Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chương 26



Liễu Nhiên càng nghĩ càng giận: “Không cần cứu, ta còn không cứu nổi Liễu gia đâu, làm gì có sức cứu người khác.” Ai cho ta 600 vạn cứu Liễu gia a?!

Thấy Liễu Nhiên hoàn toàn không có tâm thái làm nhiệm vụ, vì gợi lên hứng thú của kí chủ, 437 quyết định ban phát khen thưởng trước: “Đội trưởng, cứu vớt Khương Lam à nhầm, trợ giúp Khương Lam dũng cảm đối mặt khen thưởng đến rồi.”

Liễu Nhiên nguyên bản không thèm để ý khen thưởng, đột nhiên nhớ tới 437 còn thiếu nàng nửa thùng sữa chua liền hai mắt sáng ngời: “Đúng rồi, ngươi còn thiếu ta nửa thùng sữa chua.”

437 cả kinh, nhớ tới là có chuyện như vậy. Nhưng nó lại lập tức giả vờ nghiêm túc nói: “Khụ, ta căn bản không có quên, sữa chua đến lúc đó sẽ cho đội trưởng. Chúng ta hiện tại nói khen thưởng mới, ngài trợ giúp Khương Lam dũng cảm đối mặt. Nhiệm vụ này chẳng những hoàn thành viên mãn, hơn nữa ngài giúp hắn rửa sạch oan khuất, xem như vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, trải qua chủ hệ thống phán đoán, khen thưởng của ngài không thấp nga~!”

Liễu Nhiên nghe nói có điểm kích động, còn tốt hơn cả sữa chua sao?!

“Là cái gì?”

437 cũng không có chơi trò thách đố, nó ở trong đầu Liễu Nhiên hiển thị một viên hạt giống, nói: “Viên hạt giống này ngài biết là gì không?”

Bởi vì 437 giọng điệu thật sự quá kiêu ngạo, Liễu Nhiên rõ ràng xác định nó là cái gì, lại vẫn có chút chột dạ mà đáp: “Chẳng lẽ không phải đậu xanh sao?”

437 tức đến mức rít gào: “Con mẹ ngài mới lấy đậu xanh làm khen thưởng! Hạt giống này chỉ là nhìn giống đậu xanh, lớn lên sẽ nảy mầm.”

437 thanh âm chậm rãi yếu dần, Liễu Nhiên liền hỏi nó: "Nảy mầm xong chẳng lẽ sẽ biến thành mầm đậu xanh sao?"

437: “....”

Bởi vì hệ thống trầm mặc, Liễu Nhiên cũng kinh ngạc: “Các ngươi sẽ không lấy đậu xanh làm khen thưởng thật chứ?!”

437 nhanh chóng giải thích: “Mấu chốt không phải nảy mầm xong biến thành cái gì, đậu xanh hay là đậu mầm đều không quan trọng, mấu chốt là tác dụng của nó.” Nói đến cái này, 437 đặc biệt kiêu ngạo: “Nó có thể chữa bệnh.”

Liễu Nhiên cũng không hiểu loại máy móc công nghệ cao như nó, nhưng hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của nàng là khiến Liễu gia khá giả, nên cái mà Liễu Nhiên quan tâm chính là: “Đáng giá không? Có thể bán được 600 vạn không?”

437: “Không thể bán, giải thích không được.”

Nếu không chủ hệ thống vì cái gì muốn ngụy trang cái loại đồ vật có thể trị bách bệnh này thành hạt đậu xanh bình thường?

Liễu Nhiên hứng thú đối với nhiệm vụ nháy mắt chìm vào đáy bể, nàng phẩy tay nói: “Nga, vậy không làm.”

437: “....” Ta rất tuyệt vọng ༎ຶ‿༎ຶ

Hai người lại trầm mặc, 437 phát hiện trong nhiều hệ thống nhiệm vụ, chính mình có địa vị hèn mọn nhất. Nếu vẫn luôn bị đội trưởng khống chế, vậy còn có cái tôn nghiêm gì?

Vì thế, nó quyết định khởi nghĩa một lần: “Hừ, nhiệm vụ không phải ngài muốn từ chối là có thể không làm.”

Liễu Nhiên không chút nào để ý: “Ta không từ chối a, ta không phải còn không có nhận nhiệm vụ sao?!”

437: “...” Ách:v

Liễu Nhiên chớp chớp mắt to, trong đầu đột nhiên truyền đến tiếng 437 khóc lớn: “Đội trưởng, ngài không nhận nhiệm vụ ngài tới nơi này làm cái gì?!”

Liễu Nhiên rất kỳ quái: “Ta không phải là bị ngươi kéo tới sao?”

437: “....” Ách, quên._.

Liễu Nhiên hỏi nó: “Ngươi tại sao lại im lặng rồi?”

437 giống như tuyệt vọng, la lối khóc lóc lăn lộn nói: "Ta mặc kệ, ngài cần thiết phải nhận nhiệm vụ, không có nhiệm vụ ta liền không có khen thưởng."

437 chân tình thật cảm khóc một trận, nhưng Liễu Nhiên thờ ơ.

Vì thế, 437 thỏa hiệp: “Đội trưởng, cầu xin ngài.” Tôn nghiêm gì đó vứt ra chuồng gà đi!

Liễu Nhiên khẽ cười một tiếng: “Vậy được rồi, ta đây liền cố mà nhận vậy.”

437: “....” ㄒoㄒ cảm ơn ngài, đội trưởng!

Căn cứ vào tình huống như vậy, Liễu Nhiên lại nhận được nhiệm vụ cứu vớt Kha Viêm.

Nhiệm vụ này là xuất hiện đột xuất, bởi vì dựa theo tình tiết trong sách gốc, Kha Viêm trước khi trưởng thành cũng không cần ai cứu vớt cái gì.

Nhưng mà không biết có phải vì chịu ảnh hưởng bởi Liễu Nhiên và 437 khi đi vào thế giới này ( hiệu ứng cánh bướm) hay không, bọn họ phát hiện Kha Viêm sau khi từ rừng rậm nguyên thủy trở về liền cùng mấy người anh trai đối nghịch.

Ba ngày thì hai ngày tranh cãi, công lực cà khịa châm chọc mỉa mai đỉnh cao, bốn ông anh quả thật có loại cảm giác tuyệt vọng.

Hôm nay ra ngoài liên hoan, mấy anh em lập tức lại đánh lên.

Kha Viêm thậm chí nói anh ba của cậu muốn giết chết mình, những lời này hoàn toàn chọc giận Kha Nguyên Thái. Bởi vậy, hiện tại Kha Viêm liền ở trạng thái sắp sửa chịu xử phạt nghiêm khắc.

Trải qua hệ thống tính toán tinh vi, nếu không ai cứu vớt Kha Viêm, cậu cũng sẽ bị Kha gia dần dần đồng hoá, cuối cùng không thể tránh khỏi đi đến kết cục của đời trước.

Liễu Nhiên đem “hạt đậu xanh” ném vào không gian, cười khinh: “Các ngươi còn có thể tính toán nhân sinh? Ta thấy tên kia trái tim thật đen tối, cuối cùng ai bi thảm còn không chắc chắn đâu!”

Kế hoạch cứu vớt Khương Lam không thể không kể công của Kha Viêm, nếu chỉ là đơn thuần thả ra chân tướng, lại không nhất định có hiệu quả như hiện tại. Kha Viêm nhận ngọc, hiệu suất làm việc cực tốt, chẳng những giúp rửa sạch oan khuất cho Khương Lam, thậm chí giúp hắn hút một đám fans.

437 thập phần đắc ý: “Chủ hệ thống đại nhân của chúng ta tính toán là phi thường chuẩn xác.”

Liễu Nhiên không cho là đúng: “Vậy ngươi tại sao lại kéo sai người:)?”

437: “ㄒoㄒ” đừng nói đến vụ đó nữa mà!!!

Mọi người ăn xong cơm, liền đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

437 liền có chút gấp: “Đội trưởng đội trưởng, nhanh lên nhanh lên nhanh lên, bọn họ sắp đi.”

Liễu Nhiên mười phần bình tĩnh: “Không vội.”

Nàng đi theo đám người ra khỏi ghế, thật mau liền đi ngang qua phòng bên cạnh, lúc này tiếng cãi nhau càng thêm lớn.

Theo lý mà nói, hiệu quả cách âm ở đây vốn rất tốt, nhưng bởi vì là thời gian ăn cơm, không khí trong phòng khá oi bức ( mở cửa ra cho thoáng). Hơn nữa, người phục vụ vì để tiện cho việc dọn đồ ăn, cửa phòng bên cũng không có đóng hẳn. Mà tiếng bọn họ cãi nhau quá lớn, tất nhiên sẽ lọt ra bên ngoài.

Đám người Tạ Hiểu Đông chỉ coi như là gió thoảng qua tai liền chuẩn bị đi, loại chuyện này cùng bọn họ không liên quan.

Không nghĩ tới Liễu Nhiên đột nhiên vui vẻ mà hô một tiếng: “Nghe đi, đây là giọng của Kha Viêm ca ca.”

Nói xong, nàng nhanh chóng xoay người đẩy cửa phòng đi vào.

Các vị minh tinh đều không kịp kéo lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Liễu Nhiên đẩy ra cánh cửa kia, mà âm thanh nguyên bản còn có chút mơ hồ không rõ, phảng phất như khuôn mặt mỹ nhân sau khi cởi tấm lụa mỏng che mặt, rõ ràng rành mạch.

Bọn họ rõ ràng nghe thấy Kha Nguyên Thái rống lên: “CÂM MIỆNG HẾT CHO ÔNG!”

Mấy người Triệu Thành Quân chớp chớp mắt, nhìn cả phòng nháy mắt an tĩnh xuống, bọn họ mờ mịt vô tội.

Cái phòng này so với phòng bên cạnh của họ phải lớn gấp đôi, một bàn có thể ngồi 25 người, lúc này bàn bên cạnh ngồi không ít người trẻ tuổi.

Mà Kha Viêm thậm chí không được tính nhỏ tuổi nhất phòng, cậu ngồi bên cạnh 1 thanh niên, khoanh tay trước ngực cười lạnh.

Thấy đoàn phim tiến vào, tất cả mọi người sửng sốt một chút.

Kha Nguyên Thái híp mắt nhìn về phía Triệu Thành Quân cạnh cửa nói: “Đóng.”

Triệu Thành Quân bị hoảng sợ, liên tục nói 'được', chuẩn bị đóng cửa.

Kha Nguyên Thái càng tức: “Kêu ông đóng cameras.”

Triệu Thành Quân: “Nga nga nga, thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi.”

Sau đó, ông nhanh chóng xoay người muốn tắt cameras.

Liễu Nhiên kỳ quái nhìn Kha Nguyên Thái hỏi: “Tại sao muốn tắt?”

Kha Nguyên Thái ngắn gọn sáng tỏ: “Phiền phức.”

Ngồi ở một bên Kha Viêm cười lạnh: “Vẫn là vì mặt mũi a~!”

Kha Nguyên Thái liếc nhìn về phía Kha Viêm, cơn giận trong mắt như muốn bắn chết cậu. Kha Viêm bộ dáng thảnh thơi, hoàn toàn không sợ, tùy tiện cho cha cậu nhìn.

Liễu Nhiên điều chỉnh một chút cảm xúc, sau đó chạy như bay qua cao hứng mà kêu: “Kha Viêm ca ca, em rất nhớ anh nha~!”

Kha Viêm run một cái, duỗi tay muốn đem Liễu Nhiên đẩy ra. Trong lòng nhịn không được chửi thầm, con nhỏ này trước khi trọng sinh rốt cuộc bao nhiêu tuổi a, mấy lời nói ghê tởm như vậy đều nói ra được.

Liễu Nhiên ở mạt thế sinh tồn nhiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng bị Kha Viêm đẩy ra. Nàng chỉ là di chuyển vị trí một chút, xoay người, liền tới trước mặt Kha Viêm. Đừng nói đến đẩy, ngay cả chạm cũng không chạm được.

Hơn nữa, Liễu Nhiên lúc này đã lôi kéo cánh tay định đẩy người của Kha Viêm, vẻ mặt chân thành cảm động: “Sau khi húng ta cùng nhau từ trong núi đi ra, liền không có gặp lại.”

437: “Đội trưởng lợi hại.” Bộ dáng đội trưởng nỗ lực thật là đẹp. ( mi chỉ nghĩ tiền thưởng đúng không -.-)

Kha Viêm: “Thời điểm xuất viện chúng ta không phải mới vừa gặp qua sao?”

Liễu Nhiên mắt điếc tai ngơ: “Kha Viêm ca ca, anh nhớ em không?”

Kha Viêm: “Không nhớ.”

Vì thế, không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Nhưng mà, có câu nói không sai, chỉ cần mình không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.:)))

Liễu Nhiên vui vẻ mà nhìn Kha Viêm nói: “Anh không nhớ em cũng không sao, em nhớ anh cũng chẳng liên quan đến anh.”

Kha Viêm: “...”

Liễu Nhiên ở trong lòng hỏi: “Nói, hắn cần cứu vớt cái gì?!”

Bộ dạng thiếu đánh như vậy còn cần người cứu vớt sao? Đừng nói đến cha hắn, ta đều muốn đánh hắn hai trận, quả thật cái nết thèm đòn y chang Liễu Văn.

437 liền rống rống: "Ngài không thấy cha hắn đang mắng hắn sao?! Lỡ Kha Viêm luẩn quẩn trong lòng đi tìm chết làm sao bây giờ?!!! Dù sao chủ hệ thống tuyên bố nhiệm vụ khẳng định sẽ không sai, nó nói yêu cầu cứu vớt, nhất định là cần cứu vớt."

Liễu Nhiên: “Cái này chẳng qua là mắng hai câu, ta cứu vớt kiểu gì a?” Chẳng lẽ kêu cha hắn không mắng chửi hắn?!

437: “Vậy ngài khiến cho Kha Nguyên Thái không thể mắng nữa a!”

Liễu Nhiên: “...”

Bên này, Kha Nguyên Thái đã có chút không thể nhịn được nữa, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Kha Viêm: “Con trai, ngại cuộc sống trôi qua quá thoải mái sao?”

Kha Viêm cười to: “Con đây từ rừng rậm đi ra còn chưa được mấy ngày, thoải mái chỗ nào?”

Anh hai Kha Đằng liền nhíu mày hướng Kha Viêm nói: “Em bớt nói hai câu đi, chọc cha không vui.”

Kha Viêm vừa nghe, tức khắc liếc xéo hắn ta: “Cha là hoàng đế ở Kha gia, nếu không vui có rất nhiều người an ủi. Nhưng mà, cha à, lời con vừa nói, người không có cảm nhận gì sao?”

Kha Nguyên Thái lạnh lùng mỉm cười: “Cảm thấy chứng vọng tưởng hãm hại* của con thật nghiêm trọng, ai rảnh rỗi đi hại con? Con xem trọng bản thân mình quá rồi đấy. Chẳng lẽ sống ở đây áp lực lớn quá, hay là ba ba cho con chuyển nơi sống, con thấy thế nào?!”

*Chứng vọng tưởng hãm hại: có tên gọi khác là chứng hoang tưởng bị hại ( là 1 dạng của bệnh hoang tưởng). Người bệnh khẳng định có nhiều người hoặc tổ chức nào đó đang tìm cách mưu hại, đầu độc, quấy rối, lừa gạt, hủy hoại thanh danh của mình khiến họ gây tổn hại cho người xung quanh.

Ý tứ uy hiếp bộc lộ rõ ra ngoài.

Giữa 2 cha con tia sét bắn tứ tung, ai cũng có thể thấy. Mà kì lạ ở chỗ, Kha Viêm mới 12 tuổi, nhưng cậu cùng cha mình giằng co khí thế cũng không suy giảm.

Kha Nguyên Thái tuy rằng ngoài miệng khắc nghiệt, trong lòng lại rất hài lòng, so với 4 đứa con trai khác, đứa con út nhỏ nhất rõ ràng càng có năng lực. Cho dù là 4 người đã trưởng thành kia, nhìn ánh mắt của ông đều sẽ trốn đi, ngược lại đứa nhỏ này dám cùng ông đối mặt trừng mắt.

Thật là đúng câu: Nghé con mới sinh không sợ cọp!

A, đương nhiên, cũng có thể là con trai nhỏ di truyền giống mình.

Trong lòng Kha Nguyên Thái dù vừa lòng, trên mặt lại vẫn là bộ dáng lạnh lùng.

Kha Viêm bị uy hiếp, cũng không kích động nói đi là đi. Nếu là đời trước, cậu sớm phủi tay chạy lấy người. Cơ mà, đời trước cậu chính là tự thân ở một mình, kết quả ra cửa mua đồ ăn cũng bị xe đâm chết.

Kha Viêm đối với năng lực sinh hoạt của mình hiểu rõ, lúc này đây nghe cha già nói muốn đem mình lưu đày, cậu cũng không có hành động theo cảm tính lập tức liền đồng ý.

Nhưng cũng không có lập tức thỏa hiệp, rốt cuộc bản thân vẫn là trọng sinh trở về, chắc hẳn sẽ không chết nhanh như vậy.

Cha con hai người không ai muốn nhường ai, bởi vậy, mỗi người một bàn, như cũ trừng mắt nhìn đối phương, lúc này liền xem ai thua khí thế.

Cố tình cái thời điểm mấu chốt này, Liễu Nhiên đột nhiên vui vẻ mà cắt ngang bọn họ: “Đổi chỗ ở sao, vậy thật tốt a! Không bằng đi đến khu nhà của cháu đi!”

Nhất thời, đừng nói Kha Viêm, ngay cả Kha Nguyên Thái lão cáo già đều vẻ mặt ngốc mà nhìn về phía Liễu Nhiên.

Mọi người: “...” cha con nhà người ta cãi nhau liên quan quái gì nhóc?

“Mấy người không phải nói cho ảnh đổi chỗ ở sao?” Liễu Nhiên chỉ chỉ chính mình nói: “Tiểu khu nhà cháu hoàn cảnh cực kì tốt, đương nhiên, còn có thể đi nhà cháu ăn chực nga~!”

Liễu Nhiên mới 6 tuổi, đại khái cao 1m2, nàng trừng lớn mắt mèo, rất là nghiêm túc đẩy mạnh tiêu thụ bất động sản chỗ mình.

Kha Nguyên Thái: “....” con nhóc này là ai?!

Kha Viêm nhìn Liễu Nhiên liếc mắt một cái, đột nhiên cười: "Được a, đi thì đi, muốn lưu đày thì lưu đày. Cha lại cho rằng con chịu người uy hiếp, hừ!

Kha Nguyên Thái: “...” nhóc con, vừa rồi không phải mi đã chịu uy hiếp của ta sao?

Liễu Nhiên gõ vào lòng bàn tay, cười nói: “ Cháu biết rồi, bác Kha, ngài là không yên tâm giá nhà đi! Bác Kha cứ yên tâm, mẹ cháu nói, giá nhà chỗ đó một mét vuông đất chỉ cần 34000 nguyên, có phải rất rẻ hay không?” . Truyện Nữ Cường

Kha Viêm tán thưởng mà liếc mắt nhìn Liễu Nhiên, rất là vừa lòng, dỗi chết cái lão già này đi.

Kha Nguyên Thái: “...” ta lưu đày thằng nhóc này còn phải mua phòng cho nó, vậy ta đây lưu đày nó làm gì:)?

Liễu Nhiên: “ Hay là bác vẫn ngại đắt?”

Kha Nguyên Thái: “Cũng không phải.”

Liễu Nhiên hì hì cười: “Cháu biết, bác không yên tâm, không sao, có bà hàng xóm cạnh nhà cháu muốn chuyển đi, con trai bà ấy đón bà sang nước ngoài ở. Cái phòng đó thể bán cho bác, bà ấy nói giá một vạn* ba trăm nguyên. Như vậy ca ca sẽ thành hàng xóm của cháu, có yêu cầu gì mẹ cháu còn có thể hỗ trợ.”

*1 vạn = 10 nghìn

Kha Nguyên Thái: “...” mẹ mi là ai!!!

437 ở trong đầu tán thưởng Liễu Nhiên: “Đội trưởng, ngài thật giỏi. Nhưng mà, chúng ta đem hắn nhận về làm cái gì?”

Liễu Nhiên: “Không nghe Kha Viêm mới nói sao? hắn đối với mấy anh trai có chứng vọng tưởng hãm hại, lấy sự thông minh của tên đó, không nhất định là chứng vọng tưởng hãm hại. Cho nên, cái gọi là cứu vớt Kha Viêm, có lẽ là bởi vì Kha gia hiện tại đối với hắn tương đối nguy hiểm. Ngươi có phải đã bị virut xâm lấn hay không? Mục đích của nhiệm vụ đều không rõ ràng lắm.”

437: “╥﹏ ╥” ủy khuất oa oa oa!

Kha Viêm càng thêm cao hứng, hắn đắc ý mà nhìn về phía Kha Nguyên Thái nói: “Hừ, con nhất định phải đi, cái nhà này con đây không thèm ở.”

Kha Nguyên Thái: “...”

Ông đương nhiên không có khả năng thật sự đem Kha Viêm đi lưu đày, nhưng gần đây Kha Viêm xác thật tự cao quá mức, ở nhà cũng náo loạn không ít chuyện, gà bay chó sủa. Đưa cậu đi nơi khác hai ngày, có lẽ không phải chuyện xấu.

Bởi vậy, Kha Nguyên Thái cũng bất động thanh sắc mà ngồi, không có bởi vì lời Kha Viêm nói mà dao động.

Dừng một chút, ông đột nhiên lên tiếng: “Được, ta liền mua cho con phòng ở, để xem con có thể sống sót nổi không!”

Kha Viêm: “Hừ.”

Liễu Nhiên: “...” cha hắn mua phòng thật kìa, vậy lưu đày làm gì:))?

437: “...” không phải do ngài đề nghị sao?!

Trường hợp này không khí lại lần nữa trở nên xấu hổ, thấy toàn bộ câu chuyện Triệu Thành Quân rốt cuộc hoàn hồn nói: “Quấy rầy quấy rầy, chúng tôi đi trước.”

Kha Nguyên Thái cười lạnh nhìn về phía ông, cái nên xem hay không nên xem đều nhìn hết rồi, hiện tại mới nghĩ trốn? Mắt nhìn về Liễu Nhiên, lời nói lại là hướng phía Triệu Thành Quân: “Câu nói họa từ miệng mà ra, cũng không phải không có đạo lý.”

Liễu Nhiên mở to mắt mèo, nhìn Kha Nguyên Thái, thanh âm non nớt lại hồn nhiên: “Bác à, người đây là muốn cùng cháu nói chuyện tiếp sao?”

Trường hợp này có chút quen thuộc, Kha Long cảm giác đầu gối ẩn ẩn có chút đau.

Kha Nguyên Thái: “Cút đi!”

Liễu Nhiên trong lòng cười lạnh, nói với 437: “Làm thịt ông ta!”

437 xoạch liền quỳ xuống: “Đội trưởng, nhiệm vụ làm trọng.”

Triệu Thành Quân cười theo nói: “Kha tổng đại nhân đại lượng, khẳng định sẽ không cùng một đứa trẻ so đo.”

Khương Lam ngồi xổm xuống bế Liễu Nhiên lên, nói: “Con bé mới 6 tuổi.”

Tạ Hiểu Đông cũng cười: “Nhiên Nhiên vẫn còn nhỏ.”

Kha Nguyên Thái: “...” đứa bé đứa bé, con nhóc nói lời trẻ con nên nói sao?! Có gặp qua đứa bé giỏi châm ngòi ly gián như vậy sao?!!

Kha Nguyên Thái vốn là người ôn tồn lễ độ bị tức đến sắp muốn chửi tục. Nhưng nhìn nhìn cameras, hắn thở phào nhẹ nhõm nói: “Chúng tôi không đồng ý phát lên, hình ảnh về chúng tôi đều phải cắt hết.”

Đây là quyền riêng tư của mọi người, bất kể là ai, nếu không được người ta đồng ý là không thể phát lên TV.

Triệu Thành Quân gật đầu bảo đảm, sau đó một đám người liền xôn xao đi ra ngoài.

Liễu Nhiên trước khi đi còn không quên nhoài người ra sau Khương Lam hướng Kha Viêm vẫy tay: “Ca ca, em chờ anh nga~!”

Kha Viêm cũng vẫy tay đáp lại: “Ca ca nhất định sẽ đến.”

Kha Nguyên Thái: “...” Cút!

Nhìn Liễu Nhiên cùng Kha Viêm vui sướng phất tay, bình dấm chua trong lòng Khương Lam đều đổ một đống. Tiểu Lam ca ca còn đang ôm em vậy mà em đã bắt đầu thay lòng đổi dạ!:))))

Còn nữa, không phải nói là đưa sữa chua mới cùng người ta tốt sao?! Thằng nhóc đó đã cho em sữa chua sao? Hắn cho em sữa chua nhiều bằng anh sao?!!!:))))

Khương Lam không hiểu nổi thế giới quan của Liễu Nhiên, đã nói sữa chua phân tốt xấu cơ mà! Nói chuyện không giữ lời!

Nhưng, Khương Lam nắm chặt tay, hắn sẽ kiếm tiền để mua sữa chua. Vị đào, vị dâu, vị táo, Nhiên Nhiên, chờ ca ca kiếm tiền dưỡng em!

Liễu Nhiên hắt xì một tiếng, sờ sờ cái mũi mình.

---------- ngoài lề -----------

- Edit chap này mà toi buồn cười quá quý vị à:)))

*Trích đoạn 2 ( mục ngoài lề không có liên quan xíu xiu gì đến chính truyện và cũng không phải do tác giả viết đâu nhé, mấy mục ở đây chỉ là do toi đọc xong cảm xúc quá tự biên tự diễn ra thôi:)))):

1.

Khương Lam: "Đã nói là có sữa chua mới cùng người khác tốt cơ mà! Tên nhóc đó cho em sữa chua sao?!"

Liễu Nhiên: "..." ờmm.....

Khương Lam: "Không sao, ca ca sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để mua sữa chua dưỡng Nhiên Nhiên!"

Liễu Nhiên: "Em thích Tiểu Lam ca ca nhất!!!"

Kha Viêm: "...." tên chó săn chết tiệt này thật không ưa nổi mà.:)

2.

Liễu Nhiên: "Bác đang muốn cùng cháu cãi nhau sao?"

Kha Nguyên Thái: "Cút!"

Liễu Nhiên: *mài dao*

Mọi người: "Con bé còn nhỏ mà, ngài đừng chấp!"

Kha Nguyên Thái: "...." Con mẹ nó nói chuyện chỗ nào giống trẻ con:)? Mẹ con nhóc này ở chỗ nào mau lôi nó đi đi!!!