khan một tiếng,đáp: "Quen, quen lắm."

Hoàng đế cười hờ hững, rồihỏi: "Chắc ngươi hận trẫm lắm?"

"Hử?" Tôi nhất thờikhông hiểu Hoàng đế sao lại hỏi câu này, tôi có thể nói oán hận không? Cho tôimượn thêm mấy lá gan tôi cũng chẳng dám nói.

"Chuyện của ngươi và ThừaĐức, trẫm đã biết từ lâu rồi." Hoàng đế khẽ nói.

Tôi thoáng chốc không biết nêntrả lời thế nào, vốn định há mồm ra nói dối, nhưng lúc này lại không dám. Hoàngđế nhìn tôi rồi thở một hơi dài, nói: "Ngươi và mẫu thân ngươi cũng có nétgiống, nhưng lại có rất nhiều điều khác nhau."

Mẫu thân của tôi? Chắc ôngđang ám chỉ Nam Tĩnh chăng, tôi thầm nghĩ, khác nhau chứ, nếu giống mới lạ đó.

"Trẫm cứ nghĩ mãi khôngra, tính khí của mẫu thân ngươi sao lại vào thâm cung của Châu quốc chứ."Hoàng đế khẽ nói, nhãn thần có phần mơ màng, như đang hỏi tôi, cũng như đanglẩm bẩm với mình, "Trong cung này, không phải là nơi các người nên ởlại."

Hoàng đế thấy tôi cứ im lặngmãi thì liếc qua một cái, thần sắc mơ màng trong đôi đồng tử vụt mất, đột ngộthỏi: "Ngươi rất hiểu Thừa Đức?"

Tôi gật đầu, lại lắc lắc đầu,nói thực, tôi chỉ quen thuộc với tình yêu của Thừa Đức, nhưng với cuộc sốngkhác của anh, chúng tôi không hề giao thoa, có thể xem là tôi hiểu anh ư?

Hoàng đế cười cười, nói:"Nó rất giống ta thuở nhỏ, luôn suy tính quá nhiều, đến cả người bên cạnhmình cũng không chịu bỏ qua, cho dù là người mình yêu, mà đứa trẻ như ngươi, hàhà." Hoàng đế vừa cười vừa lắc đầu.

"Ý của Người là Thừa Đứccũng đang suy tính đến tôi ư?" Tôi hỏi, quên bẵng thân phận người trướcmặt mình.

Hoàng đế không trả lời, tôi cóphần nghi ngờ ông đang cố ý đến để tìm cách ly gián. Tôi không tin tình cảm củaThừa Đức với mình đều nằm trong tính toán, đặc biệt là sau chúng tôi đã cùngkinh qua bao nhiêu chuyện trước đây.

Hoàng đế nhìn tôi, phát ra mộttiếng thở dài trầm ngâm, sau đó cười nói: "Ngươi tưởng những chuyện cácngươi cố che giấu ta thì ta thật sự không biết gì sao?"

Trong lòng tôi sững sờ, khôngbiết Hoàng đế đang ám chỉ gì, là chuyện tư tình tôi và Thừa Đức luôn che giấu,hay là chuyện tôi mạo nhận là con gái của Nam Tĩnh?

"Thừa Đức đã sớm biếtnhững chuyện này không qua mắt được ta, vả lại nó cũng chẳng có ý giấu giếm, cómột số chuyện là nó cố ý làm để ta thấy." Hoàng đế nói, "Giống nhưhai người các ngươi cùng đeo một sợi dây giống nhau, ngươi tưởng một đứa tinhanh như Thừa Đức lại để lộ sơ hở rõ ràng như thế trước mặt ta sao?"

Chẳng lẽ là Thừa Đức cố ý đểlộ sơ hở trước mặt Hoàng đế, cố ý để ông biết được giữa chúng tôi đã sớm có tưtình rồi hay sao? Nhưng tại sao anh phải làm thế? Dụ dỗ Mẫu phi, tội danh nàyđối với anh có tác dụng gì? Tôi chỉ thấy trong lòng từng đợt lạnh buốt cứ dânglên mãi.

"Những lời Người nói tôikhông hiểu." Tôi khẽ trả lời, không muốn để mình nghĩ ngợi nhiều hơn nữa.Giữa Hoàng đế và Thừa Đức, tôi thà chọn tin tưởng Thừa Đức, tôi không tin tìnhcảm anh dành cho mình lại có tính toán trong đó, tôi không tin diễn xuất củaanh lại có thể cao siêu đến mức độ như vậy.

Hoàng đế nhè nhẹ lắc đầu, thởdài bảo: "Có vài việc sớm muộn gì cũng phải đối diện với nó." Nói rồiđứng dậy chầm chậm bước ra ngoài, lúc gần đến cửa lại dừng bước, quay người lạinói nhỏ, "Trong lòng nó, ngươi chung quy cũng chẳng là quan trọng nhất. Nótưởng rằng như vậy có thể đánh lừa những người như Thừa Hiền, thậm chí cả trẫm,nhưng lại quên rằng phụ hoàng của nó cũng từ ghế hoàng tử mà ngồi lên được ngaivàng, tâm tư đó của nó sao ta lại chưa từng có chứ. Ta... đã từng phụ mẫu thânngươi, nên không muốn nhìn thấy ngươi đi vào con đường của m ngươi nữa, phàmchuyện nào có thể nhìn thấu được thì sẽ tốt hơn."

Hoàng đế quay người bỏ đi, chỉcòn lại tôi ngồi trong phòng, theo lễ nghĩa thì tôi phải đưa ông ra cửa, nhưngtôi chỉ thấy sức lực của mình như bị rút cạn, đứng dậy cũng không nổi nữa.

Thừa Đức, thật sự như Hoàng đếđã nói sao? Thừa Đức, anh thật sự tính toán cả với em ư?

Sở Dương ơi Sở Dương, rốt cuộcmày nên tin ai đây?

Ngồi thẫn thờ một lúc mới hoànhồn lại, trong lòng trống rỗng cực độ, chỉ thấy tất cả đều mờ mịt, rất nhiềuviệc càng nghĩ càng khó hiểu, cố lắc đầu cật lực, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện lạilà "tẩu vi thượng" (chạy là hay nhất)!

Đà điểu, kiếp trước của tôiđích thực là một con đà điểu, tôi thầm mắng mình. Bây giờ tuyệt đối không phảilúc để chạy! Tôi nghĩ ngợi, lại ngồi xuống trước bàn viết, cầm bút lên vạch mộtđường thẳng lên giấy, bên trái bắt đầu viết những điều tốt đẹp Thừa Đức đối vớitôi: chiều chuộng tôi, nghe lời tôi, trên thảo nguyên thì bất chấp nguy hiểm xâmnhập vào đất địch để cứu tôi...

Chỉ một thoáng mà đã viết đượcmột nửa, sau đó bắt đầu viết những điều không tốt ở phía bên phải, cầm bút lênlại không sao đặt xuống, rốt cuộc anh đối với tôi có gì không tốt? Tại saonhững gì tôi nghĩ được đều là những điều tốt đẹp của anh?

Tôi tức giận ném cây bút sangbên, đứng phắt dậy, chửi: "Bà nó chứ, lão hồ ly tự nhiên lại đến đây nóivới ta những thứ này, lão tính toán gì đây?"

Vừa rảo quanh phòng hai vòngliền nghe thấy bên ngoãi Vãn Nguyệt gọi: "Công chúa, Hạ Lan quý phi đãđến."

Hạ Lan quý phi? Mẹ của ThừaĐức? Hôm nay sao thế nhỉ, Hiên Nhã Các này cả nửa tháng chẳng thấy ai đến, lầnnày hay thật, lão Hoàng đế lẫn quý phi nương nương lần lượt kẻ trước người sauviếng thăm. Vị quý phi nương nương chắc không bị hoa mai trong vườn dẫn đến đấychứ? Tôi , căm ghét nhìn mấy cành hoa "môi" (trong tiếng hoa, hoa"mai" và chữ "môi" - có nghĩa là độc - phát âm giống nhau),nếu là thật, bà đây tức lên sẽ cho chặt đẹp hết, sang năm trồng tất tật hoađào!

Trong lòng thầm lẩm bẩm, vộivã bước ra cửa, nhìn thấy quý phi nương nương đang bước vào cổng viện, sau lưngcòn có hai người, một là tiểu cung nữ vận cung trang, người khác ăn vận nhưthiếu niên chừng hơn mười tuổi. Tôi nhìn kỹ, chợt ngẩn ra, thiếu niên ấy rõràng chính là Diệp Phàm đã mặc lại trang phục nam giới! Hơn nửa năm rồi khônggặp, dáng người cậu đã cao hơn nhiều, nhưng ngũ quan vẫn không có gì thay đổi.

Chỉ hỏi qua loa Thừa Đức về annguy của Diệp Phàm, nhưng chưa từng nghĩ cậu ấy lại theo bên cạnh Hạ Lan quýphi!

Diệp Phàm theo sau Hạ Lan quýphi, vẻ mặt điềm nhiên, như vốn không quen biết tôi, tôi vừa nhìn thấy vậy cũngkhông dám nhận cậu. Tôi cố đè nén xúc động trong lòng, trên mặt cũng tỏ ra dửngdưng, kiến lễ với Hạ Lan quý phi rồi mời bà vào chính đường. Vãn Nguyệt đã thắpmột nén hương đưa đến, Hạ Lan quý phi đón lấy, cắm lên lư hương rồi mới quayngười lại.

Tay tôi giữ phất trần, cúi đầulàm bổn phận đạo sĩ, định dùng bất biến ứng vạn biến, liền nghe thấy Hạ Lan quýphi hừ mũi một tiếng lạnh lẽo. Tôi vừa nghe đã biết, xong, vị này đến đây chắcchắn là để kiếm chuyện rồi.

"Các ngươi lui xuốngtrước đi, ta nói chuyện với Chân Nhân, bàn luận kinh văn." Hạ Lan quý philãnh đạm nói.

Cung nữ và Diệp Phàm theo bàvội cúi người lui ra. Vãn Nguyệt nhìn nhìn tôi, trên mặt thấp thoáng nét lo âu,tôi cười ra hiệu cho cô nàng biết không sao, rồi để cô cũng lui ra.

Hạ Lan quý phi đưa đôi mắtphượng mang nét đe dọa nhìn lướt qua tôi trước, rồi mới lạnh lùng bảo:"Minh nhân không ám chỉ, có một số điều ta muốn nói thẳng cho ngươibiết."

Tôi "ừ" một tiếng,không tiếp lời, nhìn Hạ Lan quý phi sắc mặt nghiêm túc, đột ngột cảm thấy tìnhcảnh này có phần quen mắt, chẳng phải là đoạn kinh điển trong các phim tình cảmsướt mướt hay sao? Bà mẹ á độc chia rẽ đôi uyên ương thường thường đều mở đầubằng câu này, sau đó tiếp theo sẽ là "cô đừng si tình mù quáng nữa, X giachúng tôi tuyệt đối không thể để hạng con dâu như cô bước vào cửa, cô ra giáđi, bao nhiêu cô mới chịu buông tha?" Rồi bà mẹ độc ác bắt đầu quăng ngânphiếu vào cô con dâu đáng thương, tiếp đó cô gái nghèo nhưng chí không nghèonày sẽ từ chối tiền bạc, sẽ khóc lóc kể lể trước, sau đó xách hành lý bỏ đi, đasố là trong bụng còn có mang theo một thứ gì đó! (còn thứ gì nữa trong bụng đâybằng.bằng)

Nghĩ đến đây, thậm chí tôi cònbắt đầu nghĩ bà già độc ác này sẽ dùng bao nhiêu tiền bạc để ném vào tôi đây?Nếu bà ta làm thế thật thì tôi có cần không nhỉ?

Cần! Không cần thì bảo khôngcần, cần thì cũng nói cần đi! Có tiền rồi dễ làm việc, cùng lắm phủi tay rồitrở mặt là được!

Hạ Lan quý phi thấy tôi có vẻlơ đãng thì không kìm được nộ khí, lạnh lùng nói: "Tại sao không hỏi tamuốn nói gì?"

"Chẳng phải bà nói muốnluận kinh văn với tôi sao?" Tôi ra vẻ ngây thơ hỏi.

"Ngươi!" Hạ Lan quýphi tức đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, cố nhịn rồi cười lạnh, "Cứ giả ngây thìcũng chẳng phải cách hay!"

"Không phải giả, người tangây ngô cũng chẳng do tự nguyện, ai khiến cô ta phải ngây ngô, bà nói có phảikhông?" Tôi cười khẽ đáp.

Hạ Lan quý phi ngẩn ra, lạnhlùng nhìn tôi rồi đột nhiên cười, nói: "Ngươi hóa ra cũng có chút thúvị."

"Cuộc sống đã quá vô vịrồi, không thể để mình có chút thú vị được ư?" Tôi dửng dưng đáp.

Hạ Lan quý phi lặng lẽ nhìntôi.

Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thầnrồi, chuẩn bị binh đến thì tướng cản, nước vào thì đất ngăn, cả đời tôi dũngcảm nhất chính là đấu khẩu với người ta! Lão thái tháạ Lan à, bà cứ cố gắng hếtsức đi! Tôi nhủ thầm.

Hạ Lan quý phi nhếch nhếchmôi, lộ ra nụ cười xinh đẹp mà cao quý, khẽ nói: "Thừa Đức thíchngươi."

"Ừ." Tôi cũng cườicười, đáp, "Tôi biết."

"Nó rất thích ngươi, đãcó thể nói là yêu ngươi được rồi." Hạ Lan quý phi chậm rãi nói, giọng mềmmượt dễ nghe.

"Tôi biết, nếu anh ấykhông yêu tôi, tôi sẽ không vì anh mà trở vào cái lồng giam này." Tôi khẽkhàng trả lời.

Thừa Đức có mưu tính gì vớitôi không, tôi không rõ, nhưng tôi lại tin tưởng tình cảm của anh, tin rằng anhcũng yêu tôi. Đây chẳng phải là sự tín nhiệm Thừa Đức, mà là sự tín nhiệm vớichính bản thân tôi, tin tưởng vào cảm giác của mình.

Hạ Lan quý phi lại cười, giọngnói mang hơi hướm yêu chiều đứa con mình: "Nhưng ngươi lại chỉ là chướngngại trên con đường lý tưởng của nó."

Tôi cười lạnh một tiếng, quảnhiên là thế, tiếp theo chắc là sẽ khuyên tôi nên từ bỏ chứ gì?

Hạ Lan lão thái thái à, quảthật xin lỗi nhé, người bà gặp phải chẳng là nàng công chúa bé bỏng yếu đuối,bị bà già ác độc hành hạ vùi dập rồi cứ thế mà ôm một bụng uất ức bỏ đi, để lạinam chính phải tìm kiếm mình khắp thế giới, chúng tôi không học theo họ, chỉcần Thừa Đức yêu tôi, tôi... bà nó chứ... sẽ không thể bỏ cuộc!

Hạ Lan quý phi đảo mắt về phíatôi, thấy tôi không mở miệng nói gì thì bỗng lên tiếng: "Hoàng thượngthích ngươi."

Tôi đang tự khích lệ mình đợixem bà ta chia uyên rẽ thúy thế nào, ai ngờ bà lại quẳng cho tôi câu này,thoáng chốc nghệch ra, há hốc mồm, ngơ ngẩn không nói được gì.

Giống như một qu bóng bay, đãđược thổi to đến cực hạn, đang đợi người nào đó đến đạp một phát cho nổ tét ra,không ngờ lại bị người ta đứng sau chích cho một mũi kim, lần này hay lắm rồi,muốn nổ cũng không nổ được, chỉ có thể mở to mắt nhìn nó từ từ xì hơi.

"Hả?" Tôi há hốc mồmra rất lâu, cuối cùng "hả" một tiếng, "Bà... đang đùa tôi đấyà?"

Hạ Lan quý phi lặng lẽ nhìnphản ứng của tôi, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.

"Ta nói hoàng thượngthích ngươi, cho nên mới không để tâm đến chuyện ngươi trước kia, mới để ngươilàm nữ đạo sĩ gì đó." Hạ Lan quý phi thờ ơ bảo.

Tôi chỉ thấy những chuyện xảyra trong ngày hôm nay có phần kỳ lạ quá thể, liền nghĩ đến một câu nói đã bịnhai đến mòn vẹt: Không phải tôi không hiểu, chỉ là thế giới này thay đổi quánhanh. Sau đó mới phát hiện, những quý nhân trong hoàng cung này đều là nhữngcao thủ trong lĩnh vực giáng sét, Hoàng đế vừa giáng một cú sấm sét xong bỏ đi,vị Hạ Lan quý phi này đã nối gót đến giáng thêm một đòn kinh thiên động địanữa.

Tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìnra bên ngoài, bầu trời đã có tuyết rơi hơi ảm đạm, lòng nghĩ chẳng lẽ do tôi cứmặc mãi bộ đồ tích điện đó sao? Chứ khi không cứ phải chịu bị sét đánh thế này?Ông trời ơi ông trời, thà để ông đánh một đòn cho tôi chết quách đi cho xong.

"Nếu ngươi thật lòng yêuthương Thừa Đức, ngươi nên làm điều gì đó cho nó." Hạ Lan quý phi nhẹgiọng nói, "Vì lý tưởng của nó, mà làm những chuyện mà ngươi có thểlàm."

"Chẳng hạn?" Tôihỏi.

Hạ Lan quý phi cười khẽ, khóemắt xuất hiện lờ mờ nếp nhăn, tôi mới nhận ra, Hạ Lan quý phi dung nhan mỹ miềucao quý cũng đã là một phụ nữ U40 rồi, tuy bà đẹp nhưng đã chẳng còn tươi trẻnữa.

"Hoàng thượng thíchngươi, nên Thừa Đức không thể thích ngươi, phụ tử cùng tranh giành một ngườicon gái, chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ."

"Chuyện này hình nhưkhông do tôi quyết định được." Tôi đáp, "Tôi có thể làm gì cho ThừaĐức đây?"

Hạ Lan quý phi nhìn thẳng vàomắt tôi, cuồng nhiệt trong ánh mắt thoáng lướt qua, cố nén giọng đáp:"Ngươi có thể tranh giành sự sủng ái cho nó! Nếu ngươi có thể khiến Hoàngthượng vui lòng, đồng nghĩa với việc giúp nó có được vị thế vững chắc bên cạnhHoàng thượng."

Lần này đến lượt tôi lặng lẽnhìn bà quý phi nương nương được sinh trong phú quý, lớn lên trong nhung lụatrước mặt mình, nhìn ánh sáng cuồng nhiệt thoáng qua trên mặt bà, quả nhiên,chuyện bà ta có thể nghĩ đến cũng chỉ là thủ đoạn thường dùng của đám phụ nữhậu cung, tranh sủng? Buồn cười.

"Thừa Đức thật lòng yêutôi sao?" Tôi khẽ khàng hỏi.

Hạ Lan quý phi như chẳng ngờtôi lại hỏi câu này, ngẩn ra một lúc rồi trả lời: "Phải, nó yêu ngươi, vậynên..."

"Vậy nên tôi không thểlàm thế." Tôi lắc đầu, điềm đạm nói. Khoan nói đến chuyện tôi đã mạo nhậnlà con rơi của Hoàng đế, ông vốn chẳng thể sủng hạnh tôi hơn, cho dù tôi chẳngphải, thì chỉ cần Thừa Đức yêu tôi, là tôi đã không thể ngốc nghếch đi làmnhững chuyện này. Nếu anh đã yêu tôi, anh càng không mong muốn tôi làm thế; nếuanh không yêu tôi, tôi càng không làm những chuyện này cho anh, bộ tôi đầnchắc?

Khóe môi tôi thấp thoáng nụcười nhìn Hạ Lan quý phi, thấy thần thái trên mặt bà ta phút chốc tan biến, sắcmặt lạnh hẳn xuống, đến cuối cùng phát ra một tiếng hừ lạnh trong cổ họng, rồiquay người phất tay áo đi mất.

"Thật ngại quá, khôngtiễn đi xa được nhé." Tôi cười, nói với theo sau lưng bà ta.

Hạ Lan quý phi tức giận đùngđùng bước ra khỏi cửa, tiểu cung nữ và Diệp Phàm đang đứng đợi vội vã bám sáttheo sau, không ngờ vừa đến cổng viện thì nghe Diệp Phàm "úi da" lênmột tiếng, bàn chân vẹo hẳn sang bên ngồi thụp xuống, Hạ Lan quý phi làm mặtlạnh ngừng lại, quay sang trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm vội cúi thấp đầu,nói nhỏ: "Không cẩn thận chân lại đạp phải cục đá này, bị trẹo chânrồi." Nói xong lấy tay xoa xoa mắt cá chân, lẩm bẩm nói: "Ai biếtđược dưới chân lại có cái thứ này đâu, không đề phòng kịp."

"Đúng là đồ vôdụng." Hạ Lan quý phi thấp giọng mắng một câu, quay đầu lại tức giận nhìntôi một cái rồi xoay người bỏ đi.

Diệp Phàm vội đứng dậy, liếcnhanh tôi một cái rồi cũng theo sau bà già kia ra khỏi cổng.

Thấy Diệp Phàm và mấy người đãđi khỏi, tôi vội chạy lúp xúp ra chỗ Diệp Phàm vừa bị ngã ban nãy, cẩn thận dòtìm khắp nơi. Diệp Phàm biết võ, không thể bị một hòn đá nhỏ làm sái chân được,hơn nữa ánh mắt cậu ta nhìn tôi trước khi đi, hình như cũng có ý nào đó.

Mặt đất trống trải, ngoài cụcđất nhỏ bị Diệp Phàm đạp phải ra, chẳng còn gì khác.

Cái cậu Diệp Phàm này, rốtcuộc là có ý gì? Tôi có phần mơ hồ không rõ.

"Công chúa, người đangtìm gì thế?" Vãn Nguyện từ phía sau bước đến hỏi, "Thần giúp ngườitìm?"

"Không cần, khôngcần." Tôi vội huơ huơ tay, đứng thẳng dậy đi vào trong nhà, hôm nay đuốiquá, tốt nhất là nên ngoan ngoãn nằm co trên giường, đỡ phải chịu thêm một trậnsấm sét từ trên trời giáng xuống nữa, tôi lẩm bẩm.

Nằm trên giường cả một buổitối, cũng chịu không rõ nổi mối quan hệ lằng nhằng phức tạp ở đây, Diệp Phàmtốt thế sao lại ở cạnh Hạ Lan quý phi? Tóm lại là không thể có chuyện Hạ Lanquý phi thấy cậu ta đáng thương nên mới giữ lại được. Hạ Lan quý phi hôm naycũng có phần kỳ quặc, không giống ngày thường, nghĩ ra được ý nghĩ bốc mùi thếnày, sao chẳng giống mẹ ruột của Thừa Đức gì cả.

Cuối cùng lại kết luận, hoàngcung nàyphải nơi người ta nên ở, thời gian lâu dài thì người bình thường cỡ nàocũng đều biến thái hết.

Cho nên, tôi phải nghĩ cách rangoài, tốt nhất là quang minh chính đại mà đi, không biết "niệm kinh chânnhân" như tôi có thể ra ngoài niệm kinh không? Đạo sĩ chẳng phải là cũngcó loại du phương đạo nhân (tức là đạo sĩ lang thang í ^_^) đó sao? Tôi nghĩ.

Để Vãn Nguyệt mang thư đến choThừa Đức, bắt anh tối nay đến thăm tôi, bàn bạc một chút về vấn đề của mình,thấy Vãn Nguyệt đi rồi, trong đầu tôi lướt qua lời Hoàng đế nói, Thừa Đức đangtính toán gì với tôi? Anh có thể làm thế không? Tôi có gì tốt để anh phải tínhtoán đâu? Người, anh đã tính được rồi, còn có thể tính đến thứ gì khác nữa?

Ban ngày cứ lờ đờ mất tinhthần mãi, trong đầu cứ lóe lên những chuyện hôm qua, và còn ánh mắt Diệp Phàmtrước khi đi, chung quy cậu ta muốn nói gì với tôi? Tôi có nên liên lạc với cậuta không?

Haizzz, đầu óc mình đúng làkhông đủ xài, có phần ngưỡng mộ những "cô nàng gián" (ý chỉ sức sốngdẻo dai như cỏ dại), tại sao mới chớp mắt một cái đã có chủ ý, trong hậu cungchơi trò âm mưu tính kế đến mức gọi là "đắc tâm ứng thủ", sao đếnphiên tôi thì tôi lại trở thành một cô nàng èo uột vô dụng thế này?