Con Trai! Ba Ba Con Là Ai?

Chương 5: Thù lao



“Mẹ! Mẹmở cửa cho con đi! Con là Tiểu Viêm nhi đây!”

Thùng…thùng… đông…

“Này!Nếu cô không mở cửa, tôi liền phá cửa xông vào đấy!”

Thùng…thùng… thùng… đông…

“Này!Này này này! Tôi phá cửa đây!”

Thùng…thùng… đông…

“Phiềnchết đi được!” Từ sau khi cô khóa cửa lại tránh cho mấy ai kia bước vào, tiếngđập cửa liền vang lên không ngừng nghỉ. Chu Hiểu Hiểu đặt mạnh ổ bánh mì đãnguội lạnh lên bàn, nghĩ lại… không đúng! Bữa tối này là của cô nha. Cô lạinhặt ổ bánh mì lên nâng niu trên tay, thổi thổi lớp bụi trên mặt. Rốt cuộc làđôi ba con như âm hồn không tan này muốn làm cái gì đây?

Cô đềuđã muốn “thỉnh” bọn họ trở về thế nhưng vẫn ngoan cố theo đến tận đây. Nhất làcái ông chú già lông trắng kia, thất chán ghét hắn muốn chết, chuyên nói nhữngcâu khiến cô nổi máu nóng lên. Nếu hắn là người bình thường thì khi cô cứu concủa hắn, hắn nhất định sẽ báo đáp cô hậu hĩnh. Cho dù không đăng lên báo khenngợi tấm gương tốt của cô thì như thế nào ngay cả lời cám ơn cơ bản nhất cũngkhông có. Thật sự là một tên đàn ông tự đại, tự kỷ, tự kiêu, tự sướng, tựcuồng. Thế mà dám nói cô nghèo kiết hủ lậu đấy! Nghèo kiết hủ lậu thì thế nào?Có bỏ đói con của hắn mấy ngày ở đây không?

Cái gì?Làm sao ngoài cửa lại im ắng như thế? Cô đem cái lổ tai phủ ở trên cửa lẳnglặng lắng nghe chút âm thanh bên ngoài. Đột nhiên tiếng phá cửa “cùm cụp” vanghại Hiểu Hiểu hiểu hết cả hồn vội lui về phía sau vài bước. Thế nhưng thấy dìcho thuê nhà dẫn hai ba con âm hồn kia đến.

“HiểuHiểu à! Chuyện này cháu không đúng rồi nha. Làm sao lại nhốt chồng con ở bênngoài thế này?” Dì cho thuê nhà bước đi thong thả đến trước mặt Hiểu Hiểu, bắtlấy tay nàng nặn ra những lời nói thấm thía “Không phải dì đã từng nói với cháurồi sao? Chẳng có vợ chồng nào không cãi nhau vì mấy chuyện vặt vãnh cả? Đầugiường cãi nhau, cuối giường huề cả thôi”

“Hả?Cái gì mà vợ chồng?” Não Hiểu Hiểu bị biến thành mù lòa, dì cho thuê nhà đangnói cái gì nha? Như thế nào lại nghe không hiểu gì cả?

“Mẹ!”Hạ Viêm từ trên người Hạ Vũ Trạch nhảy xuống, trực tiếp bổ nhào vào lòng ChuHiểu Hiểu.

“HiểuHiểu! Thật là bất ngờ nha, dì vẫn nghĩ là cháu chưa kết hôn đấy! Ai mà ngờ…Cháu xem này, con trai đều đã lớn như vầy rồi, còn muốn giận dỗi chồng cái gìnữa đây?”

“Dì à!Không phải… bọn họ…”

“Mẹ!Chúng ta đi ăn cơm đi!” Chu Hiểu Hiểu vừa muốn giải thích đã bị giọng nói nonnớt trong lòng ngực đánh gảy .

“Đượcrồi! Dì cũng không quấy rầy ba người một nhà các cháu, bất quá cũng đừng có đemchồng con nhốt ở bên ngoài như vậy! Cũng mau là dì đi ngang qua thấy họ, nếukhông với thời tiết bây giờ chẳng phải là sẽ cảm lạnh hết hay sao? Không đaulòng chồng thì cũng nên đau lòng vì đứa con còn nhỏ chứ”

“Mọichuyện không như vầy đâu dì…”

“Cái gìkhông phải nha? Về sau đừng cáu kỉnh như vậy nữa. Kết hôn thì cũng đã kết hônrồi, nhìn xem đứa nhỏ này thật là ngộ nha” Dì chủ cho thuê nhà xoa xoa mái tóccủa Hạ Viêm “Các cháu cứ từ từ nói chuyện với nhau đi, dì còn có việc phải đitrước”

Nóixong, dì cho thuê nhà quay đầu đi thẳng về hướng nhà mình, thuận tay đóng lạicánh cửa nhà dùm

Sửng sờchỉ biết đứng im tại chỗ, Chu Hiểu Hiểu hoàn toàn không rõ rốt cuộc đây làchuyện gì. Cái gì chồng, cái gì con đây? Cô còn chưa có kết hôn nha, có phảihay không dì cho thuê nhà đã hiểu lầm cái gì? Cô quay đầu lại trừng mắt nhìn HạVũ Trạch.

“Này!Ông chú già lông trắng! Chú nói xem rốt cuộc dì cho thuê nhà nói vậy là như thếnào nha?”

“Này!Cô kêu ai là ông chú già nữa hả? Tôi đã nói là tôi muốn tiến vào, ngươi lạikhông để cho chúng tôi mở cửa. Tiểu Viêm lại luôn miệng gọi mẹ. Phỏng chừng làdì kia đã xem chúng ta là người một nhà rồi”

“Aimuốn tôi với ông chú già lông trắng này là người một nhà ? Nếu là người nhà vớichú thì nhất định tôi đã làm động vật tám kiếp rồi!” ( Phi Phi: Thêm một em tựkỷ! Tỷ chắc chắn đã làm động vật tám kiếp rồi… và kiếp thứ chín này vẫn làmđộng vật phát tiết cho hắn )

“Cô…!Hừ!” Hạ Vũ Trạch hừ lạnh một tiếng “Sao cô không tự mình nhìn vào gương xem?Nhìn thân thể trư không ra trư, vịt không ra vịt, làm sao cô có thể giống tôiđược một chút nào, thế làm sao trở thành người một nhà nha?”

Nhìnlại chính mình, quả thật cô so với đứa bé gái bình thường thì có cao hơn mộtchút, thon thả hơn một chút.

“Nhìnkìa! Cả lưng và ngực đều cùng một kích cỡ… bằng phẳng”

“Cáigì? Cho dù tôi cho bằng phẳng như thế nào thì cũng kệ tôi, chú chính là cáiphao dưa chua đi ngâm dấm ấy”

Hắncũng không biết rốt cuộc là mình bị bệnh nan y gì nữa, thế nhưng lại đi gây gỗcùng với nữ nhân đầu trư này. Kỳ thật cô cũng không có điểm nào gọi là nghèokiết hủ lậu, chỉ là thấy cô gọi mình là ông chú già lông trắng nên nghĩ muốncùng cô giao đấu vài hiệp thôi.

“Chú làcon khỉ lông rậm!” Người đàn ông này một chút giáo dưỡng cũng không có. Thậtuổng phí cái diện mạo trời phú kia của hắn.

“Cô làcon tiểu trư!”

“Ôngchú già lông trắng!”

“Nghèokiết hủ lậu không có gì hay ho!”

“Chú…chú đi ra ngoài cho tôi! Nhà của tôi không chào đón người như chú!”

Nhìn bộdáng hùng hùng hổ hổ của cô, hắn đột nhiên thật sự rất muốn cười. Lần đầu tiêncó người dám cùng hắn cãi tay đôi, hơn nữa hắn cũng rất thích phụng bồi tiểu nữnhân này, nhưng… hắn vẫn không kiềm được mình nha “Phốc! Ha ha ha!”

“Cườicái gì mà cười?”

“Ha haha ha!!! Cô cũng quá mắc cười đi”

“Câmmiệng! Không cho cười! Chú còn cười nữa tôi sẽ đá chú bay ra từ cửa sổ” Dámcười cô sao? Đừng quên đây chính là nhà cô nha.

“Phảikhông? Ha ha ha!!! Ha ha ha…” Vẫn là lần đầu tiên có người nói muốn đem hắn đávăng ra ngoài. Những người khác nghĩ muốn nịnh bợ hắn còn không kịp nữa. Bấtquá, nữ nhân ngốc nghếch này cũng rất đáng yêu nha. Cái gì? Đáng yêu? Khôngđúng! Không phải đáng yêu! Tuyệt đối không phải đáng yêu! Ảo giác! Nhất định làhắn nhất thời bị điên rồi!

“Mẹ?”Một bên Hạ Viêm túm lấy góc áo Chu Hiểu Hiểu“Mẹ không cần tức giận. Chú ba balà sai lầm rồi. Tiểu Viêm nhi thay chú ba ba giải thích, thật xin lỗi mẹ”

“Này!Tiểu quỷ! Vì cái gì lại thay ba giải thích chứ?” Rốt cuộc là theo miệng đứa nhỏnày thì hắn đã sai cái gì đây?

“Nhưngmà… Chú ba ba! Chú ba ba không nên nói mẹ như vậy. Mẹ cứu Tiểu Viêm nhi nè, đốixử với Tiểu Viêm nhi rất tốt nha, mẹ thấy cái gì ngon cho dù thèm đến đâu cũngđều nhường cho con ăn hết nha, mẹ chính là không có tiền… A! Chú ba ba, chúngta cho mẹ tiền đi!” Hạ Viêm khờ dại nhìn Hạ Vũ Trạch. Hắn bình thản cười nhưkhông cười ôm lấy đứa nhỏ. Nguyên lai nữ nhân này không hề đơn giản nha. Có thểnói là càng ngày càngđáng giận, thế nhưng lợi dụng đứa nhỏ này để có thể theobên người hắn. Bất quá, không sao cả. Hạ gia bọn họ cái gì chứ tiền thì khôngthiếu. Hắn cúi xuống thân ôm lấy Hạ Viêm đặt trên vai.

“Tốtthôi! Nhưng mà Tiểu Viêm phải nhớ nha, ta là ba ba chứ không phải chú ba ba!” Nhìnđứa nhỏ gật đầu lia lịa, hắn xoay người coi rẻ nhìn Chu Hiểu Hiểu “Này! Cô cầnbao nhiêu tiền?”

ChuHiểu Hiểu ngây ngẩn cả người, đây là cái gì nha? Cô cũng không phải vì tiền mớicứu đứa nhỏ này. Hắn vì cái gì lại dùng loại ánh mắt này nhìn cô? Cô biết hắnxem thường cô, cô cũng không tính toán gì cả. Nếu hắn đã nói như vậy, cô nếukhông xảo trá chơi hắn một chút có phải hay không thực lãng phí ánh mắt châmchọc của hắn nha?

“Ha hả!Nếu tôi đã muốn cái gì thì chú có bán hết gian sản cũng không mua được đâu”

“Sao?Tôi không mua được à? Trên đời này còn có thứ tôi không mua được sao?” Cô gáinày thật sự muốn đùa với hắn à?

“Có!”

“Cáigì?”

“Khôngcó gì, thứ tôi muốn thì chú sẽ vĩnh viễn cũng không mua được cho nên tôi khôngcần”

“Côkhông nói thì làm sao tôi biết có mua được hay không!”

“Dù saochú cũng không mua nổi”

“Tôimuốn cô nói! Cô rốt cuộc là muốn bao nhiêu tiền? Hoặc là cô vẫn muốn một cáithì đó?” Cô gái này rốt cuộc là muốn đèo bồng cái gì đây? Lấy thế lực cùng tiềntài trước mắt ở nhà họ Hạ, chẳng lẽ không thể mua được vài thứ có giá trị chocô ta hay sao?

“Chẳnglẽ chú cho rằng mỗi người đều là vì một mục đích nào đó mới đi cứu người haysao? Đừng tưởng có tiền là có tất cả!”

“Chẳnglẽ không đúng sao? Có kẻ nào tiếp cận Tiểu Viêm đều không phải vì tiền? Lại cókẻ nào không phải vì tiền mà tiếp cận tôi?”

“Chẳnglẽ cứ có tiền là có tất cả hay sao?”

Đúngvậy! Chẳng lẽ có tiền là có mọi thứ sao? Lần này Tiểu Viêm rơi vào trong hồtuyệt đối không phải là chuyện ngẫu nhiên, tất cả đều do có người ở phía sauthao túng hết thảy. Vì âm mưu chia cắt gia tài kết sù của Hạ gia, bọn họ khôngdùng hết mọi mưu ma nhằm diệt trừ Tiểu Viêm cho bằng được. Nó chính là ngườithừa kế Hạ gia, mà chẳng phải anh trai hắn cùng chị dâu đã là vật hi sinh cholòng tham của bọn chúng hay sao?

Cuộcđấu tranh kịch liệt trên thương trường cùng với những âm mưu rắc rối trong nộibộ gia đình đã khiến anh trai hắn dùng sinh mạng của mình để đổi lấy đứa emsong sinh này.

Huyếtmạch duy nhất của anh trai hắn còn để lại trên đời này chính là Tiểu Viêm màlúc ấy mọi người đều ước gì đứa nhỏ này cũng chết cùng với ba mẹ nó. Thế nhưngchỉ có cô, chỉ có cô là không để ý đến tính mạng của chính mình, bất chấp nhảyxuống hồ để cứu một đứa nhỏ không quen biết. Cô gái này thật sự giống như hắnnghĩ chính là một người nông cạn sao?

“Cô nóiđúng. Có lẽ cô cứu Tiểu Viêm chính là xuất phát từ lòng tốt của mình, thế nhưngtôi hy vọng bản thân mình có thể làm một điều gì đó giúp cô, coi như là báođáp của tôi”

Thái độkhinh miệt lúc nãy nhanh chóng được thay đổi. Hai mắt hắn lộ ra sự chân thành,Chu Hiểu Hiểu vòng một cánh tay trước ngực, tay kia thì sờ sờ cái mũi “Báo đáp?Có phải hay không nếu tôi muốn bất kỳ cái gì thì chú cũng đều cho?”

Hắnbiết rõ. Nếu như làm chuyện tốt mà không cần hồi báo thì đâu phải là con ngườinữa, cái này chỉ có ở trong những bộ phim tình cảm sướt mướt mà thôi “Ừ! Cônghĩ muốn cái gì thì cứ việc nói ra”

“Nếutôi nói ra thì chú không được tức giận”

“Tôitức giận cái gì? Chỉ cần là thứ tôi có thể cho cô, bất cứ cái gì cũng đều được”

“Khôngđược đổi ý!”

“Sẽkhông!”

“Tôiđây nói?”

“Cô cứnói đi!”

“Khôngđược! Tôi còn lo lắng, chúng ta móc nghéo đi!” Nói xong, cô đưa ngón tay út củamình đến trước mặt hắn.

“Cô…!Thật phiền phức. Nếu không nói thì ta đi đây” Hắn làm bộ xoay người.

“Đượcđược được! Để tôi nói” Chu Hiểu Hiểu giữ chặt góc áo của hắn như sợ hắn thật sựsẽ rời đi “Nếu chú có thời gian thì… thì… Quên đi! Vẫn là không nói thì hơn,chú đi đi!”

“Hừ!Tôi nói cái cô này, nếu không nói tôi đây liền phát tiết cho xem”

“Đượcrồi! Chú đừng nóng vội nha! Cái kia… cái này…”

“Đừngcó ở đó mà cái này cái kia miết thế! Nói mau!” Nữ nhân này thật sự không đượcbình thường cho lắm.

“Cáikia… chú nếu có thời gian… Tôi là nói nếu có nha… có thể… mời tôi đi công viêntrò chơi… chơi không?” Cô nói ra, thật sự đã nói ra , nói một hơi thật dài. Đâychính là ước mơ của cô từ nhỏ cho đến hơn hai mươi bốn tuổi, trước giờ cô chưatừng đặt chân vào công viên trò chơi. Nhìn thấy những đứa nhỏ khác có ba mẹtheo đi chơi cùng, cô thật sự rất hâm mộ. Thật sự cũng muốn mình được một lầnđến những nơi đó chơi.

“…” Hắnkhông nói gì, quả nhiên, hắn rất tức giận. Yêu cầu của cô… hình như… hơi quáđáng.

“Cáikia… thực xin lỗi. Chú cứ coi như tôi chưa nói cái gì đi”

Trời ạ!Nữ nhân này là bị ngốc bẩm sinh sao? Cái gì cũng không muốn, chỉ là muốn đicông viên trò chơi? Hắn nhìn cô với ánh mắt phứt tạp không nói nên lời.

“Mẹmuốn đi công viên trò chơi viên sao? Tiểu Viêm cũng lâu rồi không có đi nha.Chú ba ba! Chúng ta cùng đi công viên trò chơi chơi đi được không?” Hạ Viêm ômcổ Hạ Vũ Trạch, nhõng nhẽo.

Hạ VũTrạch hết nhìn Chu Hiểu Hiểu lại quay sang nhìn tối Tiểu Viêm trong lòng, bấtđắc dĩ phải đành thở dài nói “Ừm! Được rồi! Nhưng mà này Tiểu Viêm, ta là ba bachứ không phải chú ba ba nha”

“Dạ!”Nó gật gật đầu.

“Hả?”Nó đồng ý sao?

“Này!Con…! Chỉ vì muốn vào công viên trò chơi như vậy mà cái gì cũng gật đầu hết haysao?” Hắn muốn xác nhận lại một lần nữa.

“Ứ ừ!”Hai cái đầu lại cùng nhau gật gật “Tôi còn chưa nghĩ ra cái yêu cầu nào khókhăn cho chú là may mắn lắm đấy!”

“Ngungốc!” Hắn lạnh lùng nói một câu. Thật chẳng hiểu ra làm sao, cô gái tên ChuHiểu Hiểu này rốt cuộc là cái dạng con gái gì đây? Một cơ hội tốt như vậy mà khôngbiết tận dụng, thế nhưng lại đòi đến công viên trò chơi. Thật sự là vô cùng ngungốc! Bất quá, nói đi thì cũng phải nói lại, hắn thật sự muốn nghe đến cô mởmiệng đòi hắn phải mua cái này cái nọ hay sao?

“Này!Đi ra ngoài ăn cái gì đi! Ngu ngốc!”

“Khôngcần… Tôi đã ăn xong rồi” Nói xong, Chu Hiểu Hiểu còn giơ lên ổ bánh mì trongtay.

“Bảo côđi ra ngoài ăn, ngươi nghe không hiểu à? Hay là không còn muốn đến công viêntrò chơi nữa?”

“Đượcđược!” Vừa nghe đến công viên trò chơi, Chu Hiểu Hiểu hai mắt tỏa sáng mong chờ“Nhưng mà… chú là người trả tiền đấy!”

“Đimau! Ngu ngốc!”

“Ôngchú già lông trắng! Không được nói tôi ngu ngốc!”

“Đángchết! Cô kêu ai là ông chú già lông trắng?”