Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được

Chương 9



Trời đã sáng, kim chỉ giây trên đồng hồ treo tường càng không ngừng lần lượt thay đổi, đã là sáu giờ 45’ rồi, nếu như Trần Hoa Nghiên không rời giường, huấn luyện sáng sớm hôm nay sẽ trễ.

Nhưng tối hôm qua Phương Lỗi huyên náo quá muộn, tầm mắt cô mơ hồ có thể thấy được xanh đen, để cho anh lần nữa do dự rốt cuộc có gọi cô tỉnh hay để cho cô đi chịu huấn luyện những thứ kia vừa khổ cực lại không có thú vị.

Chỉ tiếc anh rõ ràng hơn ai hết nếu như anh không gọi tỉnh cô, bị mất một bài giảng cô sẽ rất ảo não.

Nếu như không muốn nhìn cô cả ngày buồn bực không vui, như cô vợ nhỏ bị bỏ rơi, dùng một đôi mắt to im lặng ngưng nghẹn nhìn anh, im lặng lên án lời của anh, hiện tại anh tốt nhất nên kêu cô tỉnh, bởi vì nói thật, cảm giác kia thật con mẹ nó cực kỳ khó chịu.

Nhớ anh đường đường là nhị thiếu Phương gia, tất yếu làm được cùng huấn luyện ban ghen nông nỗi sao? Nhưng kì lạ người phụ nữ này đó là có thể đủ buộc anh làm được tình trạng này, anh thật nhận mệnh.

Cho nên nữa đau lòng, còn muốn tiếp tục cùng cô ngán đi xuống, Phương Lỗi vẫn đưa tay phe phẩy vẫn còn ở ngủ say Trần Hoa Nghiên, tiến hành anh mỗi sáng sớm cũng sẽ tiến hành hoạt động, rên rỉ…

“Hoa Nghiên, Nghiên Nghiên, Tiểu Ma Quái, nên rời giường, mặt trời đã phơi đến mông rồi, nếu không rời giường em sẽ tới trễ ó, bị trễ đều là đứa trẻ hư.”

Lần hoan ái ban đầu đó chưa thành công để cho cô mang thai, cho nên công việc cùng việc huấn luyện của cô vẫn tiếp tục như thường, điều này làm cho anh tiếc hận không dứt, đáng tiếc sau này anh đều không tìm được cơ hội mới mà xuống tay, không thể làm gì khác hơn là buông tha cho cái ý niệm này.

May mắn Trần Hoa Nghiên vẫn luôn không biết Phương Lỗi đang tính toán chủ ý xấu xa gì nếu không nhất định liên tục ba tháng cô sẽ không cho phép anh leo lên giường của cô.

Hiện tại Phương Lỗi đã chuyển vào ở trong căn phòng nhỏ của Trần Hoa Nghiên, nếu cô bận việc lại phải huấn luyện nhiều, không có thời gian cùng anh đi ăn cơm kiêm thân thiết, núi không tìm anh, anh liền đi tìm núi không được sao.

Hơn nữa nào có đôi tình nhân nào không muốn thời thời khắc khắc dính vào nhau, cho nên dù cảm thấy chủ ý này không tốt lắm, Trần Hoa Nghiên vẫn không có cự tuyệt, chấp nhận anh dọn vào nhà cô.

Tiến dần từng bước, anh đương nhiên đem mỗi một phút mỗi một giây thời gian dùng để thân thiết, mặc dù nhìn cô mỗi ngày đều phải tập luyện mệt mỏi, anh cũng sẽ thoáng thu liễm một chút, nhưng thỉnh thoảng vẫn không thể kháng cự lại được cám dỗ yêu kiều kia, tựa như tối hôm qua cô đáng yêu lại mê người đáp lại làm anh mất khống chế muốn ngừng mà không được.

Da thịt trắng như tuyết thấp thoáng vết hôn nhàn nhạt, Phương Lỗi có chút chột dạ vuốt ve những vết hôn kia, nhớ tới Trần Hoa Nghiên đã ban ra tam lệnh ngũ thân, không nói chính xác hơn là cấm anh ở trên người của cô lưu lại những dấu vết rõ ràng kia, làm việc như vậy chẳng những không có lợi ích gì, còn có thể hại cô bị người khác chê cười. Nhưng anh cũng không cố ý, tình đến nồng nhiệt thì có ai còn nhớ rõ có thể để lại dấu vết nụ hôn của mình ở trên thân thể đối phương hay không.

Huống chi trên lưng của anh còn lưu lại dấu tay của tiểu tử yêu ma quỷ quái này, trên vai còn có vết cắn của cô, anh lại có thể khóc lóc kể lể với ai? Chỉ là nghĩ thì nghĩ, trong lúc cô còn chưa có tỉnh lại anh nhanh chóng giúp cô bôi thuốc cao lên, hi vọng những vết hôn kia tản đi nhanh lên một chút, mà anh lại đối với những dấu vết trên người mình lại không rãnh để ý.

Anh đắc chí mà nghĩ đây là nhiệt tình của người phụ nữ đối với mình, kẻ ngu mới có thể để chúng biến mất.

Khi anh ở bên kia tự high thì Trần Hoa Nghiên vẫn còn mơ màng chưa tỉnh.

Ngày hôm qua trải qua cả ngày huấn luyện cường độ cao, thân thể của cô đã mệt mỏi nửa tàn phế, nguyên tưởng rằng về đến nhà có thể nghỉ ngơi thật tốt, vậy mà cô lại quên nhà cô có một con sói, hơn nữa còn là vô cùng sắc sắc lang.

Tối qua lên giường không đến bao lâu, liền bị con sắc lang này dụ dỗ, làm rất nhiều chuyện sắc, hơn nữa sắc lang này còn ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, càng ăn càng muốn ăn, đến cuối cùng khiến cô ngủ mê man.

Cô giống như mới ngủ không bao lâu, trời sắp sáng, cô cảm thấy thật ngủ không đủ, hoàn toàn ngủ không đủ.

Nhưng Trần Hoa Nghiên là một người tuyệt đối chăm chỉ nghiêm túc, cho dù chỉ còn lại một hơi, cô cũng sẽ bò đi học, hiện tại cũng chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi, cô vẫn chịu được.

Cô cưỡng ép mình mở mí mắt ra, đối với người đàn ôngcười ngơ ngác nói chào buổi sáng, không có cho anh một cái hôn ngọt ngọt ngào ngào chào buổi sáng, cô đã đi xuống giường rửa mặt, không phát hiện nét mặt người đàn ôngcó chút mất mát.

Nhanh chóng tắm rửa, sửa sang lại mình một chút, Trần Hoa Nghiên rời phòng tắm hướng phòng khách đi tới.

Bởi vì Phương Lỗi thích cùng cô nhét chung một chỗ, cho nên bọn họ đều ở phòng khách bên cạnh khay trà ăn cơm, bàn cơm ngược lại bỏ trống, không có ai sử dụng.

Cô liếc một tờ lịch trên nhật ký một cái, con số quen thuộc để cho đại não cô nhanh chóng chuyển một cái, sau đó cô liền nhớ lại hôm nay là ngày mấy.

Khó trách người đàn ông kia sẽ sáng sớm ngồi bên cạnh cô, mặt mong đợi cười đến như chú cún nhỏ, thì ra là chờ cô nói với anh câu nói kia.

Lướt qua lịch ngày, Trần Hoa Nghiên đi tới phòng khách, trên khay trà đã để sẵn bữa ăn sáng nóng hổi, mà người đàn ông của cô mặc một chiếc tạp dề màu hồng, giống như một cô vợ nhỏ bày đồ ăn, cảnh tượng này mặc kệ xem qua bao nhiêu lần vẫn cảm thấy rất đáng yêu. Rõ ràng chính là người đang ông cao lớn, nhưng cố tình lại bày ra nét mặt tiểu tức phụ, tuyệt không hại người, làm lên việc nhà tới càng thêm Có da có thịt, mặc dù không có cô làm rất tốt, nhưng ít ra hợp cách.

“Mau tới ăn điểm tâm.” Nhìn thấy cô chạy ra, vốn là chăm chú như cô vợ nhỏ lập tức biến thành chú cún con đáng yêu nũng nịu dính vào bên cạnh của cô không ngừng cọ cọ.

Trần Hoa Nghiên không nhịn được ngứa tay sờ sờ đỉnh đầu của anh, nguyên tưởng rằng anh sẽ tức giận, nhưng anh lại không có, ngược lại tựa đầu tiếp cận hướng cô, muốn cô sờ sờ nhiều hơn nữa, để cho cô thật vui vẻ, trực tiếp đem đầu anh vê thành đầu tổ quạ.

“Đứa ngốc, sinh nhật vui vẻ.” Hôm nay là sinh nhật theo dương lịch của anh.

Mặc dù sinh nhật âm lịch đã giúp anh ăn mừng, nhưng lúc đó anh rất nghĩa chánh từ nghiêm nói anh có hai sinh nhật, hai sinh nhật đều phải giúp anh ăn mừng, nếu không anh sẽ giơ sào khởi nghĩa tạo phản, đẩy cô cùng nhau giày xéo nữa.

Chỉ là cô tin tưởng cho dù anh không tạo phản, anh cũng sẽ đem cô đẩy ngã mà chà đạp.

Phương Lỗi đáy lòng vui mừng, anh cho là cô quên mất, nếu không buổi sáng sẽ không miễn cưỡng không có hôn anh, cũng không có bất kỳ bày tỏ gì, nhưng thật may là cô không có quên, cô nhớ sinh nhật của anh.

Nhưng mà anh cũng không có đem vui vẻ trong lòng lộ ra, ngược lại rất kiêu ngạo hất lên cằm hỏi: “Em còn nhớ rõ sao? Anh còn tưởng rằng em quên rồi đấy.”

Trần Hoa Nghiên biết, anh đối với mình gần đây luôn luôn bận rộn không đếm xỉa tới anh cảm thấy bất mãn, cô cũng bất đắc dĩ, dù sao đó là công việc cần, cô cũng không thể lúc nào cũng xin nghỉ cùng anh ở chung một chỗ được, hơn nữa người ta không phải thường nói, quá mức dính nhau tình yêu sẽ rất mau liền héo tàn sao, giữ cự ly thích hợp mới có thể khiến tình yêu trường trường cửu cửu sao?

Nhưng tất cả những thứ này đi đến chỗ của anh liền toàn bộ không dùng được, anh sẽ phải dính, hơn nữa có thể dính bao lâu tốt bấy nhiêu, hôn càng nhiều càng tốt, sẽ phải nhiều dính hôn nhiều, thậm chí còn không cho cô nói không, tùy hứng qua mức khiến người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ là người đàn ông này vẫn hiểu được thông cảm cho người khác, trừ một đôi lời oán trách bên ngoài, trong thời điểm cô bận rộn nhất sẽ không cho cô thêm phiền toái.

Có thể là do tính tình của anh đi, thời điểm anh có sở cầu, cô bình thường cũng sẽ không cự tuyệt, đây mới là cho phép anh thỉnh thoảng “Không cẩn thận mất khống chế”.

“Em hôm nay sẽ về sớm một chút, mua bánh ngọt làm cơm cho anh ăn, làm thành bữa tiệc sinh nhật có được hay không?” Mang theo vài phần lấy lòng, Trần Hoa Nghiên phải thuận lòng của anh, nếu không đợi anh nháo lên sẽ không biết ra sao nữa rồi.

Cô cũng không ngờ một người đàn ông làm sao sẽ giống anh, so với cô làm bạn gái còn bám người hơn, nếu như không phải là công việc không cho phép, cô rất hoài nghi anh thật sẽ 24h đều cùng cô dính vào nhau.

“Không tốt lắm, thành ý cũng không đủ, nhưng anh miễn cưỡng tiếp nhận.” Biết rõ cô hổ thẹn với anh, Phương Lỗi lợi dụng lúc cô đau lòng tuyệt không nương tay.

“Vậy như thế nào mới đủ thành ý?” Biết anh nói miễn cưỡng tiếp nhận là thật rất miễn cưỡng, cho nên cô hỏi nữa.

Anh chính là đang chờ cô nói những lời này, “Đồ chơi giới tính này nha, thật vẫn khó khăn đạt tới, nếu như em nghĩ có thành ý một chút, anh có thể nói cho em biết một biện pháp trong đó, đó chính là…”

Anh lại gần, ở bên tai cô nói nhỏ một câu để cho cô trong nháy mắt đỏ mặt.

“Chuyện này…” Cô cà lăm, bắt đầu cảm thấy anh có chút cậy sủng sinh kiêu rồi.

“Không được sao? Em không phải nói muốn cho anh một phần quà tặng tràn đầy thành ý cùng tình yêu ư, thế nào hiện tại lại bày ra bộ mặt làm khó như vậy? Em đến cùng có phải đang gạt anh hay không?” Anh lấy bộ dáng rất đả kích mà nhìn cô, một đôi mắt phượng rất mê người cứng rắn lại bị anh nặn ra mấy phần đáng thương.

“Anh gần đây xem phim truyền hình quá nhiều phải không?” Trần Hoa Nghiên không nhịn được liếc anh một cái.

Người đàn ông này diễn trò rất lợi hại, nếu để cho anh đi làm diễn viên nhất định sẽ hào quang, ảnh đế cái gì cũng không sánh nổi anh, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của anh, cô vẫn không tự chủ mà mềm lòng, kiên trì dè dặt cái gì, tất cả đều quẳng ra sau đầu. Lần nữa cẩn thận suy nghĩ một chút, huấn luyện ngày mai lúc xế chiều, hơn nữa cũng không khổ cực, cho nên cuối cùng cô rối rắm gật đầu đồng ý anh. Chỉ là cô không quên cộng thêm phần ngoại lệ, “Không thể quá mức, lần trước anh làm đau em…”

Lần trước đúng là chỉ một đêm sinh nhật âm lịch kia của anh.

Mắt phượng phát ra ánh sáng chói mắt, Phương Lỗi dùng sức gật đầu, lần trước mất khống chế để cho cô đau, anh cũng đau lòng thật lâu, cho nên lần này mặc dù sẽ rất điên cuồng, nhưng anh cũng sẽ cẩn thận che chở cô.

Trần Hoa Nghiên nghi ngờ liếc anh mấy lần, nhưng lại thấy biểu hiện của anh vẫn luôn không tệ, cho nên cuối cùng vẫn là tin tưởng anh. Hơn nữa tâm tình của cô tốt vô cùng, cũng không cần cùng anh so đo nhiều như vậy.

Nghe Chị Phương nói cô có công tác, lần này công việc là làm phát ngôn cho hãng mỹ phẩm, mascara mắt mới nhất, tập san phát hành cả nước, hơn nữa nếu như hiệu quả không tệ, còn có thể để cho cô nhận chụp quảng cáo lông mi.

Chị Phương cùng với phó Tổng giám rất coi trọng công việc này, cơ hồ có thể nói là mọi chuyện cũng dán chặt Trần Hoa Nghiên, phải để cho cô thể hiện biểu hiện đột xuất, mà gần đây cường độ huấn luyện cao chủ yếu cũng là vì công việc này.

Cô còn không có nói cho Phương Lỗi, bởi vì cô muốn vào ngày tạp chí ra mắt sẽ cho anh một kinh hỉ, cô rất có lòng tin, cô sẽ thành công.

Mà thành công của cô trừ nỗ lực cá nhân cô còn có sự ủng hộ của anh, nếu như không phải là anh một mực bên cạnh cô ủng hộ cô, cưng chiều cô, cô tin tưởng mình cũng không thể kiên trì như vậy. Vốn cho rằng anh luôn hơn mình, vì vậy cô sẽ hơn nỗ lực.

“Cái gì?” Trần Hoa Nghiên ngẩn người, mặt khốn hoặc nhìn tới chị Phương.

“Alice, em không có nghe lầm, chị là muốn em cùng Phương Lỗi chia tay.” Chị Phương mặt nặng nề, giọng nói cũng là hiếm thấy nặng nề.

“Tại sao?”

“Alice, em biết em bây giờ là người mẫu sáng giá, em vừa mới ra quảng cáo liền đưa tới các giới quan tâm, bây giờ đã có không ít công ty quảng cáo cùng với nhà máy hiệu buôn tìm tới cửa, chỉ danh muốn em làm người mẫu, thậm chí có nơi còn muốn mời em lại người phát ngôn, em bây giờ là ngôi sao rồi!” Chị Phương càng nói càng hưng phấn, giống như đã có thể nhìn thấy rất nhiều rất nhiều tiền mặt hướng cô chen chúc mà đến.

Quảng cáo kia đúng là chỉ quảng cáo mascara, bởi vì Trần Hoa Nghiên ánh mắt của tròn lớn, cộng thêm lông mi sau khi trang điểm vểnh lên, thế nhưng để cho cô xem ra có mấy phần giống như người ngoại quốc, cho nên quảng cáo vừa ra, chẳng những mascara bán chạy, Trần Hoa Nghiên cũng hoàn toàn phất lên.

Hơn nữa công ty thừa thế xông lên nếu để cho cô nhận một ít quảng cáo công ích, mấy tạp chí mặt bằng, cô có thể nói là nổi lên như gió.

“Đã thành công rồi tại sao muốn em cùng Phương Lỗi chia tay?” Trần Hoa Nghiên hoàn toàn không hiểu, bởi vì chị Phương theo cô một đường tới đây, cho nên chị Phương rất rõ ràng Phương Lỗi đối với cô mà nói đại biểu cái gì, muốn cùng Phương Lỗi chia tay, đó là tuyệt đối không thể làm được.

“Alice, chị hiểu rõ em rất thích Phương Lỗi, nhưng em là một nhân vật công chúng, cuộc sống riêng của em, đời sống tình cảm tuyệt đối là trọng điểm đám chó săn tranh nhau viết báo, tuần trước cái mẩu tin tức kia nếu như không phải là Tổng giám đè lại, em biết sẽ có hậu quả gì sao?

Bởi vì Trần Hoa Nghiên đột nhiên thăng hoa, ngoại giới đối với cô sinh ra hứng thú thật lớn, cho nên trong lúc nhất thời liền trở thành mục tiêu của đám chó săn, tất cả tài liệu của cô từ nhỏ đến lớn đều bị đăng ra ngoài, kể cả chuyện tước hiệuhi còn bé bị người gọi đùa cũng đăng ra ngoài.

Nếu như không phải hệ thống an ninh nghiêm mật, cha mẹ cô có thể cũng sẽ bị dính líu, chỉ là bọn họ ra vào cũng không thuận tiện, chắc sẽ có người cản trở đường đi, hỏi chút vấn đề có liên quan Trần Hoa Nghiên, mặc dù là như thế, nhưng cha mẹ của cô cũng không có trách cứ cô, ngược lại còn an ủi cô, để cho cô chú ý một chút, chớ mệt mỏi chính mình.

Thiếu chút nữa đã tạo thành tin tức bát quái đại loạn chuyện cô ở chung cùng Phương Lỗi, nếu như không phải phó Tổng giám đốc đem tin tức đè xuống, Phương Lỗi nhất định sẽ xuất hiện trên mặt bìa tạp chí bát quái ngày đó.

Phương Lỗi không phải người giới văn nghệ, đám chó săn nhất định sẽ đuổi tận cùng không buông làm cho anh cùng người nhà Phương gia rất nhiều phiền toái, mặc dù Trần Hoa Nghiên cảm thấy Phương Lỗi cùng người nhà anh sẽ không để ý, dù sao lần trước gặp mặt, ba Phương cùng mẹ Phương ánh mắt đối đãi với cô giống như cô đã là vợ Phương Lỗi rồi ấy.

Phương mẹ cùng Phương Từ Từ thậm chí còn càng không ngừng cùng cô thảo luận cô chụp quảng cáo như thế nào, càng không hề có một chút nào cảm thấy không vui bởi vì cô làm nghề người mẫu.

Vậy mà Trần Hoa Nghiên còn có lòng riêng muốn nghĩ bảo vệ tốt Phương Lỗi cùng với người nhà Phương gia. Cô đã gặp rất nhiều người bởi vì bị đám chó săn đuổi tận cùng không buông mà phải vội vã chia tay người tình, cô không muốn trở thành một trong số đó, cho nên khi tin tức bị ép xuống xong, cô không nói hai lời mà đem Phương Lỗi đuổi về nhà anh, không cho anh ở chỗ mình qua đêm nữa.

Phương Lỗi mới đầu cũng không muốn, đối với anh mà nói, lên báo liền cho lên báo, anh cũng không phải là không thể ra ngoài gặp người, hơn nữa anh đã có thói quen ôm cô ngủ mỗi đêm, giờ đột nhiên muốn anh ôm gối một mình rất khó ngủ, anh làm sao có thể đáp ứng.

Bất đắc dĩ thái độ Trần Hoa Nghiên cứng rắn, anh không thể không đi. Chỉ là hai người vì vậy nghênh đón trận cãi nhau đầu tiên.

Anh trêu tức cô không tin tưởng anh, trêu tức cô không chịu cùng anh hảo hảo thương lượng, thậm chí đuổi anh đi, mặc dù mục đích là vì tốt cho anh, nhưng anh là một nam nhân, dù thế nào cưng chiều cô, thương cô, nhân nhượng cô, cũng không chịu nổi bị đuổi ra ngoài thế này thật mất mặt.

Điện thoại của cô, Phương Lỗi không nhận; tin nhắn của cô, Phương Lỗi không trả lời.

Trần Hoa Nghiên gần đây đã vì chuyện này phiền não không dứt, lúc này chị Phương còn đề cập với cô chuyện yêu cầu cô chia tay Phương Lỗi.

“Chị Phương, em không phải thần tượng.” Cô không phải thần tượng, không phải ca sĩ, không cần có hàng loạt người trẻ tuổi ủng hộ, cô chỉ là một người mẫu, chỉ cần làm tốt bổn phận chính mình, chụp tốt hình quảng cáo mà thôi.

“Em không phải là thần tượng, nhưng cũng không thể nói yêu đương, mặc dù giải trí Tinh Mộng không có quy định rõ ràng nghệ sĩ không được nói chuyện yêu đương, nhưng em cũng nhìn thấy, giữa bọn họ nói yêu đương có bao nhiêu? Không phải Chị Phương thích nói em…em bây giờ đang thời khắc quan trọng phát triển sự nghiệp, có rất nhiều chuyện cần em đi làm, chuyện yêu đương như vậy trễ mấy năm nữa cũng không sợ.”

Trễ nữa mấy năm, cô có thể tìm một người khác giống như Phương Lỗi đối tốt với cô như vậy sao? Trần Hoa Nghiên không cho là có thể, “Không, Chị Phương, em sẽ không cùng Phương Lỗi chia tay, em cho là em có thể quan tâm cả tình yêu lẫn sự nghiệp, em sẽ không bởi vì anh ấy mà làm hỏng công việc, nhưng cũng sẽ không bởi vì công việc mà bỏ quên anh ấy.”

“Alice, làm sao em còn không hiểu, nếu như em để 100% tinh lực trên công tác này, vậy chỉ có trăm lợi mà không có một hại, ngược lại, em phân chia tinh thần ra cho anh ta, thì không thể toàn lực ứng phó phát triển sự nghiệp của em, hơn nữa em suy nghĩ một chút, sau này công việc phần lớn đều cần bay đến nước ngoài chụp ngoại cảnh, như vậy chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, anh ta là đàn ông, có thể chịu đựng tịch mịch không có em sao?”

“Anh ấy không phải là người như thế.” Trần Hoa Nghiên tin tưởng anh, cho nên trả lời lại như đinh chém sắt.

“Anh ta không phải là người như thế, em biết chắc sao? Con người sẽ thay đổi, có thể một tháng đầu tiên, hai tháng anh ta có thể giữ được, nhưng về sau thì tế nào đây? Em có thể xác định một năm hai năm anh ta còn giữ được sao? Chớ đừng nói chi là anh ta có sự nghiệp có nhà cửa, hơn nữa dáng dấp cũng không kém, người đàn ông như vậy sẽ thiếu người phụ nữ sao? Hơn nữa em cho rằng em sẽ không vì anh ta mà ảnh hưởng công việc của em, vậy em nói, mấy ngày nay lúc chụp hình lòng của em không có ở đây là thế nào?” giọng của Chị Phương nghiêm nghị trước nay chưa từng có.

Trần Hoa Nghiên im lặng, xác thực mấy ngày nay bởi vì cùng Phương Lỗi cãi nhau, lần đầu tiên lúc đang công tác mà thất thần, mặc dù sau đó cô lập tức tỉnh táo lại, nhưng này đã để ấn tượng của chị Phương đối Phương Lỗi giảm bớt đi nhiều, cho là Trần Hoa Nghiên phải cùng Phương Tinh chia tay mới có thể một cách toàn tâm toàn ý chuyên chú ở công việc cùng phát triển sự nghiệp.

Thấy cô không có mở miệng phản bác mình, Chị Phương cho là mình đã thuyết phục được cô, giọng nói cũng chầm chậm mềm xuống.

“Alice, chị cũng là vì tốt cho em, chị muốn để cho em hiểu rõ cơ hội một cái chớp mắt rồi biến mất, nếu như em không có biết cách nắm giữ cho tốt, tương lai nhất định sẽ hối hận, hơn nữa làm người mẫu, thời trẻ qua mau, ai biết ngày mai còn có ai hay không nhớ đến em, cho nên em nên cố gắng chuyên chú hơn trên công tác, em có thể trở thành người mẫu người người đều biết, Chị Phương rất tin tưởng em, cũng ôm kỳ vọng rất lớn ở em. Huống chi em có hỏi qua Phương Lỗi sao? Anh ta cũng nguyện ý chờ em như vậy, chờ em rảnh rỗi thì mới đi theo anh ta ăn bữa cơm, hàn huyên tình trạng gần đây một chút sao?”

Lời nói chị Phương giống như một chi mũi tên nhọn, hung hăng cắm vào bên trong trái tim Trần Hoa Nghiên. Cô không có, cho tới bây giờ cũng không có hỏi qua anh.

Hiển nhiên cô đã bị Phương Lỗi làm hư rồi, luôn cho là anh nhất định sẽ nhân nhượng cô, cô muốn đi vùng khác chụp ngoại cảnh, muốn toàn lực phát triển sự nghiệp của cô, hai người nhất định sẽ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng anh nhất định sẽ đồng ý, hơn nữa còn sẽ rất ủng hộ cô… Cô cứ cho là như vậy. Nhưng câu nói của chị Phương lập tức làm tỉnh cô. Đúng, cô không phải Phương Lỗi, làm sao biết anh rốt cuộc có nguyện ý hay không.

Cô tại sao lại giúp anh quyết định tất cả, tại sao lại nhận định anh nhất định sẽ nguyện ý sống cuộc sống như vậy, chỉ bằng quá khứ anh luôn nhân nhượng cô, cưng chiều cô sao?

Trần Hoa Nghiên chưa từng có một khắc là như thế là không xác định.

Chị Phương thấy thế cũng không nói cái gì nữa, lẳng lặng rời đi nhà trọ Trần Hoa Nghiên.

Chị Phương rời đi lúc nào, Trần Hoa Nghiên cũng không có chú ý tới, cô quá mức chuyên tâm suy nghĩ chuyện này.

Sau khi cô cùng Phương Lỗi ở chung một chỗ, căn bản cũng không có nghĩ tới vấn đề tách ra này, bởi vì Phương Lỗi đối với cô mà nói đã là một phần không thể thiếu trong sinh hoạt hàng ngày.

Đuổi anh trở về nhà, trong nhà thiếu vắng hình bóng của anh cô đã khổ sở vô cùng, giống như thiếu hụt cái gì đó, mà mấy ngày cãi nhau này đã đem lòng tin của cô phá hủy hoàn toàn, để cho cô không có cách nào không suy nghĩ lung tung.

Chị Phương phân tích một phen đã đem lòng tin của cô lập tức toàn diện tan rã không còn gì cả.

Cô hoảng loạn, móc ra điện thoại gọi Phương Lỗi, chỉ là anh không có hết giận, không chịu nghe điện thoại của cô. Nước mắt tràn mi, cô nắm điện thoại di động, không cách nào nhẫn nại.

Tiếp theo, cô cầm điện thoại di động cùng túi xách, vọt ra khỏi nhà, thẳng hướng phòng khám bệnh của anh mà đến.