Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa

Chương 25: Chúng ta từng gần nhau trong gang tấc



Đi cùng anh hết đoạn đường còn lại, đềnghị ấy chắc chắn không thể nào trong sáng được. Dòng hồi ức mà cô không muốnchạm đến, vừa ngọt ngào đẹp đẽ lại vừa đáng sợ,đích thực là cám dỗ.

Chập chờn đến nửa đêm mới thiếp đi, ngày hôm sau TânThần dậy muộn như lẽ tất nhiên, đi làm với đôi quầng mắt đen xì. Đang bận rộnthì Tiểu Vân cố ý chạy đến chỗ cô, quan sát cô thật tỉ mỉ. Đến khi cô nổi cả dagà. Tiểu Vân mới chồm lại gần cười hí hí: “ười đàn ông bảo vệ hoa hôm qua thậtlà tuyệt, ôn hòa trầm tĩnh lại đẹp trai nữa. Có bạn trai như thế, chẳng tráchcậu nhìn thấy người đàn ông nào đi nữa cũng không mảy may xao động.”

Tân Thần dở cười dở mếu, “Không đến nỗi nhiều chuyệncả với mình chứ?Mình và anh ấy đều không thân nhau lắm.”

“Không thân à? Vậy thì tốt, hay là cậu giới thiệu chotớ đi.”

“Chuyện đó…hình như anh ấy có bạn gái rồi.”

“Tiếc quá đi mất. Nếu cậu nhìn thấy người nào gầngiống anh ấy thì nhớ để lại cho tớ nhé.”

Tân Thần bị cô nàng quấn lấy, đành gật đầu: “Được,mình hứa.”

Tiểu Vân đi rồi, Tân Thần nghĩ đến vẻ mặt của anh nếunghe cô giới thiệu bạn gái, khuôn mặt cô bất giác co giật.

Qua giáng sinh là sắp đến tết Dương Lịch. Nhưng ngườiTrung Quốc hầu như không xem tết Dương Lịch là khởi đầu của năm mới, mà luônchờ đợi năm mới âm lịch, đặc biệt là ở studio, hơn nửa nhân viên không phải làdân Bắc Kinh, đều mong chờ một kỳ nghỉ dài, để về sớm ăn Tết với gia đình.

Khi Nghiêm Húc Quân xuất hiện, tuyên bố sẽ cử Tiểu Mãđi Qúy Châu, khu vực đông nam làm một album ảnh để chụp về phong tình của dântộc thiểu số, Tiểu Mã hào hứng đến độ suýt nữa thì nhảy cẫng lên.

“Album này nằm trong một phần kế hoạch quảng bá dulịch của chính quyền địa phương, không có tiền, là kế hoạch thử nghiệm phát triểnphạm vi sự nghiệp của studio, cũng xem như là việc công ích”. Nghiêm Húc Quânnhấn mạnh. “Tiểu Mã, biết quê cậu ở đó nên phái cậu đi. Nếu tiến hành suôn sẻthì chụp xong có thể về nhà ăn Tết sớm.”

Tiểu mã gật đầu lia lịa: “Tôi đưa ai đi cùng.”

Nhiếp ảnh gia đi công tác lúc nào cũng dẫn theo mộttrợ lý để phụ giúp công việc. Nhưng studio gần đây còn mấy mẫu quảng cáo phảichụp xong trước năm mới, nên nhân viên không đủ, ngay cả những nhân viên kếhoạch cũng phải vào giúp. Nghiêm Húc Quân quay sang Tân Thần , “Tiểu Thần, vừahay là công tác quảng bá triển lãm nghệ thuật của em làm đã xong rồi. Trước mắtđều đang bận chụp ảnh, xử lý hậu kỳ là chuyện sau mới tính, hay em đi mộtchuyến với Tiểu Mã? Vẫn quy tắc cũ, vừa chụp ảnh vừa hoàn thành sửa chữa bướcđầu. Thực ra chính quyền địa phương sẽ phái chuyên gia và xe chuyên dụng đểgiúp hai người, những việc cần thể lực thì có thể để họ làm. Khi đã chụp ảnhxong theo ngày đã định sẵn, em có thể về thẳng nhà nghỉ Tết. Thế nào?”

Tân Thần không có ý kiến gì khác. Qúy Châu là tỉnh màcô chưa đi bao giờ, mượn công việc và công tác phí để đi cho biết cũng hay.

Hôm sau cô và Tiểu Mã thu dọn hành lý, mang theo dụngcụ, vừa đi vừa xem phương án chụp ảnh, đáp máy bay đi Qúy Châu.

Máy bay đáp xuống sân bay Qúy Dương, Tiểu Mã lẩm bẩm:“Tôi sắp như lú rồi, đi qua nhà mà không vào, ôi cái công việc này.” Quê cậu taở ngay tỉnh Qúy Dương, về được đây trước kỳ lễ tất nhiên là phải vui mừng thanthở một tí. Tân Thần cũng chẳng buồn quan tâm đến sự cảm than của cậu ta.

Tiểu Lý, nhân viên làm việc cho chính quyêng địaphương và Lão Lưu lái xe đến đón họ vô cùng nhiệt tình, nhận đồng hương vớiTiểu Mã trước, rồi lên xe cứ luôn miệng giới thiệu cho họ biết. Vòng cung đôngnam là nơi các dân tộc thiểu số tập trung, vừa có sơn thủy hữu tình lại cónhiều danh lam thắng cảnh, và nhiều nét văn hóa đặc sắc, có điều sự phát triểnvề ngành du lịch vẫn còn lạc hậu nhiều so với Hồ Nam kế cận. Hiện nay chínhquyền đã quyết tâm dồn sức cho tuyên truyền, thay đổi tình trạng này.

Tân Thần đã nghiên cứu kỹ lưỡng kế hoạch chụp ảnh.Ảnhphong cảnh trong album sẽ do chính quyền địa phương cung cấp, nhiệm vụ chủ yếucủa Tiểu Mã là đi sâu và Trấn Viễn , Lôi Sơn, Đơn Trại,Lê Bình…chụp cảnh quansinh hoạt của các dân tộc thiểu số.

Gần cuối năm cũ, hành trình được sắp xếp dày đặc. TiểuMã kiên quyết không nghỉ tế Dương Lịch, tranh thủ chụp xong sớm. Họ gần nhưkhông dừng lại bất kỳ khu phong cảnh nào cả, đi vội từ địa điểm này sang địađiểm khác. Tiểu Lý và Lão Lưu đi theo tỏ ra rất sửng sốt với hiệu quả công việccủa họ.

Tân Thần thì không có cảm giác mệt mỏi- cô đã quennhững cuộc du ngoạn theo kiểu tự ngược đãi, chỉ thấy chuyến công tác lần nàykhá là thoải mái. Địa điểm chụp ảnh của họ đa phần là ở những thôn làng hẻolánh, điều kiện sinh hoạt vô cùng gian khổ. Nhưng suốt đoạn đường họ được xecông đua đón, một lái xe, một nhân viên đi theo giúp đỡ, ở nhà nghỉ hoặc nhàkhách chính quyền, ăn uống cũng có người lo liệu, có lúc thậm chí còn có đỉ cánbộ nhà nước ở một thôn làra gặp gỡ, khiến Tiểu Mã và Tân Thần gần như rất bấtngờ, cực kỳ không thích ứng.

Chớp mắt đã đến trung tuần tháng một. Hôm đó thời tiếtâm u, bắt đầu xuất hiện một trận mưa lạnh buốt. Vì thiếu ánh sáng nên việc chụpảnh đành gác lại. Tiểu Lý nói với họ, kiểu thời tiết này ở đây không lạ lùng gìlắm, thông thường vài ngày sau sẽ hết. Tiểu Mã cuống quýt muốn chụp cho xongsớm để về nhà ăn Tết nên thúc giục đến thôn tiếp theo. Đi được một quãng đường,Lão Lưu lái xe cứ lắc đầu, “Đoạn đường này núi cao đường khó đi, thời tiết nàymà đi thì quá nguy hiểm, hay cứ đợi xem sao. Thời tiết ở đây thường ôn hòa,không buốt giá lắm hễ trời quang là đi ngay.”

Thế là họ ở lại một thôn nhỏ cách huyện Lê Bình khoảngmười bảy kilomet. Thế nhưng điều bất ngờ là, mưa cứ không ngớt, còn đan xennhững trận tuyết, thời tiết mỗi lúc một băng giá, ven đường nhanh chóng đónglại thành những tảng băng dày phản xạ ánh sáng. Lão Lưu cứ xuýt xoa mình maymắn, “Nếu bị kẹt trên đường thì mới chết. Cũng may bây giờ đợi trong thôn, cũngkhá tiện.”

Thế nhưng cái “tiện” đó cũng chỉ là tương đối. Trongthôn bắt đầu mất điện cắt điện nước, sau đó sóng di động cũng mất sạch, sau khigọi một cuộc điện thoại về nhà không lâu, điện thoại cô định cũng ngắt.

Mọi người bị nhốt trong văn phòng giản dị sơ sài củaủy ban thôn, chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.

Ban đầu Tiểu Mã còn hào hứng xách máy ảnh ra ngoàichụp những đồng rau, ruộng trà bị băng dày phủ kín, những đường dây điện đóngbăng, những ngôi nhà và trạm cao áp bị sập do không chịu nổi sức nặng, nhữngcon chim nhỏ bị đóng băng trong tuyết, những người dân thôn quê bện cỏ ở giầylê bước khó nhọc, đồng thời còn tuyên bố hùng hồn: “Một số hình ảnh chắc chắnsẽ là tin hot hoặc được giải về phóng sự ảnh.”

Nhưng ngày nối ngày, những cảnh tượng đó dần dần khiếncậu ta chai lì. Quan trọng hơn là điện, điện thoại, mạng Internet…đều bị ngắt,pin máy ảnh cũng hết. Trong thôn chỉ có một máy phát điện chạy bằng dầu để cũngcấp điện dự phòng, nhưng bắt buộc phải ưu tiên cho người dân xay gạo, nếu khôngthì lương thực hàng ngày cũng trở thành vấn đề, hơn nữa dầu cũng đã sắp cạn.

Những người già trong thôn nói họ chưa bao giờ thấykiểu thời tiết này, tin tức mà những khách buộc phải quay lại thôn cung cấpkhiến mọi người hoảng sợ bất an: Mặt đường đã đóng băng dày đến một thước,không có dấu vết cho thấy sẽan băng: đã có xe khách gặp tai nạn, con số thươngvong rất lớn, bánh xe quấn thêm xích sắt cũng không thể đi an toàn được, giaothông ngoài kia hoàn toàn bị cắt đứt, đến thành phố Qúy Dương cũng mất điện,tỉnh Lôi Sơn, Lê Bình càng khỏi phải nói, trạm xăng không có xăng, vật giá tangcao chóng mặt. Nhắc đến hành trình gian khổ khi trở về đây, mấy người dân đềutỏ ra kinh ngạc không xiết.

Tâm trạng Tiểu Lý vô cùng nặng nề. Không tài nào liênlạc được với cấp trên đã đành, mà vợ anh ta chỉ còn một tháng nữa là sinh rồi.Anh ta đề nghị đi bộ đến Lê Bình. Chí ít ở đó, cơ hội liên lạc với thế giới bênngoài sẽ nhiều hơn. Gioa thông khôi phục lại chắc chắn cũng sẽ bắt đầu từ cáctỉnh thành trước, rồi mới từ từ vươn đến các thôn làng hẻo lánh.

Tiểu Mã lập tức tán thành. Cậu ta có bệnh nghiệnInternet. Những ngày tháng không điện không mạng đã khiến cậu ta gần như phátđiên lên. Lão Lưu rất ngần ngại, chỉ buồn rầu tính toán xem khoảng cách và thờigian cần phải đi bộ, nhưng cũng không phản đối gì.

Nếu đi cùng các bạn du lịch thì Tân Thần cũng muốn thửxem thế nào. Nhưng hiện nay cô đang mang một đôi giày vải Converse, mặc rấtmỏng manh, không mang theo bất kỳ trang bị nào để lên đường, mà ba người đànông kia chẳng ai có kinh nghiệm gì, cô không định hưởng ứng ý kiến đó.

Tân Thần nghĩ ngợi rồi hỏi: “Tiểu Lý, anh làm việctrong chính quyền, chính phủ liệu có khoanh tay không nhìn các tỉnh thành mấthết liên lạc mà không quan tâm không?”

Tiểu lý lắc đầu: “Không đâu. Bây giờ công tác cứu hộchắc chắn đã khởi động, kế hoạch sửa chữa cơ sở hạ tầng chắc cũng được triểnkhai rồi. Chỉ là thời tiết quá khắc nghiệt, tốc độ không thể nào nhanh được.”

“Dân công quay về đây đều mang theo đồ dự trữ từ tỉnhthành. Bây giờ chúng ta tay trắng, không có trang bị cần thiết. Nếu đi dọcđường lớn thì mười tám kilomet phải mất trên bốn ngày. Mọi người có chắc chắnchịu nổi cảnh ăn uống kham khổ và ở ngoài trời hay không?”

Lão Lưu lắc đầu trước: “Ăn thì còn dễ. Nhưng chúng taăn mặc thế này mà ở ngoài trời, chắc chắn sẽ mất mạng.”

“Tôi kiến nghị vẫn nên ở đây, không cần thiết phải mạohiểm như vậy.”

Họ tiếp tục ở lại trong thôn nhỏ đó. Thư ký thôn chămlo cho cuộc sống của họ. Cho dù rau xanh đã bị đóng băng hết ngoài đồng, nhưngthức ăn hàng ngày cũng không có vấn đề gì lắm. Mỗi nhà đều trữ thóc lúa. Saukhi dầu củi cạn thì dùng cách nguyên thủy nhất, trút thóc lúa vào cối xay đá,sau khi rũ sạch phần vỏ bên ngoài thì nấu thành cơm. Nguồn nước trong thôn đãbị đóng băng, người dân đã gõ những mảng băng kết dày trên mái nhà xuống để rãđông và sử dụng. Trong tiệm tạ hóa duy nhất của thôn, mọi vật dụng hầu như đãđược mua sạch.

Buổi tối dù không buồn ngủ đến mấy cũng phải lêngiường sớm. Thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa, xen lẫn những tiếng lắc rắc phátra từ mái nhà bằng gỗ dưới sức nặng của băng, xung quanh càng trở nên tĩnh mịchhơn.

Trong thôn đã có nhà bị sập. Vì sự an toàn của họ, thưký thôn tập trung họ lại nhà mình. Nói rõ ràng điều kiện có hạn, chỉ có thể kêtạm bốn chiếc giường trong phòng, kéo một tấm màn cho Tân Thần trong chiếcgiường góc trong phòng. Họ không phản đối gì. Buổi tối không có điện, trò giảitrí duy nhất của họ là uống chút rượu mà người dân tự tử, quấn chăn và tròchuyện vu vơ, cho đến khi mệ thì đi ngủ.

Tuyết đọng ngoài cửa sổ phản xạ ánh sáng nên trong nhàkhông tối tăm lắm. Ban đầu Tiểu Mã là nhân vật chính, kể lại những kinh nghiệmvà những cuộc gặp gỡ khi trôi dạt đến phương bắc, nửa đùa nửa thật,diễn xuất vôcùng đặc sắc. Lão Lưu mới đầu khá thâm trầm, mấy hôm nay cũng bắt đầu nhớ lạicuộc sống trong quân ngũ. Cuộc sống của Tiểu Ly khá đơn giản, tốt nghiệp đạihọc xong vào làm công chức, đến tuổi thì kết hôn, chỉ còn đợi làm người chahạnh phúc. Nghe họ đùa giỡn, Tân Thần cũng nhất thời quên đi phiền muộn tronglòng.

Tân Thần ở bên này bức màn, không tham gia vào cuộctrò chuyện dần trở nên nam tính hóa của họ. Trong những cuộc du ngoạn cô đãthấy được những lúc tán phét hơn thế này rất nhiều, căn bản không để tâm lắm màchỉ nghĩ đến chuyện của mình.

Cuộc điện thoại cuối cùng của cô là gọi cho bác, báoông biết vị trí và nới tiếp theo sẽ đi. Chắc tình thình mất liên lạc với thếgiới bên ngoài do trận bão tuyết này gây ra đã được thông báo, nên cho dù lolắng cũng có thể hiểu được.

Trước khi sóng di động mất, Lộ Phi vẫn cách vài ngàygọi cho cô một lần, trò chuyện vài câu. Đột nhiên không gọi được cho cô, chẳngbiết anh sẽ nghĩ gì. Tân Thần nghĩ ngợi, lại có phần tự giễu mình. Còn nghĩ thếnào được? Anh là người logic như thế, ngay cả lúc cô du ngoạn ở những khu vựckhông người mà còn có thể xác định được hành tung, thì từ vị trí cô báo cáoấtnhiên sẽ có thể đoán đại khái tình trạng cô lúc này, biết cô chẳng qua là bịkẹt ở một nơi nào đó ở vòng cung đông nam, chờ đợi giao thông và mạng thông tinphục hồi lại.

Thư ký thôn cứ vài ngày lại đến thôn lân cận để nghengóng tin tức, mang về đủ thứ tin vỉa hè không biết là thật hay giả.

“Nghe nói có một chiếc xe tải quân dụng để đưa đồ cứunạn bị trôi xuống khe núi, những người trên xe đều bị thương, chịu lạnh suốtmột ngày một đêm mới được cứu ra.”

“Nghe nói ở thành phố, nến đã bán tới năm đồng một câyrồi, than sưởi ấm cũng bán hết rồi.”

“Nghe nói toàn quốc đều có tuyết rơi rất lớn, và còn rơicả tháng nữa.”

“Nghe nói Trường Giang đã đóng băng rồi.”

Mấy người đều nghe một cách hờ hững, đến câu cuối cùngvô thưởng vô phạt cũng không đạt được hiệu quả chọc cười nữa.

Sự liên lạc với thế giới bên ngoài đã bị sức mạnhkhông thể kháng cự của tự nhiên cắt đứt, như rơi vào một ốc đảo hoang vu. Trongthôn nhỏ ấy, ngày tháng đơn điệu lập lại, cứ từng ngày trôi qua, thời gian nhưngưng đọng hẳn. Ba ngày Tân Thần xem sách mang theo nhờ bếp lửa. Khi thư kýthôn nhắc còn cách bao nhiêu ngày nữa là đến Tết âm lịch, cô mới nhớ ra, sắpđến sinh nhật cô rồi.

Nhớ đến những lời Lộ Phi nói đêm ấy, thế mà họ đã quennhau gần mười hai năm rồi, đối với người gần hai mươi sáu tuổi như cô, thì đãgần nửa đời.Lần đầu tiên cô nhận ra độ dài của khoảng thời gian đó, không kìmđược rùng mình một cái.

Một đêm dài cô đơn mất ngủ như vậy, Tân Thần không thểnghĩ ngợi mãi, từ quá khứ cho đến tương lai.

Cô đã phải mất bao lâu mới bước ra khỏi lỗ hổng trốnghoác mà anh để lại khi ra đi? Lần đầu cô nhìn thẳng vào vấn đề này, nhưng lạikhông cách nào sâu chuỗi những đêm cô đơn tĩnh mịch, vật vã trong cơn ác mộngthành thời gian cụ thể được.

Cho dù là nắm tay một chàng trai khác, cô lại phải mấtbao lâu mới thuyết phúc mình đừng so sánh hơi ấm lòng bàn tay, sức mạnh của đôicánh tay , và mùi vị trên cơ

Rồi đến hôm nào đó, cô mới xây dựng được sự cân bằngcho bản thân, từ yếu đuối trở thành vững vàng? Có thể không tự làm tổn thươngmình, có thể thản nhiên nhìn vào mắt bất kỳ ai khác, có thể yên tâm đi trênnhững con đường chưa từng đi, có thể lặng lẽ để mặc ác mộng đến rồi lại đi, chỉxem đó như là một món quà tặng kèm cho giấc ngủ?

Đi cùng anh hết đoạn đường còn lại, đề nghị ấy chắcchắn không thể nào trong sáng được. Dòng hồi ức mà cô không muốn chạm đến, vừangọt ngào, đẹp đẽ lại vừa đáng sợ, đích thực là cám dỗ. Có cần thiết để bảnthân lại lún sâu vào lần nữa không?

Chăn bông mà thư ký thôn cung cấp vừa dày lại vừanặng, đè lên người, đến Tiểu Mà cũng nói là gặp ác mộng, chứ đừng nói là Tân Thầnxưa này vẫn có chút vấn đề về giấc ngủ. Đa phần cô hay đột ngột bừng tỉnh giữađêm khuya cô tịch nhất, nghe thấy tiếng ngáy nặng nề của Lão Lưu bên kia bứcmàn rồi mới định thần lại. Mà giấc mơ lại khiến cô bị bức bách. Có lẽ nghĩ quánhiều trước khi ngủ,Lộ Phi thường xuyên đi vào giấc mơ của cô, trong mơ màngdường như lại trở về nhà nghỉ ven hồ Lô Cô hôm nào.

Cô luôn cự tuyệt nhớ đến những chi tiết đêm hôm ấy,thế nhưng một đêm hoan lạc, ký ức còn lại không phải chỉ là chút niềm vui đơngiản để có thể cho qua dễ dàng được.

Cô chỉ có thể nghĩ thất bại rồi, do hành vi dễ dãi củacô đã gắn kết hai người càng chặt với nhau hơn.

Ở lại cái thôn nhỏ ấy đã gần nửa tháng, cuối cùng hômấy, thư ký thôn cũng mang về một tin tốt lánh, “Thôn bên cạnh đã có xe côngtrình sửa chữa điện lực đến đó rồi. Dân làng đều lên núi giúp sửa đường dâyđiện. Sau đó sẽ đến thôn chúng ta. Tôi phải đi thông báo gấp cho mọi ngườibiết.”

Tiểu Lý nghe thế, bỗng phấn chấn hẳn: “Chúng ta có thểđi nhờ xe họ về.”

Đợi thêm hai ngày nữa, xe của Cục điện lực quấn thêmdây xích ở bánh xe chậm rãi tiến đến, bắt đầu dựng lại cột điện, nối lại đườngđiện với dân làng. Nhưng điện chưa thể có lại ngay được. Vừa khéo là những vậtdụng sửa chữa họ mang theo đã dùng hết, cũng phải quay về. Tiểu Lý đưa chứngnhận công tác ra xong, lái xe đồng ý đưa họ cùng về.

Mấy người họ tạm biệt thư ký thôn, dồn hết lên xe.Những đơn vị có máy pht điện vẫn duy trì ngày nào cũng có ít nhất mấy tiếngphát điện và đi làm bình thường. Mạng thông tin đã hồi phục. Mọi người gấp rútgọi điện thoại về nhà, gần như mừng đến phát khóc.

Tân Thần gọi di động cho Lộ Phi, âm báo cho anh biếtanh đang ở ngoài vùng phủ sóng. Cô cũng không để tâm, vội vàng sạc pin cho diđộng. Mọi người tụ tập lại, bắt đầu bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo. Tiểu Lýđã liên lạc được với lãnh đạo. Các ban ngành chính quyền trước mắt đều bận cứunạn, hẳn nhiên không thể nào quản lý việc chụp ảnh album được. Hơn nữa phòngkhí tượng cảnh báo, thời tiết mưa tuyết vẫn còn tiếp tục kéo dài. Anh ta kiếnnghị ngày mai liên hệ với xe để về Khải Lý, đợi qua Tết rồi sẽ tiếp tục côngviệc. Tân Thần và Tiểu Mã cũng báo cáo với Nghiêm Húc Quân. Nghiêm Húc Quânnhận được điện thoại của họ thì thở phào nhẹ nhõm, không có ý kiến gì, cho họyên tâm về nhà ăn Tết.

Họ lại ở đó đợi thêm một ngày nữa rồi mới bắt xe vềKhải Lý. Tiểu Lý cuống cuồng chạy về nhà thăm vợ. Chính quyền địa phương điềumột chiếc xe khác đưa Tân Thần và Tiểu Mã về Qúy Dương. Lúc đó họ mới biết,phạm vi ảnh hưởng của đợt thiên tai này quá rộng, bao trùm cả miền trung vàmiền nam Trung Quốc, sân bay Qúy Dương sau khi được don dẹp băng sạch sẽ mới cóthể tiếp tục các chuyến bay. Tiểu Mã về nhà, Tân Thần lại ở sân bay đau khổ chờthêm gần ngày nữa, cuối cùng đã lên được chuyến bay về quê.

Lúc đáp xuống thành phố cô sinh ra, cô kinh ngạc pháthiện rằng nơi đây cũng đã trở thành cảnh tượng đóng băng phủ tuyết. Ngồi trênxe ô tô của sân bay vào thành phố, chỉ thấy những đống tuyết dày ven đường bịdồn chụm vào hai bên đường, những mái nhà xa gần đều trắng toát, trông có vẻkhông giống với thành phố mà cô đã sinh ra và lớn lên hơn hai mươi năm tí nào.

Trong khu nhà Tân Địch ở có những đứa trẻ đang nghịchtuyết. Tân Thần xuống taxi, một quả cầu tuyết lao vụt tới, trúng vào vai cô.Mấy đứa bé cười ha ha. Cô không bực bội mà chỉ cười rồi phủi đi.

Lên lầu rồi, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, lần lượt gọiđiện cho bác và Tân Địch. Tân Khai Minh thở phào, “Xem như cũng kịp về nhà ănTết rồi, khá lắm. Bố con chắc mấy hôm nữa cũng về được. Ở nhà nghỉ ngơi đi.Buổi tối đi cùng Tân Địch đến đây ăn cơm.”

Phản ứng của Tân Địch cũng thế, “Cuối cùng cũng vềđược rồi. Chị gọi điện mắng Nghiêm Húc Quân một trận tơi bời, dám sai em đicông tác kiểu đó.”

“Này,ẩn thận đập bể bát cơm của em.” Tân Thần buồncười quá, biết là Nghiêm Húc Quân xưa nay chẳng có chút giá trị nào trước mặtTân Địch.

“Anh ta cũng chết khiếp, ngày nào cũng gọi điện báocáo tình hình vừa nhận được. Lần này hình như em ở Qúy Châu gần một tháng nhỉ?”

“Đúng thế, về đây suôn sẻ thế này đã là may mắn lắmrồi.”

“Cũng đúng. Nhân viện nghiệp vụ bên Tác Mỹ ở lại miềnnam nơi có thiên tai lâu đến phát khiếp. Em nghỉ ngơi đi. Buổi tối chị và DuyPhàm về đón em.”

Đặt điện thoại xuống, Tân Thần đi tắm rửa thay quần áo,rồi ra ban công nhìn xuống phía dưới. Bon trẻ được nghỉ Tết vẫn đang chơi đùatrong đống tuyết. Cô nhớ lại lúc nhỏ, gần như chưa bao giờ thấy trận tuyết nàolớn đến thế, thỉnh thoảng tuyết rơi xuống thành một lớp mỏng đã vui mừng lắmrồi.

Lúc đó họ cũng chơi đùa ầm ĩ như thế, vần tuyết lại,nắn thành viên rồi ném nhau,không biết mệt là gì. Dưới gốc cây hợp hoan trôngsân nhà, cô từng đuổi theo Lộ Phi, định nhét tuyết vào trong cổ áo anh, còn anhnắm lấy bàn tay lạnh ngắt đỏ ửng của cô, cũng như cô đang nhìn bọn trẻ lúc này,cười một cách khoan dung.

Vừa về đến đây, hồi ức đó tự nhiên xuất hiện, nhưng côlại không thấy phiền phức nữa. Nếu ngay cả những hồi ức như vậy cũng không cóthì cuộc sống của cô thật sự trở thành một mảng trắng toát, trống rỗng.

Cô lấy di động ra gọi cho Lộ Phi, lần này nghe tiếngbáo hiệu tắt máy.

Mấy hôm sau, Tân Khai Vũ đưa Bạch Hồng về, ở trong nhàanh trai, nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt. Tuyết cứ lúc ngừng lúc rơi, cho đếntận giáp Tết mới dần dần ngừng lại, đợt tuyết thiên tai lần này mới thực sựchấm dứt. Kỳ nghỉ trôi qua trong ăn chơi nghỉ ngơi vui vẻ, sau đó ai nấy mua vémáy bay quay lại chỗ cũ.

Lúc Tân Thần đến sân bay, cô nhận được điện thoại củaLộ Phi gọi đến. Giọng anh có vẻ rất xa xăm: “Tiểu Thần, em đang ở đâu?”

Tân Thần mấy hôm trước có gọi cho anh hai lần nữa,nhưng đều tắt máy. Lúc chuyện gẫu, Tân Địch có nhắc đến anh, “Không ở đây, chắcđến chỗ bố mẹ ăn Tết rồi”. Về nhà ăn Tết có cần tắt máy không? Cô thấy hơi nghingờ, nhưng thực sự không có tư cách gì để tìm hiểu kỹ.

“Em ở sân bay, sắp về Bắc Kinh.”

Lộ Phi “ồ” một tiếng, lát sau mới nói: “Vậy được,chúng ta liên lạc sau.”

Lúc liên lạc lại là mấy hôm sau đó, chẳng qua chỉ tròchuyện đơn giản vài câu. Lộ Phi không hỏi đến cuộc sống gần một tháng ở QúyChâu của cô, cũng không nói là anh đã đi đâu, Tân Thần tất nhiên cũng khônghỏi.

Studio sau kỳ nghỉ lịch làm việc đầy ắp, thường xuyênphải tăng ca. Thời gian bận rộn bao giờ cũng trôi qua nhanh hơn. Đến khi TânĐịch tới Bắc Kinh tham gia triển lãm thời trang tổ chức vào cuối tháng ba mỗinăm, Tân Thần mới bàng hoàng nhận ra, mùa xuân miền Bắc đến chậm chạp, mùa đôngdài dằng dặc và giá buốt cuối cùng cũng đã kết thúc.

Bốn năm trước, cũng vào thời gian này cô đã đến BắcKinh tìm việc, rồi lại vội vã ra đi trong gió cát ngập trời.

Thời gian bốn năm đã trôi qua, bốn mùa thay đổi, tuổithanh xuân không già đi bao giờ, nhưng cũng cướp lấy chút ngây thơ còn lại.Thành phố này thời tiết vẫn khô hanh, bầu trời vẫn xám xịt, nhưng nghe nói hainăm nay đã hiếm gặp những đợt bão cát như thế rồi.

Cuối cùng cô đã ở lại thành phố này, đi làm, tan sở,ra ngoài vui thú với đồng nghiệp, quen những bạn du lịch mới để cùng đi nhữngchuyến ngắn ngày, sống một cuộc sống bình lặng.

Tân Thần và Tân Địch hẹn chỗ ăn. Tân Địch nhắc đến LộPhi. “Công việc anh ấy hình như rất bận. Chị cũng lâu lắm rồi không nhìn thấyanh ấy. Lúc gọi điện cũng hay bảo là đang đi công tác.”

Tân Thần và anh liên lạc với nhau không nhiều lắm, nênkhông nói tiếp đề tài ấy.

“Chỗ em ở lúc đầu đã bắt đầu khởi công đóng cọc, xâydựng trung tâm thương mại rồi. Chị còn định đầu tư cho một cửa hàng, sau đó lậpmột studio. Trong cửa hàng sẽ nhận thiết kế những món quà cao cấp hơn mộtchút.”

“Có xung đột với công việc của chị không?”

“Chị và giám đốc Tăng đã bàn qua về ý tưởng đó. Bướcđầu anh ta cũng đồng ý cho chị thiết kế xong mùa này,iám đốc thiết kế, lấy danhnghĩa studio để đảm nhận thiết kế trang phục cho từng mùa. Như thế chị có thểthoát khỏi nghiệp vụ hành chính, mức độ nắm chắc về thiết kế và sự tự do sẽ caohơn.”

Tân Thần biết Tân Địch muốn trở thành một nhà thiết kếđộc lập không chỉ ngày một ngày hai, nhưng cha mẹ cô luôn phản đối, “Chị địnhnói thế nào với hai bác?”

“Khoan nói với họ trước đã.” Tân Địch tỏ ra đã lên kếhoạch cho chuyện này lâu rồi, thong thả nói, “Dù sao chị cũng sẽ ký hợp đồngvới Tác Mỹ, cung cấp các mẫu thiết kế họ cần, điểm này cũng chả khác gì trướcđây. Nhưng lập studio và đầu tư cần chi tiền, mà tiền của chị đều ở chỗ mẹ, nênhơi phiền phức. Duy Phàm thì ủng hộ quyết định của chị, muốn đầu tư chung. Chịvẫn chưa quyết định xem có nên dính vào với anh ấy không?”

“Bây giờ em đang có khoản tiền bồi thường nhà đất chưađụng đến, nếu chị cần thì cứ nói với em. Trước khi kết hôn mà có dính dáng vềkinh tế với đàn ông là không ổn đâu.”

Tân Địch cười, vỗ vỗ tay cô “Ừ, Thần Tử, chị biết mà.Chị sẽ nghĩ thêm, lúc cần nói với em thì sẽ không khách sáo đâu. Thực ra….” Côdo dự, thấp giọng nói, “Anh ấy cầu hôn chị rồi.”

Tân Thần hơi ngạc nhiên, nhìn gương mặt đỏ bừng củachị họ mình với vẻ thích thú, “Chị đồng ý chưa?”

“Tất nhiên là chưa. Nói thật là anh ấy rất tốt, ở cạnhanh ấy chị rất vui. Chị sợ kết hôn rồi lại không hợp nhau được như bây giờnữa.”

“Chắc chị không nghĩ hôn nhân là nấm mồ của tình yêuđấy chứ?”

“Tình yêu liệu có bị chôn vùi trong hôn nhân hay khôngthì chị không rõ, ít nhất thì hôn nhân đại diện cho lời hứa và trách nhiệmchăng. Chị chỉ nghĩ, chuyện kết hôn này cũng giống như làm giám đốc thiết kế,có danh tiếng nghe hay thôi, nói ra thì không còn là gái già nữa, có thể đốiphó được với cha mẹ và những người tò mò thôi. Nhưng tương ứng với nó cũng rấtnhiều chuyện, khiến hai người ở bên nhau không còn trong sáng nữa, hơn nữa khótránh khỏi việc quấy rầy thời gian và công sức thiết kế của chị.”

Tân Thần cười ngặt nghẽo. Cô nghĩ, chắc Đới Duy Phàmkhông bao giờ nghĩ rằng, dâng hôn nhân lên trước mặt một người phụ nữ lại khôngđược xem trọng đến thế. Xem ra anh ta còn phải c. Còn chị họ của cô đang hưởngthụ tình yêu, thế là đã đủ, “Hôn nhân là gì thì em không có khái niệm, khôngphát biểu ý kiến. Dù sao chị cần tiền thì cứ nhớ đến tìm em là được.”

Những bức ảnh Tiểu Mã chụp ở thôn Lê Bình gửi đi, quảnhiên như cậu ta dự đoán, đoạt được giải thưởng nhiếp ảnh thể loại tài liệu xãhội rất quan trong, tiếng tăm vang xa. Nghiêm Húc Quân đương nhiên cũng vộivàng đưa giải thưởng này vào tài liệu quảng cáo cho studio. Sau khi chụp xongquảng cáo mà công ty đã nhận, Nghiêm Húc Quân phái Tiểu Mã tiếp tục đi vòngcung đông nam hoàn thành công việc chụp ảnh còn lại. Lần này Tân Thần bận quánhiều việc nên cậu ta đưa trợ lý nhiếp ảnh chuyên nghiệp đi theo.

Hơn nửa tháng sau, Tiểu Mã hoàn thành công việc rồitrở về, đưa tài liệu hình ảnh cho Tân Thần xử lý, “Lần này cơn bão tuyết ấy ảnhhưởng lớn quá! Nghe nói khu vùng núi hẻo lánh đến tháng hai mới có điện lại.”

“Đúng rồi, bên đó chỉ có mỗi con đường duy nhất liênlạc với thế giới bên ngoài, sử chữa rất khó khăn. Không biết thôn chúng ta ởbây giờ thế nào rồi.”

“Tôi đã gửi tiền cho thư ký thôn rồi.”.Trước khi TiểuMã đi, Tân Thần có giao cho cậu ta hai ngàn tệ, nhờ cậu ta đưa đến quyên gópcho thôn nhỏ mà họ đã ở nửa tháng đó. Tiểu Mã lập tức nói là cậu ta cũng sẽ gópcùng một số tiền như thế, “Nghe ông ta nói định trưng cầu ý kiến mọi người,bùđắp cho những người dân bị sập nhà. Ông ta còn nhờ tôi cảm ơn cô nữa. Ồ, đúngrồi, hôm sau khi chúng ta đi rồi, có người đến thôn hỏi thăm cô đấy.”

Tân Thần sững sờ, “Ai vậy?”

“Là một quân nhân của đoàn tiếp tế, nói là được ngườita nhờ nên đi hỏi thăm thôn đó, nhất định phải tìm được cô. Ông thư ký thôncũng nhiều chuyện lắm, cứ hỏi đến cùng mới biết được, thì ra một tuần trước khichúng ta đi, khe núi phía trước chẳng phải có một chiếc xe bị lật đó sao? Chiếcxe đó có một người bạn của cô. Họ bị thương rồi được đưa vào huyện để cứu chữa.Bạn của cô ở bệnh viện vẫn không yên tâm, lại nhờ đợt người đến sau tìm cô,muốn đưa cô ra khỏi đó.”

Tiểu Mã đi rồi, Tân Thần ngồi thẫn thờ nhìn máy tính.Lần đầu tiên cô hoàn toàn không có tâm trạng nào để làm việc, tâm trí lơ đãng,lòng rối như tơ vò, mà hoàn toàn không biết đang nghĩ đi đâu. Chỉ có một âmthanh đang vang vọng trong tim cô: Anh từng đi tìm cô, họ đã từng gần nhautrong gang tấc - ở thôn nhỏ, cách một ngọn núi, ở huyện, cách mấy

Không biết bao lâu sau, cô cầm di động ra cầu thang,gọi cho Lộ Phi. Di động của anh chuyển sang chế độ nhắc cuộc gọi nhỡ. Cô đànhquay lại, tập trung tinh thần làm việc tiếp. Đến lúc gần tan sở, Lộ Phi mới gọilại cho cô, “Xin lỗi, Tiểu Thần, anh vừa họp xong.”

Cô lại không biết nói gì nữa, ôm di động không nói gì,Lộ Phi nghi ngại: “Tiểu Thần, sao thế?”

“Anh bị thương ở đâu? Bây giờ thế nào rồi?” Cô khàngiọng hỏi.

Lộ Phi cũng khựng lại, mọt lúc sau mới nói: “Hết lâurồi.”

“Tại sao không nói em biết?”

Lộ Phi tỏ ra lúng túng, lại ngập ngừng, “Đã qua rồimà.”

Câu trả lời đó đã chọc giận Tân Thần . Cô hít thở thậtsâu, nói bằng giọng đều đều: “Qua rồi thì tốt, hy vọng anh đã khỏe hẳn, tạm biệt.”

Tan sở, Tiểu Vân hào hứng hỏi Tân Thần : “Lễ lao độngđịnh đi đâu chơi?”

Cô hờ hững, “Ba ngày nghỉ thì đi đâu được? Có lẽ sẽ điTrường Thành Kim Sơn Linh – Cố Bắc Khẩu xem sao.”

Trong một lúc đi du ngoạn vào cuối tuần cô đã gặp LãoTrương đội trưởng đợt đi Tây Bắc vừarồi, lúc trò chuyện với nhau mới nhận ra chưa đi Trường Thành đợt nào cho rahồn, Lão Trương cười lớn, bảo là đi tuyến đường mà anh ta nói, có thể nhìn thấyđoạn Trường Thành khá hoàn chỉnh, du khách cũng ít, phong cảnh cũng đẹp, có thểở nhờ nhà nông dân, hai ngày là đủ.

Tiểu Vân lắc đầu lia lịa, “Tớ thực sự không hiểu cáithú vui của dân du lịch, thôi cứ làm ỉn ở nhà ngủ còn hơn.”

Cô cười phì, “Tạm biệt, nàng ỉn vui vẻ.”

Đến hôm nghỉ, Tân Thần dậy sớm, khoác ba lô gọn nhẹđến Đông Trực Môn, gặp Lão Trương và mọi người, chuẩn bị ngòi xe khách đườngdài đến Mật Vân , rồi lại đổi xe đến Cố Bắc Khẩu.

Lão Trương đang kể cho họ nghe về hành trình đi hồ LôCô đến Á Đinh vào năm ngoái, “Đến miệng núi Đạt Khắc Cốc Đa gặp ngay mưa đá,sau đó lại bão tuyết cả một đêm. Anh đây suýt mất mạng ở đó, xem như đó là lầnnguy hiểm nhất trong đời du lịch đấy.”

Một cô gái nhỏ nhắn tỏ vẻ hâm mộ, “Một trải nghiệmhiếm có.”

Lão Trương cười khổ, “Cô em à, nếu em ở đó thì sẽ khôngnói thế đâu. Bị cóng thật không vui vẻ gì cả. Cho dù bốn bể đều thông thống,nhưng cũng còn hơn cắm trại ngoài tuyết. Nghe nói năm kia có một người đã bịđông cứng đến phải cưa chân đấy.”

Chai nước trong tay Tân Thần rơi bộp xuống đất. Ngườibên cạnh nhặt lên đưa cho cô, cô máy móc nói: “Cảm ơn.”

Lão Trương đếm số người, “Chắc đủ hết rồi. Lên chuyếnxe này đi.”

Mọi người dồn hết lên xe, Tân Thần bỗng nói: “Xin lỗi,Lão Trương, tôi không đi nữa. Có việc đi trước đây. Tạm biệt.”