Công Chúa Cầu Thân

Chương 40



Trên đường đi không gặp chuyệngì phiền phức,lúc vào cung cũng rất thuận lợi,dù sao đối với Ngõa Lặc ,Thừa Đứclà một hoàng tử khó đụng nhất,lại mới vừa lập được công lao, đương nhiên làcàng được sủng ái hơn nữa.

Đi theo Thừa Đức tiến vào cửađiện, thấy lão hoàng đế thân mặc thường phục,đang ngồi nghiêng đầu xem xét cácquyển sổ sách, thấy bọn tôi tiến vào, ông ta chỉ nhếch đầu nhìn lướt qua mộtcái,rồi lại cúi xuống tiếp tục xem xét sổ sách .

"Nhi thần tham kiến phụhoàng."

Thừa Đức quỳ xuống nói, tôicũng nhẹ nhàng quỳ xuống sau lưng anh ta ,cảm thấy tim mình đập điên cuồng loạnxạ .Nói thật,là tôi có chút sợ sệt lão hoàng đế này , cảm giác ánh mắt của hắncó thể nhìn thấu mọi thứ.

"Có chuyện gì không? Trễthế này rồi mà còn tới gặp trẫm ." Lão hoàng đế thản nhiên nói.

"Nhi thần lần này thânchinh tìm được một người,vẫn không dám nói với phụ hoàng. Mấy ngày nay trở vềPhồn Đô,nhi thần trong lòng có chút bất an lo sợ,thật sự không biết xử trí nhưthế nào, thôi thì cứ bẩm cáo cho phụ hoàng thì tốt hơn." Thừa Đức trầmgiọng nói.

Hoàng đế nghe vậy chậm chạpngẩng đầu lên,nhìn lướt qua Thừa Đức, rồi chuyển ánh mắt nhìn về phía tôi.

Tôi tháo cái khăn che mặtxuống , khấu đầu ,nhẹ giọng nói:

"Phúc Vinh tham kiến bệhạ."

Trong điện nhất thời tĩnh lặng,làm cho người ta rợn cả óc, mãi một lúc lâu sau,mới nghe thấy giọng nói thảnnhiên của lão hoàng đế:

"Công chúa đã trở về rồiđấy ư ?"

"Vâng,ngày đó người kiabắt Phúc Vinh đi một đoạn, sau đó hắn nói không có ác ý gì với Phúc Vinh ,cũngkhông phải đến ám sát Hoàng thượng, chỉ là hắn nói Phúc Vinh không thể ở lạitrong cung." Tôi nhẹ giọng nói.

"Sao?" lão hoàng đếnhướng mày hỏi,ở điểm này hắn và Thừa Đức quả thật giống nhau.(hazz,cha con màko giống,thì ai mới giống đây?-bbc)

"Hắn còn nói nếu lỡ saunày Phúc Vinh bị bắt về trong cung,hãy đem vật này đưa cho bệ hạ xem,nói làngười xem xong nhất định sẽ hiểu được." Nói xong tôi lấy ban chỉ ra, haitay dâng lên.

Thừa Đức lấy ban chỉ từ trongtay tôi, đem tới dâng cho lão hoàng đế.

Lão hoàng đế cúi đầu nhìn banchỉ cả một lúc lâu sau ,cũng không nói năng gì. Tôi liếc mắt dòm Thừa Đức mộtcái, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, trong lòng có chút an tâm, bèn quỳ thẳng ngườilên , ngẩng đầu trực diện nhìn về phía lão hoàng đế kia, có câu nói,"nếumuốn người ta tin mình nói thật,thì trước tiên bản thân mình phải tin rằng mìnhđang nói thật."

Lão hoàng đế lại ngẩng đầulên, ánh mắt đã có chút hốt hoảng, trầm giọng hỏi :

" Cái này ở đâu ngươicó?"

Giọng nói tuy trầm,nhưng nghekỹ sẽ nhận ra âm thanh có chút run rẩy.

"Của mẫu phi trước lúclâm chung giao lại cho Phúc Vinh." Tôi nói xong, nhận thấy ngay lão hoàngđế kia run lên một cái ,cái ban chỉ kia, hình như đối với hắn có ý nghĩa rấtđặc biệt.

"Mẫu phi....trước lúc lânchung......khó trách.....số phận nàng cũng thật hẩm hiu......"

Lão hoàng đế thì thào, giọngnói không che giấu được nỗi bi ai, ánh mắt cụp xuống buồn bã , khoé miệng nhếchlên một nụ cười méo xệch.

Không biết tại sao, tôi cảmthấy chỉ trong nháy mắt, hắn đột nhiên trở nên già nua đi rất nhiều.

Lão hoàng đế lại nhìn về phíatôi ,ánh mắt thay đổi liên tục, tuy tôi cố giữ nét mặt bình thản, nhưng tronglòng rất hoảng hốt, cũng không dám tỏ ra biểu hiện gì, chỉ lẳng lặng nhìn trảlại ông ta.

Lão hoàng đế nhìn cả nữa ngày,không biết có nhìn ra được cái gì không, rồi đột nhiên thở dài một hơi, rồi từtừ nhắm nghiền hai mắt lại. Cả một lúc lâu sau nữa, hắn mới nhẹ giọng hỏi :

" Mẫu phingươi.......trước kia sống có được vui vui vẻ vẻ không ?"

Cuộc sống bà ta thế nào ? Làmsao tôi biết chứ ? Tôi thầm nghĩ trong bụng . Dĩ nhiên đánh chết cũng không nóira câu trả lời như vậy được, hắn hỏi câu này có ý gì chứ ? Làm sao trả lời đượcđây ? Nói rằng bà ta sống được vui vẻ ? Hazz, không trả lời như vậy được, nghĩthử xem ,lúc trước mẹ quí phi bỏ rơi hắn , rồi đi lấy người đàn ông khác, cònsinh con ra nữa ? Nói bà ta sống được vui vẻ, hắn còn không giận quá hại ? Giậnlây qua tới cả tôi, rồi đem tôi ra làm tấm bia trút giận ?

Nghĩ thế, nên tôi đổi giọng biai nói:

"Mẫu thân qua đời khiPhúc Vinh còn nhỏ , nên không biết bà sống có được vui vẻ hay không,nhưng nhớlà chưa bao giờ thấy bà ấy cười."

Lão hoàng đế cúi đầu nhìn banchỉ trong tay,trong mắt ánh lên vẻ chua xót,thế nhưng ngay lập tức trở lại vẻlạnh nhạt bình thường ,cười nhẹ nói:

"Ngươi ở Chu quốc nổidanh tài nữ, là mẫu thân đã huấn luyện ngươi ?"

Tôi sửng sốt, sao đột nhiênlão hoàng đế đổi qua đề tài về tôi ,tự nhiên nói tới cái chuyện này?

"Phụ hoàng." ThừaĐức chen ngang , hình như đang muốn giải vây cho tôi.

"Ta không hỏi ngươi, làta đang hỏi Phúc Vinh công chúa." Lão hoàng đế cũng lập tức chen ngang lờicủa Thừa Đức, rồi quay lại nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cắn chặt răng,nếu tôi đoánkhông lầm , hắn hỏi như vậy chắc chắn là có ý đồ gì,Trương Tĩnh Chi đã nói qua,cô ta cùng mẫu phi là hai tỷ muội,nếu vậy thì làm sao có thể đào tạo ra đượctài nữ như tôi? Nam Cung Việt cũng có từng nói qua mẹ hắn không biết chữ mà.Nghĩ vậy ,tôi trầm giọng nói:

" Đó là tin bịp bọn họtung ra thôi,thực chất Phúc Vinh không phải tài nữ gì, mẫu thân cũng chưa hềdạy Phúc Vinh biết chữ, bởi vì chính bà ta căn bản cũng mù chữ ."

Tôi nói bừa mà trong bụng đánhlô tô, hên xui may rủi,dù sao cũng phải liều một phen.

Hồi lâu rất lâu lão hoàng đếcũng không nói năng gì. Tôi trân mình cứng đơ cả người, sợ hắn lên một tiếnggọi người vào lôi tôi ra ngoài chém, Thừa Đức đã an bài cao thủ nấp ở đâu ? Dùthế nào thì tôi cũng phải cần chạy ra tới cửa được chứ, tôi liếc mắt qua ThừaĐức,thấy hắn vẫn rất trấn tĩnh ,trong lòng không khỏi thầm tự khinh bản thânmình, chưa gì đã rối lên rồi, vậy chẳng khác nào "lạy ông tôi ở bụi nàysao"? Bình tĩnh, phải bình tĩnh lại mới được.

"Cũng không còn sớm nữa,ngươi cũng mệt mỏi rồi, hãy lui về cung nghỉ ngơi trước đi." Lão hoàng đếđột ngột nhẹ giọng nói.

Hồi cung? Là trở về cái chỗlúc trước tôi ở à? Tôi hơi khựng một chút, lão ta sắp sếp như vậy còn có ý đồgì nữa đây? Là tha hay không tha cho tôi?

Ngoài điện có một thái giámtiến vào, nhìn thấy tôi thì ngẩn người ngạc nhiên,nhưng cũng lập tức hồi phụclại vẻ bình thường, cúi đầu chờ lệnh của lão hoàng đế.

"Hộ tống Phúc Vinh côngchúa quay về Hồi Xuân cung,trên đường đi, công chúa mệt mỏi nên sinh bệnh,không thể ra gió (*)"

Thái giám kia vội vàng dạ mộttiếng, dẫn tôi đi ra ngoài,tôi lại trộm liếc Thừa Đức một cái nữa, thấy hắn vẫngiữ nguyên tư thế gục đầu ngắm đất,sắc mặt cũng không thay đổi, thì trong lòngcó chút không yên tâm , lão hoàng đế lưu Thừa Đức lại chắc là để thẩm vấn? Liệuanh ta có qua được ải này không?

Đi theo tiểu thám giái về đếnchỗ ở cũ, cánh cửa cung vừa mở, người mở cửa đúng là Tố Nhi ,nàng nhìn thấy tôilập tức đần người sững sờ, không mở miệng thốt ra được lời nào.

"Hoàng thượng có dặn,thân thể công chúa không khoẻ, các người phải hầu hạ công chúa thật tốt."Tiểu thái giám nói xong,cúi đầu làm lễ với tôi một cái, rồi quay người rờikhỏi.

"Công chúa." Lúc nàyTố nhi mới hoàn hồn lại, giọng nói đã run run muốn khóc, khoé mắt của đỏ hoe,tôi thấy vậy lật đật xua tay lia lịa, vừa bước vào trong vừa nói:

" Không,đừng khóc, muốn hỏigì, ta sẽ thành thật trả lời, như vậy được chứ

Tố nhi đóng cửa cung lại, đitheo đằng sau tôi ,vẫn khóc hù hụ.

Tôi cảm thấy có chút ngượngngùng, đã bỏ trốn đi mấy lần , rốt cuộc cũng phải quay về chỗ cũ.

"Trong viện còn có ai nữa?" Tôi nhẹ giọng hỏi.

Tố nhi lau nước mắt, cuốngquít nói:

"Còn có Vãn Nguyệt và mộtvài nha đầu người mình, từ lúc xảy ra chuyện, Hoàng thượng đã điều động đi gầnhết."

Bước vào trong phòng, VãnNguyệt nghe tiếng động xoay người dòm ra,thấy tôi bước vào, cả đám liền khócthét lên (^^), tôi có chút hoảng hồn.

"Ta không phải bình yênvô sự đã trở về sao, còn khóc cái gì,chốc nữa lấy nước mắt của các ngươi cho tatắm cũng tốt lắm." Tôi cười nói.

Các nàng kia cũng hiểu chuyện,mặc dù trong lòng còn buồn bực chuyện tôi mất tích,nhưng thấy bộ dáng tôi khôngmuốn nhắc tới, cũng không hỏi thêm gì nữa, vội vàng chạy đi nấu nước tắm,chuẩnbị áo quần cho tôi.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, lạinằm ì ra trên giường, không cách nào nhắm mắt lại ngủ được, không biết Thừa Đứcthế nào rồi,nói thật là tôi rất sợ, lão hoàng đế không dễ gì buông tha cho bọntôi như vậy,nếu lão hoàng đế đem tôi giam lỏng trong thâm cung này,còn lạikhông nói tới cái gì khác, chúng tôi lần này mạo hiểm như vậy để được gì đây?

Thân phận của tôi sẽ như thếnào đây? Nghĩ tới lão hoàng đế tuyệt đối sẽ không tuyên bố thân phận của tôi rađâu, nếu tuyên bố ra tôi là con của người đàn bà bỏ rơi hắn, hazz,không phải làcho người khác cơ hội cười chê thối đầu sao, lão ta sẽ không làm như vậy.

Cả đêm trằn trọc, tờ mờ sángmới lim dim được một chút,buổi sáng dậy còn chưa kịp vệ sinh nhân, đã có tháigiám đến truyền thánh chỉ.

Tố nhi vội dẫn người tiếpgiá,Vãn Nguyệt vội vàng giúp tôi mặc quần áo,tuy thánh chỉ đến thật không đúnglúc , nhưng cũng không thể ăn mặc xuề xòa như vậy mà đi tiếp giá.

Cũng may Vãn Nguyệt tay chânmau lẹ, lúc tôi xong xuôi đi ra ngoài ,cái tên thái giám tới truyền chỉ cònchưa kịp có thời giờ để bực bội, tôi cùng các nàng quỳ xuống đất ,cảnh tượnghoành tráng không khác gì cảnh chiếu trên Tivi cả, chỉ thiếu đoạn tung hô lên:"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế,vạn vạn tuế."

Tôi quỳ cả buổi, cũng chưanghe thấy tiếng tên thái giám đọc thánh chỉ, có chút bực bội ngẩng đầu lên,phát hiện có hai tên thái giám khác mỗi người một đầu cầm quyển thánh chỉ tơlụa kéo ra ,kéo ra, kéo cả buổi rồi mà còn chưa kéo ra được hết.

Trong lòng tôi rối bời tannát, thánh chỉ dài như vậy ? vậy chừng nào mới đọc cho xong hết? đừng nói làkhi tên thái giám này đọc xong hết thánh chỉ, tôi phải mời hắn luôn tiện ở lạidùng cơm trưa ?

Thái giám tuyên chỉ bắt đầuhắng giọng tuyên đọc ý chỉ lão hoàng đế .

"Phụng thiên thừavận,Hoàng Đế chiếu viết, .....Con gái cần tâm,người xưa đã dạy,.......Quí phiChu thị ,đoan trang thục đức,..........Phế đi quí phi , chuyên tâm tuhành,.........Là nữ đạo sĩ."

Một câu bốn chữ, tôi nghe làthấy choáng váng cả đầu óc, mắt đổ sao luôn, so với cái kỳ thi nghe tiếng Anhcòn dữ dội hơn nhiều. Lỗ tai dỏng lên nghe cả nữa ngày trời,cũng chỉ hiểu đượcvài câu, hình như là nói tôi tuy tư cách tốt,vì thân thể quá yếu ớt,tuy đã đượcphong làm quí phi, nhưng vẫn không thể hầu hạ hoàng đế thị tẩm , sau đó còn nóicái gì đó tôi nghe không hiểu lắm,cuối cùng nói một câu nghe hiểu được,là truấtphế ngôi quý phi của tôi, cho tôi làm nữ đạo sĩ.

Khi hắn vừa đọc xong thánhchỉ, hai tên thái giám kia cuốn thánh chỉ lại, rồi dâng bằng hai tay tới trướcmặt tôi.

Tôi còn đang nghiềm ngẫm mấycái từ hồi nãy là có ý gì, nên có chút ngốc.

"Niệm tĩnh chân nhân, mờitiếp nhận thánh chỉ." Thái giám tuyên chỉ tủm tỉm cười nói.

Lúc này tôi mới bật ra phảnứng, hai tay vội đỡ lấy thánh chỉ. Cái gì,mới nói cái gì,cái gì? Niệm kinh? Nicô mà cũng phải tụng kinh sao? Nữ đạo sĩ này cũng có nghĩa là ni cô ?

"Hoàng thượng có chỉ,Trường Xuân cung là nơi phàm tục, không thích hợp để tu hành, nên đem Hiên NhãCác cấp cho chân nhân là chỗ tu hành, chân nhân xin hãy thu dọn, ngày mai theolão nô đến chỗ ở mới."

Thái giám tuyên chỉ nói xong,rồi cùng với mấy thái giám kia rút đi, trong viện chỉ còn lại tôi và Tố Nhi mắtto mắt nhỏ nhìn nhau, ngẩn người ngốc nghếch.

Tôi cầm quyển thánh chỉ dầycộm trong tay,có chút đần độn, lão hoàng đế nghĩ gì mà ra ý chỉ này? Định buôngtha cho tôi và Thừa Đức? Cho nên phế đi phong hiệu quý phi của tôi ? Còn dùngthánh chỉ bố cáo thiên hạ , nói tằng lão ta và tôi quan hệ trong sạch,là đểtiện cho sau này tôi và Thừa Đức được ở chung một chỗ ? Nếu thực lão ta tínhtoán như vậy, sao còn giữ tôi lại trong cung làm ni cô ? Đá thẳng tôi ra ngoàichẳng tốt hơn sao ?

"Công chúa." Tố nhingấn nước mắt, nghẹn ngào ,không cần phải nói cũng biết là nàng ta đang thươngtiếc cho số phận "Trắc trở" của tôi,tôi vội khoát tay làm dấu STOP,tôi sợ cái dòng nước mắt chảy không ngừng của nàng ta rồi.

"Đừng nói gì cả,ngươi đithu dọn này nọ đi, Vãn Nguyệt ra ngoài thám thính một chút tin tức đi, xem thửtối hôm qua chỗ Hoàng Thượng có động tĩnh gì không."

Tôi ra lệnh cho Vãn Nguyệt đi,chính là để thăm dò một chút tin tức của Thừa Đức.

Rồi nhìn tới thánh chỉ, xem nóđược thợ may khéo léo tinh tế vô cùng,tôi đột nhiên có ý nghĩ , một khối vảigấm đẹp đẽ thế này, dùng như vậy thì có quá lãng phí không? Ngược lại nếu dùngđể may áo đầm sườn xám ,chẳng phải tốt hơn nhiều?

Tự mình lắc lắc đầu,bây giờ làlúc nào, còn có thể nghĩ tới những chuyện như thế nào,hơn nữa, cho dù có may,tôi có dám mặc đi ra ngoài ? Nếu người ta biết tôi lấy thánh chỉ may áo đầmmặc, tôi còn không bị lôi ra chém ?

Gần đến giữa trưa,Vãn Nguyệtmang theo tin tức trở về đang nổi trận lôi đình, không biết tam hoàng tử đã chọcgiận hoàng thượng cái gì, mà quỳ suổt cả đêm trước mặt hoàng thượng, trời hừngsáng mới từ trong phòng đi ra.

Có người đoán là vì dạo nàytam hoàng tử được nuông chiều quá mức, tuy đánh trận giành được thắng lợi,nhưngtrên đường lại sổng mất công chúa Đại Liên Na,không thể đính hôn trở thànhthông gia với người tộc Hách liên, làm trái thánh ý,chỉ sợ lần này tam hoàng tửsẽ bị thất sủng. Nhưng cũng có người không đồng ý với ý kiến kia,nói là tuy tamhoàng tử quỳ cả đêm trong phòng hoàng thượng,nhưng lúc đi ra thần sắc vô cùngtươi tỉnh , một chút cũng không nhìn ra được bộ dáng phải quỳ cả đêm ,rồi lúcăn điểm tâm ăn một lúc tới hai cái bánh, bọn họ còn nói một cách quả quyếtgiống như là đã tận mắt chứng kiến Thừa Đức ăn vậy.

"Xạo,xạo quá đi."Tôi lẩm bẩm nói," Anh ta không bao giờ ăn bánh vào buổi sáng cả ."

Vãn Nguyệt nghe thấy thì tủmtỉm cười.Tôi nghi ngờ nhìn nàng ta,tôi cho nàng ta đi ra ngoài lâu như vậy ,chắc không chỉ thăm dò được có chừng đó tin thôi ,tôi không tin cô ta không cóliên lạc với Thừa Đức.

Vãn Nguyệt liếc chừng nhữngcung nữ đang thu dọn đồ đạc này nọ của tôi ,rồi hạ thấp nói:

"Chủ tử phái người truyềntin, nói người đã thuyết phục được Hoàng thượng, nói công chúa hãy yên tâm đếnHiên Nhã Các trước,các chuyện khác người đã có an bài."

Vừa nghe đến tin tức của ThừaĐức, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn,xem ra tôi đã đoán đúng. Chả trách gì lão hoàngđế ban ra thánh chỉ, bắt tôi đi tu , ít ra thân phận quí phi đã không còn nữa,sau này cùng lắm thì hoàn tục lại thôi.

Trong lòng lập tức cảm thấythoải mái ,nhìn các nàng lăng xăn thu dọn đồ đạc, tôi cũng xắn tay áo chạy tớiphụ.Các nàng thấy tôi muốn động thủ ,vội vàng bảo tôi đứng qua một bên, nói tôicái gì là quý thể ,làm sao có thể động tay tới những chuyện của hạ nhân này được.Tôicười cười, không để ý tới bọn họ, tiếp tục sắp xếp đồ đặc của tôi vào rương,thầm nghĩ Phùng trần Sở Dương tôi từ nhỏ đã đi học xa nhà, giỏi nhất là nhữngchuyện dọn dẹp này nọ , tôi không làm được việc nặng nhọc. Tức cười.

Ngày hôm sau,tôi dẫn bọn TốNhi hùng hồn hiên ngang đi ra,làm cho các nữ nhân khác trong cung tròn mắt ngạcnhiên, cả bọn chúng tôi hùng hùng hổ hổ đi tới Hiên Nhã Các , bắt đầu cuộc sốngtu hành.

Tóc búi cao, trang phục tăngnhân, cầm cây phất trần phất qua phất lại,nhìn thấy chính mình trong gương, cảmthấy mình cũng có chút tiên khí .Bọn Tố nhi thấy tôi hí hửng ,thì có chút hồđồ,mà không dám hỏi,vẻ mặt âu sầu nhìn tôi lo lắng,phỏng chừng là nghĩ tôi bịbắt cóc,bị dọa một trận mất cả hồn vía, nên biến thành tửng tửng,chỉ có mìnhVãn Nguyệt là biết lí do tại sao,nhưng vẫn dấu nhẹm mà tỏ ra tĩnh bơ.

"Tu hành" đã đượcmấy ngày , Thừa Đức vẫn không lén đến thăm tôi,tuy cũng biết hiện tại bọn tôitạm thời xa nhau , nhưng cũng là để sau này được sống cùng nhau,tôi biết hắnkhông đến cũng là vì hắn có chuyện khó xử, nhưng thật tâm trong lòng,rất là nhớhắn lắm.

Ở trong cung cảm thấy thân thểkhông được khoẻ khoắn,hơn nữa lại ở trong cái Hiên Nhã Các nhỏ xíu này, càngthêm buồn chán. Đi theo bên người tôi chỉ có bọn Tố nhi,cũng tạm đỡ, chứ nếuthêm người nữa,chỉ sợ không có đủ chỗ ,chỉ là mỗi ngày tôi phải đối diện vớiquyển kinh thư dày cộm ,cảm thấy mình như đang bị tra tấn vậy.

Nhưng ở Hiên Nhã Các này cũngthật tốt,tôi chỉ cần đóng cửa lại, người khác cũng không biết tôi đang làmgì,cũng thấy thật thoải mái ,chỉ trừ thỉnh thoảng cũng có phi tần đến thắpnhang ,tụng kinh , tôi danh nghĩa là "Niệm Kinh Chân Nhân" (**)dohoàng thượng sắc phong,không thể trốn đi đâu được,chỉ phải đứng ở một bên xemsách kinh với bọn họ.

Tôi đến đây còn chưa tới bangày,tất cả các phỉ t không ai mà không một lần ghé đến. Thật bực bội quá,trướckia người đến đây thắm hương có được tấp nập như thế này không? Bọn họ đến tụngkinh hay đến coi tôi?

Mở kinh thư ra,một đám chữ gàbới giống hệt như nhau, không có chút khác biệt.Giống như nhìn thấy một mớ cỏdại, càng nhìn mắt càng hoa lên, tập trung thêm chút nữa, nhức đầu muốn nônluôn, đột nhiên nghĩ đến lão hoàng đế cho tôi làm ni cô cũng không có ý tốt đẹpgì,đã biết tôi mù chữ,còn phái tôi tới mỗi ngày phải nhìn cái đám kinh văn này,rõ ràng là muốn chơi tôi mà.

Mượn đỡ câu nói của người talà " Những ngày tháng nhạt nhẽo ,vô vị......"

Ở nơi này,tôi phát hiện khôngchỉ ngày là vô vị, mà miệng cũng nhạt nhẽo theo luôn. Tôi quay đầu lại nhìn cáimớ kinh thư trước mặt,rồi ngẩng đầu lên nhìn cái bức tượng đúc bằng vàng ởtrên, cay đắng thốt lên:

"Lúc nào cũng rau và đậuhủ, rồi lại đậu hủ và rau ,ai đã quy định người tu hành không thể ăn thịt,hử?"

Tố nhi nghe tôi nói câu này,tròn mắt nhìn tôi ngạc nhiên.

Tôi đưa tay ngoắc ngoắc nàngta, ý bảo nàng kề tai lại ,Tố nhi vội liếc ra ngoài thăm chừng , hôm nay chưacó phi tần nào đến đây thắp hương,rồi nàng ta kề tai đến cho tôi nói nhỏ :

"Tố nhi, có muốn ăn thịtkhông? " Tôi thấp giọng nói.

Tố nhi vừa nghe tới câu nóinày của tôi ,thì trợn mắt trừng trừng nhìn tôi,giống như không thể tin đượcnhững gì tôi mới nói. Tôi nhìn tới cái biểu hiện này của nàng ta,biết là nóinhững lời đó với nàng cũng vô ích.

"Quên đi, coi như ta chưacó nói." Tôi thở dài, tiếp tục ngẩn người nhìn những dòng chữ như gà bớitrước mặt.

Vãn Nguyệt bước vào,nói là tamhoàng tử biết thân thể tôi không khoẻ lắm, nên đặc biệt mời tới danh y, ngườiđang đợi hầu ngòai cửa.

Thừa Đức lại muốn giở trờ quỷquái gì nữa đây,để đi ra ngoài xem thử,coi Thừa Đức mời danh y gì đến cho tôi.Ra tới cửa,trông thấy một lão gà râu tóc bạc phơ đang đứng ở cửa,thấy tôi đira, khom người hành lễ rồi nói:

"Lão hủ Tiết Văn đã gặpqua chân nhân."

Tiết Văn? Cái tên sao nghequen quen? Hình như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải.

"Ông chính là sư thúc củaHồ tỷ tỷ ? Tiết thần y? " Tôi kinh ngạc hỏi.

Lão già kia gật gật đầu, cườicười nòi :

" Không dám nhận là thầny,nhưng đúng thật ta là sư thúc của nàng ta."

Woww, sư thúc của Hồ tỷ tỷ á,đạo hạnh của nàng ta đã cao, chắc ông già này cũng không vừa gì rồi, đã già màcòn nhìn phong độ tráng kiện như vậy , nhìn có vẻ cũng tu được không ít tiênkhí . Tôi thấy hắn cũng giống thần tiên như Đinh tiểu tiên vậy, trong lòng lậptức sinh ra lòng ngưỡng mộ kính trọng.

Tuy có câu nói "đừngtrông mặt mà bắt hình dong" ,nhưng khi nhìn thấy diện mạo nhìn cũng khákhá này, tự nhiên là thấy có cảm tình.

Lập tức bảo bọn Tố nhi mời vịTiết thần y này vào phòng,mời ngồi,dâng trà.

Tiết thần y cũng không vòng votam quốc, lập tức liền bắt mạch cho tôi. Tôi cảm thấy hơi khớp, vẻ mặt khẩntrương quan sát ông ta.Nói thật, đối với y sĩ,tôi chính là có cảm giác sùngbái, không hiểu tự nhiên có cái cảm giác hơi run, liệu việc bắt mạch chẩn bệnhnày, có chẩn ra luôn những tật xấu không?

"Mạch tượng của chân nhânthật khác với người thường ."

Tiếvuốt vuốt râu trầm ngâmnói, tôi đột nhiên nghĩ ra tại sao người xưa hay nuôi bộ râu dài rậm, bởi vìvừa nói chuyện vừa vuốt râu nhìn có vẻ là người sâu sắc lắm.

Tôi mở to mắt chờ đợi ông tanói ra câu kế tiếp,lão thần y liếc mắt nhìn tôi một cái,rồi mới chậm rãi nóitiếp:

"Thứ lỗi lão phu nóithẳng, mạch tượng của chân nhân dương khí không đủ, âm khí có thừa,thần khíkhông thông,ngũ tạng khí lạnh,tuy tạm thời thì không có việc gì, nhưng nếu đểlâu dài ,sẽ rất nguy hiểm."

Âm khí ,dương khí, tôi nghehắn nói mà lạnh run cả người, sao nói chẩn bệnh mà tôi nghe không hiểu tí nàocả ? Cái gì là khí âm ,khí dương, lão ta đang coi bệnh cho tôi chứ có phải coiphong thủy đâu? Tuy vậy trong lòng cũng mơ hồ hiểu được,lão già này nói chuyệncó chút đạo lý ,dù sao thân thể này cũng đâu phải là của tôi,hồn tôi nhờ phápthuật của Đinh tiểu tiên mới được sống bám víu vào nó, không đủ dương khỉ cũnglà lẽ dĩ nhiên.

"Không biết...có thể cứuđược không? " Tôi run rẩy hỏi.

Tiết thần y không nói nàng gì,chỉ cười cười. Tôi thấy bộ dạng lão ta thế,có chút yên tâm , lão ta cười tươithế kia ,chắc là cũng có cách , cảm thấy vững dạ hơn, ngồi thẳng ngườilên,không còn thấy run nữa, thâm nghĩ vừa rồi lão ta cố tình nói như vậy là hùcho tôi sợ.

Tiết lão đầu thấy bộ dáng tôitrong chớp mắt biến từ con mèo bệnh trở thành bạch dương đại thụ , tia cườitrong mắt càng dữ dội hơn, cũng không trả lời câu hỏi của tôi, rồi bảo ngườiđem giấy viết đến.

Vãn Nguyệt đem giấy viết bútmực tới,lão ta cắm cúi ghi,nét chữ rồng bay phượng múa ,tá lả tung lung gì đócho cả nguyên một trang bự, tôi nhìn nhìn cái bức loạn xạ thư kia, ngẫm nghĩ,thầy thuốc ,đúng là thời đại nào cũng giống nhau cái chỗ viết ẩu tả như thếnày.

Tố Nhi bưng thau nước tới, hầuhạ lão ta rửa tay,lúc này,Tiết lão nhân mới nói ;

"Cứ uống theo phươngthuốc này, không tới một năm, bảo đảm chân nhân không có gì khác so với ngườibình thường."

Lão ta tự tin đến thế sao?Đang nghĩ tới Hồ tỷ tỷ bắt mạch cho tôi cả nữa ngày trời cũng không chẩn ra tôibị bệnh gì, lão ta vừa khám đã biết ,có thiệt không vậy? Tôi liếc nhìn lão tamột cái,xui xẻo bị lão ta bắt gặp ánh mắt hoài nghi của tôi.

Tiết lão đầu là ai ? Là sưthúc của Hồ tỷ tỷ đó ! Mà Hồ tỷ tỷ là ai ? Là kỳ tài đó, vậy chứ sư thúc của kỳtài là ai? Chính là kỳ tài của kỳ tài đó. Bởi vậy trong mắt tôi hơi loé sánglên một cái là đã nghe lão ta hừ lạnh một tiếng nói :

"Không phải lão phu khoekhoang ,trong thiên hạ, có thể nhìn rõ mạch tượng của ngươi như lão phu cùnglắm chưa tới ba người ,còn có thể trị được bệnh cho ngươi,cùng lắm chỉ có phânnữa."

Hazz, chỉ trong chốclát,"lão hủ" đã biến thành"lão phu" ,chẳng lẽ tôi không cólấy một chút uy nghiêm nào,tôi thầm nghĩ, dù thế nào thì tôi cũng vẫn là côngchúa á . Nhưng lão ta nói một nữa là sao ,tại sao lại là một nữa? Nghĩ gì nóiđó, tôi ngạc nhiên hỏi :

"Nửa kia là ai?"

(1) ra gió: ý lão hoàngđế nói câu này là ngầm nói Phúc Vinh liệu hồn đừng đi lung tung trong thời gian"án treo" ^^.

(2) Oạch, cái này Sở Dươngnghe không rõ nên hiểu lầm, nhầm tưởng "Niệm Tĩnh Chân Nhân" thành"Niệm Kinh Chân Nhân".^^