Cô Vợ Mù: Bị Ghét Bỏ

Chương 32



Thế cứ như vậy anh đưa cô về nhà.

Anh mạnh bạo bế cô ra khỏi xe nhanh về phòng.

"Anh sao vậy?" Cô lo lắng hỏi anh.

"Im lặng đi." Anh hậm hực nói với cô rồi tiếp tục bước về phòng.

Đến trước cửa phòng.

Rầm! Anh đá cửa bước vào rồi quăng cô xuống giường thật mạnh.

Á! Cô đau đớn chưa kịp nói gì thì hình như cô cảm nhận được anh đang áp sát cô.

Đúng vậy, là anh đang ở trên cô, gương mặt anh lúc này vô cùng tức giận, anh bắt đầu hỏi cô.

"Hôm nay cô đi cùng với cậu ta làm gì? Còn mặc đồ đẹp, trang điểm đẹp như vậy để cho ai ngắm hả? Cậu ta sao?" Anh gặng hỏi.

"Em.... em.... em chỉ là đi chơi cùng anh ấy thôi mà, em và anh Án Văn là bạn lâu năm chưa gặp nên mới....." Cô giải thích.

Nhưng lại bị anh ngắt lời.

"Ha, cô giỏi nhỉ, còn gọi thân mật như vậy. Anh Án Văn? Cô là đang có ý gì đây."

Anh nói tiếp.

"Cô hãy nhớ rằng, cô là người đã có chồng, cô là vợ của tôi, mà đã là người phụ nữ của tôi rồi thì.... tôi cắm cô không được ve vãn đến người đàn ông khác, tôi càng cắm cô thân mật với những người đàn ông đó.... cho dù là ai." Anh tức giận đến nỗi bóp cổ cô, hai mắt anh đỏ lên không khác gì như một con quái vật, anh như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Nhưng có lẽ cô không thấy cũng tốt, vì anh lúc này trong rất đáng sợ, nếu cô nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy chắc chắn sẽ phải cảm thấy khiếp sợ.

Anh bóp cổ cô ngày càng chặt, khiến cô sắp không thở nổi nữa.

"A.... anh... anh... ưm.."

Anh ấy rốt cuộc là đang bị gì vậy? Anh ấy không thích mình đi cùng anh Án Văn sao? Hay là vì chuyện gì khác? Mình đã làm gì chọc giận anh ấy chứ? Hàng loạt câu hỏi đang xuất hiện trong đầu cô.

Nhưng không đúng, hôm nay anh ấy rất khác mọi ngày, rất khác với dáng vẻ quan tâm, dịu dàng với mình lúc trước. Không lẽ lúc trước chỉ là do mình nằm mơ thôi sao? Hay là chỉ là do mình tưởng tượng ra? Không lẽ hạnh phúc đó đối với mình chỉ là trong tưởng tượng nhưng mọi thứ đó đều rất chân thật mà. Mình không muốn hạnh phúc cứ kết thúc như vậy, mình không muốn anh ấy đối xử với mình như vầy. Mình không muốn anh ấy đối với mình lạnh nhạt như những ngày đầu Doãn gia. Cô cứ suy nghĩ những điều này.

Cô sắp không thở được nữa, ý thức cũng dần mất đi. Cô nhắm mắt lại, nước mắt cứ tuông trào. Cô đã ngất.

Đến lúc này anh mới chợt tỉnh táo.

Rốt cuộc là mình đang làm gì vậy? Sao mình lại làm vậy cô ấy? Anh bắt đầu luống cuống lên.

Anh lập tức gọi cho Mộ Bạch đến nhà.

Đến lúc này anh mới cảm thấy lo lắng, anh thật hối hận với những hành động của mình đối với cô.

Nhưng cho dù là vậy, anh cũng không thôi tức giận, anh giận vì cô đi chơi với Kỳ Án Văn, anh hận vì cô lại mặc đồ đẹp, trang điểm cho cậu ta xem. Anh còn vô cùng căm phẫn khi cô lại cười tươi với Án Văn đến như vậy. Có lẽ do anh ghen tị, ghen tị vì cô chưa bao giờ cười với anh nụ cười đó.

Nụ cười đó thật đẹp, thật ngây thơ và hồn nhiên, nó làm anh cảm thấy tức giận vì ghen tị nhưng cũng cảm thấy lòng rộn ràng. Lòng anh đã bị đóng băng ngưng vẫn rộn ràng, rung động vậy còn Án Văn, Kù Án Văn thì sao?

Cậu ta có khi nào cũng bị nụ cười đó là cho xao xuyến rồi không? Có khi nào cậu ta đã thích Lung Nhi rồi không? Có khi nào cậu ta muốn giành Lung Nhi với tôi? Đó chính là những câu hỏi khiến anh ghen tị, lo lắng và tức giận.

Đó cũng là điều khiến anh trở thành quái vật tàn bạo đến đáng sợ.

Nhưng cũng đúng thôi, đó chính là vì anh yêu cô, sợ đánh mất cô có phải không?