Con Gái Nhà Nông

Chương 168: Có thân thích tới chơi?



Sở thị nói: “Vẫn là đứa nhỏ Phúc nhi này có biện pháp, chúng ta đều rối loạn đầu trận tuyến.”

Vương Thiết Tỏa hỏi: “Phúc nhi, nếu nãi nãi con ăn xong rồi còn muốn qua bên kia thì làm sao?”

Vương Phúc Nhi nói: “Nãi nãi của con không phải muốn đi đến huyện.”

Hả? Vậy thì vì sao làm ầm ĩ như vậy hả? Bọn họ không rõ.

Vương lão đầu nói: “Còn không phải muốn lấy lại uy phong trước kia sao? Đã nói không cho các ngươi khuyên, các ngươi còn càng khuyên càng mạnh hơn.” Sống chung nhiều năm như vậy, phụ nữ của mình là cái đức hạnh gì ông còn không biết sao. Để cho bọn họ không cần khuyên, bọn họ vẫn cứ không nghe, còn không hiểu chuyện bằng Phúc nhi, thật là.

Mấy con trai và con dâu đều có chút cười khổ, lão cha nói thì đơn giản, nhưng mà nếu thật sự mặc kệ nương bị đói, bọn họ cũng gánh vác không nổi cái thanh danh này. Trần Cường Tử để lão nương mình tươi sống chết đói, lúc trước không ai nói gì, hiện tại thì tốt rồi, mấy khuê nữ và con trai của hắn không gả ra được, cũng không thú được nhi tức. Nhà khác người ta cũng có ánh mắt, ngươi ngay cả chính lão nương của mình cũng có thể tươi sống đói chết, vậy nếu thực sự cưới khuê nữ của ngươi, cùng một cái đức hạnh như ngươi, vậy thật đúng là khó mà nói mệnh của mình rồi.

Đương nhiên, có công công và bà bà như vậy, làm nhi tức chịu tội rất nhiều, cho nên mấy đứa nhỏ nhà Trần Cường Tử đến bây giờ đều còn đánh quang côn đấy (độc thân). Đây có phải là báo ứng hay không?

Cho nên đối với lão nhân gia bọn họ cũng không dám khinh thường, bằng không liên lụy đến đứa nhỏ của mình thì không tốt.

Vương Kim Tỏa cười hỏi Vương Phúc Nhi: “Phúc nhi à, nếu nãi nãi con vẫn nháo không ăn cơm như vậy, vậy phải làm sao?”

Vương Phúc Nhi nói: “Đến lúc đó mọi người cứ làm thức ăn ngon, đặt ở trước mặt bà, tốt nhất là cái loại rất thơm ấy, làm cho người ta nhịn không được muốn ăn, lúc này người bị đói sẽ nhịn không được.” Biện pháp này cay độc thì cay độc, nhưng mà là biện pháp tốt, Sở thị quyết định về sau cứ như vậy mà làm đi, để cho bà còn tuyệt thực, vậy để cho bà nhịn không được mà ăn.

Trận trò khôi hài này cứ như vậy đã xong, Triệu thị vẫn không có đạt được cái mục đích kia, hiện tại cũng ngoan ngoãn nán lại ở trong phòng, đương nhiên, cũng không có đi qua được Triệu cữu công bên kia.

Vương Phúc Nhi nghe được tin tức là cả nhà Nhị bá mẫu chuẩn bị đi qua Triệu cữu công, chỉ là chỉ có Vương Chi Nhi từng đi qua Triệu cữu công. Bọn họ đi mấy ngày đường đi tìm Vương Chi Nhi, muốn nàng cùng nhau đi theo qua đó. Nhưng mà Vương Chi Nhi đã trở thành nông phụ một chút cũng không quan tâm bọn họ, nàng đều cũng đã đau thấu tâm can, đối với nhà mẹ đẻ thật sự một chút cảm tình cũng không có, còn đi theo để mất mặt xấu hổ làm gì.

Chẳng qua như vậy cũng không đánh mất được sự tích cực của bọn họ đi đến huyện. Bởi vì mặc kệ nói sao, bên kia cũng là thân cữu cữu của Vương Ngân Tỏa, đi qua bên kia, chỉ cần Triệu cữu công tùy tiện cho một chút, cũng đủ cho bọn họ sống tốt được một thời gian, vì thế đi tìm tiêu cục, xuất phát đến huyện. Triệu thị nghe nói thì tức giận đến giơ chân, nhưng mà đuổi theo cũng không đuổi kịp. Vương lão đầu nói chỉ bởi vì Triệu thị làm ầm ĩ, mới để cho nhà lão Nhị biết được, cho nên hiện tại đi mất mặt xấu hổ. Lần này Triệu thị không dám lên tiếng, bởi vì chuyện nhà Triệu cữu công luôn luôn không cho nhà lão Nhị biết đến, lần này nếu không phải động tĩnh mình nháo lớn, có lẽ nhà lão Nhị cũng vẫn không biết. Hiện tại bà nói chuyện không có sức lực, chỉ hy vọng nhà lão Nhị không cần quá mất mặt, bằng không bà thật sự không mặt mũi gặp đệ đệ của mình.

Chờ Tống Trường Khanh trở về nói cho Vương Phúc Nhi, nói Tế An Đường trị bệnh Nhị bá Vương Phúc Nhi, Vương Phúc Nhi mới biết được cả nhà Nhị bá và Nhị bá mẫu đi đến huyện, tìm được cữu công rồi, cữu công cũng chiêu đãi bọn họ. Chẳng qua hình như là Nhị bá mẫu làm chuyện gì đó, chọc giận cữu bà bà và biểu thẩm, cuối cùng chỉ dùng một chút tiền đuổi về. Nhị bá và Nhị bá mẫu trả tiền cho tiêu cục lại keo kiệt bủn xỉn, làm cho người tiêu cục thực chướng mắt, nên trên đường cũng không tận tâm. Hơn nữa không hay ho là bọn họ thật đúng là gặp phải cướp bóc, cướp sạch sẽ tiền của Nhị bá và Nhị bá mẫu, cuối cùng chỉ còn lại có một vài đồng tiền Nhị bá mẫu ở giấu dưới bàn chân. Cũng may người tiêu cục coi như là không có vứt bỏ bọn họ mà mang người trở về. Chẳng qua Nhị bá Vương Ngân Tỏa dọc theo đường đi vừa sợ lại bị dọa, trực tiếp bị bệnh, thật vất vả kéo dài tới Tú Thủy trấn, đến Tế An Đường xem bệnh. Tế An Đường xem bệnh là không xem thân phận người bệnh, chữa bệnh cho Vương Ngân Tỏa. Chẳng qua, hắn bị bệnh này đã kéo thời gian có vẻ dài, là không có khả năng trị tận gốc, chỉ có thể là chậm rãi điều dưỡng, còn không thể làm việc nặng, cũng chính là cái gọi là bệnh mãn tính. Ở thời đại này căn bản là trị không hết.

Tống Trường Khanh chỉ là làm hết chức trách đại phu của mình, cái gì khác nói cũng sẽ không nói, Mã thị còn cảm thấy có phải bởi vì có cừu oán với nhà mình, cho nên đặc biệt không chữa cho khỏi hay không. Tống Trường Khanh cũng là người nóng tính, đã nói thẳng, vậy xin mời đi tìm đại phu khác khám lại, bên này không đón tiếp. Hắn cũng không có quan hệ huyết thống gì với bọn họ, hơn nữa còn biết lúc trước người này bắt nạt cả nhà thành thật của tức phụ mình, có thể để hắn xem bệnh cũng không tệ rồi, cái khác, thứ không phụng bồi, hắn cũng không có tính tình dễ chịu gì, không trả thù ngươi coi như là tốt rồi.

Cũng không biết Mã thị có thật sự đi nhà khác khám hay không, dù sao Nhị bá phụ cứ ở nhà dưỡng bệnh mỗi ngày như vậy, đối với Vương Ngân Tỏa mà nói, lúc này làm không được việc nặng, cũng tốt, hắn vốn chính là tên quỷ lười. Chỉ là đi một chuyến lại bị bệnh này, trong lòng rất là buồn bực, tức giận nhất chính là, tiền có được thế nhưng bị cướp, tính luôn tiền cả nhà mình, thật sự là xui xẻo đến tận cùng, rất không có lời. Chân chính ăn trộm gà không được ngược lại còn bị mất nắm gạo. Lục thị lại ngầm nói với Vương Tam Bảo vài lời, Vương Tam Bảo lại càng tỏ vẻ tức giận với cha nương.

Thích thị nói: “Tam Bảo và tức phụ Tam Bảo cũng không phải người tốt, làm cha nương nên làm tấm gương tốt, bằng không đến lúc đó chịu khổ chính là bản thân mình.”

Vương Phúc Nhi cảm thấy Nhị bá và Nhị bá mẫu là gieo gió gặt bão, bản thân muốn chiếm tiện nghi, kết quả thiệt hại cả của mình vào.

Mấy ngày nay Lí thị có chút hoảng hốt, Vương Phúc Nhi tự nhiên cảm giác được, vội nói chuyện chút thú vị, Lí thị cười nói: “Ta có nhi tức chính là tốt. Thấy trong lòng ta không thoải mái thì sẽ dỗ ta, con xem nhi tử của ta, cẩu thả, làm sao sẽ nghĩ tới cái này?”

Vương Phúc Nhi nói: “Nương, người khen con, đến lúc đó khen làm con không biết trời cao đất rộng.”

“Vậy sẽ không, ta biết con là đứa có chừng mực.” Lí thị cười nói: “Ai, ca ca ta đã nhiều năm không có liên hệ hiện tại gởi thư cho ta.”

Ca ca? Đó không phải là cữu cữu sao? Vương Phúc Nhi khó hiểu, Lí thị nói: “Đều là người trong nhà, lại nói tiếp cũng không sợ con chê cười, lúc trước hôn sự của ta và cha Trường Khanh, ca ca của ta không đồng ý, cho nên sau đó thì chặt đứt lui tới, hiện tại đột nhiên hắn gởi thư, ta thấy có chút ngoài ý muốn.”

Thì ra còn có việc này, Vương Phúc Nhi nói: “Nếu nương muốn gặp cữu cữu thì gặp, không muốn gặp, cũng sẽ không gặp, chúng ta đều đứng về phía của nương.”

“Cho dù là không muốn gặp, hắn cũng muốn tới Tú Thủy trấn, ta làm muội muội, đến lúc đó không nhìn thì là lỗi của ta rồi.” Lí thị thở dài: “Ta và công công của con nói chuyện này, con cũng đừng lo lắng, mọi chuyện đều có chúng ta đây. Nương chỉ là có chút cảm khái.” Không biết hắn tới đây có chuyện gì.

Tống Trường Khanh cũng biết cữu cữu của mình muốn tới đây: “Ta chưa từng có gặp qua hắn, ai biết vì sao nhiều năm như vậy hắn không liên hệ, hiện tại lại đột nhiên tới đây?” Ý tứ là dù sao cũng không phải là chuyện tốt.

Vương Phúc Nhi nói: “Quản hắn thế nào, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, nhìn xem cha và nương làm sao thì làm vậy đi.”

“Cũng đúng, nhưng mà, nếu có bắt nạt đến nàng, thì nàng nói với ta, chúng ta ở tại cửa nhà mình còn bị người bắt nạt, vậy thì cũng rất không nên rồi.”

“Ai dám khi dễ ta hả, chàng cứ yên tâm đi.”

Cữu cữu trong truyền thuyết rốt cuộc đã đến, ngày đó cả nhà Tống gia đều ở nhà chờ, Tống nãi nãi không có hảo cảm gì với đại cữu tử của con trai. Ngẫm lại cũng đúng, một người xem thường con của mình, bà làm nương nếu thích mới là lạ đó, chẳng qua là nể mặt nhi tức, cho hắn vài phần tình nhỏ thôi.

Lần này vị cữu cữu này tới vẫn rất nhiều người, trừ bỏ chính hắn, còn có một nhi một nữ, hơn nữa còn một phụ nhân. Ban đầu Vương Phúc Nhi còn tưởng rằng là cữu mẫu, cuối cùng mới biết được vị này là một tiểu lão bà của cữu cữu, lập tức Vương Phúc Nhi đã không có hảo cảm với cữu cữu này. Ra khỏi nhà đi bên ngoài, không mang theo lão bà chính đáng hợp tình của mình, mang theo một tiểu lão bà thì tính là cái gì. Cho dù là Tống nãi nãi cũng bí mật nói vị Lí cữu cữu này là người không có quy củ, rất coi thường Tống gia chúng ta.

Một nhi một nữ kia thật ra lại do đại lão bà sinh ra, nói là chưa từng tới thăm cô cô bên này, nên đi qua thăm cô cô. Đều là bảy tám tuổi, thế nhưng còn là song bào thai long phượng, chẳng qua bộ dạng một chút cũng không giống nhau.

Tống nãi nãi nghĩ, chẳng lẽ Lí gia này có truyền thống song bào thai? Vậy đến lúc đó cháu dâu của mình có thể cũng sinh ra long phượng thai hay không đây? Tống nãi nãi suy nghĩ chuyện tốt.

Chính bởi vì một nhi một nữ này là song bào thai long phượng, cho nên Lí cữu cữu là đi đến đâu cũng mang theo, rất là thương yêu. Chẳng qua trải qua vài ngày tiếp xúc, Vương Phúc Nhi phát giác hai đứa nhỏ này là bị nuông chiều thành chẳng ra sao. Lấy việc vừa ý bọn họ thì không có việc gì, chỉ cần là không vừa ý bọn họ, vậy thực xin lỗi, nhất định phải huyên náo tất cả mọi người cũng không sống yên ổn, mà Lí cữu cữu thế nhưng không cảm thấy gì.

Tiểu lão bà kia cũng đặc biệt chú ý ăn mặc, lúc thì ghét bỏ cái này không được, lúc thì cảm thấy cái kia không như ý, dù sao thì cái gì cũng soi mói. Vương Phúc Nhi nghĩ, ngươi đã cảm thấy cái này cũng không tốt, cái kia cũng không tốt, làm gì phải ở trong nhà chúng ta chứ, cứ đi về nhà của ngươi đi.

Nếu không nể mặt của nương ai quan tâm ngươi? Vương Phúc Nhi thì chướng mắt làm tiểu lão bà này, hơn nữa còn là loại đức hạnh này.

Tống nãi nãi bí mật nói với Vương Phúc Nhi: “Nếu không phải ta nể mặt bà bà của con, ta đã sớm đuổi ả đi ra ngoài, còn ghét bỏ cái này, ghét bỏ cái kia, đồ của Tống gia ta, cần đến kẻ làm tiểu lão bà nhà ả ghét bỏ?”

Xem ra Tống nãi nãi cũng bị chọc tức.

Lí thị nói với Vương Phúc Nhi: “Không cần khách khí với nữ nhân kia, không cần nể mặt của ta.”

Tốt, vậy không khách khí, cũng không biết nữ nhân này nghe được từ đâu, trù nghệ của Vương Phúc Nhi không kém, lúc này tìm tới cửa, kêu Vương Phúc Nhi làm chút ăn ngon cho ả, Vương Phúc Nhi nói: “Không rảnh.”

“Không rảnh? Ta chính là khách nhân, ngươi làm chủ nhân gia, không phải hầu hạ tốt khách nhân sao, thế nhưng nói không rảnh? Ta đây sẽ đi nói cho bà bà ngươi, để cho nàng đến trị ngươi.”

“Ngươi có tư cách gì cáo trạng với bà bà của ta? Có thể cáo trạng bà bà của ta cũng là cữu mẫu của ta, còn ngươi, còn chưa có cái tư cách kia.” Lại nói, mấy ngày nay Vương Phúc Nhi cũng bị chọc tức, nếu bà bà nói không khách khí với ả, vậy thì mình cũng không khách khí, còn muốn để cho mình nấu cơm cho ả, nằm mơ đi.

“Ngươi! Tốt, ngươi, ngươi khinh thường ta, ta đi nói cho lão gia.”

Nhìn nữ nhân này khóc đi rồi, Khấu nhi nói: “Thiếu phu nhân, không có việc gì chứ?” Nàng là lo lắng.

“Em xem ta bộ dáng giống như có việc sao? Yên tâm đi, ta nói ả không có tư cách, thì chính là không có tư cách.” Một người làm tiểu lão bà, nên cụp đuôi mà sống, kiêu ngạo như vậy, không cho ngươi chút ánh mắt nhìn xem, thật đúng là cho rằng đây là vườn rau nhà ngươi hả? Nếu hôm nay mình thật sự nấu cơm cho ả, vậy mặt mũi Tống gia mới có thể mất hết.

Phía bên kia, nữ nhân đó đã cáo trạng, Lí cữu cữu tìm muội tử giảng đạo lý: “Đúng không, đây cũng là trưởng bối của nàng, sao có thể nói chuyện như vậy đây, nhi tức này của muội kỳ cục.”

Lí thị nói: “Ngược lại muội cảm thấy nhi tức của muội nói rất đúng, nếu tẩu tử cáo trạng với muội, muội không nói hai lời. Còn ả tính cái cái gì vậy, chẳng qua là tiểu thiếp, còn muốn cùng ngồi cùng ăn theo tẩu tử của ta? Một đứa hạ nhân, còn muốn để cho nhi tức của ta nấu cơm cho ả? Sao ả không kêu huynh hưu bỏ tẩu tử của ta, phù chính ả đi? Nhi tức của ta là đứa có cốt khí, đối với người như vậy thì nên như vậy, tránh cho ả không biết trời cao đất rộng. Ca, nếu tiểu lão bà kia của huynh còn như vậy, ta thực hoài nghi, không phải huynh tới hòa hảo với ta, là đến kết thù với ta.”

Lí cữu cữu nói: “Sao đã nhiều năm như vậy muội vẫn là tính tình này hả? Được rồi được rồi, chuyện nhi tức của muội, ta cũng không truy cứu, việc này cứ như vậy coi như xong.”

“Vì sao kêu không truy cứu, ta còn không có tìm tiểu lão bà của huynh tính sổ đâu, bắt nạt nhi tức ta hay sao hả? Một đề chân (có thể coi như là chửi là gái điếm) có thể bán gì đó, mỗi ngày dây dưa ở nhà của ta, ca, nếu ả lại không biết tốt xấu, cũng đừng trách ta không khách khí.”

Lí cữu cữu nói: “Được rồi được rồi, là ta nói sai nói có được hay không, không có lần sau.”

Lí thị trở về nói với Tống Viễn Chí: “Sao ta cảm thấy hiện tại ca ta dễ nói chuyện hơn so với trước vậy đây? Hôm nay ta nói như vậy, hắn cũng không có nổi cáu. Chỉ là tiểu lão bà kia của hắn thật sự là rất đáng giận, là cái thứ gì, dám chỉ đông chỉ tây, may mắn Phúc nhi không có cho ả sắc mặt hoà nhã, bằng không thì làm trò cười rồi.”

Tống Viễn Chí nói: “Mấy ngày nay đại cữu tử cũng không có nói gì, nhìn kỹ hẵn nói, hiện tại chúng ta coi như bình thường là người thân tới thăm. Nếu thật sự muốn chúng ta làm chuyện gì mà chúng ta làm không được, à, chúng ta cũng sẽ không phùng má giả làm người mập.” (phùng má giả làm người mập: việc quá khả năng)

“Nên như vậy, mọi người cũng không cần nhìn mặt mũi của ta mà đáp ứng hắn cái gì, dù sao, nhiều năm như vậy, vẫn không có liên hệ, ta cũng không không sống tốt, không nhất định phải cần nhà mẹ đẻ. Mấu chốt là phu gia có phúc hậu hay không phúc hậu, cũng đã gả vào trong nhà người ta, cho dù là đã xảy ra chuyện, nhà mẹ đẻ cũng không quản được không phải sao?”Lí thị rất có cách nhìn.

Cũng đều nói một câu với Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh còn có Tống nãi nãi, dù sao chỉ một câu, không cần xem mặt mũi của bà.