Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 3 - Chương 325: Duyên tới duyên đi (Đại Kết Cục 1 )



"Sao vậy? Tạp Môn." Phỉ Lệ kinh ngạc nhìn Tạp Môn, nhưng vẫn không ratay ngăn cản Tạp Môn, nàng biết Tạp Môn tuyệt đối không làm chuyện vôdụng. Lúc này, nàng đột nhiên nhớ ra, dọc suốt đường đi Kỳ Dương hànhđộng khác lạ, lại nhớ đến đến hành động của Tạp Môn lúc này, nhất thờihiểu rõ, vậy ra tất cả đều nằm ở trên người Ô Nhĩ Lệ Tạp ư, chỉ là tạisao lại vậy? Không phải nàng đã đồng ý, chỉ cần Ô Nhĩ Lệ Tạp giúp bọnhọ tìm được Thủy Yêu, đến lúc đó, nàng sẽ giải trừ nguyền rủa của giatộc Lan Tư Tháp Phu, để gia tộc Lan Tư Tháp Phu rời khỏi Long Vực haysao, tại sao Ô Nhĩ Lệ Tạp lại phải làm như vậy?

"Nếu ta không nhớ lầm, mùi hương này là Cấm Hồn hương, là mùi hương cókhả năng giam cầm năng lượng của linh hồn, nhưng dù là trong Hồng Hoangnó cũng là vật phẩm cấm kỵ, căn bản không còn ai luyện chế, Thủy Yêu lấy được Cấm Hồn hương từ nơi nào?" Sắc mặt Tạp Môn khó coi, hiển nhiên làhiểu rõ lợi hại của Cấm Hồn hương.

"Hóa ra là Cấm Hồn hương, nếu quả thật là nó, vậy thì cũng không kỳ lạgì, lúc trước khi ta cứu Thủy Yêu, phát hiện trên người nàng ta có thứnày, ban đầu ta cũng không để ý lắm, dù sao điều kiện để đốt Cấm Hồnhương là phải có mấy chục linh hồn, điều kiện như vậy hết sức hà khắc,cho nên ta chưa từng để ý, không ngờ bây giờ Thủy Yêu lại sử dụng nó, ta đúng là đã quá xem thường nàng ta, xem ra mục đích Đức Cố Trại đến Long Vực đã quá rõ ràng, chính là để giúp Thủy Yêu tập trung mấy chục linhhồn này làm thuốc dẫn cho Cấm Hồn hương." Phỉ Lệ thản nhiên nói.

"Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Xử lý nữ nhân này như thế nào.Thực lực của ta và ngươi có lẽ không cần e ngại tác dụng của hương CấmHồn, nhưng mà bọn họ thì khác." Tạp Môn chỉ chỉ hai người Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương ở sau lưng, lúc này sắc mặt của Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương đã trở nên hết sức khó coi, rõ ràng là bị chính khí của Địa Tâm Chi Thạch ápchế, càng vào sâu bên trong, cấm chế linh hồn lại càng tăng rõ ràng, hơn nữa cảm giác đau đớn từ Cửu Ngân truyền tới, làm cho bọn họ càng thêmkhó chịu. Nếu không có kết giới của Phỉ Lệ chống đỡ, nói không chừng lúc này bọn họ đã ngã xuống rồi.

"Chúng ta phải dùng nàng ta để tìm Thủy Yêu, nhưng nàng lại vi phạm lờithề giữa ta và nàng, như vậy gia tộc Lan Tư Tháp Phu cũng không cần tồntại nữa, không nghĩ tới vài ngàn năm trôi qua, Lan Tư Tháp Phu trungnghĩa đã biến thành không biết liêm sỉ như vậy." Sắc mặt Phỉ Lệ khó coiđỡ Lạp Mạc Nhĩ lên. Kỳ Dương thì tốt hơn một chút, nhưng mà sắc mặt LạpMạc Nhĩ lại trở nên cực kém, dù sao vết thương trước đó vẫn chưa khỏihẳn, dù Phỉ Lệ đã giúp hắn lọai bỏ đi không ít kiếm khí, nhưng mà thựclực vẫn chưa khôi phục như cũ, hơn nữa do Cấm Hồn hương vừa rồi, lúc này dù là một binh sĩ bình thường cũng có thế giết chết Lạp Mạc Nhĩ, CấmHồn hương cũng không phải là nói chơi, không chỉ có thể giam cầm lựclượng linh hồn, mà còn có thể cắn nuốt lực lượng, nếu không, Cấm Hồnhương cũng sẽ không bị liệt vào danh sách những đồ vật cấm kỵ như thế.

"Không, đừng làm như vậy, Phỉ Lệ, ngươi đã đồng ý với ta, ngươi sẽ giảitrừ nguyền rủa cho gia tộc Lan Tư Tháp Phu, làm sao ngươi có thể lậtlọng được?" Hai mắt Ô Nhĩ Lệ Tạp đỏ bừng điên cuồng giùng giằng, lời nói của Phỉ Lệ đã đánh lên hồi chuông báo động trong lòng nàng, nàng chỉmuốn tìm một phương pháp xử lý vẹn toàn cả đôi bên mà thôi, Lợi Áchtuyệt đối không thể xảy ra chuyện, mà tộc nhân nàng cũng không thể bỏmặc. Nhưng mà tại sao bọn họ cứ ép nàng như vậy, nàng chỉ muốn người yêu còn sống tốt, tộc nhân không phải ở đây chịu khổ, chẳng lẽ như vậy cũng làm sai rồi sao?

"Hừ! Ngươi có tư cách gì mặc cả với ta, nếu không phải là ngươi, Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương làm sao sẽ xảy ra chuyện, nếu không phải là ta và TạpMôn không sợ Cấm Hồn hương, rất có thể cũng đã trúng chiêu, lúc ở cấmđịa ngươi cũng đã chuẩn bị lấy mạng chúng ta rồi, không phải sao?" PhỉLệ quăng một cái tát tới, nếu như không kịp thời tìm được thuốc giải,linh hồn lực của Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương rất có thể bị cắn nuốt khôngcòn gì, đến lúc đó, cho dù Hậu Khanh có trở về, như vậy cũng chỉ có mộtphần vạn lực lượng, mà e rằng Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương sẽ trọn đời biếnthành ngu dại, thậm chí rất có thể hồn phi phách tán, loại kết quả này,Phỉ Lệ làm sao có thể thừa nhận được, nàng tuyệt đối không cho phép đámngười Lạp Mạc Nhĩ chịu bất luận tổn thương nào, nếu như trước đó nàngvẫn chưa hiểu ra, như vậy hiện tại Phỉ Lệ đã hoàn toàn hiểu rõ, mấyngười Lạp Mạc Nhĩ, nàng tuyệt đối sẽ không buông tay nữa, nếu bọn họ đãra lựa chọn, như vậy thì cho dù là chết, bọn họ cũng chỉ có thể là người của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ rời khỏi mình. Cửu Ngân bị thương khiến nàng nóng nảy vạn phần, hiện tại Ô Nhĩ Lệ Tạp lại dámđả thương Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương, điều này làm cho Phỉ Lệ căm tức khácthường.

"Không phải như thế, không phải như thế. Lợi Ách ở trong tay của nàng,nếu ta không làm theo lời nàng nói, Lợi Ách sẽ chết, ngày đó, lúc ngươithay Lạp Mạc Nhĩ chữa thương, nàng đã trở lại. Nàng bảo ta vào lúc thích hãy hợp đốt đàn hương, ta thật sự không biết vật kia sẽ lợi hại nhưvậy. Thật sự là ta không cố ý đâu" Ô Nhĩ Lệ Tạp không ngừng cãi lại, hivọng tranh thủ được sự đồng tình của Phỉ Lệ, nàng biết nếu như nàngkhông giải thích, như vậy điều chờ đợi gia tộc Lan Tư Tháp Phu chính làdiệt tộc.

"Ngươi nói cái gì? Lúc đó Thủy Yêu lại ở tộc địa của gia tộc Lan Tư Tháp Phu, thật đáng chết. Tạp Môn, cẩn thận đề phòng!" Ngay lúc Phỉ Lệ ralệnh kia, vốn Ô Nhĩ Lệ Tạp đang yếu đuối nằm dưới đất đột nhiên ra tay,cướp đi Lạp Mạc Nhĩ, mà một bóng dáng khác bên cạnh cũng nhanh chóngđoạt đi Kỳ Dương, tất cả xảy ra quá nhanh, dù là Tạp Môn cũng không ngờ được Thủy Yêu lại ra tay vào lúc này, mà Ô Nhĩ Lệ Tạp vốn đã không cònlực công kích lại có thể nhanh như chớp ra tay cướp Lạp Mạc Nhĩ đi.

Đợi đến lúc Phỉ Lệ và Tạp Môn phản ứng kịp, Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương đều đã ở trong tay bọn họ.

"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi, nhưng nếu ta không làm vậy, Lợi Ách nhấtđịnh sẽ chết, ta tuyệt đối sẽ không để Lợi Ách rời khỏi ta." Ô Nhĩ LệTạp điên cuồng nói, hay tay thì siết mạnh thân thể suy yếu của Lạp MạcNhĩ, cặp mắt máu đỏ không có bất kỳ tiêu cự gì.

"Vân Tiêu, không ngờ phản ứng của ngươi vẫn nhanh như vậy đấy, nhưng màchẳng sao cả, bây giờ bọn hắn đều ở trong tay ta. Ta nói rồi, ta nhấtđịnh sẽ cứu Hậu Khanh, không giống như ngươi, giả mù sa mưa, vạn nămtrước nếu không phải do ngươi ngăn trở từ bên trong, ta sớm đã thức tỉnh Hậu Khanh. Chỉ là lần này ta xem ngươi ngăn cản ta như thế nào đây."Thủy Yêu điên cuồng cười to, theo mấy dấu tay nàng nhanh chóng đánh ra,tất cả mọi thứ nhanh chóng chuyển đổi, mọi người lập tức thấy một nơitrống trải hơn trong sơn động, ở chính giữa sơn động có một hạt châu lớn bằng cái đấu đang lơ lửng, hạt châu liên tục toả ra năng lượng màu xanh lá, tất cả năng lượng theo phù văn bên trong sơn động từ từ khuếch tánra.

"Thủy Yêu, ngươi biết ngươi đang làm cái gì sao? Một khi vận dụng nănglượng từ Địa Tâm Chi Thạch, tất cả mọi người sẽ chết, ngay cả ngươi cũng không ngoại lệ, thế giới này sẽ bị phá huỷ." Phỉ Lệ trách mắng nhìnThủy Yêu, nhưng thời điểm nhìn thấy Hậu Khanh phía sau hạt châu, tất cảlời nói cũng ngừng lại, đã vài ngàn năm không gặp, chàng có khỏe không?Còn Cửu Ngân nằm bên cạnh Hậu Khanh, cách xa khoảng mười mét, lại là vẻmặt như tro tàn nhìn Phỉ Lệ, trong mắt có tình yêu nồng đậm.

Thủy Yêu không để ý đến lời nói của Phỉ Lệ, tự nhiên đem Lạp Mạc Nhĩcùng với Kỳ Dương thả đến hai vị trí khác, cứ như vậy, Hậu Khanh nằm ởchính giữa, ba người Lạp Mạc Nhĩ hình thành một hình tam giác vây HậuKhanh ở bên trong, phía dưới Hậu Khanh và bọn họ được bố trí một Ma Pháp Trận hết sức phức tạp, từ những phù hiệu ma pháp không lưu loát nàykhông khó để nhìn ra, ma pháp trận này tuyệt đối không đơn giản, bêntrong chứa đựng năng lượng hết sức kinh người.

Sau khi đặt Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương xuống, Thủy Yêu quay đầu lại nhìnPhỉ Lệ một cái. Khinh thường nói: "Vậy thì như thế nào, chỉ cần có thểthức tỉnh Hậu Khanh, cho dù phá hủy một giới này thì sao chứ, ta vàngươi đều không thuộc về thế giới này, cho nên cho dù phá huỷ thế giớinày, cũng chẳng có ảnh hưởng gì với chúng ta. Tại sao ta phải để ý tớinhững kẻ không có liên quan gì, đối với ta mà nói, Hậu Khanh mới là quan trọng nhất."

"Ngươi thật sự cho là như vậy sao? Vậy tại sao ngươi lại để đám ngườiĐức Cố Trại phát động chiến tranh, nhất định ngươi còn che giấu cái gìđó? Hay là ngươi nắm chắc sử dụng Địa Tâm Chi Thạch không làm trái vớipháp tắc của thế giới này." Phỉ Lệ sắc bén nhìn Thủy Yêu, nàng hết sứchiểu rõ Thủy Yêu. Mặc dù Thủy Yêu vẫn cố chấp trước sau như một, nhưngtuyệt đối không lỗ mãng, nếu quả thật phá hủy thế giới này, như vậykhống chế gia tộc Bác Lãng của đế quốc Phong Hành phát động chiến tranhvới quy mô lớn căn bản là không cần thiết, không phải sao?

"Không liên quan đến ngươi." Một tia sáng nhanh chóng thoáng qua đáy mắt Thủy Yêu, hừ! Không nghĩ tới thời gian đã qua lâu như vậy, cho dù VânTiêu hay là Phỉ Lệ, vẫn cảnh giác như vậy, Thủy Yêu nhanh chóng niệm chú ngữ, mặc dù Phỉ Lệ và Tạp Môn không bị ảnh hưởng bởi hương Cấm Hồnhương, nhưng theo chú ngữ phập phồng của Thủy Yêu, phần lớn lực lượngtrong cơ thể vẫn bị giam giữ, hơn nữa hiện tại mấy người Lạp Mạc Nhĩ vàHậu Khanh lại đang nằm ở trên ma pháp trận, Phỉ Lệ không dám hành độngthiếu suy nghĩ.

Phải biết Ma Pháp Trận dưới người bọn họ lúc này, chính là Chiêu Hồntrận thần bí nhất trong Hồng Hoang, theo truyền thuyết chỉ có Địa Tàngvương là đã từng sử dụng qua, những người khác căn bản không thần thôngnhư vậy, để khởi động ma pháp trận này, có thể nói là mạo hiểm vạn phần, Phỉ Lệ thế nào cũng không ngờ được Thủy Yêu lại dám được ăn cả ngã vềkhông, phải biết nếu như ma pháp trận này không khởi động thành công,đến lúc đó bị phản phệ, dù là Thánh nhân cũng không ngăn cản được. Tạisao Thủy Yêu lại cho rằng mình có thể làm được, nàng ta thật sự điênrồi.

"Vân Ảnh." Ánh mắt ác độc của Thủy Yêu quét tới người hay đi bên cạnhmình ở phía sau, ý bảo bọn họ phòng bị Phỉ Lệ cho tốt, mặc dù lúc nàylực lượng của Phỉ Lệ đã bị giam giữ, nhưng mà nàng tuyệt đối không chophép xuất hiện bất kỳ không may nào. Bởi vì bất kỳ không may nào, cũngcó thể khiến bọn họ hồn phi phách tán.

"Tạp Môn, bây giờ chúng ta nên làm cái gì?" Phỉ Lệ thế nào cũng khôngngờ rằng Thủy Yêu, đã sớm chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ nàng đưa tớicửa, nàng không cách nào tưởng tượng được nếu như Chiêu Hồn trận nàythất bại, sẽ có kết cục như thế nào, nếu thành công thì mấy người LạpMạc Nhĩ còn có thể tồn tại sao? Mặc kệ là kết cục nào trong mấy loại đó, Phỉ Lệ đều không thể tiếp nhận. Nàng nên làm gì bây giờ?

"Thật xin lỗi! Ta không ngờ Thuỷ Yêu lại biết Chiêu Hồn trận đã thấttruyền này, ta cũng vậy, không thể làm gì." Có lẽ thật sự phải để sư phụ ra tay mới được, không ngờ Thủy Yêu đã sớm biết cả Chiêu Hồn trận, phải biết là pháp trận cấm kỵ như vậy, bình thường đã sớm bị tiêu hủy, tạisao Thủy Yêu lại biết. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Tại sao sư phụvẫn chưa ra tay, nếu cứ chậm trễ nữa, Hậu Khanh sẽ hồn phi phách tánthật sự. Nàng không cho rằng bằng thực lực hiện giờ của Thủy Yêu có thểkhởi động thành công Chiêu Hồn trận, bởi loại Chiêu Hồn trận từ thờithượng cổ này, ít nhất cũng phải là người có cấp bậc Thánh nhân chủ trìmới có thể khởi động thành công, chiêu hồn liên lụy đến không chỉ làthực lực, mà còn có nghiệp lực, công đức. Lấy thân phận Yêu tộc của Thủy Yêu, nghiệp lực trên người nàng ta vốn đã nhiều hơn nhân tộc rất nhiều. Về phần công đức, vậy thì càng nực cười, Thủy Yêu là Yêu tộc, từ trướcđến giờ công đức trên người là khó tập trung nhất, mà loại nữ nhân lòngdạ rắn rết như Thủy Yêu này, trên người làm sao có thể sẽ có công đứcđược.

Lúc trước, Địa Tạng vương có thể khởi động thành công Chiêu Hồn trận,trấn an địa ngục. Đó là bởi vì thực lực của chính hắn có cấp bậc ThánhNhân, lại tự nguyện vào ở địa ngục, cho nên công đức trên người là vôthượng. Những thứ này Thủy Yêu đều không khả năng để có được, Thủy Yêulàm như vậy không thể nghi ngờ chính là tự tìm đường chết.

"Tại sao có thể như vậy?" Phỉ Lệ thất hồn lạc phách nhìn Thủy Yêu khôngngừng thầm nhẩm chú ngữ, theo tốc độ chú ngữ càng lúc càng tăng nhanhcủa Thủy Yêu, lớp khí màu xanh lá tập trung chung quanh càng ngày càngnhiều, gần như sắp dày đặc kết thành thực thể, mà vốn mấy người Lạp MạcNhĩ và Hậu Khanh luôn an tĩnh trên ma pháp trận trước mặt, bây giờ đềutrở nên không đúng lắm, không ngừng giãy dụa, gào thét tê tâm liệt phế,thật giống như linh hồn đang bị tách ra .

"Đáng chết, Thủy Yêu, đến tột cùng người đang làm cái gì? Nhanh dừng lại cho ta." Phỉ Lệ cố gắng muốn giải khai giam cầm mà Vân Ảnh bày ra,nhưng bất đắc dĩ bị trúng Cấm Hồn hương, lại thêm vào kết giới của ThủyYêu. Khoé miệng Phỉ Lệ chậm rãi tràn ra máu tươi, nhưng vẫn không cáchnào lay động được một phần.

Nhìn mấy người trong ma pháp trận không ngừng gào thét, nước mắt trongsuốt từ trong mắt Phỉ Lệ liên tục tràn ra, đừng, đừng mà. Ta nên làmnhư thế nào đây? Tại sao Hậu Khanh lại bị đau như vậy, mấy người Lạp Mạc Nhĩ không phải là rất vô tội hay sao? Tại sao không phải là mình?

Hai mắt Phỉ Lệ đỏ au, hung tợn nhìn Vân Ảnh, nếu như Hâu Khanh và mấyngười Lạp Mạc Nhĩ xảy ra chuyện, cho dù có hủy diệt tất cả mọi ngườicũng không đủ để bù lại.

"Chủ nhân từng nói, một khi pháp trận này được khởi động, thì không thểnào dừng lại được." Vân Ảnh cẩn thận nuốt nước miếng, vẻ mặt lúc này của Phỉ Lệ thật sự là quá kinh khủng, uy áp từ sâu trong linh hồn kia cànglúc càng rõ ràng, khiến Vân Ảnh căn bản không có cách nào kháng cự lại.

"Phỉ Lệ, ngươi bình tĩnh một chút." Tạp Môn nắm thật chặt hai tay PhỉLệ, không để cho Phỉ Lệ tự hại mình, nàng sao có thể không hiểu được nỗi đau trong lòng Phỉ Lệ, nhìn Hậu Khanh và mấy người Lạp Mạc Nhĩ đau đớn, nàng cũng cảm nhận được linh hồn không ổn, cái cảm giác đó giống nhưlinh hồn bị xé rách vậy, không phải ai cũng có thể chịu được, ngay cảHậu Khanh thân là Cương Thi, tất cả cảm giác đau đớn đã bị hắn che giấu, cũng không nhịn được phải kêu lên. Nàng làm sao có thể không hiểu, tạisao đến bây giờ sư phụ còn không ra, sư phụ, rốt cuộc người muốn làm gì? Nhất định phải ép Phỉ Lệ đưa ra một lựa chọn khó khăn như thế sao?Nhưng lựa chọn đó với Phỉ Lệ không phải là cực kỳ thống khổ sao.

“Bình tĩnh một chút? Ngươi bảo ta phải bình tĩnh thế nào đây? Vài chụcvạn năm trước, ta nhìn Hậu Khanh vì ta, ở trước mặt ta lựa chọn chết đi, loại đau đớn này ngươi có hiểu không, cảm giác bị xé rách từ sâu tronglinh hồn truyền tới, cho dù vài chục vạn năm đã trôi qua, ta vẫn khôngcách nào quên được cái cảm giác thống khổ khi linh hồn bị tách ra sờ sờngay trước mặt ta lúc đó. Mấy chục vạn năm sau, ta lại một lần nữa nhìnthấy người yêu của mình chịu khổ ngay trước mặt của ta, mà chính ta lạikhông thể làm được gì, Tạp Môn, ngươi nói ta nên bình tĩnh như thế nàođây? Thật sự rất muốn chặt đầu xuống, chỉ có như vậy ta mới có thể bìnhtĩnh lại được." Phỉ Lệ lớn tiếng gào lên, rõ ràng là đã quên, không phải vậy sao? Tại sao vẫn còn nhớ, mấy chục vạn năm trước nhìn Hậu Khanhchết ở trước mặt nàng, tùy ý rơi xuống Dị Giới, mà vạn năm trước CửuNgân thiếu chút nữa cũng đã chết trước mặt nàng, đến bây giờ Hậu Khanh,Lạp Mạc Nhĩ, Kỳ Dương, Cửu Ngân, bọn họ đều phải đối diện với sống chếttrước mắt, nhưng nàng lại không thể làm gì cả.

Loại đau đớn này, loại bi thương không có cách nào ngăn chặn này, TạpMôn, ngươi nói ta nên bình tĩnh như thế nào. Nêm kiềm chế như thế nàochứ! Tại sao lại hiểu ra muộn như thế? Rõ ràng là yêu bọn hắn, nhưng một lần lại một lần tổn thương bọn hắn, ta như vậy, đến tột cùng là đanglàm gì đây?

"Ngươi đã nhớ ra hết rồi sao, thật là ngu ngốc, tại sao còn nhớ ra làmgì chứ?" Tạp Môn ôm chặt lấy Phỉ Lệ đang quỳ trên mặt đất, hai tay PhỉLệ ôm chặt lấy đầu, không ngừng vỗ, trông hết sức điên cuồng. Tạp Môn ởmột bên cũng liên tục bị công kích, nhưng vẫn không chịu buông tay.Không phải đã nói tất cả khổ sở, sẽ để mình ta gánh chịu hay sao? Tạisao còn nhớ lại, tại sao? Rõ ràng đã quên mất toàn bộ, không phải sao?Sư phụ, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra? Không phải đã lấy hết toàn bộđoạn ký ức năm đó của Vân Tiêu sao, không phải tất đều ở trong đầu củacon hay sao? Tại sao Phỉ Lệ vẫn còn nhớ lại?

"A. . . . . ." Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, trực tiếptruyền từ miệng Phỉ Lệ ra, hai mắt Phỉ Lệ giống như sắp tràn ra máu, hai chiếc răng nanh sắc bén xuất hiện dưới môi Phỉ Lệ, mái tóc dài đến eotrong nháy mắt bay múa, giống như Ma Thần chuyển thế. Lúc này, Phỉ Lệphát ra ra khí thế kinh người, rõ ràng chính là điềm báo sắp tẩu hỏanhập ma, ngay cả đặc tính khát máu của Cương Thi cũng phóng ra ngoài,vốn là lấy thực lực của Phỉ Lệ, căn bản không có khả năng cần dục vọngtheo bản năng, nhưng hiển nhiên lúc này Phỉ Lệ đã nhập ma.

"Si nhi, si nhi a!" Bóng dáng Tây Tác đột nhiên xuất hiện ở trước mặtđám người Tạp Môn, Vân Ảnh còn chưa kịp ra tay, đã bị đánh bay ra ngoài.

"Sư phụ, nhanh lên một chút! Phỉ Lệ tẩu hỏa nhập ma, chậm chút nữa consẽ không ngăn cản được." Tạp Môn di động thân thể của mình thật nhanh,không ngừng tránh né công kích lộn xộn của Phỉ Lệ, sau đó nhìn Tây Tácnhanh chóng thay đổi hình tượng, một đầu tóc lửa đỏ từ từ biến thànhđen, y phục khoa trương hoa lệ cũng chầm chậm biến thành trắng thuần,tay phải nắm Tru Tiên Kiếm, trở thánh giáo chủ của Tiệt giáo, ThôngThiên giáo chủ.

"Aizzzz! Không nghĩ tới vài chục vạn năm đã qua, vẫn không cách nào hiểu rõ tình kiếp, si nhi, si nhi a!" Thông Thiên giáo chủ, tùy ý vung taymấy cái, lập tức đã ngăn lại Phỉ Lệ bạo động, Vân Tiêu là đồ đề nhỏ nhất của hắn, cũng là đồ nhi được sủng ái nhất, vốn có khả năng trở thànhThánh nhân nhất, nhưng lại không cách nào hiểu rõ tình kiếp, bị buộcluân hồi, cuối cùng lại rơi vào kết quả chết thảm, vì không để cho mộtthân pháp lực của Vân Tiêu bị tiêu tán, Thông Thiên giáo chủ dùng chínhsức mạnh của mình, mở ra cái Không Gian dị giới này, vốn cho rằng sẽgiúp đồ nhi của mình nhanh chóng vượt qua tình kiếp, nhưng không ngờ,lại càng khiến cho tình kiếp nặng hơn, giờ nên làm như thế nào cho phảiđây! Si nhi, si nhi a! Thông Thiên nhìn Phỉ Lệ đã vô lực, mệt lả khôngthể làm gì nữa mà cảm thán. Dù sao cũng là ái đồ của hắn, dù có sai lầmnhiều đến đâu, hắn vẫn không thể không cứu.