Công Chúa Cầu Thân

Chương 34



Gặp lại Thừa Đức, đã là buổichiều ngày hôm sau.

Thừa Đức tiến vào, lúc tôi cònxoay mặt nhìn ở bên trong, nghe đằng sau lưng có tiếng người bước tới, chính làcó chút không dám quay đầu lại nhìn, sợ là không phải hắn,sợ lúc nhìn thấy hắnkhông cầm lòng được rơi lệ, sợ.....

Người bước tới sau lưng,ngồixuống, đôi tay ôm choàng lấy tôi từ đằng sau,tôi nhìn đến Thừa Đức có vẻ mệtmỏi, tuy thế ánh mắt ánh lên nét tinh anh.

Anh ta nhìn tôi,đôi mắt hoađào kia mở lớn đang nhìn tôi, ánh mắt sáng rực niềm vui,cuối cùng mỉm lên mộtnụ cười.

Tôi nhìn anh ta,muốn nói,nhưngkhông có cách nào mở miệng được,mắt cũng đẫm lệ từ khi nào , nhìn thấy Thừa Đứccó chút mơ hồ, vội vội vàng vàng đưa tay lên lau nước mắt.

Thừa Đức cúi đầu cọ cọ tránvào trán tôi, bàn tay nhẹ nhẹ vuốt tóc tôi, nén giọng thở dài một hơi.

Nghe được âm thanh thở dài củahắn,sự uất ức những ngày vừa qua bùng lên trong lòng, rốt cuộc không cầm cựđược, sự kiên cường giả tạo hoàn toàn rơi xuống, tôi vòng tay ôm lấy cổ hắn,úpmặt lên vai anh ta, khóc lớn lên.

Thừa Đức chỉ im lặng ,nhẹnhàng vuốt tóc tôi,vuốt lưng tôi,ôm lấy đầu tôi .

Một lúc lâu sau, tôi mới ngừngkhóc, vẫn lẳng lặng tựa đầu vào vai hắn,không muốn nhúc nhích.

"Vinh nhi," hắn lêntiếng, tôi ngừng nghẹn ngào, ngẩng đầu nhìn anh ấy, chờ đợi anh ấy mởmiệng.

Anh ấy nhìn tôi,ánh mắt dịudàng,rồi ngọt ngào nói:

" Nàng nên đi tắm đi , cảngười đều bốc mùi hôi."

Tôi khụt khịt mũi,túm một lọntóc chính mình ngửi ngửi, sau đó đưa mũi ngửi ngửi cổ hắn,ngạc nhiên nhìn hắn,nói:

" Không có , người emkhông bốc mùi hôi, là do mũi của anh có vấn đề mà."

"Cái gì?" Anh tanhíu nhíu mày ,trong ánh mắt không dấu được ý cười.

Tôi bật cười,cố ý làm ra vẻngượng ngùng,thấp giọng nói:

" Có thể là lúc nãy nhìnthấy anh, xúc động quá ,nên không cẩn thận ...xì hơi một cái....Nhằm lúc anh hámồm to để thở , cho nên...."

Thừa Đức cười to , làm ra bộdáng tức giận hung ác,đẩy tôi té ngã trên giường, xỉ lên trán tôi cườinói:

" Xú nha đầu,còn dám chọcghẹo ta?"

Tôi lăn qua lăn lại cười sằngsặc, cố tránh né ma trảo của Thừa Đức,:

" Em sai rồi, là khôngphải em xì , là anh xì ,hahaha,tha cho em ."

"Nói, chịu thuachưa?

"Chịu thua ,chịu thuarồi,hahha" Tôi cười đến nỗi không thở nổi,cho dù cố trốn tránh, cũng khôngcách nàthoát được bàn tay Thừa Đức,"Em sai rồi, ha haha, tha cho emđi."

Thừa Đức nhìn tôi cười cợt,rồi đột nhiên ngừng lại, lẳng lặng nhìn tôi,trên mặt đã không còn ý cười cợtnữa,không ngôn từ, ánh mắt cũng nói lên tất cả,sau đó ôm chầm lấy tôi, siếtchặt, tôi cơ hồ không thể thở nổi.

Không khí lập tức trầm xuốngyên tĩnh, tôi không muốn động đậy , nằm yên trong vòng tay anh ấy, cảm nhận độấm toát ra từ trên người Thừa Đức, cảm nhận được tim anh ta đập gấp gáp điêncuồng trong lồng ngực.

"Vinh nhi,trước giờ ta đãcó nói ta yêu nàng chưa? Thừa Đức nhẹ giọng nói:" Nếu chưa,bây giờ ta sẽnói ,ta yêu nàng,ta thật sự yêu nàng , mặc kệ sau này có như thế nào,ta chỉ yêucó mình nàng ,chỉ một mình nàng mà thôi."

Nước mắt tôi lại tuôn trào,trong lòng nhói đau,người đàn ông này, làm sao tôi có thể lìa xa, bây giờ cùngnhau ở một chỗ, càng không nỡ rời xa được.

Hai người nằm ôm nhau cả nửangày trời,rồi Thừa Đức mới dần buông tôi ra,nhìn thấy đôi mắt tôi ửng đỏ ,cườinói:

"Sao tự nhiên yếu đuốinhư vậy? Trước kia cỡ nào cũng không thấy nàng rơi lệ mà,nhưng như vậy cũngvui, hay là nàng khóc thêm vài chập nữa đi."

Tôi trợn trắng mắt lên, thầmnghĩ không cần anh ta trêu chọc tôi,nhớ ngày nào Phùng trần Sở Dương tôi đườngđường cũng là một "Hiệp nữ" ,xông pha giang hồ, cũng đã tham gia võlâm đại hội ,chuyện gì mà tôi chưa biết chứ,không phải Thừa Đức nhà ngươi cũngđã bị tôi đưa đến kỹ viện một lần sao ? Chỉ là ngươi làm bộ làm tịch không nhớchuyện này thôi.

"Cười cái gì? Nhìn gianxảo thế?" Thừa Đức nhìn tôi, nghi hoặc hỏi.

Anh ta vừa mở miệng hỏi, tôiđã không nhịn được cười phá ra,còn nhớ thêm lần đó trên mặt hắn đầy dấu sonphấn của các cô nương ,tôi lại té ra cười bò trên giường.

Thừa Đức thấy tôi kỳ cục nhưvậy , không nói không rằng chỉ ngồi nhìn.Lúc này , ngoài lều có người thông báolà đem nước tắm tới, Thừa Đức bảo bọn họ khuân vào,rồi mới quay đầu lại nhìntôi cười cười.

Tôi vừa nhìn thấy cái thùngnước tắm lớn này, nhớ lại trước đó vài ngày làm trâu ngựa ở chỗ Nặc Đốn vương ,hiện tại nhìn tới Thừa Đức cũng không có ý tốt, không khỏi đề cao cảnh giác ,vẻmặt dè chừng hỏi:

" Gì chứ?"

"Nàng nói đi?" ThừaĐức cười xấu xa nói.

Tôi nhìn anh ta,rồi quay lạinhìn thùng nước,:

"Anh phải tắm rửa?"Hỏi xong lập tức thấy mình ngu,mở miệng nói toàn lời nhảm nhí như vậy, nước đókhông để tắm chẳng lẽ để uống sao.

Thừa Đức cười:

" Đúng phânnửa."

Rồi bước tới bế tôi lên.

"Cả người nàng đều hôithối, lại đây,để ta tắm cho ."

"Không được, khôngđược," Tôi hoảng hốt la to,"Anh đi ra ngoài đi, em tự mình tắmđược."

"Sợ cái gì? Cũng khôngphải chưa thấy qua." Thừa Đức cười nham nhở, đôi tay cũng nham nhở khôngkém,phút chốc đã lột tôi trần như nhộng, rồi quẳng tôi vào thùng,tôi mắc cỡquá, ngụp xuống nước,thấy Thừa Đức đang đứng trước mặt cũng đang thoát y , lòngcàng hoảng ,vội la:

"Không được, không được,thùng này nhỏ, đợi em tắm xong rồi anh hãy tắm."

Thừa Đức chớp mắt cười xấu xa,không để ý tới lời tôi nói, chính mình tự lột quần áo trên người.

"Người em dơ dáy lắm! Cảnữa tháng rồi không tắm rửa gì! Một hồi nước tắm đen ngòm thì đứng trách embẩn" Tôi mở giọng hăm dọa.

Thừa Đức cũng không nói nănggì, chỉ nhíu nhíu mày, trên người quần áo càng ít đi.

"Thôi! Anhđừng....." tôi còn chưa nói hết câu,Thừa Đức đã đưa tay vọc vọc nước,rồinhảy ùm vào thùng ,nước văng tung toé lên mặt tôi.

"Đồ...." tôi tứcmuốn hộc máu, đưa tay vuốt nước trên mặt,rồi trợn mắt,Thừa Đức vẻ mặt quái quỷđã kề sát tôi,làm tôi nín khe,vội quay người đi, đưa lưng hướng về hắn.

"Lưng trước nhé? Thừa Đứckhẽ cười nói.

"Hả?" Tôi ngẩn ngườira đần độn nhìn hắn.

Thừa Đức nở một nụ cười mêly,làm tôi trong chốc lát bị bị hớp mất hồn ,thấy tôi như thế, hắn cười hàilòng nói :

"Thì là phải kỳ cọ toànthân,theo ta đã lâu rồi mà không tiến bộ tí nào."

Tôi nổi giận, quên mất tìnhcảnh hiện tại ,xoay người lao phía hắn phùng mang trợn mắt, vừa đến nữa đường,nhìn thấy hắn cười cười giang rộng cánh tay chờ đón, mới phát hiện mình bịtrúng kế, cũng đã không còn kịp, theo quán tính, cả người tôi đổ ập tới trongvòng tay của hắn ta.

Thừa Đừc vòng tay ôm chặt,càng cảm nhận được thân thể tráng kiện của hắn , tôi cứng đờ người, cũng khôngdám nhúc nhích cử

" Xú nha đầu," ThừaĐức nhẹ giọng nói," Hôm nay ta mệt nhoài cả người, không có chút khílực,cho dù có ý xấu thì cũng không có cách nào,nàng không cần phải đề phòng tanhư vậy."

"Thật?" tôi ngẩngđầu,nhìn thẳng vào mắt Thừa Đức.

"Thật." Anh ta hầmgiọng nói.

"Thật sự không làm đượcchuyện xấu?"

Thừa Đức nhẹ nhàng cười ,gậtgật đầu.

Lần này tôi vui vẻ,liếc qua bộdáng Thừa Đức lười biếng ngồi dựa vào thành thùng nước, hơi nước nóng làm mặtmày anh ta hồng hào, lòng tôi lại rung động, đặt tay lên ngực anh ta vuốt ve.Phùng trần Sở Dương tôi từ trước đến nay không ưa cứng rắn, phương châm của tôilà :địch tiến ta lui, địch lui ta phá.

"Vinh nhi, nàng làm gì?Thừa Đức có vẻ kinh hãi hỏi, chụp lấy cánh tay không an phận của tôi.

"Hê hê, anh nói đi."Tôi cười hì hì nói,mặt áp sát tới khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Thừa Đức bắt đắc dĩ cười,nhẹgiọng nói:

"Đừng thừa nước đục thảcâu."

Không thừa nước đục thả câu?Thế chẳng phải...thiệt thòi cho Thừa Đức sao? Tôi hí hửng nhìn anh ta cườicười,không thèm để ý đến sự kháng cự của anh ta .Đưa tay nâng càm anh talên,nói:

"Cưng,cười với đại giamột cái nào."

Thừa Đức nhìn tôi cười quyếnrũ một cái, lập tức tôi c hồn phách chính mình đều muốn bay ra ngoài, vội trấntính lại,đưa tay sờ soạng ngực anh ta,trêu đùa:

"Lại đây, để đại gia thơmmột cái nào!" Nói xong thì hôn phớt lên môi anh ta một cái, rồi nhìn đếnthấy anh ta bảnh quá, không cầm lòng hôn thêm một cái nữa,

Tục ngữ nói đúng,đừng đượcđằng chân lân đằng đầu, đạo lý này ai cũng hiểu được,chính là vì tôi tham lamthấy được rồi làm tới.

Vô tình ngước mắt lên nhìn,thấy đôi mắt Thừa Đức loé lên tinh quang,bản năng muốn lùi lại, cũng là quátrễ,Thừa Đức đã giữ chặt gáy tôi,hung hăng ngấu nghiến hôn tôi....

Xem tình hình này, hình như làtôi luôn luôn dụ dỗ hắn,hắn ta rõ ràng đã nói là mệt mỏi,thế mà ,rõ ràng là hắncố tình giăng sẵn bẫy cho tôi lọt vào . Thật là có muốn khóc cũng không ratiếng được.

Trong lúc mơ mơ màng màng bịhắn hôn, tôi đột nhiên phát hiện chân lý :"Vô tình mắc lỗi thì không sao,nếu cố tình làm bậy thì sẽ không có đường lui.",,trong tình cảnh này cái câu:"lờinói đàn ông nếu có thể tin,thì heo cũng biết leo cây." hoàn toàn đúng. Tôichính mình cảm nhận được một câu:"Nếu lời nói Thừa Đức có thể tin,thì cáingày người biến thành lợn cũng không xa."

Ngày đại chiến xảy ra đó, chủlực Vương hoàn toàn bị đánh bại, chỉ còn không tới một vạn binh hộ tống Vươngchạy trốn sâu trong thảo nguyên ,Thừa Đức đã ra lệnh thuộc hạ cầm đầu kỵ binhtinh nhuệ đuổi theo, tuy thế nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Thừa Đứcchỉ là làm dáng thế thôi, mục đích chính vẫn là "Thừa nước đục thảcâu",kiếm chác chút lợi ích. Trận đánh này tuy mang tiếng là thắng lợi ,nhưng vẫn là không thể hoàn toàn tiêu diệt thế lực Vương,đó là điều quá khókhăn . Bởi vì năm trước Ngõa lặc cùng Đại Chu đã đánh nhau một trận. tuy rằngthắng nhưng cũng hao tổn nhiều nguyên khí ,hơn nữa phía Đông còn có nước Cao Lylăm le dòm ngó , vả lại Thừa Đức cũng đã có chủ ý riếng, cho nên việc thắng lợinày cũng đủ để tạo thêm uy danh cho Ngõa Lặc.

Bọn Tây La Minh rời đi, ngườibộ tộc Hách Liên mới bắt đầu dẫn người thân,và đàn gia cầm ,từ chỗ trốn đi ra.Sau khi tiếp nhận lại lãnh thổ, Hách Liên Vương bèn pháứ thần đến cảm tạ , luôntiện tiến cống lễ vật cho Thừa Đức-là đóa hoa xinh đẹp mĩ miều của thảonguyên-công chúa Đại Liên Na.

Lần này tôi tức giận đến mứckhông thể thở nổi-mém chút đi chầu ông bà tổ tiên, lại là Đại Liên Na , nàng takhông phải ở cùng với Vương đó sao ? Nàng không phải vừa mới bị hư thai đó sao?Sức khoẻ đã như thế ,ít nhất cũng phải nghỉ ngơi vài ngày chứ , luât lao độngchẳng phải đã qui định phụ nữ có quyền đó sao , như thế nào Đại Liên Na mangnội thương như thế mà đến đây làm vật cống như thế ? Tôi ngất,thật sự là ngấttrên cành quất.

"Vinh nhi, nàng ngồixuống đi ,đừng đi tới đi lui như thế." Thừa Đức nói.

Tôi thở hồng hộc,đi tới đi luihai ba vòng,giận dữ nói :

" Bọn họ sao lại vô liêmsỉ như thế? Đại Liên Na lần trước hại chúng ta thê thảm như vậy , ông vua giàđó không biết sao ? Tại sao lại còn tiến cống cô ta ,lại còn nói rõ là hiếntặng cho anh nữa chứ ? Ông ta tưởng anh thiếu đàn bà chắc ? Hay nghĩ con gáiông ấy là tiên nữ hạ phàm sao ?"

Thừa Đức cười cười:

" Đây là thủ đoạn thườngtình giao bang giữa hai nước, nữ nhân trong hoàng gia đều là những con cờ đểdùng vào chuyện đó mà."

Tôi ngẩn người khờ khạo ra, nữnhân trong hoàng gia, chính là dùng để làm tặng phẩm trong những cuộc chiếntranh sao ?

Thừa Đức thấy tôi lặng ngườinhư vậy , đoán là tôi đang nghĩ tới hoàn cảnh của bản thân mình,sợ tôi nghĩnhiều, vội vàng nói :

"Đương nhiên nàng khácvới bọn họ , Vinh nhi , không được suy nghĩ lung tung."

"Em đương nhiên khác xavới nàng ta ." Tôi nói :" Em không có nghĩ lung tung đâu , chỉ làthấy kinh thường nàng ta ."

"Ta biết." Thừa Đứcnhẹ nhàng nói.

"Vậy anh còn muốn giữ lạinàng ta ?"

Thừa Đức im lặng gật gậtđầu,nhìn tôi lẳng lặng nói :

" Hách Liên Vương đã gửithư cho lão gia tử, nói muốn đem Đại Liên Na tặng cho ta, cho hai nước kếtthông gia trở thành người một nhà,lão gia tử có vẻ đã ưng thuận,còn muốn ta dẫnnàng ấy về Phồn Đô,chỉ sợ chiếu thư kia vài ngày nữa sẽ tới."

Tôi như người mất hồn, cả mộtlúc lâu sau mới có thể nói tiếp:

"Vậy sao ? Anh cũng đồngý ?"

"Vinh như, nàng cũng làsinh ra trong hoàng thất , nàng cũng biết, có một số chuyện chúng ta không tựchủ được." Thừa Đức thở dài nói :" Ta nghĩ lão gia tử làm vậy là vìcái thảo nguyên rộng lớn này,có Đại Liên Na trong tay, như là đã có thảo nguyênnày trong tay vậy ."

"Hách Liên Vương khôngcòn đứa con nào khác sao ?

"Còn một, đang ở Phồn Đô,nhưng có lẽ cũng không còn sống được bao lâu nữa." Thừa Đức lạnh lùngnói.

Lòng tôi kinh hãi, hiểu đượcâm mưu thâm độc của lão hoàng đế, chỉ cần trừ khử đứa con này của Hách LiênVương, như vậy Đại Liên Na trở thành người thừa kế thảo nguyên , nếu Đại LiênNa gả cho Thừa Đức,như vậy thảo nguyên này chẳng khác nào của hồi môn sẽ lọtvào tay lão hoàng đế.

"Hách Liên Vương là tênngốc?" Tôi hỏi.

Thừa Đức cười lạnh một tiếng,nói

" Hắn không phải là khôngbiết , chỉ là không còn sự lựa chọn nào khác"

Nhìn nụ cười lạnh lẽo đầy sátkhí của Thừa Đức, tôi đột nhiên cảm thấy xa lạ, đứng như trời trồng ở đó, nóikhông ra lời . Thừa Đức thấy tôi như vậy, lập tức lấy lại dáng vẻ tươi cười,nói:

" Vinh nhi, nàng oántrách ta sao ?"

"Trách anh?" Tôi lắclắc đầu, cười nói:" Em biết anh không thích nàng ta."

Thừa Đức nhìn tôi cườicười,kéo tôi ôm vào lòng,thấp giọng nói:

"Thế mới đúng là Vinh nhicủa ta, ta biết là nàng khác xa với những nữ nhân phàm tục chỉ biết ghen bóngghen gió."

Tôi liếc anh ta một cái,nói:

" Đừng có mà nịnh em , emkhông ghen tuông,bởi vì bản thân em chính là cái hũ dấm chua ,em không oántrách anh ,bởi vì em biết anh không thích Đại Liên Na, cũng bởi vì biết , anhkhông ngoan ngoãn nghe lời lão gia tử đâu."

Thừa Đức cọ cọ càm vào trántôi,thởi dài nói:

"Vẫn là Vinh nhi hiểu tanhất,"anh ta dừng một chút,rồi nói tiếp:"Đừng nói là Hách Liên vươngtử thân thể suy nhược,ngay cả công chúa yếu đuối này,dọc đường đi vì không chịunổi mệt nhọc sinh bệnh mà chết,lão gia tử cũng không thế trách ta được, nàngnói có phải không?"

Thừa Đức trong giọng nói để lộsát khí lạnh lẽo , làm tôi cũng không khỏi rùng mình một cái, Thừa Đức cảm nhậnđược phản ứng của tôi, ôm ghì lấy tôi chặt hơn.

"Anh không cần tới thảonguyên này?"

Thừa Đức nở nụ cười:

" Cần tới! Nhưng khôngcần phải thông qua một nữ nhân , chuyện trong nhà đã đủ loạn rồi,chuyện thảonguyên từ từ tính sau, ta cũng không muốn lão Đại ở nhà tác oai tác quái ,mà talại muốn dẫn nàng cùng con chăn dê chăn ngựa trên thảo nguyên này."

"Con? Ở đâu ra đứa conchứ?" Tôi ngạc nhiên nói.

Thừa Đức cười cười, ôn tồnnói:

"Thì là con của chúngta,mặc dù hiện tại chưa có, nhưng sau thì cũng phải có thôi,ta phải tính toánlâu dài cho các ngươi chứ!"

Nghe Thừa Đức nói như thế, tôicảm thấy trong lòng nhói đau,không biết nên trả lời thế nào, căn bản chủ nhânthân thể này đã chết từ lâu,tôi,chẳng qua dựa vào phép thuật của Đinh tiểu tiênbám linh hồn mình vào cái thể xác này, tuy rằng có thể đi có thể đứng,vẫn tỏara nhiệt,nhưng căn bản là từ lâu linh hồn của cái thân thể này đã đi chầu DiêmVương , cái thân thể này, làm sao có thể hoài thai ra đứa con được chứ !

Vốn là không định ở lâu nơinày,chỉ vì không khống chế được tình cảm của mình, làm cho bản thân càng lúncàng sâu, tôi phải làm gì bây giờ?

Thừa Đức thấy tôi trầm ngâmkhông nói,nghĩ là tôi đang lo lắng mọi sự về sau,bèn cười nói :

" Nha đầu khờ, đừng nghĩnhiều như vậy, có ta ở đây,còn sợ ta không lo nổi cho nàng sao?"

Tôi gượng cười không nóigì,anh ta đâu biết trong lòng tôi đang bấn loạn phân vân chuyện đi hay ở .

Đi, trở về với thế giới quenthuộc của tôi, có người thân, có bạn bè,có môi trường mà tôi đã sớm thích ứng,có lẽ cuộc sống tôi sẽ được nổi bật ,nhưng ít ra cũng có một cuộc thoảimái.

Ở lại, tôi chỉ có một mìnhThừa Đức, mà anh ta thì, đâu chỉ có một mình tôi ?

Anh ta thua, tôi có thể đitheo anh ta chịu cực chịu khổ,cho dù có chết,tôi cũng không sợ ,nhưng nếu nhưanh ta thắng ? Trở thành hoàng đế ,thì còn có thể yêu mình tôi ,sủng ái mìnhtôi không?

Mặc kệ là tôi có muốn haykhông, thân phận tôi cũng đã là Công Chúa Cầu Thân mà Chu quốc đưa tới, là Quíphi của hoàng đế Ngõa lặc, là Thừa Đức......

Tôi lắc lắc mạnh đầu, đều làmuốn lắc cho những ý nghĩa kia văng ra hết, không được suy nghĩ nữa, không thìđiên mất.Mặc là công chúa hay không công chúa, hoàng phi hay không hoàng phi,dù sao cũng không định ở ,nghĩ nhiều như vậy để làm gì ? Thôi thì cứ sáng naycó rượu sáng nay say thì tốt hơn.

Nghĩ vậy nên trong lòng thấythư giãn hơn một chút, quay lại thấy khuôn mặt anh tuấn của Thừa Đức, thầm nghĩthằng nhãi này được sinh ra ở hoàng gia, lớn lên được bộ vó ưu nhìn như vậy,khẳng định là đã có không ít tình nhân rồi, tôi chắc chắn không phải là mốitình đầu của hắn,cho dù sau này cô nãi nãi tôi có phủi mông bỏ của chạy lấyngười, cũng không làm thương tổn nhiều đến hắn đâu,ngược lại một chút thươngtổn này còn có thể giúp hắn trưởng thành hơn .

Gánh nặng trong lòng được bỏxuống,người lập tức thấy nhẹ hẫng,ánh mắt nhìn Thừa Đức cũng trở nên khác liền.

Thừa Đức thấy thần sắc tôi độtnhiên sáng sủa hẳn ra, nét mặt có chút đề phòng, hỏi:

" Nàng lại muốn gìđây?"

Tôi nhìn hắn cười hề hề ,rồiluôn tiện kiễng chân hôn Thừa Đức một cái ,cười nói:

" Không có gì , tại thấyanh bảnh trai quá,em phấn khởi."

Nhìn bộ vó lưu manh vô lại củatôi lúc này, Thừa Đức cũng đành bó tay, bất đắc dĩ lắc lắc đầu cười cười.