Con Đường Bá Chủ

Chương 2044: Vô tận thống khổ



Chương 2044: Vô tận thống khổ

“Lập tức bỏ mẫu thân của ta ra!”

Lạc Nam còn ngơ ngác, phía sau lưng đã vang lên tiếng thét đầy phẫn nộ của Lạc Sương.

Chỉ thấy nàng bất chấp tất cả, hai mắt đỏ ửng nước tay cầm trường thương điên cuồng lao đến, hung hăng đâm thẳng vào bốn sợi xiềng xích dữ tợn đang xuyên qua cơ thể mẫu thân mình.

Lạc Sương chứng kiến mẫu thân đột ngột rơi vào thảm trạng liền phát rồ tấn công, nhưng bàn thân nàng không hề nghĩ đến ngay cả Ninh Vô Song là Thánh Đế Viên Mãn cũng bị bốn thanh xiềng xích kia dễ dàng đâm thủng, vậy một Thánh Tôn như nàng có thể làm nên trò trống gì?

HỰ!

Quả nhiên vừa mới lao đến, Lạc Sương liền bị dư uy của bốn thanh xiềng xích chấn đến thổ huyết bay ngược trở ra, xém chút hôn mê bất tỉnh.

Lạc Nam vội vàng ôm lấy nhị tỷ vào trong ngực, sau đó đem nàng đặt sang một bên.

Hắn không nói lời nào, lấy ra cùng lúc hàng trăm chiếc Nhẫn Trữ Vật hướng về bốn thanh xiềng xích kia hung hăng ném.

OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…

Vô vàn vụ nổ kinh thiên động địa phát ra, chỉ thấy hàng trăm chiếc Nhẫn Trữ Vật nổ ra những đóa Hoa Tàn Thế Vẫn với sức tàn phá kinh khủng nhưng không kém phần mỹ lệ.

Đáng tiếc dù Hoa Tàn Thế Vẫn cường đại là thế, bốn sợi xiềng xích kia vẫn sừng sững bất động, thủ đoạn của Lạc Nam dường như không thể gãi ngứa được chúng nó.

“Ta không tin!”

Lạc Nam như phát điên gầm lên, tay phải cầm Xích Tà Kích, tay trái nắm Lạc Hồng Kiếm, đỉnh đầu là Lạc Thần Cung đang kéo căng.

“Ba kiện Binh Nhân Tộc?”

Chứng kiến tình cảnh này, Nhàn Văn Đạo Sĩ, Dạ Thanh Thu đám người xém chút một ngụm phun ra ngoài, âm thầm liếu lưỡi.

Nhưng Lạc Nam không có tâm tình để ý người khác thán phục, hắn điên cuồng phát động Huyết Chiến Cuồng Quyết, Thiên Văn Quy Hoa Quyết, toàn bộ Bá Lực bùng nổ, Chư Thần Hoàng Hôn đem các tầng vực nâng lên số lượng giới hạn cao nhất mà cơ thể hắn có thể chịu đựng.

“Diệt Thế Kích Pháp!”

“Sáng Thế Kiếm Pháp!”

“Lạc Thần Tiễn!”

Ba kiện Binh Nhân Tộc và vô số thủ đoạn triển khai, Lạc Nam dồn lực nhắm vào một thanh xiềng xích đang đâm thủng tay mẫu thân mình nhắm đến.

Hiển nhiên hắn đã rút kinh nghiệm, nếu đã không thể một lần phá hư tất cả bốn thanh xiềng xích, vậy chỉ cần phá nát một thanh là được.

Tất cả công kích cường đại nhất tập trung vào.

“Con kiến hôi ngu xuẩn!”

Nào ngờ lại là âm thanh uy nghiêm vô thượng ấy chợt phủ xuống, chủ nhân của giọng nói này từ đầu đến cuối vẫn chưa hề xuất hiện, nhưng lại có thể định đoạt tất cả, chưởng khống càn khôn.

Càng đáng sợ hơn khi giọng nói này cố tình nhắm thẳng vào Lạc Nam.

OANH!

Lạc Nam chỉ cảm thấy tinh thần của mình như muốn nổ tung, Linh Hồn run rẩy kịch liệt, cơn đau nhứt dữ dội khiến hắn xém chút mất đi ý thức.

Chỉ một giọng nói đã khiến những Thánh Đế bên cạnh như Dạ Thanh Thu, Nhàn Văn Đạo Sĩ mất đi chiến ý.

Nhưng Lạc Nam lại ngoan cường đến cực điểm, cái trán nổi gân xanh, toàn thân bạo phát cơ bắp, mở ra Bát Môn Độn Giáp – Tử Môn, kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân, điều động sức mạnh của 70 cái hành tinh trong Hóa Vũ Bá Thần Thể, Oanh Thiên Tổ Phù cũng đang hoạt động hết công suất.

Hắn tận dụng một tia lý trí cuối cùng, công thẳng vào một thanh xiềng xích.

RĂNG RẮC…

Trong ánh mắt không dám tin của Dạ Thanh Thu, một sợi xiềng xích xuất hiện vài vết rạn.

Tuy là những vết nứt rất nhỏ nhưng lại cho thấy tiềm năng vô hạn của Lạc Nam.

Bởi vì hơn ai hết, Dạ Thanh Thu hiểu mấy thanh xiềng kích kia khủng bố đến mức nào, chúng là Chí Bảo nha.

Một Đại Thánh có thể gây tổn hại lên Chí Bảo là chuyện hoang đường, hoàn toàn bất khả thi, bất khả tư nghị.

“Thành công!”

Lạc Nam thấy cảnh này vui mừng vô cùng, hắn lại đè nén thương thế, bạo phát tất cả sức mạnh có thể của mình, một lần nữa lao đến tàn phá đám xiềng xích.

Nhưng không…

“Kiến hôi vẫn mãi là kiến hôi, vùng vãy giãy dụa trong vô vọng.”

Giữa thiên không, một ngón tay khổng lồ mang theo khí tức cổ lão, tang thương bao phủ, bên trên đầu ngón tay như có nhật nguyệt tinh thần đang cuộn trào, thản nhiên điểm xuống đầu Lạc Nam.

PHỐC!

Vạn Cổ Bất Hủ Thân nổ tung, ba kiện Binh Nhân Tộc bị chấn bay khắp ba hướng, đầu ngón tay kia bá đạo đè lên cơ thể Lạc Nam, đem hắn thô bạo trấn xuống.

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…

Tầng tầng không gian nứt vỡ trong quá trình này…

Mặt đất Quân Đô hình thành một cái thung lũng, cơ thể Lạc Nam bị một cái ngón tay trấn xuống hàng vạn dặm dưới lòng đất, cả người trần truồng đầy máu, ngay cả Tam Nhãn Mặt Nạ cũng ảm đạm không còn ánh sáng.

“Hự…”

Hắn thổ huyết liên tục, hàm răng cắn chặt đầu lưỡi để cơn đau kéo dài tỉnh táo, để mình không bị ngất đi, hai mắt trợn trừng trừng mở ra thật to, đầy bất lực và không cam lòng nhìn lên không trung.

Nơi mà một bàn tay khổng lồ đang nhô ra, nắm lấy bốn sợi xiềng xích muốn lôi kéo Ninh Vô Song xuyên thủng không gian rời đi.

Khuôn mặt đẫm máu của nàng không có sợ hãi, ánh mắt của nàng vẫn ngập tràn từ ái, yêu thương bao dung và đầy đau lòng nhìn lấy nhi tử thảm hại nằm dưới đất.

“Tiểu bảo bối ngươi yên tâm…” Thanh âm suy yếu, mềm mại và đầy quan tâm của Ninh Vô Song truyền vào tai hắn:

“Thay mẫu thân chăm sóc Sương Nhi và Huyền Tâm, mẫu thân sẽ sớm trở về tìm ngươi…”

“KHÔNG!”

Lạc Nam trong lòng phẫn nộ rít gào như lệ quỷ, lại phát hiện mình ngay cả mở miệng thốt ra một hơi cũng không làm nổi, nhưng cái cảm giác sắp mất đi thân nhân này khiến hắn một lần nữa lâm vào điên cuồng.

“Kim Nhi, Kim Nhi…nàng làm ơn xuất thủ, nàng có cách mà phải không? hãy cứu mẫu thân của ta! làm ơn!”

Trong thời khắc tuyệt vọng, Lạc Nam lần đầu tiên mở miệng cầu cứu Kim Nhi.

Lần trước khi vị sư bá kia của hắn bắt đi Lạc Kỳ Nam và Tiểu Thiên Ý, hắn vẫn còn thủ vững một tia lý trí, biết rằng mình không thể làm khó Kim Nhi nên không mở miệng cầu khẩn nàng.

Dù sao thì lần đó, người bị vị sư bá kia đối xử thô bạo là hắn mà không phải hai tiểu nữ nhi.

Nhưng lần này khi chứng kiến Ninh Vô Song bị đối xử như vậy, trái tim của hắn như sắp nổ tung, tất cả lý trí và tỉnh táo gần như mất sạch, cầu cứu Kim Nhi, hy vọng một phép màu nào đó.

Đáng tiếc hiện thực vẫn luôn tàn khốc, Kim Nhi chỉ có thể tràn đấy áy náy thốt lên một câu:

“Công tử, Kim Nhi thật xin lỗi…”

“Thiên Cơ Lâu, Thiên Cơ Lâu, ngươi mau đem mẫu thân ta thu vào!” Lạc Nam điên cuồng hạ lệnh trong lòng.

“Keng, Thiên Cơ Lâu không cho phép người đang ở trạng thái tranh đấu tiến vào!” Hệ Thống máy móc đáp lại.

“Vậy mau cho ta biết cách để cứu mẫu thân!” Lạc Nam nghiến răng nghiến lợi.

“Điểm Danh Vọng không đủ!”

“Cút con mẹ mày đi!”

“AAAAAAAAA”

Lạc Nam co giật bần bật, thân ảnh mẫu thân cả người đẫm máu bị bốn thanh xiềng xích kéo đi vào không gian, tan biến trước ánh mắt như một cơn ác mộng đang mài món tất cả linh hồn, thể xác và cả tâm trí của hắn.

Ám ảnh…ảm ảnh thật sâu…

PHỐC!

Một ngụm máu cuồng phún mà ra, mệt mỏi cả thể xác và tinh thần kéo đến.

Khi bốn thanh xiềng xích và bóng lưng Ninh Vô Song tan biến như chưa từng tồn tại giữa không gian, tia ý thức chống chọi cuối cùng của Lạc Nam cũng đã vụn vỡ.

Nhưng chấp niệm vẫn khiến hai mắt của hắn mở lớn trừng trừng, bên trong là sự trống rỗng.

“Ngủ một giấc đi…”

Dạ Thanh Thu thấy cảnh này không đành lòng lắc đầu, đem tay vuốt mắt của hắn nhắm lại.

Nhìn như vuốt mắt người chết không nhắm mắt vậy…

“Rốt cuộc là kẻ nào chứ…vì sao bắt đi mẫu thân…” Lạc Sương vô lực ngồi bệch xuống đất, toàn thân co rúm lại.

Nàng chứng kiến đệ đệ thống khổ như vậy, cố gắng bò lại ôm lấy hắn, mang đến một chút hơi ấm cho hắn.

Ninh Huyền Tâm như người mất hồn đứng lặng một chỗ, bờ môi từ lâu đã cắn chặt đến rỉ máu, đáy mắt phức tạp, tâm tư cuồng loạn, thật lâu không thể bình tĩnh…

“Nơi này không nên ở lâu, tất cả mọi người đều mang trọng thương, cần tìm chỗ an toàn tịnh dưỡng.”

Lạc Hà cố nén rung động trong lòng trước mọi thứ vừa phát sinh, nàng mở miệng phá tan tĩnh lặng.

“Thiên Cơ Lâu là chỗ an toàn nhất, chẳng phải hắn là Thiếu Chủ của Thiên Cơ Lâu sao?” Dạ Thanh Thu liền ra lệnh cho một đám thuộc hạ Dạ Linh Tộc nâng đỡ Lạc Nam mấy người.

“Để bần đạo hỗ trợ hộ tống!” Nhàn Văn Đạo Sĩ hít sâu một hơi nói.

VÈO VÈO VÈO…

Ba kiện Binh Nhân Tộc bay trở về bên cạnh Lạc Nam, hóa thành Tiểu Hồng Nhi, Tiểu Ngân Nhi và Xích Tà với sắc mặt đầy áy náy, từng đôi mắt đẹp đều đã phiếm hồng.

Nếu các nàng đủ thực lực phá nát mấy sợi xiềng xích kia thì mọi chuyện đã khác, là các nàng quá mức vô dụng.

“Hiện tại không phải thời điểm tự trách, nhanh đến nơi an toàn bằng không có khả năng Vạn Linh Tộc sẽ kéo đến báo thù!” Dạ Thanh Thu quát khẽ.

Đám người còn tỉnh táo gật gật đầu.

Dạ Thanh Thu điều động hắc ám bao trùm tất cả, để lại một Quân Đô hoang tàn và một Đế Quốc sụp đổ, toàn bộ tan biến mất dạng.



“Khốn kiếp, Ninh Vô Song kia rốt cuộc có thân phận gì?”

Cùng thời điểm đó, trong một hang động tại hòn đảo hoang vu nơi Hằng La Đại Hải, một tên thanh niên diện mục tuấn lãng, đầu đội kim quang, thân khoác hoàng kim bào sắc mặt tái mét phẫn nộ gầm thét.

Hắn chính là Vạn Ứng Khang, thiếu chủ của Vạn Linh Tộc.

Sau lần trước tập kích Vĩnh Dạ Thung Lũng thất bại, Vạn Ứng Khang vẫn luôn rình rập và thăm dò tình huống của Lạc Gia ở Càn Quân Đế Quốc, nếu Lạc Nam dám trở về gia tộc sẽ lập tức xuất thủ tiêu diệt.

Lần này thừa cơ Lạc Gia xung đột với hoàng thất, Vạn Ứng Khang vẫn luôn theo dõi tình hình, chờ đến khi Càn Quân Thánh Đế lâm vào đường cùng mới ra tay.

Khi đó vừa thu phục được một tên thuộc hạ cường đại có tiềm năng đột phá Chí Tôn, mà tên thuộc hạ này lại còn là kẻ thù không đội trời chung với Lạc Gia, có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Vì vậy Vạn Ứng Khang mới cử hai người hộ đạo của mình xuất thủ, cứ tưởng với tu vi Thánh Đế Viên Mãn của bọn hắn, cộng thêm thiên phú bẩm sinh khủng bố của Vạn Linh Tộc, Lạc Gia chỉ có thể nén giận mà ngoan ngoãn giao người.

Kết quả Ninh Vô Song kia chẳng thèm để Vạn Linh Tộc vào trong mắt, xuất ra một khối ngọc bội có công kích của Chí Tôn, trực tiếp quét sạch tất cả.

Vạn Ứng Khang tuy phẫn nộ dị thường nhưng không còn cách nào khác, hiện tại bên cạnh hắn không còn cường giả nào để ra sức nữa.

“Hai người các ngươi thật là vô dụng, một chút việc nhỏ nhặt cũng làm không xong.”

Vạn Ứng Khang sắc mặt âm trầm, lấy ra hai cái bình ngọc.

Bên trong bình rõ ràng là hai đạo Linh Hồn của hai lão già Thánh Đế Viên Mãn vừa bị tiêu diệt không lâu.

Thật ra Vạn Linh Tộc cũng rất biết tận dụng ưu thế của bản thân, ỷ vào việc có nhiều Linh Hồn, khi ra ngoài hành động bọn hắn chưa từng mang đủ số lượng Linh Hồn đi theo, ngược lại vẫn còn tách ra một đạo Linh Hồn chủ chốt nhất ở nhà, để chẳng may có bị cường giả tiêu diệt thì vẫn còn có thể phục sinh sống lại.

Mặc dù sau mỗi lần như vậy đều tổn thất cực lớn, nhưng so với hoàn toàn chết đi vẫn tốt hơn nhiều, chỉ cần đúc lại cơ thể khác để Linh Hồn chủ chốt nhập vào, sau đó từ từ tu luyện ra lại số lượng Linh Hồn đã bị mất đi.

Cứ làm như vậy, Vạn Linh Tộc chẳng khác nào bất tử giống với Bất Tử Tộc.

“Thiếu Chủ sao có thể trách hai người lão phu? Đạo công kích kia thậm chí tương ứng với sức mạnh của Phó Tộc Trưởng trở lên, nghĩ đến vẫn còn sợ hãi.” Một luồng Linh Hồn lão già run rẩy nói.

“Đúng vậy a, lần này mỗi người chúng ta đều tổn thất hàng trăm Linh Hồn, để khôi phục như cũ không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào, e rằng không thế tiếp tục bảo vệ Thiếu Chủ.” Lão già còn lại cũng sợ hãi không kém nói.

Vạn Linh Tộc cường đại hơn cường giả đồng cấp ỷ vào việc bọn hắn có nhiều Linh Hồn, nhưng hiện tại hai lão già này chỉ còn một luồng Linh Hồn duy nhất, e rằng dù đúc lại cơ thể cũng chỉ có thể sánh ngang Hồn Thánh Đế thông thường mà thôi.

“Hừ…” Vạn Ứng Khang sắc mặt âm trầm:

“Lần này đích thật là ngoài ý muốn, bổn thiếu chủ phải trở về điều tra thân phận của Ninh Vô Song, ả ta là mẫu thân của Lạc Nam, lại có bối cảnh, e rằng giết chết Lạc Nam không dễ dàng như vậy.”

“Thiếu chủ anh minh, hành sự cẩn thận là tốt nhất.” Hai lão già vội vàng phụ họa.

Vạn Ứng Khang siết chặt nắm tay, hận hận nói:

“Nghe nói Thập Thất Tông sắp có kế hoạch đến Kiếm Châu, bổn thiếu phải trở về trong tộc, e rằng phải lỡ chuyến đi này…”



“Phù…phù…phù…”

Tại thôn xóm nhỏ hoang vu của phàm nhân bình thường, một tên tiểu tử mập mạp, y phục cũ nát thở hổn hển ngồi trên giường, nghiến răng nghiến lợi:

“Kẻ nào giết chết trẫm?”

Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra tên tiểu tử mập mạp này là người quen.

Không phải ai khác, hắn chính là Tam Thánh Tử của Càn Quân Đế Quốc, kẻ từng được Càn Quân Thánh Đế lợi dụng ban cho Quân Tư Tình làm Thánh Phi nhằm thi triển mỹ nhân kế hãm hại Lạc Nam ở Tửu Sơn.

Tam Thánh Tử tính cách ngu độn bẩm sinh, bị Dạ Thanh Thu bắt giữ làm con tin, Càn Quân Đế Quốc phải bỏ ra không ít chi phí chuộc hắn về, lẽ ra chỉ là một tiểu nhân vật không đáng được lưu ý, chẳng thể so sánh với Nhị Thánh Tử Càn Trọng, càng không đáng là thứ gì nếu so với Thái Tử Càn Nguyên.

Nhưng lúc này khi an toàn ở một nơi xa, sắc mặt đần độn của hắn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ phẫn nộ ngút trời, uy nghiêm như một vị hoàng đế cao ngạo.

Có một bí mật không ai biết…

Càn Quân Thánh Đế đã từng tách ra một luồng Linh Hồn của mình ẩn giấu trong cơ thể vị con trai này của mình ngay khi hắn vừa được sinh ra.

Luồng Linh Hồn đó dung hợp hoàn mỹ với Linh Hồn của Tam Thánh Tử, luôn ở trạng thái ngủ say, ngay cả Chí Tôn nếu không cẩn thận thăm dò cũng chưa chắc sẽ phát hiện, bởi vì luồng Linh Hồn đó không hề tồn tại bất kỳ ý thức nào cả, chưa từng hiện diện hay kiểm soát Tam Thánh Tử.

Nếu Càn Quân Thánh Đế vẫn còn sống, luồng Linh Hồn này xem như không tồn tại, Tam Thánh Tử vẫn là Tam Thánh Tử, Càn Quân vẫn sẽ là Càn Quân.

Nhưng một khi bản thể Càn Quân Thánh Đế triệt để chết đi, luồng Linh Hồn ẩn trong cơ thể Tam Thánh Tử sẽ đủ điều kiện thức tỉnh, cướp đi quyền khống chế cơ thể, triệt để biến cơ thể này thành của hắn.

Vậy nên hiện tại, Tam Thánh Tử đã là Càn Quân Thánh Đế, đồng thời hắn khẳng định được bản thể của mình đã chết.

Tuy nhiên tất cả kiến thức, trí nhớ và nhận biết của hắn lúc này chỉ tương ứng với giai đoạn trong quá khứ, ngay khi luồng Linh Hồn được dung nhập vào Tam Thánh Tử mà thôi.

Vậy nên hắn cũng chưa biết nguyên nhân cái chết của bản thể, càng không biết tất cả mọi chuyện đã diễn ra từ đó cho đến nay.

Nhưng có một điều hắn từ trí nhớ của Tam Thánh Tử biết được.

Trước khi bản thể của hắn thông qua Truyền Tống Trận bí mật đưa Tam Thánh Tử đến nơi này để tránh nạn, là thời điểm bản thể chuẩn bị khai chiến tổng lực với Lạc Gia.

Vậy khả năng rất cao thủ phạm là Lạc Gia chứ không ai khác.

“Haha, năm đó lưu lại luồng Linh Hồn này đúng thật là sáng suốt.”

Càn Quân Thánh Đế nhẹ nhàng xoa Chiếc Nhẫn Trữ Vật đeo trên tay, bên trong là tất cả tài sản của Càn Quân Đế Quốc, môi nở nụ cười:

“Cẩn thận chưa bao giờ là thừa, Lạc Gia ơi Lạc Gia…các ngươi cứ chờ đó cho trẫm!”



Như mọi người đã biết thì ngày 2/6 là sinh nhật e, để mừng sinh nhật thì e đã ấp ủ hơn tuần nay, chuẩn bị quà tặng quý đọc giả CĐBC.

Định 24h đêm nay mới bạo chương cho ý nghĩa, nhưng sợ trễ quá cả nhà đọc xong 5 chap lại mất ngủ, nên e tranh thủ đăng sớm để mọi người đọc xong còn đi ngủ, tránh ảnh hưởng đến sức khỏe :D

Ai có lòng chúc mừng sinh nhật e thì đây ạ:

- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn &LT3