Cô Vợ Mù: Bị Ghét Bỏ

Chương 20



Ngày hôm sao, bọn họ đã nhốt cô trong một căn phòng. Nhưng vì nể tình cô là Doãn phu nhân nên căn phòng này cũng rất tiện nghi.

Nhưng vậy thì đã sao chứ, người cô đầy thương tích, vết máu đầy người, cho dù là ở trong một căn phòng tiện nghi hơn thì cũng không thể nào che đậy được tội ác đó.

Không che đậy được sự độc ác mà họ đã dành cho cô, đó.... gọi là sự ưu ái sao?

Tại nhà của Doãn Tư Cương.

Anh ấy đã trở về. Nhưng về thì anh không nhìn thấy cô ấy đâu, căn nhà trong trơn chỉ có một cô hầu gái ở nhà và Bông Bông.

Anh hỏi được thì biết Lung Nhi đã về nhà mẹ. Lúc này anh có dự cảm không lành.

Cô ấy luôn bị đối xử không tốt ở nhà họ Kiều, về đó thì chắc chắn là không có điều gì tốt đẹp cả. Anh bỗng hoảng hốt.

Lập tức dẫn vệ sĩ đến nhà họ Kiều, anh đi với một tâm trạng vô cùng lo lắng.

"Tốt nhất là cô không có chuyện gì, còn không, tôi sẽ không để yên cho cô đâu." Anh tức giận.

...----------------...

Một lát sau, tại nhà họ Kiều.

Anh uy nghi bước vào, cùng đám vệ sĩ ở phía sau.

"À, Doãn tổng, cậu, cậu đến đây làm gì chứ?" Kiều lão gia hỏi.

"Tôi..... đến đây tìm vợ của tôi, ông đã nhốt cô ấy ở đâu rồi hả?" Bên anh mang theo đầy sát khí hỏi ông.

"Cái này..... cái này, Doãn tổng, tôi, tôi chỉ là bảo con gái mình về nhà chơi thôi cũng không được à? Tuy là nó là vợ của cậu nhưng mà dù sao nó cũng là con của tôi. Cậu cũng không thể lúc nào cũng nhốt nó ở trong nhà cậu được." Ông sợ hãi nói, tìm cách trốn tránh Doãn Tư Cương.

Sao vậy chứ, cái con mù này vậy mà được lòng tên Doãn Tư Cương này à? Mình còn tưởng cho dù nó đi đâu hay làm gì thì cậu ta cũn không thèm tìm đến nó nhưng.... sao lại vậy chứ? Trong đầu ông cứ suy nghĩ, nghĩ sao cũng không thể hiểu được. Là đầu óc của tên này có vấn đề sao?

Với câu trả lời này của Kiều lão gia, anh bắt đầu mất kiên nhẫn, sắc mặt khó chịu hơn.

Bây giờ thì Kiều phu nhân và đại tiểu thư của nhà họ đi xuống.

Biết là anh ấy tìm Lung Nhi, bọn họ sợ hãi vì bây giờ trên người Lung Nhi đầy thương tích, máu me.

"A, con rể, con đến đây tìm Lung Nhi sao? Nó... nó đến đây chơi thôi mà, con có cần phải giám sát nghiêm như vậy không?" Kiều phu nhân nói.

"Các người đang giở trò với tôi sao? Các người là đang muốn giấu giếm chuyện gì? Kiều lão gia, Kiều phu nhân, hai người khiến tôi mất kiên nhẫn rồi đó." Anh tức giận, ra hiệu cho đám vệ sĩ.

Nhận được hiệu của Doãn Tư Cương, họ liền cằm súng lên, chỉa thẳng vào bọn họ, cả nhà họ sợ sệt, Kiều lão gia sợ sệt, liền kêu đám người hầu dẫn đường cho Doãn Tư Cương đi đến phòng của Lung Nhi đang ở.

Khi họ sợ hãi mở cửa ra thì.....

Anh liền tá hoả, giật mình, vội vàng bước vào phòng.

Anh lay Lung Nhi nhưng cô ấy không tỉnh, có lẽ đã bị hôn mê còn bị sốt.

Trên người cô đầy máu me nhưng anh vẫn không ngại mà bế cô lên. Thật không hiểu nổi, một tổng tài cao cao ở trên vậy mà lại hạ mình bế một cô gái mù dơ bẩn.

Lúc này, hình như là cô đã có chút mơ hồ tỉnh dậy.

Cô mở mắt ra nhìn anh.

Là anh ấy sao? Doãn Tư Cương, anh ấy đến cứu mình sao? Trong mơ hồ cô đã có những suy nghĩ đó nhưng rồi lại ngất đi.

Anh bế Lung Nhi bước đi, xuống lầu, anh cảnh cáo với cả nhà họ.

"Các người đúng là to gan, tốt nhất là sau này các người đừng tìm cô ấy nữa, bây giờ... Lung Nhi đã là người của tôi, nếu các người còn dám động vào thì..., các người đừng mong có kết cục tốt." Anh tức giận bước đi.

Sau khi bước đi, đương nhiên làm sao có thể bỏ qua dễ dàng cho họ.

Đám vệ sĩ đó đã bắn hai phát vào chân và vai của Kiều lão gia.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ hả giận phải không?