Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 75: Phiên ngoại 4 : Hera



Ta là Hera, đương nhiên đây chỉ là biệt hiệu.

Chồng ta là Heron, bởivì chúng ta cùng là những con chuột, chân chính bò ra khỏi địa ngục sống sóttrưởng thành cũng chỉ có hai người chúng ta và một thằng nhóc tên Herst.Lâu,lâu lắm rồi, lâu đến nỗi trí nhớ của ta cũng mơ hồ, hình như ta cũng là một côcông chúa nhỏ mặc váy xòe vụng về nhảy múa, mà Heron là hoàng tử từ thời thơ ấutới bây giờ của ta.Anh ấy luôn mặc vest, mang giày da đến nhà ta đàn pianotrong khi ta nhảy múa loạng choạng.

Mọi người đều nói anhấy là thiên tài âm nhạc, đáng tiếc phải phối hợp với điệu múa của ta.Chúng ta rấthạnh phúc, có cha mẹ yêu chiều, có tương lai sáng lạn, còn có cuộc sống giàu sangsung sướng.

Song tất cả đã tanthành mây khói khi chúng ta lên sáu tuổi.Ta còn nhớ sáng sớm hôm đó, thậm chínhớ rõ sắc trời hôm đó, ba người nhà Heron ở kế bên đột nhiên chạy qua, hìnhnhư tìm ba mẹ ta bàn bạc chuyện gì quan trọng lắm, sai tài xế đưa hai chúng tađi mẫu giáo xong liền ở trong thư phòng của ba ta trên lầu.Nhưng hai đứa ta cònchưa kịp ra tới cửa đã bị một đám đàn ông hung thần ác sát chặn lại, đi đầu làmột người đàn ông trắng trẻo nhìn rất nho nhã đẹp trai.“Hôm nay đúng là dịp tốt,người đều đông đủ cả.” Người nọ cười rất hiền lành nhưng lòng ta trào dâng nỗisợ không tên.“Hôm nay dẫn chúng mày đi chiêm nghiệm, con mồi là ba mẹ chúng màyđó, ha ha.”Chúng ta không biết lão nói gì, bàn tay non nớt của Heron nắm chặt lấyta, tài xế muốn xông lên bảo vệ chúng ta lại bị một gã đàn ông nhìn rất hung áclôi ra một thứ gì đó đen ngòm chĩa vào đầu ông ấy khẽ ấn, đoàng một tiếng, máutươi đỏ sẫm nồng nặc phun lên mặt hai đứa ta.

Sau này ta mới biết,thứ đó, gọi là súng.

Cũng là thứ ưa nhất củata hiện giờ, trừ Heron.Heron đờ đẫn lau hai má nhuộm máu của ta, ánh mắt trốngrỗng khiến ta lo sợ nhưng ta không kịp hỏi đã bị lão ta nhấc lên.Tầm nhìn bị đảolộn, ta nhìn thấy Heron cũng bị một gã khác tóm lấy, chúng ta bị đối phươnghung tợn vác lên lầu.Ba mẹ ta bị trói trong thư phòng kêu thét lên tuyệt vọng.Gãđàn ông nho nhã đưa cho ta một khẩu súng lục, hiền hòa thân thiện nói với ta “Lạiđây, đặt tay vào chỗ này, nhớ ngắm chính xác.”Lão cầm tay chỉ cho ta bắn như thếnào, ta nhìn thấy tình trạng thê thảm của tài xế liền hiểu ra mục đích của lão,bắt đầu vùng vẫy kịch liệt.“Mày không thích? Cũng phải, dù sao cũng là bé gái,vậy được, mày lại đây.”Lão lôi Heron đang run rẩy sợ hãi tới, túm lấy tay anh ấy,ngồi xổm sau lưng, bắt anh ấy bóp cò.Lại một tiếng đoàng, vì Heron giãy dụa nênphát súng này trượt.

Viên đạn lướt qua taiba ta, tức thì nửa mặt ông ấy máu me đầm đìa nhìn hết sức khủng khiếp.Ba mẹ takêu la thảm thiết, âm thanh đó đến bây giờ ta vẫn thường mơ thấy vào nửa đêm,tuyệt vọng và sợ hãi như thế.Ta và Heron đờ đẫn nửa ngày không thốt ra được tiếngnào, chỉ mở to cặp mắt vô hồn nhìn tình trạng bi thảm của họ.Có màn dạy dỗ trướcđó, hai chúng ta không dám vùng vẫy, mặc cho gã đàn ông nho nhã đó ở sau lưngkhống chế, cầm tay chúng ta bắn một phát kết liễu ba mẹ chúng ta, như vậy chắclà họ sẽ không đau đớn nhiều.Máu, máu tươi ồ ạt chảy từ lỗ hổng khủng khiếptrên trán ba ta, rơi tí tách xuống nền nhà sạch bóng, từ từ lan ra giống như mộtđóa hoa Ưu Đàm nở rộ.

Theo thuyết nhà Phật,hoa Ưu Đàm xuất hiện tượng trưng cho Chuyển Luân Vương giáng phàm trần phổ độchúng sinh.Còn đóa Ưu Đàm đỏ tươi này, liệu có phải thế gian sắp xuất hiện mộtChuyển Luân ác ma không?~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Chúng ta bị hơi thở hắc ám và tửvong bao trùm ba ngày, ba mẹ chúng ta cũng đã chết ba ngày rồi.Không biết xác họđã được phát hiện chưa, hay cứ thế mà từ từ thối rữa trong thư phòng.Căn phòngkín mít tối tăm, ta và Heron ôm chặt lấy nhau, chúng ta biết trong phòng khôngchỉ có hai chúng ta, còn có những đứa bé khác nữa.Bởi vì chúng ta nghe thấy tiếngkhóc gào nức nở, suy sụp của chúng, có lẽ chúng cũng giống chúng ta, bị bắt tựtay giết chết cha mẹ mình.Cảm giác đói khát đã tê dại, bụng quặn đau từng cơnnhắc nhở chúng ta còn sống, chỉ là cách cái chết không xa.Không có thức ăn nướcuống, tiếng khóc của những đứa trẻ khác dần yếu ớt, không khí nồng nặc mùi hôithối.

Ta biết, đó là xác chết.

Có đứa không chịu nổimà chết đi.Đột nhiên cửa mở, ánh sáng từ ngoài chiếu vào thật chói mắt.

Ánh mặt trời, đối vớirất nhiều người, đó là hi vọng.

Nhưng với chúng ta mànói, chẳng qua là thứ dẫn chúng ta tới địa ngục mà thôi.Một đám đàn ông dữ dằnbước vào, căn phòng không lớn nháy mắt càng chật hẹp.

Tất cả đám trẻ đều kềmchế nỗi sợ của mình, căn phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng tim mìnhvà tim người khác đập thình thịch.Gã đi đầu không phải cái gã nho nhã đã dạychúng ta bắn súng ngày đó mà là một gã rất tỉ mỉ, hai tay gã chắp sau lưng, đứngthẳng người, tỉ mỉ quan sát tất cả đám trẻ, sau đó gã cất giọng vang dội, ra lệnh“Muốn ăn muốn uống gì, đi ra ngoài.”Một đám trẻ, kể cả ta và Heron đều tranhnhau xông ra.

Sợ nhất là đồ ăn bịngười khác giành, dọc đường Heron đều nắm chặt tay ta, có lẽ anh ấy sợ côngchúa nhỏ yếu đuối như ta bị những đứa trẻ điên cuồng khác bắt nạt.Nhưng khichúng ta tràn trề hi vọng chạy ra tới khoảng đất trống rộng rãi lại tuyệt vọnghoảng sợ run lẩy bẩy.

Một đứa trong đám nhịnkhông được bắt đầu suy sụp gào khóc, nhưng chưa kịp khóc xong liền bị súng bắntỉa trên nóc nhà hạ gục.

Đoàng một tiếng, âmthanh vang dội lạ thường trong không trung, một đứa bé đứng sát bé gái vừa khócđó cũng bị vạ lây, một phát mất mạng.Tiếng vỗ tay vang dội “Locke! Trình bắn củamày kém quá!”Đám lính đánh thuê chung quanh đều phá ra cười, cái gã kêu làLocke kia nói vọng qua vô tuyến “Hề! Không trách tao được! Ai bảo chúng bấu lấynhau!”Bọn chúng hoàn toàn phớt lờ nỗi hoảng sợ của chúng ta, cười hề hề châm chọcnhau, dường như chúng ta chỉ là đám kiến không đáng nhắc tới, có lẽ còn không bằngcon kiến.Bộ vest của Heron nhăn nhúm không chịu nổi, dính đầy vết máu đã sạmđen cùng với vết bẩn khác nữa.

Mái tóc xưa giờ luônmềm mượt thẳng thớm đã bắt đầu xuất hiện bụi bẩn vàng ệch, gương mặt đen thuikhông nhìn ra bộ dạng trắng nõn đẹp trai ban đầu nữa.

Ta nghĩ, có lẽ tacũng chẳng khá hơn.Nhẫn nhịn cơn đói khát cùng cực, chúng ta bị tống lên xecontainer, xuyên qua khe thông khí nhỏ xíu ta nhìn thấy chúng ta đang chạy dọcbờ biển.

Phong cảnh hai bên đườngcực kỳ đẹp đẽ nhưng chẳng liên quan gì đến chúng ta trong thùng xe.

Nó không vì cảnh ngộbi thảm của chúng ta mà thay đổi, vẫn đẹp như thế.Rốt cuộc, trong thùng xe tốităm ngột ngạt, ta che mặt bắt đầu thút thít.

Heron ôm chặt lấy tahỏi “Muốn sống tiếp không?”Ta ngây ra nhìn anh ấy, chậm rãi gật đầu “Có!” Đúngvậy, ta muốn sống, mặc kệ hoàn cảnh có gay go cỡ nào ta đều muốn sống, là bảnnăng, muốn sống sót.Heron nhẹ nhàng kéo cánh tay đang che mặt ta xuống, đưa bàntay tương lai làm pianist lên lau nước mắt trên mặt ta “Muốn sống, em phải cười,không được khóc.

Sợ mấy cũng không đượckhóc, phải cười!”Ta biết, cô bé vì khóc mà bị bắn chết hôm nay đã để lại nỗi ámảnh khủng khiếp trong lòng chúng ta.

Nhưng ta cười không nổi,cơ bắp toàn thân run cầm cập vì đói, sợ hãi khiến ta không kiểm soát được cơ mặtmình một cách linh hoạt được.Ta còn biết, thật ra Heron cũng rất sợ, bởi vì ánhmắt khiếp đảm bất lực đã bán đứng anh ấy, nhưng anh ấy đã học được cách sốngsót đầu tiên, đó là cười.Đột nhiên xe tròng trành một trận, kế đó đứng im.

Tiếp theo một loạt tiếngbước chân có trật tự, cửa xe mở ra, chúng ta bị mấy gã đàn ông chĩa súng vào bắtxuống.Bốn phía đều là cây cối cao bằng nửa người, đầm lầy còn có vũng bùn.

Không thức ăn, khôngnguồn nước.Tiếp đó, gã đàn ông đưa chúng ta đến đây quăng một cái túi xuống đất“Trong này là dao găm, mỗi đứa một con.

Dùng lúc nào thìchúng mày tự nhiên sẽ biết, một tháng sau đứa nào sống sót đứng ở đây thì đượctự do!”Nói xong không nhìn chúng ta thêm một giây, lên xe nghênh ngang biến mất.Khôngbiết loài côn trùng nào đó trong đầm lầy kêu một tiếng nghe rất rõ, mọi ngườigiành giật nhau nhào tới cái túi.

Tuy chúng ta không biếtrốt cuộc nó có tác dụng gì, nhưng chỉ có vậy chúng ta mới có một phần hi vọng sốngsót.Đã có đứa vì giành nhau một con dao mà đánh nhau, chỉ vì đói khát mất sức,chúng đánh nhau cũng rất yếu ớt.Một thằng bé nhìn lớn tuổi hơn chúng ta cướp lấycon dao Heron giành cho ta, có vẻ như nó nghĩ dao càng nhiều thì cơ hội sốngcàng lớn.Ta bị nó đẩy ngã xuống đất, mặt dính đầy bùn cảm thấy trước mắt đều trởnên mơ hồ, mặt đất lạnh ngắt kích thích giác quan còn sót lại của ta.Bỗng nhiênta thấy Heron huơ dao trong tay xông tới chỗ thằng bé to gấp đôi anh ấy.

Ta không thể ngờhoàng tử lúc nào cũng nhã nhặn của ta sẽ trở nên điên cuồng như thế.Thằng békia hoảng hồn trước hành động liều mạng của Heron, có lẽ trước khi đến đây, nócũng là hoàng tử của nhà nó, chẳng qua ăn nhiều hơn chúng ta nên mới béo thếthôi.Heron nhặt dao lên, cả người lung lay đi tới cạnh ta, mất bao nhiêu sức lựccòn sót lại mới đỡ ta lên được.

Ta dựa vào thân hìnhgầy yếu của anh ấy, thì thào “Em khát…” Còn nhớ ba nhớ mẹ, thậm chí nhớ cả đámbạn đáng ghét ở trường nữa.Giọng nói còn rõ nét trẻ con của Heron vang lên bêntai ta “Anh dẫn em đi kiếm nước.” Đám trẻ bên cạnh nghe xong cũng ùa theo chúngta, loạng choạng đi sâu vào cánh đầm lầy, ai mà ngờ, bọn họ cũng không trở ra nữa.Nửangày sau, rốt cuộc chúng ta tìm được nguồn nước, sau một loạt tiếng hoan hô,không khí lặng ngắt như tờ.

Bởi vì nước này đụckhông chịu nổi, nên nói là bùn sình mới đúng.Có người không nhịn nổi bước lêndùng tay vốc một vốc đưa lên miệng, uống một miếng liền nhả ra khóc nói “Chuaquá…”Lúc ấy chúng ta không biết cách lọc sạch, chỉ biết hi vọng duy nhất đã bịcắt đứt.

Heron lặng lẽ kéo tarời khỏi đám người, tuy ta không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo anh ấy.Đimãi đến lúc không thấy bóng họ đâu nữa, anh ấy lấy trong túi ra mấy trái nho nhỏmàu đỏ không biết tên, đỏ cứ như có thể trích ra máu được vậy.

Ta vội vã cầm haitrái lên nhét vào miệng, tuy rất rất chua nhưng dịch quả khiến cơ thể khát khôlâu ngày của ta rất thỏa mãn.“Ở đâu ra vậy?” Ta hỏi, mò tìm chung quanh nhưngkhông phát hiện thấy trái cây gì.Heron cũng ăn một quả, còn dư lại đều cất vàotúi ta, nói “Vừa rồi hái trong bụi cây, anh đi sau cùng thừa lúc bọn nó khôngchú ý lén hái.”Rốt cuộc, ta nở nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua, có lẽ là vìta nhìn thấy một tia hi vọng sống le lói.Thấy anh ấy thỉnh thoảng lại liếm đôimôi khô nẻ, ta biết anh ấy còn khát hơn ta, móc mấy quả nhỏ cất trong túi ra địnhnhường cho anh ấy ăn nhưng bị anh từ chối, anh ấy nói chúng ta còn tới mộttháng nữa, không tới lúc nguy cấp thì cố gắng không ăn, anh nói mình là anhtrai nên sẽ chăm sóc ta.Trời tối dần, chúng ta mệt mỏi nằm trong bụi cỏ cạnhvũng sình nghỉ ngơi một lát, bụng đói làm ta bắt đầu choáng váng, chúng ta đãnhịn ăn tới ngày thứ tư rồi.Hơn hai mươi đứa trẻ ở trong đầm lầy nhìn có vẻtràn trề hi vọng này, không khí dường như thoảng hơi thở quỷ dị khác thường.Sángsớm hôm sau, rất nhiều người đói luồn lách trong bụi cây tính tìm đồ có thể ănđược, dù chỉ là… một con chuột.Heron dẫn ta tiếp tục đi tìm thứ trái đó nhưngqua một đêm, chúng ta phát hiện chẳng còn trái nào nữa, chắc là những đứa kiađã phát hiện ra rồi.Ta nhìn thấy một bé gái đào giun dưới sình lên, vừa hoảng sợvừa thèm khát nhìn hồi lâu, thong thả nhét vào miệng nhai ngấu nghiến, kế đó lạibắt đầu điên cuồng đào bới bùn đất.Dạ dày trống rỗng bỗng nhiên nảy sinh cảmgiác lộn mửa, ta lật đật quay đầu đi không dám nhìn thêm nữa, nhưng dần dần taphát hiện, mọi người đều tìm đủ thứ thức ăn kỳ quái.

Mấy ngày sau cả cánhđầm lầy hỗn độn hết chỗ nói.Ta nuốt nước mắt nhận lấy con chuột Heron đưa chota.

Ta biết trong tình cảnhbây giờ, con chuột này cực kỳ quý giá.

Heron dùng dao rạchda nó ra, ta ngấu nghiến hút máu tươi dính trên tay anh.Kế đó chúng ta ăn hếtcon chuột, Heron muốn đưa cho ta nhiều hơn nhưng chỉ một con chuột chẳng khiếnchúng ta đầy bụng được bao nhiêu, ngược lại càng thấy đói.Đột nhiên trong lùmcây vẳng tới tiếng la thất thanh, rất nhiều đứa bé vùng vẫy chạy tán loạn khắpnơi, nhưng sức lực bọn chúng không thể vận động quá mạnh, đành bò lăn bò toàitrốn khỏi nơi này.Một bé trai áng chừng bằng tuổi chúng ta chạy đến cạnh chúngta, người đầy sình đất nhìn không ra bộ dạng ban đầu.

Ta sinh ra cảm giáchoảng sợ, túm lấy cánh tay nó hỏi có chuyện gì.Chỉ thấy thần trí nó mơ hồ, khócnói “Nó ăn thịt người… nó ăn thịt người!”Câu nói đó, không biết vì sao lại làmmắt ta và Heron sáng lên.

Giống như một chiếcchìa khóa, dễ dàng mở ra đầu óc đã thông tới cánh cửa địa ngục của chúngta.Gương mặt xinh đẹp non nớt của Heron căng cứng, chăm chú nhìn lùm cây hồilâu rồi túm tay ta chạy như điên, nhưng hai chân ta nhũn ra, chạy không đượcvài bước liền ngã nhào xuống đất, mặt vùi dưới sình bắt đầu khóc nức nở, mùibùn sình hôi thối khiến người ta muốn ói.“Em chạy không được…” Ta tuyệt vọngnhìn anh, đột nhiên khát vọng sống không còn mạnh mẽ nữa.

Nếu chết rồi, có phảisẽ dễ chịu hơn? Có gặp được ba mẹ không?Heron nghiến răng túm lấy tay ta, đặtta nằm sấp trên tấm lưng gầy gò của mình.

Ta nhìn anh chạy loạngchoạng xuyên qua lùm cây, gai nhọn rạch lên tay chân mịn màng của anh đầy vếtthương, từng giọt máu lóng lánh đỏ tươi, ta không nhịn được liếm đôi môi khô nẻ.Cuốicùng, Heron loạng choạng, chúng ta đều nặng nề té oạch xuống đất.

Không ít gai nhọn đâmvào da thịt, nhưng chúng ta không cảm thấy đau, chỉ có kinh hoàng tuyệt vọngbao phủ đầy trời.Tiếng nấc kềm nén nghẹn ngào thoát ra từ đôi môi nghiến chặt củaanh, ta biết lúc này mặt mình cũng đầy nước mắt.

Nằm sấp trên lưng anhôm ghì lấy anh, thế giới này chỉ còn hai chúng ta nương tựa nhau, sẽ không có kẻnào tới cứu chúng ta.“Em muốn ăn bánh kem…” Giọng ta bắt đầu xa xăm, mỗi một chữdường như rút hết sức lực của ta, hình như ta nhìn thấy trước mặt có một miếngbánh kem, thò tay lấy bánh vội vàng nhét vào miệng bắt đầu nhai nhưng sao khôngcó mùi vị gì cả.Heron lật đật kéo tay ta ra, giọng tràn ngập tuyệt vọng “Đó làbùn, không được ăn!”“Nhưng em đói…” Bị anh làm giật mình, ta định thần nhìn lại,quả thật miệng ta đang ngoạm một đống bùn, ọc một tiếng ta ói hết ra.Ngay lúcnày, giờ khắc cả đời ta không quên, thằng bé cao to từng cướp con dao của ta từtrong lùm cây nhảy ra, mắt đỏ ngầu nhìn chúng ta.Chỉ thấy nó móc dao ra áp sátchúng ta từng bước một, mắt tối tăm điên cuồng tràn ngập, nhìn giống như mấycon chó hoang đói ăn vậy.Heron vội vã đứng bật dậy, chắn trước mặt ta hỏi “Màymuốn làm gì?” Đáng tiếc anh ấy đói đến hết hơi sức, câu này nói chẳng có chútkhí thế nào.Thằng bé ấy liếm môi, giọng có chút điên khùng “Bọn nó đã bắt đầuăn thịt người rồi, tụi mày cũng để tao ăn đi…”Nó nói xong, ta run lẩy bẩy, vùngvẫy muốn bò dậy nhưng tay chân mất hết sức.

Mở to mắt nhìn thằngbé ấy nhào vào ta, có lẽ nó cảm thấy Heron sẽ hoảng sợ bỏ chạy, mà ta không cókhả năng chống cự.Lúc nó bổ nhào tới người ta, giơ cao con dao trong tay chuẩnbị đâm ta, Heron quay ngược lại dùng con dao của mình không do dự đâm vào bụngnó, khi anh rút dao ra, máu tươi ồ ạt chảy lên mặt ta.

Âm ấm, ngòn ngọt, tarun rẩy lấy tay quệt máu cho vào miệng mút, ngon thật đấy.Thằng kia dù sao cũngcòn nhỏ, thậm chí nó còn không biết lúc chiến đấu phải giữ tư thế phòng ngự nữa,nhưng một dao này không thể hạ gục nó.

Cơn đau qua đi, nó ômcái bụng chảy máu chuyển mục tiêu sang Heron lùn hơn nó một cái đầu.Heron bị nóđánh ngã trên đất, mà ta bị mùi máu thơm ngon kích thích, cũng bắt đầu điên cuồng.

Ta biết nhu cầu bứcthiết của mình bây giờ là gì, cố sức ngọ nguậy bò dậy, bùn sình nhớp nháp làmta trượt té mấy lần.

Rốt cuộc cũng loạngchoạng bò được tới chỗ hai người, khoảnh khắc đó dường như người ta được tiếpthêm sức mạnh, cầm dao đâm vào mắt nó.Heron ngã trên đất, tay đã bị rạch mấy vếtsâu tới tận xương.

Nhưng hoàng tử của taluôn là dũng sĩ, đứng bật dậy, chúng ta cùng nhau, đè trên người thằng bé kia,hung tợn đâm xuống.

Từng nhát, từng nhátchậm chạp, thậm chí mấy lần dao găm vào xương không rút ra được.Mãi đến khichúng ta cử động quá mức kịch liệt, đầu váng mắt hoa, nó mới hoàn toàn tắt thở.Tavà Heron nhìn nhau, không nhiều lời, đồng thời quỳ sụp xuống bên miệng vếtthương bầy nhầy của thằng bé bắt đầu hút máu.Máu còn âm ấm, chưa kịp lạnh, trơnnhớt ngon miệng như thế, chúng ta giống như ma cà rồng, mặt mày dữ tợn đầymáu.Máu nguội dần, máu còn sót trong miệng cũng trở nên sền sệt, chúng ta nhíumày cố sức nuốt xuống, xong rồi bụng vẫn cảm thấy đói.Heron dùng con dao đãcong vẹo, cắt một miếng trên cánh tay nó đưa cho ta.

Ta chần chừ run rẩyđưa hai tay cầm lấy, nhìn anh một cái, liền nhét vào miệng nhai ngấu nghiến.Rấtdai, nuốt xuống một miếng phải nhai rất lâu, dạ dày mang tới cảm giác hạnh phúckhiến chúng ta nhìn nhau mà cười.

Chúng ta tìm thấy đườngsống rồi, chỉ là phải trả giá bằng ánh sáng cả cuộc đời này.Xác thằng bé bịchúng ta cắt rất thê thảm, vết thương lớn nhỏ nông sâu không đều trên cánh tay,hai con mắt đã bị chúng ta móc thành hai cái hố máu từ nãy.Ta sờ cái bụng nocăng của mình tham lam nhìn xác nó “Em ăn hết nổi rồi.”Heron cởi quần áo thằngbé, lại cắt đùi nó, lấy áo quần bọc lại, tiện tay cầm con dao của nó, dắt tayta đi khỏi chỗ đó.Máu dính trên mặt dần đông cứng, ta đưa tay gãi khuôn mặt ngứangáy, cào xuống một cục máu cứng ngắc.

Tiện tay vất xuống đất,phát hiện bàn tay luôn giữ sạch sẽ trước giờ của mình và Heron đã nhìn không rahình dạng ban đầu nữa, móng tay nhét đầy máu đông cứng ngắc đen thui và bùn đất,thậm chí còn dính mẩu vụn.Chúng ta cứ đi mãi đến một góc hẻo lánh, ta mới nhớra Heron bị thương nhưng gần đây không có nguồn nước sạch, ta đành cúi đầu liếmnhè nhẹ lên tay anh.

Hồi trước ta từng tévỡ đầu, mẹ cũng làm như vậy cho ta.Chúng ta gầy đi rất nhiều, thậm chí ta có thểloáng thoáng thấy xương trắng dưới vết thương của anh, ta nhìn anh năn nỉ “Anhđừng chết…” Không có anh ấy, một mình ta không có dũng khí sống tiếp.Heron gắnggượng cười với ta “Anh sẽ không chết, đợi anh lớn anh sẽ cưới em.”Mấy ngày sau,vết thương của Heron không khá lên, thậm chí bắt đầu thối rữa.

Chúng ta phát hiệnđám trẻ trong đầm lầy càng lúc càng ít, thậm chí đã bắt đầu ăn thịt người trắngtrợn.Mỗi người đều là con mồi trong mắt người khác, người nào cũng là kẻ săn mồibị nhìn chòng chọc.Tuy chúng ta ăn thịt thằng bé kia rất dè sẻn nhưng cuối cùngnó cũng bị ăn sạch sẽ.

Chúng ta biết, lại phảiđi săn rồi.Dùng quần áo đã biến thành giẻ lau, thậm chí còn bẩn hơn giẻ laubăng bó vết thương của Heron thật chặt, chúng ta cẩn thận bơi trong đầm lầy, hivọng bắt được con mồi nào lạc đàn.Quả nhiên đến ngày thứ ba, khi chúng ta đãđào sạch rễ cây chung quanh mà nhai, nhờ nước trong rễ để giải khát thì một đứanhỏ xông lầm vào.

Nhìn thấy chúng ta cóhai người, một mình nó không đủ sức đối phó liền quay lưng định bỏ chạy.Heronchụp con dao duổi theo mấy bước, hung hăng đâm dao vào lưng nó.

Mũi dao cắm vào máu nặngnề phát ra tiếng khiến chúng ta mừng rỡ không thôi.

Ta vội vàng ném rễcây đi, xông lên trước mặt nó bồi thêm mấy nhát.

Mãi đến khi nó hoàntoàn bất động chúng ta mới dừng tay, bắt đầu thở dốc.Lần này, chúng ta hết sứctrân trọng đồ ăn này, ăn no xong dùng dao của thằng bé cắt hết tất cả những gìtrên người nó xuống, có điều tuổi nhỏ nên chúng ta không nắm bắt được lực đạo.

Nhát cắt nào cũng hếtsức khó coi, nát be nát bét, vụn máu rơi đầy đất.

Ngón tay cầm dao phồnglên tứa máu, đau vô cùng.Heron dùng mũi dao rạch bụng nó ra, máu tươi đỏ thẫmtrào ra.

Khi chúng ta phát hiệnchỗ này dễ cắt nhất liền bỏ qua tay chân nó, rạch bụng nó ra, không ít ruột nonruột già theo đó rớt ra.

Ta luôn khống chếkhông được đường dao, dao cắm vào dạ dày nó, ta lay một hồi thử rút dao ra lạinhìn thấy trong dạ dày nó toàn là rễ cây chúng ta vừa ăn hồi nãy.Nhưng chúng tamay mắn hơn nó, chúng ta còn sống.Rốt cuộc, đến khi chúng ta không tìm thấy đứabé nào nữa, thời gian một tháng cũng đã đến.

Vết thương trên tayHeron lúc tốt lúc xấu, hơn nữa bắt đầu sốt cao.Nhưng anh vẫn kiên trì nắm tayta, đi theo trực thăng trên không trung chậm rãi ra khỏi đầm lầy.

Lúc chúng ta nhìn thấygã đàn ông đưa chúng ta đến đây thì bất ngờ phát hiện còn một đứa bé trai đứng ởđó.Cả người chúng ta bốc mùi hôi thối tanh tưởi khiến người ta ghê tởm còn hơndòi bọ dưới cống rãnh.

Gã đàn ông nho nhã dạychúng ta bắn súng cũng xuất hiện, mỉm cười nhìn chúng ta.“Không ngờ đi ra đượcba đứa.

Tốt lắm, từ nay vềsau, mày tên Heron, mày là Herst.

Còn mày, đứa con gáiđầu tiên đi ra, chưa chuẩn bị tên, gọi Hera đi.”Mười tám tuổi, ta và Heron kếthôn, không hôn lễ, không đăng ký, không được pháp luật bảo vệ…Chỉ có hai chúngta, vào ngày sinh nhật của ta, hai bên trao đổi lẫn nhau.

Anh đưa cho ta mộtcái nhẫn ngọc lục bảo truyền từ đời bà nội.

Anh nói, cái nhẫn nàydo anh lén lút quay về nhà mò ra, là di vật của mẹ anh.Ta xem nó như báu vật,chưa từng đeo trên ngón tay bao giờ vì ta không muốn thứ thuần khiết duy nhất bịvấy bẩn.

Tay của ta đã nhuốmvô số máu người, anh cũng thế.

Từ nhỏ chúng ta bịVincent huấn luyện giết vô số người, rất nhiều lần ta cho rằng mình sẽ khôngcòn được thấy mặt trời nữa, nhưng hoàng tử của ta luôn là dũng sĩ ở bên cạnh dẫndắt ta.Chúng ta chưa từng nói yêu nhau, mỗi ngày đều phí hết tâm cơ tiến lên, sẽcó một ngày chúng ta tiêu diệt Vincent, ác ma đã kéo hai chúng ta rơi vào địangục sâu thẳm.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Hai mươi bốn tuổi, giữa ta và Heron xuấthiện chướng ngại, bởi vì một ả đàn bà.Một con ả ẻo lả đáng thương, vừa liếc mắtta đã cảm thấy ả giống ta hồi bé vài phần.

Ả là con gái của kẻđã ném dao cho chúng ta năm nào, buồn cười là dưới sự bảo vệ của cha ả, ả ngâythơ như thế, có lẽ nên nói là ngớ ngẩn.Rất nhiều lần ta phát hiện Heron đứng ởsân huấn luyện, nhìn ả ta đến mất hồn, nhìn ả lóng ngóng vụng về nhảy múa bên cạnhcha ả.

Trong lòng ta vanglên một âm thanh răng rắc khe khẽ, dường như có thứ gì quý báu nhất vỡ vụn.

Nhưng ta không cóthái độ gì, bởi vì ngọn lửa báo thù đã chiếm toàn bộ lý trí của ta.Mấy ngàysau, ta chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật Heron.

Giết xong số ngườitrên danh sách thanh lý cho Vincent, mua một cái bánh kem ở một tiệm bánh cũ kỹsơ sài trong nội thành.

Tiệm này đã làm ănhơn hai mươi năm, có lẽ còn lớn tuổi hơn cả chúng ta.

Ta còn nhớ mấy ngàysau khi chúng ta ra khỏi cánh đầm lầy đó, Heron dẫn ta đến chỗ này, dùng hết sốtiền có được mua một chiếc bánh kem.

Chỉ vì lúc ta đói ngãtrong đầm lầy có nói một câu, ta muốn ăn bánh kem.Khi ta xách hộp bánh, vui vẻvề đến căn nhà của riêng ta và Heron thì thấy anh và cô ả kia ngồi trước bàn đátrong hoa viên.

Đêm đen, chỉ có bọn họ,trên bàn có một cái bánh kem trang trí rất đẹp cắm nến đang cháy.Heron ngẩn ngơngồi trên ghế đá, qua ánh nến nhìn gương mặt xinh đẹp của ả, dường như chìm đắmtrong hồi ức xa xôi, mà ả kia, cười thẹn thùng mong đợi.Ta sầm mặt thong thả đitới trước mặt họ, vung tay hất bánh kem.

Mấy giọt nến văng lêntay ta, rất đau, nhưng làm sao bằng được nỗi đau trong lòng.Heron của ta, hoàngtử của ta không còn thuộc về ta nữa ư? Thuộc về ả công chúa trước mắt tađây?Anh thấy ta đột ngột xuất hiện, đôi mắt đẹp vẫn bình tĩnh như cũ, không hềáy náy hoảng hốt, chỉ có đôi môi hơi nhếch lên mỉm cười nói với ta “Em về rồià?”Ta im lặng nhìn anh đăm đăm, thật lâu không trả lời.

Mà ả kia hoảng sợ bắtđầu khóc thút thít, đêm khuya vắng lặng, tiếng khóc này khiến ta bực bội hết sức.

Cha của mày là ác quỷ,mày dựa vào đâu mà hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp đầy ánh sáng?Dưới ánh mắt lạnhbăng của ta, ả dần dần nín khóc, lấy hết can đảm sợ sệt đi đến bên cạnh Heron,đặt bàn tay mềm mại không xương lên bờ vai rộng của anh nhìn ta nói “Chị Hera…Em thích anh Heron, chị nhường anh ấy cho em đi, chị muốn gì em đều có thể nóiba em cho chị.”Ta nghe xong không dằn được, nhìn ả khiêu khích “Ba mày có thểcho tao cái gì? Bây giờ lão là thuộc hạ của tao, hình như mày không hiểu rõtình huống thì phải? Còn anh thì sao? Anh nói thế nào đây?” Nếu trước mặt cógương soi, nhất định ta sẽ nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo khát máu của mình.Heronthấy ta hỏi anh, thong thả đứng dậy, dáng người thon dài giấu đầy sức mạnh, bướcđến trước mặt ta “Em tính thế nào?” Giọng anh rất phức tạp, hỏi ngược lại ta.Côả không nhịn được răng đánh lập cập, cứng đầu nói với ta “Cô, lúc trước cô cònlà thuộc hạ của ba tôi, cô mà không đồng ý tôi kêu ba giết cô!”Ả vừa dứt lời,khẩu súng trong tay áo Heron trượt xuống, cánh tay dang ra nhanh như chớp bắn mộtphát vào ả, đôi mắt hút hồn người của anh vẫn nhìn ta chằm chằm, không quay đầuliếc ả lấy một cái.Phát súng này trúng chính giữa trán ả, đôi mắt mở to sững sờkhông dám tin, chậm chạp ngã ngửa ra sau, máu đỏ lẫn óc trắng phun ra như suối.Tanhẹ nhàng ném bánh kem trong tay xuống đất, nhìn Heron một cách sắc sảo, quay đầuchuẩn bị đi, lại nghe gió lạnh đưa giọng nói anh tới, âm thanh đau đớn bất lực“A Thi, anh… rất nhớ em.”Quay lưng về phía anh, tức thì ta cảm thấy chất lỏngtrào ra khỏi khóe mắt.

A Thi là cái tên thờithơ ấu của ta, ta tưởng rằng trên đời này sẽ không còn ai nhớ đến cái tên này nữa,kể cả ta.Anh dịu dàng ôm lấy ta từ đằng sau, thì thầm bên tai ta “A Thi…”Từ saungày đó, một thời gian dài có vẻ như chúng ta quay trở lại quãng thời gian đẹpnhất trước kia, có thể mỉm cười đứng dưới ánh mặt trời.

Giống như người bìnhthường, chúng ta thừa dịp nghỉ ngơi cùng nhau dạo phố, dạo trung tâm thương mại,cùng nhau ăn ở quán vỉa hè, cùng ăn một cây kem ốc quế.

Ta biết, anh ấy nhìn ảkia, bởi vì trên người ả anh nhìn thấy được chút bóng dáng của chúng ta ngàyxưa.Sau đó, chúng ta giết luôn cả cha cô ả.

Tại một quán ăn ở phốngười Hoa, nước Mỹ, chúng ta giết sạch tất cả những kẻ đã đưa chúng ta đến cánhđầm lầy năm đó.

Cách thời điểm báothù chỉ còn một bước cuối cùng, chỉ cần giết chết Vincent, chúng ta hoàn toàn tựdo.

Có thể hoàn toànthoát ly khỏi tổ chức, đến một nơi không ai biết chúng ta, sống với nhau cả đời.Heronnói, đến chừng đó sẽ dẫn ta về nhà, nhưng anh còn nhớ đường về nhà sao?Thờigian này, ta biết một cô gái, tên Lâm Phàm.

Khi ta chấp hành mệnhlệnh của Vincent, giết đám cặn bã thoát ly tổ chức thì ta thấy cô ấy và anh Tầndựa vào nhau đi dưới ánh mặt trời, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu trên người họ làmta sinh ra cảm giác hâm mộ.Rất nhanh thôi, ta và hoàng tử của ta cũng sẽ về lạivới ánh sáng.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Ta có thai rồi, bao nhiêu năm nay chúng tathực hiện biện pháp phòng tránh rất đến nơi đến chốn, nhưng kín kẽ mấy cũng cólúc sơ sót.

Ở thời điểm đầu sóngngọn gió này, ta lại mang thai con của Heron.Sau khi Heron biết, gương mặt rạngrỡ hào quang của anh khiến ta khắc sâu vào trong tâm khảm đến bây giờ, chói mắtmê người như thế.

Song chỉ một lát, anhbắt đầu khó nghĩ.Ta biết, anh không hi vọng con chúng ta ra đời trong tình cảnhnày, nhất là thời điểm mấu chốt như hiện giờ.Mấy ngày sau, đột nhiên Heron nóivới ta, anh quyết định tiến hành kế hoạch trước thời hạn, thừa dịp năm nay ápgiải anh Tần về công ty sẽ ra tay với Vincent.

Mà Vincent đã đềphòng chúng ta từ lâu, anh không cho phép ta cùng đi, nhưng tim ta cứ đập dồn dập,nắm tay anh lo âu nói “Nguy hiểm lắm, hay là chúng ta tìm một nơi bí mật sinhcon ra trước.”Heron hôn khóe môi ta, an ủi “Vincent không chết, chúng ta khôngcó nơi nào để trốn.

Yên tâm đi, anh sẽ vềrất nhanh, sau đó dẫn em và con về nhà.” Nói rồi dẫn một tiểu đội tâm phúc đặtchân vào bóng đêm.Ta ngồi trên ban công, nhìn đội xe của họ chậm rãi biến mấtkhỏi tầm nhìn của ta.

Tim dường như có ngànvạn con kiến đang cắn khiến ta đứng ngồi không yên.

Chẳng biết là nônnghén hay là căng thẳng, ta không kềm được ói mấy lần, ói đến mật vàng cũngkhông ngừng được.Thời gian chậm rãi nhích tới từng giây từng phút, móng tay tacắm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi nhuộm đỏ tay ta.

Mãi đến khi trờisáng, xa xa nhìn thấy có hai chiếc Hummer chạy tới dưới lầu, tim ta buông xuống,đứng bật dậy chạy xuống lầu, vừa chạy vừa nói với bé cưng trong bụng “Con, ba dẫnmẹ con mình về nhà này.”Nhưng khi ta hấp ta hấp tấp chạy vào tới phòng khách, lạithấy mấy gã tâm phúc đứng ủ rũ gục đầu, người nào cũng thảm hại vô cùng, nụ cườitrên gương mặt ta cứng đờ, run run hỏi “Heron đâu?”Không ai trả lời, cả phòngkhách yên lặng đáng sợ.

Ta không nhịn đượclên cao giọng, thét chói tai hỏi lại lần nữa “Heron đâu?!!! Nói đi!!”“Đội trưởng…ở phía sau.” Một tâm phúc e dè nói, vừa nói xong, Hound, người vạm vỡ to cao nhấtđội bồng Heron chậm chạp đi vào phòng khách.Mỗi bước chân nặng nề của hắn làmtim ta chìm xuống theo, chìm mãi xuống vực sâu thăm thẳm.Hound nhẹ nhàng đặtHeron xuống đất, trên gương mặt tuyệt đẹp mê hồn của anh dính đầy máu và bùn đất,người có mấy vết thương rất khủng khiếp.“Chúng tôi… bị Vincent thiết kế, chỉ cómấy người bọn tôi về được, còn lại đều chết cả rồi, đội trưởng… bị tay bắn tỉabắn trúng tim.” Hound trầm giọng bi thương, ta động đậy cái cổ, nghiêng đầunhìn hắn khàn giọng “Tay bắn tỉa?”“Phải, nên nói là bóng của Vincent,Herst.”“Các người đi xuống đi.”Đợi bọn họ rút hết, phòng khách thênh thang chỉcòn mỗi ta và Heron.

Lếch cái chân cực kỳnặng nhọc, mất sức thật lớn mới tới được bên cạnh anh, chậm rãi quỳ xuống nhỏnhẹ gọi “Heron, dậy đi…”“Heron… anh dậy là chúng ta về nhà được rồi…”Nhưng anhvẫn không nhúc nhích, đôi mắt đẹp vẫn nhắm chặt nằm cứng ngắc trên đất.“TốngVân Phàn….

Anh về đi…” Nước mắtnhư hạt đậu lăn từng giọt trên gương mặt tuấn tú của anh, rửa sạch bụi bặm bámtrên mặt anh, ta cảm thấy tim mình đau đến mức không thở được, mỗi lần hít thởđều cảm thấy đau đớn nát ruột nát gan.

Dần dần, tiếng khóccàng lúc càng lớn, ta không nhịn được gào khóc điên cuồng lay thi thể anh khócgọi “Tống Vân Phàn, anh về đi! Anh về đi!! Về đi!!!”Hoàng tử của ta không còn đứnglên như một dũng sĩ nữa rồi.

Từng nói với ta, emkhông được chết.

Từng mỉm cười nói vớita, anh sẽ không chết, đợi anh lớn anh sẽ cưới em.Ta biết ta điên rồi.

Ta không dẫn con bỏtrốn bởi vì ta biết, bất kể ta đi đến đâu Vincent đều tìm được ta.

Ta cũng không tính bỏđi, hoàng tử của ta không thể chết oan uổng như thế, Vincent phải chết!Thật maymắn, Lâm Phàm tìm ta, hi vọng ta giúp đỡ, cứu chồng cô ấy.

Nhưng mà, chồng ta đãchết rồi, sao ta phải để ý chồng người khác sống hay là chết đây.Nhưng muốn báothù cho Heron cần có bản đồ bố trí dẫn nổ của anh Tần.

Ta muốn Vincent chínhmắt nhìn thấy nỗ lực cả đời của lão bị ta phá hủy.Trên phi cơ, bỗng dưng LâmPhàm hỏi ta, có phải ta rất yêu chồng ta không? Phải, anh ấy, Heron, là mạng sốngcủa ta.Tiếp đó, rốt cuộc ta dụ được cái bóng của Vincent, Herst xuất hiện.

Hơn nữa còn giúp LâmPhàm chạy trốn, có lẽ vì ngoài lý do có thể lấy được bản đồ dẫn nổ ra, ta cònhi vọng họ có thể đoàn tụ.Herst được Vincent chọn làm cái bóng, nguyên nhân lớnnhất là vì không đẹp mắt, dáng vẻ bình thường, giữa đám đông không ai chú ý.

Nhưng, gã giết hoàngtử của ta.Lấy phương thức liều mạng đấu súng với gã, từng cảnh từng cảnh cùngHeron trong đầm lầy hiện lên.

Năm đó, Herst cũng ănkhông ít đồng bọn nhỉ.Cuối cùng, ta thắng rồi, nhưng thắng không đẹp, người bịthương.

Sờ cái bụng còn bằngphẳng, ta nói với con, “Nếu mẹ giết được Vincent sẽ đến một nơi thật xa sinhcon ra, bởi vì con là giọt máu duy nhất của ba con.

Nếu không được, kiếpsau con nhớ đầu thai vào một nhà tốt.”Dựa vào thiết bị dò tìm gắn trên vũ khíta cho Lâm Phàm mượn, ta dễ dàng tìm thấy bọn họ trong rừng mưa.Cũng khôngngoài ý muốn khi thấy Vincent xuất hiện.

Nhưng tên Tần Vịnhgian xảo kia lại ném chìa khóa hộp bảo hiểm cho lão.

Nếu Vincent lấy đượcchìa khóa, vậy lão không còn lo sợ gì nữa.Không nghĩ được nhiều, ta đành xônglên định cướp lấy chìa khóa.

Trong lúc chiến đấu vớiHerst, ta đã bị thương đầy mình, đánh xáp lá cà với Vincent dần dần ta rơi vàothế hạ phong.Đột nhiên ta liếc thấy trong rừng có ánh sáng, là kính ngắm chuẩn.

Ta biết Lâm Phàm vàchồng không dễ gì bỏ qua cho Vincent, thấy Vincent định né khỏi tầm ngắm, ta mặckệ tất cả giữ chặt lấy lão.

Quả nhiên, một loạttiếng súng vang lên, Vincent bị thương.

Thừa dịp lão côngkích vô bụi cỏ, ta dùng dao găm đâm vào bụng lão, thuận thế dùng sức rạch mộtđường thật dài, một tay khác vất súng móc vào bụng lão, lôi ruột lão ra, trơnnhớt âm ấm.Lại thêm mấy tiếng súng, trên người có cảm giác cứng ngắc, khôngđau, thật sự không đau.

Chỉ thở dốc mà thôi,trời đất quay cuồng, ta không kiểm soát được bản thân, nặng nề ngã xuống.Cỏ nonbên tai bị ta đè xuống kêu lào xào, không ít lá khô bị đè nát, rơi lả tả trên mặttrên tóc ta.Mặt trời giữa không trung tỏa ánh sáng chói chang rực rỡ, dường nhưta nhìn thấy sau đám mây trắng muốt, ta thời thơ bé mặc váy xòe công chúa, bắtđầu nhảy múa theo tiếng dương cầm của Heron bên cạnh.Dần dần, ý thức trở nên mơhồ, ta lơ mơ nhìn thấy Heron xuất hiện phía trên, chìa đôi bàn tay của nghệ sĩdương cầm ra trước mặt ta.Đưa tay ôm bụng, một tay khác nhẹ nhàng giơ lên, đặtvào lòng bàn tay Hera, nói với con “Bé cưng, ba đến đón mẹ con mình về nhà.”