Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chương 34



Kha Viêm nhìn Thu Lan Huyên, trong đôi mắt thanh lãnh lại mang theo chờ mong.

“Cái này chính là...” Thu Lan Huyên một chút cũng không biết nên nói cái gì.

Liễu Nhiên suy nghĩ một chút, đem vỏ sữa chua ném lên bàn, sau đó nhìn về phía Kha Viêm nói: “Có thể.”

Thu Lan Huyên ngơ ngác quay đầu nhìn về phía nàng: "Hả?!"

Liễu Nhiên mở to mắt mèo hỏi bà: “Còn có phương pháp nào tốt hơn cái này sao? Chúng ta không có tiền mua phòng.”

Thu Lan Huyên hổ thẹn cúi đầu, nghe thấy con gái mình tiếp tục nói: “Kể cả thuê nhà, chúng ta cũng không đủ tiền. Tuy rằng ba ba một tháng có thể kiếm rất nhiều tiền, nhưng bởi vì có Nhiên Nhiên ở đây cho nên mẹ không thể đi làm, phải ở nhà chăm sóc con. Trừ tiền ăn mặc sinh hoạt, chúng ta cũng không dư dả nhiều.”

Kha Viêm gật đầu nói: “Đúng vậy, ở chỗ cháu thì mọi người chỉ cần cho cháu ăn thôi, tiền thuê đều miễn. Như vậy, cháu có cơm ăn, Liễu gia cũng có phòng ở, thật tốt a!”

Thu Lan Huyên lập tức nói không được cái gì để phản bác, chỉ có thể thở dài: “Chờ tối nay ba Nhiên Nhiên trở về dì hỏi ý ổng đi.”

Kha Viêm vừa nghe lập tức cao hứng, cậu mỗi ngày cùng những người đó chơi game, thật là đánh hộc máu.

Phần lớn người tiêu tiền nhờ người khác cày game, là bởi vì bọn họ chơi cực phế! Gặp được một ít người chơi khá còn gỡ được, nhưng gặp một đám gà mờ cậu có thể làm bản thân tức chết.

Mắng chửi người còn bị phán là phục vụ không ổn, một đồng cũng không được thanh toán, Kha Viêm trắng trợn bị ức chế còn không có tiền, tức muốn đột quỵ. Suýt chút nữa liền không nhịn được hack máy người ta, cuối cùng đều cắn răng nhịn xuống.

Ngoài ra, cũng không phải mỗi giờ mỗi phút đều có khách. Hiện tại, cậu cơ bản chỉ dựa vào mấy cái khách quen để kiếm chút tiền cơm. Cuối tuần bắt đầu phải đi học, Kha Viêm làm sao có thể gián đoạn học hành để cày game cho người ta được?

Về sau đi học, cậu cũng không muốn một chút thời gian riêng tư đều không có, tất cả đều hao phí ở trong game. Bởi vậy, hai ngày nay Kha Viêm vẫn luôn nghĩ cách đi đâu kiếm tiền.

Kha Nguyên Thái ở kinh đô làm sao biết còn có chuyện này, ông đại khái tính tính hôm nay là cực hạn với số tiền 200 nguyên, buổi sáng liền gửi tin nhắn hỏi cậu: “Biết sai rồi sao?”

Kha Viêm cho dù đói chết đều sẽ không nhận sai, cho nên cậu khinh thường mà gửi về cái icon “mỉm cười không gặp lại”.

Kha Nguyên Thái cũng mặc kệ thằng nhóc con nghĩ như thế nào, 200 nguyên cho dù ăn mì gói cũng sẽ hết dần. Kha gia chỉ đóng hộ tiền sinh hoạt cố định, cũng chính là tiền điện nước.

Tuy rằng 200 nguyên chỉ là dùng để mua đồ ăn, nhưng thời gian đều hơn một tháng. Giả dụ một gói mì 2 nguyên, một ngày chỉ ăn hai bữa, cũng nên đến giới hạn.

Kha Nguyên Thái lạnh lùng cười, kể cả thằng bé không biết sai, cũng không có tiền để làm căng tiếp.

Kết quả, ông liền thu được hồi âm, lại là một cái biểu tượng cảm xúc.

Kha Nguyên Thái ngẩn ngơ, chậm rãi nhíu mày. Người kia nói "đầu chó" là gì nhở...à, phản phúng. Vậy cái biểu tượng này...

Lần trước cái người nhân viên kia giải thích là gì ta..?

Kha Viêm cũng không biết cha già ở bên kia lại mang cái tin nhắn mình gửi đi hỏi cấp dưới, cậu chỉ biết bản thân muốn ở chỗ này sống sót.

Đúng lúc Bạch Yên Nhiên xuất hiện. Kha Viêm nguyên bản cũng không nghĩ đến chuyện này. Nhưng thời điểm cô ta nói muốn vi ước, cậu đột nhiên liền nghĩ đến...

Mình có phòng nha! Phòng chính là tài sản nha!

Cho người khác thuê Kha Viêm không có thủ tục, hơn nữa cũng không thay đổi được sự thật phải tự nấu cơm. Vừa hay Liễu gia không chỗ ở, cậu có phòng, vậy dứt khoát chuyển sang luôn, chỉ cần một ngày đủ ba bữa là được.

Như vậy vừa có thể giải quyết vấn đề của Liễu gia, cũng có thể giải quyết khó khăn của mình, quả thực một công đôi việc a!

Kha Viêm cười càng hiền lành: “Dì, ở nhà cháu thì không cần mang gì hết, chỗ cháu đầy đủ mọi thứ luôn. Một tuần sau cháu cũng phải đi học, dì ở nhà nấu cơm, cháu chỉ cần có cơm ăn là được.”

Thu Lan Huyên: “Như vậy thì quá thiệt cho cháu rồi.”

Bạch Yên Nhiên lập tức xúi giục nói: “Chị Liễu, như vậy quá tốt rồi. Ở ngay cạnh còn không cần chuyển đồ, hơn nữa người ta cũng không thu tiền thuê nhà, tốt hơn ở chỗ này nhiều.”

Liễu Nhiên đột nhiên cười: “Dì Bạch, nói đến chỗ này, dì mua phòng từ ai vậy?”

Cô ta sửng sốt, cũng không nghĩ nhiều nói: “Vương tổng.”

Nàng nheo lại mắt mèo: “Là Vương Triệu sao?”

Bạch Yên Nhiên trong lòng cảm thấy là lạ, nhưng vẫn gật gật đầu. Liễu Nhiên liền cười, lúc này Thu Lan Huyên còn không biết Vương Triệu trốn đi được là nhờ cô Bạch đây trợ giúp.

Nhưng nàng và Kha Viêm đều đã biết, kiếp trước Thu Lan Huyên sau khi biết chuyện này, có thể nói là quấn lấy Bạch Yên Nhiên không buông, muốn đào ra vị trí của Vương Triệu.

Khi đó bà cũng không nghĩ đến, cho dù tìm ra địa chỉ, chờ bọn họ làm hộ chiếu đến Mễ quốc, Vương Triệu đã nhận được mật báo của Bạch Yên Nhiên và chạy mất dạng từ lâu.

Nhưng mà Liễu Nhiên cũng không đơn giản chỉ muốn tìm Vương Triệu. Nàng hướng Bạch Yên Nhiên cười cười: “Vậy dì biết chú ấy ở nơi nào không?”

Cô ta đương nhiên biết Vương Triệu ở đâu, kể cả lí do gã xuất ngoại Bạch Yên Nhiên cũng biết. Bởi vậy, cô ta không lập tức trả lời Liễu Nhiên, mà hỏi lại: “Em gái nhỏ, hỏi cái này làm gì?”

Thu Lan Huyên lập tức liền hiểu ra, bổ nhào đến trước mặt Bạch Yên Nhiên: “Cô biết lão Vương ở nơi nào!? Mau nói cho tôi biết, tên đó ở đâu!!!”

Cô ta nhăn mày, di chuyển né tránh Thu Lan Huyên, trong lòng đã đoán được.

“Gã mượn 600 vạn, kết quả chạy mất dạng. Lúc ấy chồng tôi xem gã là bạn tốt mới đồng ý làm người đảm bảo. Tên đó mà không quay về, số tiền này một mình chúng tôi phải gánh.”

Không ai biết Thu Lan Huyên áp lực lớn thế nào. Từ nhỏ, hoàn cảnh gia đình của bà cũng không tốt lắm. Sau này gả cho Liễu Binh, kết quả lần đầu tiên đầu tư cổ phiếu liền mất trắng 100 vạn.

Khi đó, Thu Lan Huyên cảm thấy trời đất đều sụp đỏ. Nhưng làm sao bây giờ, còn cách nào ngoài đi làm trả nợ sao?

Thật vất vả trả hết nợ nần, vừa mang con gái về sống chung chưa được mấy ngày, đột nhiên từ trên trời rớt xuống 600 vạn nợ nần. Từ lúc đó tới giờ, hai vợ chồng ngày ngày đêm đêm ngủ không yên giấc, sầu đến mức tóc rụng một đống.

Vương Triệu ở nơi nào? Tên đó tại sao có thể làm như vậy?! Có phải từ lúc bắt đầu đối xử tốt với lão Liễu chính là vì lừa ảnh hay không?!!!

Sự tình đã đã xảy ra, Thu Lan Huyên cũng không có cách xoay chuyển trời đất. Bà chỉ có thể kiên trì mỉm cười trước mặt lũ nhỏ.

Tuy rằng như thế, nhưng tại giờ phút này, đột nhiên nghe nói có người biết vị trí Vương Triệu, có lẽ 600 vạn có thể trả hết. Sợi dây áp lực đang căng chặt trong lòng Thu Lan Huyên đột nhiên buông lỏng rồi biến mất, nước mắt thi nhau chảy ra.

Vài suy đoán của Bạch Yên Nhiên được khẳng định, tuy không đành lòng nhưng cô ta vẫn lắc đầu: “Tôi không biết anh ta ở chỗ nào.”

Nước mắt còn đầm đìa trên mặt, Thu Lan Huyên mở to mắt nhìn Bạch Yên Nhiên. Thật ra, nếu so sánh thì bà ấy còn đẹp hơn nữ chủ 2 phần. Nhưng bà không biết trang điểm, khí chất trên người cũng không tốt bằng nữ chủ.

Hai mỹ nữ đối diện nhau, đồng thời đánh sâu vào tâm trí Liễu Nhiên.

Liễu Nhiên: “Ta chưa bao giờ biết bà ấy áp lực lớn như vậy.”

437: “Người được lựa chọn làm ngoại lực tương trợ giúp đỡ gia đình khó khăn, tất nhiên phải có giác ngộ này.”

Liễu Nhiên: “Giống như Liễu gia cũng đủ thảm.”

437: “Đương nhiên, mỗi lần điều kiện đều khác nhau, cũng không nhất định là thảm nhất.”

Liễu Nhiên không nói nữa, 600 vạn trong mắt nàng không là cái gì cả. Liễu Nhiên biết một ngày nào đó mình sẽ giải quyết chuyện này, cho nên luôn không quan tâm lắm. Đây là sự tự tin của nàng trên cương vị làm đội trưởng của 562 đội ở mạt thế, cũng là sự kiên cường để tìm đường sống trong chỗ chết.

Nhưng mà, giờ phút này, Liễu Nhiên bỗng biết được, mức độ kiên cường của mỗi người trên thế giới này đều không giống nhau. Không phải ai cũng kiên cường được như nàng. Có một số người thực yếu ớt, yếu ớt đến mức tự kết thúc mạng sống của chính mình. Có khi họ còn bị xã hội này phán xét là “đồ yếu đuối”.

Bạch Yên Nhiên cúi đầu, che khuất khuôn mặt xấu hổ của bản thân: “Xin lỗi, tôi thật không biết Vương tổng ở nơi nào.”

Liễu Nhiên cười thanh: “Dì đừng lừa người, rõ ràng vé máy bay là dì mua.”

Bạch Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Nhiên, có vẻ thật trấn định, hơi hơi mỉm cười: “Không có, không phải dì mua.”

Liễu Nhiên liền nói: “Dì Bạch, dì biết cháu quen Khương Lam không?”

Bạch Yên Nhiên khó hiểu, chuyện này liên quan gì đến minh tinh giới giải trí? Nhưng vì đó là sự thật nên cô ta vẫn gật đầu.

Nàng tiếp tục nói: “Chuyện của Khương Lam được giải quyết, kỳ thật là nhờ một cái hacker cực kỳ lợi hại hỗ trợ. Dì nghĩ xem, nếu hắn hack vào hệ thống nào đó, có lẽ sẽ thấy người mua vé máy bay giúp chú Vương là ai nha.”

Kha Viêm nghe Liễu Nhiên nhắc tới mình, thoáng kiêu ngạo, nói tiếp: “Đúng vậy, hacker có thể làm rất nhiều chuyện. Ví dụ như tra vé máy bay là dùng loại thẻ gì để mua. Nếu điều tra ra người giúp Vương Triệu mua vé máy bay sống cùng thành thị với cô Bạch, thậm chí dùng thẻ của cô, có phải rất trùng hợp không?”

Bạch Yên Nhiên nắm chặt tay, sắc mặt lạnh hơn: “Đây là phạm pháp.”

Thu Lan Huyên đột nhiên gào lên: “Gã trốn nợ chẳng lẽ không phạm pháp sao? Căn hộ này tên đó bán bao nhiêu tiền, số tiền đó mang đi trả nợ không được sao? Tại sao lại cuốn tiền chạy đi? Chúng tôi đáng phải gánh nợ thay gã sao?!”

Bà kích động tiến lên túm áo Bạch Yên Nhiên, muốn đẩy ngã cô ta.

Bạch Yên Nhiên bị Thu Lan Huyên nói có chút phiền, rồi lại thấy tội nghiệp. Nhưng nghĩ đến lúc trước cô ta xuất ngoại cũng là Vương Triệu thu xếp, thậm chí những ngày ở nước ngoài cũng được gã giúp đỡ.

Bạch Yên Nhiên đương nhiên không thể làm người vong ân phụ nghĩa. Liễu gia rất đáng thương, nhưng không liên quan đến cô ta.

Bạch Yên Nhiên chỉ có thể xin lỗi Thu Lan Huyên: “Tôi biết như vậy thì mọi người rất khó xử. Nhưng tôi cũng khó xử. Tôi có thể hiểu sự vất vả của nhà chị, nhưng đó là chuyện của mấy người và Vương tổng. Tôi không thể nói tin tức của anh ta, hy vọng chị có thể thông cảm cho tôi.”

Bà đẩy cô ta ra: “Tôi không hiểu, TÔI KHÔNG THỂ HIỂU ĐƯỢC!”

Thu Lan Huyên ôm đầu: “Hiện tại nhà tôi gánh 600 vạn nợ, một ngày lãi suất 4000 nguyên. Nếu cô biết Vương Triệu ở nơi nào, làm ơn thương xót cho gia đình chúng tôi. Cô nhìn đi, con gái tôi mới 6 tuổi, chồng tôi mỗi tháng chỉ kiếm được 20000 nguyên, dù có 12 vạn cũng chỉ đủ cái số lẻ. Vương Triệu không trở lại, cả gia đình tôi đều sống không nổi nữa. Cô nói xem, tôi phải thông cảm cho cô như thế nào?!”

Bạch Yên Nhiên sửng sốt, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn là lắc đầu nói: “Xin lỗi, kể cả vậy cũng là chuyện của mấy người. Vương tổng đã từng giúp tôi, những người khác có thể phản bội anh ta, nhưng tôi thì không. Cho dù chuyện đó đối với mấy người bất lợi, nhưng người gánh vác cũng không phải tôi.”

Thu Lan Huyên ngây ngốc nhìn cô ta, cái loại cảm giác vừa có hi vọng lại bị dập tắt khiến bà suýt không chống đỡ nổi.

Liễu Nhiên đột nhiên mở miệng: “Mẹ, thật ra không phải không có cách tìm chú Vương, nếu đã biết người ở Mễ quốc, dùng máy tính là có thể điều tra ra cụ thể vị trí.”

Lời này chỉ là an ủi mà thôi. Tuy nàng có năng lực trả nợ, nhưng lúc này, cho dù Liễu Nhiên nói Thu Lan Huyên không cần lo lắng, số tiền này nàng có thể trả, chỉ sợ bà càng không tin. Nếu như vậy, không bằng cho Thu Lan Huyên hy vọng một lần nữa.

“Thật sao?” bà quay đầu nhìn về phía Liễu Nhiên.

Kha Viêm gật đầu: “Ân, hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triển, dùng máy tính cũng có thể tìm được.”

Bạch Yên Nhiên lại không lạc quan như vậy, nhưng cô ta cũng không nói gì thêm.

Thu Lan Huyên lúc này mới buông Bạch Yên Nhiên ra, một lần nữa treo lên tươi cười nhìn cô ta: “Chúng ta đều đã làm mẹ, tôi vô pháp đứng trên lập trường của cô mà suy nghĩ. Tuy rằng như thế này thật không nói đạo lý, nhưng tôi vẫn sẽ tìm cô.”

Bạch Yên Nhiên đứng dậy, sửa sang lại góc áo bị kéo nhăn rồi nhìn về phía bà: “Tuy rằng chị không thể suy nghĩ dựa trên góc nhìn của tôi, nhưng tôi có thể. Tôi hiểu nỗi khổ của chị, cho nên rất xin lỗi. Cho dù chị luôn tìm đến tôi, tôi cũng chỉ có thể nói tôi không biết.”

Thu Lan Huyên lắc lắc đầu: “Cô không hiểu, vốn dĩ cũng không nên hiểu.”

Bạch Yên Nhiên nắm tay Bạch Dực Cẩn rời khỏi Liễu gia, chờ bọn họ vừa đi, Thu Lan Huyên liền quay đầu hỏi Liễu Nhiên: “Con chắc rằng dùng máy tính có thể tìm được vị trí Vương Triệu chứ?”

Nàng quay đầu nhìn Kha Viêm, cậu khẳng định: “Có thể.”

Thu Lan Huyên nhẹ nhàng thở ra, lúc này lại sầu não chuyện phòng ở. Chờ đến khi Liễu Binh trở về, đầu tiên bà cùng ông nói về chuyện của Bạch Yên Nhiên. Liễu Binh nói sẽ nghĩ cách. Sau đó, Thu Lan Huyên lại nói vấn đề phòng ở, cuối cùng mới nhắc tới đề nghị của Kha Viêm.

Vì thế, sáng sớm hôm sau Liễu Binh liền tìm cậu nói chuyện, có 2 ý chính. Thứ nhất là thăm dò một chút tình huống phòng. Sau khi biết nguyên căn hộ từ đầu đến cuối chỉ có Kha Viêm ở, Liễu Binh mới dịu xuống, tỏ vẻ muốn trao đổi với cha của cậu một chút.

Cái này Kha Viêm không đồng ý, cậu nói cha mình không dễ nói chuyện, để bản thân tự thuyết phục là được.

Thứ hai, trong khoảng thời gian ở chung, Liễu gia sẽ lo về ăn uống và việc nhà, hơn nữa mỗi tháng cho Kha Viêm 1000 nguyên. Chuyện này cậu không đồng ý cũng vô dụng, bởi vì Liễu gia vẫn là cảm thấy họ chiếm hời lớn. Một đứa trẻ căn bản ăn không tốn bao nhiêu tiền, cho 1000 nguyên là còn ít.

Nhưng Kha Viêm lại cảm thấy mình có lợi nhiều hơn, bảo mẫu ở Kha gia lương 1 tháng ít nhất là 1 vạn. Nhờ Liễu gia nấu cơm còn làm việc nhà, một tháng không thu tiền còn được cho không 1000 nguyên, cậu cảm thấy bản thân kiếm hời quá nhiều.

Chốt kèo xong, Liễu gia cuối cùng quyết định dọn đến nhà Kha Viêm.

Bởi vì ở cách vách, cho nên chuyển nhà tương đối đơn giản, những đồ dùng dụng cụ dư lại Thu Lan Huyên đều mang đi bán rẻ hết, đến 1 cái ghế cũng không để lại cho Bạch Yên Nhiên.

Ba ngày trước khai giảng, Liễu gia bắt đầu ở căn hộ cách vách, trừ ngày đầu tiên đưa Kha Viêm đến xem qua. Sau đó bọn họ không còn đến đây nữa, hiện giờ nhìn lại, phát hiện nơi này ngoại trừ bày trí đẹp đẽ, dụng cụ trong nhà cũng là loại tốt nhất.

Thu Lan Huyên vừa đến cửa liền phát hiện bụi trên tủ giày nhiều tới mức làm người ta không nhận ra màu sắc ban đầu, bình hoa to lớn trên mặt đất chẳng những phủ đầy bụi, phía trên còn có một lỗ thủng.

Kha Viêm từ tủ giày tìm dép lê cho bọn họ, cười cười: “Không có việc gì, mọi người đừng để ý.”

Thu Lan Huyên và Liễu Binh nhìn nhau cười, rốt cuộc biết vì sao cậu yêu cầu Liễu gia vào ở. Kha Viêm quả thật cần bọn họ, một mình cậu sinh hoạt quá vất vả.

Vừa đến phòng bếp, nguyên bản căn phòng sạch sẽ ngăn nắp đã thay đổi. Lúc này bồn rửa bát chồng chất bát đũa, kệ bếp bên cạnh đều dính dầu mỡ, còn có một ít nước tương, muối ăn rơi vãi trên bàn.

Mấy người xem xong, lại đi nhìn hai cái phòng còn dư.

Căn hộ này lớn hơn bên kia, gồm ba phòng một sảnh một thư phòng. Lúc trước vì chủ hộ có hai đứa con, cho nên thời điểm xây liền cắt ra thêm 2 phòng, nhưng mà sau này các con của bà cũng không thường xuyên trở về.

2 phòng đó vừa đủ cho vợ chồng Liễu Binh và Liễu Nhiên, vì thế Liễu Văn lại bị đá đến thư phòng ở.:)))

Hắn lúc ấy liền bĩu môi nói: “Thư phòng bên này nhỏ hơn bên kia.”

Liễu Binh trừng mắt: “Có chỗ mà ngủ là tốt rồi.”

Liễu Văn nói: “Con còn muốn đặt máy tính ở đây!”

Kha Viêm nói: “Ngày mai sẽ đặt cho anh bộ máy tính bàn vào đây.”

Liễu Văn rốt cuộc nhận thức được bản thân đang ở phòng của người khác, chỉ có thể khó chịu mà nói: “Cảm ơn.”

Liễu Binh liền xua xua tay nói: “Không cần, chú dọn từ bên kia sang là được.”

Vì thế, mọi người liền đi xem các phòng khác. Liễu Binh và Thu Lan Huyên ở phòng có ban công, tuy không lớn bằng phòng ngủ chính nhưng đồ đạc đều là mới mua.

Giường lớn 1m8, trong ngăn tủ còn có một cái chăn mới.

Cậu bê ghế trèo lên, sau đó đem chăn trải ra: “Hai người tùy ý dùng.”

Tiếp theo đi nhìn phòng Liễu Nhiên, ngay cạnh phòng Kha Viêm, là phòng nhỏ nhất. Bên trong tất cả đều là đồ mới, kể cả ga trải giường. Liễu Nhiên tâm lớn, hoàn toàn không thèm để ý phòng như thế nào, có giường là được.

Mà thư phòng tạm thời biến thành phòng của Liễu Văn. Vì lúc trước chỉ có mình Kha Viêm ở nên chỗ này được thiết kế như mọi thư phòng khác: chỉ có sách, không có giường.

Thu Lan Huyên liền mang một chiếc giường trong phòng dọn tới thư phòng cho Liễu Văn ngủ, căn hộ này cuối cùng miễn cưỡng chứa được bọn họ.

Ngày đầu tiên dọn đến nhà Kha Viêm, bà cũng không nói gì khác, bắt đầu dọn vệ sinh trước. Liễu Nhiên cũng không nhàn rỗi, cùng Kha Viêm xách thùng nước lau bàn.

Chạng vạng, căn hộ đã rực rỡ hẳn lên, sàn nhà đều sáng lấp lánh. Thu Lan Huyên và Liễu Binh cầm giẻ lau cùng ba đứa trẻ đứng ở phòng khách. Bởi vì chưa bật đèn, phòng ở được ánh hoàng hôn phủ lên một lớp áo đỏ hồng.

Nhưng hai vợ chồng vẫn nhìn nhau cười, từ đây cuộc sống mới bắt đầu. Bọn họ sẽ sống càng tốt.

Liễu Nhiên cúi đầu sờ sờ một hạt đậu vàng trong tay, đây là nàng tùy tiện lấy trong không gian. Dù có rất nhiều tiền, nhưng Liễu Nhiên cũng không định cho Vương Triệu chạy trốn.

Bất kể thế nào, cục diện nợ nần 600 vạn này cũng phải sửa lại.

Liễu gia ở nhà Kha Viêm sống được hai ngày, cậu rốt cuộc cảm giác được sự sống đã lâu không thấy.

Một ngày trước khai giảng, người giục nợ - Bối Kim Long rốt cuộc lại lần nữa đến đây, hơn nữa gõ vang cửa nhà Bạch Yên Nhiên.