Con Đường Bá Chủ

Chương 1242: Đến Cổ Việt Tộc



Tất cả Thế Lực đều đã rời đi, Bụt quay sang đám người vuốt râu cười:

“Kế tiếp, Ngô Đế sẽ trực tiếp thiết lập Truyền Tống Trận mang theo chúng ta trực tiếp đến Cổ Việt Tộc!”

Đám người không có dị nghị gật đầu, có một vị Thiên Trận Đế như Ngô Đế ở đây, nếu di chuyển bằng cách thông thường mới là rảnh rỗi.

Ngô Đế không nói lời nào, phi thăng bay ra ngoài Đại Điện.

Ý niệm vừa động, Đại Điện Cổ Việt đã cấp tốc thu nhỏ vô số lần, rơi vào trong tay Ngô Đế.

Đám người đứng trong Đại Điện Cổ Việt đã thu nhỏ, vẫn có thể thấy rõ tình cảnh bên ngoài.

Chỉ gặp Ngô Đế cấp tốc kết ấn, từng luồng từng luồng Trận Văn cao thâm huyền ảo nhanh chóng sinh ra, huyền phù giữa tinh không, chậm rãi hóa thành một cái Trận Pháp.

Chỉ bất quá, có vẻ khoảng cách đến Cổ Việt Tộc không ngắn, Ngô Đế bố trí Truyền Tống Trận cũng tốn một khoảng thời gian nhất định.

Rốt cuộc, Trận Pháp hình thành, ẩn chứa Không Gian Chi Lực vô cùng cường đại.

Ngô Đế tay nâng Đại Điện, chậm rãi bước vào bên trong.

Theo từng bước đi của hắn, Trận Pháp Truyền Tống cũng từ từ tan biến.

Hiển nhiên đây cũng chỉ là Trận Pháp Truyền Tống sử dụng duy nhất một lần…sau khi mang theo đám người truyền đến Cổ Việt Tộc, nó sẽ biến mất như chưa từng tồn tại.



“Đây là Cổ Việt Tộc sao?”

Đứng trên đỉnh Thái Sơn, nhìn xuống vô tận không gian yên ả, thái bình lại không kém phần hùng vĩ và hào khí, Lạc Nam và mấy người ngơ ngẩn.

Bọn hắn đều là người có tầm mắt và kiến thức, nhưng khi được chứng kiến một chủng tộc có nền văn hiến lâu đời, trường tồn cùng dòng sông lịch sử như Cổ Việt Tộc, cả đám vẫn toàn thân run rẩy lên.

Nhìn từ xa xăm, Cổ Việt Tộc thập phần giản dị và mộc mạc, không cố tình chứng tỏ sự hoa lệ, không cố tình thể hiện tầm vóc của một đỉnh cấp chủng tộc.

Nhưng mặc dù như thế, thì những cốt lõi, khí chất ẩn sâu bên trong đó vẫn không thể nào che giấu được…

Đặc biệt là vô số cổ khí tức như tiềm long tại uyên đang ẩn mình trong Cổ Việt Tộc, mỗi một loại đều khiến Lạc Nam cảm thấy thâm bất khả trắc, cường đại khó thể hình dung…

Đây mới là nới mà bất kỳ tu sĩ nào cũng phải hướng tới, Làng Nhất Thế của Lạc Nam cũng theo đuổi phong cách như vậy…đáng tiếc còn thua kém quá xa.

Rất nhanh, tầm mắt của tất cả mọi người bị tồn tại giữa trung tâm vùng đất hấp dẫn…

Đó là một Lũy Tre khổng lồ như trấn định càn khôn, rể tre tầng tầng lớp lớp xuyên toa khắp lãnh thổ như những long mạch của thiên địa, thân tre xuyên thủng chín tầng mây, nhánh tre che đậy vạn dặm giang sơn xã tắc, lá tre đâm vào không gian…

Mỗi một bộ phận, mỗi một thứ tồn tại từ Lũy Tre này tuôn ra áp bách dữ dội khiến lòng người rung động, cảm ứng được nguy hiểm trí mạng của vương trong binh khí, hoàng trong pháp bảo.

“Tre Cổ Việt…chắc chắn là nó!”

Lạc Nam hít sâu một hơi, nghiêm túc nói ra.

Quỷ Đỏ, Tiểu Kỳ Nam gật mạnh đầu…

Ngoại trừ Thần Thụ xếp thứ ba trong thất đại thần thụ, bọn hắn không thể nghĩ ra liệu thế gian này có loại Tre nào có được uy thế như vậy.

Khác với những Thần Thụ khác đều do thiên địa khai sinh hoặc vũ trụ hình thành, Tre Cổ Việt là do Cổ Việt Tộc bồi dưỡng mà thành, qua vô số thời đại và được như ngày hôm nay, thậm chí được xếp hạng chỉ sau hai loại Thần Thụ thần bí khác.

Từ đó có thể thấy Cổ Việt Tộc cường đại…

“A, Bụt gia gia, Ngô bá bá cùng Thủy Tinh đại ca trở về!”

Đúng lúc này, rốt cuộc có người phát hiện nhóm người Lạc Nam đang đứng trên đỉnh Thái Sơn.

Chỉ thấy một nhóm trẻ nhỏ tầm mười đến mười lăm tuổi vui mừng hớn hở, nam đầu ba giá, nữ hai bím tóc, thập phần lanh lợi, vô cùng đáng yêu.

Điều khiến Lạc Nam kinh ngạc chính là, nhóm trẻ này thật sự rất nhỏ tuổi nhưng một thân tu vi kém nhất cũng là Ất Tiên, đứa 15 tuổi còn là Ngọc Tiên.

“Móa…15 tuổi Ngọc Tiên, tiểu quái vật a!” Lạc Nam trong lòng thầm mắng một tiếng.

Thời điểm hắn 15 tuổi còn làm phế vật của Lạc gia đấy.

Lạc Kỳ Nam cũng kinh dị trước nội tình của Cổ Việt Tộc.

Sở hữu thế hệ hậu bối ưu tú như vậy, tre già măng mọc, chẳng trách Cổ Việt Tộc vẫn luôn sừng sững trong vũ trụ này, mặc cho càn khôn chuyển dời, thời đại thay đổi vẫn không tác động nổi đến chủng tộc kinh khủng.

“Không được, ta phải nhanh chóng bồi dưỡng Tiểu Tiểu, tránh để nàng bị đám tiểu quái vật ở thế hệ này của Cổ Việt Tộc bỏ lại quá xa!” Lạc Nam kiên quyết thầm nghĩ.

Không biết đã đem Lạc Nam kích thích, đám nhỏ vẫn đang vượt cấp thi triển Tôn Cấp Thân Pháp lao lên đỉnh Thái Sơn như bay, chỉ thoáng chốc đã xuyên qua tầng mây, xuất hiện trước mặt mấy người.

Vui mừng hớn hở vây quanh Bụt, Ngô Đế…

“Bụt gia gia, Ngô bá bá, Thiếu Đế Chi Chiến kỳ này thế nào rồi?” Một đứa trẻ đầu đàn có tu vi Ngọc Tiên hưng phấn hỏi, hai mắt tuôn ra Chiến Ý nóng rực.

Chưa đợi Bụt và Ngô Đế trả lời, một nữ hài tầm hơn 10 tuổi quay sang Thủy Tinh hớn hở, một mặt sùng bái:

“Thủy Tinh ca ca, ngươi lần này xếp hạng mấy? có phải thành công vượt qua Tản Viên ca ca, vượt qua top 3 không?”

Thủy Tinh khóe miệng co quắp, sắc mặt tối sầm.

Nhìn thấy biểu hiện của Thủy Tinh, đám trẻ càng thêm tò mò la lớn:

“Không phải chứ? Đừng nói ngươi ngay cả hạng 3 cũng không được?”

Thủy Tinh trong lòng buồn bực, vội hướng về Bụt và Ngô Đế cáo từ:

“Tiểu tử có chút thu hoạch sau Thiếu Đế Chi Chiến kỳ này, xin phép trở về bế quan!”

“Đi thôi!” Hai người khoác khoác tay.

Thủy Tinh lúc này hướng mấy người Lạc Nam gật đầu chào hỏi, hóa thành làn nước tan biến mất dạng.

“Khanh khách, chắc chắn là không có thứ hạng tốt!” Đám trẻ cười giòn tan.

“Thủy Tinh chỉ xếp thứ 7!” Bụt vuốt râu, trầm giọng nói ra.

Đám trẻ bỗng chốc im bặt, trợn mắt há hốc mồm, không dám tin nhìn lấy Bụt.

Mặc dù bọn nó trêu chọc Thủy Tinh cho vui, nhưng trong lòng đối với thực lực của Thủy Tinh vô cùng hiểu rõ.

Có thể nói, Thủy Tinh là một trong những thiên tài nổi trội ở Cổ Việt Tộc, số lượng yêu nghiệt vượt qua hắn ở nơi này chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Đám trẻ cho rằng dù không xếp hạng quá cao, nhưng lọt vào top 5 không thành vấn đề.

Ấy thế mà, Thủy Tinh chỉ xếp thứ bảy?

“Bụt gia gia, Bụt gia gia…vậy còn Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân, hai kẻ từng khiến Tản Viên ca ca thua thiệt thì sao?” Đứa trẻ cầm đầu hỏi thăm.

“Hắc Y Nhân xếp thứ 6, Bạch Y Nhân xếp thứ 5…” Bụt tiếp tục đáp lời.

“Hít!” Đám trẻ hít sâu một ngụm khí lạnh, vẻ vui cười trên mặt thu liễm, cực kỳ nghiêm túc nói:

“Thiếu Đế Chi Chiến kỳ này kinh khủng như thế sao…”

Nói xong, bọn nó vô thức nhìn sang ba người Lạc Nam, ánh mắt mang theo vẻ tò mò pha lẫn chiến ý.

“Không tệ…ba người bọn hắn chính là ba nhân vật đứng đầu Thiếu Đế Chi Chiến lần này, lão phu mang về tiếp nhận phần thưởng!” Bụt giới thiệu từng người nói:

“Lần lượt là top 1 Lạc Nam, top 2 Quỷ Đỏ, top 3 Lạc Kỳ Nam!”

“Ba người đều là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, các ngươi nên học hỏi rất nhiều!” Ngô Đế nghiêm khắc nói.

Đám nhỏ tròn xoe mắt, lịch sự lễ phép hành lễ: “Gặp qua các ca ca, tỷ tỷ!”

Ba người Lạc Nam mỉm cười, gật đầu đáp lễ.

“Ca ca, ngươi là top 1 sao?” Đám trẻ nhanh chóng vây quanh Lạc Nam, không ngừng luyên thuyên hỏi:

“Ngươi vì sao đánh hạ được Bạch Y Nhân? Nghe nói ngay cả Tản Viên ca ca cũng không làm gì được trạng thái Hư Vô của hắn…”

“Ca ca, ngươi mạnh lắm sao? áp chế tu vi tỷ thí cùng ta có được hay không?”

“Ca ca, ngươi thật anh tuấn, tỷ tỷ nhà ta vẫn còn độc thân đấy!”

“Ca ca…”

Lạc Nam ba người khóe miệng co quắp, trong lúc nhất thời vậy mà không trả lời hết câu hỏi của đám nhỏ.

“Yên tâm, rất nhanh các ngươi sẽ được theo dõi toàn cảnh Thiếu Đế Chi Chiến thông qua Màn Ảnh ở Học Phủ trong thời gian tới, nhớ không được trốn đấy!” Bụt râu tóc dựng đứng lên.

“Tốt quá…” Đám nhỏ hoan hô lên, thầm nghĩ đợi xem Lạc Nam biểu hiện rồi mới ước lượng xem có nên tuyên chiến với hắn không…

“Được rồi, mau giải tán, để các vị khách nhân có thời gian nghỉ ngơi!” Ngô Đế khoác tay xua đuổi.

Đám nhỏ lúc này mới chịu tản đi…



“Nghỉ ngơi trước một tuần ổn định trạng thái cho tốt, sau đó lão phu lại mang ba người đến gặp Tre tiền bối khảo nghiệm!” Bụt căn dặn nói.

“Tre tiền bối? khảo nghiệm?” Lạc Nam giật mình, trong mắt hiện lên dấu chấm hỏi.

“Sư phụ từng nói, Tre Cổ Việt có linh, muốn được bất kỳ bộ phận nào trên thân thể ngài đều cần phải thông qua khảo nghiệm!” Tiểu Kỳ Nam hướng Lạc Nam giải thích.

“Không sai…” Ngô Đế cũng nghiêm túc nói thêm:

“Tre Cổ Việt có rất nhiều bộ phận, mỗi một bộ phận lại phân chia mạnh yếu…Cổ Việt Tộc chúng ta đã hứa thưởng cho các ngươi mỗi người một nhánh tre, nhưng nhánh tre cũng có khác biệt, đạt được cấp bậc gì phải tùy vào bản lĩnh của các ngươi!”

“Ra là như vậy…” Lạc Nam vuốt cằm, trong lòng bắt đầu nảy sinh hứng thú.

Hắn nhớ đến khúc tre của Phù Đổng, ngay cả Lạc Hồng Kiếm trảm vào trực diện cũng không khiến nó sinh ra chút sứt mẻ nào, cũng không biết khúc Tre đó thuộc mức độ nào…

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, những gì Lạc Nam hiểu biết về Cổ Việt Tộc còn quá ít, ngược lại là Tiểu Kỳ Nam và Quỷ Đỏ sau lưng có thế lực khủng chèo chống cung cấp kiến thức, so với hắn thành thục hơn rất nhiều.

“Lão phu đã chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho ba người, cứ tự nhiên như ở nhà, rảnh rỗi dạo chơi một vòng cũng được…” Bụt mỉm cười hòa ái.

“Làm phiền Bụt tiền bối!” Ba người hành lễ cảm tạ, theo chân Bụt rời đi.

Ngô Đế cũng tan biến mất dạng, nhiệm vụ lần này của hắn đã kết thúc.



Chỗ nghỉ ngơi của Lạc Nam là một tòa biệt viện nằm ở giữa hồ sen rộng rãi, lưng tựa núi cao, vây quanh còn có vườn hoa thơm ngát bao phủ, cảnh vật yên bình, rất vừa ý hắn.

Quỷ Đỏ và Tiểu Kỳ Nam cũng ở trong hai gian Kiến Trúc phong cách khác biệt cách chỗ hắn không xa, bất quá cả hai đều không có ý định đến bái phỏng Lạc Nam.

Quỷ Đỏ cùng Lạc Nam chẳng có gì để nói, về phần Tiểu Kỳ Nam cũng cực kỳ hiểu chuyện, biết baba và các dì lâu ngày đoàn tụ, nàng không muốn đến làm kỳ đà cản mũi.

Ngoài ra, Cổ Việt Tộc còn chu đáo bố trí cho Lạc Nam vài nha hoàn xinh xắn bưng trà rót nước, bất quá đều bị Lạc Nam từ chối, yêu cầu các nàng để mình tự nhiên.

Hắn vẫn luôn không quen có người khác hầu hạ, trừ khi đó là nữ nhân của mình.

Nghĩ đến nữ nhân, Lạc Nam mỉm cười đắc ý, nhanh chóng tiến vào trong Linh Giới Châu.



“Hắc hắc…”

Lạc Nam lên tiếng cười xấu xa.

Hắn phát hiện mấy nữ Hậu Cung đang mang theo Mộng Chi Tiên, Tử Yên và Hoàng Y Thiền dạo quanh Linh Giới Châu, giới thiệu các loại hoàn cảnh cho các nàng nhận biết.

Đầu tiên là Cung Đình Thụ, Cửu Diệp Liên Hoa, Bất Tử Thụ…

Bất quá, ngay cả mấy nữ Hậu Cung cũng bị chính sự thay đổi của Linh Giới Châu làm cho khiếp sợ không thôi, âm thầm cảm thán phu quân của mình phát triển thật sự nhanh chóng.

Trước đây Linh Giới Châu chỉ là một Pháp Bảo cấp thấp, hiện tại nó đã là một tiểu thế giới hoàn chỉnh.

Cảnh vật bên trong thậm chí có thể so sánh với Cổ Việt Tộc, nhất là Bất Tử Thụ đủ sức so kè Tre Cổ Việt.

Hai tỷ muội Mộc Ái My và Mộc Linh Nhu mới là những người quen thuộc Linh Giới Châu nhất, đang hòa hợp cùng chúng nữ, kể lại khoảng thời gian mình quen biết Lạc Nam và nhận lời chăm sóc Linh Dược Điền thay hắn.

Nhìn thấy Lạc Nam tiến đến, chúng nữ lập tức ném đến từng ánh mắt khác biệt.

“Phu quân, lời hứa của chàng với Mộng Ảnh tỷ tỷ rốt cuộc thực hiện được, nếu để nàng ấy biết chắc chắn sẽ rất hạnh phúc!” Yên Nhược Tuyết dịu dàng cười.

Chúng nữ gật gật đầu, các nàng biết trước đây vì lời hứa với Tần Mộng Ảnh, mà phu quân không ngừng tìm cách thu nạp Hỗn Độn Khí.

Không ngờ khi không có các nàng kề bên, hắn đã hoàn thành ước nguyện…

“Chỉ Mộng Ảnh vui thôi sao? đây là ngôi nhà chung của tất cả chúng ta!” Lạc Nam cười ha ha, vô cùng tự hào nói.

Phải biết rằng, ngay cả Thiên Đế cũng rất hiếm người có được Tiểu Thế Giới như hắn, Lạc Nam có đủ tư cách để tự hào.

“Haha, Cung Điện mới có thêm không ít nha!” Thiên Diệp Dao bĩu môi, ánh mắt liếc xéo những cái Cung Điện lạ lẫm bên trên Cung Đình Thụ.

Nào là Ngạo Tuyết Cung, nào là Nam Lan Cung, nào là Ngọc Huyền Cung, Đạm Đài Cung, Du Điệp Cung…

“Đều là duyên phận đưa đẩy…” Lạc Nam vuốt vuốt mũi, có chút xấu hổ.

“Cửu Diệp Liên Hoa, Bất…Bất…Bất Tử Thụ…” Mộng Chi Tiên không kịp lấy lại tinh thần nhìn chúng nữ cùng Lạc Nam vui vẻ.

Trái lại nàng đang choáng váng, cực độ choáng váng…

Mặc dù đã sớm lường trước Lạc Nam có được Cửu Diệp Liên Hoa, nhưng khi chính mắt nhìn thấy, nàng đã cảm thấy đủ khiếp sợ…

Bất quá, sau khi nhìn sang Bất Tử Thụ, Mộng Chi Tiên đột ngột cảm giác tất cả như ảo mộng, mọi thứ xung quanh quá không chân thật.

Thần Thụ xếp hạng thứ hai, Thần Thụ khiến toàn bộ Vũ Trụ đều thèm khát và truy lùng, ngay cả Thiên Địa Hội dốc hết toàn lực cũng biệt vô âm tính, lúc này đang nằm trong Tiểu Thế Giới của Lạc Nam?

Mà một điều quan trọng khác, hắn vậy mà không chút do dự để nàng tiến vào trong này, biết hết bí mật động trời như vậy của hắn?

Phải biết, nàng vẫn còn là người của Thiên Địa Hội đó, hắn tin tưởng nàng đến mức độ này sao?

Mộng Chi Tiên chỉ cảm thấy toàn thân như được nếm mật.

Được người trong lòng đặt trọn niềm tin, điều này còn quý giá hơn bất kỳ thứ gì trên thế gian này…

Trái ngược với Mộng Chi Tiên, Tử Yên tính cách vốn dĩ lạnh nhạt, nàng không bận tâm đến Cửu Diệp Liên Hoa, cũng chẳng thèm để ý đến Bất Tử Thụ.

Cái nàng suy nghĩ lúc này chính là cảm giác ở cùng với các tỷ muội không tồi chút nào, mọi người đều thật tâm xem nhau như cùng một nhà.

Về phần Hoàng Y Thiền, nàng có chút tuổi thân khi lần lượt nhìn thấy các Cung Điện mang tên các tỷ muội trên Cung Đình Thụ, cắn môi rầu rỉ:

“Hình như chỉ thiếu ta và Sắc Vy…”