Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa

Chương 6: Hồi ức chung



Niềm vui rời rạc nhưng cụ thể thếnày, đặc biệt là còn liên quan đến bản thân, giống như một bàn tayđang nhẹ nhàng gảy những sợi tơ đàn trong tim, Lộ Phi rung động…

Tân Thần đã quen biết Lộ Phi từ rất lâu.

Lộ Phi là đàn anh kháo trên của Tân Địch và TânThần, và cũng là một nhân vật nổi tiếng từ tiểu học cho đến trunghọc. Cha của anh không phải là nguyên nhân khiến anh được mọi ngườichú ý - dù sao trường họ họclà trường trọng điểm của thành phố, ngoài việc thi đậu vào vớithành tích xuất sắc ra, những đứa trẻ khác đa số đều có mối quanhệ hoặc gia đình có thế lực. Mà gia đình của Lộ Phibình thường,người biết cha anh cũng rất ít.

Thành tích của Lộ Phi xuất chúng thì khôngphải nói làm gì. Từ nhỏ anh đã bắt đầu học violin, đồng thời cònlà quán quân nhóm thiếu niên về thi cờ tướng quốc tế trong tỉnh. Anhđẹp trai cao ráo và luôn nho nhã, nhất cử nhất động đều toát ra vẻđược giáo dục tử tế. Trong trường có quá nhiều những đứa trẻ cógia cảnh đặc biệt nên kiêu ngạo, có một học sinh như Lộ Phi tất nhiênlà niềm tự hòa của các thầy cô.

Nhưng cậu bé ở độ tuổi ấy, hiếm khi chú ýđến một cô bé nhỏ hơn bốn tuổi, học dưới đến mấy lớp, cho dùcô bé ấy rất xinh đẹp.

Hai người chính thức quen nhau vào kỳ nghỉ hènăm Tân Thần mười bốn tuổi.

Khi Tân Thần học năm lớp sáu, ông bà nội lầnlượt qua đời, còn công ty nhà nước mà Tân Khai Vũ làm việc lại khôngmấy khả quan, thế là ông đã từ chức và lên tàu đi làm ăn. Ông luônlà người đàn ông thông minh nhưng ham vui, không chịu an phận, có lúckiếm được nhiều tiền nhưng cũng có lúc thua lỗ. Khi có tiền, Tân KhaiVũ là một trong những người dùng di động sớm nhất thành phố này,còn đưa con gái và cháu gái đi ăn một bữa thịnh soạn ở nhà hàngcao nhất, đi trung tâm thương mại mua sắm quần áo; lúc thiếu nợ, ngaycả tiền sinh hoạt phí Tân Khai Vũ cũng không có, phải nhờ anh traimình lén lút tiếp tế.

Lại dưới sự sắp xếp của bác mà Tân Thân đãtheo học tiếp một trong những trường trung học tốt nhất của thànhphố cùng chị họ. Cô bắt đầu đeo chìa khóa trên cổ, thường xuyên ởnhà một mình. Đến kỳ nghỉ hè bác cô có ghé đến đưa cô về ở cùngTần Địch để tránh việc cô không có ai chăm sóc, thường xuyên đi ănuống qua loa ngày ba bữa ở những quán ăn nhỏ gần nhà.

Hai chị em luôn sống với nhau rất hòa thuận.Đặc biêTân Địch, bị bà mẹ Lý Hinh mẹ cô quản thúc rất nghiêm ngặt,tan học xong phải về nhà đúng giờ, ngoài Lộ Phi quen biết từ nhỏ rathì không còn bạn bè nào thân thiết. Tính cách cô phóng khoáng, cũngrất yêu mếm Tân Thần, tình nguyện chia sẻ phòng, thức ăn vặt và xáchvở cho cô em họ.

Năm ấy Lộ Phi tốt nghiệp trung học, thi đậu vàochuyên ngành tài chính quốc tế của một trường đại học nổi tiếng.Lúc đó cha anh được thăng tiến sĩ, làm việc trên tỉnh, Tân Khang Minhkhông còn là thư ký của ông, chuyển sang lãnh đạo một khu nào đótrong thành phố, đường sự nghiệp cũng khá thuận lợi.

Tân Địch khi ấy sắp lên lớp mười hai, cũnggiống như những đứa trẻ được sinh ra trong hoàn cảnh đặc biệt, phảilao đầu vào học hành, thành tích môn toán không được tốt lắm. Tuynhiên quyết định thi mỹ thuật từ lâu, nhưng để đỗ vào trường tốt thìđiểm số các môn văn hóa cũng không thể kém được. Kỳ nghỉ ấy, Lộ Phibạn cô đã đến nhà giúp cô ôn tập.

Có người gõ cửa thật mạnh. Lộ Phi ra mở, chỉthấy một cô gái buộc tóc đuôi ngực đứng trước cửa. Cô bé vác mộtchiếc ba lô to tướng, trán lấm tấm những giọt mồ hôi lấp lánh, taytrái đang cầm kem đút vào miệng, tay phải còn cầm một cây kem chuabóc giấy bọc. Thấy anh ra mở cửa, cô ngẩn người, cây kem quệt thànhmột đường trên khóe miệng. Đầu lưỡi hồng hồng của cô thè ra, liếmchút chocolate vừa dây ra đó rồi vòng qua anh để vào trong, đưa cây kemcòn lại cho Tân Địch, “Địch Tử ăn nhanh đi, sắp chảy rồi, nóng quá”.

Tân Địch đang đau đầu với môn toán, ném bút đirồi đón lấy cây kem và năn ngon lành. Tân Thần nhìn Lộ Phi, “Xin lỗi,Em không biết có anh ở đây, nếu không đã mua thêm một cây rồi”.

Lộ Phi đã nhìn thấy Tân Thần ở trường, cũngbiết cô là em họ của Tân Địch, nhưng dù sao cũng học kém anh vài lớpnên trước kia chưa từng nói chuyện với nhau. Trong trường đâu đâu cũngcó những cô bé nữ sinh hoạt bát sinh đẹp mong muốn anh được chú ý,nên anh cũng chẳng ấ tượng gì mấy với cô, “Cám ơn, tôi không ăn kem”.

Tân Thần bĩu môi, hẳn nhiên là thấy câu trả lờiđó vô vị. Cô quay sang nói với Tân Địch: “Địch Tử, lát nữa em đếnnhà sách để mua sách, chị đi cùng em được không? Lúc nãy có ngườitheo dõi em”.

Tân Địch thấy mình đúng là phí hoài tuổithiếu nữ mười bảy đẹp nhất chưa được con trai theo dõi bao giờ, thậtquá mất mặt, “Tên con trai lớp nào thế? Em cứ bảo hắn cút đi làxong, theo cái gì mà theo!”.

Câu trả lời thô lỗ ấy khiến Lộ Phi cau mày,thế nhưng Tân Thần lại lắc đầu: “Không phải con trai, mà là phụ nữ,còn rất đẹp nữa. Em sợ là món nợ phong lưu mà bố em gây ra thôi”.

Câu nói ấy còn khiến Lộ Phi khó chịu hơn cảcâu nói thô lỗ của Tân Địch. Nhưng Tân Thần không thèm nhìn anh, ngãập xuống ghế sofa, lấy điện thoại gọi vào di động của Tân Khai Vũ,bắt đầu một đoạn đối thoại khiến Lộ Phi sững sờ hơn, “Bố, lầntrước tờ báo con cắt xuống cho bố xem, bố đã xem chưa thế? Chính làbản tin về một người phụ nữ nào đó từ yêu sinh hận với tình nhân,lấy axit hủy diệt dung nhan của người yêu anh ta đó”.

Tân Khai Vũ cười lớn, “Xem rồi xem rồi. Ấn tượngsâu sắc. Phụ nữ hận thù thật đáng sợ! Thần Tử, con đừng làm chuyệnngốc nghếch như thế đấy chứ!”

“Còn dạy dỗ con à. Con đã bảo bố đừng bao giờdây vào những loại người đó mà. Con sợ bị người ta tạt axit!”.

“Nói bậy! Bố là loại đàn ông ngu ngốc đó à?”.

“Chắc không phải. Nhưng hôm nay con về lấy quầnáo, khi ra khỏi nhà thì cứ thấy có một người phụ nữ bám theo. Conđi cô ta cũng đi , con dừng cô ta cũng dừng. Lạ quá. Gần đây bố cóđòi chia tay ai không?”

Tân Khai Vũ có vẻ cảnh giác, nghĩ ngợi rồivẫn không dám chắc chắn lắm, “Thôi mấy hôm tới con đừng ra ngoàimột mình, ở nhà bác đi. Hôm sau nữa bố về rồi”.

“Nhưng con còn chưa mua sách tham khảo nữa, chẳnglẽ phải trốn trong nhà mãi à?”. Tân Thần bĩu môi cáu kỉnh, “Bố, bốvề nhanh nhanh đi, được không?”.

“Được, được, được. Bố sẽ cố về sớm. Đượcchưa? Thần Tử con không được chạy lung tung, phải cẩn thận đấy”.

Tân Địch đã quen với giọng điệu trò chuyện củahai bố con họ nên không ngạc nhiên, nhưng lại có hứng thú với nội dunghọ nói - cô có một sự tò mòcủa con trẻ với đời sống riêng tư phong phú của chú mình - đợiTân Thần cúp máy xong liền hỏi: “Tình nhân cũ của chú theo dõi emthật hả, Thần Tử?”.

“Chưa thấy bao giờ, em không quen”. Tân Thần nhúnvai, tỏ vẻ thờ ờ, “Đợi bố em về là biết ngay ấy mà”.

“Chúng ta ra ngoài xem thế nào đi”. Cuộc sốngcủa Tân Địch luôn sóng yên bể lặng, lần này quá tò mò nên làm saongồi yên được? “Bọn chị lấy ô che nắng, đi cách xa một tí, chắc khôngsao đâu”.

Lộ Phi hoàn toàn không tán thành thái độ tựkiếm chuyện phiền phức như thế, nhưng anh tự biết không thể ngăn cảnđược sự bồng bột của Tân Địch cũng không thể yên tâm để hai ngươi họđốmặt với người phụ nữ được xem là tình nhân cũ và thứ axit chếtngười kia, đành theo chân hai cô gái ra ngoài.

Bên ngoài nắng chói chang. Trong khuôn viên khunhà hàng cây hợp hoan đang đúng mùa hoa, chi chít những cánh hoa nửađỏ nửa trắng xem kẽ, Tân Thần dừng chân, ngẩng lên nhìn, “Thơm thật!Có ngửi thấy không, Địch Tử”.

Nghe cô nói thế, Lộ Phi cũng chú ý, trong khôngkhí quá thực có một mùi hương thanh khiết phảng phất. Nhưng Tân Địchhiện giờ chỉ có một lòng một dạ nghĩ đến người phụ nữ bí ẩn kia,lại thúc giục, “Có phải lần đầu thấy hoa đâu, nhanh lên! Có lẽ cô tađã bỏ đi rồi”.

Ra khỏi khu nhà, không cần Tân Thần chỉ, Lộ Phivà Tân Địch cũng đã nhìn thấy. Một phụ nữ mặc váy liền đứng dướibóng râm hàng cây bên kia đường, đang nhìn về phía họ một cách lộ liễu.

Tân Địch phân tích về hình dáng của cô ta trướcrồi đúc kết: Đôi giày sandal thắt dây hơi cao gót màu trắng, chiếcváy liền màu vàng phủ lên đầu gối, chắc là bằng lụa thật, cắt cúprất hợp với dáng người, tôn lên vóc dáng mảnh mai và làn da trắngmuốt. Tuy nhiên đeo kính râm to nhưng cũng thấy cô ta rất xinh đẹp. Xemra mắt nhìn người của chú cô không tầm thường tí nào.

Tân Thần chỉ thờ ờ nhìn thoáng qua một cáichứ không quan sát kỹ, rồi kéo tay Tân Địch ra hiệu bảo cô đi. Bangười họ cũng đến nhà sách. Còn người phụ nữ kia cứ bám sát phíasau.

Vòng qua một con đường khác nữa, Lộ Phi đoánTân Thần đã không nhầm, người phụ nữ ấy thực sự đang theo dõi mộtcách trắng trợn. Anh không muốn cứ tiếp tục tình trạng này nữa, nênra hiệu cho hai cô gái đứng cách xa xa rồi quay người lại đứng chờ.Người phụ nữ kia bước vội theo, gần như đụng trúng anh. Anh lạnh lùngquan sát, “Xin hỏi cô đi theo chúng tôi để làm gì

Cô ta sững sờ, rồi lập tức nhìn Tân Thần đứngsau lưng anh, Tân Địch vội gọi: “Lộ Phi, lùi lại phía sau”.

Lộ Phi không nhúc nhích. Người phụ nữ trước mặtmảnh mai yếu đuối, chỉ xách một chiếc túi da nhỏ màu trắng, hiểnnhiên là không thể có axit như Tân Thần phán đoán. Ánh mắt cô ta xuyênqua Lộ Phi, nhìn thẳng vào Tân Thần.

“Tân Thần, tôi muốn nói chuyện với cháu”.

Tân Thần không ngạc nhiên khi cô ta gọi đúng tênmình, chỉ cười và lắc đầu, “Tôi không dính vào chuyện người lớn. Cômuốn nói gì thì đi mà nói với bố tôi. Ông đi công tác sắp về rồi.Sau này đừng theo tôi nữa”.

Người phụ nữ kia cau mày, “Tôi không muốn gặpbố cháu, Tân Thần”. Cô ta gỡ cặp kính xuống, mỉm cười với Tân Thần,“Tôi chỉ muốn gặp cháu”.

Tân Thần đang định nói Tân Địch đã kéo tay côlại. Từ nhỏ cô đã học mỹ thuật, đã vẽ vô số những mẫu phác họacon người nên vô cùng nhạy cảm với những chi tiết dù rất nhỏ, vừanhìn đã biết người phụ nữ đó khoảng hơn ba mươi tuổi, quả nhiên làmột người đẹp khí chất phi phàm, quan trọng hơn là cô ta và Tân Thầncó những nét rất giống nhau. Tổng thể lại mà nói thì màu mắt TânThần rất giống Tân Khai Vũ, đôi lông mày dài đậm khiến gương mặt thanhtú của cô có vẻ đẹp mạnh mẽ, nhưng cô và người phụ nữ dáng vẻ yêukiều kia có những đường nét gươngmặt và ánh mắt rất giống nhau. Quan trọng hơn nữa, khi hai người mỉmcười, vị trí lúm đồng tiền trên má trái y hệt nhau. Tân Địch cũngphải giật thót mình với khám phá đó.

“Cô là ai”. Lộ Phi lạnh lùng hỏi, “Không nói rõthì không ai trong chúng tôi nói chuyện gì với cô cả, mà sẽ báo cảnhsát”.

“Cô là mẹ cháu, Tân Thần”.

Không khí đột ngột lặng phắc. Lộ Phi và TânĐịch bàng hoàng, còn Tân Thần chỉ quan sát cô ta và giữ vẻ bìnhthản.

Tân Địch vốn không rõ về thân thế của Tân Thần.Thân phận đứa con không giá thú và bà mẹ xui xẻo của Tân Thần làchuyện cấm kỵ mà vợ chồng Tân Khai Minh không muốn kể cho ai biết.Nhưng Tân Địch chưa bao giờ thấy thím mình, cũng biết Tân Thần khôngthể sinh ra mà không có mẹ.

Cô lo em họ mình sẽ bị sốc nên vội bảo: “Dìà, xin dì và chú tôi xác nhận mọi chuyện đã rồi hãy nói sau. Khôngai thích gặp một người lạ trên đường bảo là mẹ mình như thế này cảđâu”.

Người phụ nữ kia phớt lờ cô, chỉ nhìn TânThần, “Tân Thần, năm nay con mười bốn tuổi. Sinh nhật con là ngày haimươi tư tháng một. Hôm con ra đời có một cơn mua tuyết nhỏ, nhiệt độthấp. Lúc con ra đời nặng 3,1 kilogam. Nhóm máu của con là AB. Lòngbàn chân phải của con có một vết bớt màu đỏ. Bố con là Tân Khai Vũ.Năm nay có lẽ là ba mươi ba tuổi…”.

“Đủ rồi!”. Giọng nói lanh lảnh của Tân Thầncắt ngang. Tay cô vẫn nằm trong tay Tân Địch. Tân Địch cảm nhận được côđang nắm chặt lấy tay mình. Lòng bàn tay hai người đều nhơm nhớp mồhôi nhưng vẫn cố chấpkhông chịu buông ra. “Bà muốn làm gì? Diễn phim truyền hình nhận mẹtrên đường à?”.

“Mẹ chỉ không nỡ bỏ con, muốn gặp con. TânThần, hãy hiểu cho mẹ”.

“Cứ đợi bố tôi về rồi hãy nói. Bà đã bỏ tôimười bốn năm rồi, đợi thêm mấy hôm nữa cũng chẳng sao”.

“Nhưng mẹ đã không còn nhiều thời gian nữa. Mẹđến đây ba ngày mới tìm ra chỗ con ở, lại đợi suốt hai ngày, đãtuyệt vọng rồi thì hôm nay thấy con về nhà. Tối nay mẹ phải rời đâyvà đi Bắc Kinh, sau đó đến Áo, chắc sẽ không quay lại nữa”. Ngườiphụ nữ nói thẳng với Tân Thần, “Đi với mẹ một lúc thôi. Mẹ sẽ khônglàm hại con đâu”.

“Nói vậy thì, là cố ý đến chia tay với tôihả?”. Tân Thần cười. Tiếng cười của cô lanh lảnh như tiếng chuông ngân,nụ cười toát lên vẻ đẹp và sáng rỡ dưới ánh nắng, “Vậy thì khôngcần. Nếu đã sắp đi rồi thì đừng để lại dấu vết gì. Để mọi ngườiquyến luyến mình, chẳng ý nghĩ gì”.

“Con đang trách mẹ, hay không tin mẹ? Tân Thần,mẹ có nỗi khổ bất đắc dĩ…”.

“Tôi tin bà. Nhận một đứa con gái lớn xác nhưtôi cũng chẳng ích gì. Tôi cũng không trách bà. Nhưng xin lỗi, cái từ‘mẹ’ này chẳng có ý nghũa gì với tôi hết. Nếu mười bốn năm trướckhông có mẹ, tôi đã sống rất tốt, thì tôi nghĩ sau này như thế cũngđược”. Cô lại bóp mạnh tay Tân Địch, “Chúngta đi thôi, Địch Tử”.

Tân Thần đi thẳng vào nhà sách, không quay đầulại, nhưng lại lật những quyển manga trước, hết quyển này đến quyểnkhác, cầm lên xem sơ qua rồi lại đặt xuống. Lộ Phi ra hiệu cho TânĐịch. Cô đàng nói: “Thần Tử, sách tham khảo em cần mua là gì?”.

Tân Thần ngước lên nhìn vẻ hoang mang, gương mặtnhăn nhó chẳng chút biểu cảm, đôi mắt linh hoạt cũng có vẻ đờ đẫn,“Sách tham khảo? Ồ em tìm thử”.

Hai người họ chỉ thấy cô chậm rãi lướt dọcnhững kệ sách như mộng du, ngón tay lướttrên những gáy sách, nhưng không hề dừng lại.

Tân Địch không chịu nổi nữa, bước đến nắm taycô, “Thần Tử, nói tên sách đi, chị tìm giúp em”.

Tân Địch tìm thấy sách em mình cần một cáchnhanh chóng, sau đó dè dặt hỏi: “Muốn xem sách khác nữa không? Chịmua cho”.

Cô lắc đầu: “Về nhà thôi”.

Ba người quay về đường cũ. Người phụ nữa kiavẫn đứng dưới bóng cây gương mặt đeo cặp kính răm không nhĩn rõ cảmxúc, còn Tân Thần vẫn nhìn thẳng và đi lướt qua mặt cô ta.

Về nhà rồi cô định vào phòng, bỗng dừng bướcquay lại, nhìn họ và nói khẽ nhưng rất kiên quyết: “Đừng nói vớibất cứ ai về chuyện này, được không?”.

Giờ phút ấy, gương mặt cô không còn vẻ non nớttrẻ thơ, đôi mắt sâu thẳm như mặt nước hồ. Lộ Phi và Tân Địch lặnglẽ gật đầu. Lộ Phi tất nhiên sẽ không nói, còn Tân Địch thậm chívới cả cha mẹ mình cũng không nhắc đến nửa tiếng.

Cho đến khi Lộ Phi giảng bài xong cho Tân Địch,Tân Thần cũng không ra khỏi phòng ngủ. Họ trao đổi nhau bằng ánhmắt, đều có cảm giác lobuồn bất lực. Hai đứa trẻ trong một gia đình bình thường, đối diệnvới sự xuất hiện đột ngột cu một và mẹ đã mất tích mười bốn năm,hoàn toàn không biết phải làm sao để an ủi cô gái bé nhỏ trong phòngngủ kia.

Lộ Phi ra khỏi nhà Tân Địch, bất giác lại nhìnhai hàng cây hợp hoan đó. Anh thích phủ dung, hoa mai, còn loài hoa xinhđẹp này không phải sở thích của anh. Nhưng ngửi mùi hương hoa phẩngphất trong không trung và nhìn hàng cây nở bung những cánh hoa dướiánh nắng, anh không thể không thừa nhận rằng nó rất đẹp.

Anh ra khỏ khu nhà. Người phụ nữa xa lạ ấy vẫncòn đứng bên kia đường. Anh ngần ngừ một lúc rồi tiến đến, nhấtthời không biết phải xưng hô với người phụ nữ theo vai vế chỉ phảigọi là “dì”, nhưng nhìn có vẻ rất trẻ, đếnnỗi chỉ có thể xem là một người chị lớn này như thế nào: “Xin côđừng đứng ở đây nữa. Như vậy rất khó xử cho Tân Thần. Cho dù là ranước ngoài rồi, sau này cũng vẫn có cách liên hộ với cô ấy. Bỗng dưngnhận nhau như thế này rồi lại bảo sẽ ra nhau mãi mã, cô bảo cô ấylàm sao chấp nhận được?”.

Cô ta gật đầu, “Cô biết chuyện này rấtđường đột, có lẽ còn không tốt cho Tân Thần. Nhưng cô không kiềm chếđược ý muốn này của mình. Cô sắpđi rồi, nhưng bỗng không còn sức lực nữa. Cứ nghĩ đến phải đi BắcKinh, rồi đi châu Âu, một đoạn đường dài đằng đẵng đang chờ đợi mình,thật sự là có chút tuyệt vọng. Cháu là bạn của Tân Thần phảikhông?”.

Cô ta nói bằng tiếng phổ thông mềm mại dịudàng, tốc độ và giọng nói lại khá giống với Tân Thần khiến Lộ Phicảm thấy ngạc nhiên trước sức mạnh của di truyền, “Cháu là bạn củaTân Địch, chị họ cô ấy, đương nhiên cũng có thể xem là bạn của côấy”.

“Giúp cô một việc được không?”. Cô ta mở chiếctúi xách trắng, lấy ra một phong thư, “Bên trong là địa chỉ định cưcủa cô ở Áo. Nếu ngày nào đó Tân Thần chịu liên lạc với cô thì hãyđưa cho nó. Bảo với nó rằng, cho dù cô có chuyển nhà cũng sẽ nhờngười ta gửi cho

Lộ Phi ngần ngại. Cô ta nhìn anh bằng ánh mắtvan nài, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nỗi buồn thương đã khiến anh xúcđộng. Anh nhận lấy phong thư, “Trước mắt thì chắc Tân Thần không nhậnđâu. Cháu sẽ tìm thời cơ thích hợp để đưa cho cô ấy. Nhưng nhữngchuyện khác thì cháu không dám hứa”.

“Cô sẽ không trái ý Tân Thần mà làm phiền nóđâu. Nhưng nếu có ngày nào đó, nó cũng giống cô, có ý nghĩ muốntìm hiểu với người có quan hệ huyết thống với mình, thế thì cô sẽđợ, ở bên kia”.

Sau khi Lộ Phi thân quen với Tân Thần và biếtthân thế của cô rồi thì cũng từng khuyên cô, nhưng câu trả lời vẫn làcái lắc đầu, từ chối nói đến người phụ nữ vội vã đến rồi vội vãđi trong chiều hôm ấy, càng không nhận phong thư kia.

Thế là, phong thư màu trắng ấy đến nay chưađược mở, vẫn do Lộ Phi giữ. Anh mang phong thư ấy chuyển đến sống tạicác thành phố lớn như San Francisco, New York, Bắc Kinh… luôn ép nó vàotrong một tập tài liệu.

Kỳ nghỉ hè năm ấy. Tân Thần dường như không gặpphải tình huống lạ kỳ nào nữa. Cô vẫn làm bài tập, đeo tai nghenhạc, trong walkman là những bài hát thịnh hành ở Đài Loan và HôngKông, xem tivi, đọc những quyển tạp chí thời trang mà Tân Địch lén mẹmua về nhà, thỉnh thoảng làm người mẫu cho Tân Địch để cô thực hànhvẽ phác họa, hoặc vẽ theo, không nhận ra có điểm bất thường.

Mùa hè đã trôi qua hơn nửa, Lộ Phi vẫn kiên trìtuần nào cũng đến dạy thêm cho Tân Địch. Thỉnh thoảng anh cũng giảngbài cho Tân Thần, nhưng Tân Thần còn tỏ ra thờ ờ với chuyện học hànhhơn Tân Địch, mà lại hay lý sự cùn, “Em biết như vậy là được rồi,hà tất phải biết tại sao lại như vậy chứ

Khi hai chị em rảnh rỗi thường vẽ tranh để tiêukhiến, nhưng Tân Địch vẽ những mẫu thiết kế của mình. Cô xin Lộ Thịlà chị của Lộ Phi đang du học ở Anh giúp cô mua một bộ sách dạycách vẽ thời trang nguyên bản bằng tiếng Anh, giấu dưới đống sáchtham khảo trong phòng ngủ của mình, khi rảnh lại lôi ra để học, nhữngtừ tiếng Anh không biết thì tra từ điển hoặc hỏi Lộ Phi. Lộ Phi vừadịch cho cô vừa thở dài, “Nếu em chịu quan tâm đến học toán được baphần thế này thôi thì thảnh tích ít nhất cũng có thể tăng thêm bốnmươi phần trăm rồi”.

Tân Địch không mảy may đếm xỉa đến lời khuyêncủa anh. Cô chỉ nói với Lộ Phi ý muốn của mình là học ngành thiếtkế thời trang và dặn anh đừng nói ai biết, “Bố em chắc cũng sẽ đồngý, nhiều nhất chỉ kinh ngạc rồi thôi. Nhưng mẹ em mà nghe thấy chắcsẽ điên lên mấy. Bà một lòng một dạ muốn em vẽ những chim muông hoalá, thiếu nữ cài trâm, hoặc vẽ trang sơn dầu cũng được, tóm lại làphải cao quý”.

Lộ Phi nhìn Tân Thần đang mãi miết vẽ nhân vậthoạt hình một cách vui vẻ thủ thỉ đành thừa nhận. Tân Địch ítnhiều cũng đang cố gắng vì lý tưởng, còn cái mà Tân Thần muốn chắcchỉ là để chơi vui thôi. Tân Địch hoàn toàn không yêu cầu ngiêm khắcgì ở Tân Thần, nhìn những bức hoạt hình trẻ con cô vẽ lại đắc ýkhen ngợi: “Nhìn kìa, chị vừa chỉ dẫn là em đã vẽ đâu ra đấy rồi.Người nhà chúng ta đúng là có gene hội họa”.

Tân Thần cười rất vô tư, Lộ Phi gần như chorằng, thiếu nữ rất đơn giản và dễ vui vẻ, không có tâm sự nào.

Cho đến lần đầu anh nhìn thấy cô rơi vào tìnhtrạng bị bóng đè.

Chiều hôm đó, Tân Địch nhận được một cuộc điệnthoại gấp từ thầy dạy mỹ thuật, phải đến nhà ông để lấy một bộđề thi. Lộ Phi ngồi một mình trong thư phòng để đc sách, lúc ra ngoàirót nước thì phát hiện tivi vẫn mở, còn Tân Thần đã ngủ thiếp đitrên ghết sofa.

Máy nước đặt một bên ghế. Anh lấy ly thủy tinhđựng nước, thấy Tân Thần hai tay khoát trước ngực, chân phải đặttrước tay vịn. Chân cô rất đẹp trắng và thon thả, móng chân màu hồngnhư vỏ sò, năm móng chân tròn trịa, lòn bàn chân có một vết bớt đỏrực rỡ, khiến anh nhớ đến những lời mà người phụ nữ tự nhận làmẹ cô đã nói hôm ấy.

Lộ Phi cũng cảm thấy sững sờ vì mình đã chúý đến chi tiết đó và cảm xúc đột ngột ập đến, anh vội vàng uốnghết hơn nửa ly nước, lấy điều khiển bấm tắt tivi rồi định về phòng,nhưng lúc đó anh lại thấy Tân Thần mở mắt, nhìn lên trần nhà mộtcách đờ đẫn vô hồn, vẻ mặt hoang mang và đau khổ.

Anh khinh ngạc hỏi: “Sao thế, Tân Thần?”.

Tân Thần không trả lời. Nhưng gương mặt nhỏ nhắnđầy mồ hôi, hơi mép mó, đồng từ mắt căng to, mặt tái nhợt không chútsắc máu, hoàn toàn không guống vè khỏe mạnh thường ngày, dường nhưcô đang vận hết sức lực để chống cự, nhưng không thể thoát khỏi gánhnặng vô hình nào đó vậy.

Lộ Phi khiếp hãi, quỳ xuống bên ghế sofa, do dựđưa một tay ra để nắm tay cô, cảm giác cô đang run lên bần bật và taycô lạnh ngắt. Dáng vẻ ấy rõ ràng là một đứa trẻ đang ở trong nỗihoảng sợ tột cùng.

Anh hơi ngần ngại, nhưng vẫn dang tay ôm lấy cơthể nhỏ bé ấy, khẽ vỗ vào lưng cô. Cô bỗng thả lòng người, đôi mắtdần dần hồi phục lại vẻ bình thường, đưa hai tay ra ôm lấy anh vàvùi đầu vào vai anh, mồ hôi lạnh tủa ra thấm ướt cả áo pull của anh.Một lúc sau, anh cảm nhận cơ thể căng cứng của cô đã thả lỏng.

Anh đặt cô trở lại vào ghế, vẫn nắm tay mộtbày tay cô, khẽ hỏi: “Không thoải mãi à? Hay là anh đưa em đến bệnhviện nhé”.

“Không, em chỉ… hình như gặp ác mộng. Sau đótỉnh dậy, phát hiện mình không thở nổi, toàn thân không chỗ nào nhúcnhích được”.

Cô đưa tay lên che mắt, nói rất khẽ, “Emkhông biết tại sao lại thế. Nhưng một lát nữa sẽ chắc ổn thôi”.

“Trước kia có từng bị như thế này không?”.

Cô lắc đầu, “Gần đây mới bị. Hôm đó cũng thế.Nằm trên giường, bác gái gọi em bên ngoài, rõ ràng em đã tỉnh rồi,nhìn thấy được và cũng nghe thấy rất rõ, em muốn trả lời nhưng khôngthể nói được”.

Hôm ấy bà Lý Hinh thấy cô không trả lời lên vàotrong, nhìn thấy cô mở mắt nằm trên giường, vẻ mặt kỳ quặc thì bỗngnhiên thấy khó chịu, “Gọi cháu mà sao không đáp lại tiếng nào? Phéplịch sự cơ bản cũng không biết. Ra ngoài ăn cơm đi”. Tân Thần không thểnào giải thích được, đành đợi đến khi nhúc nhích lại được mới laumồ hôi thở dài.

“Nằm mơ thấy gì? Có lẽ nói ra sẽ không sao”.

“Không nói nữa. Có lúc hình như đang chạy, cảcon đường không nhìn thấy cuối đường ở đâu cả, không biết nó dẫn điđâu; có lúc hình như lại quay qua lại quay lại trong một đoạn hànhlang tối om, không thể nhìn ra nhà mình. Cô bịt mắt, nước mắt tịn ratừ những ngón tay, bắt đầu nghẹn ngào, “Em sợ, thật sự rất sợ”.

Bàn tay bé nhỏ của cô vẫn run rẩy trong lòngbàn tay anh. Anh nắm chặt lấy khẽ nói” “Đừng sợ, không sao đâu, chỉlà một giấc mơ thôi”.

“Nhưng cứ thế mãi, giống như là thật vậy”.Giọng nói cô tỏ vẻ khổ sở vô cùng. Anh đưa tay khẽ lau giọt nước mắtđang từ khóe mắt lan xuống tai cô, rồi rút khăn giấy đưa cho cô. Cô đónlấy rồi lau bừa lên mắt.

Anh quỳ bên ghế, cho đến khi cô bình tĩnh lạimới đứng lên: “Ngày mai nhờ dì Lý đưa em đến khám bác sĩ đi”.

Tân Thần lấy khăn giấy chùi khóe mắt, lắc đầubảo, “Gặp ác mộng mà đi khám bác sĩ ư? Khoa trương quá. Có lẽ nhưanh nói, kể ra rồi sẽ không sao nữa”.

Cô nhanh chóng lấy lại dáng vẻ hoạt bát thườngngày. Khi Tân Địch về rồi, hai chị em vẫn nói cười như cũ. Và cô vẫntỏ ra như không hề gì xảy ra.

Một hôm Lộ Phi vào nhà thì gặp Tân Thần đi ra.Cô ngước lên, nheo mắt nhìn bầu trời một lúc trước, su đó chạy đếndưới gốc hợp hoan, ôm lấy cành cây và rung thật mạnh. Mùa hoa vừaqua, dưới gốc cây lá đã rơi đầy. Bị rung lắc như thế, những cánh hoađang rũ xuống trên cây rơi xuống lả tả, rụng đầy trên người cô.

Cảnh ấy khiến Lộ Phi ngắm đến ngẩn ngơ.

Tân Thần buông tay, vẫn thích thú ngửa đầu lênnhìn cây, sau đó hất đầu chạy ra ngoài thì đâm vào người Lộ Phi.Lộ Phi giữ cô lại, giúp cô gỡ những cánh hoa vương trên tóc xuống,“Anh cứ thắc mắc sao hoa này rụng nhanh đến thế”.

Cô thè lưỡi, “Em chẳng làm gì cả”.

“Đúng là em không trèo tường khoét vách trèocây phá tổ chim thật”.

Tân Thần không ngờ Lộ Phi lại nói đừa với mìnhnên cười hi hi.

“Gần đây còn gặp ác mộng không?”.

Nụ cười của cô thoắt nhiên biến mất, lộ ra vẻlo âu trẻ con, do dự một lúc rồi thì thào: “Bố em nói không sao, chỉlà mơ mà thôi. Nhưng bạn em bảo đã hỏi bà nội bạn ấy, đó là bóngđè, có lẽ đã có quỷ bám theo em thật”.

“Bậy bạ! Ma quỷ ở đâu ra!”. Lộ Phi khẽ tráchmóc, “Cứ quy kết những thứ mình không biết cho ma quỷ thần thánh,vừa không khoa học lại chẳng có ý nghĩa gì”.

Cô lại thè lưỡi ra vẻ bài lên lớp đó, “Cảm ơnđáp án tiêu chuẩn của anh”.

“Anh đưa em đi khám bác sĩ vậy. Đáp án của bácsĩ còn uy quyền hơn anh nhiều”.

“Không. Em ghét vào bệnh viện, ghét ngửi mùithuốc. Ngày mai trường lại bắt đầu học thêm. Kỳ nghỉ sắp hết rồi.Bây giờ có người hẹn em đi xem phim. Em đi đây, tạm biệt”.

Cô nhanh nhẹn chạy ra khỏi khu nhà, những cánhhoa cứ rơi xuống…người cô. Lộ Phi nhìn theo bóng dáng ấy, không kìmđược mà bật

Tân Địch cũng oán thán vì kỳ nghỉ kết thúcsớm quá. Cô và Tân Thần sắp bước vào kỳ thi tốt nghiệp rồi. Trunghọc trọng điểm quản quá nghiêm trước nay quy định lớp tốt nghiệp phảikết thúc kỳ nghỉ sớm để bắt đầu đi học. Cô vừa vẽ phác họa vừathan phiền, “Chế độ giáo dục kiểu chănvịt thếnày đúng là không hợp lý, biến học sinh thành người máy cả rồi”.

Lộ Phi đừng sau lưng cô, thấy cô vẽ vẫn là TânThần được mệnh danh là “người mẫu ngự dụng”: Gương mặt nghiêng nghiêngtròn trĩnh tươi tắn, tóc buộc thành một dải nho nhỏ, mày đạm midài, đôi mắt to nhìn lêntrên, nụ cười nhẹ nhàng tinh nghịch, lúm đồng tiền bên má tráithoáng ẩn hiện, tươi sáng đến nỗi không chút ưu phiền, đường cong ởkhóe môi hoàn hảo như một cây cung nhỏ, đầy ắp sự ngọt ngào.

Anh không kìm được lắc đầu, tán thưởng, “TiểuĐịch, em không làm họa sĩ thật đáng tiếc”.

Tân Địch cười, “Em đã quyết định rồi. Khôngđược dụ dỗ, làm lung lay ý chí của em nữa”.

“Vậy Tiểu Thần thì sao, trưởng thành rồi cô ấymuốn làm gì?”. Lộ Phi không biết tại sao mình lại hỏi đến cô.

“Nó bảo muốn đi du lịch thế giới, bốn bể lànhà, lanh thang đến những nơi thật xa”. Tân Địch cười to, tỏ ra khôngxem những lời trẻ con của cô em họ là thật. Cô lùi lại một bướcngắm nghía bức vẻ trên giá, “Cũng xem như bức này đã nắm được cáithần một tí rồi. Con bé này không ngồi yên, khó vẽ quá”.

Lộ Phi nhớ đến cánh tay Tân Thần rung lắc cánhhoa hợp hoan này, cũng cười. “Đúng là khó vẽ. Chẳng những không ngồiyên, rõ ràng cô ấy là thiếu nữ mà xương tủy lại toát ra vẻ tinhranh, tinh lực dồi dào, có phần bt định, thực sự là khó nắm bắt”.

Tâm Địch kinh ngạc, “Hê, Lộ Phi, những gì anhnói cũng đúng là điều em nghĩ, nhưng em không biết diễn đạt được”.

Lộ Phi trầm ngâm nhìn bức vẽ. Một đứa trẻhoạt bát như thế mà lại bị con bóng đè hành hạ, rồi che giấu rấtkhéo, thực sự không thể hiểu nổi.

Đến trước hôm vào học lại. Tân Thần dọn dẹpđồ đạc của mình, chuẩn bị về nhà. Hôm đó Lộ Phi cũng đến, haingười cùng đi với nhau. Lộ Phi thấy Tân Thần chuẩn bị về nhà mìnhvới vẻ uể oải thì bỗng thấy xúc động, “Hôm nay có chuyện gìkhông?”.

Tân Thần lắc đầu. Lộ Phi đưa tay đón lấy ba lôđựng quần áo của cô, “Đi, anh đưa em đến một nơi”.

Tân Thần nhìn anh vẻ kỳ lạ, “Đi đâu?”. Có rấtnhiều cậu con trai hoặc nhát nhát hoặc to gan đường đột đòi cô hẹnhò với họ, nhưng cô chưa bao giờ cho rằng Lộ Phi cũng là một trong sốđó.

Lộ phi mặc áo sơ mi trắng, cao ráo đứng trướcmặt cô. Ánh nắng nhiều lên khiến mái tóc đen nhánh của anh thấpthoáng những đốm sáng lấp lánh. Ánh mắt anh rất sáng và sâu thẳm,đang dịu dàng nhìn cô như ẩn giấu nụ cười: “Đến nơi là biết, khôngdám đi à?”.

Chẳng có gì là Tân Thần không dám cả, cônghiêng đầu, “Đi thôi”.

Không ngờ Lộ Phi lại vẫy taxi đưa thẳng cô đếnbệnh viện trung tâm lớn nhất thành phố. Cô dẩu môi, định quay lưng bỏđi.

Lộ Phi nhanh tay nhanh mắt, chụp lấy tay cô khôngcho cô chạy, “Cậu anh là chủ nhiệm khoa nội thần kinh ở đây, để cậuanh khám cho em”.

Cô rút tay về, “Này, chỉ là gặp ác mộng thôimà, không đáng sợ như bệnh thần kinh chứ?”.

Lộh Phi buồn cười quá, “Chẳn có kiến thức gìhết. Làm gì có cách nói ‘bệnh thần kinh’ đâu, chỉ có bệnh tinh thầnvà chứng thần kinh. Hơn nũa khoa nộ thần kinh và bệnh tinh thần làhai chuyện khác nhau”.

Cô lặng thinh, cũng không bỏ đi nữa.

“Chắc không cần tiêm hoặc uống thuốc gì đâu”.Lộ Phi nhìn cô có vẻ đau đầu, “Này, em có còn là trẻ con đâu, đừngthế chứ. Chẳng lẽ em muốn cơn ác mộng này bám lấy em mãi à?”.

Tay cô lặng im trong tay anh. Ngẩn ra một lúc rồicô thỏa hiệp, theo anh vào trong bện viện.

Tạ Tư Tế cậu của Lộ Phi gần bốn mươi tuổi,mặc áo blouse trắng, đeo cặp kính không gọng, toát lên vẻ uyên báchòa nhã, có khí chất bác sĩ điển hình. Ông hỏi tường tận tìnhtrạng của cô bé mà cháu ông dẫn đến. Đến khi hỏi cụ thể từ lúcnào đã gặp ác mộng thì Tân Thần cúi đầu, im lặng một lúc mới nói:“Bắt đầu từ tối hôm người phụ nữ ấy đến tìm cháu”.

Lộ Phi hồi tưởng lại rồi nói với cậu mình vềkhoảng thời gian đó. Lúc này anh mới biết, thì ra Tân Thần không phảivô tư vô cảm như vẻ bề ngoài cô thể hiện. Chuyến viếng thăm đột ngộtcủa mẹ cô lại đèn nén và làm phiền cô bằng cáchquyết định vấn đềmình giữ phong thư ấy, chí ít hiện giờ không nên nhắc đến nó với cô.

Tạ Tư Tế bảo họ không cần quá lo lắng. Ônggiải thích nguyên nhân của nó một cách bài bản: “Loại bóng đè nàytên gọi là chúng tê liệt khi ngủ, do người mặc ngủ say mà não bịthiếu máu gây ra. Người mắc vừa tỉnh dạy sẽ bị thiếu máu, vận độngvà thị giác tê liệt trong mấy phút vẫn chưa kết thúc nên sẽ xuấthiện ảo giác tâm lý vật lộn để tỉnh dạy nhưng không thể nào tỉnhlại được. Vì mùa hè huyết quản người căng phồng lên khá nhiều,huyết áp thấp xuống, nên tỉ lệ phát sinh bệnh trong mùa hè cao hơn sơvới các mùa khác”.

“Có tránh được không ạ?”. Lộ Phi hỏi.

“Có lúc nó liên quan đến tư thế ngủ không đúng,gối đầu quá cao hơn phần tim bị đè xuống trong lúc ngủ, điều chỉnhnhững thứ đó sẽ tránh được bóng đè”.

Tân Thần lắc đầu, “Cháu đã thử rồi. Gần đâynằm ngay ngắn ngủ trên giường cũng bị thế”.

“Nếu loại trừ vấn đề về tư thế ngủ thì chắclà do tâm lý rồi. Thông thường khi áp lực lớn, mệt mỏi quá mức,nghỉ ngơi không điều độ, mất ngủ, lo lắng nhiều sẽ xuất hiện bóngđè nhiều hơn. Theo như tình trạng và tần suất mà cháu nói thì khôngnghiêm trọng lắm. Chỉ cần không phải do cơ địa thì không nguy hại đếnsức khỏe, thư giãn tinh thần là được”.

Lộ Phi nghe nhắc đến những từ không nên dínhdáng đến một cô bé ở độ tuổi này “áp lực, lo lắng” chỉ không tránhkhỏi cảm giác lo âu, nhưng Tân Thần có vẻ rất vui, dường như có mộtlời giải thích khoa học như thế đã khiến cô yên tâm hơn, “Dù sao chỉcần không phải quỷ đè lên người như người khác nói là được. Cháukhông muốn tự mình diễn phim kinh dị đâu”.

Ra khỏi bệnh viện. Tân Thần chạy ngay sang đườngbên kia, Lộ Phi chưa kịp phản ứng thì cô đã cầm hai que kem chạy về,đưa một que cho anh. Anh lắc đầu. Cô không nói năng gì mà nhét luôn vàomiệng anh nên anh đành nhận lấy.

Trước nay Lộ Phi được dạy dỗ nghiêm khắc, bảnthân anh cũng rất nghiêm khắc với mình. Đây là lần đầu tiên anh vừa điđường vừa ăn thế này, mà lại là kem đâu trẻ con nữa, tự biết làchẳng ra sao cả. Nhưng nhìn Tân Thần đi phía trước vẫn ăn mặc kiểumùa hè, áo pull trắng và quần jeans, sải đôi chân dài, những bướcchân uể oải. Ánh nắng xuyên qua những tán lá chiếu xuống người cô.Quay đầu lại, khóe môi đã dính vệt chocolate, gương mặt rạng rỡ nụcười. Lộ Phi bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ lạ lùng.

Cũng hôm ấy Lộ Phi đưa Tân Thần về nhà, lầnđầu biết được hoàn cảnh sống của cô. Thật sự anh có vẻ không tinnổi, một Tân Thần bề ngoài tươi tắn xinh đẹp mà lại hàng ngày ra ravào nơi này.

Xung quanh mọi thứ đều tạp nham, khắp nơi làdụng cụ xây dựng bày bừa lung tung. Quần áo giăng ngang dọc, có chiếccòn đang rỏ nước tí tách. Tuy bên ngoài trời rất sáng nhưng hàng langnằm trong góc khuất nên tối om om. Anh theo sau Tân Thần loạng choạnglên lầu, thỉnh thoảng đụng vào đồ chất từng đống, đồng thời cảmthán: Chẳng trách khi Tân Thần bị bóng đè lại có tình tiết không tìmnổi đường ra trong hành lang u tối.

Tân Thần mở cửa, và Lộ Phi lại ngạc nhiên thêmlần nữa. Ngôi nhà nhỏ hai phòng, lộn xộn cũng không thua gì bênngoài. Đồ vậy rất cũ kỹ, nhưng lại có một chiếc tivi màu rất lớnvà mới tinh. Bậc thềm cửa bỏ đầy sandal, giầy da , giày thể thao chođến những đôi giày đi bốn mùa đã bong da một cách bừa bộn. Trênchiếc ghế sofa màu tối cũng đặt đầy một đống quần áo đủ màu sắc,dày có mỏng có, đủ loại chất liệ

Tân Thần không quan tâm đến sự bừa bộn đó, tiệntay ném túi xuống, mở quạt treo rồi tiến đến mở cửa sổ thông gió,sau đó mở tivi, đẩy hết quần áo trên ghế sofa sang một bên rồi gọiLộ Phi, “Ngồi đi. Lâu quá em không về nhà. Nhà chẳng có gì hết. Lúcnãy quên mua nước ngọt rồi”.

“Con gái như em, dọn dẹp nhà cửa một tí mấtcông lắm à?”.

“Em quét dọn thường xuyên mà”. Cô thản nhiênnói.

Nhà cửa quả thực không bẩn, nếu không ngườimắc chứng sạch sẽ như Lộ Phi đã bỏ chạy rồi, “Nhưng lộn xộn quá,đặt giày dép cho ngay ngắn, quần áo gấp lại hết rồi bỏ vào tủ thìsẽ gọn hơn nhiều”.

Tân Thần cau mày, tỏ vẻ anh - nhiều - lời- quá. Nhưng anh vẫn đưacô đi khám bệnh, giải trừ tâm bệnh của cô, cô quyết định không giậndỗi gì với anh mà chỉ cấp tốc gấp quần áo lại. Cô làm rất nhaanhchóng gọn ghê, chẳng mấy chốc xếp xong quần áo và ôm hết vào phòngngủ, sau đó ra ngoài nhìn anh, “Còn gì không vừa ý không?”.

Lộ Phi vẫn không hài lòng với tình cảnhnhà ngôi nhà này, nhưnggương mặt thiếu nữ mỉmcười vui vẻ trước mặt quả có sức lay động. Anh quyết định thôi đểtừ từ vậy, không làm mất hứng cô nữa.

Hai người ngồi trò chuyện trên ghế mầy ngoàiban công. Lúc ấy mùa hè đã gióng những hồi chuông cuối, khôngkhí không còn nóng nực khó chịu nữa. Lúc chạng vạng đã cónhững ngọn gió nhẹ phớt qua. Đối diện vẫn là một khu nhà xám xịtảm đạm, một đàn bồ câu đang bay lượn, thỉnh thoảng lướt qua tầm mắthai người, có vẻ rất tự do tự tại.

Tân Thần vặn người, “Lại vào học rồi. Thầy côcứ suốt ngày nhắc đến kỳ thi chuyển cấp, phiền phức quá! Thật khôngmuốn đi học nữa”.

“Đợi anh rảnh rỗi sẽ đến dạy thêm cho em”.

Cô gật gù, nhưng có vẻ không hào hứng lắm.

“Vậy em muốn làm gì, chơi suốt ngày à?”.

“Nếu không phải vì sợ bác giận thì em đãchẳng muốn thi vào trường trung học này, học ở một trường bìnhthường khác cũng thế”. Tân Thần tỏ ra thản nhiên với sự không có chíkhí của mình, “Nhưng em vẫn phải thi cho tốt, nếu không bác lại phảinhờ người quen, thậm chí nộp tiền cho em vào. Bác cái gì cũng tốt,nhưng chỉ có chứng cưỡng bức này với em và Địch Tử là không tốt”.

Lộ Phi biết chứng cưỡng bức này là lời thanvãn ngầm của Địch Tử dưới yêu cầu quá cao của cha mẹ cô, tất nhiênTân Thần cũng tán thành tuyệt đối với chị họ mình. Nhưng anh khôngcho rằng đó là chứng cưỡng bức. Cuộc đời yêu cầu quá thấp và không cómục tiêu trong mắt anh là rất khó hiều. “Em không đặt ra cho mình mộtmục tiêu thì chẳng phải chỉ là sống cho qua ngày à?”

“Lại định dạy dỗ em rồi”. Tân Thần vẫn không tỏvẻ cụt hứng về anh, “Con người quan trọng nhất là sống vui vẻ. Nhưanh chỉ chắc là tìm thấy thú vui trong học tập, nhưng em thì không.Nên đừng lấy tiêu chuẩn của anh ra để yêu cầu em”.

“Vậy thú vui của em là gì?”.

“Rất nhiều chứ. Mặc một bộ quần áo mới, ngủmột giấc không bị ai quấy nhiễu, nghe nhạc, xem phim, ngửi hương hoa, ănkem chocolate, uống nước ngọt ướp lạnh, còn nữa…”. Cô quay lại, nhìnanh vẻ nghiêm túc, “Ngồi trò chuyện với anh thế này”.

Những niềm vui vụn vặt và cụ thể như thế, đặcbiệt là còn liên quan đến anh, giống như một bàn tay đang gáy lênnhững sợi tơ đàn trong tim khiến Lộ Phi thấy rung động, những đạo lýmà anh định giảng giải cho cô nghe đã bị ném hết sang một bên.

Sở dĩ thân với Tân Địch, ngoài việc cha mẹ côđã làm thư ký cho cha anh một thời gian rất dài, hai người đã quennhau từ lâu, thì hầu hết là do hai gia đình gần gũi nhau, đều có chamẹ là công chức, tính cách nghiêm khắc, được dạy dõ nghiêm ngặt, nóinăng phải chừng mực, cử chỉ phải đoàng hoàng.

Anh luôn học theo cha mình một cách vô thức,hành động bình tĩnh xử lý mọi việc nghiêm ngặt, già dặn trướctuổi, luôn cảm thấy những tín hiệu bật đèn xanh của các nữ sinhtrong trường là ấu trĩ, đều lịch sự nhưng kiên quyết từ chối khôngbao giờ muốn phát triển trên tình bạn với bất kỳ ai.

Còn Tân Thần nhỏ bé, Tân Thần không hè bị bóbuộc, là người con gái đầu tiên là Lộ Phi ôm khi đã trưởng thành. Anhthậm chí còn chưa nhận ra thì cô đã bước vào trái tim anh bằng tưthế chạy sầm sập và gần như là lao thẳng vào.

Cô thẳng thắn nói mình vẫn luôn chú ý đến anh,bằng giọng điệu điển hình của một cô gái, “Lúc học tiểu học em đãthấy dáng vẻ anh đứng trên sân khấu kéo violin thật tuyệt”.

Lộ Phi mỉm cười.

“Nhưng anh cũng rất kiêu ngạo, rất thờ ơ vớimọi người, rất hóm hỉnh”.

Lộ Phi thừa nhận, quả thực anh đã để lại ấntượng này cho rất nhiều người.

“Nhưng thân nhau rồi, phát hiện ra anh không khôngquá trâu bò như lúc ban đầu em thấy”.

Lộ Phi chỉ biết lắc đầu.

“Sau này rảnh rồi kéo đàn cho em nghe, đượckhông?”.

Lộ Phi gật đầu nhận lời.

“Anh ôm em khiến em rất yên tâm”’.

À, cái ôm đó. Tất nhiên anh nhớ, khi cơ thể nhỏbé của cô nằm gọn trong tay anh, anh đã cảm thấy tiếc thương vô hạn.

Đêm xuống. Tân Thần cùng Lộ Phi xuống lầu, nằngnặc đòi dẫn anh một một quán ăn nhỏ mà bình thường anh không bao giờvào để dùng cơm tối, “Em có thể thiếu ở đây, đợi bố em đi công tác vêrồi thanh toán một lượt”.

Ăn cơm xong, anh lại đưa cô lên lầu, dặn cô khóachặt cửa. Anh lần mò xuống dưới, lần đầu nhớ ra, mình đã mười támtuổi, sắp học đại học rồi, mà lại thích một cô bé mười bốn tuổi,như thế có phải là đặc biệt không

Chỉ là thích, không có gì to tát cả. Anh an ủimình. Quay lại nhìn khu nhà cũ kỹ trong bóng đêm, nhớ đến nụ cườirạng rỡ như ánh nắng của cô, anh cũng mỉm cười trong bóng tối.