Con Dâu Hoàng Gia

Chương 13: Niệm khanh



Phượng Loan không hề biết, trong lòng Tiêu Đạc đối với nàng vẫn còn một chút nuối tiếc, ---- nếu biết, nhất định là không cao hứng nổi, ngay lập tức cả người sẽ nổi hết da gà. Lúc này nàng đang cầm ly rượu quế hoa, chậm rãi uống, nghe giọng điệu tiếc hận của Bảo Châu, kể về 'giai thoại' Tiêu Trạm xin cưới nữ nhi Tần thị.

"Tần Bát tiểu thư thật đúng là có phúc khí." Cuối cùng nàng nói một cách cực kỳ hâm mộ.

Phượng Loan nghe xong mỉm cười.

Tiêu Trạm quả nhiên là một người thông minh, còn có thể suy một ra ba, đem việc hôn sự làm cho trở nên tốt đẹp, như vậy không chỉ có lấy lòng người của Tần gia, còn vì thể diện của Tần Thái hậu và Tần Đức phi, hiển nhiên cũng vì chính hắn thêm điểm.

Có lẽ trong lòng Tần Bát tiểu thư chắc cũng 'thình thịch' đập loạn.

Kỳ thật Tiêu Trạm làm người không tệ, bộ dạng lại tốt, tinh thần phấn chấn, tính tình tuy không thể nói rất ôn hòa, nhưng cũng không phải loại người ngang ngược, tương đương tuổi với mình. Nếu thân phận hắn không phải là hoàng tử, không tham dự vào việc tranh đoạt, gả cho hắn cũng là một lựa chọn tốt.

Đáng tiếc trên đời này cho tới bây giờ đều không có nếu như.

Phượng Loan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, từng cơn gió nhẹ thổi đi những áng mây trắng, rất nhanh đều biến mất không còn tăm hơi. Thật giống như tâm tình của nàng vào giờ khắc này, thương tiếc..., bất quá chỉ trong chớp mắt thôi.

Cuối cùng Tiêu Trạm vẫn cưới nữ nhi Tần thị, có cuộc sống mà hắn muốn, đường hắn phải đi, với mình không thể có liên quan.

Tâm tư Bảo Châu hốt hoảng, hỏi: "Tiểu thư, còn muốn dùng bánh chưng nhân chân giò hun khói không?"

Phượng Loan ngẩng đầu nhìn nàng, buồn cười nói: "Ngươi làm sao vậy? Ta có bao giờ ăn bánh chưng nhân mặn." Quan sát sự thất vọng trong mắt của nha hoàn xinh đẹp, "Ta không có làm Thành vương phi, ngươi thất vọng cái gì? Ngươi thật muốn làm nha hoàn hồi môn của vương phi? Nhìn không ra ngươi cũng là một đứa có tiền đồ đó."

Bảo Châu lập tức đỏ mặt, liên tục xua tay, "Tiểu thư không cần giễu cợt nô tỳ."

Phượng Loan đặt cái chén phỉ thúy lưu ly xuống, "Bánh chưng không tốt cho tiêu hóa, ta không ăn, đem chia cho mọi người đi." Trong lòng cười lạnh, hi vọng kiếp này nàng đừng phạm sai lầm nữa, nếu không mình sẽ không có một chút thương hại nào.

Nhưng đây không phải trọng điểm mà mình quan tâm.

Quan tâm chính là hướng đi vận mệnh của Phượng gia sau này.

Trải qua chuyện Phạm tướng quân té ngựa, Phạm gia cho con nuôi làm trưởng tử, và chuyện Thành vương phi, từng cái một, hẳn là Đại Bá Phụ bắt đầu tin tưởng mình rồi. Trước mắt Tây Lương mới chỉ náo động, nhưng không bao lâu sẽ trở thành đại chiến sự, trước lúc đó Đại Bá Phụ có thể khuyên Anh Thân Vương sao? Nếu như hắn cố ý xuất chinh, liệu có lại tái diễn bi kịch 'thông đồng với địch phản quốc' hay không? Và rồi sẽ liên lụy đến Tương thân vương, Ly Ấp trưởng công chúa, sau đó..., chính là Phụng Quốc Công phủ Phượng gia.

Thời gian còn lại không nhiều lắm, Đại Bá Phụ phải nhanh đưa ra quyết sách (quyết định sách lược) mới được.

Phượng Loan có lòng đi tìm Đại Bá Phụ nói chuyện, nhưng gần đây nhị phòng không được bình yên, bí ẩn thân thế của mình thì không nói đến, nhưng vì hôn sự của Trinh Nương, bầu không khí trở nên huyên náo khẩn trương và căng thẳng.

Trước mắt, vẫn là chuyện của Trinh Nương càng gấp hơn, nghĩ đến việc này, liền kêu Bảo Châu vào hỏi: "Gần đây Cung di nương và Trinh Nương có động tĩnh gì không?"

Bước chân Bảo Châu nhanh nhẹn thoài mái đi vào, lắc đầu, "Nếu có động tĩnh gì sẽ báo cho tiểu thư biết trước tiên."

Phượng Loan nhíu mi, "Lưu tâm một chút."

Xem ra tình hình tạm thời không có gì mới.

Vậy là Cung di nương và Trinh Nương ổn định lại rồi? Hay bên Mục gia có biến, đại cô mẫu không muốn kết thông gia nữa? Nếu không thì, chính là Cung di nương và Trinh Nương đã thuyết phục được tổ mẫu, không chừng đang len lén nghĩ cách đây.

Bất kể nói thế nào, kiếp trước lẫn kiếp này Trinh Nương và mình không oán không cừu, hi vọng nàng có thể gả vào nhà tốt.

******

Những ngày dài yên bình, thoáng một cái đã qua.

Trong tiểu viện phía sau Tình Tuyết Đường, Cung di nương đang hỏi: "Thái phu nhân bằng lòng giúp con nghĩ cách?"

"Dạ, tổ mẫu bằng lòng." Trinh Nương nghĩ đến điều này, trên mặt lộ ra thần sắc tức giận, "Chỉ bảo con im lặng đừng lộ ra, để tránh Phượng gia và Mục gia bất hòa, chờ đến khi tìm được mối hôn nhân khác, hai nhà định xong, cho dù đại cô mẫu bên kia có tức giận, cũng không thể làm gì được."

"A di đà Phật." Cung di nương hướng lên trời liên tục chắp tay thi lễ, miệng niệm phật, nức nở nói: "May mà Thái phu nhân thương xót con, đứa cháu gái này, đồng ý thay con làm chủ, không uổng công ta qua đó dập đầu mấy ngày. Chỉ cần con có được mối hôn sự tốt, phải đi tới miếu tạ thần phật, cầu một cái bài vị bình an trường sinh cho Thái phu nhân, ngày ngày không ngừng chăm dầu vừng."

Trinh Nương mỉm cười, "Phải như vậy."

Cung di nương lại nói: "Kỳ thật mấy ngày trước ta đã nóng nảy, còn nghĩ nếu thật không được sẽ tìm cách cho con gả tới Cung gia." Nàng bồi thêm một câu, "Không phải nhà mẹ đẻ của Thái phu nhân, là nhà cậu của con."

Thần sắc Trinh Nương do dự, "Nhà cậu không địa vị không tiếng tăm, học vấn của biểu ca lại bình thường, chỉ là một tú tài, trên người ngay cả một cái công danh cũng không có. Không phải con ghét bỏ hắn, dù gì nhà chúng ta cũng là nhà quan lớn, chỉ sợ trong nhà sẽ không đáp ứng con gả thấp."

"Đây không phải là vì ta bất đắc dĩ sao." Cung di nương thở dài, "Tuy rằng biểu ca con có chút bình thường, nhưng cậu của con thiếu ân tình của ta, cùng con có quan hệ huyết thống, gả đi sẽ không phải chịu khổ." Nghĩ đến năm đó, vì đổi ít bạc cho ca ca đi học, mình phải đi làm thiếp cho người ta, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.

Chính mình chịu khổ không nói gì, chỉ đáng thương cho hai đứa con bị liên lụy theo.

"Thôi đi." Cung di nương cao hứng trở lại, "Không nói những chuyện xui xẻo." Miệng nàng nở nụ cười, "Tốt xấu gì Thái phu nhân cũng là Quốc Công phu nhân, người quen biết toàn nhà quan lớn quyền thế, chỉ cần chọn một nhà trong sạch tin cậy, con được thuận lợi gả đi là ta an tâm rồi."

"Di nương đừng nôn nóng." Phượng Trinh Nương khuyên nhủ: "Mấy ngày trước đây là chúng ta quá sốt ruột, sau con suy nghĩ lại, cho dù có muốn con gấp gáp gả đi, nhưng trên còn có Nhị tỷ tỷ, dù sao cũng phải chờ việc hôn sự của nàng định ra trước thì mới đến phiên con. Cho nên, cho dù bên kia Mục gia có ý gì, cũng không thể gấp được, chúng ta còn thời gian chọn lựa mà."

Cung di nương nghe xong mừng rỡ, "Đúng, đúng vậy, phải để tổ mẫu con chọn lựa cẩn thận."

Hai mẹ con ở bên trong thương nghị mấy ngày, bởi vì Phượng Thế Kiệt tuổi còn nhỏ, lại là trẻ con, nên không có gọi hắn tham gia vào. Hắn không biết mẹ và tỷ tỷ muốn trù tính gì, chỉ thấy sắc mặt các nàng khẩn trương, không khỏi cảm thấy sốt ruột.

Hắn do dự vài ngày, cuối cùng vẫn là cắn răng chạy tới trước mặt phụ thân.

---- cái này ước chừng đã chọc vào phiền toái lớn rồi!

Thân thể Nhị Lão Gia Phượng Trạch luôn luôn không khỏe, chuyện của Trinh Nương, từ trên xuống dưới người trong nhà đều dấu ông, Thái phu nhân đã nghiêm lệnh không được nói lung tung, cho nên trước mắt ông vẫn chẳng hay biết gì. Nay con trai lại đây báo, mới biết được xảy ra vấn đề. Đặc biệt nghe nói thê tử mặc kệ không thèm hỏi, tùy ý thứ nữ gả đi Mục gia làm vợ kế, còn phải thay người ta nuôi đứa nhỏ, không khỏi tức giận đến máu huyết sôi trào, đứng lên kêu, "Người đâu, đi mời nhị phu nhân qua đây nói chuyện!"

Nha hoàn bị điểm danh âm thầm kêu khổ, chạy đi như bay.

Hơn nữa ngày, Chân thị mới chậm rãi lại đây.

"Hôm nay là ngày mấy?" Cách bức rèm che thủy tinh, nàng người chưa đến, tiếng đã tới trước, giống như tiếng nước trong rừng chảy trong veo róc rách, nhưng lời nói ra lại không tốt chút nào, "Mặt trời mọc ở hướng tây sao? Bằng không làm sao lão gia có thể nhớ tới ta đây."

Phượng Trạch trầm mặt, quát bọn nha hoàn trong phòng, "Đều đi ra hết!"

"Sao lão gia lại tức giận rồi? không tốt lắm đâu." Dáng người Chân thị như liễu, trang điểm rực rỡ, bước đi uyển chuyển.

Trời sinh nàng mỹ lệ hơn người, phong thái tự nhiên, chỉ cần chải nhẹ chân mày, trên mặt trang điểm đơn giản, đã là nét đẹp đặc biệt vô cùng khiến người kinh ngạc. Tựa như vua của loài hoa, hoa mẫu đơn, nở đẹp nhất trong vườn, hương thơm ngào ngạt, chiếu sáng khắp nơi, mặc cho trăm hoa đua nở, cũng không thể che giấu được hào quang óng ánh của nàng.

Từng bước nhẹ nhàng đi tới, ngọc bội leng keng.

Phượng Trạch không khỏi ngẩn ra.

Đầu mày thon dài giãn ra, đuôi lông mày hơi vểnh lên, 'Trang bãi đê thanh vấn phu tế, họa mi thâm thiển nhập thì vô' *, đủ loại hồi ức tới lui không ngừng hiện lên, trong lòng không nén được thoáng đau nhói.

*Đây là câu thơ trong bài "Cận thí thướng trương thủy bộ" của Chu Khánh Du.
Động phòng tạc dạ đình hồng chúc
Đãi hiểu đường tiền bái cữu cô
Trang bãi đê thanh vấn phu tế:
"Họa mi thâm thiển , nhập thời vô?"
Dịch Nghĩa :
Đêm trước khi động phòng, tắt ngọn nến hồng
Đợi đến sáng lên nhà chào mẹ cha
Trang điểm xong quay lại hỏi nhỏ chồng:
"Tô lông mày thế này đậm hay nhạt ?"

Bởi vì cổ họng tắc nghẹn, lời nói phẫn uất lại trở nên vô lực, "Vì sao ngươi mặc kệ việc hôn sự của Trinh Nương?"

Chân thị chọn một chỗ ngồi xuống trước, hứng lấy ánh sáng, khiến nàng nổi bật lên như một cảnh xuân lưu danh tươi đẹp. Không nhanh không chậm phủi làn váy, thấy không có tỳ vết, mới từ từ hỏi lại, "Việc hôn sự của Trinh Nương làm sao vậy? Gả đi Mục gia, cũng không phải gả đến hang sói hố lửa, mẹ chồng còn là cô mẫu của mình, có gì không được?"

Phượng Trạch không muốn vừa nói chuyện liền cãi nhau, nhịn xuống nói, "Mục lão tam đã có con trai."

"Thế thì thế nào?" Chân thị cười khẽ, "Không phải Cung di nương cũng nuôi con trai sao? Chẳng lẽ là ta sinh?"

Phượng Trạch biện bạch: "Làm sao có thể giống nhau?! Thế Kiệt là thứ xuất, con trai của Mục lão tam là con vợ cả."

"Như vậy là không giống với lúc trước?" Chân thị chậm rãi nói, "Cái gì trưởng với thứ, tương lai chia gia sản còn không phải đều giống nhau? Chỉ là con trưởng có nhiều hơn mấy phần ruộng đất thôi." Nàng nở nụ cười, "Thấy lão gia đau lòng như vậy, không sao cả, về sau khi Mục lão tam ra ở riêng, cho nhiều trưởng tử này một phần, ta sẽ bù đắp cho con trai của Trinh Nương."

Phượng Trạch buồn bực nói: "Để Trinh Nương làm vợ kế cho người ta, vốn không thích hợp."

Chân thị cười khe khẽ, "Mẹ đẻ của nàng chỉ là một di nương, cũng không phải là vợ kế."

"Ngươi!" Phượng Trạch tức giận đến tay chân phát run, trách mắng: "Không được càn quấy."

Chân thị hỏi lại, "Ta nói sai sao?" vừa lúc Cung di nương nghe nói con trai gây họa, vội vội vàng vàng chạy tới, liền quay về phía nàng hỏi: "Ngươi nói xem, ngươi có phải di nương không? Chẳng lẽ còn lớn hơn vợ cả?"

Cung di nương chỉ nghe có một nửa, nghe được lão gia răn dạy phu nhân 'Không được càn quấy', biết đang cãi nhau rồi. Nhưng lại không thể không tiến vào khuyên, nếu không ồn ào lên, sau này làm như thế nào thu thập? Phu nhân sẽ ghi hận mình, Thái phu nhân cũng sẽ thầm oán mình vì khiến lão gia thêm phiền lòng, nổi giận lên, chẳng phải việc hôn sự của Trinh Nương sẽ bị hỏng?

Giờ phút này mắt thấy nét mặt phu nhân nghiêm túc, giữa hang lông mày ngầm có sự tức giận lạnh nhạt, lại nghe câu hỏi này của nàng, lập tức quỳ xuống, "Nô tỳ không dám, nô tỳ chính là hầu hạ chủ mẫu."

"Có nghe thấy không?" Chân thị khiêu khích nhìn về phía trượng phu, nhếch miệng, "Có thể thấy được Cung di nương là người rõ ràng."

Phượng Trạch vừa bực bội, vừa tức giận, cộng thêm việc bị thê tử xoay cho choáng váng. Vịn tay ghế, tinh thần bình tĩnh lại nói: "Không cần lôi việc khác vào, chỉ nói tới Trinh Nương, ta cảm thấy hôn sự này không thích hợp, ngươi nhanh khước từ đi."

"Vậy phải gả cho nhân tài nào mới thích hợp? Thiên Hoàng Lão Tử sao?" Chân thị lạnh giọng châm chọc: "Chỉ là một nha đầu do thiếp thất nuôi dưỡng, nửa nô nửa chủ gì đó, thật sự coi mình là Thiên Kim Đại tiểu thư rồi. Phủ đệ công khanh đều phải chọn ba bốn lần, còn nhìn không thuận mắt, nói ra..., sẽ không sợ gặp phải gió lớn à."

Lông mày nàng dựng thẳng, ngón tay ngọc nhỏ dài chỉ Cung di nương, trách mắng: "Còn ngươi nữa! Ngày thường ta không để ý tới, không đến Tình Tuyết Đường, ngươi liền cho rằng mình là phu nhân? Dám xúi giục lão gia và ta cãi nhau, có phải hay không nghĩ muốn tức chết ta, rồi đem ngươi từ thiếp lên làm vợ cả hả?"

Bùm bùm, một cái mũ thật lớn chụp xuống đầu Cung di nương.

Cung di nương vừa lúng túng vừa xấu hổ, càng bị chủ mẫu làm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng biện bạch: "Phu nhân, ta không có..." Muốn nói là lỗi do con trai lỗ mãng, suy nghĩ, còn không bằng chính mình nhận, cho nên cúi đầu không dám nói nữa.

"Hừ!" Chân thị lướt nhìn nàng liếc mắt một cái, sau đó nhìn về phía trượng phu, "Ngươi tin hay không, ta đem cái tội 'ái thiếp diệt thê' này đồn ra ngoài, ngay cả cơ hội làm vợ kế Trinh Nương cũng không có!"

Nhất thời sắc mặt Cung di nương trắng như tờ giấy.

Phượng Trạch giận tím mặt, "Ngươi dám?!"

"Ta không dám?" Vốn Chân thị chỉ tức ba phần, giờ đồi thành bảy phần, nàng cười, "Vậy ngươi cứ chờ đi, xem ta rốt cuộc có dám hay không làm xong."

Phượng Trạch tức giận đến nói không ra lời.

Cung di nương nhất thời hoảng sợ,

Nếu thật sự gây ra lời đồn ' Ái thiếp diệt thê', người khác chê Trinh Nương không quy củ không nói, lại nói Trinh Nương là thứ nữ đắc tội mẹ cả, vậy còn có người nào dám cưới nữa? Không ai thèm lấy, có thể hủy diệt cả đời nữ nhi.

Đừng nhìn lão gia lợi hại, nhưng mười mấy năm qua ở chung, mình rất rõ ràng, căn bản lão gia không gây khó dễ cho phu nhân được, nếu làm ầm lên, chỉ có mình và con cái thua thiệt. Cho nên vội vàng bò qua, quỳ khóc nói: "Phu nhân, phu nhân, người đại nhân đại lượng." Liên tục dập đầu, "Chuyện hôm nay ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của ta, tùy phu nhân xử trí, chỉ xin đừng liên lụy đến tam tiểu thư..."

"Cách ta xa một chút." Vẻ mặt Chân thị chán ghét, nhìn nàng thật giống như đang nhìn một con rệp, "Thật đê tiện! Bất quá ta chỉ xài vài lượng bạc, mua cho lão gia một thiếp thất tìm niềm vui thôi, thế mà dám càn rỡ vùng lên!" Nàng cười lạnh, "Trêu cho ta nổi giận, ta bảo người kêu kẻ môi giới đến bán ngươi đi, vừa vặn cho bọn nha hoàn mua hai cân hạt dưa ăn."

'Bùm!' một tiếng, Cung di nương té ngã ra sau.

Nha hoàn bên ngoài nghe được tiếng động, ló đầu vào nhìn, thấy bên trong di nương té ngã, phu nhân và lão gia thì giống như hai con gà chọi, làm sao còn dám hỏi nhiều? Vội vàng lặng yên không một tiếng động mang người đi ra ngoài.

"Ngươi, ngươi..." Phượng Trạch không ngừng ho khan, bị nghẹn đến mặt đỏ, "Khụ khục..."

Chân thị tao nhã ngân nga, "Lão gia hãy cố kiềm chế một chút, nếu truyền ra tin vì một di nương mà bị tức chết, cũng không được tốt lắm đâu."

Phượng Trạch càng thêm tức giận đến nổi sắc mặt biến đỏ sang tím, tay càng thêm run rẩy, chỉ vào thê tử xinh đẹp như hoa kia, "Ngươi thực sự là..." Lại một trận ho khan, chấn động đến nỗi nước mắt cũng chảy ra, lần nữa nhớ lại lúc trước nàng từng ở mép giường bưng trà rót nước, cũng có lúc ôn nhu săn sóc! Không phải cái dạng như hiện nay.

Trong lòng ông khó chịu vô cùng, phẫn nộ nhất thời hóa thành lời xót xa, nghẹn ngào nói: "Niệm Khanh...nàng muốn hận ta cả đời sao? Có phải hay không muốn hận ta cả đời nàng mới cam tâm?"

Sắc mặt Chân thị cứng đờ.

Bao lâu... không có nghe trượng phu gọi khuê danh của mình rồi? Nhưng nàng khôi phục rất nhanh.

Tiếp theo một cái chớp mắt, liền nói : "Không sai, hận ngươi cả đời."

"Cả đời..." Trong lòng Phượng Trạch lập lại lời của thê tử, hận người hận cả đời, thế thì phải tốn rất nhiều khí lực, đột nhiên ông cảm thấy vừa khổ sở, đồng thời là vui mừng, "Nàng biết mà, trong lòng ta vẫn không có người khác."

"Vậy sao?" Chân thị nhẹ giọng châm biếm, "Như vậy một đôi trai gái của Cung di nương là trong tảng đá chui ra?"

"Bọn họ, không phải..." Sắc mặt Phượng Trạch mới hòa hoãn chút, lại đỏ lên, "Ta..., ta ta, dù sao cũng phải cho nhị phòng có người nối dõi."

"À." Chân thị cười chảy cả nước mắt, "Thật đúng là vất vả cho gia rồi."

Phượng Trạch nhìn lại nàng, chỉ thoáng thấy sườn mặt của nàng được màu vàng ánh của mặt trời phác họa đường cong gò má duyên dáng, giống như một pho tượng ngọc nữ thánh khiết mang theo bi thương, Trong lòng dâng lên thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Huống hồ lúc này cũng không phải lúc ôn lại chuyện cũ, trước tiên cần phải giải quyết hôn sự của thứ nữ.

Cho nên giọng điệu dịu đi, thở dài: "Việc hôn sự là quan hệ cả đời của Trinh Nương, ngươi cần gì làm khó nàng?"

"Tại sao là ta làm khó nàng? Cũng không phải ta muốn nàng gả đi, chính là tỷ tỷ của ông đề ra." Chân thị ngửa mặt, đem nước mắt ép trở về, nàng quay đầu, vẻ mặt châm chọc nhìn trượng phu, "Vả lại Mục lão tam là người từ phủ Lí quốc công, cũng không phải người què, người mù, làm sao không xứng với nàng? Chẳng lẽ nàng là làm ra từ vàng kim thạch anh hay sao?!"

Phượng Trạch cau mày nói: "Ngươi không thể thay Trinh Nương thoái thác hôn sự này? Nàng cũng con gái của ngươi."

Chân thị 'xì' cười, "Lão gia và Cung di nương ở chung lâu rồi, nói chuyện cũng giống nhau." Từng chữ từng chữ, lời nói mạnh mẽ: "Ngươi nhớ cho kỹ! Trinh Nương không phải ta sinh, không phải ta nuôi, không có nửa phần quan hệ với ta."

Phượng Trạch nắm chặt tay cố nhịn, ép xuống kích động, "Đúng vậy, nàng do di nương dưỡng thành." Tinh tế khuyên giải, "Xuất thân của một người không phải mình có thể lựa chọn..."

"Nói hay thật." Lời còn chưa dứt, Chân thị đã đứng lên, đi đến trước mặt trượng phu, mắt phượng xinh đẹp hào quang lóe ra, chất vấn: "Ta đây? Tại sao ngươi không nói xuất thân không thể tự chọn? Còn Tiểu Loan? Tại sao ngươi không nói nàng không thể lựa chọn? Ngươi luôn mồm ' Trinh Nương, Trinh Nương', có từng nghĩ tới ta, nghĩ tới Tiểu Loan?!"

Phượng Trạch gấp gáp phân biện, "Tiểu Loan không giống vậy, thân phận nàng tốt, tương lai tự nhiên sẽ có một mối hôn sự tốt."

"Mối hôn sự tốt?" Chân thị rơi lệ, giống như mỹ nhân hoa lê đẫm mưa, "Nhưng năm đó chính miệng ngươi nói, ta là nghiệt chủng, Tiểu loan là tiểu nghiệt chủng! Nghiệt chủng có thể có mối hôn sự tốt?" Cắn răng nghiến lợi nhìn trượng phu, vô cùng phẫn nộ, chỉ vào mặt ông hỏi: "Nghiệt chủng, nghiệt chủng… chẳng lẽ không phải nghiệt của ngươi? Không phải chủng của ngươi?!"

"Ta..." Sắc mặt Phượng Trạch trắng bệch như tờ giấy, hô hấp dồn dập, một hồi lâu cơn ho mới dừng lại, "Thực xin lỗi, Niệm Khanh..., năm đó là ta..., đều là lỗi của ta."

Chân thị lệ tràn khóe mi, cười lạnh nói: "Không phải ngươi ghét bỏ ta sao? Cho nên ta thành toàn cho ngươi, cho ngươi tìm một di nương tốt gia cảnh trong sạch, sinh ra hai đứa chủng tốt, ngươi còn có cái gì không hài lòng?" Bên trong nước mắt của nàng chỉ toàn sự thù hận, "Chỉ cầu ngươi buông tha ta và Tiểu Loan, để chúng ta sống một cách yên yên bình bình."

Nàng xoay người, quay đầu liền muốn rời đi.

"Niệm Khanh." Phượng Trạch giẫy giụa, bắt được cổ tay nàng, muốn giữ nàng lại, "...Nàng đừng đi." Kết quả Chân thị bất ngờ không đề phòng, ngã vào trong lòng trượng phu, nhất thời không khí trở nên ám muội xấu hổ.

"Buông ra!" Thanh âm nàng bén nhọn.

"Niệm Khanh..." Phượng Trạch nhẹ giọng nỉ non, tay ôm chặt lấy thê tử không buông, hơi thở quen thuộc và độ ấm mềm mại trong lòng, làm cho ông lưu luyến vô cùng, "Đừng đi."

'Bốp' Chân thị giơ tay hung hăng tát lên mặt trượng phu.

Nàng từ trong lòng trượng phu giãy dụa thoát ra, hung hăng mắng chửi, "Ngươi thực khiến ta ghê tởm! Xảy ra sự cố, chỉ biết đẩy lên người nữ nhân yếu đuối, dám làm không dám chịu, căn bản ngươi cũng không phải là đàn ông!" Nàng chán ghét phủi y phục, "Đừng dùng đôi tay bẩn thỉu này chạm vào ta! Ráng mà cố gắng vì hương khói nhị phòng, cùng Cung di nương của ngươi ân ái đi, sinh thêm vài cái chủng hạ tiện tốt vào."

Phượng Trạch bị đánh cho tỉnh mộng.

Chân thị sửa lại búi tóc buông lỏng, đỡ lại trâm cài, dáng người kiêu ngạo đi tới cửa, kêu Chân ma ma múc nước rửa mặt, hơi chút dừng lại, sau đó nét mặt bình tĩnh như thường đi ra ngoài.

Mà trong phòng, Phượng Trạch giống như bị rút đi hồn phách, cả người tê liệt.

******

Chờ Chân thị trở về Hải Đường Xuân viện, Phượng Loan mới nhận được tin tức, vừa rồi mẫu thân và phụ thân ầm ĩ một trận rất lớn, ---- Cung di nương té xỉu, chọc tức phụ thân, mẫu thân trở về liền đóng cửa không gặp người.

Có lòng muốn đi khuyên, nghĩ nghĩ, vẫn là chờ mẫu thân bớt giận rồi mới đi qua.

Không lâu sau, Phượng Thái phu nhân vội vàng đến Tình Tuyết Đường, một tiếng con, hai tiếng con, khóc to, "Ta nửa đời lẻ loi chỉ có một mình ngươi là cốt nhục, chọc tức ngươi, kêu tương lai của ta phải dựa vào người nào? Con của ta, hu...."

Lời này quả thật không ổn, đại phòng mà biết trong lòng nhất định thầm oán giận.

Cung di nương chạy nhanh ra phân phó nha hoàn, canh cửa cho kỹ, nghiêm cấm lời nói bên trong truyền đi.

Mới vừa rồi té xỉu, cũng không phải thật sự bị chủ mẫu dọa ngất. Mà là không có cách nào tiếp nhận thêm lời nói, sợ chủ mẫu giận, thật sự nói ra lời hung ác bán mình đi, không thể không ngã xuống. Lúc này Nhị Lão Gia tức giận đến thân mình không khỏe, Phượng Thái phu nhân cũng chạy tới, làm sao còn dám làm bộ làm tịch giả bộ bệnh? Đã sớm 'tỉnh lại' rồi.

Phượng Thái phu nhân khóc một trận, gạt lệ hỏi: "Vì sao Chân thị lại đây tranh cãi ầm ĩ?"

Cung di nương cúi thấp đầu, không dám trả lời.

Phượng Trạch sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, không muốn nhiễu loạn hơn, bèn nói: "Trước đó con ở trong vườn đi dạo." Hắn một mặt ho khan, một mặt nói dối, thay con trai che lấp nói: "Nghe được hai tiểu nha hoàn trò chuyện, nói là trong nhà muốn đem Trinh Nương gả qua Mục gia, con cảm thấy không ổn, nên kêu Chân thị lại đây nói vài câu."

"Khốn khiếp! Khốn khiếp!" Phượng Thái phu nhân tức giận, chỉ vào hạ nhân mắng: "Không phải đã dặn không được để lão gia biết sẽ sốt ruột sao? Lỗ tai các ngươi đều bị điếc à." Lúc này nghiêm lệnh, phải tìm cho ra tiểu nha hoàn đã nói huyên thuyên, nhanh chóng đem bàn ra ngoài.

Làm sao tìm được? Hạ nhân Tình Tuyết Đường đều biết rõ tại sao thế này, chỉ là không dám nhiều lời, giả bộ đi ra ngoài hỏi thăm điều tra.

Phượng Thái phu nhân nhìn lại con trai, nhịn không được liền khóc thêm một hồi, trong lòng chua xót, "Ta sống nhiều năm như vậy, còn chưa thấy qua con dâu thường giận dỗi với trượng phu, hiện nay ngươi bị bệnh, nàng cũng không nói muốn đến hầu hạ..." Khóc lên, "Trời ơi, ở nơi nào là cưới con dâu? Là cưới tổ tông mới đúng!"

Cung di nương cảm thấy nghi ngờ bất định.

Nhà mẹ đẻ của Chân thị cũng không tính là đại tộc hào môn, trong nhà không có tước vị, chức quan phụ thân không hiển hách mà lại mất sớm, chỉ còn có một ca ca làm thị đọc ở Hàn Lâm viện. Vốn nàng gả tới Phụng Quốc Công phủ đã tính là trèo cao, cộng thêm không có con nối dòng, thì càng phải chột dạ hơn chứ.

Tại sao còn kiêu ngạo như thế? Ngay cả mẹ chồng và trượng phu đều không làm gì được.

----ở đây khẳng định có kỳ quái.

Cung di nương hiểu được đạo lý này, cũng không dám nó nhiều.

Người có thể khiến Phụng Quốc Công phủ Phượng gia đều kiêng kị vài phần, nên là bối cảnh gì? Nếu không thì, chính là mẹ chồng và trượng phu có nhược điểm gì bị Chân thị nắm trong tay, chuyện này có lẽ vừa xấu hổ vừa dơ bẩn.

Bất luận là loại nào, vẫn là mình không cần biết thì tốt hơn.

Mình chỉ là một di nương, rốt cuộc là cái gì mà lên được mặt bàn gì đó chứ?

Cung di nương nhớ tới trước đó, chủ mẫu đã nói, "Bất quá ta chỉ xài vài lượng bạc, mua cho lão gia một thiếp thất tìm niềm vui thôi", còn có "Bán ngươi đi, vừa vặn cho bọn nha hoàn mua hai cân hạt dưa ăn.", trong lòng không khỏi chua xót, hơn nữa đối với hoàn cảnh của mình vô cùng lo lắng.

Lúc trước còn cho rằng chủ mẫu cũng không giày vò mình, lão gia lại săn sóc, có hai đứa con đều biết nghe lời, cuộc sống trải qua rất tốt.

Hiện nay xem ra, tất cả những thứ này đều không có căn cơ, gió thổi liền sụp đổ rồi.

Nói ra nhi tử Thế Kiệt là tốt, dù sao cũng là con trai, tương lai cưới vợ cha chồng phải đưa ra sính lễ và tiền tiệc rượu, lão gia mà mất đi, có thể phân thêm một phần tài sản, cuộc sống lúc nào cũng có thể trôi qua. Nhưng nữ nhi Trinh Nương lại không giống vậy, nửa đời sau có tốt không, còn phải xem việc lập gia đình, gả đi có tốt không.

Cho nên trước mắt mình càng phải cẩn thận hơn, không thể để Thái phu nhân biết chân tướng sự tình hôm nay, nếu không nàng đau lòng lão gia bị ủy khuất, lại không làm gì được Chân thị, vậy còn không hướng đến mình xả giận? Tiện đà giận chó đánh mèo Trinh Nương, đây chính là khóc cũng khóc không quay lại được.

Cung di nương không ngừng tính toán, cân nhắc an bài.

Phượng Thái phu nhân khóc một hồi, gặp con trai không thèm ngăn cản, từ từ cũng không khóc nữa.

Nhị Lão Gia Phượng Trạch bởi vì mẫu thân lại đây, không ngừng uống trà, kiềm chế cơn ho khan, nỗ lực ra vẻ khoan khoái, không khí trong phòng dần dần chuyển biến tốt, bọn nha hoàn thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói nhỏ vụn thì thầm chói tai.

Phượng Thái phu nhân buồn bực nói: "Ai ở bên ngoài? Lén lút làm gì đó?!"

Một nha hoàn cuống quít trả lời: "Không có việc gì, không có việc gì." Có lẽ sợ bị trách phạt, giải thích thêm một câu, "Dạ, bên ngoài có vài tin tức, nhưng không có liên quan đến lão gia."

Phượng Trạch ngược lại lo lắng đứng lên, hỏi một câu, "Chuyện gì? Nói rõ."

Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ cúi đầu đi vào, "Bên ngoài đều nói, nói..." Thanh âm vội vã cuống cuồng, hàm chứa sự lo sợ không yên, "... Tây Lương và triều đình đánh nhau."