Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa

Chương 9: Thứ đã qua chỉ là thời gian



Cô gái đã từng sợ hãi đến mức không thểnào chợp mắt nổi trong tiếng sấm sét rềnvang ấy, cũng như người con trai đã đội mưa đến cùng cô, đã đi xa theo thờigian rồi.

Tân Địch đến nơi này cũng chẳng có gì lạ. Cô ở gầnđây, mà A Phong ông chủ quán này còn là bạn thân của cô - nói theo kiểu của côthì, đây là “nơi cô nhấm nháp chút rượu, lên cơn điên an toàn nhất”, không chỉđược giảm giá ưu đãi mà nếu uống say, A Phong cũng bảo đảm sẽ đưa cô về nhà.

Nhưng Lộ Phi là người mà Tân Thần hoàn toàn không ngờsẽ gặp phải và cũng không muốn chạm mặt chút nào.

Tân Địch chớp mắt với Tân Thần, Tân Thần gật đầu chàohọ. Bruce cười nói: “Bạn chị à? Có muốn ngồi cùng nhau không?”.

“Là chị họ tôi, và bạn chị ấy. Không cần

“Người kia hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải”.Bruce có vẻ nghi hoặc. Nhưng cậu ta nghĩ, người đàn ông ấy đẹp trai ngời ngời,nhã nhặn ôn hòa, khiêm nhường và xuất chúng như thế, không có lý do gì mà gặprồi lại quên ngay được, nên chỉ cười rồi lắc đầu.

Tân Địch và Lộ Phi ngồi phía bên kia. Lộ Phi lại lướtmắt nhìn qua,vẻ mặt không có nét trầmtĩnh như trước nay mà có vẻ khó hiểu. Nhưng Tân Thần không muốn nhắc đến anh,“Lúc nãy nói gì ấy nhỉ? Đúng rồi, du lịch. Nếuđược thì tôi cũng đến châu Âu đi du lịch bụi một chuyến. Nơi tôi muốn đi làPrague, còn mua cả một quyển sách tên Bắt đầu du lịchbụi ở Tiệp Khắc nữa, rất thú vị. Còn Áoà, tính sau vậy”.

“Vậy tôi về chuẩn bị đi Tiệp Khắc cũng được. Chúng tahẹn nhau mùa hè năm sau đi nhé? Chị đừng bỏ tôi lại một mình chứ”.

“Vẫn muốn đi cùng tôi à? Lần trước thảm lắm rồi. Tôihại cậu gãy mất xương quai xanh. Hai đứa đều suýt chút nữa là mất mạng”.

“Thế chẳng phải là được tái sinh trong cảnh tuyệt vọngà? Hợp Hoan, đó là kinh nghiệm quý giá trong trong đời tôi, tôi sẽ mãi mãi trântrọng nó”. Bruce lại làm tỏ vẻ thâm tình trào dâng.

“Không chịu nổi cậu, đừng đùa nữa. Chị họ tôi ngồi bênkia. Lúc về mà bắt tôi giải thích thì tôi không nói rõ được đâu”.

“Dễ giải thích mà. Nói thật với chị ấy, tôi là kẻngưỡng mộ trung thành nhất của chị, đã cùng chị trải qua những đêm ngày khóquên trong đời, có mối quan hệ đồng sinh cộng cử, sau đó khoảng cách một thánglại tỏ tình với chị một lần, có lúc theo kiểu của Vương Gia Vệ, có lúc lại theokiểu của Châu Tinh Trì, có khi thì thâm tình cổ điển, khi lại điên cuồng hậuhiện đại, nhưng chị chưa bao giờ mắc bẫy”.

Tân Thần cười bất lực, “Bruce, cậu làm ám thị tâm lýthế này rất nguy hiểm. Cẩn thận từ đùa cợt thành nửa thật nửa đùa, rồi sau đóchính cậu cũng không phân biệt rõ thật giả nữa đấy”.

Bruce nhìn cô chăm chú, ánh nến trên bàn chiếu vào mắtcậu ta, lấp lánh nhảy nhót, “Có lẽ những gì tôi nói đều là thật, không phảiđùa”.

Tân Thần lại giơ một ngón tay lên vẻ đùa giỡn, làm tưthế cảnh cá đối với bạn bè rất tốt, Bruce, nhưng với những người yêu tôi thìlại rất tàn nhẫn. Đừng yêu tôi”.

Lộ Phi không ngờ rằng anh hẹn Tân Địch ra thư giãn lạigặp Tân Thần và một chàng trai trẻ đẹp ngồi cạnh nhau thân mật như thế, đặcbiệt là cậu ta không hề xa lạ vói anh. Hình như anh chưa bao giờ thấy Tân Thầnăn mặc trang điểm rực rỡ như thế. Dưới ánh nến lay động trong bóng đêm, nụ cườicủa cô rất đẹp, xa lạ mà cũng rất mơ hồ.

Bên kia Tân Thần và Bruce ngồi thêm một lúc, uống hếtrượu rồi đứng dậy tính tiền, gật đầu chào họ rồi đi trước.

Lộ Phi không còn hào hứng như lúc đầu, chẳng nói nănggì mà chỉ lặng lẽ uống rượu.

“Đàn ông ghen tuông có dáng vẻ thế ư?”.

Người dám nói năng không kiêng kỵ gì với Lộ Phi chắccó lẽ chỉ mỗi Tân Địch. Lộ Phi phớt lờ câu đùa của cô, chỉ cười khổ, “Có một sốchuyện em không biết đâu, Tiểu Địch”.

“Phải rồi, chuyện em không biết quá nhiều. Có lúc emnghĩ, chắc do cuộc sống của em hoàn toàn khác biệt với mọi người chăng?”. TânĐịch ngửa đầu uống cạn một hớp bia lớn, “Lúc học trung học, cô bạn ngồi cạnh emvà cậu bạn ngồi sau lưng yêuđương, mà em chẳng biết gì. Về sau cô chủ nhiệm và phụ huynhhai bạn ấy nổi trận lôi đình, bắt họ viết kiểm điểm, em mới biết có một chuyệntình romance diễn ra ngay trước mắt mình. Lúc lên đại học, những người yêu nhaudắt công khai, đàn chị của em công khai yêu đơn phương một anh chàng mấy nămtrời, nghe nói người qua đường cũng biết nỗi khổ tâm của chị ấy, thế mà em saunày trò chuyện với chị ấy rồi mới biết”.

Anh chàng đó tất nhiên là Đới Duy Phàm. Người chị củaTân Địch hiện nay đang làm thiết kếtrang phục nam ở Phúc Kiến, sự nghiệp khá ổn. Tân Địchđến đó công tác, đều hẹn hò tụ tập với chị ấy, trao đổi về những mẫu thiết kếtâm đắc và buôn về những chuyện thú vị trong ngành. Lần đó nghe chị ấy mượnrượu nhắc đến tâm sự thuở ấy, hai người còn cười to. Chị ấy đã bỏ được chuyệncũ, còn cô thuần túy nghĩ là với tài năng của chị ấy, có gì mà lại phải yêu đơnphương một con công.

“Biết những chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì”.

“Sao lại không? Cuộc sống quá nhạt nhẽo, những chuyệnđó đều gia vị cả”.

“Dù sao cũng là cuộc đời người khác, chẳng liên quangì nhiều đến mình”.

“Nhưng cuộc sống của em cũng thế. Năm ngoái họp mặtbạn cũ, có một cậu bạn định cư ở Hồng Kông, tự dưng lại thổ lộ rằng cậu ta luônyêu mến em, mà lại còn ngầm tỏ ý bao nhiêu lần nhưng em không có phản ứng. Các bạnxung quanh đều chọc ghẹo, bảo bọn họ đều nhìn ra cả”.

Nhắc đến chuyện đó Tân Địch có vẻ tức tối, không biếtlà tức cậu chàng quá nhút nhát kia hay tứcbản thân mình quá ngốc nghếch. Không phải cô thấytiếc khả năng phát triển tình cảm cao hơn với anh chàng trong quá khứ mà côkhông hề ấn tượng ấy, mà thực sự cảm thấy cuộc sống của mình ngoài học hành,công việc ra thì phần còn lại đều quá trống trải.

Lộ Phi lại cầm một chai bia đặt trước mặt cô, “Tại saotự nhiên lại nghĩ tới những chuyện không liên quan đến mình nhiều thế?”.

“Em đang tự hỏi mình có phải là bẩm sinh đã không cócảm giác gì với tình yêu hay không. Đến mẹ em cũng nhận ra anh và Thần Tử đãxảy ra chuyện gì, còn em thì hoàn toàn mù mờ”.

Lộ Phi cười hỏi: “Dì nhìn ra chuyện gì?”.

Tân Địch không muốn thuật lại câu nói khá khắc nghiệtcủa mẹ cô, chỉ nhún vai: “Tóm lại là, em dậy thì muộn cộng thêm lãnh cảm, hếtcứu nổi rồi”.

“Cũng chẳng phải. Nhưng dì đúng là luôn bảo vệ em tốtthật”. Lộ Phi thầm nghĩ, không giống Tân Thần, chẳng có ai bảo vệ, đã phải tiếpxúc quá sớm với một thế giới quá thực tế so với một đứa trẻ.

“Phải, bà mẹ của em bảo vệ em thành…”, Tân Địch địnhnói là “một cô gái trinh thần thánh hai mươi tám tuổi”, cũng may mà rút lại kịpthời, thầm nghĩ nếu lại trách mẹ cô thì cũng hơi bất công, chắc không phải vìphải làm gái trinh lâu quá nên mất cân bằng tâm lý chăng? Nói thật trước mặttên Đới Duy Phàm kia đã đủ mất mặt lắm rồi. Cô đành thở dài một tiếng, “Bảo vệthành một cô ngốc trong chuyện tình cảm”.

“Em ngốc chỗ nào? Em rất thánh thiện mà”. Lộ Phi cườitế nhị.

Tân Địch khoát tay, “Thôi đi, giống an ủi mà giốngkhoét sâu vào nỗi đau của em thì có. Nhưng có một việc em phải hỏi anh, lần nàyanh quay về thấy có vẻ lạ kỳ quá. Anh ra nước ngoài học tập và làm việc cũnggần bốn năm rồi, về Bắc Kinh làm việc cũng đã được ba năm. Em học toán khônggiỏi cũng biết, tổng cộng lại là bảy năm. Không phải là ngắn, mà trong quãngthời gian đó anh gần như không hề liên lạc với Thần Tử. Chắc anh không nghĩ lànó đã từng thích anh khi mới mười sáu, mười bảy tuổi, nên sẽ chơi trò hòn vọngphu vò võ đợi chờ đấy chứ? Anh cũng biết là có rất nhiều người theo đuổi nómà”.

Lộ Phi đã quen Tân Địch từ khi còn học mẫu giáo, côcũng là người bạn mà anh giữ liên lạc và tình bạn lâu nhất. Anh không muốn giấucô điều gì nhưng lại không biết phảinói từ đâu nên khựng lại một lúc mới lên tiếng, “Không như em nghĩ đâu, TiểuĐịch. Anh chưa bao giờ tự cao tự đại đến mức ấy,hơn nữa anh làm gì có tư cách đòi hỏi gì ở Tiểu Thần”.

“Anh muốn theo đuổi Thần Tử ư?”.

“Nếu cô ấy vẫn chịu cho anh cơ hội”.

“Em đành phải nói là, anh thực sự đã bỏ lỡ thời cơ tốtnhất rồi. Lúc anh ở nước ngoài thì đành chịu, nhưng ba năm trước về nước anhnên ở lại nói thẳng với nó chứ. Tại sao vừa nghe bảo nó đi du lịch Tây An thìanh cũng chẳng muốn đợi thêm ngàynào mà đổi luôn vé máy bay, về lại Bắc Kinh sớm hơn dựtính, rồi ba năm cũng chẳng quay lại? Trước kia còn thỉnh thoảng gửi emailgọi điện thoại báo cáo hành tung với em, ba năm ấy cũng chẳng mấy khi liênlạc”.

“Có một vài chuyện đã xảy ra, Tiểu Địch”. Hồi lâu sau,anh mới nói tiếp “Hơn nữa, gần đây anh cũng mới biết một số việc anh nên biếttừ lâu rồi mới phải”.

Tân Địch tất nhiên rất tò mò, nhưng biết anh khôngmuốn nói ra mà cô cũng không muốn truy hỏi. Cô không thích không khí nặng nềthế này, “Thật không chịu nổi anh, anh làm như bỗng dưng bị rơi vào lưới tìnhấy”.

“Anh rơi vào từ lâu rồi, mà vẫn luôn là thế, chỉ làchính anh lại không biết điều đó”.

Giọng Lộ Phi rất trầm, cùng tiếng nhạc Jazz trongphòng, Tân Địch chỉ cảm thấy trong tim như có những đợt sóng lăn tăn kỳ diệu,cô thuận miệng hỏi chứ không hy vọng LộPhi vốn vẫn không dễ dàng nói thật sẽ khai báo gì, ai ngờ hôm nay anh lại thẳngthắn như thế.

Tân Địch nhìn về góc mà ban nãy Tân Thần ngồi, ở đó đãtrống vắng rồi. Cô lại thở dài, cầm chai bia lên rồi uống một hớp to, sau đóđặt xuống, ngửa lên nhìn trần nhà, cười: “Lộ Phi, thì ra cũng có lúc anh mêloạn vì tình, chứ không phải luôn trầm tĩnh như thể từ khi sinh ra đã chín chắnrồi. Em không nhìn nhầm tí nào, Thần Tử nhà em thuở thiếu nữ quả nhiên là vôđịch”.

Lộ Phi đã quen với cách nhìn vấn đề kỳ lạ và khácngười của cô, chỉ cười khổ sở. Mê loạn vì tình? Cũng đúng là thế thật. Đối diệnvới nụ cười như ánh nắng ấy, làn môi mềm mại ấy, đôi mắt dũng cảm đến mức khônghề biết sợ hãi hay do dự ấy, anh thật sự đã phản bội lý trí, loạn rồi, và cũngmê rồi.

“Có điều Thần Tử thay đổi rất nhiều”. Tân Địch vẫnnhìn trần nhà trầm ngâm.

Ai có thể không thay đổi? Cho dù là Đới Duy Phàm trongmắt cô luôn là người đùa bỡn nhân gian mà cũng từng cám thán “Không một ai cóthể cứ trẻ trung điên cuồng mãi được”. Còn bản thân cô, cũng đã chấp nhận quytắc nghề nghiệp trong vô thức, học cách thỏa hiệp, mỗi một quý đều làm nhữngviệc giống nhau, vừa cố gắng giữ thiết kế của mình, vừa dung hòa tất cả những ýkiến trong phòng để sửa chữa mẫu vẽ. Quá trình lặp đi lặp lại ấy giống như mộtchiếc cưa mài đi mài lại, bất giác đã thay đổi cả chính cô.

Nhưng với Tân Thần, một cô em họ luôn tràn đầy sứcsống, ương bướng nghịch ngợm mà nay đã trở nên lạnh lùng bình thản, trầm lặnghiểu chuyện, Tân Địch chỉ thấy nghi hoặc. Cô không thể chấp nhận một cô gáitươi trẻ phóng khoáng tự do lại trở nên nhạt nhòa như mọi người, nên đành tìmlại vẻ tự do tự tại đó trong mẫu thiết kế của mình.

Thế nhưng sự thay đổi của Tân Thần cũng đến trong vôthức. Chí ít không có chuyện lớn mang tính tiêu chí nào xảy ra, không có kiểusau một đêm tóc đã bạc đầu, tính khí thay đổi rất kịch ấy. Bố cô cũng chỉ cholà “Con gái lớn rồi nên hiểu chuyện” với sự thay đổi của cô cháu gái mà ông vẫnyêu quý, ngay cả bà Lý Hinh xưa nay không thích Tân Thần cũng miễn cưỡng gậtđầu đồng ý.

Tân Địch lại cảm thấy bất lực cho chính trí nhớ và khảnăng quan sát tình cảm của mình.

“Thần Tử bây giờ tỏ ra hờ hững với mọi thứ, không cònsắc sảo như tru, thậm chí có thể nói là khá khoan dung”.

Lộ Phi nhớ lại nụ cười thờ ơ mà anh thấy ban ngày,“Mấy năm nay công việc của cô ấy vẫn thuận lợi chứ”.“Cũng ổn. Lúc nó tốt nghiệpđại học, bố em muốn sắp xếp cho nó việc văn thư ở một cơ quan nọ, bảo là có cơhội được vào biên chế. Nó đi làm khôngtới một tháng đã nói vói bố em là không muốn làm nữa”.

Nhớ lại chuyên cũ, Tân Địch mỉm cười. Cha mẹ cô đều tỏra không vui vì chuyện đó, nhưng cô cóthể hiểu Thần Tử. Đến một cơ quan buồn tẻ nhạt nhẽo để làm việc văn phòng, nếuđổi lại là cô thì chắc nhiều nhất cũng chỉ cóthể cố được ba ngày. “Nỏ bảo nó chỉ cố chấp chuyện ấy thôi, sau đó đi Tây Anchơi khoảng hơn nửa tháng, quay về rồi tự tìm công việc, sau đó bắt đầu ởnhà làm công việc xử lý hình ảnh và thiết kế phông nền, đã chuyên nghiệplắm rồi, thu nhập cũng khá”.

Tân Địch bỗng sững lại, lần đầu cô nhận ra, từ lần ấy,Tân Thần quả nhiên không còn cố chấpnữa, về sau thậm chí còn đồng ý đi xem mặt do bố cô sắpđặt, khiến cô phải bàng hoàng một phen.

Nhắc đến “chuyến đi Tây An” ấy, Lộ Phi trở nên trầmtư, những lời Tân Thần nói ban ngày lạihiện lên.

“Cuộc sống của em không phải là trách nhiệm của anh”.

“Về sau em không bao giờ để mình trở thành trách nhiệmcủa bất cứ ai nữa”.

Lúc nói, Tân Thần không nhìn anh, giọng nói và nét mặtđều mang vẻ mệt mỏi bất lực.

Mà thời thiếu nữ, Tân Thần không như thế. Khi đó côrất mạnh mẽ - nhìn thẳng vào mắt anh, nói rõ từng chữ: “Em sẽ không thèm làtrách nhiệm của ai hết”.

Những lời cô nói, cô đã làm thật. Có lẽ là do anh épcô phải làm, đó Ià kết quả anh mong muốn ư?Từ lần đầu tiên cô hôn anh, thời gian qua rất nhanh, mọi thứ đã không còn nhưxưa, tất cả đã không thể quay về lúc đầu được nữa.

Sau mùa hè mà Tân Thần hôn Lộ Phi lần đầu, cô khôngcòn hỏi anh liệu mình có được xem là bạn gái anh không. Có lẽ với cô, điều đóvốn chẳng thành vấn đề

Lộ Phi chưa bao giờ thừa nhận thẳng thắn rằng Tân Thầnlà bạn gái anh. Cách biệt bốn tuổi chẳng là gì, nhưng với một chàng trai mườichín tuổi, học đại học năm thứ hai mà nói, có một cô bạn vẫn đang học cấp ba,mới mười lăm tuổi thì không hay lắm.

Đặc biệt là Lộ Phi xưa nay luôn trầm tĩnh lý trí. Mangtheo nụ hôn ngọt ngào nhưng cũng rất nhẹ nhàng về nhà, anh đã mất ngủ, mắt mởra rồi lại nhắm lại, chỉ thấy gương mặt xinh đẹp và tươi cười ấy.

Thậm chí anh còn lên mạng tìm tài liệu, lật giở sáchvề tâm lý học, dự thính lớp học tâm lý của các giáo sư, đọc tiểu thuyết“Lolita” nổi tiếng của Nabokov, kiểm điểm mình liệu có phải là yêu trẻ con haykhông. Tâm sự ấy không thể nói với cha mẹ, cho dù là với cô chị Lộ Thị hơn anh támtuổi, rất thân thiết với anh, hoặc người có tuổi tác tương đương, luôn là bạnthân như Tân Địch, anh cũng không thể thổ lộ được.

Khi Lộ Phi nghỉ ngơi hoặc được nghỉ học, chỉ cần rảnhrỗi là sẽ gọi điện cho Tân Thần. Nếu Tân Khai Vũ không ở nhà, anh sẽ đến vớicô. Họ ở cạnh nhau, hầu hết thời gian là anh dạy cô học, nhiều nhất là đi xemphim với cô. Tân Thần tuy đã dậy thì nhưng rốt cuộc vẫn là một cô bé, không hềcó suy nghĩ gì về tình dục, chỉ thỏa mãn với một cái ôm thi thoảng của Lộ Phi,chắc chắn và mang cảm giác an toàn; còn Lộ Phi phải cố kiềm chế, anh tự nhủ, côsắp mười sáu tuổi rồi, anh có thể đợi cô trưởng thành, quá trình trưởng thànhbên cô thế này cũng rất đẹp đẽ rồi.

Anh thực sự đã kiềm chế lời nói và hành động của mìnhtheo tiêu chuẩn “đã có bạn gái”, chọn cách phớt lờ với mọi tín hiệu của các nữsinh khác, không bao giờ đáp lại họ.

Cô bạn cùng khoa luôn ngưỡng mộ Lộ Phi là Đinh HiểuTình cuối cùng không giữ nổi tâm sự, đã tỏ tình với anh. Anh khéo léo đáp: “Xinlỗi, hiện nay tôi không muốn nghĩ đến chuyện này”.

“Nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến việc học tậpcủa cậu mà. Chỉ cho chúng ta một cơ hội để hiểu nhau nhiều hơn, xem có thể khảnăng tiến triển hơn không thôi mà”.

Anh đành nói: “Tôi đã có côgái mình thích rồi”.

Đinh Hiểu Tình không tin, sa sầm mặt, “Lộ Phi, cậu cóthể từ chối thẳng, không cần phải mượn người không tồn tại ra để trốn tránh.Chúng ta học cùng nhau đã hơn năm rồi, mình chưa bao giờ thấy cậu hẹn hò với côgái nào cả”.

“Tôi không bịa chuyện đâu. Cô ấy không học ở trườngnày, nhưng thực sự là có tồntại”, vẻ mặt và giọng nói của anh vẫn giữ vẻ trầm tĩnh bình thản thường ngày,Đinh Hiểu Tình đành chịu chua.

Tất nhiên cô tồn tại, hơn nữa còn tồn tại rất mạnh mẽ.Nhớ đến cô, giống như có một ngọn gió không biết từ hướng nào đang bướng bỉnhthổi qua, khiến trái tim anh như một hồ nước xuân lăn tăn, dậy lên những đợtsóng dịu dàng và kỳ ảo, Lộ Phinghĩ.

Lộ Phi chưa từng nói với Tân Thần về những lần “bậtđèn xanh” của những cô gái khác vớianh, Tân Thần cũng không nhận ra rằng có tình huống như thếsẽ xảy ra.

Còn cô thì thỉnh thoảng lại nói, “Trịnh Dịch Đào lạigửi thư cho em, suýt nữa bị cô giáo bắt được, phiền thật”. Trịnh Dịch Đào chínhlà anh chàng quán quân một trăm nét, luôn luyến lưu không nỡ từ bỏ cô.

“Hôm trước có một nam sinh chặn em ở trước cổngtrường, mời đi xem phim, buồn cười quá, em có quen biết hắnđâu”.

Cô không có ý định khoe khoang, chỉ thuần túy muốn báocáo những việc vặt vãnh trong cuộc sống của cô với Lộ Phi mà thôi.

Hoặc sẽ xị mặt ra bảo: “Cô Ngô phê bình em không nênnói chuyện nhiều vói các bạn nam,hại bọn họ không chuyên tâm học. Chẳng lẽ là tại em? Rõ ràng là bọn họ đến bắtchuyện mà”.

Lộ Phi không xem những cậu chàng ấy là mối nguy hại,cũng đồng ý thầy cô đã không công bằng với cô, nhưng anh đành nói: “Em chuyêntâm học đi. Thầy có thấy em cố gắng thì tự nhiên sẽ không nghĩ rằng em dồn tâmtư vào việc khác thôi”.

Tân Thần cười lớn: “Không. Em chẳng chích học, càngkhông muốn chứng minh sự thanh bạch của mình bằng cách đó”.

Tân Thần đúng là chưa bao giờ dồn hết tâm trí vào họchành, làm đủ bài, không bị xếp hạng chót đã đủ lắm rồi. Chuyện đó khiến ngườiluôn có khuynh hướng hoàn mỹ như Lộ Phi cảm thấy phải đau đầu, nhưng anh khôngnhẫn tâm trách phạt cô, đồng thời cũng biết cô rất hay lý sự cùn, do chịu ảnhhưởng từ ông bố phóng túng của cỏ.

Nhìn cô ngoẹo đầu đọc manga hoặc xem tạp chí về điệnảnh, đôi chân thon dài trong chiếc quần jeans gác lên tay chiếc ghế gỗ, dép lêđá sang một bên, mang đôi tất in hình hoạt hình dày cộm lê la khắp nơi, chẳngra sao nhưng lại ngây thơ và lười biếng đến mức đáng yêu, anh nghĩ, tốt thôi,cô cũng có lý của mình, không phải mọi niềm vui đều đến từ những quy phạm màanh đã phải tiếp nhận từ lâu.

Mùa xuân sớm đã lặng lẽ ghé thăm thành phố. Lộ Phi họctrong ngôi trường đại học được mệnh danh là một trong những trường đẹp nhấtnước, mỗi khi đến mùa xuân, hoa anh đào nở rộ nức tiếng gần xa. Tân Thần muốnđến ngắm hoa, Lộ Phi đã nhận lời, nhưng sau đó lại hơi dè dặt: Nắm tay một côgái xinh đẹp tròn mười sáu tuổi, lang thang trong trường lúc đông người nhấtthì có vẻ không sáng suốt lắm? Không biết bạn bè sẽ nghĩ thế nào nữa.

Kết quả là anh gọi điện cho Tân Địch, hẹn cô cũng đếnđó, gặp nhau vào sáng cuối tuần.

Tân Địch xem lời hẹn ấy là cuộc du ngoạn mùa xuân thắtchặt tình bạn giữa các trường với nhau, nên đã gọi thêm bảy tám cậu bạn cùngđến đó. Học sinh khoa thiết kế thời trang Học viện Mỹ thuật ăn mặc vô cùng ấntượng, đi cùng nhau khiến mọi người đều chú ý, Lộ Phi nhìn mà dở cười dở mếu.

Tân Thần khi ấy vừa đáp xe buýt đến muộn một chút cũngkhông bất ngờ lắm. Thực ra cô vẫn là trẻ con, không có ý muốn độc chiếm ai hoặcđòi phải ở riêng một mình, thấy đông người thì tỏ ra vui vẻ, cũng chấp nhậnđược phong cách ăn mặc quái dị của họ. Còn bọn họ cũng rất quan tâm chăm sóc côem gái xinh đẹp hoạt bát ấy, đã có ngay một cậu chàng sán đến hỏi han linhtinh.

Lộ Phi tụt xuống phía sau. Anh cảm thấy hơi giật mìnhtrước tâm tư của mình, mà cũngcó chút tiếc nuối.

Theo những ngọn gió dìu dịu mang hơi ấm phớt qua,những cánh hoa anh đào bao phủ từngcành cây như sương hồng bay lượn khắp nơi khiếnLộ Phi nhớ đến mùa hè năm anh vừa quen biết Tân Thần, cảnh tượng cô ôm cành hợphoan ra sức lay lắc, tạo nên một cơn mưa hoa rất đẹp. Anh không thể không nghĩ,nếu khi ấy chỉ có anh và cô, anh có thể thản nhiên đưa tay ra, gạt những cánhhoa đậu trên mái tóc đen nhánh ấy thì tuyệt biết mấy.

Người giúp Tân Thần gạt những cánh hoa là Tân Địch.

Tất nhiên không thể chỉ có anh và cô. Mùa hoa anh đàokhiến ngôi trường này đã trở thànhđiểm tham quan công cộng của thành phố. Bên trường thậm chí mấy hôm nay đã bắtđầu bán vé tham quan ở các cổng chính, hạn chế số lượng khách, bảo vệ tàinguyên và trật tự trong trường, làm dậy lên baonhiêu lời bàn tán. Báo chí thành phố còn làm một chuyên đề thảo luận, phỏngvấn suy nghĩ của cư dân thành phố về hành động ấy. Nhưng điều đó cũngkhông ngăn được nhiệt tình thưởng hoa của mọi người.

Con đường hoa anh đào trong trường đã chật nêm nhữngngười, khắp nơi là những du khách đang tạo dáng chụp hình. Tân Địch và đám bạnhọc nghệ thuật cũng hơi mất hứng.Lộ Phi đang định đưa họ đến dạo những nơi khác thì gặpngay Đinh Hiểu Tình và vài bạn khác cũng đến ngắm hoa.

Tân Thần bị bạn của Tân Địch thuyết phục đến một chỗkhác chụp hình, Đinh Hiểu Tình chỉ xem Tân Địch đang trò chuyện sôi nổi với LộPhi là người bạn gái bí ẩn của anh, nên có vẻ thất vọng. Vì họ tỏ ra rất thânmật, cô nàng chưa bao giờ thấy Lộ Phi mỉm cười với ai như thế. Đồng thời cônàng lại nhen nhóm tia hy vọng: Tân Địch kia dáng vóc nhỏ bẻ, gương mặt trẻ con,nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là đáng yêu, trong mắt cô ta, không xứng với LộPhi cả tâm hồn lẫn ngoại hình đều xuất sắc.

Đinh Hiểu Tình lên tiếng chào hỏi họ một cách phóngkhoáng, đồng thời nhìn Tân Địch một cách sâu xa: “Lộ Phi đã nhắc đến cậu vóibọn này lâu rồi, bọn này rất muốnđược gặp cậu”.

Tân Địch chưa nói gì thì bạn bè cô đã bắt đầu cườiđùa,“Tân Địch, ghêthật! Cậu đã vang danh ngoài trường rồi, còn bảo giải thưởng cậu vừa đoạt đượckhông quan trọng nữa”.

Tân Thần tò mò hỏi: “Địch Tử chị đoạt được giải gìthế? Nói cho em nghe với!”.

Người bạn đứng cạnh cô bảo với Tân Thần, là giảithưởng lớn về thiết kế của thành phố này do một công ty nổi tiếng tài trợ. Tuychỉ là cuộc thi mang tính quảng cáo tài trợ nhưng mới học năm thứ hai mà đoạtđược đã rất ghê gớm rồi.ỏ ý cười cười nhìn Tân Địch, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.Còn Tân Địch không hề tỏ ra ngượng ngập mà chỉ cười bảo: “Được rồi, đừng khoatrương quá! Làm gì lại nghe kêu như thế? Người không biết lại tưởng tớ đã tổchức trình diễn thời trang ở tuần lễ thời trang quốc tế cho xem”.

Ngữ khí của Tân Địch rất tự tin mà phấn khỏi, lại cóthái độ uy hiếp người khác, Đinh Hiểu Tình nhất thời không nói được gì.

Lộ Phi biết Đinh Hiểu Tình hiểu lầm nhưng anh nghĩ,như thế cũng được. Anh không định giải thích. Tiếp đó anh đưa mọi người đi thamquan ngôi trường rộng mấy ngàn hecta, quy mô hoành tráng này, sau đó lại đưa họđến nhà ăn của trường, tiễn họ về rồi, cuối cùng chỉ còn lại anh và Tân Thần.

Anh đưa Tân Thần về nhà. Hai người lên taxi, anh hỏi:“Vui không?”.

Tân Thần gật đầu thật mạnh. Anh nhìn chăm chú gươngmặt đang nở nụ cười trẻ thơ kia, có phần hổ thẹn, “Lần sau nhất định sẽ đưa emđi chơi thật vui”.

Cô tỏ ra lạ lùng, “Anh đã đi với em hơn nửa ngày rồi,còn định thế nào nữa?”. Sau đó tỏ ra nghĩ ngợi, “Trường anh lớn thật, đẹp nữa.Thư viện và tòa nhà tổng hợp nhìn rất hoành tráng”.

Anh nhân thời cơ dụ dỗ, “Vậy em cố gắng lên, tranh thủthi vào trường này luôn, chúng ta sẽ được ở bên nhau nhiều hơn”.

Cô cười hì hì, “Cho dù em thi vào được thì anh cũngtốt nghiệp rồi”.

“Anh có thể chọn ở lại trường học tiếp nghiên cứusinh”. Chị Lộ Thị tốt nghiệp xong đã ra nước ngoài học tiếp, anh biết cha mìnhcũng chuẩn bị đưa mình đi du học. Với thành tích của anh thì không thành vấnđề, nhưng anh nghĩ, học xong nghiên cứu sinh rồi ra nước ngoài cũng được, thậmchí có thể đưa Tân Thần đi cùng. Nghĩ đến viễn cảnh ấy, khóe môi anh thấpthoáng nụ cười.

Tân Thần thích vẻ dịu dàng mang theo nụ cười của chàngtrai trước nay vốn kiêu ngạo lạnh lùng ấy, thích đôi mắt đen và sâu nhìn mìnhthật chăm chú, khiến cô có cảm giácyên tâm và vững vàng. So ra thì, sự thờ ơ tronghọc tập hình như cũng có thể khắc phụcđược, cô gật gù, “Vâng, để em thử”.

Đoạn đường về nhà không gần lắm, cô dựa vào anh nhanhchóng ngủ thiếp đi. A ngồi thẳng, để cô dựa thoải mái hơn. Gió thổi vào từ cửakính xe đang mở, tóc cô bay bay, thỉnh thoảng phất qua mặt anh, và cũng nhè nhẹphất qua tim anh.

Lúc này đây, ngồi trong một quán bar chật hẹp, ánh đènvàng vọt mờ ảo, tiếng nhạc Jazz lãng đãng, Lộ Phi lần đầu có cảm giác thời gianđã trôi tuột đi thật mạnh mẽ.

Từ lúc đó đến bây giờ, chín năm đã qua đi. Người bạntừ thời thơ ấu của anh giờ đây đã trở thànhmột nhà thiết kế thời trang khá nổi tiếng; còn anh từ học hành đến công việc,sống một cuộc sống của dân văn phòng giỏi giang mà anh tự cho là có mục đíchrất rõ ràng; còn thiếu nữ từng bướng bỉnh tuyên bố sẽ lang thang đến những nơithật xa, cũng đã có một công việc ổn định chínhđáng.

Có lẽ mỗi một người cuối cùng đều sẽ đi vào một quỹđạo chính xác, nhưng cô gái đã mang đến rungđộng đầu đời cho anh lại trở thành người xa lạ.

Lộ Phi lắc ly rượu, dưới ánh nến chỉ thấy rượu whisky màuhổ phách pha thêm đá từ từ trượt xuống. Anh ngửa cổ uống một hơi. Chất lỏng ấytrôi xuống cổ họng, lại có chút cảm giáccay đắng.

Ra khỏi bar Forever rồi, Tân Thần và Bruce mua mộtthùng bia, thả bộ đến bờ sông, ngồi xuống những bậc đá vẫn còn vương lại chúthơi nóng của mặt trời ban ngày, uống bia và tiếp tục trò chuyện vu vơ. Mặt sôngtrải rộng trước mắt, gió thổi lồng lộng, không nóng nực như ở nơi khác.

“Tôi vẫn thích bãi sông trước kia hơn. Bây giờ đẹp thìđẹp nhưng dấu vết quy hoạch của con người quá nặng nề, không nhìn ra vẻ tựnhiên nào nữa”. Bruce nhìn công viên trước mặt với vẻ soi mói, “Tôi thấy thànhphố này sắp khiến tôi không nhận ra nữa”.

“Có thay đổi ư? Có lẽ là do cậu đi xa quá lâu đấy”.Tân Thần ngoài làm việc ở nhà ra thì đi du ngoạn ở nơi khác, không thì đi dulịch, không có cảm nhận gì về sự thay đổi của thành phố. Nhưng nơi cô ở sắp bịphá bỏ, sự thay đổi lớn nhất sắp xảy ra ngay trước mắt rồi.

“Cũng có xa xôi gì. Lần trước về là cách đây ba năm,chỉ ở lại đây một ngày rồi đến Thâm Quyến tham gia hôn lễ của chú tôi, sau đólại xuất phát đi Tần Lĩnh”.

Nhắc đến cuộc du ngoạnTân Thần lắc đầu, thấy buồncười, “Thế mà người nhà cậu còn cho cậu đi đây đi đó, cũng thoáng quá đi chứ”.

“Tôi thuyết phục bố để ông không mách với mẹ. Nhưngtôi cũng nhận lời ông là phải chú ý đến an toàn”.

Khi đó Bruce nằm cùng một bệnh viện với cô, biết côkiên quyết không hé lộ số điện thoại người thân nên cho đến khi ra viện cũngkhông ai đến thăm cô. Thỉnh thoảng nghe cô gọi điện cũng đều cười bảo “Đúng,vẫn đang chơi ở Tây An, mấy hôm nữa sẽ về, tất cả đều ổn”. Ra viện rồi, cô tựmua vé tàu hỏa về nhà, nghĩ chắc việc nhà không yên ổn lắm nên không muốn nhắcđến chuyện đó nữa, “Hợp Hoan, tôi ở đây khoảng nửa tháng nữa, mọi người vẫn sắpxếp đi chơi núi ở đây chứ? Tôi cũng muốn tham gia”.

“Thứ bảy có kế hoạch đến một ngọn núi cao hơn mực nướcbiển bảy trăm mét ở ngoại ô. Cậu lêntrên diễn đàn đăngký đi”.

“Tôi chưa thử đi chơi núi trong thời tiết này bao giờ,xem có chịu nổi thử thách này không”.

“Bên đó là vùng núi hẻo lánh, khí hậu khá mát mẻ,nhưng cũng phải xem thời tiết thế nào đã. Haizz, hình như sắp mưa rồi”. TânThân đã quen với thời tiết ở đây, ngẩng lên thấy bầu trời nặng nề không trăngkhông sao, mơ hồ cảm thấy những tầng mây xám xịt đang kéo đến.

“Mưa thì tốt quá!”. Bruce hứng chí nói, “Tôi nhớ hìnhnhư là mười năm trước, kỳ nghỉ hè năm ấy có một trận mưa tối trời tối đất. Vềsau đi đâu tôi cũng chẳng thấy kiểu mưa như thế nữa. Trên đường phố toàn lànước, những nơi sâu nghe nói có thể bơi được. Tôi và em gái len lén trốn rangoài chơi đánh nhau dưới nước với người ta. Lúc xe hơi đi ngang, nước bắn lêncao lắm. Nghiện quá đi mất”.

Nhắc đến con bão đặc biệt được mệnh danh trăm năm mớicó một lần ở thành phố này, Tân Thầnsững người. Tất nhiên là cô có ấn tượng với nó.

“Năm đó tôi gần mười ba tuổi, chắc chị mười lăm nhỉ?”.Bruce hí hửng quay sang cô, “Nếu chịcũng nghịch nước trên phố, chưa biết chừng khi chúng ta đã thấy nhau rồi cũngnên”.

“Hôm đó à...”. Tân Thần nắm chặt lon bia trong tay,nhìn thật xa về phía mặt sông. Với tính cáchkhi ấy của cô chắc cũng lao ra phố nghịch nước mà khôngbiết chán rồi, nhưng cô chỉ lắc đầu, “Hôm đó tôi ngoan ngoãn ở nhà vìbị cảm”.

Bruce cười, “Vậy đừng nói với tôi là sau đó chị khôngđến bờ sông xem thủy triều dâng cao nhé. Nơi chúng ta đang ngồi đây, khi đó đãbị ngập hết. Đi trên đường gần con sông là có thể nhìn thấy tàu thuyền trênsông, hình như cao vượt cả bờ đê, nhìn như nổi trước mặt ấy. Chị xem, chúng ta vẫncó khả năng đã gặp nhau rồi”.

Năm ấy nước dâng lên rất dữ, thành phố bên sông nàycũng trở thành trung tâm của mọi tin tức trong toàn quốc, người dân ở đây càngkhông thể không quan tâm. Tân Thầntất nhiên cũng đến xem, mà năm ấy người nắm tay côcùng đi là Lộ Phi.

Tân Thần một hơi uống cạn lon bia trong tay rồi tiệntay ném vỏ lon rỗng vào thùng giấy, “Hômnay uống nhiều thật, thôi, về nhà. Tôi không muốn bịmắc mưa để cảm lạnh nữa đâu”.

Trên đường về đã nghe tiếng sấm rền vang. Tân Thần xuốngxe taxi, Bruce ló đầu vào, cười và nói to: “Nếu sợ sấm thì lên mạng trò chuyệnvới tôi nhé”.

Tân Thần cười, “Cũng như tôi đã không là cô em bé nhỏtừ lâu, tôi cũng chẳng còn sợ sấm sét lâu lắm rồi. Chúc ngủ ngon”.

Xe taxi đã đi. Một tia sét rạch ngang bầu trời. TânThần đứng tại chỗ, bất động ngẩng lên nhìn trời, cho đến khi lại một tiếng sầmrền vang ngay trên đầu, cô mới bước nhanh vào hành lang tối om.

Mộc chiếc Audi Q7 màu đen đậu gần đó bỗng mở cửa, LộPhi bước ra. Anh đưa Tân Địch vềnhà rồi lái xe đến đây, cứ ngồi lặng lẽ trong xe nghe CD. Ngước lên nhìn ô cửasổ tầng năm kia, cuối cùng ánh đèn bật sáng, anh biết Tân Thần đã vào trongnhà.

Lại một tràng sấm đùng đùng quét qua. Anh nghĩ, tuylúc nãy cô trả lời chàng trai rất rõ rằng, cô “không sợ tiếng sấm lâu lắm rồi”,nhưng khi sét đánh ngang, cơ thể cô cứng lại, đứng ngay tại chỗ, kỳ thực khôngcó gì khác với phản ứng mà trước kia cô từng kể anh nghe - “Em sẽ lấy chăn bịtkín tai, nhưng lại không kìm nổi mà run bần bật đợi tiếng sấm tiếp theo vanglên như bị manhập ấy”.

Thế nhưng, khi ban ngày cô đã nói rõ ràng rằng côkhông còn là trách nhiệm của anh nữa anh đã không tìm ra bất cứ lý do gì đểquan tâm đến cô như vào một đêm mưa mười năm trước nữa

Cơn bão to vào mười năm trước ở đây cũng bắt đầu sấmvang chớp giật vào đêm khuya như thế này. Mẹ và chị anh vừa từ nước ngoài vềthăm nhà đã đi chơi biển, còn bố anh đi công tác ở Bắc Kinh, chỉ có mình anh ởnhà. Khi tiếng chuông điện thoại reo vang thì anh đang say ngủ.

Trong ống nghe vẳng đến giọng nói yếu ớt của Tân Thần,“Lộ Phi, anh nói chuyện với em được không?”.

Anh mơ mơ màng màng nhìn giờ, “Bây giờ là nửa đêm rồi!Tiểu Thần, em không ngủ được hả?”.

“Em...”. Tân Thần có vẻ khó mở lời, hẳn nhiên cũngthấy đánh thức anh dậy thế này là rất vô lý, dù sao chẳng phải là lần đầu cô ởnhà một mình. Nhưng lại một tiếng sấm rền vang, cô không thể kìm được giọng nóiđang run lên của mình, “Cúp điện rồi, em sợ! Anh nói chuyện gì với em đi”.

Lộ Phi bỗng tỉnh hẳn. Anh biết cha Tân Thần lại khôngở nhà, mấy hôm nay chỉ có mình cô, “Anh đến ngay. Đợi anh”.

Lộ Phi thay quần áo rồi cầm ô đi ra. Bên ngoài đã bắtđầu mưa to, gió giật điên cuồng khiến chiếc ô biến dạng, không thể ngăn đượcgió mưa. Khó khăn lắm anh mới vẫy đượctaxi, tài xế cứ lảm nhảm nói: “Trận mưa này to như quỷ sứ ấy!Không được, đưa cậu đi rồi tôi cũng trả ca về nhà thôi”.

Trên đường chỉ có vài người qua lại. Sấm giật chớprền, mưa mỗi lúc một to, quất ào ào xuống không ngớt. Cần gạt nước đảo qua đảo lại,nhìn ra ngoài chỉ thấy trắng xóa một màu. Xuống xe rồi đi thêm một quãng khôngxa, Lộ Phi cầm ô mà cũng gần nhưướt hết cả. Anh vội vàng chạy lên tầng năm nhà Tân Thần, vừa bấm chuông thì cửađã mở, hẳn cô đã đợi lâu rồi. Cô lao vào lòng anh, ôm chặt lấy anh. Lộ Phi némô xuống, “Buông ra đi, Tiểu Thần, ngườianh ướt hết rồi”.

Tân Thần mặc kệ, chỉ ôm chặt lấy eo anh không buông,cùng lúc cũng òa lên một tiếng rồi khóc lớn. Họ đã quen nhau một năm rồi, xưanay cô luôn tỏ ra phóng khoáng hoạt bát, cho dù nhiều khi ương bướng cũng chỉchớp mắt là quên sạch, chưa bao giờ lại khóc to như bây giờ.

Lộ Phi không thể hiểu nổi kiểu khóc vô cùng trẻ conấy, nhưng cũng không thể không xót xa,chỉ nhẫn nại dỗ dành, “Đừng sợ đừng sợ, có anh đây rồi. Lần sau có sấm s, anhcũng sẽ đến với em, được không?”.

Tiếng khóc to dữ dội của Tân Thần dần dần trở thànhtiếng nấc nghẹn trong lòng Lộ Phi. Côhiểu, một cô gái mười lăm tuổi mà làm nũng như thế thìcũng hơi quá đáng, nhưng cô hoàn toàn không khống chế nổi bản thân.

Tân Thần có nỗi sợ gần như là bệnh với tiếng sấm.

Ông nội cô đã qua đời ở bệnh viện vì bệnh, sau đó cô ởcùng phòng với bà nội đã già yếu. Đầuxuân năm thứ hai, một tiếng sấm trong cơn mưa đêm đã khiến cô tỉnh giấc, đưatay sờ bà nội rồi yên tâm ngủ tiếp, nhưng cô ngủ không yên, cứ mơ thấy nhữnggiấc mộng nhạt nhòa. Cho đến khi gần sáng, cô bỗng trở mình ngồi dậy, nhận racơ thể bà nằm cạnh mình đã lạnh ngắt. Lúc ấy sét đánh chiếu sáng cả căn phòng,chỉ thấy bà nội nằm bất động, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt méo mó. Lặng immột lúc rồi tiếng sấm lại rền vang, cô sợ đến độ kêu thét lên.

Đêm ây Tân Khai Vũ không ở nhà. Tân Thần run lẩy bẩygọi điện thoại cho ông, rồi lại gọi đến nhà bác. Người đến trước tiên là TânKhai Minh, ông xác định mẹ đã ra đi trong giấc ngủ rồi, chỉ có thể ôm chặt lấycô cháu gái đang quấn chăn ngồi co rúm trên ghế sofa mà vỗ về.

Sau đó Tân Thần kiên quyết đòi đổi phòng với bố. Nhưngkhi gặp kiểu thời tiết đó, bố vẫn chưa về, một mình cô ở nhà đành cố sức nhét chănvào tai mình. Cô đã từng kể với Tân Khai Vũ nỗi sợ hãi của mình, ông vỗ vỗ côvới vẻ hối lỗi, hứa lần sau sẽ cố gắng về nhà sớm. Về sau khi gặp những ngàymưa gió sấm chớp, ông cũng cố gắng về nhà sớm thật, nhưng khi đi công tác thìđành chịu.

Đêm ấy Tân Thần tỉnh dậy rồi, vội vàng đến đóng cửasổ. Gió mạnh kèm theo mưa đã tạt vào khiến áo ngủ cô ướt quá nửa. Cô trèo vàogiường, hoàn toàn không còn buồn ngủ. Cô định tìm việc gì đó làm để phân tán sựchú ý, nhưng mở đèn rồi lấy tạp chí ra mà vẫn không xem nổi. Ngọn đèn bàn inbóng dáng cô đơn của cô lên tường, và khi sét rạch ngang, cái bóng ấy cũng chaođảo và lớn dần. Tiếng sấm cứ dội đến liên tục khiến cô bỗng có những liên tưởngrất đáng sợ. Tiếp đó lại cúp điện, cả căn nhà bỗng chìm vào bóng tối đen đặc.

Cuối cùng cô không kìm được, gọi điện cho Lộ Phi. Vàkhi anh đến, toàn thân ướt sũng, ôm chặt lấy cô, để mặc cô làm gì thì làm mộtcách vô điều kiện, thì làm sao cô không khóc thỏa thuê cho

Đợi cô khóc mệt rồi yên lặng, Lộ Phi nhìn chiếc áo ngủin hình manga của cô đã bị quần áo anh thấm ướt, có phần ngượng ngùng. Cơ thểthiếu nữ lồ lộ trước mắt anh. Anh nhìn đi nơi khác, “Đi thay quần áo đi, TiểuThần. Cẩn thận cảm lạnh”.

Tân Thần thay quần áo rồi lại mang đồ của Tân Khai Vũcho anh mặc. Lộ Phi ngồi trên ghế sofa, để cô nằm trong lòng mình, nghe cô kểđứt quãng, lúc ấy mới biết căn nguyên của nỗi sợ hãi. Nhìn đôi mắt đỏ hoe củacô, anh không cách nào bảo cô biết rằng sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường,trên thế gian không hề có ma quỷ. Đối với một đứa trẻ từ năm mười hai tuổi đãmang trong mình một nỗi sợ hãi mà nói, chỉ có vòng tay ôm mới là niềm an ủi hữuhiệu nhất.

Hơn nữa, cô lại nguyện được khóc trong lòng anh.

Bên ngoài tiếng sấm cũng không còn liên tục nữa, nhưngmưa vẫn rất to. Tân Thần dựa vào ngực anhngủ thiếp đi. Anh bế cô đặt vào giường, đắp chăn len cho cô, sau đó ngồi dựavào đầu giường mà không hề buồn ngủ. Vuốt vemái tóc dày của cô một cách xót thương, anh nghĩ, nếu có thể, anh mong muốn saunày khi cô sợ hãi, vòng tay mà cô nhớ đến là vòng tay anh.

Bây giờ ngẫm lại, hình như điều đó thật xa xỉ.

Một giọt nước mưa rơi trên gương mặt Lộ Phi, tiếp đómưa trút ào ào xuống. Những cơn mưa đầysấm chớp của mùa hè ở thành phố này đã đến nữarồi.

Tân Thần ôm hai tay đứng dựa cửa ban công, nhìn cơnmưa to bên ngoài. Hôm nay cô đã uống rất nhiều loại rượu nên đã thấy hơi chếnhchoáng, đầu óc cũng váng vất, nhưng hoàn toàn không thấy buồn ngủ. Nhìn sấmvang chớp giật, mưa gió hoành hành, không thể không khiến cô nhớ đến trước đây.

Cô vội vã về nhà không phải vì sợ mắc mưa hoặc sấmchớp, chỉ không muốn nhớ lại chuyện cũvới Bruce. Trong những đêm thế này, cô thà ở một mình.Cô biết, cơn bão điên cuồng mười năm trước trong ký ức của cô luôn khácbiệt với người khác. Cô chưa bao giờ chia sẻ ký ức của mình với ai, cũng khôngmuốn ký ức của người khác quấy nhiễu mình.

Hoa cỏ trên ban công bị gió thổi ngả nghiêng. Mưa toquất xuống ào ạt. Ánh chớp rạch thành hìnhchữ z chói mắt ở phía chân trời xa xa. Sau khi chớp lóe lên, tiếng sấm đùngđùng kéo đến. Cô đứng thẳng, nín thở đợi tiếng sấm tanđi, không còn co rúm người run rẩy như trước kia nữa.

Tất nhiên, cô bé sợ hãi đến độ không thế ngủ nổi trongtiếng sấm vang chớp giật, cũng như chàng trai đội mưa chạy đến bên cô, đã đi xatheo dòng thời gian rồi. Mỗi một người đều phải trưởng thành, cô cũng khôngphải ngoại lệ. Cô chưa bao giờ khắc phục được nỗi sợ một thứ nào đó, nhưngthuyết phục chính mình đối diện với nó từ lâu rồi.

Theo như tin tức của thành phố, cơn bão đêm mười nămtrước đã lập kỷ lục trong vòng một trăm năm qua. Nước mưa gần như điên cuồng đổxuống, từ một giờ sáng kéo dài đến hai giờ chiều hôm sau. Đường dây điện ở khắpnơi bị gió giật đứt tung; nước ngập trên phố đã dâng đến ngang eo; khắp nơi lànhững chiếc ô tô bị tắt máy chết đứng; những người ra ngoài từ sáng bất đắc dĩphải giương ô lội nước khó khăn; xe ba bánh trở thành phương tiện giao thônghữu hiệu nhất; cả thành phố này rơi vào tình trạng hỗn loạn, mất trậttự.

Một trận ngập úng nguy hại nghiêm trọng ấy đã xảy ra,thế mà thứ vẫn cố chấp nằm lại trong ký ức Tân Thần, xua mãi không tan đi, lạilà một vòng tay ấm áp.

Hôm ấy, do từ đầu Tân Thần đã mặc áo ngủ thấm ướt ngồitrên giường run rẩy, sau đó lại nhào vào lòng Lộ Phi người sũng nước khóc lócmột trận, kết quả là sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy hô hấpkhó nhọc, đầu nặng cổ họng đau. Lộ Phi sờ trán cô, nhiệt độ vẫn bình thường,“Trong nhà có thuốc cảm không?”.

Tân Thần lắc đầu, “Không sao, em ít khi bệnh lắm, ngủmột giấc là khỏi ngay”.

“Sao thế được, anh đi mua thuốc cho em”.

Tân Thần bò trên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, vẫn mộtbiển nước mênh mông. Khu phố này vốn dĩ hệ thống thoát nước đã rất kém, lạithêm cơn bão này, tình trạng ứ đọng càng tệ hại hơn. Trên phố có những đứa béngồi trên những chiếc chậu nhựa để làm thuyền bơi đi khắp nơi, cô nhìn mà thíchchí, kéo tay Lộ Phi, “Chúng ta cũng đi chơi đi”.

Một biển nước đầy rác thế kia, đến đi mua thuốc mà LộPhi cũng phải sẵn sàng tâm lý để khắc phục bệnh ưa sạch của mình, nên anh chỉdở cười dở mếu, lẳng lặng kéo cô về lại giường, “Em ngoan ngoãn ở đây cho anh,không được đi đâu hết

Lộ Phi mang đôi dép lê, xắn quần lên rồi cố gắng lộinước ra ngoái. Trên phố toàn những người đã “trang bị” như anh. Những cửa hàngxung quanh đều ngập nước. Nhân viên vừa tát hước ra ngoài vừa buôn bán, thế màcòn không tỏ ra bực bội mà cười rất phấn khởi.

Anh mua thuốc rồi tiện mua cả một túi lớn thức ăn. TânThần uống thuốc cảm phụng phịu, nhìn anh cau mày rửa chân mãi trong phòng vệsinh thì có vẻ buồn cười, “Người ưa sạch phải bỏ lỡ nhiều thú vui lắm đây”.

“Chẳng hạn…”.

Tân Thần hất cằm ra ngoài, “Nghịch nước. Thú vị biếtmấy. Kiều mưa này phải lâu lắm mới cómột lần”.

Lộ Phi ra khỏi phòng vệ sinh, không nhịn được cười, vòtóc cô, “Đúng là trẻ con”.

Trên đường anh nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ đội mưa ranghịch nước, đành thừa nhận mình thực sự có khoảng cách thế hệ với bọn trẻ ấy.Anh không tài nào hiểu nổi Tân Thần mườilăm tuổi rõ ràng đã dậy thì rồi, mà sao vẫn trẻ con như thế. Nhìn nước ngập,điều anh nghĩ là hệ thống cống ở đây e rằngphải tiến hành cải tạo lại, còn cha anh chắc sẽ bận đến phát điên vì công tácphòng chống ngập úng cho thành phố này.

Nhưng điều này không ngăn cản anh yêu thương chiềuchuộng Tân Thần, nhẫn nại dỗ cô uốngthuốc, mặc cô mở âm lượng tivi thật to mà không xem, mặc cô viện cớ đau đầukhông chịu làm bài tập. Thấy cô ghét ăn mì gói, lần đầuanh xuống bếp, chuẩn bị luộc mì cho cô ăn. Nhưng dáng vẻ anh khiến TânThần cười ngặt nghẽo, đẩy anh ra mà tự mình làm.

Tân Thần tuy có vẻ mong manh yếu đuối nhưng thực rarất tự lập. Động tác của cô nhanh nhẹn vôcùng, bắc chảo chiên trứng, bên bếp khác luộc mì, đồng thời lấy cà chua trongtủ lạnh ra, nhanh nhẹn rửa gọt sạch sẽ, thêm nước sốt cà chua và trứng gà rồiđảo đều rất thơm, đổ lên mì đã luộc chín. Có thể nhận ra rằng cô làm đã rấtthuần thục, nhất định là thường xuyên làm thế để bớt rảnh rỗi. Ăn món mì cônấu, Lộ Phi cứ tấm tắc khen ngon mãi.

Hai người ở nhà, Lộ Phi giảng bài, choi cờ cùng cô,mưa tạnh rồi cùng cô ngồi ngoài ban công, xem đàn chim bồ câu bay lượn trên bầutrời xám xịt sau cơn mưa, nhìnồi trên những chiếc xe ba bánh ra ra vào vào. Tấtcả đều hồi phục lại sau những lời oán thán trách móc, cười đùa vui vẻ, dườngnhư chẳng ai nghĩ đây là thiên tai cả.

Đương nhiên cha Lộ Phi không nghĩ thế, Lộ Phi tròchuyện điện thoại với ông, biết ông vội trở về từ Bắc Kinh, sắp xếp công tácphòng ngập cho thành phố, di dời dân bịmắc kẹt, sửa sang đường dây điện, hồi phục giao thông công cộng, lại phải nângcấp bờ đê bao để chống lũ lụt, không thể về nhà được.

Tân Khai Minh và Tân Khai Vũ đều gọi điện cho Tân Thầnhỏi thăm tình hình. Cô báo cáođúng sự thật, “Nước chỉ rút đi một tí, vẫn còn sâu lắm. Dạ, không sao. Con biết”.“Dạ, hơi cảm lạnh. Đã uống thuốc rồi. Dạ, con khôngra ngoài đâu, trong nhà có thức ăn”.

Mưa ngừng được mấy tiếng rồi lại trút xuống, nhưngkhông còn điên cuồng như đêm đầu và cũng không dai dẳng. Nước ứ đọng trong khunhà hai hôm sau mới rút hết. Lần đầu Tân Thần và Lộ Phi ở cạnh nhau suốt ngàyđêm như thế.

Buổi tối, Lộ Phi nằm cạnh Tân Thần, trò chuyện với cô.Thực ra chỉ có cô nói, còn anh mỉm cười lắng nghe, cho đến khi cô mơ màng ngủthiếp đi. Tân Thần cảm nhận được đôi môi anh nhẹ nhàng in lên trán cô. Cô hàilòng vì trong căn nhà thường xuyên chỉ có mình cô bỗng có thêm một vòng tay ấmáp an toàn, trong cơn mưa không còn cô đơn nữa.

Cho dù đã chia tay Lộ Phi, Tân Thần vẫn trân trọngquãng thời gian ấy.

Tân Thần từ nhỏ đã quen với cảnh phân phân hợp hợp củabố và các bạn gái của ông, đối với việc chia ly, cô không cảm thấy đau buồnmấy. Tùng có người phụ nữ tìm đến nhà, nắm gấu áo Tân Khai Vũ khóc lóc ai oán,còn ông vẫn giữ vẻ bình thản, không lay động, chí nói với vẻ bất lực: “Tôi đãnói rõ hết rồi, đừng làm chuyện xấu mặt thế khiến con gái tôi sợ, không có ýnghĩa gì hết”.

Người phụ nữ ấy cuối cùng đành bỏ đi. Tân Khai Vũ vuốttóc con gai, “Không giận bố chứ”.

Tân Thần lắc đầu, “Nếu cô ta vừa khóc mà bố đã thayđổi ý định thì con mới giận”.

Tân Khai Vũ cười, nhìn vào mắt cô và nói với vẻ chânthành hiếm có, “Thần Tử nhớ lấy, sau này đừng tùytiện khóc với đàn ông. Khóc thì nhiều nhấtcũng chỉ khiến đối phương khó xử, không thể thay đổi gì cả. Người yêu thươngcon thật sự sẽ không dễ dàng khiến con khóc; người làm con khóc, hầu hết là sẽkhông quan tâm đến nước mắt của con”.

Cô cũng cười, biết bố mình chắc cũng khiến không ít côgái đã khóc vì ông. Cô nghĩ, được thôi,vậy thì không khóc, sau này cô sẽ cố gắng là bỏ đi trước, hơn nữa nhất định sẽkhông níu kéo, càng không làm những chuyệnmất mặt.

Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ trẻ con mà thôi. Chí ítkhi Lộ Phi đi rồi, cô đã chọn đứng tại chỗ nhìn theo bóng anh xa dần. Nhữngviệc cô có thể làm chỉ là cố mạnh mẽ ngẩngcao đầu, không hề khóc lóc. Cô tự nhủ, chẳng qua là đến rồi đi, đi rồi ở, chẳngcó gì to tát cả, sẽ qua đi nhanh thôi mà.

Nhưng cái qua đi chỉ là thời gian mà thôi.

Lộ Phi đi rồi, những người theo đuổi Tân Thần vẫn rấtnhiều. Năm thứ hai đại học, cuối cùng côcũng chấp nhận hẹn hò với một nam sinh vẫn luôn thíchcô. Hai người đi trong sân trường mùa thu, hoa quế nở rộ, trắng như ánh trăng,tinh khiết như nước, trong không khí thoảng mùi huơng ngọt ngào, vô cùng lãngmạn. Cậu nam sinh kia nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt thâmtình, trong đôi mắt đầy vẻ yêu thương mến mộ. Khi hai tay cậu ta vòng ôm cô,cô nghĩ, được thôi. Họ ôm nhau, rồi hôn.

Thế nhưng, cô phát hiện ra một cách đau lòng rằng,điều đó rất khác.

Cô bỗng hiểu ra, Lộ Phi mườichín tuổi khi ôm cô hôn cô, tràn đầy vẻ kiềmchế và giữ gìn. Cô không thể quay về năm mười lăm tuổi, cũng sẽ không còn cóngười con trai nào che chở cho cô một cách dịu dàng như thế nữa.

Vội vã thoát khỏi vòng tay ấy, cô không giải thích gìmà bỏ đi ngay, cắt đứt liên hệ với cậu chảngấy mà không đưa ra một lý do nào cả.

Tất nhiên Tân Thần biết so sánh như vậy rất vô nghĩa.Cho dù cô và Lộ Phi không xa nhau, sau này chắc cũng sẽ không có được quãngthời gian êm đềm như thế nữa. Sớm muộn gì họ cũng sẽ như những cặp tình nhânkhác, đồng thời sẽ có nhu cầu giao hòa thể xác và tâm hồn, cảm nhận được khátvọng được tan chảy vào nhau. Còn thời khắc trong sáng ấy rồi sẽ trở thành hồiức.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, bốn mùa vẫn lặp lại. Sau nàycô lại có bạn trai mới, thuyết phục mình bắt đầu một tình cảm mới.

Mùa hè ở đây vốn nổi tiếng nóng bức khó chịu. Mỗi nămvào mùa này, lúc nào cũng là nắng gắt, sau đó chuyển thành mây đen âm u, bứcbối khiến con người muốn nghẹt thở, không khí như vắt ra nước được, sau đó sẽcó một trận mưa giông ào đến. Năm nào cũng vậy.

Chỉ là, không còn trận mưa bão nào như đêm mùa hạ củamười năm trước, không còn một vòng tay như của Lộ Phi nữa. Cô đã chấp nhận sựthật đó.

Cơn mưa ấy, sấm chớp vẫn cuồng nộ, gió to mang theo mưaào ào quất xuống, nhưng trong ký ức cô lại tràn đầy những cảnh tượng dịu dàng.Gương mặt bà nội mà cô nhớ không còn méo mó như lúc tạ thế, mà là đang nhìn côvới vẻ yêu thương trìu mến, bà đưa bàn tay nhăn nheo và hơi thô ráp ra vuốt vemặt cô, chải và tết tóc cho cô, nửa khen ngợi nửa bần thần, “Tóc cứng như thế.Con gái đừng mạnh mẽ quá, Tiểu Thần”. Cô nhớ Lộ Phi ôm cô, nghe những lời lảmnhảm vô nghĩa của cô, cười rất dịu dàng, và nụ hôn khi cô đang mơ màng chìm vàogiấc ngủ rơi trên trán cô rất khẽ nhưng cũng rất nóng bỏng, xóa tan đi mọi nỗisợ hãi trong cô.

Mưa lớn quất rơi những cành hoa nhài, hải đường nở đầyhoa xuống đất, những cánh hoa trắng muốt và đỏ tươi gục xuống đất bùn. Nhữngdây khiên ngưu quấn quýt trên tấm lưới chống trộm run bần bật trong gió. TânThân sờ gương mặt ướt đẫm của mình, không rõ là nước mưa hắt lên, hay nước mắtcuối cùng đã rơi xuống.

Không có đóa hoa nào nở rộ mãi, không có cơn mưa nàorơi mãi, thế thì, cũng chẳng có hồi ức nào tồn tại mãi mãi, đến lúc đặt dấu chấmhết rồi. Cô tự nhủ.