Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa

Chương 15: Thời gian là tôn giáo của tôi



Tôi thì vẫn muốn cứ thẳng thắn như thếmãi, nhưng tôi đã trưởng thành một cách đáng thương, bỗng dưng có thể tha thứcho tất cả, đương nhiên cũng không cách nào yêu hận cuồng nhiệt như trước nữa.

Đó là nhà thờ chính thống duy nhất của giáo hội củathành phố này, được xây vào thời kỳ đầu Dân quốc, ẩn trong khu dân cư tạp nham.Sau khi Nga kiều rời đi, nhà thờ dần dần bị bỏ hoang. Một công ty tổ chức tiệccưới đã thuê lại, tu sửa thành nhà thờ hôn lễ kiểu Tây.

Lâm Lạc Thanh dựng giá đỡ, từ góc này sẽ chụp đượcphong cách kiến trúc Nga. Cậu thấy hơi tiếc nuối. Nhà thờ này rất đặc sắc,nhưng bị tu sửa màu mè quá tầm thường, đã không còn lại nét xưa cũ, có điều cònhơn là bị người ta bỏ hoang rồi sụp đổ.

Cậu thu dọn giá đỡ rồi vào trong, chỉ thấy bốn bứctường và trần nhà đều lắp cửa kính, trong suốt và sáng rực. Tân Thần đang ngồiở hàng ghế cuối, thẫn thờ nhìn thập tự giá trước mặt.

Lâm Lạc Thanh đặt túi nhiếp ảnh sang một bên rồi ngồixuống cạnh cô, “Đang nghĩ gì thế, Hợp Hoan?”.

“Sau khi trở về từ Tần Lĩnh, công việc đầu tiên tìmđược là trợ lý trong một studio, hôm đầu tiên đi làm là đến đây chụp ảnh cướicho một đôi vợ chồng. Hôm đó cũng rất nóng, cha xứ chủ trì nghi thức cứ giảngmãi về Chúa Jesu, lớp trang điểm của cô dâu sắp nhòe hết rồi”. Tân Thần mỉmcười, “Haizz, không biết vì sao mà ngồi đây lại nhớ đến cảnh hôm đó”.

Lúc đó Tân Thần đã nằm lại trong bệnh viện gần một tuầnở Tây An, sau đó cố chấp đòi ra viện để mua vé tàu về nhà. Gọi điện báo với bácđã trở về bình an, sau đ nằm ở nhà trọn một ngày,uể oải không muốn ăn gì cũng không muốn nhúc nhích. Đến lúc chạng vạng, bên nhàhàng xóm thoảng đến mùi thức ăn nhưng lại khiến cô thấy buồn nôn hơn. Cô nghĩ,bị nhốt ở rừng sâu, uống nước mưa và cố nuốt thứ bánh khô khốc, nằm trong bệnhviện ăn cơm ở nhà ăn cũng không có phản ứng này, đúng là kỳ lạ.

Cuối cùng cô vẫn ra lệnh cho mình bò dậy, đến gần cửasổ nhìn ra ngoài. Khu nhà cũ kỹ này không hề nhả khói, nhà bếp tất cả đều dùngbếp húp khói từng một thời thịnh hành trong thành phố, chẳng qua là đẩy bệ cửasổ nhà bếp ra một tí, đặt bếp than lên, máy hút khói đặt trên cửa sổ nhả mùidầu mỡ ra ngoài, phía dưới mỗi chiếc máy hút khói đó đều có vệt dầu mỡ loangdài. Đến lúc nấu cơm, đủ mọi mùi vị hỗn tạp, tiếng xào nấu vang vọng. Tân Thầnhơi ngẩng lên, chỉ thấy đàn bồ câu mà ông Lã cho ăn đang bay qua. Chúng bay đảotừng vòng, lướt qua tầm mắt cô gần như với cùng một góc độ.

Đó là cảnh mà cô đã nhìn thấy từ nhỏ - trở về từ TầnLĩnh, nơi tráng lệ nhưng cũng đầy nguy hiểm, khung cảnh tầm thường ấy cũng cómột ý vị khác hẳn. Nhớ lại hôm qua hứa hẹn với bác trong điện thoại, cô cốgượng dậy, quay xuống lầu mua thức ăn.

Hôm sau Tân Thần bắt đầu tìm việc làm, chấp nhận nơiđầu tiên tuyển dụng cô gần như không kén chọn gì. Tất nhiên đó cũng là côngviệc mà cô đã quen khi làm thêm từ thời đại học, theo nhiếp ảnh gia, không cầnanh ta chỉ dẫn cũng biết dựng bảng phản quang, hoặc cùng trợ lý trang điểmtrang điểm cấp tốc cho cô dâu.

Lúc đó ngôi nhà thờ này vừa tu sửa lại, màu sắc cònrực rỡ hơn bây giờ, khắp nơi là những chậu hoa hồng nở rộ, tràn ngập không khíhạnh phúc. Cặp vợ chồng ấy không biết có theo Đạo hay không nhưng vẫn theo nghithức hôn lễ kiểu Tây. Cha xứ cũng rất cố gắng, giảng giải dài dòng về hôn nhân,ví dụ không nên kết hôn chỉ vì bồng bột nhất thời, cố gắng vun đắp để bản thântrở thành người bạn đời tốt, hiểu rõ mục tiêu cuộc đời, lĩnh hội ý chỉ của thầnthánh… Tiếng nói vang vọng của ông trong nhà thờ khiến mọi người tấm tắc, khôngkhí vô cùng trang nghiêm. Nhưng Tân Thần chỉ cảm thấy mệt mỏi. Cô không biết làdo sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn, hay do thời tiết nóng nực, nhà thờ đầynhững sắc màu chói chang, cộng thêm âm giọng vang vọng khiến cô thấy rất khó

Cuối cùng cha sứ đã chuyển hướng đến cô dâu chú rể,bảo họ cùng trao nhẫn cưới. Cô bỗng thấy không thể chịu đựng được nữa. Giao lạitấm phản quang cho đồng nghiệp, ngồi ở dãy ghế cuối cùng, nhìn từ xa cô dâu xúcđộng đến mức rơi nước mắt và quan khách đang vỗ tay, nghĩ đến chuyện sau nàyphải thường xuyên theo dõi cảnh đó, cô bỗng thấy không lạnh mà run, gần nhưkiệt sức.

Tất nhiên là cô đã nghĩ hơi quá, những người chọn nhàthờ ấy làm lễ cưới không nhiều. Và khả năng xử lý hình ảnh của cô đã nhanhchóng giúp cô chiếm được vị trí chế tác hậu kỳ, không cần phải đi theo nhiếpảnh gia để thấy những cảnh cô không thích. Bây giờ nghĩ lại, chỉ thấy phản ứngkhi đó đúng là nực cười, “Tôi còn nghĩ, sau này nếu có thể không cần đến đâythì tuyệt đối không đến. Nhưng hôm nay ngồi ở chỗ trước kia, lại cảm thấy bìnhan lắm. Kỳ lạ thật!”.

Lâm Lạc Thanh cũng cười, “Chị theo tôn giáo nào?”.

Tân Thần lắc đầu, đáp: “Không. Có lúc tôi cũng nghĩ,nếu tôi có tín ngưỡng, thì có phải càng dễ dàng khiến nội tâm bình thản hơnkhông”.

“Chị đã bình thản lắm rồi, Hợp Hoan, bình thản đến mứckhông giống với độ tuổi này”. Lâm Lạc Thanh mỉm cười nhìn cô, “Lúc ở núi TháiBạch, điều đó đã khiến tôi có ấn tượng rất sâu sắc”.

“Tôi giả vờ đấy. Lạc Thanh, thực ra tôi rất sợ, nhưngtôi càng sợ rằng nỗi sợ hãi của tôi mà biểu hiện ra ngoài sẽ khiến cho cậukhiếp hãi, hoặc sẽ bó buộc cậu, khiến cậu từ bỏ cơ hội được sống - dù sao lúcđó cậu vẫn là một cậu bé mà”.

“Lại nữa rồi. Lúc đó tôi gần hai mươi rồi, không phảicậu bé”.

Tân Thần cười to, “Được thôi, cậu bé, cậu không phảilà cậu bé”.

Lâm Lạc Thanh cười bất lực, quay sang nhìn cô, “HợpHoan, không cần giả vờ trước mặt tôi, đặc biệt là bây giờ, không cần phải tỏ ravui vẻ”.

Tân Thần tỏ vẻ lạ lùng, “Lạc Thanh, đối với cậu, tôichẳng có gì phải giả vờ. Bây giờ tôi thật sự là không có gì để không vui cả. Cóđiều, nếu cậu đã nói thế thì,” Cô ngả đầu vào vai cậu, “Cho tôi dựa một tí.Không biết tại sao mà thấy mệt quá, còn mệt hơn khi leo núi liên tục sáu tiếngđồng hồ

Trên núi Thái Bạch, hai người ngồi trong lều. Bênngoài mưa vừa tạnh, khắp nơi bao phủ một làn sương mỏng, Lâm Lạc Thanh lại từchối đề nghị cậu đi trước một mình của Tân Thần, cô trầm tư một lúc lâu, cũngngả đầu vào vai cậu như thế, nhưng lại lập tức ngẩng lên, hỏi có động vào vếtthương của cậu không. Nhớ lại chuyện cũ, Lâm Lạc Thanh mỉm cười.

“Tại sao lại mệt, vì Lộ Phi ư?”. Cậu khẽ hỏi.

Tân Thần cười buồn, “Này, tại sao ai cũng đoán rằngtôi có liên quan đến anh ấy?”.

“Lộ Phi yêu chị, Hợp Hoan ạ. Mấy tháng trước anh ấy điMỹ công tác, cùng chú họ tôi đến ký túc của tôi, sau khi thấy ảnh của chị mớibiết chị đã gặp nạn. Lúc đó anh ấy cũng quay về đây tìm chị, hai người chỉ làbỏ lỡ nhau mà thôi”.

“Anh ấy nói thế với cậu à? Nhưng đó căn bản không phảilà bỏ lỡ. Chúng tôi đã đi trên những con đường khác nhau, có gặp lại cũng vônghĩa thôi”.

“Thế là chị cố ý tham gia đi thám hiểm, chỉ vì muốntrốn tránh anh ấy?”.

“Trời a, cậu nghĩ thế à! Mong rằng anh ấy cũng khôngsuy đoán như thế. Không, Lạc Thanh, tôi không đến nỗi vì trốn tránh một ai đóđể đến nỗi suýt nữa mất mạng như vậy. Như thế thật ủy mị đến mức nực cười, đừngnói là còn liên lụy đến cậu. Trước kia tôi luôn cứng đầu, nhưng thật sự khôngbướng bỉnh đến mức xem nhẹ tính mạng của mình và người khác. Chỉ vì quãng thờigian đó tâm trạng của tôi rất xấu, chán ghét công việc, lại thêm không muốn gặpanh ấy nên chuẩn bị tìm nơi nào đó để thư giãn, sai lầm duy nhất chính là khôngchuẩn bị kỹ”.

“Trên núi Thái Bạch, chị sốt cao rồi hôn mê, khi đóluôn gọi tên anh ấy, bảo anh ấy đừng đi. Hợp Hoan, đừng lừa dối bản thân nữa”.

Tân Thần đột ngột ngồi thẳng dậy, quay sang nhìn LâmLạc Thanh chằm chằm, “Thật ư?” Thấy vẻ chắc chắn của cậu, cô cắn môi, nghĩ ngợihồi lâu mới cười khổ, “Tôi thì lại không biết, bệnh thảm hại quá mà”. Cô bỗngnhận ra điều gì đó, đưa tay lên bịt miệng, “Chắc cậu không nói cả chuyện nàyvới Lộ Phi đấy chứ?”.

Lâm Lạc Thanh cười nói: “Tôi đã nói mất rồi. Anh ấy cứhỏi kỹ tình hình lúc đó, vậy tốt thôi, nếu là anh ấy phụ bạc chị thì đáng đời,để anh ấy bị lương tâm cắn rứt đi”.

Vẻ mặt Tân Thần thay đổi vô định, một lúc sau mới nhúnvai, “Lạc Thanh, tôi và anh ấy không phải diễn phim dài tập, không ai phụ bạcai cả. Chẳng qua là anh ấy muốn đi du học, tôi nói chia tay, sau đó đường ainấy đi, rất bình thường. Sự hiểu lầm này buồn cười quá. Chẳng trách anh ấy cứnhìn tôi với vẻ hổ thẹn và hối hận. Mong rằng anh ấy không vì thế mà bỏ rơi bạngái. Tôi không gánh vác nổi trách nhiệm đó đâu”.

“Chị không yêu anh ấy nữa à?”.

“Lạc Thanh, lúc cậu mười lăm tuổi có từng yêu aichưa?”.

Lâm Lạc Thanh nghĩ ngợi vẻ nghiêm túc, “Tôi dậy thìkhá muộn, năm mười lăm tuổi vẫn còn ngây thơ lắm. Có người viết thư tình chotôi, tôi cũng có thiện cảm mơ hồ với một cô gái, có điều hình như không phảitình yêu”.

“Năm mười lăm đến mười tám tuổi, tôi yêu một người,yêu đến nỗi không nỡ chia tay, chỉ mong muốn chiếm hữu anh ấy, bất chấp tất cả.Đến cuối cùng mới biết rõ không giữ được anh ấy, cũng không muốn tỏ vẻ rộnglượng để lại hồi ức tốt đẹp cho anh ấy”. Cô cười khẽ, “Bây giờ nghĩ lại suynghĩ hung tợn ấy, chính tôi cũng thấy kỳ lạ. Không hiểu nổi tại sao lại ngâythơ cho rằng người khác sẽ thay đổi kế hoạch cuộc đời vì tôi cơ chứ”.

“Nhưng theo tôi thấy, thay đổi kế hoạch vì người mìnhyêu mới là lựa chọn sáng suốt. Cho dù là công việc hay học tập, làm sao quantrọng bằng người yêu được”.

“Cậu xem, tôi vẫn phải gọi cậu là cậu bé thôi. Suynghĩ của cậu giống hệt tôi lúc mười bảy tuổi”.

“Trưởng thành thì có nghĩa là phải học cách đánh đổitình yêu ư? Tôi thấy trưởng thành như thế thật quá đáng thương”.

“Đúng thế. Tôi thì vẫn muốn cứ thẳng thắn như thế mãi,nhưng tôi đã trưởng thành một cách đáng thương, bỗng dưng có thể tha thứ chotất cả, đương nhiên cũng không cách nào yêu hận cuồng nhiệt như trước nữa”.

“Hợp Hoan, tôi mong chị vui vẻ, đừng chìm đắm vào hồiức không dứt ra được, chỉ tự làm khổ mình thôi”.

“Hồi ức rất quan trọng với tôi. Không cóồi ức đó, cũngnhư tôi đã sống lãng phí trong một quãng thời gian nào đó vậy. Nhưng cậu yêntâm, tôi phân biệt hồi ức và hiện thực rất rõ ràng. Có lẽ có một dạo tôi vẫncòn hoang tưởng rất buồn cười, cũng may chí ít là ba năm trước, tôi đã hoàn toànhiểu rõ”. Tân Thần nhìn về phía thập tự giá, cười nói, “Cảm ơn thời gian vạnnăng. Đối với tôi, thời gian chính là tôn giáo của tôi”.

“Chị quyết định không để hồi ức ràng buộc là tốt.Nhưng Hợp Hoan, tại sao tôi lại thấy thê lương quá vậy?”.

Tân Thần quay lại, thấy ánh nắng từ trên mái vòm congcủa nhà thờ chiếu thẳng xuống, gương mặt trẻ trung của Lâm Lạc Thanh rất đẹptrai, ánh mắt sáng rỡ và trong trẻo, tràn ngập vẻ quan tâm. Cô cười, đưa mộttay lên sờ mái tóc lấp lánh ánh sáng như ngọc đen. Lâm Lạc Thanh tránh né, chụplấy tay cô, vờ tỏ vẻ giận dữ, “Lại ỷ là đàn chị rồi lợi dụng tôi à”.

Tân Thần cười, dựa vào lưng ghế, “Cô gái nào yêu cậuvà được cậu yêu nhất định sẽ rất hạnh phúc. Lạc Thanh, tôi ghen tị với may mắncủa cô ấy đấy”.

Lâm Lạc Thanh nhìn cô, cũng cười, vẫn nắm chặt tay cô,“Chị đang nói với tôi là chị sẽ không yêu tôi phải không?”.

“Cậu là người bạn mà tôi tin tưởng nhất, Lạc Thanh.Tôi trân trọng tình bạn của chúng ta, nên mới không hủy hoại nó bằng thứ yếuớt, dễ biến chất như tình yêu”.

“Này, tôi vẫn chưa bắt đầu yêu một ai mà chị đã nói vềtình yêu kinh khủng như vậy rồi”.

“Yêu một người là chuyện rất tốt đẹp, Lạc Thanh, đángđể câu thử đấy”. Tân Thần ngẩng đầu nhìn mái vòm của nhà thờ, ánh nắng chiếuxuống khiến cô hơi nheo mắt lại, “Có điều yêu một ai đó thì cần có khả năngyêu. Chắc tôi không còn khả năng đó nữa. Tôi có thể yêu đương tạm với một ngườiyêu cầu không cao, để tìm kiếm chút niềm vui. Nhưng nếu bám lấy cậu đòi tìnhyêu, thì còn đê tiện hơn lúc kéo tay cậu, không cho cậu đi tìm kiếm cơ hội sốngsót ở núi Thái Bạch ấy”.

“Chị nói kiểu gì thế?”. Lâm Lạc Thanh lạ lùng, “Mớihai lăm tuổi đã nói mình không còn khả năng yêu. Tất cả đều vẫn còn khả năng.Đừng vội đoán chắc cuộc sống tương lai của mình như thế”.

Tân Thần rút tay ra, vặn người một cái rồi đứng dậy,cười bảo, “Câu đó phải để tôi nói với cậu mới đúng, cậu bn trẻ ạ. Đúng, chúngta đừng vội đoán chắc về tương lai. Lạc Thanh, đặc biệt là cậu, cứ tận hưởngcuộc sống đi”.

Hai người ra ngoài, chụp thêm vài kiến trúc khác. Ánhchiều dần buông, họ thả bộ về nhà. Không ngờ khu chung cư chiều tối rồi vẫn cònnáo nhiệt, những người tan sở về nhà cũng tham gia bàn tán, có người bức xúcnói huyên thuyên, có người chụm đầu xì xầm to nhỏ. Cảnh tượng ấy hai mươi mấynăm nay Tân Thần chưa bao giờ thấy. Họ đang định xuyên qua đám người để vàotrong, thì một người phụ nữ trung niên mạp mạp gọi Tân Thần lại, “Ôi, cháu làchủ hộ ở tầng năm của tòa nhà kia đúng không? Đến đây ký tên trên đơn này đi.Chúng ta cùng yêu cầu bồi thường cao hơn”.

Tân Thần chỉ liếc sơ qua nội dung rồi ký tên và số nhàmình lên, quay lại ra hiệu cho Lâm Lạc Thanh vào trong về nhà nhanh nhanh.

“Chị định đấu tranh cùng bọn họ đấy à? Nghe nói nhữnghộ bám rễ trong nước bây giờ đều rất ghê gớm, thủ đoạn vô cùng tinh vi”. LâmLạc Thanh đặt túi máy ảnh xuống, không tỏ ra buồn phiền chút nào cho dự án dotập đoàn Hạo Thiên của chú cậu khai thác, mà lại cảm thấy chuyện này rất thúvị.

Tân Thần lắc đầu. Cô không định lần khần ở đây mãi,“Tôi định đợi mức bồi thường được xác định, chỉ cần không thấp quá thì tôi sẽđồng ý ngay”.

“Vậy chị còn ký tên ủng hộ họ?”. Lâm Lạc Thanh ngạcnhiên. Cậu ít nhiều cũng có tính cách người nước ngoài, không rõ lắm vì sao TânThần lại ký tên cho vui như vậy.

“Tôi không ký thì dì ấy sẽ kéo lại nói mãi không thôi.Hơn nữa tôi thực sự ủng hộ họ cố gắng đòi được tiền bồi thường cao hơn mà. Chỉlà tôi không định phí hoài ở đây thêm nữa”.

Lâm Lạc Thanh nhìn cô chăm chú, “Hợp Hoan, có phải chịmuốn rời khỏi thành phố này thật nhanh không?”.

“Không gấp. Chưa lấy được tiền thì tôi không đi đâucả. Hơn nữa tuần sau cậu về Mỹ rồi đúng không? Tôi chắc chắn sẽ tiễn cậu rồimới đi”.

“Lại vòng vo tam quốc với tôi rồi”.

“Này, đừng có khoe khoang thành ngữ với tôi. Tôi thậtkhông hiểu nổi, lần nào trả lời nghiêm túc thì mọi người đều cho là tôi trả lờicho có. Chẳng lẽ tôi không được ai tin tưởng thế Lạc Thanh, kế hoạch của tôirất rõ ràng. Bắt đầu từ bây giờ, sẽ không nhận công việc phải mất nhiều thờigian nữa, tranh thủ đi làm hộ chiếu; chỉ cần bắt đầu trả tiền bồi thường phá dỡthì tôi sẽ xử lý những thứ không cần thiết, tặng được thì tặng bán được thìbán; đến khi có tiền rồi sẽ đến Côn Minh ở một thời gian trước, đi quanh khuvực đó, tiện thể xem có công việc gì không. Nếu chúng ta không có kế hoạch nàokhác thì năm sau gặp nhau ở Tiệp Khắc nhá”.

Cô nói rất tường tận, Lâm Lạc Thanh cười vui vẻ, “HợpHoan, vậy chúng ta hẹn nhau thế nhé”.

Di động của Tân Thần reo vang, cô cầm lên xem rồi nghemáy, “Chào anh, Húc Quân”. Một lúc sau, cô thờ ơ nói, “Không, hôm khác hẵngtính, hôm nay em mệt rồi”.

Nghiêm Húc Quân tắt điện thoại, thấy Tân Địch cườinhạt thì phì cười, “Muốn nói gì thì cậu cứ nói đi”.

“Lão Nghiêm à, nếu bây giờ em lại dặn anh là đừng đụngđến Thần Tử nhà em, thì hoàn toàn là muốn tốt cho anh thôi. Anh già cả rồi, làmsao mà đau lòng nổi nữa”.

“Này, anh chỉ mời cô ấy đi ăn thôi mà. Năm xưa anhmuốn theo đuổi cô ấy thật, tiếc là vừa để lộ ý định thôi đã bị em tát nước vàomặt. Nếu không phải em ngăn cản thì Tân Thần đã là bạn gái anh từ lâu rồi, hạianh cư bơ vơ bao năm nay”.

Phục vụ đang mang từng phần thức ăn họ gọi lên, TânĐịch xỉa vào món bít tết tiêu đen trước mặt, hừ mũi, “Thôi cái ý nghĩ vớ vẩncủa anh đi. Anh mà cũng đòi cưa được em gái em à?”.

Đới Duy Phàm nín cười, vỗ vai Nghiêm Húc Quân, đangđịnh nói thì A Ken đã cười bảo: “Sandy cuồng em gái lắm, có niềm tin vô hạn vớiem họ cô ấy đấy”.

Tân Địch trừng mắt với họ rồi cũng cười, thừa nhậnmình đã thiên vị Tân Thần ở một mức độ nào đó. Đới Duy Phàm cười hì hì nhìn cô,“Yên tâm, Tân Thần nhà em cũng cuồng chị gái lắm, ban ngày còn nói với anh, dùanh có trong sạch cũng chưa chắc cưa được em. Hai chị em của em sao mà nóigiống nhau thế, thật là ăn ý”.

Ba người đàn ông cùng cười to, Nghiêm Húc Quân vỗ vaiĐới Duy Phàm, “Lão Đới à Lão Đới, tiêu cậu rồi. Dám theo đuổi Tân Địch, cứ đợihúc đến sưng đầu đi”.

Tân Địch dù tỏ ra thờ ơ thế nào cũng tránh khỏi đỏmặt, cầm dao nĩa để cắt bít tết, xấu hổ bảo: “Chưa bao giờ thấy đàn ông nàonhiều chuyện như các anh”.

Đùa thì đùa, nhưng cơm ăn xong, mọi người lại bắt đầulàm việc, hoàn toàn chìm đắm vào nó. Bận đến khi quán đóng cửa, xem như đã xácđịnh xong phần khung của bộ album này, tuy đã quen thức đêm nhưng ai cũng tỏ vẻmệt mỏi. Ra khỏi Hoa viên Tứ Nguyệt, A Ken và Nghiêm Húc Quân lên taxi, Đới DuyPhàm đưa Tân Địch đến chỗ anh đậu xe. Trên phố, người đi lại đã thưa thớt.

Gần cuối tháng tám, gió đêm đã se se lạnh. Đới DuyPhàm không biết đã nắm lấy tay cô tự lúc nào. Đi trên con phố vắng vẻ vào lúcđêm khuya, bên cạnh có một người đàn ông cao lớn, ngắm anh sải những bước tựtin, duy trì một nhịp đọ với mình, Tân Địch nghĩ, không biết trạng thái bìnhlặng và vui tươi này có thể được xem là đang yêu không, dù sao thì hình nhưcũng không tệ. Nhưng ngay cả điều đó mà cũng không thể xác định, cô lại tự châmbiếm, như thế mấy lần yêu đương trước đó đều hóa công cốc, hồi ức và trảinghiệm không còn lại là bao, bây giờ những thứ còn nhớ được thật quá ít ỏi.

“Đang nghĩ gì thế?”.

“Đới Duy Phàm, anh yêu một người lâu nhất là baolâu?”.

Đới Duy Phàm nhìn Tân Địch, không tránh khỏi vẻ cảnhgiác, cảm thấy câu hỏi đó quả thực là một cái bẫy. Nếu anh nói chưa bao giờ yêuai dài lâu thì tất nhiên sẽ có vẻ như anh bạc tình bạc nghĩa, lại thêm quá khứkhông tốt đẹp trước kia, có thể sẽ bị đá bay ngay, nhưng nếu dệt nên một ví dụtình cảm sâu sắc thì anh không làm nổi, hơn nữa hậu quả khó lường. Theo nhữnggì anh biết, con gái khi tình đang nồng sẽ không tránh khỏi so đo với chuyệncũ, đến lúc đó Tân Địch lại truy hỏi “Nếu anh đã yêu cô ấy như vậy thì sao lạichia tay?”, “Bây giờ anh còn nhớ cô ấy không?”, thế thì anh chết quách đi chorồi.

Chưa đợi anh suy nghĩ xong, Tân Địch đã thở dài, “Chắcanh sẽ không yêu ai đó lâu dài đâu. Haizz! Như thế cũng tốt, tình cảm mà rắcrối thì thật khiến người ta sợ hãi”.

Đới Duy Phàm chẳng hiểu mô tê gì, “Ai bảo yêu thì nhấtđịnh sẽ rắc rối! Rõ ràng có thể là chuyện rất vui vẻ mà”.

Điều mà Tân Địch nghĩ đến lúc này lại là cảnh banchiều. Lộ Phi bạn cô, trên gương mặt xưa nay luôn trầm tĩnh lại có vẻ bất lựcmệt mỏi; Kỷ Nhược Lịch cố gắng giữ vẻ bình thản và lịch sự, nhưng nhìn là biếtngay cô ta chỉ đang che giấu phẫn nộ và bực bội; còn Tân Thần, trông thì như khôngcó việc gì, nhưng rõ ràng đã trải qua chuyện mà cô không muốn ai biết. Họ có lẽđã yêu rất lâu, nhưng bây giờ đều không thể nói là vui vẻ được.

Cô cúi đầu, chỉ thấy đèn đường kéo dài bóng cô và ĐớiDuy Phàm ra phía sau, rồi một lúc nào đó lại đẩy về phía trước. Giày cao gót côđi gõ trên hè phố rất nhịp nhàng, phát ra âm thanh nhỏ nhưng rõ ràng. Thỉnhthoảng một chiếc xe vội vã lướt qua, càng tăng thêm cảm giác hoang mang trongđêm yên tĩnh.

Đới Duy Phàm quay nhìn cô, thắc mắc về sự trầm tư độtngột của Tân Địch, nhưng cũng biết ít nhiều rằng câu hỏi lúc nãy không phải làđịnh thăm dò về tình sử quá khứ của anh, mà lúc này hồn phách cô đang chu dutận đâu đâu, e rằng đã quên luôn có anh ở cạnh. Hai người đã đến chỗ anh đậuxe, Tân Địch lơ đãng tiến đến ghế phụ, đột nhiên anh đưa tay kéo cô vào lòng.

Tân Địch va vào cơ thể săn chắc của anh, mới hoàn hồnlại. Cô ngẩng lên, chỉ thấy ánh đèn xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống gương mặt đẹptrai trước mắt cô, sống mũi cao thẳng của anh càng rõ, mỗi một đường nét đềumang một vẻ quyến rũ khó tả. Anh từ từ cúi xuống, đôi môi ép lên môi cô, cánhtay đặt trên eo cô kéo cô áp sát vào cơ thể anh hơn nữa.

Đó là nụ hôn đầu từ sau lần say rượu ở Hồng Kông, ĐớiDuy Phàm tách đôi môi và hàm răng của cô ra, tiến vào bên trong. Tân Địch chỉcảm thấy tim đập thình thịch, cảm giác toàn thân tê liệt, chỉ nghĩ rằng, phảnứng cơ thể lại bại dưới tay anh một cách chân thực như thế, đúng là nguy hiểm!Cảm giác váng vất do đại não thiếu không khí khiến cô muốn bảo anh ngừng lại,nhưng lại có phần không nỡ. Không cho cô nghĩ nhiều, nụ hôn của anh mỗi lúc mộtsâu, mãnh liệt và say đắm. Cô đáp lại, không còn chú ý việc gì khác nữa.

Anh rời khỏi môi cô, hôn xuống cổ rồi kề sát tai cô:“Đến chỗ anh hay chỗ em?”.

Tim cô đang đập cuồng loạn, nhất thời không rõ câu đólà ý gì, chỉ ậm ừ “ừm” một tiếng. Đới Duy Phàm lấy chìa khóa bấm mở cửa xe,tiếng “tít tít” vang lên rất rõ trong đêm khuya thanh vắng, lúc ấy cô mới sựctỉnh, hiểu ra Đới Duy Phàm đang đề nghị điều gì, vội vã lắc đầu, “Không. Nhà aingười nấy về, mẹ ai người nấy ôm”.

Mặt cô nóng bừng bừng, thần trí như đang mê loạn nhưnglại nói câu đó ra. Đới Duy Phàm tức đến nỗi phì cười, cánh tay xiết chặt cô mộtlúc, nheo mắt nhìn cô, “Sợ

Qua làn áo mỏng, dựa vào người anh, anh vòng tay ômlấy cô một cách cuồng nhiệt, khiến đầu óc cô hoàn toàn rối loạn. Một lúc sau,cô đưa tay chống vào vòm ngực chắc nịch của anh, “Anh cũng có lúc chạy trốntrước trận tiễn mà”.

Đới Duy Phàm bị nói trúng chỗ đau, tỏ vẻ ngượng ngùng,“Quên chuyện đó đi, chúng ta bắt đầu lại”.

“Bây giờ chúng ta đang làm việc cùng nhau, em khôngmuốn công tư bất phân”.

Lý do đó quá chính đáng khiến Đới Duy Phàm nghẹn lời.Anh vẫn biết sự nghiêm túc của Tân Địch trong công việc. Chẳng qua chỉ hợp tácchụp một album, nhà thiết kế xác định trang phục và ý tưởng chụp ảnh, còn bênanh sẽ vạch kế hoạch và chế tác, tuy bận rộn là một chuyện, nhưng không đến nỗixảy ra xung đột với tình cảm cá nhân, rõ ràng là đang thoái thác. Anh bất lựcthả lỏng tay, nhưng không nỡ buông cô ra, hai tay vẫn vòng quanh eo cô, “Giámđốc thiết kế và người của công ty quảng cáo nảy sinh tình cảm, tổng giám đốcTăng của em mà biết thì sẽ nói gì?”.

Tân Địch đã trấn tĩnh lại, cười đáp: “Cũng không đếnnỗi đập vỡ bát cơm của em, có điều nếu vì thế mà bắt em đừng đến kiểm tra sảnphẩm quảng cáo nữa thì em mới vui”.

Đới Duy Phàm cười to, “Vậy được, bắt đầu từ ngày maianh sẽ đưa đón em đi làm. Sớm muộn gì tổng giám đốc Tăng cũng sẽ miễn cho emcông việc đau khổ đó”.

Đới Duy Phàm đưa Tân Địch về nhà. Cô vào trong, quaylại nhìn xe anh rời đi, rồi lừ đừ lên lầu vào nhà bật đèn. Ở bậc thềm có đặtmột tấm gương, cô thay giày đứng thẳng dậy, nhìn thấy gương mặt như hoa đào, vẻrất tươi tắn say đắm trong gương thì vừa thấy buồn cười lại vừa kinh ngạc.

Tân Địch xưa nay cũng không nhút nhát lắm, đêm ở HồngKông cũng chỉ mượn tí hơi men chứ không phải giả vờ ra vẻ dũng cảm. Lần đó ởđất lạ, Đới Duy Phàm cũng chỉ là đàn anh khóa trên mà chưa bao giờ cô để tâm,một năm cũng chỉ gặp nhau vài lần ở các buổi diễn, trình diễn thời trang mà thôi. Lần đó bồng bột quá, cô nghĩ, đến năm hai mươi tám tuổi mớiphóng túng một lần chắc cũng không sao, cùng lắm thì sau một đêm ai đi đườngnấy, sau này thỉnh thoảng gặp nhau cũng xem như không quen là được. Nhưng bâygiờ hẹn hò càng nhiều, cô lại thấy có chút rung động.

Tân Địch dựa vào ghế sofa, ngẫm nghĩ, thân mật một tívới công tử đào hoa sống cùng một thành phố có lẽ cũng chẳng to tát gì, nhưngnếu làm như yêu đương thật, gây hậu quả cho bản thân thì có vẻ không đáng. Côquyết định vẫn nên thận trọng, không bị sắc đẹp dụ dỗ để đầu óc mụ mẫm. Nhớ đến“sắc đẹp” của anh, cô nhớ ngay đến vòng tay siết chặt và cảm giác sờ tay lênlàn da anh, tai bất giác nóng lên, cô chắc gái già mà suy nghĩ linh tinh thìtuyệt đối không phải là chuyện gì tốt cả.

Đới Duy Phàm nói là làm, ngày hôm sau bắt đầu đưa đónTân Địch. Cô không phản đối kiểu tự nguyện dâng hiến đó - thời gian cô đi làmvà tan sở lại trùng hợp với thời gian giao ban của các hãng taxi trong thànhphố, mỗi lần gọi xe đầu phải đợi rất lâu. Trước kia cô cũng từng có ý định thilấy bằng lái xe để mua xe, nhưng mẹ cô rất kinh ngạc, bảo: “Con đi đường đã lơđãng không nhìn ai, làm người ta sợ chết đi rồi mà còn lái xe, định bắt mẹ chuyểntừ bệnh tim dạng nhẹ thành nhồi máu cơ tim hay sao?”.

Tân Địch chưa bao giờ làm khổ mình, cũng không quantâm đồng nghiệp nghĩ gì. Có người đến đón, cô sẽ mở cửa xe rồi ngồi vào trong,rất thản nhiên. Chiếc xe đậu trong sân nhà, cô vừa cởi dây an toàn vừa nói: “À,anh lên trên với em đi”. Chưa đợi Đới Duy Phàm tiêu hóa lời mời đó rồi tỏ vẻngạc nhiên vui sướng, chỉ đã nghe cô nói tiếp, “Chỗ em có nhiều đồ trang sứclắm, anh cầm đưa cho Lão Nghiêm. Em nghĩ lúc chụp album thì stylist sẽ cần đến,đỡ phải đi mua”.

Đới Duy Phàm thầm cười giễu, đành theo cô lên lầu.Không ngờ vừa mở cửa, Tân Địch đã giật bắn mình, bà Lý Hinh mẹ cô đang ngồitrên ghế sofa xem tivi. Bà Lý Hinh có chìa khóa chỗ này, thực sự cũng thích tròđột nhập bất ngờ. Cô từng nghĩ không chỉ một lần rằng, mình giữ thân được đếngiờ này, có lẽ phải cảm ơn sự kiên trì của mẹ.

Bà Lý Hinh nghi ngờ quan sát Đới Duy Phàm. Anh rất lễphép lên tiếng “Chào dì”. Bà Lý Hinh gật đầu. Tân Địch vội chạy vào phòng mìnhlấy chiếc hộp đựng đầy trang sức đưa cho anh, “Nói với Lão Nghiêm là giữ cẩnthận cho em, không được làm mất. Tạm biệt”.

Đới Duy Phàm buồn cười, hiểu cô muốn đuổi mình đinhanh, đang định cáo từ thì bà Lý Hinh lại nói: “Tiểu Đới, đã đến rồi thì ngồixuống ăn chung đi. Dì vừa nấu xong”.

Bà vào nhà bếp. Tân Địch bất lực bảo: “Được, thế thìngồi xuống ăn cùng vậy”.

Bà Lý Hinh múc hai bát canh mang ra. Đới Duy Phàm ănrất ngon lành, đồng thời xuýt xoa khen: “Món canh La Tống này dì nấu đúng chấtquá, không đặc không loãng, vị nồng, nhìn là biết phải mất thời gian để hầm,không phải kiểu nấu qua loa cho xong”.

Lời tán tụng đó khiến bà Lý Hinh rất hài lòng. Mấy nămnay công việc của bà tương đối nhàn tản, rất quan tâm đến nghệ thuật nấu ăn,nhưng Tân Địch lại hoàn toàn không hứng thú gì, nhiều nhất cũng chỉ khen làngon. “Tiểu Đới, không ngờ cháu cũng nghiên cứu về cách nấu ăn. Món này thực sựkhông khó làm nhưng mất thời gian, thịt bò dì phải hầm suốt ba tiếng đấy”.

Đới Duy Phàm nói với vẻ nghiêm túc: “Cháu rất hứng thúvới bếp núc. Hôm nào rảnh rỗi cháu sẽ làm vài món mời dì thưởng thức”.

Bà Lý Hinh gật gù rất vui vẻ. Tân Địch chỉ có thể lenlén lườn anh một cái, ra hiệu anh ăn cho nhanh rồi đi ngay. Đới Duy Phàm khôngmuốn chọc tức cô nên uống sạch canh, sau đó chào từ biệt rồi ra về.

Tân Địch thở phào, “Mẹ, mẹ gọi con đến ăn là được rồi,tự mang đến đây làm gì cho khổ?”.

“Bố con đi công tác rồi, mấy hôm tới mẹ ở bên này. Cóphải là không hoan nghênh mẹ đến không?”.

Tân Địch cười tinh nghịch: “Mẹ vừa đến là con được ănngon rồi, sao lại không hoan nghênh chứ?”.

“Tiểu Đới có vẻ rất được, vừa lễ phép vừa tử tế, đốixử với con hình như cũng rất tốt, có điều đẹp trai quá khiến người ta hơi khôngyên tâm”.

Tân Địch cố nhịn cười, phụ họa theo: “Đúng thế, đúngthế, con cũng nghĩ vậy. Nên con định xem thế nào đã rồi mới tính”. Cô nghĩ cứnói thế đi đã, sau này dù chia tay rồi cũng có thể đẩy hết trách nhiệm cho ĐớiDuy Phàm. Còn về chuyện anh có bị oan hay không không thuộc phạm vi suy nghĩcủa cô.

“Hôm qua dì Tạ gọi điện cho mẹ, nói Lộ Phi bỗng hủyhôn ước. Con có biết là chuyện gì không?”. Dì Tạ mà bà Lý Hinh nói là mẹ của LộPhi. Hai người quan hệ rất tốt, bây giờ Lộ Phi lại ở đây, nghe nói con traimình hủy hôn nên lập tức gọi điện cho bạn mình để hỏi thăm tin tức.

Tân Địch nuốt ngụm canh cuối cùng, nói nghiêm túc:“Con không biết. Chuyện này bình thường mà, kết hôn rồi cũng ly hôn thôi! Trướckhi kết hôn mà thấy không ổn thì ngừng ngay, tốt cho tất cả mọi người

“Nói năng kiểu gì vây! Hôn nhân đại sự chứ có phải tròđùa đâu, hôm nay đính hôn, ngày mai chia tay thì ra thể thống gì. Mẹ chỉ nghenói là Lộ Phi chia tay bạn gái, nhưng không ngờ đã đính hôn rồi còn ngừng lại.Lộ Phi xưa nay rất chín chắn, chuyện này có liên quan đến Tân Thần không?”.

“Mẹ, mẹ đang lo chuyện người ta đấy, tại sao còn kéoTiểu Thần vào chuyện này? Mấy năm nay nó có gặp Lộ Phi đâu, tại sao lại phảiliên quan đến nó? Hơn nữa Lộ Phi cũng là người lớn rồi, tự anh ấy biết mìnhđang làm gì”.

“Con bé này, lúc nào cũng ngờ nghệch với chuyện này.Không chú ý thấy vẻ mặt Lộ Phi nhìn Tiểu Thần lúc cùng ăn cơm lần đó à? Lúc ấymẹ cảm thấy kỳ lạ rồi, về nói với bố con thì ông ấy không tin. Xem đấy, quảnhiên đã xảy ra chuyện rồi. Dì Tạ nói có thể sẽ đến đây một chuyến. Ôi, nếu đểdì ấy biết là Tiểu Thần làm thì mẹ và bố con không còn mặt mũi nào nhìn dì ấynữa”.

Tân Địch rất giận dữ, nhưng biết là không thể nói rõvới mẹ được, “Mẹ, con còn phải ra ngoài đây, có chút việc. Không về nhà muộnđâu”.

Cô lấy túi xách rồi vội vàng gọi taxi, vừa đi vừa gọiđiện cho Lộ Phi, “Bây giờ anh đang ở đâu? Em đến ngay”.

Lộ Phi ở tạm trong một căn hộ chung cư cao tầngkiểu mới của Lộ Thị nằm ngay trung tâm thành phố. Anh mở cửa cho Tân Địch vàorồi đưa cô ra ban công. Trên bàn có một chai Whisky và một xô đá, hẳn nhiên anhđang ngồi uống rượu giải sầu một mình.

“Chị Lộ Thị đâu?”.

“Chị ấy đi họp ở Thẩm Quyến, ngày mai về”. Lộ Phi lấymột chai rượu trái cây ra, rót nửa ly đưa cho cô.

“Anh làm trò gì thế, Lộ Phi? Bạn gái cũ chạy đến tìmem thì thôi đi, nghe nói mẹ anh cũng định đến đây. Em phải nói trước với anh,nếu Kỷ Nhược Lịch đến lý sự với Thần Tử, lại thêm dì Tạ trách tội nó thì với cátính của nó, em nghĩ hai người sẽ không còn hy vọng gì đâu”.

Lộ Phi dựa vào thân ghế, mãi cũng không nói gì. Dướiánh đèn, Tân Địch thấy sắc mặt anh mệt mỏi, dưới mắt có quầng thâm, vẻ mặt buồnrầu thì bất giác thấy hơi mềm lòng, “Lộ Phi, em luôn nghĩ rằng anh có thể xử lýtốt tất cả mọi chuyện

“Trước kia anh cũng luôn tự phụ như thế. Có điều giờnhìn lại, anh đã thất bại”. Anh mấp máy môi, hơi mỉm cười, “Yên tâm, Tiểu Địch,anh đã nói rõ với Kỷ Nhược Lịch rồi. Nguyên nhân chia tay đều do chính anh. Batháng trước anh từ Mỹ về đã đề nghị, lúc đó thậm chí anh còn không biết TiểuThần có người yêu hay chưa. Anh chỉ cảm thấy cứ tiếp tục thì sẽ không công bằngvới Nhược Lịch, không liên quan gì đến Tiểu Thần. Anh sẽ không để cô ấy đến tìmTiểu Thần đâu. Còn về mẹ anh thì anh sẽ thuyết phục bà đừng đến”.

Tân Địch thở phào, nhấc ly rượu lên tỏ ý đồng tình vớianh, “Được, uống rượu giải sầu với anh vậy, cũng đỡ phải vác cái danh ảo là emđược anh yêu thầm”.

Lộ phi cười khổ, chạm ly với cô rồi uống cạn, hoàntoàn không giống phong cách nhấm nháp từ từ thường ngày.

“Lộ Phi, em không hiểu, nếu anh đã yêu Thần Tử đến thếthì tại sao không về nước sớm để tìm nó? Chẳng lẽ anh đợi nó chủ động gọi anhvề ư?”.

Lộ Phi thẫn thờ lắc đầu, “Chưa bao giờ anh ảo tưởngđến mức độ đó, Tiểu Thần sao có thể chủ động mở miệng được”.

“Thế là hai người cứ tự ai làm việc nấy, dẫn đến hômnay”. Tân Địch xác nhận lần nữa, người đàn ông kín tiếng đúng là tai nạn. “Đượcthôi, chắc không phải vì những email đó của em khiến anh quay lại chứ? Thần Tửcó người theo đuổi là chuyện bình thường mà? Anh nên liên lạc thẳng với nó, nếuem biết tâm tư của anh thì cũng không đến nỗi nói hết mọi chuyện”.

“Nếu cô ấy chịu đọc email anh viết”. Lộ phi ngừng lại,hơi bần thần rồi lắc đầu, “Không, cô ấy cứ không đọc thì tốt hơn, anh chẳng cóquyền bắt cô ấy phải đợi”.

Tân Thần từng nhìn vào mắt anh, nói rõ ràng: “Em khôngmuốn gặp lại anh nữa”.

Chỉ là vì sợ sự cự tuyệt của cô hay sao? Lộ Phi cũngđã từng tự hỏi. Anh đành thừa nhận thẳng thắn rằng, thực sự anh không thể nàoquay về để nhìn Tân Thần đang trong vòng tay của người đàn ông khác.

Email Tân Địch gửi anh thường nói vu vơ về những ngườitheo đuổi Tân Thần. Đặc biệt là năm anh lấy được học vị, Tân Địch nói Tân Thầnđã có một người bạn trai rất được - người Tây Bắc, tính phóng khoáng, đối xửvới cô rất tốt, đến Tân Khai Minh thỉnh thoảng gặp cũng rất yêu mến chàng traiđó, khen cậu ta có chí, có tài lại chu đáo, ân cần.

Đọc email xong, Lộ Phi tự nhủ, nếu cô đã vui vẻ rồithì anh cũng không có tư cách quay về làm phiền cô nữa. Sau khi lấy được offercủa công ty đầu tư, anh dọn đến New York, thuê một căn hộ chung cư nhỏ, đi đivề về ở nơi phồn hoa nhất thế giới, cũng giống những chàng trai cô gái sống ởchốn thành thị khác, gương mặt lúc nào cũng vô cảm, đi về vội vàng; sau đó đicông tác khắp nơi, từ thành phố này chuyển đến thành phố khác, nhìn qua cửakính khách sạn ngắm những nơi khác nhau những đèn xanh rượu đỏ giống nhau.

Vào một đêm khuya từ châu Âu trở về căn chung cư ở NewYork, khi nhìn thấy Kỷ Nhược Lịch không biết đã đứng dưới sảnh tòa nhà đợi anhbao lâu, Lộ Phi thấy hơi áy náy. Anh biết tấm lòng cô gái này dành cho anh,nhưng anh luôn tránh né những ám hiệu của cô, và khéo léo từ chối lời tỏ tìnhcủa cô. Bây giờ cô lại từ San Francisco một mình bay đến đây đợi anh, tình cảmấy khiến anh có cảm giác tội lỗi.

Lộ Phi đành áy náy giải thích rằng mình đi công tác vềrất mệt, đưa cô đến khách sạn rồi mới về nhà. Anh không bật đèn, rót một lyrượu cho mình, mệt mỏi ngồi một mình trong bóng tối, cho đến khi ngả ra ghếsofa ngủ thiếp đi.

Giấc mơ của anh luôn chân thực đến nỗi như có một bộphim đang chiếu trong đầu, hoa hợp hoan đang rơi rụng; những cánh hoa anh đàonho nhỏ như tuyết bị gió đưa đi khắp nơi; gió ấm áp nhè nhẹ thoáng qua, như cómột bàn tay dịu dàng vuốt ve; những tiếng cười nói lảnh lót như chuông bạc văngvẳng bên tai, mỗi chữ đều rất rõ ràng nhưng không tài nào liên kết thành một ýcụ thể; có lúc cơ thể nhỏ bé mảnh mai dựa vào vòng tay anh, anh lại không dámxiết chặt, chỉ sợ đôi tay khép lại, thứ anh ôm được sẽ chỉ là hư không…

Anh bừng tỉnh, thẫn thờ nhìn trần nhà tối tăm, lần đầutự nhủ rằng, hay là về nước thôi, đã cách nhau qua đại dương bao la, thế màcũng không thoát khỏi nỗi nhớ…

Kỷ Nhược Lịch nói với anh, cô đã xin vào trường đạihọc Colombia, ở lại New York tiếp tục việc học. Anh đành nói với vẻ hối lỗirằng anh đã xin được điều về văn phòng Trung Quốc để làm việc, đang đợi lệnhđiều động. Anh không nhìn vào ánh mắt dần tối lại của cô, cười nói: “Ngành nàytrong trường đại học Colombia rất tốt, xếp top đầu đấy”.

Cuối tháng hai của ba năm trước, Lộ Phi đã nhận đượclệnh về nước như ng muốn, bắt đầu tiếp nhận công việc ở chi nhánh Bắc Kinh.Điều anh không ngờ là, Kỷ Nhược Lịch còn bay về Bắc Kinh sớm hơn cả anh, đãthuê nhà và dọn đến ở. Cô đến sân bay đón anh, cười nói: “Hiện nay kinh tế Mỹrất ảm đạm, em thử về nước thử vận may theo trào lưu xem sao”.

Lộ Phi biết rõ, gia cảnh cô rất khá, cả nhà đã định cưở San Francisco từ lâu, môn cô học là Lịch sử nghệ thuật không có mấy giá trịthực dụng ở Trung Quốc, không cần học những môn khác để về nước làm ăn, tránhtình hình kinh tế sa sút ở Mỹ. Mục đích của cô không nói cũng biết. Kiên quyếtvà không từ bỏ. Anh chỉ có thể cười khổ, “Em làm anh sợ hãi, Nhược Lịch. Anhkhông thể không tự hỏi bản thân có đức độ có tài năng gì chứ”.

“Em nguyện kiên trì và chờ đợi với mục tiêu mà bảnthân em cho rằng xứng đáng”. Kỷ Nhược Lịch đã trả lời anh như thế.

Lộ Phi không thể nói gì hơn. Thế nhưng anh hiểu rõ,người mà anh vương vấn nhớ nhung là cô gái khi chia tay nhau đã nói với anh làsẽ không kiên trì, cũng không muốn chờ đợi gì nữa.

Hôm ấy, Lộ Phi đứng ở đầu ngã rẽ đợi Tân Thần. Thờitiết tháng tư ấm áp, anh mới dự hôn lễ của chị xong, và trở về đây từ phươngnam. Dưới bóng đêm anh đứng thẳng người, chỉ nghe tiếng ầm ầm của xe mô-tô từxa vọng đến - mấy năm nay thành phố bỗng xuất hiện một đám thiếu niên ăn chơilêu lổng, lái đủ mọi loại mô-tô, cố ý bỏ bộ lọc âm đi, phóng như điên trongthành phố để khoe mẽ, có đứa hẹn nhau đua xe vào ban đêm, phía sau thường chởmột cô gái ăn vận rất thời trang. Người dân tất nhiên rất căm ghét kiểu khoe mẽvà âm thanh ồn ào bọn chúng tạo ra.

Một chiếc mô-tô Honda lao đến với tốc độ kinh hoàngrồi phanh gấp lại gần nơi Lộ Phi đứng. Một cô gái vai đeo túi nhảy từ yên sauxuống, chính là Tân Thần, cô gỡ mũ bảo hiểm ra đưa cho chàng trai lái mô-tô,một tay sửa lại mái tóc.

“Anh đưa em vào trong không được à?”.

Giọng Tân Thần tỏ vẻ bực bội, “Quên đi. Xe anh ồn àonhư thế, bác gái em mà nghe thấy khéo lại lên cơn đau tim, lúc đó em chếtchắc”.

Cậu chàng kia cười ha hả, “Ngày mai anh vẫn đến đón emvào giờ đó nhé?”.

“Anh đừng đến nữa. Bạn em mà thấy sẽ mách thầy cô, emcũng gặp phiền phức nữa, đi

Anh chàng kia treo mũ bảo hiểm vào đầu xe, rồ ga rồilao vút đi. Tân Thần quay người lại, nhìn thấy ngay Lộ Phi đang đứng phíatrước. Cô quay mặt đi rồi cứ đi thẳng tới. Lộ Phi bất lực đàng chặn cô lại. Đólà lần gặp đầu tiên sau khi họ chia tay nhau trước cổng trường anh, Tân Thầnkhông thèm quan tâm đến anh nữa.

“Tiểu Thần”. Anh gọi cô. Cô ngước mắt lên nhìn anh,chiếc cằm nhọn, đôi môi mím rất chặt, đó là vẻ mặt bướng bỉnh tiêu chuẩn củacô. Lộ Phi thở dài, “Sau này đừng ngồi trên loại xe đó nữa. Đua xe rất nguyhiểm, dễ xảy ra tai nạn lắm”.

Hẳn nhiên đó không phải điều mà Tân Thần muốn nghe. Côlặng thinh vòng qua anh, Lộ Phi giữ cô lại, “Tiểu Thần, anh phải nói thế nàothì em mới hiểu? Ra nước ngoài không có nghĩa là anh từ bỏ em, không yêu emnữa. Đợi anh tốt nghiệp rồi…”.

“Nhưng đó có nghĩa là em từ bỏ anh, Lộ Phi”. Đôi mắtTân Thần rưng rưng nhưng cố nhếch miệng cười, nói rõ ràng, “Em không đợi bất kỳai, cũng không muốn gặp lại anh nữa”.

Cô đẩy tay anh ra, sải chân bỏ đi. Một sự cự tuyệtkhông thể thương lượng, Lộ Phi đành nhìn theo cô đi mỗi lúc một nhanh, biến mấtkhỏi tầm mắt. Anh nghĩ, lại là kết quả đó ư? Cô từ chối không tạm biệt nhau, từchối bất kỳ vướng bận quyến luyến, không cần lời hứa nào về tương lai, mọi phảnứng hoàn toàn là do tức tối và uất ức kiểu trẻ con, khiến anh đành bất lực.

Một buổi tối cuối tuần khoảng hơn nửa tháng sau, LộPhi bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại của Tân Địch, cô cuống quýt nói: “LộPhi, anh mau đến đội giao thông ngoại ô đưa Tân Thần ra đi”.

“Xảy ra chuyện gì?”. Anh vừa vội vàng chạy ra khỏi kýtúc xá, vừa hỏi.

“Nó vừa gọi điện cho em, hình như đi đua xe với bọnkia. Có người gặp tai nạn nên cảnh sát đến đó bắt giữ toàn bộ. Rất nhiều đứa vịthành niên, đều phải nhờ phụ huynh đến đón. Em vừa lên tàu hỏa đi Nam Kinh lĩnhgiải thưởng. Anh giúp em đi đón nó nhé. Đừng nói cho bố mẹ em biết, không thìsợ lại bị mắng. Dạo gần đây tâm trạng nó kỳ quặc lắm, chắc do sắp thi đại họcnên áp lực quá lớn”.

Lộ Phi hỏi rõ địa điểm rồi gọi taxi đến ngay đó. Quảnhiên trong khu nhà của đội cảnh sát giao thông có hơn mười chiếc mô-tô đủ loạiđủ hình dáng màu sắc đang đậu ở đó, và dc theo bức tường của văn phòng là mộthàng thanh thiếu niên nam, nữ khoảng mười hai người. Tân Thần cũng đứng mộtbên, nhìn thẳng phía trước vẻ mạt thờ ơ. Một người đội trưởng đang ngồi tráchmắng những người có vẻ là phụ huynh, “Không có trách nhiệm gì cả! Giàu có cũngkhông thể để mặc bọn trẻ làm liều, mua chiếc mô-tô mấy vạn dể đua chơi à? Tôinghĩ tốt nhất là lôi hết các người vào bệnh viện, xem xem hai đứa trẻ kia bâygiờ bị thương ra nông nỗi nào thì mới biết sợ”.

Mấy phụ huynh đó gật đầu lia lịa, hứa hẹn thề thốtnhất định sẽ về quản con thật nghiêm, ký tên xong rồi ai nấy đều đưa con mìnhvề.

Lộ Phi nói với một anh cảnh sát rằng anh đến đón TânThần, nào ngờ đối phương nói dứt khoát rằng chỉ cho cha mẹ đến đón, đồng thờirất thẳng thừng bảo rằng: “Mấy đứa con gái kia quỷ quái lắm, lúc nãy đã có haiđứa con trai mạo danh là anh họ, anh trai đến đón, bị chúng tôi đuổi hết rồi.Chúng tôi cũng không làm gì họ cả, quan trọng là bảo phụ huynh đến đón, chịutrách nhiệm với con em mình thôi”.

Lộ Phi bó tay, đành ra ngoài gọi cho người thư ký cuốicùng của cha anh còn công tác ở đây. Người ấy lập tức đến ngay, tìm lãnh đạocủa trung đội cảnh sát, sau đó Tân Thần được đón ra.

Lộ Phi chào từ biệt người thư ký, từ chối đề nghị đưavề rồi đưa Tân Thần ra ngoài. Tân Thần quay lưng định bỏ đi thì bị anh lôi lạiđến trước bảng tuyên truyền ngoài cửa đội, “Em nhìn kỹ mấy tấm ảnh này đã rồihãy nói”.

Trên ảnh tuyên truyền là vô số những tấm ảnh chụp hiệntrường tai nạn giao thông, thê thảm không nhìn nổi. Tân Thần ngừng chống cự,đứng thẳng đờ, sắc mặt tái mét, cắn môi không nói gì.

“Rốt cuộc em muốn làm gì, hả Tiểu Thần? Hôm nay chắctrường có tiết đúng không? Em lại trốn học, đua đòi với bọn đó, anh đã nói nhưthế rất nguy hiểm…”.

“Liên quan gì tới anh?”.

Lộ Phi bị chọc tức, sắc giọng nói: “Tốt thôi, khôngliên quan tới anh. Cuộc sống của em vẫn là chuyện của em, không phải tráchnhiệm của anh. Nhưng em xem hành vi của em có thể xem là có trách nhiệm với bảnthân không?”.

Tân Thần quay đầu lại, trên gương mặt không một sắcmáu là đôi mắt càng sâu thẳm và sáng rực, dường như có hai đốm lửa đang cháytrong đôi đồng tử ấy. Mộtu sau cô mới mở miệng, nói rõ ràng từng tiếng một:“Tôi không thèm là trách nhiệm của ai hết”.

Tân Thần quay người bỏ đi. Ánh nắng chiều chiếu thẳngxuống, cô thẳng người bước đi, chiếc bóng nho nhỏ kéo dài phía sau. Lộ Phi nhìntheo, buông thõng nắm tay, cơn tức giận đầy ứ lồng ngực ban nãy bỗng dưng tanbiến như mây khói.

Tất nhiên anh không tức giận vì sự thản nhiên thờ ơcủa cô. Mà cơn giận dữ ấy xuất phát từ sự bất lực của bản thân. Anh vô cùngnghi ngờ quyết định của mình. Rốt cuộc cô vẫn là một cô bé yếu đuối, anh lạimỗi lúc một gay gắt, không khoan dung với cô. Không biết là bị chọc tức bởithái độ ngang ngạnh của cô, hay do nỗi đau sắp ly biệt dần dần chiếm cứ tráitim anh bằng một cách khác, khiến anh không còn nhẫn nại và dịu dàng như trướckia nữa.

Sau đó, Lộ Phi đành phải chuẩn bị hộ chiếu, thườngxuyên đi đi về về giữa thành phố này, bên chỗ cha mẹ anh sống và Bắc Kinh. Anhgọi điện cho Tân Địch, cô nói anh rằng Tân Thần gần đây rất ngoan hiền, khôngđua nữa, anh mới thấy hơi yên tâm. Đến khi anh có được visa và từ Bắc Kinh trởvề, Tân Thần đã kết thúc kỳ thi đại học và đến Côn Minh nơi bố cô đang ở.

Lần cuối Lộ Phi gặp Tân Thần trước khi đi, cũng vẫn làchia tay không vui vẻ. Tân Thần xé nát địa chỉ email anh ghi, nói rõ ràng vớianh rằng, cô không định đợi bất kỳ ai, cũng không muốn nhận email. Anh có thểthấy có nỗi đau trong mắt cô, nhưng cô cự tuyệt người khác an ủi vuốt ve bằngbất kỳ hình thức nào, mà thà rằng bướng bỉnh cho phép mình đau thêm.

Có lẽ chị anh nói đúng, họ thực sự cần có khoảng khônggian riêng để trưởng thành. Có thể thời gian sẽ giúp cô chấp nhận hiện thực.Anh đành buồn bã bước lên chiếc máy bay về phương bắc. Qua ô cửa kính nhìnthành phố bên dưới dần dần thu nhỏ lại dưới những tầng mây trôi vô định, anhnghĩ, không biết ba năm sau, khi gặp lại cô, sẽ là cảnh tượng thế nào.

Anh hoàn toàn không ngờ được rằng, lần ly biệt này lạilà bảy năm, thời gian trôi qua như nước, những thứ nó mang đi và để lại thậtkhiến người ta bàng hoàng, thời gian gần như đã thay đổi tất cả.