Cơn Gió Trong Đêm

Chương 5



Ngọc Viên khẽ thở dài, cô nắm tay bạn đến ngồi trên chiếc ghế mây, sau đó nói:

− Ngựa chết trên đường đi. Ý cuả tôi là định nói sớm cho cậu hay, nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự tôn của cậu.

Ôi! Minh Quân nghĩ, nếu như nói làm tổn thương thì có chuyện gì nặng nề cho bằng Tư Trình ruồng rẫy cô? ChẳNg còn một phương cách nào. Ddối phương chỉ nhẹ nhàng baỏ ; -"Anh không cần em nữa! ", "anh không thể yêu em ", "anh muốn kết hôn! ", "đừng tìm anh nữa!". Và lòng tự tôn của Minh Quân như từ chín tầng mây rơi tõm xuống đất, nó đã vỡ tan tành vụn vặt.

Minh Quân thở dài, siết chặt tay bạn, nói:

− Đã đến nước này, chúng ta còn kiêng dè gì nữa? Nếu không, tôi đâu có dám nhận ân huệ của cậu.

Câu nói thật hiệu nghiệm.Ngoc. Viên kéo ghế đến bên Minh Quân:

− Minh Quân, trái tim cậu đang rỉ máu, không cách nào ngăn được, điều đó tôi biết, nhưng nếu cậu cứ để yên như thế tât" cậu sẽ kiệt sức mà chết, phải lập tức nghĩ cách mới mới được, cậu không hoạt động, không ăn, không mặc, tức đứa bé cũng chịu như vậy, thế thì làm sao nuôi dưỡng nó?

− Ngày nào tôi cũng đi chỗ này chỗ nọ kiếm việc làm, nhưng không đâu chịu nhận, cũng khổ lắm, nhưng tôi vẫn phải đi làm, tôi không sợ khổ. Thât. đấy, hãy tin tôi.

Ngọc Viên vỗ vỗ tay Minh Quân, nói:

− Đương nhiên là tôi tin. Nhưng các văn phòng không chịu nhận thì mình sang chỗ khác.

Ngọc Viên dưng một lúc, tiếp:

− Chẳng hạn một công việc tầm thường, có thể là nó không hợp với người có bằng đại học.

Ngọc Viên chưa nói hết lời, Minh Quân đã hiểu ý, liền nói:

− Chuyện gì tôi cũng muốn làm, có điều không biết ở đâu cần đây chứ? Ngọc Viên, trời cao đâu có ấn định người đại học là thông minh, trí tuệ hơn người ở cấp trung học biết phấn đấu vươn lên, điều đó tôi rất tin.

Ngọc Viên chưa nói hết lời, Minh Quân đã hiểu ý, liền nói:

− Chuyện gì tôi cũng muốn làm, có điều không biết ở đâu cần đây chứ? Ngọc Viên, trời cao đâu có ấn định người đại học là thông minh, trí tuệ hơn người ở cấp trung học biết phấn đấu vươn lên, điều đó tôi rất tin.

Ngọc Viên vui vẻ, nói:

− Cậu nói vậy tôi mới dám đề nghị. Tôi quản lý một cửa hàng nhỏ, vừa thiếu một người. Đừng xem thường cửa hàng mua bán y phục Hương Cảng của chúng tôi, cũng đông khách lắm đấy. Chị Quần là người làm ăn giỏi. Các kiểu y phục dành cho cấp trung lưu và bình dân ngày càng thịnh hành. Tôi làm cho chị ấy mấy năm, được thăng chức quản lý cửa hàng. Ngọc Viên cười to lên - Trong tay quản lý chỉ có một người phụ việc. Người phụ việc của tôi đã nghỉ, nếu cậu chịu nhẫn nhịn để sống thì tôi chắc chị Quần sẽ đồng ý.

Ngọc Viên suy đoán rất chính xác, khi Ngọc Viên đưa Minh Quân đến gặp chị Quần, chị không hiềm gì Minh Quân, trái lại còn bảo Ngoc. Viên:

− Đừng để Minh Quân khổ qúa. Một hai tháng sau, sáng sớm đi lấy hàng, em bảo tài xế theo giúp, để Minh Quân trông cửa hàng.

Lời nói thật ấm lòng người. Sau đó đi làm, tiếp xúc với công việc. Minh Quân mới biết, cửa hàng mở cửa rât" sớm, vừa mở cửa đã có khách chen vào chọn hàng.

Minh Quân cũng đi theo Ngọc Viên đến xưởng may vài lần, cô có dịp mở mang thêm kiến thức Hàng đêm về cửa hàng, khách đếm sớm được tha hồ lựa chọn. Việc buôn bán rất thuận lợi.

Sau đó, Ngọc Viên để Minh Quân trông coi cửa hàng, không đến xưởng may lấy hàng, tránh có điều không hay xảy ra cho người có mang.

Minh Quân không chỉ cảm kích Ngọc Viên, cô cũng thực tình kính trọng chị Quần, bởi vì có được việc làm may mắn, tinh thần cô nhân đó cũng thấy dễ chịu hơn.

Ngày no, đang lúc ăn trưa cùng Ngoc. Viên, cô đột nhiên dừng đũa, chăm chú nhìn Ngọc Viên:

− Gì thế? Mệt, ăn không nổi à?

− Không. Tôi chỉ nghĩ, qua phen này tôi thấy dễ chịu lắm.

Ngọc Viên cười:

− Con người ta phải nên vui vẻ mới đúng.

Minh Quân gât. đầu, giưã cô và Ngọc Viên chuyện gì cũng bàn nhau, chỉ mong sau này sinh con được xinh đẹp và có tính cách tích cực như Ngọc Viên là tốt qúa.

Từ Ngọc Viên là người đầu tiên nhìn thấy Tả Gia Huy ra đời.

Cô ngồi cạnh Minh Quân hào hứng hỏi:

− Phòng ngoài tôi đã thấy đưá bé rồi. Trời ơi cậu đoán xem nó giống ai?

Câu nói vô tình ấy đã gợi lại mối hận trong cô.

Đứa bé giống ai? Chắc chắn là giống Tư Trình rồi.

Ngọc Viên nói:

− Thật khó tưởng tưởng, khó giải thích, taị sao đưá bé lại giống tôi chứ? Minh Quân, tôi chắc chắn như thế, không có ý gì làm cậu khó chịu đâu. Cậu nhìn kỹ đứa bé sẽ thấy, mặt nó như trăng tròn, mày rậm, mắt tròn xoe, sống mũi cao, môi đỏ hồng lên, khi môi nó cử động, trông rất đặt biệt.

Minh Quân nghe Ngọc Viên tả đứa bé, cô cũng phải bật cười. Người bạn này vốn có lòng chân thành, lời nói của nàng khiến cho người xúc động; Minh Quân thấy rất an ủi.

Bất luận thế nào, đứa bé cũng được bạn bè cô thương yêu cô, giúp đỡ.

Ngọc Viên đứa cho mẹ vài trăm, nói:

− Minh Quân nhờ mẹ nấu cho vài món ăn bổ dưỡng. Con không lấy tiền, bạn ấy không chịu, nói làm phiền mẹ nhiều quá, không thể để mẹ tốn tiền thêm nữa!

Bà Từ cất tiền vào tuí nói:

− Con với Minh Quân như là chị em, tính toán làm gì? Mẹ đảm bảo, mẹ lấy mấy trăm này đây, nhưng mẹ sẽ nấu nướng các thức bổ dưỡng phải hơn nghìn nguyên kia! Đó gọi là con gnoan mẹ hiền. Ngọc Viên, mẹ của con đâu phải là người ham chút lợi nhỏ đâu chứ.

Ngọc Viên ôm vai mẹ:

− Ai nói mẹ th^"? Đối với ai, con cũng nói mẹ rất hợp tình hợp lý. Minh Quân rất tôn trọng mẹ, cũng nhìn nhận đúng như vậy.

Gia Huy được bà Từ quan tâm chăm sóc, tiền lương Minh Quân giao hêt" cho bà, cô cũng thấy yên lòng.

Nhưng vào một chiều, cửa hàng vắng khách, Ngọc Viên tự pha cho mình ly cà phê, cô vừa nói với Minh Quân:

− Mấy hôm trước, chị Quần có nhắc đến cậu đấy.

Minh Quân đang mở hộp xếp đồ vào, những bộ đồ nhăn quá thì để sang chờ là lại. Nghe Ngọc Viên nói, cô liền vội hỏi.

− Ý kiến chị ấy thế nào?

Ngọc Viên bật cười:

− Bệnh thần kinh sao? Cậu nhạy cảm qúa đấy.

Minh Quân nói:

− Đúng đấy, nhưng, tôi cần có việc làm, rât" cần.

Ngọc Viên đẩy ly cà phê qua bạn, bảo:

− Vâng, thưa quản lý! - Minh Quân ôn tồn nói và mỉm cười, như thể Ngọc Viên là người thân duy nhất trên đời vậy.

− Minh Quân, thực ra mình không đủ tư cách làm cấp trên của cậu.

Minh Quân giật mình, cô chỉ có ý muốn đuà cho vui chứ tuyệt không có ý gì.

Cô nghĩ, ngoại trừ đứa con là mệnh hệ của cô, công không thể để mất Ngọc Viên được.

Trải qua những ngày đau khổ, chỉ một mình cô ta là giúp đỡ mình.

− Ngọc Viên, tôi chỉ nói đuà thôi, chẳng có ý gì khác đâu.

Ngọc Viên lại cười, nói:

− Cậu chẳng có ý gì, tôi cũng thừa biết. Nói thực, Minh Quân, cậu không thể cứ nhẫn nhịn ở đây mãi được.

Minh Quân hết hồn, cô đặt vội ly cà phê xuống, hỏi:

− Chị Quần nói thế sao?

− Đúng đấy.

− Cậu bình tĩnh đi, chị ấy có ý tốt.

Bất cứ người chủ nào muốn thay đổi người làm, đều không thể gọi là có ác ý.

Minh Quân nhớ đến một thời đi rong tìm việc làm, cô đâm ra lạnh run cả người.

− Chị Quần rất khen ngợi cậu. Tháng rồi, chúng ta họp nhau, bàn về cách tiếp khách hàng cho có hiệu quả, cậu đã đề nghị mỗi gian hàng trong thương trường nên tăng cường người phục vụ may mặc quần áo. Không ngờ, ý kiến thực hiện rất thành côn, ngoài dự liệu của chị Quần.

Ngọc Viên noí:

− Chị Quần rât" tôn trọng ý tưởNg cuả cậu, chị ấy nói người có học khi làm việc thường nêu nhiều ý kiến hay, một nhân tài như cậu, nếu cứ giữ ở cửa hàng mãi thì phí qúa.

Minh Quân vội hỏi:

− Chị Quần không muốn tôi làm ở đây sao?

Ddối với thất nghiệp, cô rất sợ hãi. Từng mang đưá con trong bụng đi hêt" ngày này đến ngày khác tìm việc làm, tình cảnh khổ sở xót xa ấy khiến cho Minh Quân đi giữa chốn đông người mà như đang lạc lõng chốn hoang vu rừng núi; nếu không phải nắng mặt trời nung đến rát da thì gió, mưa cũng làm cô đau buốt.

Cô không thể quay trở lại con đường cũ khủng khiếp ấy. một lần bị rắn cắn, ba năm còn sợ đoạn dây thừng.

Ngọc Viên vỗ vào tay bạn:

− Đừng lo sợ! CHị Quần chỉ muốn giới thiệu cậu với một công ty lớn mà thôi. Nhìn cậu kìa, sợ hãi quá đỗi rồi!

− Sao lại thế? Ngọc Viên?

− Hoàn cảnh giúp con người mau chóng trưởng thành, hoặc nó khiến người ta đâm ra uỷ mị, suy sụp. Minh Quân, nếu cứ ở lại cửa hàng nho nhỏ này thì cậu không phát huy tài năng được, vậy hễ có cơ hội thì cứ đi đi.

− Còn cậu thì sao, cậu yên phận à?

Ngọc Viên cười lớn lên, nói:

− Tôi ư? Tôi làm sao giống cậu?

− Tại sao lại không?

− Lại đây, theo tôi lại đây!

Ngọc Viên kéo Minh Quân đến trước gương.

− Cậu nhìn kỹ tôi với cậu em, tât" sẽ biết - Ngọc Viên đứng sát bên Minh Quân, nói tiếp - Thấy chưa, đây là Ngọc Viên, người đúng với tên, châu tròn ngọc sáng, thân tài thấp bé, người đầy đặn, mặt tròn tròn, mắt tai mũi miệng rất bình thường. Nhưng, cậu hãy nhìn kỹ cậu xem!

Trong gương, Minh Quân cao lớn hơn, thân hình cân đối, mày cong, măt" sáng, mũi cao, miệng nhỏ, da mặt trắng hồng, không cần phải son phấn trang điểm - một cô gái đẹp thực sự.

Ngọc Viên nói:

− Nếu có ngươì lạ đến đây, hỏi giữa hai chúng ta, ai là gái một con thì nhất định là họ nói tôi rôì, không phải cậu đâu!

Minh Qauân thấy cay cay mắt, cúi đầu xuống, cô không dám nhìn lại mình:

− Ngọc Viên, đừng nói vậy. Cậu rất đẹp, rất dễ thương.

Minh Quân nói xong, nhịn không được, nước mắt chảy dài.

Ngọc Viên nắm chặt vai cô, nói:

− Minh Quân, tôi nhận thấy sự thực là vậy đấy. Nếu như tôi thực sự đẹp, thực sự dễ thương

đúng như lời cậu khen, ấy là vì tôi biết chỗ hay chỗ dở của mình. Tôi không ưa cao ngại viển vông, cũng như không ca ngợi chí khí của người mà làm giảm uy phong của mình, tôi chỉ thuận theo điều kiện thiên bẩm và học lực để sống đúng thực tế.

Ngọc Viên kéo Minh Quân về chỗ ngồi:

− Minh Quân, tôi hy vọng cậu không vì những ngày khổ đau mà đâm ra chán nản, thất vọng, đừng xem thường những gì mình có. Những thư như dung mạo, phẩm tính, phong thaí thiên bẩm cuả cậu, cùng với điều kiện học thức, giaó dục, thảy đều không nên tự bỏ đi được. Nếu tôi có điều kiện như cậu, tôi đã không ngồi ở cái cửa hàng nho nhỏ này.

Minh quân ng^?ng đầu nhìn cô bạn học, trong phút chốc, cô như nhìn thấy ánh sáng tràn ngập căn phòng, lòng cảm động vô cùng.

− Chị Quần có người bà con là bác Hoàng, chủ quản bộ nhân sự trong tập đoàn Kiếng Hoàng. Gần đây nhân nói về tìm người làm khó khăn, bác Hoàng tiếc lộ, họ đang thiếu một vị trí cấp chủ nhiệm, chị Quần liền nghĩ đến cậu.

− Tôi? Làm sao tôi có tư cách đó chứ?

Ngọc Viên vỗ đùi, dõng dạc nói:

− Tư cách có thể sáng tác ra đấy. Chị Quần làm chủ 5 cửa hàng trang phục, chị ấy bảo cậu là quản lý kinh doanh. Hãy làm đầu gà hơn là chịi cảnh đuôi trâu - Không tốt hơn sao! Vả lại, chúng ta có nội tuyếnm chỉ cần có người nói giúp là được!

− Có thể vậy sao?

− Sao lại không chứ?

− Vậy chẳng khác dối người rồi!

− Cầm tiền của người mà không làm việc mới là gian dối. Cậu hãy đến đó dốc sức làm việc mới biết được.

Minh Quân đi đến trước chị Quần cảm tạ, chị nói:

− Đừng khách sáo quá, sống trong đời, đàn ba `không giúp đàn bà thì còn ai giúp chúng ta đây? Nếu cứ ở mãi cái công ty tí tẹo này thì phí cả tuổi xuân và bản lãnh của cô, tôi thấy thẹn lắm. Làm người đừng nên tham qúa, tôi đã có Ngọc Viên là may mắn lắm rồi, cô hãy ra ngoài tìm vận may. Ít ra, qua vài năm, cô sẽ thấy khá hơn.

Điều đó đúng, Gia Huy đang lớn, cần phải chi dụng nhiều. Ngày nay, gửi con vào nhà trả thật đắt đỏ, chi phí tiêu tốn đến phát khiếp.

Nói chung, phải đề phòng trước, không thể để nước tới chân mới nhảy.

Minh Quân phải nhanh chóng nắm lấy cơ hội.

Quả là ánh sáng ở cuối con đường.

Qua cuộc khảo nghiệm, Minh Quân được gia nhập tập đoàn Kiến Hoàng. Triều đại hưng thịnh nhờ bề tôi dưới chân thiên tử. Trải bao nhiêu năn cần cù khổ cực, hết ngày đến đêm, tận tâm tận sức, chẳn thiết đến tóc bạc da nhăn mới có được kết quả như ngày hôm nay.

Một hai năm nay, Minh Quân có thói quen tránh soi gương, cô sợ nhìn thấy mình tiều tuỵ, sợ nhớ đến dung nhan xưa, sợ đối diện với net" sầu trên mặt. Trước mọi người cô ngẩng đầu đi thẳng, ở phía sau họ cô cuí đầu nhìn xuống chân mình.

Đương nhiên, đó là một bước tiến dài.

Mỗi lần nhớ đến dạ chửa bụng mang phải dong duỗi tìm việc nuôi thân, cô lại đâm ra rung lòng sợ hãi.

Ngày nay, đường đường là một phụ nữ thời đại có chức nghiệp, nhưng mỗi lần đi qua con phố đông là lòng cô lại rộn ràng, xót xa.

Những chuyện cũ thê lương nối nhau sống lại cũng vì sáng nay, trong phòng họp, cô gặp lại người xưa, nó cảnh báo cô biết khó tránh một phen thất nghiệp.

Một gã đàn ông phụ bạc, đột nhiên lại trở thành cộng sự, điều đó thật khó xử, khó chịu, nó khiến cho cô đâm ra khổ sở bất an.

Phải làm thế nào?

Nghỉ việc à? Khó, khó quá!

Không nghỉ ư? Càng khó hơn!

Khi Minh Quân cầm tiền trả người bán quần áo, cô thấy tay mình run run lên.

Không chỉ cô bàng hoàng vì không biết mình phải đối phó với hoàn cảnh thế nào, mà ngày nay, để được diạ vị quản lý cao cấp trong tập đoàn, Minh quân đã phải bỏ ra biết bao mồ hôi, trí tuệ, học thứ..., chứ không phải nhờ vào lễ vật cúng cho ông này, bà nọ