Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 46



Ánh mắt Lâm Phàm láo liên, cầm tách trà lên hớp một ngụm,tìm cách giấu diếm.

Trong lúc đó TrânHương vẫn nhìn cô chằm chằm.“Ha ha… có thể lắm…”Trân Hương nghe xong nét mặtkhông giấu được thất vọng tràn trề, đập mạnh tay xuống bàn gằn giọng “Lâm Phàm,cậu không biết là mình không nói dối được sao!”Quả thật hành động đột ngột củacô ấy làm Lâm Phàm giật mình, siết chặt tách trà bằng nhựa chịu nhiệt trongtay, cắn môi dưới im lặng.

Lòng đầy áy náy nhưngtrước khi nắm bắt rõ toàn bộ sự việc, cô không thể nói cho Trân Hương nghe.

Mặc dù Trân Hương làbạn thân nhất của cô nhưng cô càng khao khát có một mái ấm hơn.

Nếu gia đình đó khôngcó Tần Vịnh, nó sẽ không còn là một gia đình hoàn chỉnh nữa.

Cô chờ hơn hai mươinăm, rốt cuộc cũng đợi được một tương lai hạnh phúc, cho dù bạn bè có từ bỏ côcũng phải bảo vệ Tần Vịnh.“Trân Hương, xin lỗi, tớ… Tớ phải đưa cơm trưa cho TầnVịnh.” Lâm Phàm vội vàng đứng dậy cầm hộp cơm định đi, cô không biết tiếp tụcngồi thêm một lát liệu cô có thay đổi ý định mà nói hết cho Trân Hương nghekhông, dù sao cô ấy cũng là một trong số ít người bao nhiêu năm nay thật lòng đốixử tốt với cô.Trân Hương nhìn cô hoảng hốt bằng ánh mắt phức tạp, môi nhếch lêncười khổ “Lâm Phàm, có phải cậu cho rằng tớ là người vì chiến công của mình màhi sinh hạnh phúc của người khác không?”“Không, cậu không phải! Trân Hương, tớ…”Lâm Phàm nghe câu này mà xót xa không thôi, vội vàng níu tay Trân Hương, muốngiải thích với cô nhưng há miệng nửa ngày lại không thốt ra được một chữ.TrânHương cúi đầu trầm ngâm, sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi nhìn cô cười thoảimái “Được rồi, cậu không muốn nói thì thôi vậy.

Mang cơm cho chồng cậuđi.”Nói xong không đợi Lâm Phàm phản ứng liền đứng dậy đi ra khỏi quán.

Ánh mặt trời chiếu trêncảnh phục của cô dường như phủ một tầng sáng chói mắt, song bóng lưng thẳng tắpcó vẻ cứng ngắc.Tâm tình Lâm Phàm xuống thấp, ngồi trong xe mà nghĩ ngợi lungtung, có phải cô quá ích kỷ rồi không? Có phải làm tổn thương Trân Hương rồikhông?Đến công ty rồi cô vẫn không nghĩ thông được, lên tới tầng cao nhất càngkhông có thời gian mà suy nghĩ, bởi vì…“Hera phái người tập kích các anh à?” Côtrợn mắt há mồm chỉ vào đầu tóc, quần áo Tần Vịnh.

Cái đầu cứ như vừa bịhỏa tiễn bắn trúng, một bộ đồ tây đẹp đẽ bây giờ phất phơ trên người hắn.

Lâm Lỗi ngồi một bênthở dốc càng bi thảm hơn, tóc tai khả nghi rải rác trên nền nhà, dựa vào màu sắcvà độ dài của nó, Lâm Phàm đoán đó là sản phẩm xuất ra từ hắn.

Còn hắn bây giờ thì,đơn giản là áo rách quần manh, khóe miệng tím bầm, có thể thấy người ra tay ácôn cỡ nào.

Cô hoàn toàn không biết,vết thương trên miệng Lâm Lỗi là do Tần Vịnh banh ra.“Không có… Vợ, sao em tớiđây.” Nghe trợ lý thông báo, Tần Vịnh thắc mắc, cầm giúp Lâm Phàm hộp cơm toquá khổ.Lâm Phàm đau lòng, lo lắng dùng ngón tay bới lại cái đầu tổ quạ của TầnVịnh, liếc mắt thấy mặt hắn còn nguyên một dấu tay đỏ thẫm thì càng tức hơn“Mang cơm cho anh, rốt cuộc là chuyện gì?”“Phàm Phàm! Ao em đặc bụt ang ơm o ó(sao em đặc biệt mang cơm cho nó)” miệng bị kéo banh ra không nhẹ, Lâm Lỗi ú ớnói không rõ ràng, thỉnh thoảng lại phun nước miếng.Lâm Phàm nghe mà đầu óc mùtịt, tỏ vẻ ghớm ghiếc lau nước miếng Lâm Lỗi phun trúng quần áo Tần Vịnh.“Rốtcuộc là ai đánh hai người!! Em chém chết nó!” Thấy cả hai không ai chịu giảiđáp thắc mắc của mình, tâm tình Lâm Phàm vốn hơi bất ổn cuối cùng bùng nổ, đậpbàn cái rầm, hai người hoảng hồn bất giác rụt đầu rụt cổ.Mắt Tần Vịnh lập lòe nửangày, rốt cuộc e dè hỏi: “Nếu… anh nói… miệng của nó do anh xé, em tinkhông?”…Cuối cùng, dưới sự giải thích không đầu không đuôi của cả hai, Lâm Phàmbiết chân tướng xong thiếu điều muốn rớt nước mắt.Tần Vịnh mở hộp cơm ra mới biếtvì sao Lâm Phàm đặc biệt ngàn dặm xa xôi mang cơm cho hắn, lại là thịt bò và trứnggà sống nhăn, làm ơn đi, muốn huấn luyện hắn thành tuyển thủ thi Olympic à? Nếuthật sự có thuốc tăng lực dám cô cũng cho hắn ăn luôn lắm.Lâm Phàm sắp cơm đànghoàng xong gọi Lâm Lỗi lại ăn chung luôn, rót nươc cho hai người thấm giọngxong, hơi do dự hỏi “Tần Vịnh… em muốn nói chuyện Hera cho Trân Hương nghe, đượckhông?”Tần Vịnh đang gắp đồ ăn khựng lại, nghiêm túc nhìn cô “Chỉ cần em cảm thấyđúng, em cứ làm đi.” Cho dù phải dùng mạng hắn ra đánh cược.Câu này phảng phấtnhư có ma lực trí mạng, nặng nề đánh vào lòng Lâm Phàm, ngóng nhìn đôi mắt sángngời sâu không thấy đáy của Tần Vịnh, dường như cả người đều lọt vào biển saomênh mông sáng lạn đó, không thể thoát ra được.“Khụ… ao ầm về òng mình ăn ôi(tao cầm về phòng mình ăn thôi)” Thấy hai người không coi ai ra gì si tình nhìnnhau, Lâm Lỗi nổi hết da gà, đứng dậy bê hộp cơm phần mình, gắp thêm mấy miếngthịt bò, giống như ông già một bên cảm thán cho đôi nam nữ cuồng dại, một bên lắclư vác cái môi xanh tím đi về phòng mình.Lâm Phàm sau khi hạ quyết tâm, rốt cuộcmột tháng sau kể hết đầu đuôi sự việc cho Trân Hương nghe.

Nghe xong Trân Hươngmột mực im lặng không nói, hồi lâu sau cô nhìn Lâm Phàm với vẻ khó hiểu “Vì saocậu quyết định nói cho tớ biết?”“Bởi vì, cậu sẽ không vì chiến tích của mình màhi sinh hạnh phúc của tớ.” Lâm Phàm chân thành nhìn cô, mắt thoáng nét cười.

Ngày hôm đó cô ấy mặcquân phục đứng dưới ánh mặt trời khiến cô nảy sinh ảo giác, hình như khoảngcách giữa cô và cô ấy đang từ từ cách xa.

Cô không biết là mìnhcách bộ quân phục đại biểu cho chính trực, vinh dự đó càng lúc càng xa, hay làbạn thân của cô, Trân Hương?Trân Hương nghe xong kinh ngạc nhìn cô chòng chọc,đột nhiên cười khẽ, nắm tay lại che miệng giấu đi tiếng cười như chuông ngân,khóe mắt lấp lánh ánh sáng.Lâm Phàm thất vậy là hiểu lòng cô, buông lỏng tâmtình, dưới ánh mặt trời cũng nở nụ cười ấm áp như gió xuân.“Bụng lớn thế này rồi,có khó chịu không?” Trân Hương thò tay, e dè sờ bụng Lâm Phàm.

Mới hơn năm tháng màđã bắt đầu giống như bong bóng phình lên rồi.Lâm Phàm cúi đầu sờ sờ bụng mình,lòng cực kỳ mềm mại “Còn tạm được, tớ cũng không nôn nghén, các cục cưng rất biếtthương tớ.”“Tần Vịnh tốt với cậu nhỉ.”“Anh ấy…” Đang định nói Tần Vịnh rất tốtvới cô, lại phát hiện nhân vật chính của cuộc thảo luận đã tới.Tần Vịnh xẹt vàoquán trà nhanh như gió, cầm ly trong tay Lâm Phàm lên uống một hơi mới phát hiệnlà nước lọc, sắc mặt giãn ra, nghênh ngang quàng vai cô dựa vào ghế, mắt khôngngừng đảo chung quanh.Lâm Phàm ngạc nhiên hỏi “Nhìn gì thế?”“Lâm Lỗi chạy rồi!!Hôm nay mẹ nó dẫn Dương Thông tới chỗ anh quậy, cứ nhất quyết là anh giấu nóđi, trời đất chứng giám, anh ước gì Lâm Lỗi kết hôn cho rồi.” Tần Vịnh tức tối,cảm thấy Lâm Lỗi quá thiếu nghĩa khí, ít ra trước khi chạy cũng phải thông báocho mình biết chứ?“Vậy anh lén lén lút lút nhìn ngó cái gì? Hắn trốn ở quán trànày à?” Lâm Phàm vẫn chưa hiểu.Tần Vịnh nghe xong đau khổ chống trán “Bọn họcanh chừng anh cả ngày nay rồi! Mới rồi anh ở bên ngoài giả vờ đi toilet nam,sau đó chui cửa sổ ra!”Lâm Phàm và Trân Hương đều nhìn hắn bằng vẻ mặt ngu ngốc,Lâm Phàm không nhịn được hỏi một câu khiến Tần Vịnh hóa đá “Nếu anh không giấuthì trốn cái gì? Bộ anh đến đây gặp em bọn họ cũng có ý kiến à?”“Anh… chẳng phảilà chột dạ chút sao…” Hắn và Lâm Lỗi cấu kết làm bậy bao nhiêu năm nay, nói LâmLỗi chạy mà hắn không biết? Đổi lại là hắn hắn cũng không tin, nói chi ngườikhác.Trân Hương phì cười, áy náy liếc Lâm Phàm một cái, đứng dậy tạm biệt.“PhàmPhàm, tớ về đơn vị đã, có chuyện gì thì gọi cho tớ.”“Ừ, bái bai.”Trân Hương đira đến cửa thì lướt ngang qua người bà Lâm, không biết vì sao cô quay đầu nhìncô gái trẻ đi bên cạnh người phụ nữ đứng tuổi đó thêm một chút, có lẽ vì đáy mắtcô ấy thoáng nét thận trọng.Rốt cuộc bà Lâm cũng tóm được Tần Vịnh, nói gì cũngkhông chịu buông tha.

Giọng điệu thê lươngtức giận buồn đau, câu nào cũng không thoát được chữ chết, Lâm Phàm nghe mà timđập chân run.

Mẹ Lâm Lỗi nói nếutìm không được hắn, hôn lễ mà hủy là bà nhảy sông tự tử.Dương Thông im lặng đứngbên, thân hình vẫn thẳng tắp kiêu ngạo như cũ, cằm bạnh ra không lên tiếng.“Cô!!Con không giấu thật mà, chúng ta về nhà nói!” Tần Vịnh khóc không ra nước mắt,lần này hắn nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.Bà Lâm nào chịu vềnhà, nhân cơ hội đang có sức phải ra sức mà quậy, tốt nhất là quậy cho Tần Vịnhtan nát, phải giao Lâm Lỗi ra.Cục diện căng thẳng mười mấy phút, người xem cànglúc càng đông, không ít người sung sướng bê trà xem kịch, thậm chí có người cònngồi đó cắn hột dưa.Lâm Phàm thấy vậy nheo mắt, lén lút nhéo tay Tần Vịnh ra dấubằng mắt cho hắn, kế đó bắt đầu làm bộ đau đớn ôm bụng rên rỉ.“Ui da… chồng ơi…đau bụng ~”Mọi người nghe xong giật mình, nhất là Tần Vịnh, biểu diễn càng lâmli bi đát, sắc mặt căng thẳng, tay run run đỡ lấy mặt Lâm Phàm “Vợ! Em làm saothế!!”“Bụng… bụng em đau quá…”“Anh đưa em đi bệnh viện!” Nói xong bế ngang LâmPhàm lên xông ra ngoài, lưu lại mọi người bị một màn bất ngờ này làm cho sửng sốthết ráo.Lấy tốc độ như chạy thi ôm Lâm Phàm ra đến bãi đậu xe, nhẹ nhàng đặtLâm Phàm xuống xong, vòng qua đầu xe chui vào ghế lái, đóng cửa nổ máy, một loạtđộng tác trơn tru liền mạch không ngừng lấy một giây.Xe chạy hơn trăm mét, haingười mới bình thường trở lại.“Không hổ là con trai ba, chưa ra đời đã giải vâydùm ba con rồi.” Tần Vịnh tự hào.Lâm Phàm bất mãn bĩu môi “Phải nói là em diễngiỏi.” Kế đó lập tức nghiêm nghị hỏi hắn “Có thật là anh không biết Lâm Lỗi điđâu không?”Tần Vịnh lắc đầu “Không biết thật mà.

Với lại anh cũngkhông dè nó sẽ lâm trận giở ra chiêu này, thiệp mời đều đã gửi hết rồi.”“Vì saoLâm Lỗi nhất quyết không chịu lấy cô Dương chứ?” Lâm Phàm nghĩ mãi không ra,tuy cô Dương có vẻ âm trầm, nhưng tính cũng không tệ, hình thức cũng được.Tần Vịnhkhông nghĩ tới Lâm Phàm lại hỏi chuyện này, mắt hơi tối lại, trầm ngâm hồi lâumới nói “Có lẽ vì thời niên thiếu Lâm Lỗi từng yêu một cô bé.”“Hả?”“Cụ thể thếnào thì anh không rõ, hỏi kiểu gì nó cũng không chịu nói.

Nó chỉ nói cho anh biết,cô bé đó gọi là Tàn Âm.”“Có người họ Tàn hả?”“… Vợ, cái đó không quan trọng,tóm lại không cần nói chuyện bọn họ nữa.

Hôm nay các con traicủa ba có ngoan không ~” Nhờ quan hệ tư nhân, hai người đi siêu âm mới biết haibảo bối trong bụng không phải thai long phượng hai vợ chồng trông đợi mà là haicậu nhóc.

Thương gia Tần Vịnhhơi thất vọng vì không lấy được tàu du lịch nhưng vẫn nhanh chóng đón nhận tinvui này.

Cả nhà họ Tần càngvui hơn, cả nước ăn mừng, à, cả nhà ăn mừng mới đúng.

Bà Tần lại kích độngngất xỉu hai lần, sau đó cầm điện thoại lên giở danh bạ ra gọi từng số một.“Ngoanhơn anh nhiều.”“…”