Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá

Chương 6: Hạnh Nhược Thuỷ, không cho phép cô chết



“Một chút tin tức cũng không có? Cứ như là hóa thành không khí vậy à? Một người lớn đang mang bệnh làm sao có thể biến mất không để lại chút dấu vết là thế nào hả? ta nuôi cơm các người thật đúng là quá uổng phí!”

Vung tay lên, vù một tiếng, đồ đạc trên bàn bị quét đi hết, rơi bể tan tành dưới mặt đất.

không khí trong phòng trầm mặc khiến mọi người hít thở không thông, không ai dám thở mạnh.

người quỳ trên mặt đất cũng càng thẳng lưng, mặc dù tay phải của hắn vẫn còn đeo băng trên cổ, mặc dù chân trái hắn máu đang từ từ chảy.

Thương Duy Ngã cắn chặt hàm răng, nắm chặt hai quả đấm, nheo lại hai tròng mắt ẩn nhẫn lửa giận.

“Liệt Diễm bang bên kia có động tĩnh gì chưa?”

“Vẫn chưa, tất cả đều bình thường.”

“Vậy thì tiếp tục tìm cho ta! Liệt Diễm bang kia nhất định đang dò xét ta, một chút tin tức cũng không thể bỏ qua!”

“Dạ, đại ca.”

“Ra ngoài.”

Mọi người nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại tâm phúc kiêm quân sư Tiếu Nhạm còn đang đứng đó, trầm tĩnh, nhìn giống như một con Bạo Long.

Thương Duy Ngã một quyền nện xuống, rầm một tiếng, cái bàn gỗ trong khoảnh khắc vỡ vụn, đáng thương nằm trên đất.

Tiếu Nham nhìn những mảnh vụn bể tan tành trên đất, rốt cuộc vẫn phải nhịn không được mở miệng.

“Đại ca, đừng trách em nói lời khó nghe. nhưng anh rốt cuộc muốn hành hạ Hạnh Nhược Thuỷ hay căn bản là hành hạ chính anh vậy? Nếu là hành hạ cô ta, vậy cứ để bọn Liệt Diễm bang tóm cô ta đi, không phải tốt hơn sao? Bọn họ nhất định sẽ giúp anh hành hạ cô ta thích đáng, còn có thể khiến cô ta sống không được chết không thể, không phải thỏa mãn tâm ý của anh rồi sao?

“Mối thù của ta tự ta sẽ báo, không phải nhờ người khác giúp!”

Thương Ngã Duy đứng lên, xoay người đối mặt với tường, cặp mắt mở ra lại nheo lại, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

“Nếu Liệt Diễm bang đã giết được người rồi, hoặc hành hạ được người đến chết rồi, chẳng lẽ ngươi muốn đến Liệt Diễm bang hồi sinh người ta sống lại cho ngươi báo thù à?”

“Vậy thì san bằng cả Liệt Diễm bang.”

không chút do dự trả lời, cắn răng nghiến lợi. là hận, hay là yêu, chỉ có chính hắn hiểu.

Tiếu Nham lắc đầu, không nói gì nữa xoay người mở cửa rời đi.

Hạnh Nhược Thuỷ, không có lệnh của tôi, cô mà dám chết, tôi nhất định sẽ đem cô từ trong mộ đẩy ra ngoài, hủy xác!

Hung hăng nện một quyền lên tường, năm khớp xương của người đàn ông nhất thời ẩn ẩn vết máu.

……….

Có lẽ vì rủ bỏ được tảng đá lớn trong lòng, hoặc vì đã đưa ra được quyết định của bản thân, mà tinh thần Nhược Thủy không còn căng thẳng nữa.

Có câu nói, tâm chiều rộng thể mập (Editor: chắc ý nói là trong lòng an tĩnh thân thể khỏe mạnh). Vì vậy, thân thể của Nhược Thủy cũng ngày một tốt hơn, mọi người thấy cũng thật vui mừng. Mặc dù còn khá gầy gò, nhưng ít ra cũng không tiều tụy đến mức doạ người như trước.

Trước mặt mọi người, cô luôn mỉm cười, ai ai cũng cảm thấy cô rất vui vẻ. Chỉ khi ở một mình, cô mới luôn ngẩn người, ánh mắt vô hồn, hồn vía lơ đễnh, không biết là đang nghĩ gì.

Đàm Bội Thi mấy lần thấy tình cảnh này, trong lòng biết vết thương không thể dễ dàng khép miệng, chỉ đành đau lòng thay cô.

Sau cùng, cửa phòng đóng lại, sự yên tĩnh được khôi phục.

Hạnh Nhược Thuỷ chậm rãi mở mắt ra, ngồi dậy, thở ra một hơi.

Đối mặt với sự quan tâm của nhiều người như vậy, cô làm sao có thể không tự đứng lên? nhưng nếu tự mình tốt lên, chính cô còn không biết bản thân có làm được không.

Giơ tay lên sờ sờ vị trí nơi ngực, nơi đó tựa hồ bị moi ra rồi, luôn có cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo. Cô chỉ có thể cứng rắn thôi, cái gì cũng không thể làm.

Nửa đêm tỉnh mộng, cảm thấy nơi đó gay gắt, vô cùng đau đớn. Vì vậy cả đêm không thể ngủ được, đêm dài đằng đẵng, cô từng giây từng phút mong chờ trời sáng.

“Cô ấy ngủ chưa?”

Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nam trầm thấp, là giọng nói quen thuộc.

Lúc ở trong lồng giam, cô không chỉ một lần ảo tưởng đến thanh âm của người này. Cứ như thể thanh âm đó có thể cứu được mạng sống rơm rạ của cô, cô quơ tay nắm lấy, mới biết được ảo tưởng trước mắt và thực tế rất khác biệt.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng nằm xuống, đắp kín mền, cúi đầu vào trong chăn, nhắm mắt lại.

“Ừ, chắc là mệt rồi, mới vừa ngủ không bao lâu. Tôi nói đội trưởng này, anh cứ ngày ngày len lén chạy ra ngoài, không sợ quân quy xử phạt sao?”

Đàm Bội Thi tươi cười nhạo báng.

Ưng Trường không liếc xéo cô một cái, cười lạnh nói.

“Tháng sau, Phó Bồi Cương phải đi huấn luyện đặc biệt, không được rời khỏi doanh trại nửa bước!”

“Này, đội trưởng, không thể như vậy được, đó là lấy việc công báo tư thù đấy!”

Ưng Trường không e hèm hai tiếng, dùng sức hít một hơi khói, híp mắt nhìn bầu trời.

Đàm Bội Thi hai vai đứng thẳng buông lỏng, cũng nhìn trời cảm thán:

“Ai nha, Nhược Thủy nhà chúng ta thật là một tiểu yêu tinh mê người, mê hoặc người ta đến thần hồn điên đảo, ngay cả bản thân mình họ gì tên gì cũng quên luôn rồi a~!”

Ưng Trường không đối với vợ chồng hai người bọn họ như nhau, lập tức giơ chân lên.

Đàm Bội Thi linh hoạt nhảy ra phía sau. Đội trưởng lần nào cũng dùng chiêu này, cô đã quen rồi, tuyệt đối sẽ không trúng chiêu.

“Được rồi, tôi có việc phải đi. Muốn ngắm mỹ nhân ngủ thì nhanh vào đi thôi, để lâu không tốt đâu! Có điều, đội trưởng anh không thể ăn đậu hủ lung tung đó!”

Thừa dịp trước khi đội trưởng nổi đoá, Đàm Bội Thi liền bỏ chạy, lưu lại một chuỗi tiếng cười sung sướng, như chuông ngân vang lên một hồi không dứt.

“Thằng nhóc!”

Ưng Trường không hung hăng hít một hơi khói, vứt bỏ, đạp lên. Lại đợi một hồi, đợi mùi thuốc lá tản đi, mới đẩy cửa vào.

Sau tấm màn mỏng màu tím, cô đang ngủ an lành. Đôi tay bắt chéo để trên bụng, đầu khẽ hướng vào phía trong.

Thoáng nghiêng người, có thể nhìn thấy hàng lông mi dài, sắc mặt còn tái nhợt, đôi môi lại hết sức đỏ tươi ướt át.

Lẳng lặng đứng một hồi, mới vén màn lên, ngồi vào bên giường. Cẩn thận vén chăn lên, đặt hai tay cô vào trong chăn, thân thể cô còn rất yếu, không cẩn thận có thể gặp nguy hiểm.

anh xuất thân từ bộ đội trinh sát, làm sao lại không biết, cô thật ra không có ngủ. Nhược Thủy, em giả vờ ngủ vì muốn né tránh anh sao?

anh bới bới mái tóc ngắn không thể ngắn hơn, lại muốn hung hăng rút ra một điếu thuốc.

Nhịn được kích động muốn hút thuốc, lại nhịn không được vươn tay ra, lau khuôn mặt thon gầy, nhỏ nhắn tái nhợt của cô. Khuôn mặt cô vốn không lớn hơn bàn tay của anh, hôm nay lại nhỏ đến chỉ bằng một nửa tay anh.

Bàn tay lớn như cái kén khiến cô cảm thấy không thoải mái, Nhược Thủy “ưm” một tiếng, quay mặt đi. Chân mày nhẹ nhàng nhíu, đôi môi mím chặt.

Ngưng mắt nhìn một hồi lâu, anh đột nhiên cúi người xuống, ngậm hai cánh môi mềm mại của cô. Thân thể người phía dưới lập tức cứng ngắc, động cũng không dám động, hô hấp cũng ngừng lại.

Sợ làm cô không thở được, Ưng Trường không không thể làm gì khác hơn là buông ra.

Mắt thấy cô len lén tách ra đôi môi để hô hấp, anh liền đột nhiên cúi đầu, ngậm đôi môi ấy, nhân cơ hội vươn đầu lưỡi đi vào.

Ưng Trường không khẽ ôm cả cô và chăn, hôn thật sâu lên đôi môi mềm mại.

Thân thể Nhược Thủy cứng gay gắt, làm bộ “ưm” một tiếng, vươn tay muốn đẩy anh ra.

Ưng Trường không bắt tay cô kẹp dưới nách, khẽ tăng thêm sức lực, lần nữa xâm nhập.

Đây là đôi môi anh khát vọng đã lâu, vô số lần nửa đêm không ngủ được, thức trắng đến trời sáng.