Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)

Chương 16



Edit: cô Dờ

Một câu nói này của tên ngốc khiến Nhạc Doanh Khuyết cảm thấy những nỗ lực của mình đều đáng giá, hắn cầm tay y không chịu buông, cứ ngây ngốc nhìn y cười.

Chuyện nạp thiếp cho Cố Trầm không dễ dàng như Lâm Nhược Thu nghĩ, Cố Trầm như thể trúng bùa của Nhạc Doanh Khuyết, Nhị nương nói chuyện với hắn mà hắn không nghe, lại còn ném vỡ chén trên đất.

Mấy ngày vừa rồi, Cố Trầm thừa dịp Nhạc Doanh Khuyết ngủ mà nửa đêm lén lút dậy chép lại sổ sách, dùng chu sa khoanh vào những chỗ bất hợp lý.

Ban ngày nhàn rỗi không có gì làm, hắn và Nhạc Doanh Khuyết ở trong phòng đọc sách. Nhạc Doanh Khuyết ngồi lâu đau lưng sẽ vô thức đưa tay xoa bóp, tên ngốc thấy thế liền bế y lên giường, để Nhạc Doanh Khuyết tựa vào lòng hắn.

"Không sao đâu, ta..." Nhạc Doanh Khuyết ửng đỏ hai má, tránh khỏi vòng tay của Cố Trầm.

Tên ngốc ôm chặt lấy y, "Cứ ngồi vậy đi, không cho động đậy."

Cũng không phải buổi tối mà hai người lại dính lấy nhau trên giường thế này, thật sự hơi kỳ cục. Tên ngốc không để cho Nhạc Doanh Khuyết từ chối, ôm y ngồi yên trong lòng.

Cố Trầm trở nên khác trước, tuy vẫn đần đần dính người nhưng khi hai người ở chung một chỗ, không hiểu sao Nhạc Doanh Khuyết cứ thấy an tâm. Ngay cả khi giọng điệu của Cố Trầm như ra lệnh, y vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Lưng được bàn tay Cố Trầm xoa bóp, Nhạc Doanh Khuyết cảm thấy vô cùng dễ chịu, y tựa vào lồng ngực hắn, chẳng còn tâm trí xem sách nữa, chưa bao giờ cảm thấy thoải mái đến vậy.

Cố Trầm lại đợi tin tức của Lục Lân, tính ngày cũng nên trở về rồi. Không ngoài dự đoán, giờ Hợi (21 giờ) tối đó, Nhạc Doanh Khuyết vừa mới thiếp đi trong lòng Cố Trầm thì Lục Lân huýt sáo bên ngoài.

Cố Trầm do dự một lát, không biết Nhạc Doanh Khuyết đã ngủ hẳn hay chưa, ngồi thêm một lúc mới đặt y nằm xuống giường, len lén đi ra ngoài, lúc đi ra còn quay vào nhìn một cái.

Lục Lân một đường gió bụi trở về, vào An Thành chưa kịp nghỉ ngơi đã đến gặp Cố Trầm, "Đại thiếu gia, Lục Lân đã nói như ngài dặn, Trương đại nhân bảo mọi chuyện phải thật cẩn thận."

Dứt lời, Lục Lân dâng nghiên mực lên, "Không biết đây có đúng là nghiên mực của Thiếu nãi nãi không..."

Nghiên mực đã lâu không dùng, mực đều khô cả rồi, Cố Trầm nhận lấy, thấp giọng đáp: "Lại đi tra mấy cửa hàng và đất thuê đứng tên y."

Lục Lân tiếp nhận nhiệm vụ xong, thấy Cố Trầm muốn đi vào phòng, cửa cọt kẹt một tiếng mở ra một khe hở nhỏ, Lục Lân mới nhớ ra có chuyện cần nói: " Đại thiếu gia!"

Trong lòng quýnh lên, Lục Lân lỡ miệng nói quá to, Cố Trầm cả kinh. Lục Lân tự biết mình sai, cúi đầu đuổi theo Cố Trầm nói: "Còn tiếp tục tra chuyện của Thiếu nãi nãi không?"

Gió hơi lớn, trong lúc không để ý cửa bị thổi mở lớn hơn một chút. Cố Trầm nắm nghiên mực trong tay, nghiên mực phẳng sờ lên thật mịn, Cố Trầm thầm nghĩ, người này như một tờ giấy trắng, có cái gì mà tra với xét. Lo làm ồn tới Nhạc Doanh Khuyết, Cố Trầm nâng tay bảo Lục Lân có thể lui xuống.

Trong phòng tối tối sáng sáng, Cố Trầm sờ soạng đặt nghiên mực lên chỗ cao sau đó xoay người đi về giường, Cố Trầm suýt nữa thì thòng tim, Nhạc Doanh Khuyết không biết ngồi dậy từ lúc nào.

"Cục Bánh..." Cũng không biết Nhạc Doanh Khuyết nghe được bao nhiêu rồi, hắn lo sốt vó, lắp bắp nói: "Ta vừa mới... sao ngươi đã tỉnh rồi?"

Phòng không thắp đèn, trong không gian lờ mờ, Cố Trầm nhìn vẻ mặt của Nhạc Doanh Khuyết. Một lúc lâu sau không thấy y trả lời, tâm trạng Cố Trầm tụt dốc, không dám nghĩ sâu hơn.

Hắn đánh bạo dựa vào gần Nhạc Doanh Khuyết, bỗng nhiên nghe thấy y nói: "Ngươi đi đâu vậy?" Giọng điệu vô cùng bình thản, Cố Trầm mơ hồ cảm thấy có lẽ là do mình nghĩ nhiều.

"Đi tiểu." Hắn gạt Nhạc Doanh Khuyết, ôm lấy thắt lưng y đặt nằm xuống, Nhạc Doanh Khuyết không phản kháng, thuận theo nằm xuống giường.

Trong bóng tối, tâm tư Cố Trầm vẫn còn treo ngược, người trong lòng không nhúc nhích, dường như là không nghi ngờ gì cả. Thế nhưng dây thần kinh đang căng chặt của Cố Trầm đứt cái phựt khi nghe Nhạc Doanh Khuyết lên tiếng.

"Cố thiếu gia, ngươi khỏe lại rồi đúng không?"

Cố Trầm đi ra ngoài, Nhạc Doanh Khuyết không tỉnh ngay mà một lúc sau mới mơ màng tỉnh dậy, bên người không có ai ôm y ngủ, ban đêm dễ bị sực tỉnh. Nhạc Doanh Khuyết mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài, Cố Trầm lại không ở đây, Nhạc Doanh Khuyết ngồi dậy muốn nghe cho rõ hơn.

Người bên ngoài không biết đã nói chuyện bao lâu, Nhạc Doanh Khuyết cũng không nghe rõ. Cửa vừa bị đẩy ra, một giọng nam tử hô lên "đại thiếu gia". Hóa ra là Cố Trầm đang nói chuyện với người khác.

Đúng lúc nào không đúng, lại đúng lúc cửa phòng bị gió thổi ra, Nhạc Doanh Khuyết nghe thấy giọng nói đè thấp của nam tử kia, "còn tiếp tục tra chuyện của Thiếu nãi nãi không". Không nghe thấy Cố Trầm trả lời, Nhạc Doanh Khuyết kinh ngạc tột độ, không biết nên phản ứng thế nào.

Cố Trầm phái người đi tra xét về y, hắn có phải đã khỏe lại rồi hay không?

Tay Cố Trầm đang đặt trên bụng Nhạc Doanh Khuyết bỗng run lên một cái, phản ứng này rõ ràng đã cho Nhạc Doanh Khuyết biết đáp án. Cố Trầm không ngờ lúc mình đối mặt với Nhạc Doanh Khuyết lại có thể dễ bị kích động đến như vậy.

Cho dù Cố Trầm không đáp thì Nhạc Doanh Khuyết vẫn biết được câu trả lời, hắn tỉnh lại từ khi nào?

E là ngay từ ngày ăn nhầm bánh hạch đào rồi. Từ sau hôm ấy, thái độ của Cố Trầm với y thay đổi rõ rệt. Mình lại còn không biết thẹn dạy Cố Trầm mấy thứ đáng xấu hổ, lại còn đào tim đào phổi nói sẽ bảo vệ hắn.

Trong khoảnh khắc, Nhạc Doanh Khuyết không biết phải đối mặt với Cố Trầm như thế nào, không biết làm sao để hất cánh tay trên lưng ra, y liền rụt lui vào phía trong cách xa Cố Trầm một khoảng nhỏ.

Người trong lòng muốn bỏ chạy, Cố Trầm không biết nên làm gì bây giờ, lời nói nghẹn trong cổ họng, tay chân cứng đờ không dám kéo Nhạc Doanh Khuyết về. Rõ ràng nằm cùng giường lại như cách xa hai bờ biển.

Hai người cứ nằm thế, thiếp đi lúc nào không hay. Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Trầm vừa mở mắt thì thấy Nhạc Doanh Khuyết đã ngồi dậy. Cố Trầm nằm ngoài cho nên y không thể gọi hạ nhân tới dìu y xuống giường.

"Cố thiếu gia..." Nhạc Doanh Khuyết nhìn xiêm y vắt trên bình phong, Cố Trầm vội vàng xuống giường lấy giùm y, thuận tay mặc hộ luôn.

Nhạc Doanh Khuyết vẫn tránh né, hai tay nắm tay áo, không chịu nhìn thẳng vào Cố Trầm, "Ta tự mặc."

Đã lộ mất rồi, Cố Trầm cũng không dám giả điên giả dại cố chấp muốn mặc áo cho người ta nữa, đành đứng chờ ở một bên.

Cố Trầm chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế, không thể nương nhờ thân phận của tên ngốc để thân cận với Nhạc Doanh Khuyết. Cả ngày nay Nhạc Doanh Khuyết không hề phản ứng với hắn, chỉ cần hắn lại gần, y sẽ kích động tránh đi.

Lần đầu tiên cảm thấy bị Nhạc Doanh Khuyết bỏ rơi, nhớ lại mấy ngày mình mới tỉnh lại cứ luôn trốn tránh Nhạc Doanh Khuyết, lòng Cố Trầm thấy khó chịu khôn nguôi.

Hai người không nói chuyện, chỉ lặng im ngồi trong phòng, Nhạc Doanh Khuyết kéo dài khoảng cách với Cố Trầm, Cố Trầm chỉ có thể âm thầm giận dỗi lại chẳng thể làm gì.

Đêm đến, Nhạc Doanh Khuyết ngồi ở trên giường, Cố Trầm tiến thoái lưỡng nan, đấu tranh tâm lý một hồi rồi xuống nước nói, "Trời cũng không lạnh, ta ra ghế nằm..."

Cố Trầm vừa nói vừa lén nhìn Nhạc Doanh Khuyết, lòng nổi sóng dữ dội, người này chẳng có ý định giữ hắn ở lại, Cố Trầm rầu rĩ không vui bỏ ra ghế nằm.

Ánh trăng sáng trong lại lạnh lẽo, có thể nghe được tiếng gió thổi xào xạc khiến không gian lành lạnh mát mẻ. Cố Trầm nương theo ánh trăng nhìn về phía giường, Nhạc Doanh Khuyết đưa lưng về phía hắn, không rõ là đang ngủ hay thức.

Mấy ngày nay đều ôm thân thể mềm mại ấy mà ngủ, giờ đột nhiên lại không còn, Cố Trầm không quen. Biết là Nhạc Doanh Khuyết đang giận mình nhưng Cố Trầm vẫn không nhịn được mà cảm thấy nhớ.

Cánh tay không thể kiềm chế mà vươn ra giữa không trung bắt lấy bóng hình Nhạc Doanh Khuyết đang nằm trên giường. Một mùi hương nhẹ thoảng trong không khí, Cố Trầm ngày càng thấy khó nhọc.

Thơi gian trước đây, ngày thường thì người kia vô cùng thanh lãnh, nhưng một khi động tình thì cả mặt mày đều say men tình. Lồng ngực Cố Trầm khô nóng, hắn cố gắng áp chế ý tưởng đang hiện ra trong đầu.

Đúng lúc này thì trên giường phát ra âm thanh sột soạt và một tiếng khẽ rên rỉ kiều diễm.