Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 24: Bác sĩ hiểu lầm Mộ Hi



Nam Cung Diệu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Hi, mặc dù cô đối với anh hết sức hung dữ, có lẽ là bởi cô ngụy trang chính mình, mặc dù hung dữ, nhưng cảm giác hết sức chân thật.

Bác sĩ nhìn một chút, rất nghiêm túc nói: "Người trẻ tuổi, về sau nhất định phải chú ý, một chút động tác có độ khó cao nhất định phải cẩn thận, nơi này chính là sinh mạng của đàn ông, không thể thương tổn được."

Nam Cung Diệu nhìn thấy mặt Mộ Hi đỏ bừng, trong lòng rất đắc ý, hóa ra là lúc cô xấu hổ còn đẹp hơn.

"Bác sĩ, cám ơn ông, về sau chúng tôi sẽ chú ý ."

Nam Cung Diệu đi tới nói với bác sĩ, sau đó lại giả bộ cực kỳ vô tội nhìn Mộ Hi.

"Đã nghe chưa? Rất nguy hiểm, về sau em phải ngoan ngoãn một chút, cũng không thể lại làm loạn, anh chính là người đàn ông của em, không thể để cho em trở thành quả phụ, em còn trẻ như vậy, làm sao mà chịu được!"

Mộ Hi vừa nhìn Nam Cung Diệu giả nhân giả nghĩa, nhưng có bác sĩ ở đây, cũng không nên nói cái gì, vì vậy vươn tay đến đằng sau Nam Cung Diệu, tàn nhẫn véo anh, trên mặt lại vẫn duy trì mỉm cười lúng túng.

"Ai ui!"

Nam Cung Diệu cố ý kêu ra tiếng, bác sĩ nhìn thấy lắc đầu, hết sức đồng tình cho người đàn ông này, người đàn ông ưu tú như vậy thế nhưng lại tìm một cô gái hung hăng.

Nam Cung Diệu đùa giỡn xong rồi, nhìn Mộ Hi đứng ở nơi đó như con khủng long đang muốn phun lửa, vì vậy dùng tay vừa kéo, đem Mộ Hi tức giận ôm ra khỏi phòng làm việc bác sĩ.

Mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc bác sĩ không bao lâu.

Một giọng nói khàn khàn từ phía sau truyền tới.

"Hi - - "

Mộ Hi ngẩn ra, là anh ấy. Cô không quay đầu lại thì cũng biết là anh ấy. Tại sao anh ấy lại ở chỗ này? Nhiều năm liên tục trốn tránh anh ấy như vậy, nội tâm bắt đầu trở nên sôi trào.

Nam Cung Diệu cảm giác được Mộ Hi khác thường, anh quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông khoảng 25, 26 tuổi gì đó, mặt mũi đẹp trai, nhưng đẹp trai mang theo một vẻ ôn nhu, trên người anh ta phát ra khí chất thật phức tạp, giống như tất cả khí chất hòa vào nhau, vừa đẹp trai cùng ôn nhu lại có loại lạnh lùng đặc biệt, đôi mắt chim ưng của Nam Cung Diệu bắn ra ánh mắt không tốt.

"Anh là?"

Nam Cung Diệu lạnh lùng hỏi, Mộ Hi vẫn không có quay đầu lại, cũng không nhúc nhích, thân thể có chút phát run, không biết là căng thẳng? Hay là bởi vì anh ta?

"Hi, là anh."

Anh ta đi tới chỗ Mộ Hi, mặc dù chỉ là một cái bóng lưng, cũng sẽ không thể nhìn lầm, anh ta không thể quên người con gái này, khi ở trường học đã thầm mến cô ba năm, cho đến khi tốt nghiệp mới dám thổ lộ với cô, không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt, đến cùng là vì cái gì? Lúc trước cảm giác được trong lòng Mộ Hi có anh ta, nhưng là vì sao cô lại cự tuyệt? Đến bây giờ anh ta cũng không hiểu được, sau khi tốt nghiệp thì thấy cũng không liên lạc được với cô, hôm nay đến đây xem bệnh nhân thế nhưng lại gặp được cô - - Mộ Hi.

"Tiên sinh, xin lỗi, tôi muốn cùng Mộ Hi nói riêng một chút, có thể chứ?"

Người đàn ông này mang theo giọng nói trầm thấp có chút lạnh nhạt, ưu nhã mà êm tai, ghé vào bên tai anh nói.

"Tôi vào xe chờ cô, không nên quá lâu." Nam Cung Diệu lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông này, để lại cho Mộ Hi những lời nói này, mặc dù chỉ mấy chữ đơn giản, nhưng mà chứa mệnh lệnh độc tài.

Trong lúc vô hình người đàn ông này cảm giác được Nam Cung Diệu mang ánh mắt kỳ lạ nhìn mình rời đi, anh ta không quan tâm những thứ này, chủ yếu là anh ta đã tìm được Mộ Hi .

"Học trưởng, chào anh." Mộ Hi giống như từ trong cổ họng phát ra một chút tiếng nói, giọng nói khá nhỏ giống như cũng không nghe được.

"Em gọi anh là học trưởng sao? Trước kia em đều gọi tên anh, chẳng lẽ là em đã quên."

Người đàn ông này nghe Mộ Hi xưng hô như vậy, anh ta rất thống khổ.

"Hi, em làm sao vậy? Tại vì sao sau khi anh tốt nghiệp lại không liên lạc được với em, còn bây giờ em đã chuyển đến đâu ở vậy? Anh đi tới nhà cũ tìm em, chỗ đó cũng đã trở thành một đống hoang tàn, nói cho anh biết, tại sao em phải rời khỏi anh?"

Người đàn ông này bởi vì Mộ Hi im lặng, bắt đầu dùng sức lay cô, muốn cô tỉnh lại.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, em không thể..."