Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 21



Vân Thư ngửa mặt nhằm mắt lại, hưởng thụ hầu hạ đến từ Tạ Mẫn Hành.

Bàn tay Tạ Mẫn Hành lau trên mặt cô, ánh mất thâm sâu nhìn khuôn mặt nhỏ nhẳn của Vân Thư, tỉnh xảo, xinh đẹp.

Bản thân ngây ra mà không phát hiện, nhưng Vân Thư lại cảm giác được, tầm mắt hướng về phía mặt mình, rõ ràng là không có chuyện gì.

Cô mở hai tròng mắt đối diện với ánh mắt Tạ Mẫn Hành, sâu như huyền thạch, bị hút vào bên trong không cách nào rút ra được.

Trái tim nhỏ bé của Vân Thư lại đập kịch liệt, đôi mắt cong cong.

Tạ Mẫn Hành ngắn người một khắc rồi lấy lại tinh thân, bản thân che giấu lại rất nhanh, nhìn ánh mắt Vân Thư, rất quen thuộc, anh thường nhìn thầy biểu cảm này trên mặt rất nhiều cô gái thích anh, anh không thích cảm giác này, nhưng, nhìn thấy ánh mắt của Vân Thư, anh lại không nhịn được mà ghé mắt nhìn thêm mấy cái.

Đầy ánh sao, tỉnh hà rực rỡ.

Vân Thư: “Anh lau mặt, lau một nửa dừng lại làm gì vậy?”

“Ai nói với cô là tôi lau mặt, chỉ là tôi không nhìn nổi đồ ăn. dính trên khóe miệng cô thôi.” Tạ Mẫn Hành nói.

Vân Thư: “Ò, anh mắc bệnh sạch sẽ à!”

“Sao cô lại nhiều chuyện như vậy?”

Tạ Mẫn Hành chọc vào đầu oô.

Vân Thư cười hắc hắc, nắm lấy một cánh tay Tạ Mẫn Hành, miệng bắt đầu cọ lên trên, cho đến khi mặt GỌI đến đỏ lên, mới buông tay: “Được rồi Sạch chưa?” : Cho dù là ga lăng, thì cũng tức giận đến nghiền răng với người vô lại: “

Vân Thư!”

Vân Thư híp mắt, đùa giỡn Tạ Mẫn Hành, thấy anh xù lông: “Hê, làm gì vậy? Đừng gọi to như vậy, người khác còn tưởng tôi làm gì anh đó.”

Tạ Mẫn Hành đột nhiên lắn người lên, lời nói ra mang theo hấp dẫn vô tận: “Cô muôn kêu to không? Tôi, có thể làm gì cô đó!” Ánh mắt như huyền thiết thạch chống I lại tinh hà sáng lạn, muốn xem ai bị hấp dẫn trước.

Vân Thư ngửa ra sau: “Tôi là bệnh nhân!”

Tạ Mẫn Hành lại đến gần: “Tôi xuống tay được.”

Khuỷu tay Vân Thư chồng đỡ thân thể lùi vệ phía sau giường bệnh, bàn tay không có kim tiêm đây lồng ngực Tạ Mẫn Hành ra: “Tôi nhỏ hơn anh mười tuôi!”

Tạ Mẫn Hành xấu xa nói: “Người trưởng thành là được.”

Con ngươi Vân Thư đảo tới đảo lui, dưới tư tưởng khống chế của đại não, cô nâng cô Tạ Mẫn Hành lên, dán vào trước mắt mình, càng gần hơn khoảng cách vừa rồi, đồng thời khuôn miệng nhỏ nhắn của mình cũng hướng lên nghênh đón.
Trọng nháy mắt, môi kề môi, mắt đối mát. Một người ngạc nhiên, một kẻ cười giêu.

Đầu óc Tạ Mẫn Hành trồng rỗng, lập tức đây Vân Thư ra.

Vân Thư ngồi thẳng người lại, châm chọc Tạ Mẫn Hành: “Đây là tôi làm gì anh mới đúng ha.”