Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 44: Bị thương ở phim trường



Trong thị trấn có rất nhiều ngõ nhỏ, đường bằng đá xanh. Cuối con đường có khi thông qua một con đường khác, có khi là ngõ cụt.

Lúc Tưởng Tịch xông vào ngõ cụt lần thứ hai thì trong đầu vứt đi ý định tránh né phóng viên.

Dung An đứng trụ một chân, trước khi phóng viên đến, lấy di động ra gọi đi một cú điện thoại.

Hôm nay anh ta đổi một cặp kính râm khác, tròng kính màu tím sậm, đằng sau tròng kính kia vốn là một đôi mắt thần bí thâm sâu, càng khó nắm bắt.

Lúc này chỗ khúc quanh truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

“Là phóng viên báo lá cải.” Dung An nâng gọng kính lên một chút, nói: “Chút nữa vệ sĩ sẽ đến, giờ cho đến lúc đó, cô đừng nói cái gì cả.”

Tưởng Tịch cẩn thận gật đầu.

Chỗ đoàn phim đang quay được giữ bí mật, ngoài diễn viên và người đại diện của mình ra, các phóng viên cũng không biết rõ.

Trước khi đến, Dung An chỉ nói là tới vùng núi tây nam, cũng không cho địa điểm cụ thể. Nhưng dựa theo tình hình hiện giờ, phóng viên đi thẳng đến bọn họ, thì có lẽ đã có người “không cẩn thận” tiết lộ tin tức cho truyền thông quen biết, hoặc là có người muốn bôi nhọ cô!

Mắt Tưởng Tịch bỗng chốc âm trầm.

Xem ra gần đây cô trải qua rất bình yên, có người ghen tị trong lòng.

Có sáu phóng viên tới, Tưởng Tịch không thấy dấu hiệu của nhà truyền thông lớn, trong đầu vừa suy nghĩ, liền hiểu ngay mấy người ở trước mặt này là paparazzi, những người luôn có mặt mọi lúc mọi nơi, khiến vô số ngôi sao đau đầu phiền não.

Dung An mới vừa gọi bọn họ là phóng viên, thật sự là làm bẩn danh tiếng của phóng viên.

Mặc dù có một vài phóng viên của truyền thông giải trí có tố chất ngang ngửa cùng đám paparazzi, nhưng đám paparazzi chuyên nghiệp luôn có một chút khác nhau với phóng viên chính quy.

Cô ghét nhất là chỗ khác nhau này.

Quả nhiên, vài tên phóng viên vừa lên đến liền hỏi: “Tưởng Tịch, xin hỏi cô và đạo diễn Dung là quan hệ bạn bè nam nữ sao? Xin hỏi, ngày hôm qua các người qua đêm với nhau phải không?”

Kèm theo là tiếng chụp hình “tách tách”.

Ngày hôm sau, thành phố C, văn phòng tổng giám đốc TRE.

Tần Thành nghiêm mặt trừng mắt nhìn đầu đề trên tờ báo lá cải, gần như nghiến răng.

Lục Mạnh Nhiên tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, điều chỉnh góc độ đối diện với laptop.

“Không phải là đoàn phim giữ bí mật toàn bộ sao?” Tại sao các phóng viên chết tiệt này lại tìm được, thậm chí còn chụp được những tấm hình này.

Quy tắc ngầm, bao nuôi, trèo cao! Được lắm! Được lắm!

Sức miễn dịch của Lục Mạnh Nhiên đối với ông chủ nhà mình đã rớt xuống âm năm mươi. Anh ta nhấc chân bắt tréo, không nhanh không chậm nói: “Có lẽ có người muốn dựa vào bộ phim này để nổi tiếng.”

Cấp cho truyền thông một ít nguyên liệu thích hợp là con đường tắt để giành được nổi tiếng.

Đây là chuyện có thể thấy được khắp nơi trong cái giới này.

Mà scandal của nữ minh tinh cùng người đại diện, nam diễn viên, đạo diễn lại là một tục lệ thối nát nhưng vô cùng hữu hiệu của cách thức quảng cáo thổi phồng.

Lục Mạnh Nhiên không cảm thấy có vấn đề gì.

Từ sau lễ Kim Ảnh, Tưởng Tịch có rất ít tin tức truyền ra. Bây giờ cô và Dung An bị chụp ảnh ở cùng nhau, coi như là một cơ hội quảng cáo.

Điều anh ta lo lắng bây giờ là Nghiêm Nham.

Hiện giờ Nghiêm Nham cũng được coi như là diễn viên trẻ nổi tiếng số một trong nước. Nhưng gần đây cũng không biết cậu ta xảy ra chuyện gì, luôn không tập trung tư tưởng.

Còn có, hai ngày trước ở trên mạng lại có người tung tin cậu ta hít thuốc phiện!

May mắn phát hiện đúng lúc, tìm người ém xuống.

Hễ là chuyện có một thì sẽ có hai. Cho dù Nghiêm Nham có hít thuốc phiện hay không, chỉ cần có người rải ở trên mạng liền có thể tạo thành ảnh hưởng đối với sự nghiệp của cậu ta! Càng thêm nữa, sẽ lan đến người đã debut cùng cậu ta là Tưởng Tịch và Tề Minh Lật.

Chân mày Lục Mạnh Nhiên nhăn nhíu đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi!

Mà Tưởng Tịch ở chỗ này, bởi vì chung quanh hẻo lánh, cho nên không mua được đống báo để xem cô lên đầu đề.

Hơn nữa, internet khi tốt khi xấu, tháp phát sóng di động ở vùng lân cận xảy ra sự cố. Cả buổi sáng, toàn bộ người trong đoàn phim cũng không biết cô đã lên đầu đề, tiến độ quay phim vẫn duy trì trước sau như một.

Buổi chiều có cảnh diễn ở vách núi.

Cũng là cảnh chuyển biến tình cảm xảy ra giữa Bạch Tâm và Hà Cố.

***

Bạch Tâm chậm trễ tìm không ra nguyên nhân và cách thức chống lại vi khuẩn 2033. Hơn nữa, nội bộ nhóm vì nguyên nhân nghiên cứu phương pháp mà không ngừng trở nên mâu thuẫn gay gắt, cô liền một mình đi tới vách núi ở trong thôn để hít thở không khí.

Hà Cố lo lắng cô xảy ra tai nạn, liền nói một tiếng với những người khác trong nhóm, rồi lén đi theo sau lưng Bạch Tâm.

Nhưng mà nửa đường, anh ta gặp nhóm nghiên cứu, trước tiên nói về virus 2033, sau đó lại cùng bọn họ nói trở về Lê Ca, chậm trễ một khoảng thời gian.

Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng Bạch Tâm thì một chân của Bạch Tâm đã treo lơ lửng.

“Bạch Tâm!” Trán của Lâm Dật toát mồ hôi lạnh trong nháy mắt, hô lớn: “Cô đừng làm chuyện điên rồ!”

Tưởng Tịch đè nén sự thôi thúc muốn nhìn xuống, thu chân lại, lui về phía sau vài bước, bình tĩnh như thường, nói: “Ai muốn làm chuyện điên rồ?”

“Không làm chuyện ngốc! Cô lại đây nhanh lên cho tôi.” Lâm Dật bị cô hù chết. Cô không có làm chuyện ngốc thì chạy tới vách núi làm gì? Cô, một người con gái đẹp lạnh lùng, ở lại trong phòng thí nghiệm đối diện với dụng cụ, cô chạy tới đây hóng cái gì gió?

Lâm Dật oán thầm, đi từng bước về phía Tưởng Tịch. Khi bọn họ cách nhau không đến một thước, anh ta giữ chặt lấy cánh tay Tưởng Tịch, một thân hình nhỏ xinh vọt qua.

Khoảnh khắc trước khi hoàn toàn té xỉu, Tưởng Tịch thấy được bầu trời màu đỏ và khuôn mặt vô cùng hoảng sợ của Lâm Dật.

***

Từng giọt, từng giọt, từng giọt, dụng cụ lạnh như băng vừa phát ra âm thanh, lập tức có bác sĩ xông vào.

Nghe thấy tiếng vang nặng nề gần trong gang tấc, bên ngoài phòng cấp cứu lâm vào im lặng mới.

Thời gian dài tựa như qua một thế kỷ, cũng tựa như chỉ có vài giây, rốt cuộc có người đánh vỡ sự yên lặng đến nghẹt thở này.

Lâm Dật đau khổ ngửa đầu nói: “Chuyện này rất bất ngờ.”

Rõ ràng anh đã nắm được tay của Tưởng Tịch, nhưng… nhưng lại bị người làm cho… Trong đầu hiện lên cái gì đó, lại bỗng nhiên mất đi.

“Không phải lỗi của cậu.” Dung An, từ khi Tưởng Tịch gặp chuyện không may, chưa nói một câu nào, mở miệng: “Đó là bất trắc ngoài ý muốn!”

Trong kịch bản vốn có điểm này, Bạch Tâm lùi khỏi vách núi, lại bởi vì thành viên của nhóm nghiên cứu hoảng loạn, nên đã bị đụng ngã trên mặt đất.

Cho nên Andy đóng vai thành viên của nhóm nghiên cứu, vào thời điểm đó thì chạy vào giữa ống kính. Nhưng sai lầm chính là cô ta đã sử dụng sức lực quá lớn, góc độ cũng lệch đi một chút, khiến Tưởng Tịch bị đụng văng ra ngoài. Phòng hộ mà bọn họ đã bày ra thật tốt ngay từ đầu cũng vô dụng.

Chuyện này thường xuyên xuất hiện trong quá trình đóng phim, là hiện tượng bình thường.

Dung An suy nghĩ, liếc nhìn Andy một cái.

Cô ta dường như sợ hãi, xếp đống ở trong góc, một tay nắm chặt di động, một tay bịt mắt lại.

Cửa phòng cấp cứu lại mở ra sau hai mươi phút.

Người bác sĩ năm sáu chục tuổi tháo khẩu trang xuống, nói: “Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vì sự an toàn của bệnh nhân, cô ấy cần nghỉ ngơi thêm vài ngày trong phòng theo dõi, đợi cho tình huống ổn định thì sẽ chuyển đến phòng bệnh bình thường.”

“Còn vết thương của cô ấy?” Lâm Dật nắm lấy áo khoác của bác sĩ. “Không có chuyện gì chứ?”

“Vấn đề này không sao, nhưng mà có chấn thương não rất nhỏ.” Bác sĩ nhìn thấy mấy người trước mặt hơi quen quen, hình như là minh tinh điện ảnh mà cháu gái của mình thích, suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Chân và cánh tay trái của cô ấy bị nứt xương, trong một tháng ráng đừng để cho cô ấy mệt nhọc.”

Một tháng?

Mấy người có mặt ở đây – Lâm Dật, phó đạo diễn, Trương Vân đều hồi hộp ở trong lòng một chút.

Lời nói ngoài đề

Tưởng Tịch bị thương, tổng giám đốc Tần, Tề Minh Lật, Nghiêm Nham từ từ cũng nên xuất hiện rồi…