Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa

Chương 22: Đó không phải là phong cách của em



Người mà anh chờ đợi không phải làphong cảnh, sẽ không đứng tại chỗ chờ anh nhận ra đã bỏ qua rồi quay đầu nhìnlại, nhưng sau khi biết được sự mong đợi của bản thân thì người ấy đã không cònlà phong cảnh của anh nữa rồi.

Sau gần hai tiếng bay, máy bay đã hạ cánh xuốngsân bay quốc tế Vu Gia Bá. Tân Thần lấy hành lý ra, Tân Khai Vũ đã đứng đợi sẵnbên ngoài. Sân bay chỉ cách thành phố ba kilomet, Tân Khai Vũ lái xe về đến nhàrất nhanh.

Từ khi lên đại học Tân Thần đã thường xuyên đếnđây chơi khi được nghỉ lễ. Ban đầu Tân Khai Vũ thuê nhà, mở một công ty kinhdoanh với bạn, lại mở đại lý siêu thị hàng tiêu dùng, tự mỉa mai mình chẳngkhác gì một con buôn. Tân Thần nghe thế chỉ cười, khoác tay bố và nói: “Nghenói những con buôn đi từ làng này sang làng khác đều là những nhân vật phonglưu nổi tiếng, cũng hợp với bố lắm”.

Tân Khai Vũ hỉ hả lắm, nhưng khi làm việc cũngnghiêm túc hơn nhiều so với khi còn ở quê. Khi công cuộc làm ăn dần đi vào quỹđạo, ông đã mua một căn hộ chung cư cao tầng trong thành phố, nhưng sống vẫnrất xuề xòa, căn nhà chỉ được trang trí bày biện đơn giản.

Tân Thần theo bố vào xem, căn nhà chung cư đãđược bài trí kỹ lưỡng, vật dụng gia đình, màn cửa, điện gia dụng được phối hợprất hài hòa, ngăn nắp đâu vào đó. Cô không thể không cảm thán, có người phụ nữchăm sóc bố cô, cuộc sống của ông xem ra khá hơn nhiều.

“Đi xem phòng con đi. Dì Bạch nói nếu có gìkhông thích thì cứ nói với dì”.

Phòng của Tân Thân hướng nam, ngập tràn ánhsáng, trong một góc phòng có máy tăng độ ẩm đang phun hơi nước, tường dán giấyphong cách điền viên, vật dụng thuần trắng viền vàng phối với màn cửa và tấmdrap trải giường màu hồng, trên giường còn có thú nhồi bông, rất ngọt ngào rấtthiếu nữ. Cô nhìn mà buồn cười. “Đẹp lắm. Cám ơn dì Bạch”.

“Bố đi làm trước. Tối nay đợi dì Bạch tan sở rồivề đón con cùng đi ăn. Buổi trưa…”

Tân Thần cắt ngang, “Bố, con đến đây nhiều lầnrồi mà. Hôm nay sao bố khách sáo thế, con chỉ có thể đoán là bố cố ý không muốncho con ở lại”.

Tân Khai Vũ cười ha hả, vò tóc con gái, “Nhìnsắc mặt con kìa, trắng bệch thế kia. Bây giờ nghỉ ngơi đã, không được phép vừacất hành lý xong đã đi lung tung khắp nơi”.

Tân Thần cầm di động ngã nhào lên giường. Saukhi cô xuống máy bay, vừa mở máy đã nhận được tin nhắn của Lộ Phi nhưng cô chưavội đọc ngay.

Trong phòng rất yên tĩnh, ánh nắng dần dần dịchchuyển đến ô cửa sổ phía nam, xuyên qua rèm cửa màu hồng chiếu vào khiến cả cănphòng đều ấm áp. Cô mở tin nhắn, thấy trên màn hình hiển thị: “Tiểu Thần, anhbiết để lại địa chỉ cho em là cách làm mà em ghét nhất, nhưng anh sẽ luôn đợiem ở đây”. Bên dưới là số nhà ngôi biệt thự đó. Cô lặng lẽ buông máy, nhớ lại mùahè năm mười bốn tuổi, người phụ nữ tự xưng là mẹ cô đã đột ngột xuất hiện, đểlại địa chỉ nhờ Lộ Phi chuyển cho cô, mà cô đã từ chối không nhận; mùa hè bảynăm trước, khi Lộ Phi sắp đi, anh đã cố đến gặp cô, đưa cho cô mảnh giấy ghiđịa chỉ email, cô không thèm xem đã xé nát tờ giấy. Thế nhưng bây giờ, cho dùcô có xóa tin nhắn đó ngay, thì số nhà cũng đã in vào đầu mất

Cô lúc nào cũng bó tay với trí nhớ của mình, đặcbiệt là phần có liên quan đến Lộ Phi. Cô từng mong thời gian dần trôi sẽ mangđi tất cả, nhưng người ấy đã xuất hiện trở lại khi cô ngỡ rằng đã lãng quên,xông vào cuộc sống của cô, để lại những dấu vết mới từng chút một.

Cho dù cô đã bỏ đi mà không quay đầu lại, cũngkhông thể cắt đứt hẳn mối liên hệ với thành phố đó. Sự chờ đợi mà người đàn ôngấy nói với cô đã bắt đầu trói buộc cô rồi.

Hôn lễ của Tân Khai Vũ vô cùng đơn giản, thực rakhông thể gọi là chính thức được. Hôm sau ông lái xe đưa bạn gái Bạch Hồng vàcon gái Tân Thần đến cục dân chính thành phố, lãnh giấy chứng nhận kết hôn.Nhân viên là một người phụ nữ trung niên, có lẽ lần đầu nhìn thấy con gái khoáctay bố là chú rể xuất hiện trong trường hợp này nên tỏ ra rất vui, sau khi đóngdấu, bà chính thức đưa giấy chứng nhận cho họ, “Chúc hai người tân hôn vui vẻ,trăm năm hạnh phúc”.

Sau đó ba người cùng ăn cơm, xem như chúc mừng.Cô dâu Bạch Hồng là người bản địa, hoàn cảnh gia đình cũng khá, cha mẹ đều làgiáo sư đại học đã về hưu, hoàn toàn không đồng ý với cô congái là kế toán viên công chứng sau khi kén cá chọn canh mãi đến năm ba mươi batuổi, lại tìm ngay một người đàn ông tỉnh khác lớn hơn mười một tuổi, có một côcon gái đã trưởng thành, nhưng vẫn không thể ngăn được sự kiên định của BạchHồng, đành ngầm đồng ý.

Trong nhà hàng, Bạch Hồng nhắc là hôm sau rảnhrỗi, có thể đi dạo với Tân Thần.

Tân Khai Vũ cảm thấy buồn cười với kiểu nóichuyện như tiếp đãi khách khứa của vợ mình, “Không cần đâu, Thần Tử lúc còn đihọc đã hay đến đây, thông thuộc Côn Minh lắm”.

Tân Thân cũng lắc đầu cười, “Cám ơn dì Bạch.Buổi chiều con định đi tàu cao tốc đến Lệ Giang ở vài ngày”.

Bạch Hồng ngẩn người, sắc mặt dần dần đỏ lên. Côvà Tân Khai Vũ gần đây đều bận, không có ý định đi xa hưởng tuần trăng mật,biết rõ cô gái chỉ nhỏ hơn mình bảy tám tuổi này rất tế nhị, không muốn cản trởđêm tân hôn của họ. Cô định mở lời nhưng thực sự quá khó nói, đành nhìn TânKhai Vũ.

Tân Khai Vũ đã nói chuyện với con gái vào đêmtrước, biết ý Tân Thần đã quyết, người khác không thay đổi được nên vỗ vỗ taycô vẻ an ủi, “Nhân lúc chưa vào mùa cao điểm khách du lịch thì đến đó vài ngàycũng được”.

Tân Thần đến Côn Minhcũng khá nhiều, phong cảnh nổi tiếng ở tỉnh Vân Nam như Đại Lý, Tây Song Bản Nađã đi rồi, còn nhân kỳ nghỉ để tham gia đi xuyên eo biển Nộ Giang Hổ. Lúc côhọc năm nhất đại học đã đến Lệ Giang và Ngọc Long Tuyết Sơn, hứng thú với dântộc, quán bar, những thú tiêu khiển như ngồi phơi nắng… cũng có hạn, không mêđắm mảnh đất ấy như một số người khá giả khác. Theo danh tiếng mỗi lúc một vangxa của nơi này, du khách cũng ngày một nhiều, cô càng không có hứng thú nữa.

Cô chỉ quyết định nên tế nhị một chút, tránhkhông ở chung một ngôi nhà với bố và cô dâu mới của ông.

Cô ở thành phố cổ Lệ Giang một đêm, hôm sauchuyển đến Thúc Hà, đặt một phòng khách sạn giá cả phù hợp. Sau đó khi thờitiết trong xanh, cô đi bộ loanh quanh ở La Thị Hải, Văn Hải gần đó, khi đã mệtthì đi dạo trong thị trấn, ngắm các nghệ nhân đang dệt vải hoặc chế tác đồ bạc,nghe những ca sĩ hát trong quán bar, hoặc không thì ngồi ở hàng hiên đọc sách.

Nhưng cuộc sống thảnh thơi ấy đối với cô mà nói,không phải là một kiểu thư giãn, trái lại còn mang đến chút lo âu lạ lùng.

Tân Khai Vũ gọi điện đến, hỏi cô chơi đủ chưa.Cô cười, “Chán lắm rồi, nhưng con không muốn về làm kẻ quấy rối”.

“Con bé này, nói kiểu gì thế! Chẳng lẽ bây giờkhông cần ở cạnh phụng dưỡng cha mẹ, mà lại thịnh hành mốt để chút không giancho cha mẹ vui à?”.

“Bố, con thật sự không quen sống chung với haingười”. Tân Thần thực thà, “Bố không thấy là có cô con gái lớn như thế ở cạnh,muốn tình tứ lãng mạn gì cũng thấy ngại ngùng hay sao?”.

Tân Khai Vũ dở cười dở mếu, “Bố con không có thúvui cấp thấp như thế chứ”.

“Nhưng nếu không có thú vui cấp thấp như vậy thìcuộc sống vô nghĩa lắm!” Tân Thần vẫn giữ cách nói chuyện thẳng thừng khôngkiêng kỵ với bố cô.

(*) Nguyên văn: Truyền thuyết klại thời Xuân Thu có Lai Tử, rất hiếu thuận, bảy mươi tuổi rồi có lúc vẫn mặcquần áo sặc sỡ, giả thành trẻ con để chọc cha mẹ cười vui. Về sau trở thànhđiển cố chỉ người con hiếu thuận với cha mẹ.

“Được rồi, con cũng chơi hơn mười ngày rồi, sắpđến kỳ nghỉ rồi đấy, sau đó du khách sẽ đông kinh khủng. Cho dù bố thích kiểuthú vui cấp thấp thì…”. Tân Khai Vũ ho một tiếng, cô nén cười, “Cũng hưởng thụđủ rồi, về thôi”.

Bạch Hồng vừa cảm kích Tân Thần chu đáo lại vừathấp thỏm không yên, sợ trong lòng Tân Thần vẫn có suy nghĩ gì đó. Cô thật sựcó phần lúng túng, không biết phải chung sống như thế nào với cô con gái rấtthân mật với bố mình, không giống tí nào với những ông bố và con gái khác, lạikhách sáo gọi mình là dì, rất lịch sự lễ phép với mọi người nhưng rõ ràng là cókhoảng cách. Sự căng thẳng của cô trở thành sự nhiệt tình chu đáo có phần quáđáng, khiến Tân Thần thực sự không thể nào có cảm giác như về nhà mình được.

Ban ngày chỉ còn mình Tân Thần ở nhà. Cứ cáchvài ngày là cô lại ra ngoài đi dạo xung quanh, còn thì gần như không đi đâu cả.Duy trì mối liên lạc với những công ty quảng cáo mà trước kia cô có làm việccho họ, thử nhận một công việc thiết kế đồ họa đơn giản, không còn bận rộn nhưtrước, tiền lương cũng có hạn nhưng đủ để giết thời gian.

Tân Khai Vũ thỉnh thoảng chỉ tiệc tùng với kháchhàng, còn lại đều về nhà đúng giờ, sau khi ăn tối xong sẽ đi tản bộ cùng BạchHồng, sau đó ngồi trên ghế sofa xem ti vi.

Tân Thần nhận ra Bạch Hồng rõ ràng rất bám TânKhai Vũ, nhìn thấy ông là mắt sáng rõ, có dáng vẻ của một cô bé si tình. Nhưngvì ngại có cô con gái riêng ở nhà nên cố làm ra vẻ đoan trang. Cô thấy buồncười nên buổi tối cố gắng ở trong phòng mình không ra ngoài. Bạch Hồng lạithỉnh thoảng đến gõ cửa, đưa ít hoa quả hoặc rủ cô cùng ra ngoài đi dạo, xem tivi.

Cô thì không phải không thích cả nhà tụ tập lạigiải trí, cũng thừa nhận là cách sống đó có thể nói rất lành mạnh. Nhưng cô cảmthấy, mình chen vào giữa thì thực sự hơi vô duyên. Cô không thích ứng nổi vớisự nhiệt tình của mẹ kế, càng không hợp được với ông bố có đời sống phong phúlại bỗng dưng trở thành người đàn ông của gia đình, ngồi trên ghế sofa xem nhữngbộ phim mì ăn liền.

Cô cảm thấy có phần tiến thoái lưỡng nan. Rangoài thuê phòng thì tất nhiên bản thân sẽ tự do tự t hơn, nhưng lại khiến mẹkế cảm thấy khó xử, mua nhà thì cô lại không thể quyết định dứt khoát sẽ nhốtđời mình mãi mãi ở nơi này.

Tân Khai Vũ cũng không thích ứng nổi. Ông khônghiểu sao đứa con gái hoạt bát cùng ông lại sống một cách trầm tĩnh như thế.

Tân Thần chỉ cười trước câu hỏi của ông, “Mấynăm nay chỉ cần không đi đâu xa thì con đều sống như thế”.

Tân Khai Vũ có vẻ tức giận, “Con gái trẻ trunglại sống như thế đúng là có lỗi. Bố đưa con vào tu viện bao giờ?”.

“Chẳng lẽ bố muốn con say khướt mơ mộng cảngày?”. Tân Thần vẫn cười.

“Ít nhất cũng phải có bạn trai”.

Nhắc đến bạn trai, Tân Thần đành khoát tay, “Bốbảo con đến thành phố xa lạ lại có bạn trai ngay, thế thì con phải đến hộp đếnbắt chuyện làm quen với người ta à?”.

Tân Khai Vũ đành bó tay với cô.

Điều mà Tân Thần chưa nói là, cô chắc chắn sẽkhông có bạn trai ở đây, cô đã quyết định không định cư lâu dài ở mảnh đất này.

Đối với một người đã sống lâu năm ở thành phốbốn mùa rõ ràng, vừa khổ vì giá lạnh mùa đông vừa khổ vì mùa hè nóng bức, khíhậu Côn Minh rất dễ chịu, không khí trong lành, hoa tươi lại rẻ lạ lùng. Thànhphố đang được xây dựng, khắp nơi bị phá dỡ, tắc đường lại có phần giống quêhương cô.

Nhưng Tân Thần vừa không thích cảm giác ở cùngngười khác, và cũng thực sự không có khao khát được định cư tại nơi này.

Trên một diễn đàn mà cô thường lên, cô nhìn thấycó người kêu gọi tập hợp đi du lịch Tây Bắc nên lập tức thấy động lòng. Xem kỹtuyến đường thì không nén được sự kinh ngạc. Hành trình ấy dài đến mức hơi khótin, bao gồm phải đi liên tục xuyên qua bốn con đường núi, xuyên qua Tam Giang,đi dọc Bính Trung Lạc, xuyên qua đoạn phía Bắc của Độc Long Giang, chuyển sangtuyến phía nam phía ngoài Mai Lý Tuyết Sơn, khe núi Nepal, hồ Lô Cô đến vịnhAden, Đạo Thành, rồi dừng lại ít nhất một tuần ở đó. Người kêu gọi đã vẽ ra sơđường đi, dự đoán phải mất khoảng bốn mươi ngày, đồng thời liệt kê ra nhữngđiểm tập trung dân cư của các dân tộc ít người, phần tinh hoa của Trà Mã CổĐạo, Nhân Mã Dịch Đạo.

Những tuyến đường đó nếu tách ra đều là nhữngnơi cô muốn đi. Có người lại bỏ công sức ra để kết hợp chúng lại với nhau,khiến cô không thể không khâm phục. Nhưng cô chưa bao giờ đi dài ngày như thếnên thấy hơi do dự. Cô bắt đầu thu thập tài liệu trên mạng, tiến hành nghiêncứu kỹ hơn.

Di động bên cạnh reo vang, Lộ Phi gọi đến. Anhgần như tối nào cũng gọi đến vào giờ này, lần nào cũng hỏi cô đang ở đâu, làmgì. Cô cũng bất giác báo cáo hành tung của mình: “Đang nghe nhạc trong quán barThúc Hà”. “Nằm trên giường đọc sách”. “Tản bộ, tối nay nhiều sao quá”. “Mưarồi, bỗng dưng thấy lạnh”. Anh cũng kể những việc mình đang làm: “Vừa ăn cơmvới khách hàng xong, mới ra khỏi khách sạn”. “Công ty trang trí vừa cho anh xembản thiết kế, cũng khá hài lòng”. “Bên này không nhìn thấy sao”. “Nhớ mặc thêmáo vào”…

Mỗi lần đặt máy xuống, cô đều có một cảm giác tựtrào. Cô hiểu rõ tấm lòng của Lộ Phi. Nếu theo sự quyết liệt khi rađi của cô thì chắc cô đã đổi số điện thoại, ngay cả cách liên lạc này cũng sẽcắt đứt hoàn toàn. Cô thậm chí đã đứng trước một cửa hàng kinh doanh điện thoạinào đó, nghe nhân viên giới thiệu về đủ loại phí điện thoại, nhưng do dự mộtlúc rồi vẫn cất chứng minh nhân dân vào. Cô chỉ tự nhủ: Nếu mày đã không định ởlại đây thì hà tất phải phí công làm việc này để làm gì.

Thực ra mày không thể từ chối sự quan tâm hỏihan như thế, cô chỉ có thể tự kiểm điểm như vậy. Sống trong một thành phố xalạ, thậm chí còn cô đơn hơn khi đi du lịch qua những vùng hoang vắng. Đặc biệtlà cô lại sống không có phương hướng thì cảm giác cô độc càng nặng nề thêm.

Họ vẫn giữ sự quan tâm hỏi han nhau mỗi ngày.

Cô không thể không nghĩ rằng. Hình như đó đã trởthành cuộc đua về lòng kiên nhẫn giữa hai người. Lộ Phi tất nhiên luôn là mộtngười vô cùng kiên nhẫn, còn cô thì chưa bao giờ nhẫn nại được lâu. Cứ giằng cothế này, cô thật sự không biết mình sẽ bất ngờ cự tuyệt tiếp tục như thế vàomột ngày nào đó nữa.

Tân Thần gửi mẫu thiết kế logo đã hoàn thànhxong cho công ty quảng cáo rồi vặn người một cái, ra ngoài rót ly nước. NgheBạch Hồng hỏi Tân Khai Vũ có dự định gì mùng một tháng mười sắp tới, cô mới sựctỉnh, cho dù yêu bố đến mức nào, chắc cô cũng không chịu nổi việc phải dínhchặt với họ trải qua một kỳ nghỉ dài dằng dặc như thế.

Tân Khai Vũ bảo: “Hay là chúng ta lái xe tới TâySong Bản Na chơi vài ngày? Anh nhờ Lão Ngô sắp xếp chỗ ở”.

Bạch Hồng vừa đồng ý thì Tân Thần đã cười nói:“Bố và dì Bạch đi đi. Con đã đăng ký tham gia du ngoạn rồi, chắc phải rời khỏiđây khoảng nửa tháng”.

Tân Khai Vũ biết sở thích của cô nên cũng khôngphản đối, chỉ dặn cô chú ý an toàn, giữ liên lạc với gia đình.

Về phòng ngủ, Tân Thần đăng ký tham gia trêndiễn đàn, mấy ngày sau đó lấy những vật dụng đi dã ngoại đã được đóng gói gửiđến đây trước mang ra sắp xếp lại, sau đó đi mua thêm những trang bị khác. Hànhtrình cực kì dài này bao gồm miền sơn cốc khô cháy, Độc Long Giang khí hậunhiệt đới mưa nhiều, và cả những vùng trắng xóa tuyết ở miền cao, những thứ cầnmang theo rất nhiều. Tuy rằng một số đoạn đường sẽ nhờ người khuân vác hoặc thồhàng, nhưng thời gian bản thân phải tự vác đồ đạc là rất dài, cần phải gọn nhẹtối đa. Có một cô gái Thượng Hải nickname là Đào Đào đã đăng ký trước cô, nênđã liên lạc với cô ngay trong diễn đàn. Hai người rất hợp nhau trên mạng, quyếtđịnh ở cùng lều, người kia mang lều theo, cô sẽ mang chiếu, những vật phẩm kháccũng cố gắng phân chia đồng đều để tránh phải mang vác quá nặng.

Ngày ba mươi tháng chín, Tân Thần từ Côn Minh điđến Lan Bình, gặp các bạn đồng hành gồm năm nam, một nữ, cùng ngồi xe đến TrungBài rồi thuê hướng dẫn viên du lịch dân tộc Lật Túc mà người bạn người bạn trênmạng đi trước đã giới thiệu, sau đó thuê xe đến thôn Nộ Đoạt, đêm đó ngủ nhờ ởủy ban thôn. Lúc Lộ Phi gọi điện đến thì Tân Thần vừa xếp xong túi ngủ trênchiếc chiếu cỏ mới tinh mà người dân trong thôn tốt bụng mang đến.

“Tiểu Thần, em đang ở nhà à?”.

“Bây giờ em đang ở thôn Nộ Đoạt huyện Trung Bài.Chuẩn bị đi du ngoạn một thời gian. Sẽ có những đoạn đường không có sóng điệnthoại. Nếu anh không gọi được cũng đừng lo”.

Trong điện thoại im phăng phắc. Hôm qua lúc Tân Thầnnói chuyện với Lộ Phi, cô không hề nhắc đến dự định sẽ đi du lịch. Gần như côđang cố ý đợi anh nổi giận, thế nhưngLộ Phi chỉ nói: “Cẩn thận nhé. Anh vẫn gọicho em mỗi ngày. Chí ít đến nơi có sóng rồi thì gửi tin nhắn cho anh, đượckhông?”.

Cô không có lý do để từ chối yêu cầu ấy, “Vâng,tạm biệt”.

Người triệu tập mọi người là Lão Trương đến từBắc Kinh, là người lang thang giang hồ điển hình, nói chuyện rất thú vị, tư duychín chắn, lúc ấy đang trò chuyện hỏi han kỹ lưỡng với dân thôn được thuê làmkhuân vác. Những người khác đến từ mọi miền đất nước, làm những ngành nghề khácnhau. Có hai chàng trai mới bắt đầu tham gia du lịch nên còn ít kinh nghiệm,trò chuyện sôi nổi, kích động khó tả. Những người khác đều dày dạn kinh nghiệm,đã đi khá nhiều nơi nên tỏ ra rất trầm tĩnh. Tân Thần và Đào Đào trò chuyện vàicâu, cô gái ấy cũng không nói nhiều, khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Tân Khai Vũ gọi đến, “Thần Tử, con không báo LộPhi biết là đi du lịch à?”. Tân Thần sững người. Tân Khai Vũ nói tiếp: “Bố đitản bộ về đã gặp cậu ta ở dưới lầu. Cậu ta vẫn còn xách hành lý, chắc đến thẳngđây từ sân bay”.

“Anh ấy cũng có nói với con là đến đâu?”.

Tân Khai Vũ cười, “Có một cô con gái xinh đẹp,bố rất hãnh diện. Không sao, cậu ta đi tìm khách sạn ở rồi. Con nên gọi điện,an ủi cậu ta đi”.

Tân Thần phì cười, “Kinh nghiệm của bố à?”.

“Phải, đàn ông rất ưa chiêu này”.

Đùa thì đùa nhưng Tân Thần không định gọi điệncho Lộ Phi. Nếu anh đã không nhắc thì cô quyết định bỏ qua. Cô biết mình cóphần khắc nghiệt, nhưng muốn từ chối mà còn đón nhận càng không phải là phongcách của cô.

Hôm sau hành trình bắt đầu. Từ thôn Nộ Đoạt đếnthôn Lão Oa phải qua ba ngọn núi, độ cao 1.000 mét so với mực nước biển, khôngcó gì khó khăn lắm, chỉ cần thể lực theo nổi là sẽ không có vấn đề gì.

Tiếp đó phong cảnh vẫn rất đẹp, nhưng đoạn đườngbắt đầu trở nên nguy hiểm, nhớp nháp bùn lầy. Ven đường vừa có những cây đào tolớn, hoa dại nở rộ, và cả những vực sâu không nhìn thấy đáy, những con kênh chảyxiết nguy hiểm, những ngọn núi trập trùng, nhìn lên có một đẹp đẽ nguy hiểm lạthường. Mỗi ngày phải đi bộ gần mười tiếng đồng hồ, cũng may chưa gặp bão tuyếtmà ai cũng sợ. Cả đoàn mất gần bốn ngày để xuyên qua núi tuyết Phúc Cổng BíchLa để đến Bính Trung Lạc, di động lúc ấy mới có sóng lại. Tân Thần gọi điện báobình an cho Tân Khai Vũ trước, sau đó gọi cho Lộ Phi, nói anh biết vị trí côđang ở hiện tại.

“Em nói anh biết hành trình cụ thể lần này đi.Ít nhất anh cũng có chuẩn bị về tâm lý, đoạn đường nào sẽ không liên lạc đượcvới em”. Giọng nói của Lộ Phi lần đầu toát lên vẻ nghiêm khắc và gấp gáp.

Tân Thần do dự, “Lát nữa em sẽ nhắn cho anh địachỉ trang web, anh lên xem nhé. Nhưng đừng sợ, thời gian và cự ly có hơi dài,đoạn đường này vất vả nhưng không nguy hiểm”.

“Phong cảnh ven đường đẹp không?”.

Tân Thần không biết vì sao anh lại hỏi câu này,“Hình dung bằng từ “đẹp” thì quá đơn giản. Thực ra có một số đoạn đường rấtchán. Rất nhiều vùng núi ngành nông nghiệp khai thác quá độ nên cảnh quan banđầu đã bị phá hoại. Nước sông Nộ Giang đục ngầu còn hơn cả Trường Giang nữa.Bính Trung Lạc cũng không phải thế ngoại đào viên như lời đồn đại, chẳng cónhiều nét đặc sắc nhân văn của các dân tộc ít người. Nhưng sau khi qua Lão Oa,địa thế nguy hiểm, thảm thực vật rất phong phú, cảnh sắc rất tráng lệ”.

Tân Thần nắm chặt di động, nhìn về ngọn núi phíaxa. Xung quanh cô tuyền một màu hoàng hôn, mặt trời lặn rồi, ráng chiều dần dầnbiến mất. Gần đó những người bạn cùng đi đang hút thuốc trò chuyện, điếu thuốcđỏ lập lòe theo động tác tay của họ. Đào Đào ở chung lều với cô đang vùi đầuvào nhắn tin liên tục, màn hình di động hắt sáng lên gương mặt nửa buồn nửa vuicủa cô nàng. Không hỏi cũng biết, nội dung của những tin nhắn ấy không chỉ làphong cảnh.

“Trước kia anh luôn phê bình văn em viết rất tệ,tư duy bát nháo, lúc nào cũng thiếu ý và chủ đề”, cô cười khẽ, “Xem ra bây giờem vẫn thế, khó khăn lắm mới ra ví dụ được, mượn vật châm biếm người, thế màvẫn không chút thuyết phục. Được thôi, chúng ta đều sống theo suy nghĩ của bảnthân là được”.

Lộ Phi mở trang web Tân Thần gửi tin nhắn sauđó, tìm ra topic kêu gọi, nhìn tuyến đường liên kết những địa danh xa lạ mangnét đặc sắc của các dân tộc thiểu số mà thẫn thờ một lúc lâu.

Hôm ba mươi tháng chín, anh đã bảo thư ký đặt vémáy bay, sau khi kết thúc công việc thì đến ngay Côn Minh, không phải địnhkhiến Tân Thần bất ngờ mà trên thực tế, anh nghĩ Tân Thần sẽ không hoan nghênhlắm sự viếng thăm của anh, nhưng Tân Thần rõ ràng không định cho anh bất cứ cơhội nào. Hôm sau, thành phố du lịch nổi tiếng Côn Minh đã đầy ắp khách tứphương đổ dồn đến, còn anh chỉ có thể quay ngược trở về.

Sau đó liên lạc qua điện thoại của Tân Thần vớianh chỉ đứt quãng. Ngày nào anh cũng gọi vào di động của cô, hầu hết chỉ nghethấy: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện nằm ngoài vùng phủ sóng, tạmthời không thể liên lạc được, xin gọi lại sau”. Tra tìm hành trình trên mạng,anh đoán chắc cô đã đến Độc Long Giang được mệnh danh “Mảnh đất trinh nữ cuốicùng”. Còn cô gọi lại cho anh, có lúc là di động, có lúc dùng điện thoại cốđịnh của khách sạn, bảo đã đến một địa danh xa lạ, thường là giọng nói có vẻrất mỏi mệt, vừa ngáp vừa ậm ừ vài câu, nói xong liền cúp máy. Đêm hôm ấy côlại hơi chuếnh choáng say, xung quanh là tiếng trò chuyện vui vẻ, còn có mộtngười đàn ông gào bài Blowingin the Wind của BobDylan, giọng khàn khàn nhưng rất hào khí.

“Anh không ngờ được đâu, ven đường mà rượu gìcũng bán cả. Bia, rượu vang, rượu nho, Whisky, rượu đào, rượu ngô, rượu kê,ừm…” Tân Thần phát ra một âm thanh quái dị gần giống tiếng nôn ọe. “Cả rượunhộng nữa, buồn nôn quá! Dù có bổ đến mấy em cũng không uống đâu”.

Anh cười nói: “Dù là rượu gì thì cũng đừng uốngnhiều quá”.

Cô bỗng trở nên nghi ngại, “Có phải hôm đó emuống say rồi làm gì quá đáng?”.

Anh nhớ lại đôi môi mềm mại, đầu lưỡi linh hoạt,cánh tay vòng chặt qua cổ anh, cơ thể khẽ run rẩy trong lòng anh, đột nhiênthấy máu như sôi lên, tim đập nhanh, giọng khàn đi, “Tóm lại, đợi em về rồi, ởbên cạnh anh thì uống bao nhiêu cũng được”.

Dấu hôn nơi hôm cổ anh dưới lớp áo ngủ màu đenbỗng hiện ra trong đầu cô, lại nghĩ đến dấu vết giống hệt vậy mà cô nhìn thấytrên người khi về nhà tắm rửa, gương mặt cô đột nhiên đỏ bừng.

Cô luôn tránh nhớ đến việc đó, nhưng lúc nàyđang say, cơ thể mệt mỏi có cảm giác bay bổng, làm sao khống chế được suy nghĩ

Cảnh đêm ấy bỗng hiện lên trước mắt cô rõ đếnkinh ngạc: Cô chủ động rướn người đến tìm kiếm nụ hôn của anh; anh đè lên cô,cùng với trọng lượng khiến cô nghẹt thở là tiếng rên rỉ nho nhỏ nhưng thỏa mãncủa cô… Cô không biết tất cả là phỏng đoán của mình sau khi say rượu, hay là kýức tiềm ẩn đã dồn đến trong lúc không thích hợp nhất. Cô đưa tay che mắt, vộivàng cúp máy.

Lộ Phi lại vạch một dấu trên bản đồ đường đi màanh đã in ra. Cô đã ra khỏi Độc Long Giang, đến Khổng Đang. Theo kế hoạch thìsau đó sẽ xuyên qua Ma Tất Lạc. Đó là một dải đất dài khoảng hai mươi kilomet,đi theo thượng lưu sông, cơ bản không có dấu vết đường đi, khí hậu nhiệt đớimưa nhiều, nhiều rắn và đỉa. Sau đó sẽ đến Ngưu Bằng thuộc Tây Tạng, bắt đầuchuyển sang tuyến nam phía ngoài của Mai Lý Tuyết Sơn. Mùa này ở đó đã bắt đầucó gió tuyết.

Công việc của anh còn bận rộn hơn anh nghĩ, mộtmặt phải đưa việc đầu tư của công ty vào quỹ đạo, mặt khác phải liên tục tiếpxúc các thế lực từ các nơi giới thiệu đến để giành khách hàng đầu tư. Bước đầutiên anh làm là nghiên cứu phân tích kỹ về chức năng của bộ phận tiếp thị, chỉđịnh chuyên viên tiến hành nghiên cứu về phương pháp khống chế rủi ro và lợiích đầu tư của hệ thống đối với tất cả các hạng mục. Công ty trước kia hầu nhưhoàn toàn bỏ qua mặt này, anh đành phải tiêu tốn thời gian cho nó.

Thế nhưng công việc bận rộn nặng nề thế nào cũngkhông thể cởi bỏ mối lo của anh. Những tài liệu về chuyến đi mà anh thu thậpđược mỗi lúc một tỉ mỉ, tuyến đường dài dằng dặc đó cũng mỗi lúc một rõ rànghơn trong đầu anh.

Khi Tân Thần gọi điện thoại về từ thôn A Bính,anh thở phào, “Cuối tháng chín là phải xuyên núi rồi, bây giờ chắc cũng khôngcó mấy người. Ở đó có những ngôi nhà kiểu Tạng, có thể không cần cắm trại ngoàitrời nữa. Còn sàn nhảy, nếu không quá mệt thì đi thư giãn một chút”.

Tân Thần sững sờ, rồi cười, “Ha, anh nghiên cứucòn đầy đủ hơn em nữa”.

Đó là lần đầu họ liên lạc lại sau hôm Tân Thầnchuếnh choáng say.

Tân Thần gọi cho bố cô trước. Tân Khai Vũ bảo:“Bác con giận dữ lắm, mắng bố không nên để mặc cho con đi những nơi nguy hiểm”.

“Không nguy hiểm lắm ạ, cho dù thời gian có hơidài một chút. Con sẽ gọi điện ngay cho bác”.

Cô gọi vào di động của Tân Khai Minh, quả nhiên giọngbác cô rất nghiêm khắc, “Con gái một thân một mình, dù ra nước ngoài chơi thìbác vẫn hiểu được. Tại sao cứ phải đi những chỗ đó?”.

Tân Thần cười nói: “Bác ơi, đừng giận nữa. Đi cùng concòn có một cô gái, là nhân viên của một công ty nước ngoài ở Thượng Hải, rất antoàn”.

“Ông bố vô trách nhiệm của con không nói rõ đượclà con đi đâu. Nếu không được Lộ Phi giải thích thì bác thật không biết con đãđiên đến mức nào rồi”.

Tân Thần đành nũng nịu, “Bác à, không có việc gì thậtmà. Ở đây vừa có điện thoại, vừa có tiệm tạp hóa, có thể mua được cả coca nữa.Đúng rồi, cả sàn nhảy cũng có. Không phải nơi cách biệt thế giới gì đâu”.

“Tóm lại con phải nhanh chóng ra khỏi Tây Tạngvề lại địa phận của Vân Nam, đừng dừng lại lâu trên núi tuyết nữa. Lỡ gặp bãotuyết thì không phải chuyện đùa đâu”.

Tân Thần vâng dạ lia lịa.

“Ngâm chân một lúc đi. Nếu tiện thì hơ lửa chokhô giày và lều bạt”. Lộ Phi khẽ khuyên nhủ, “Tốt nhất là tự nấu cơm ăn”.

Tân Thần cười thành tiếng, “Chẳng lẽ anh cũng đọc thấytruyền thuyết ấy?”

Thôn A Bính là nơi bắt buộc phải đi qua khi chuyểnnúi, nghe nói trước kia nơi này có phong tục “chơi ngải”. Người mộ đạo Tây Tạngcó lưu truyền một câu: Chết đói cũng không ăn cơm A Bính.

“Những chuyện khác anh không lo, anh chỉ sợ cóngười chơi ngải với em rồi em không chịu về nữa”. Lộ Phi cũng cười nói, “Nhưngkhông sao, em không về thì anh sẽ đến đó tìm em”.

“Nếu loại ngải mà em trúng có thể khiến em quênhết chuyện cũ thì sao?”.

Lộ Phi rõ ràng không thích thú với câu đùa đó lắm, chỉnói gọn, “Vậy anh sẽ đến trước mặt em giới thiệu bản thân lại từ đầu”.

Cô chỉ thấy trái tim mình như vỏ trứng bị gõ một cái,xuất hiện một vết nứt. Cô không biết vết nứt sau đó có dẫn đến nhiều vết nứtkhác, và sự quyết tâm của cô có bị sup đổ hay không.