Con Dâu Hoàng Gia

Chương 30: Dây dưa



Màn đêm nặng nề, bầu trời tối đen như mực.

Dưới ánh trăng chiếu rọi sáng rực, Tiêu Đạc mang theo vài phần không vui, đi tới chỗ Tương Trắc Phi.

Bọn nha hoàn của Bích Tình Hàm Yên Quán nhìn thấy hắn ta, đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, sau đó là vui mừng vô hạn, bay nhanh vào bên trong bẩm báo với Tương Trắc Phi, "Trắc phi, Trắc phi! Vương Gia lại đây."

"Vương Gia đến rồi?" Tương Trắc Phi cũng giật mình, không xác thực tin này nên hỏi một lần nữa, thấy nha hoàn gật đầu, lúc này mới phản ứng được, cảm thấy vừa mừng vừa sợ. Vốn cho là biểu ca sẽ đi qua chỗ Phượng thị bên kia trước, không nghĩ tới..., đêm đầu tiên lại có thể tìm đến mình, nhấc váy chạy nhanh ra ngoài đón.

Nàng nhẹ nhàng cúi chào, "Thiếp thân gặp qua Vương Gia."

"Đi vào rồi nói." Tiêu Đạc phất tay, bước vào cửa không có dừng lại chút nào.

Với hắn mà nói, Tương Gia ở trong quan trường làm người thâm thuý sơ sài, chẳng những không giúp được cho mình bao nhiêu, ngược lại quấn quít lấy mình nghĩ muốn được thơm lây, ---- nạp nữ nhân Tương Gia làm Trắc phi, bất quá là do tình nghĩa bên trong của nhà mẹ đẻ thôi.

Cho nên đối với Tương Trắc Phi, không có nhiều kiên nhẫn như đối với Phượng Loan, hơn nữa vừa rồi còn bị Phượng Loan tạt nước lạnh, mất hết mặt mũi, trong lòng lúc này chính là đang không thoải mái.

Ban đầu vốn Tương Trắc Phi còn đang vui mừng, đột nhiên bị tạt một chậu nước lạnh, tươi cười không khỏi cứng đờ, nhưng lại không biết làm sai ở đâu rồi? Muốn nói Vương Gia không thích mình, vậy thì không nên tới Bích Tình Hàm Yên Quán. Hay là..., ở chỗ Phượng thị bị tức giận, cho nên hắn mới tới đây?

Rất nhanh nàng đã đoán được vài phần.

Đầu tiên Tương Trắc Phi cảm thấy tâm như tro bụi, sau đó lại tiếp tục trở nên sáng ngời.

Nếu Vương Gia ở chỗ Phượng thị bị làm tức giận, mình càng nên lên tinh thần, hầu hạ người thật tốt, dùng ôn nhu săn sóc tăng thêm sự đáng ghét của Phượng thị, để Vương Gia biết mình dịu dàng ưu việt.

Nghĩ đến điểm này, Tương Trắc Phi vội vàng cười, nhẹ nhàng đi vào theo.

Tiêu Đạc đã đi tắm rửa.

Nhìn căn phòng trống rỗng, Tương Trắc Phi không biết phải làm sao.

Nhũ mẫu Tương ma ma kéo nàng, nói nhỏ: "Trắc phi, đừng quá lo lắng." đưa nàng ra ngồi xuống trước bàn trang điểm, kêu bọn nha hoàn đến, "Mau nhanh tháo tóc cho Trắc phi, rồi bưng canh hương liệu lên cho người uống một chén." Để được vui vẻ, đương nhiên hơi thở phải thơm như lan mới khiến nam nhân yêu thích.

Rốt cuộc tuổi Tương Trắc Phi vẫn còn nhỏ, đã chuẩn bị rất nhiều lời nói nhưng không có chỗ nói, lại còn trực tiếp tiến hành bước kia, trong ngực không khỏi đập loạn 'bùm bùm', cả người trở nên cứng ngắc.

Nàng bắt lấy tay nhũ mẫu, nói nhỏ: "Ma ma, ta, ta sợ."

Tương ma ma khuyên nhủ: "Đừng sợ, đừng sợ, trước khi xuất giá không phải đều dã dặn dò rồi sao? Trắc phi chỉ cần nằm thôi, chuyện khác đã có Vương Gia lo rồi, nếu hắn kêu người làm cái gì, người cứ làm cái đó, sẽ không sai đâu." Lại thấp giọng nói vào tai nàng, "Lần đầu là có chút đau, nhưng không thể khóc, miễn khiến cho Vương Gia mất hứng, nhịn một chút thì tốt rồi."

Càng nghe bà nói như vậy, Tương Trắc Phi càng khẩn trương.

Nhưng Tương ma ma không dám làm phiền lâu, lo Tiêu Đạc tắm rửa trở lại, thấy một phòng toàn người sẽ tức giận. Vội vàng đem trang sức trâm cài, khuyên tai, của Tương Trắc Phi toàn bộ tháo xuống, chỉ chừa lại lớp áo tơ hồng nhạt, tóc được xõa ra, đưa người lên trên giường, để nàng ngoan ngoãn nằm ở trên giường chờ.

Trước khi đi, còn dặn dò một câu, "Trăm ngàn lần không được khóc, người hãy nhớ kỹ, nhất định phải làm ra bộ dáng vui mừng."

Tiêu Đạc tắm rửa xong trở ra, thay một thân áo dài gấm vóc màu tím nhạt rộng rãi.

Tương Trắc Phi như một con dê con màu hồng nhạt đợi làm thịt, ngồi hờ ở trên giường, trong ánh mắt rõ ràng tràn ngập khẩn trương và sợ hãi, nhưng vẫn nỗ lực cố gắng tươi cười, không nói ra được không được tự nhiên.

Nhất thời Tiêu Đạc cảm thấy có chút nhàm chán không thú vị.

Hắn trực tiếp từ bước cuối cùng bắt đầu...

******

Buổi sáng ngày hôm sau, Tương Trắc Phi cảm thấy cả người đau nhức, nàng hơi sợ rồi.

Vốn làm loại chuyện đó thật sự rất đau, hơn nữa..., luôn cảm thấy không cần phải dùng sức như vậy, nhưng biểu ca giống như đang tức giận, muốn đem mình tháo rời luôn vậy.

Tương ma ma tiến vào chủ yếu thu dọn khăn trải, cười nói: "Chúc mừng Trắc phi."

"Ừ." Tương Trắc Phi cố mỉm cười so với khóc càng khó coi hơn.

"Như thế nào rồi?" Tương ma ma lo lắng hỏi.

Bộ dáng Tương Trắc Phi đáng thương, ủy ủy khuất khuất, nói nhỏ: "... Đau." Nàng nắm lấy nhũ mẫu, tối hôm qua cả đêm nín đến khổ sở, cuối cùng tìm được người có thể nói hết, "Ma ma, thật sự đau quá."

"Ôi." Tương ma ma không xem lời này là chuyện đáng kể, ngược lại cười nói: "Lần đầu của nữ nhân, đều đau, càng đau mới chứng minh Vương gia càng coi trọng người nha."

"Là vậy sao?" Trong lòng Tương Trắc Phi dễ chịu một chút.

"Đương nhiên rồi." Tương ma ma một mặt dỗ dành nàng, một mặt thúc giục nha hoàn lại hầu hạ nàng mặc quần áo, chỉ ra bên ngoài, "Đừng quên đi thỉnh an Vương Phi nương nương." Nàng hạ thấp giọng nói: "Khó có được Vương Gia ở nhà ba ngày nay, tranh thủ thời gian cùng Vương Gia đi Uy Nhuy Đường, mới có vẻ Trắc phi được sủng ái chứ."

Tương Trắc Phi nghe vậy liền lên tinh thần, vội vàng rửa mặt chải đầu.

Tiêu Đạc là một đại nam nhân không cần trang điểm gì cả, cũng đã sớm sửa soạn xong. Ở bên ngoài uống hai ly trà, mới thấy Tương Trắc Phi từ bên trong đi ra, đêm qua không nhìn kỹ nàng, không khỏi ngẩng đầu đánh giá nàng vài lần.

Ồ..., bộ dạng cũng có thể nói là mi thanh mục tú, thanh nhã đáng yêu, chỉ hơi gầy yếu một chút.

Không phải diện mạo có phúc khí.

Hắn nghĩ tới Phượng Loan, đúng là một đóa thược dược mới vừa nở rộ, chiếu sáng rực rỡ động lòng người, tươi mới no đủ, có đường cong ngây ngô phập phồng, còn vòng eo tinh tế, giống như không chịu nổi dù chỉ một cái nắm chặt nhẹ nhàng. Ngày ấy ở trên lưng ngựa, bản thân mình ôm nàng, chỉ cảm thấy ôn hương nhuyễn ngọc mê hoặc vô cùng, đặc biệt khuôn mặt tươi tắn lộ ra vẻ vừa giận vừa vui, trêu chọc lòng người.

"Vương Gia." Tương Trắc Phi bị hắn nhìn đến đỏ mặt, nhẹ giọng kêu: "Chúng ta đi chứ?"

Tiêu Đạc thu hồi tâm tư gật đầu, đứng dậy bước ra cửa.

Tương Trắc Phi tựa như con chim nhỏ hoạt bát, rượt nhanh đuổi kịp, thừa dịp bọn nha hoàn không ở gần, đỏ mặt cúi đầu nhẹ nhàng hỏi một câu, "Không bằng, lúc không có người, thiếp thân có thể gọi một tiếng biểu ca không?"

Tình cảm thân thích như vậy, những cơ thiếp khác trong Vương phủ không có.

Tiêu Đạc quay lại nhìn nàng một cái, "Ở nhà mẫu thân ngươi không có dạy ngươi quy củ sao? Vào Vương phủ, phải dựa theo quy củ của Vương phủ mà làm, đừng để không ra thể thống gì." Hắn thấy hơi phiền, mẫu thân cứ ép mình nạp biểu muội Tương Gia, bất đắc dĩ lúc này mới vội vàng nạp vào.

Nếu như vậy, tất cả đều là do Thái hậu không phải.

Phía sau hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tương Trắc Phi đỏ lên, cắn môi nói: "Dạ, Vương Gia."

Đoàn người không nhanh không chậm đi đến Uy Nhuy Đường.

Ngày hôm qua Phượng Loan ngủ lại Uy Nhuy Đường, từ sớm đã trang điểm rất tốt. Bởi vì cố ý tỏ ra tính trẻ con trước mặt Vương Phi, nên cố ý chải búi tóc hai bên rủ xuống, chính là đem phần sau bới lên, phía trước chia làm hai buông rũ xuống giống như thiếu nữ. Ngay cả trang sức cũng cố ý mang thành đôi cho xứng với bộ dáng, một phải một trái, cài hai chiếc trân châu gắn hoa, bên dưới là những sợi bạc tinh tế treo đông châu.

Nàng vừa ngẩng đầu, hai viên đông châu vừa tròn vừa trắng lúc ẩn lúc hiện, vô cùng đáng yêu.

Ánh mắt Tiêu Đạc lóe lên, như thế nào mới qua một đêm mà nhìn nàng có vẻ nhỏ hơn rồi? Sau đó cảm thấy nghi ngờ, không lẽ Vương Phi cố ý trang điểm cho nàng thành như vậy? Tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, nam nhân sẽ không thích.

Hay..., chính nàng cố ý trang điểm thành như vậy?

"Vương Gia đến rồi." Đoan Vương phi như trước mỉm cười dịu dàng, nói: "Sáng sớm Tiểu Loan đã thức dậy, đang thương lượng với ta buổi sáng ăn cái gì đây." Chỉ vào tờ giấy trên bàn, "Xem nàng kìa, đã viết đầy thực đơn rồi."

Kỳ thật các bữa cơm trong Vương phủ đều có quy định khẩu phần riêng, cơ thiếp Vương phủ cũng không ăn cùng một chỗ. Đương nhiên, nếu Tiêu Đạc hoặc là Đoan Vương phi cao hứng, cho phép cơ thiếp lưu lại cùng ăn chung, thì là có thể.

Tiêu Đạc ngồi xuống ghế, đưa tay về phía Phượng Loan, "Cho ta xem."

"Chờ đã." Phượng Loan lật tới lật lui, hé ra từ bên dưới, "Đây là đại biểu tỷ nói, mặt trên đều là món ăn sáng, điểm tâm nhỏ mà Vương Gia thích, Vương Gia nhìn xem có vừa ý không."

Một câu đã nói ra tâm ý của Vương Phi.

Đoan Vương phi mỉm cười hài lòng, khiêm tốn nói: "Đều nên như vậy."

Tiêu Đạc nói một câu, "Vương Phi có lòng rồi."

Trên mặt giấy là mấy hàng chữ nhỏ như trâm hoa xinh đẹp, có thể thấy được trải qua luyện tập khắc khổ, đây là điểm ưu việt của nữ nhi thế gia. Bất luận tính tình có được bao nhiêu sự nuông chiều, nhưng việc dạy dỗ từ nhỏ không hề có chút lơ là, thêu thùa cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều là đem ra được, nhìn vui tai vui mắt.

Tương Trắc Phi sau khi hành lễ, vẫn đứng bên cạnh bị vắng vẻ hồi lâu, sắc mặt không khỏi ủy khuất.

Tuy rằng Đoan Vương phi bận tâm mẹ chồng Tương Cung tần bên kia, nhưng cũng không thể bỏ lại trượng phu, dỗ dành Tương Trắc Phi, lúc này mới rãnh nói chuyện với nàng, mỉm cười nói: "Ngươi không cần đa lễ, ngồi đi."

Sắc mặt Tương Trắc Phi ủy khuất ngồi xuống.

Bên này Tiêu Đạc đã xem xong thực đơn, ba ngày nay hắn vì nạp Trắc phi nên được nghỉ ngơi ở nhà, sáng sớm lại đây, là cho Đoan Vương phi thể diện, thể diện đã cho xong thì cũng nên đi thôi.

Hắn nói: "Ta sẽ đi thư phòng ăn, chính các ngươi ăn đi."

Tiêu Đạc rất không thích ăn cơm mà bị một đám nữ nhân vây quanh, người này gắp rau, người kia khuyên mình nên uống nhiều canh, sau đó mắt như dao găm bay loạn trên bàn, một bữa cơm ăn cũng không thanh tịnh.

Đoan Vương phi cũng không giữ trượng phu lại, đứng dậy cười nói: "Được rồi, chờ một lát ta sai người đem đồ ăn đưa tới cho Vương Gia."

Phượng Loan và Tương Trắc Phi đứng lên theo, cúi chào.

Tiêu Đạc liếc mắt nhìn qua Phượng Loan một cái, có không ít lời muốn nói với nàng, hiện tại lại không phải lúc, thu lại cảm xúc, sải bước khoanh tay đi ra cửa.

Trong đại sảnh, còn lại một phòng nữ nhân.

Tương Trắc Phi vừa thấy Vương Gia rời đi, cũng không còn tỏ ra hưng trí cho có lệ, chỉ miễn cưỡng hàn huyên vài câu thì cáo từ luôn.

Phượng Loan chẳng có gì mất hứng, ngược lại bởi vì Tiêu Đạc không ở đây, tâm tình khoái trá cùng ăn điểm tâm với Đoan Vương phi, sau đó lăn lộn cho đến trưa, ngay cả cơm trưa cũng ăn ở đây.

Đoan Vương phi thấy bộ dáng nàng thật sự không được, lo nàng sẽ chọc giận trượng phu, đến lúc đó không riêng gì nàng mà mình cũng gánh một phần tội danh không quản giáo tốt thiếp thất. Cho nên khuyên nhủ: "Tiểu Loan, muội trở về đi thôi. Nhất định Vương Gia có lời muốn nói cùng muội, cho dù dở ra tính tình cũng đừng nên làm quá."

Phượng Loan cảm thấy sức nóng không sai biệt lắm.

Tiêu Đạc là người chuyên quyền độc đoán quen rồi, khiêm tốn của hắn, ôn hòa của hắn, đều là trong lúc đó dùng để chu toàn các huynh đệ và Hoàng Đế, nếu không thì chính là dùng chiêu hiền đãi sĩ, trước mắt mình đã thành thị thiếp của hắn, trải qua mâu thuẫn ban đầu, đến lúc thua thiệt vẫn là mình.

Huống hồ ban ngày không gặp hắn, chẳng lẽ chờ buổi tối gặp sao?

"Muội trở về nghĩ trưa đây." Phượng Loan đứng dậy, bộ dáng không được tự nhiên không tình nguyện.

Nàng ra cửa, còn chưa trở lại Noãn Hương Ổ, giữa đường nhìn thấy Tiêu Đạc đang ngồi trong Đình Đậu Phong, có vẻ chờ đã lâu, đang nghiền ngẫm tươi cười.

"Ngươi chịu đi ra rồi sao?" Hắn vẫy tay, giọng điệu sắt đá chuyên quyền không cho phép cự tuyệt, "Lại đây."

Lúc này Phượng Loan là người núp dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Nàng bước vào Đình Đậu Phong, "Gặp qua Vương Gia."

Tiêu Đạc hướng bọn hạ nhân quát một tiếng, "Đều đi xuống." Sau đó đóng cửa lại, một phen bắt được nàng, dùng sức kéo vào trong lồng ngực của mình, trầm giọng nói: "Chẳng lẽ cả đời ngươi có thể tránh trong Uy Nhuy Đường? Không thể được đâu."

"Người đừng làm ẩu nha." Phượng Loan bắt lấy tay hắn, vẻ mặt khẩn trương.

Tiêu Đạc cũng không buông nàng ra, ngược lại cười hỏi: "Ngươi nghĩ như thế nào? Lại cắn ta sao?" Đem tay áo của nàng kéo lên, nhìn dấu răng mình đã lưu lại, "Còn chưa tan mất."

Phượng Loan không lên tiếng.

Tiêu Đạc lại kéo tay áo của mình lên, chỉ cho nàng xem, "Vết cắn của ngươi, cũng chưa tan." Không biết tại sao, cứ muốn trên chọc nàng, muốn xem nàng ngượng ngùng, "Ngươi xem, chúng ta rất xứng."

Hắn đem cổ tay của hai người để chung một chỗ, một lớn một nhỏ, hai dấu răng cũng thành một vòng tròn.