Cô Vợ Dịu Dàng Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 10: Dọn Đi..



Bạch Tử Thiên thấy cửa phòng mình không đóng anh bước vào đã thấy Hàn Yên Nhi mặc bộ váy cúp ngực đỏ rực đang đứng ngoài hành lang, gió thổi nhè nhẹ làm phất phới tà váy ngắn ngủn của cô. Anh lướt mắt nhanh qua rồi ngồi xuống sô pha lạnh nhạt lên tiếng:

- Ai cho cô tới đây?

Nghe giọng anh, Hàn Yên Nhi liền quay lại cười tươi bước đến ngồi cạnh anh tựa đầu lên vai, hai tay choàng qua tay anh cực kì thân thiết, giọng nói nhẹ nhàng như nước vang lên:

- Em nhớ anh...

Bạch Tử Thiên khó chịu gỡ tay Hàn Yên Nhi ra khỏi người mình rồi đứng dậy xoay lưng lại với cô lạnh nhạt hỏi:

- Tại sao cứ bám mãi không buông?

- Là vì em yêu anh.."Hàn Yên Nhi ngước lên nhìn anh giọng nói đã nghẹn ngào"

- Yêu sao? "Anh nhếch môi rồi nói tiếp"

- Năm năm trước cô đã làm ra chuyện xấu hổ gì cô quên rồi sao? "Anh quay lại nhìn Hàn Yên Nhi cười lạnh"

" Hàn Yên Nhi đứng dậy mắt đã rưng rưng nhìn thẳng anh nói:"

- Tử Thiên em đã nói với anh rất nhiều lần rồi đêm đó là em bị người ta hãm hại, bị người ta bỏ thuốc sao anh có thể không tin em chứ..

- Là ai bỏ thuốc ai? Tôi nghĩ điều này cô là người biết rõ nhất.. Vũ Hạo Dân là anh em tốt của tôi.. người của tôi có cho anh ta một trăm lá gan cũng không dám đụng vào. Lần đó cô vì thấy tôi lạnh nhạt với cô chờ mãi cũng không thấy tôi có động tĩnh gì với cô, cô liền nãy sinh tà niệm quay qua Vũ Hạo Dân.. Chờ làm Bạch phu nhân lâu quá, vì địa vị cao sang để lên mặt với bạn bè cô đành đổi mục tiêu sang danh phận Vũ phu nhân. Nhưng tiếc là lại bị Vũ Hạo Dân cự tuyệt nên đành quay lại tìm tôi.. Tôi nói, có đúng không cô Hàn Yên Nhi"

" Anh nhếch môi khinh bỉ nhìn Hàn Yên Nhi rồi ngồi xuống châm một điếu thuốc"

Lúc này sắc mặt Hàn Yên Nhi đã trắng bệch, cô run run nhìn anh nói:

- Sao.. sao anh lại biết..

- Chuyện Bạch Tử Thiên này muốn biết thì không gì là không thể biết được.. Cô có thể dùng thủ đoạn để qua mặt được mọi người trong Bạch Gia nhưng ngoại trừ tôi, cô còn chưa đủ bản lĩnh đó.. "Anh nhếch môi rồi kéo mạnh một hơi thuốc, nhả khói vào không trung giờ đây căn phòng đã ngập mùi thuốc lá.."

Hàn Yên Nhi quỳ xuống khóc lóc van xin anh vẻ mặt vô cùng bi thương..

- Tử Thiên.. Là em sai, xin anh hãy tha thứ cho em một lần, cho em thêm một cơ hội có được không, em yêu anh, em không thể nào từ bỏ anh được Tử Thiên à em xin anh..

Bạch Tử Thiên cười một cái đầy khinh bỉ rồi nhìn thẳng vào mặt Hàn Yên Nhi phun ra một câu hỏi đầy sự khinh thường và chán ghét..

- Cô yêu tôi? Hay yêu cái danh phận Bạch Phu Nhân? Địa vị cao sang không ai sánh bằng?

- Em..em..em đương nhiên là..

- Boss đại nhân anh có trong đó không.. tôi mang trà tới.. tôi vào có tiện không?

Hàn Yên Nhi còn chưa nói xong đã nghe ngoài cửa vọng vào tiếng của Đường Uyển Đình vì cửa phòng không đóng nên cô chỉ đứng ở phía ngoài gọi vào trong..

- Vào đây đi..

Thấy anh đã đồng ý cho người bên ngoài vào Hàn Yên Nhi lập tức đứng dậy lau nước mắt rồi tỏ ra vẻ mặt cao sang quyền quý. Đường Uyển Đình vừa bước tới nơi trà còn chưa kịp đặt xuống đã nghe Hàn Yên Nhi đanh giọng hỏi:

- Cô là ai sao lại không mặc đồng phục của người hầu?

Đường Uyển Đình còn đang lúng túng không biết nên trả lời thế nào, cô hoàn toàn không ngờ đến chỉ là mang trà lên giúp dì Lan mà lại rơi vào hoàn cảnh như này.. chả trách người nào ở dưới cũng do do dự dự không ai dám mang lên đây..

- Là ai không đến lượt cô quản.

Cô có thể ra về. " Bạch Tử Thiên dập điếu thuốc trong tay rồi thong thả nói"

- Anh.. "Hàn Yên Nhi tức giận trừng mắt nhìn anh rồi cô nở một nu cười tà mị" - Anh muốn thoát khỏi em sao? Đâu có dễ như vậy, Hàn Yên Nhi này thứ muốn mà không được thì cũng đừng hòng bất cứ một ai có được, anh cứ chờ đó.

" Hàn Yên Nhi dõng dạc tuyên bố rồi cầm túi xách lên lúc đi ngang không quên lườm Đường Uyển Đình một cái sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống cô"

- Xin lỗi.. lẽ ra tôi không nên vào.."Đường Uyển Đình cúi đầu lí nhí nói"

- Không liên quan đến cô, tính khí của cô ta vốn dĩ là như vậy. "Bạch Tử Thiên tựa người ra sau ghế tay miết miết mi tâm nhẹ nhàng nói"

Thấy cô im lặng cũng không rời đi dường như có điều muốn nói anh ngước lên nhìn cô nhướng mày hỏi:

- Có chuyện gì muốn nói sao?

- À.. ừ.. thật ra thì.. "Cô ngập ngừng một lúc rồi mới nói tiếp" - Thật ra thì tôi đã tìm được chổ ở mới rồi, tôi muốn nói với anh là cuối tuần này sẽ dọn đến đó..

- Cô là vì chuyện lúc nãy sao? "Anh nhíu mày nhìn cô"

- Không.. không phải đâu trước đó tôi đã tìm được nhà rồi chỉ là chờ đến đầu tháng lãnh lương rồi trả tiền nhà trước một tháng mới dọn đến.. mai là được lãnh lương rồi nên nói với anh một tiếng để ngày mốt dọn đi.. tôi đã làm phiền anh cả tháng nay rồi nên dọn đi mới phải..

- Đã nói là không phiền..

- Nhưng nếu như cô đã quyết như vậy thì tôi cũng không thể ngăn cản nữa. Cuối tuần tôi dọn phụ cô.

" Anh nói rồi đi thẳng ra ngoài cả cơ hội từ chối cũng không cho cô, anh thừa biết câu kế tiếp của cô sẽ là từ chối yêu cầu của anh nên anh đành dập tắt ngay suy nghĩ đó "

Còn Đường Uyển Đình vẫn đứng ngơ ra đó quay lại nhìn anh ú ớ nói với theo: . ngôn tình hài

- Ơ.. boss đại nhân thật sự không cần đâu mà...

Anh đúng là tên Tổng Tài Bá Đạo mà....cả cơ hội từ chối cũng không cho tôi.. hừmm