Cơn Gió Trong Đêm

Chương 9



Minh Quân nhè nhẹ thở dài. Cô đứng lên, nói với cấp trên:

− Tôi phải giải quyết sao cho ổn đây?

Còn gì phải tranh luận lợi hại? Có tranh luận cũng chẳng đến đâu.

Huống hồ, trước cửa văn phòng, Tử Nghĩa gọi lại:

− Minh Quân!

Cô dừng lại, quay nhìn Tử Nghĩa như có điều gì muốn nói, hỏi:

− Ông muốn dặn bảo gì à?

− Cô không định cứ theo lý mà tranh cãi à?

− Có được không? - Cô nói thêm - Cả ông còn không dám cãi thì tôi làm sao dám vượt cấp chứ?

Minh Quân biết khi Tử Nghĩa nhận ý chỉ của Tư Trình, ông ta cũng đâm ra lúng túng lắm, đối với ai ở vào địa vị của ông đều biết, nếu tranh cãi chắc chắn là thất bại thì còn mở miệng tranh cãi là gì.

Tử Nghĩa không nhận được lòng hiếu kỳ, nói:

− Tư Trình xử lý công việc thường rất hợp lý, tôi không hiểu sao ông ta lại đưa ra quyết định như vậy?

− Đâu có ai lúc nào cũng sáng suốt cơ chứ, đấy là sự thực chúng ta phải chấp nhận - Minh Quân cho rằng Tư Trình đã bị lòng riêng tư làm mất đi lý trí.

− Không có giải thích khác sao?

Khi Tử Nghĩa hỏi câu đó, ông nhìn thẳng vào Minh Quân như muốn tìm cho ra một manh mối nào đó.

Minh Quân lắc đầu.

Nhưng hôm nay Tử Nghĩa lại muốn nói thẳng vào vấn đề mấu chốt:

− Cô với Tư Trình không có nguyên nhân nào khác sao?

Hàm ý ấy phải nói thế nào đây, khi mà thời cơ bộc lộ chân tướng chưa đến lúc.

Hoặc đúng như Minh Quân nói, trên vấn đề hành chánh, Tư Trình cũng có lúc sai lầm.

Hoặc giữa người với người đều có duyên phận với nhau, người này người kia, dù không quen không biết, nhưng vừa gặp nhau đã có thành kiến rồi. Trên đời, lắm kẻ không đụng chạm gì nhau nhưng cũng chẳng ưa nhau!

Đối với Minh Quân, ngay lúc đầu gặp quan chức mới, cô đã vấp phải những điều không hay rồi.

Rốt cục, có phải vì cô quá nhạy cảm? Cô chẳng hề để ý có đồng nghiệp nào thăm dò ở Tiểu đồ xem cô có muốn dùng cơm với họ.

Đa số, người ta có thói quen nhận định tình thế, sau đó mới ra tay. Khi chưa nắm rõ đại cục thì họ đứng bên ngoài chờ đợi, che giấu ý đồ, một khi đã biết Minh Quân đi theo đường chính đạo thì lập tức lắm người ganh ghét, tị hiềm.

Bôn ba làm ăn ngoài xã hội, học tập làm người tất phải biết những điều đó.

Cái khó khăn của Minh Quân đang chịu đựng là cô vốn di~ không phải hạng người ưa thượng đội hạ đạp. Cô thấy khó khăn phải đối diện với Truyền Thủ Di, từ chối hợp tác với Thủ Di cũng có nghĩa là trên tay mẹ con cô không có một tất sắt hộ thân, điều đó làm Minh Quân thấy khó chịu, nghĩ mình hèn hạ vô cùng.

Thủ Di nghe Minh Quân nói quyết định, gương mặt hiện đầy vẻ thất vọng, cô nhìn Minh Quân, nói nhỏ:

− Chị Tái không thể cố sức giúp em sao?

Minh Quân bối rối, nói:

− Lần khác đi! Sau này có cơ hội chúng ta sẽ hợp tác nhau.

Nhìn Thủ Di đi ra khỏi văn phòng, cô cảm thấy mình đánh mất đi lương tâm và thực sự buồn cho Thủ Di. Một cô gái có chí khí, muốn gầy dựng sự nghiệp, sống tốt đẹp trước moị người lại vấp phải những trở ngại.

Đương nhiên, Minh Quân thông cảm nỗi thất vọng và buồn bã của Thủ Di, cô mong kẻ có chí kia rồi cũng sẽ thành công, ở đây không được thì đi nơi khác, chỉ cần cô ta kiên trì, quyết chí là được.

Trái lại, nhìn lại mình, cô thấy những ân oán, tình nghĩ cứ trùng trùng điệp điệp vây chặt lấy mình, chẳng biết tương lai sẽ thế nào.

Từ hôm ấy trở đi, cô sống như con đà điểu, cứ lặng lẽ cắm cúi đi trên cát, cô sợ nhìn thấy nhân tình, sợ nhìn thấy hiện thực.

Tại sao binh tới thì đón đánh, lại đánh không xong?

Minh Quân đâm ra hững hờ, buồn bã đến đứa bé cũng công nhận thấy?

Đêm ấy, Minh Quân nằm cuộn tròn trên chiếc ghế dài trong phòng khách, mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không, cả người cô như một cái xác vô hồn, trong nhà, chỉ còn có đứa con bầu bạn đang phải học bài.

Trước kia, cô hay ngồi bên con, vưà xem sách, vừa làm bạn đọc. Nếu không thì cô cũng lao ngay đến bàn làm việc, duyệt các giấy tờ.

Gần đây, Minh Quân làm việc không năng nỗ, cô nghĩ đến những việc không như ý, những ý nghĩ thay đổi không thưc. hiện được.

Và những suy nghĩ của Minh Quân liệu có ích gì? Ai mà có năng lực thay đổi chủ ý của kẻ bội bạc chứ? Ai dám đứng ra ngăn anh ta hãy lưu lại chút ân tình?

Suy nghĩ chỉ càng thêm đau lòng, thêm tức tối, thêm bàng hoàng, thêm bối rối.

Thêm một lần nữa, Minh Quân cảm thấy mình lại đi đến đường cùng.

Bé Huy đến đứng bên cạnh, nó chăm chú nhìn mẹ, cô vẫn không hay.

Đến khi nó đưa tay sờ lên mặt Minh Quân mới sực tỉnh, cười hỏi:

− Con học bài xong chưa?

− Xong rồi. Mẹ, mẹ nghĩ gì thế?

Minh Quân định noí:

− Nghĩ đến ba con. Nhưng cô không sao nói ra được.

Cô chỉ đáp:

− Mẹ nghĩ, Huy Huy có đói không, muốn ăn gì không, mẹ mua cho!

− Không đói, không đói. - Gia Huy vẫy tay ra hiệu - Mẹ đi ngủ đi! Mẹ, me mêt. lắm rồi, làm việc khổ lắm phải không mẹ?

Mắt Minh Quân lại nóng ran lên, cô ôm con, lòng rất cảm động, rất an uỉ.

Một đứa bé còn nhỏ tuổi như vậy đã biết quan tâm đến người khác, biết mẹ khổ cực, nhất định sau này nó sẽ nên người.

Hãy phấn chấn lên, Minh Quân!

Đường đời đầy dẩy gian nan, thử thách, nhưng cũng đừng lo lắng quá, nhât" định sẽ có ngày an lạc. Bởi vì bên mình đã có đứa con ngoan như thế.

Minh Quân lại tiếp tục chú tâm vào công việc.

Tập đoàn Kiến Hoàng có vài chục cửa hàng bách hoá, tổng quản lý doanh nghiệp là Tái Minh Quân. Sau khi gia tộc Tạ thị nắm quyền tập đoàn, Minh Quân đã có những suy nghĩ cải cách, cô muốn làm mới lại bộ mặt bách hoá của tập đoàn.

Doanh thu của cửa hàng có cao hay không - quan trọng là tính chất địa điểm của cửa hàng. Nơi nào có doanh thu thấp, cô chủ trương nên đóng cửa, dùng tài sản đó vào công việc khác. Những nào nào buôn bán được, phải tận dụng phát triển mạnh lên.

Đương nhiên, việc dẹp tiệp hay phát triển còn pphải qua ý kiến của nghiệp chủ, hiện tại, các địa điểm cửa hàng Lệ Tinh của Tạ gia là tốt nhất.

Do đó, Minh Quân chuẩn bị đi quan sát các cửa hàng bách hoá Tạ gia để xây dựng kế hoạch.

Trước tiên, cô đến quảng trường gần khu trung tâm, ở đây có mấy cửa hàng của Kiến Hoàng không được phát triển lắm, cô hy vọng sẽ thuê thêm được chỗ tốt hơn.

Phụ trách thuê mướn các cơ sở là Phùng Nguyên Thao. Anh ta mấy lần đề đạt với Minh quân. Nhưng nay thì tình hình sẽ dễ dàng hơn nhiều vì Lệ Tinh và Kiến Hoàng cùng một chủ.

Minh Quân vào cửa hàng, quan sát cảnh mua bán. Các nhân viên bán hàng đều bận bịu tíu tít - đó cũng là điều hay, tránh phải nhọc lòng đón tiếp cô.

Đi đến quầy mỹ phẩm, cô nghe có tiếng ồn ào, một người đàn bà lớn tiếng nói:

− Đó là thái độ tôn trọng khách hàng à? Rõ ràng là bảng ghi chú: Mua năm trăm nguyên thì được tặng một hộp trang điểu, tại sao chúng tôi không được tặng chứ?

Cô nhân viên vội vã cười cười, giải thích:

− Thưa cô, đúng như thế, nhưng mỗi hoá đơn tính tiền năm trăm nguyên thì mới được tặng phẩm, mục đích chúng tôi là khuyến khích hàng mua nhiều để được hưởng.

− Rõ là tức cười chưa? - một người đàn bà lớn tuổi hơn xen vào nói - Chúng tôi là người cùng một nhà, cộng chung tiền mua của chúng tôi lại là đã năm trăm nguyên rồi, cô lại không đồng ý, vậy làm sao mời gọi khách hàng chứ? Tôi muốn gặp cấp trên của cô để xem giải đáp ra sao! A! THì ra cửa hàng bách hoá Kiến Hoàng làm ăn như thế cho nên phải sớm sang tay cho người khác chứ gì?

Minh Quân đứng kế bên nghe thấy, cô thấy khó chịu nên không thể không can thiệp.

Cô rất ôn hoà cúi chào hai người khách, nói:

− Thưa, tôi là Minh Quân, chủ quản kinh doanh cửa hàng này, xin hai vị cho tôi giải thích về hàng tặng này. Nếu như lúc nãy nhận được tặng phẩm, chúng tôi tuyệt không có ý kiến gì. Còn như bà nói lúc nãy, nếu có người gom các hoá đơn và đến đây đòi tặng phẩm, như vậy sẽ trái với tôn chỉ khuyến khích khách mua hàng của chúng tôi.

Người đàn bà trẻ trố mắt nhìn Minh Quân, vẻ rât" hằn học.

Minh Quân quan sát đối phương, thấy cô ta phục sức toàn hàng hiệu nổi tiếng. Phụ nữ phục sức hàng hiệu có hai loại: một là hạng người tự đắc, xinh đẹp, xem thường hàng trong nước ; hạng nữa là hay đua đòi, thích chạy theo thời thượng.

Người phụ nữ đối diện cô thuộc hạng thứ hai rồi.

Không thể nói là cô ta không đẹp, nhưng, có chút thô lậu.

Đang nghĩ ngợi đánh giá đối phương thì nghe cô ta nói:

− Ai ở không đi làm chuyện ấy, lấy được tặng phẩm của mấy người bộ thích lắm sao, cách làm của cô thật không hợp lý.

Người đàn bà lớn tuổi hơn xen vào:

− Lý luận với họ làm gì, chúng ta nếu muốn chỉ cần nói một tiếng là xe chở hàng đống đến nhà đấy!

− Đúng rồi, lại phiền đến cái cô tên gì đấy? Cô Tái bận lắm, chẳng biết có cần kiểm tra hoá đơn mua hàng không?

Minh Quân chẳng biết gì, cô chỉ ôn tồn đáp:

− Tôi không biết ý hai vị..hoặc là..

− Cô không biết, đợi sau sẽ biết.

Đang lời qua tiếng lại thì một người đàn ông lớn tuổi, anh tuấn, bước đến cạnh hai người khách, noí:

− Mua hàng xong chưa? Xe không đợi lâu được đâu.

− Mua xong rồi, đi thôi! - Bà khách lớn tuổi bảo cô gái - Về nhà bảo chồng con dạy dỗ thuộc hạ cho chúng biết, mắt không thấy núi thái sơn!

Bốn người kéo nhau ra khỏi cửa hàng. Minh Quân dõi mắt nhìn theo, lòng dẫy đầy cảm xúc.

Trên đời có biết bao kẻ bất chấp sự lý, cứ dây dưa quanh quẩn gây phiền nhiễu khiến người ta tức muốn khóc đi được.

Cô bán hàng nói với Minh Quân:

− Chẳng biết có chuyện gì xảy ra không?

Minh Quân cười, an ủi:

− Đừng lo, chúng ta không làm sai.

Sự thực lại không phải vậy.

Sáng hôm sau, Minh Quân nhận được thông báo của bộ phận nhân sự, cô nhân viên bán hàng Lưu Tiển Phấn hôm qua đã bị buộc thôi việc. Lý do là sự việc xảy ra hôm qua bị khiếu nại lên cấp trên, cô nhân viên không tôn trọng khách hàng làm ảnh hưởng đến hình tượng và thể diện của công ty.

Minh Quân thất kinh hồn vía, tại sao lại vậy chứ?

Hành động như vậy, không chỉ thiếu công bằng, nó còn giáng cho cô một đòn khá đau. Lúc ấy cô có mặt tại hiện trường, cô đồng ý với cách giải quyết của nhân viên. Nếu muốn hỏi tội thì phải nhắm vào cô mới phải, không thể cứ trách bừa người cấp dưới.

Minh Quân dùng điện thoại nội tuyến goị chị Hoàng Thái bên nhân sự. Hoàng Tha"i vốn bà con với chị Quần, Minh Quân cũng quen biết chị, trong nhiều năm thỉnh thoảng vẫn qua lại, cho nên cô đi ngay vào vấn đề:

− Không nên lại bỏ Lưu Tiểu Phấn, cô ấy vô tội. Hôm qua tôi có mặt ở đó, chứng kiến hêt" sự việc.

Hoàng Thái khẽ hỏi:

− Minh Quân, trong phòng cô có ai không đấy?

Minh Quân đáp:

− Không có.

Chị Hoàng hỏi vậy là nhất định có điều muốn nói, chị ngại người ngoài nghe được.

− Minh Quân, ký giấy buộc thôi việc không phải là lão Tổng Vi.

− Vậy thì ai? -theo lẽ tự nhiên, cô buột miệng hỏi vậy, đột nhiên cô kêu lên - Trời, là Tả Tư Trình à?

− Minh Quân, người khách hàng tố cáo Lưu Tiểu Phấn không phải là hạng tầm thường, cô ta là thiên kim tiểu thơ của chủ tịch, nói chính xác ra là vợ của Tả Tư Trình đấy.

Minh Quân đùng đùng nổi giận, lửa trong người bốc cháy. Cô gác máy điện thoại và đi nhanh đến văn phòng của Tư Trình.

Gương mặt cô lạnh lùng sắt đá, cô bảo thư ký ngồi phòng ngoài:

− Nhớ thông báo, tôi có việc gấp muốn gặp ông Tả.

Thư ký nhìn sắc mặt Minh Quân, biết đúng là có chuyện, liền ấn máy, noí:

− Cô Tái đang ở phòng ngoài, nói có việc cần gặp giám đốc.

Tư Trình nói qua máy truyền thanh:

− Chỉ một mình cô Tái à?

− Vâng.

− Mời cô ấy vào! Này, tôi đang đợi ông Tạ Thích Văn. Nếu ông ấy đến thì mời ngay vào, việc cô Tái không lâu đâu.

Minh Quân không màng gì câu nói ấy, trong đầu cô đang sôi sục ý nghĩ là Tư Trình muốn đối phó cô, muốn áp chế cô ra sao cũng được, nhưng không thể hại đến người vô tội. Nếu hắn ta buộc cô nghỉ việc, cô cũng cam lòng, chỉ cần Lưu Tiểu Phấn không bị đuổi là được - đấy mới là công bằng! Còn món nợ của Tư Trình, đợi dịp khác sẽ tính.

Minh Quân vừa đẩy cửa vào phòng, Tư Trình liền hỏi:

− Có chuyện gì?

− Lưu Tiểu Phấn vô tội.

− Cô nói người bán hàng nào?

− Ngay cả cái tên của người ta còn không biết, chứng tỏ anh đâu có tra xét vấn đề, cứ thẳng tay mà phê phán như thế đấy.

− Đúng vậy. - Tư Trình thẳng thừng xác định, k hông chút bối rối.

− Bởi vì cô ấy đắc tội với vợ anh chứ gì? - Minh Quân khic"h động nói.

− Minh Quân, đừng có vin cớ gây sự, được không?

"Vịn cớ gây sự" Bốn chữ nặng như Thái Sơn đè nặng lên đỉnh đầu, làm Minh Quân thấy đau nhói.

Ý của Tư Trình cho là mình đố kỵ với con gái Tạ gia cho nên cố ý kiếm chuyện, gây gỗ không đâu.

Có lẽ Minh Quân vẫn còn yêu Tư Trình như xưa nên cô ta mới khích động như thế.

Tư Trình cũng có thể coi thường Minh Quân, bởi vì cô ta vẫn chưa quên anh, vẫn sống nhờ vào sự che chở của anh ta.

Nhưng, Tư Trình không thể gán tội cho một thuộc hạ hết lòng vì công việc. Một phụ nữ kiếm sống bằng đôi tay mình, không khuất phục mọi áp lực ức chế, không dễ dàng bị kẻ khác lợi dụng - đó là đức tính cao qúy của họ.

Minh Quân cứ theo ý mà tranh cãi:

− Lưu Tiểu Phấn không có lỗi, hôm qua tôi có mặt ở đâý. Nếu có đắc tội với khách hàng ở đó thì chính là tôi, anh cứ buộc tôi thôi việc là được.

− Chuyện của một nhân viên mà làm cô xúc động vậy sao?

− Tôi phải nhận lấy trách nhiệm, không thể gán cho người khác được.

− Không còn cách nào khác sao?

Câu nói như đồng ý với đề nghị của Minh Quân, chấp nhận cho cô nghỉ việc.

Trong khoảnh khắc, Minh Quân đứng lặng người.

Có phải vì quá khích động mà cô tự đẩy mình vào đường cùng, không lối thoái? Hay thà là kết thúc sớm cho xong, tránh phải dây dưa khổ sở, chịu đau một lần hơn là cứ phải kéo dài sự lo lắng, đớn đau.

Đang quây quần với những ý nghĩ hỗn loạn thì có người đẩy cửa vào. Trước tiên, người đó chào hỏi Tư Trình, đoạn quay sang Minh Quân gật đầu mỉm cười và bắt tay cùng Minh Quân, nói:

− Tôi là Tạ Thích Văn, Tạ Thư Thâm là ba tôi. Cô Tái khoẻ chứ?

Tư Trình hỏi:

− Anh đã gặp Minh Quân rồi à?

− Gặp hôm qua, tại quảng trường Thái Thạnh. Trong cửa hàng, Thích Nguyên làm ồn ào thật vô lý, tôi có mặt ở đó. Tư Trình, xem ra em gái tôi sau khi kết hôn vẫn không thay đổi tính nết ngang ngược của nó.

Tư Trình mỉm cười bối rốị

− Thái độ của cô Tái đối xử với khách hàng rất nhẫn nại, tôi rất khâm phục lòng tận tuỵ với trách nhiệm của cô.

Nói lời ấy, Thích Văn nhìn Minh Quân, vẻ rất chân thành, không có chút giả dối, ngụy tạo.

Trong khoảnh khắc, Tư Trình yên lặng. Minh Quân cũng không lên tiếng.

Thích Văn tiếp tục nói:

− Tôi vừa từ nước ngoài về, tham gia công tác với Kiến Hoàng. Sắp tới, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hợp tác, có điều gì khó khăn, cô cứ tìm tôi hoặc anh Tư Trình đây thảo luận, tôi nghĩ là mọi việc sẽ tốt đẹp!

Tư Trình xen vào:

− Chuyện hôm qua có anh Thích Văn chứng kiến, vậy cũng không nên trách Lưu Tiểu Phấn, nhờ cô vào báo với phòng nhân sự huỷ bỏ quyết định ấy đi.

Tư Trình thực sự tin Thích Văn chứng kiến sự việc? Hay anh ta là người biết ứng biến? Nghe giọng điệu Thích Văn, y sợ Minh Quân khích động tố cáo ra mọi chuyện thì thêm phiền phức, chưa biết hậu quả sẽ thế nào.

Trong hai cách suy luận đó, đương nhiên là cách nghĩ sau có phần đúng hơn, nhưng, Minh Quân chưa kịp nghĩ đến. Sự việc đã có người xuất hiện giải quyết ổN thoả, vậy còn kéo dài thêm chi tiết có ích gì