Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 13: Không Đề



Ngồi trong nhà hàng, Tần Vịnh hận không thể tìm được cái lỗnào chui xuống, mất mặt quá sức.

Đời này chưa từng mấtmặt như thế bao giờ.“Ông tổng, ngày mai tôi hầm canh đậu xanh cho anh nhé, chắcchắn anh bị nóng quá mới chảy máu mũi.” Lâm Phàm nhiệt tình nói, sức khỏe ông tổngkém thật đấy!“Ừ!” Tuy hắn có chút khinh bỉ Lâm Phàm nhiều chuyện nhưng dù saocô cũng vô tình cho hắn bậc thang leo xuống.Nhân viên phục vụ hợp thời xuất hiệnbê đồ ăn lên.

Lâm Phàm cẩn thậnnhìn đủ loại đồ ăn ngon lành, chờ Tần Vịnh gắp miếng đầu tiên xong cô mới tỉ mỉthưởng thức.Ừm, cá này chắc chắn lăn bột chiên trước sau đó mới nấu.

Thói quen vừa ăn vừanghiên cứu cách làm từng món.Đợi cô nghiên cứu thấu đáo toàn bộ xong, ngẩng đầulên thì thấy Tần Vịnh dựa vào ghế, khoanh tay nhìn cô với vẻ mặt sâu xa khó lường.“Ôngtổng, anh không ăn à?” Không phải hắn nói đói sao? Ăn có một miếng vậy? Nuôichim sẻ à?“Khó nuốt, tôi muốn ăn cơm chiên cô làm bữa trước.” Tần Vịnh ghét bỏnhìn đồ ăn thơm phức trên bàn.Lâm Phàm lầm bầm trong bụng, rõ ràng ăn rất ngonmà.

Lưu Mai nói khôngsai, nhà tư bản đúng là bóc lột sức lao động của quần chúng.

Mình từ bảo vệ thăngcấp lên vệ sĩ, giờ còn phải làm đầu bếp tư nhân nữa?Nhưng mà ăn xôi chùa thì phảiquét lá đa, ai kêu ông chủ tịch trả thù lao cao kinh hồn cho cô làm chi.

Lâm Phàm không có khíphách mà thỏa hiệp.“Nhưng buổi chiều còn phải đi làm…” Vẫn ráng giãy dụa chút đỉnh.“Giờcòn sớm, tới kịp.” Tần Vịnh bắt đầu đổi giọng, Lâm Phàm thức thời gật đầu.Lúctính tiền đột nhiên Lâm Phàm nói với phục vụ: “Làm phiền gói mấy thứ này lạicho tôi.”Cả một bàn đồ ăn bỏ thế quá tiếc, bao nhiêu người nghèo khổ ngay cảcơm cũng không có mà ăn.Tần Vịnh bất mãn trừng Lâm Phàm “Gói làm gì, bỏ trongxe có mùi.”“Có thể bỏ vào cốp, mấy món này đều chưa động vào, bỏ như thế làlãng phí thức ăn…”Dưới yêu cầu cực lực của Lâm Phàm, rốt cuộc Tần Vịnh thỏa hiệp.

Nhân viên phục vụkhông thấy lạ, nhanh nhẹn gói đồ đàng hoàng đưa cho Lâm Phàm.Hai người ra khỏinhà hàng thì vừa vặn đối diện có mấy nhân vật áo quần bảnh bao đi tới, thấy TầnVịnh nhiệt liệt chào hỏi, Tần Vịnh cũng hiếm khi treo bộ mặt tươi cười chânthành.“Cô đi khởi động máy trước, mở máy lạnh ra, một lát tôi qua.” Tần Vịnhquăng chìa khóa xe cho Lâm Phàm, quay người tiếp tục trò chuyện với các anh em.

Lâm Phàm nghe lời cầmchìa khóa tới bãi đậu xe, tìm thấy chiếc việt dã quen thuộc xong mở máy lạnhra, hơi nóng trong xe cuồn cuộn ập vào mặt.Chui ra khỏi xe cách xe mấy bước, cônhìn bóng Tần Vịnh từ xa, bảo đảm hắn an toàn.“Cô là… Lâm Phàm?” Một cô gái quầnáo đẹp đẽ đứng bên cạnh cô hỏi chừng.“Vâng, cô là…?” Lâm Phàm nheo mắt nhìn ngườitrước mặt, đầu óc nhanh chóng xoay tít thử tìm người phù hợp với hình tượngnày.“Tớ là Chu Lị nè! Cậu quên rồi à? Lúc trước ở gần nhà cậu, nhà tớ bán đồ ănsẵn đó.” Chu Lị cười hi hi, trong ấn tượng của cô ta Lâm Phàm là người nghèo mạtrệp, tuy nhà mình cũng chỉ buôn bán nhỏ nhưng so với Lâm Phàm mà nói là cách biệttrên trời dưới đất, với lại bây giờ mình phát đạt rồi, không thể không khoekhoang.“À! Tôi nhớ ra rồi!” Lâm Phàm nghĩ ra, chẳng trách nhìn thấy rấtquen.“Sao cậu ở thành phố S?” Chu Lị xách cái giỏ Chanel của mình lên, cố ý huơhuơ trước mặt Lâm Phàm, đáng tiếc Lâm Phàm hoàn toàn không rành mấy thứnày.“Tôi làm việc ở thành phố S.” Lâm Phàm lại nhìn Tần Vịnh đang nói chuyệnvui vẻ với bạn, có phần yên tâm đôi chút.

“Cậu đến thành phố Slàm việc à? Việc gì vậy?” Chu Lị thắc mắc, sao Lâm Phàm này không ngoan ngoãn ởthành phố X, còn đặc biệt chạy tới đây? Chẳng lẽ có cửa đi? Có chỗ ngóc đầu dậyrồi?“Bảo vệ.” Tất nhiên Lâm Phàm không biết tâm tư của Chu Lị, đáp ngắn gọn.ChuLị nghe xong thở ra, chẳng qua là một bảo vệ nho nhỏ mà thôi.“Ôi cha, sao cậu đếnnhà hàng Hào Sinh ăn cơm mà còn gói lại?” Chu Lị tinh mắt nhìn mấy cái túi trêntay Lâm Phàm, một bảo vệ nhỏ như cô ta có thể ăn nổi ở nhà hàng Hào Sinh sao?“Mấymón này đều chưa ăn nên tôi đem về.” Lâm Phàm thật thà trả lời.Theo lý giải củaChu Lị thì, đây đều là đồ ăn dư của khách, Lâm Phàm phỏng chừng có người quenlàm ở nhà hàng mới có thể gói về.Tâm lý so đo tồi tệ được thỏa mãn chưa từngcó, còn không quên châm chọc, “Ha ha, thói quen này của cậu bao nhiêu năm rồicũng không đổi nhỉ.

Hồi trước cậu và bàngoại ưa đến chợ bên cạnh nhà tớ nhặt đồ ăn không ai thèm.

Bây giờ còn hay hơn,trực tiếp đi nhà hàng lấy đồ ăn người ta bỏ.

Tiết kiệm không ítcông sức, ha ha.” Chuyện Lâm Phàm từ nhỏ đã không có cha mẹ hàng xóm chungquanh ai chả biết, cho nên không ít đứa bé ăn hiếp Lâm Phàm, bởi vì sẽ không cóai ra mặt giùm.

Bao nhiêu năm rồi,Chu Lị vẫn còn quen thói muốn bắt nạt Lâm Phàm.Lâm Phàm nghe Chu Lị nhắc tới bàngoại, lại thêm giọng điệu đối phương không tốt lành gì, mặt lập tức lạnh tanhkhông muốn nói chuyện.Có lẽ câu nói của Chu Lị đã động đến nơi mềm yếu nhấttrong lòng cô, cũng là nơi tự ti nhất.“Ai nói là không có người thèm, tôi ăncòn dư gói đem về không được à?” Chẳng biết Tần Vịnh quay lại lúc nào, mặt màyâm u nhìn Chu Lị trừng trừng.

Vừa rồi hắn chộp đượcđúng khoảnh khắc ánh mắt Lâm Phàm thoáng nét yếu đuối trong chớp mắt, làm ngựchắn đau đau.Lâm Phàm quay phắt lại, ông tổng này sao lần nào cũng xuất quỷ nhậpthần thế? Chu Lị nhìn thấy Tần Vịnh hai mắt lập tức sáng rực.

Một người đàn ông thậtđẹp trai, vóc người cũng rất đẹp, chỉ có mặt hơi thối tí.“Anh là?” Chu Lị lập tứcđổi sang gương mặt tươi cười thân thiết, còn khẽ ngiêng đầu một góc bốn mươilăm độ bày ra vẻ mặt ngây thơ lãng mạn, Lâm Phàm nhìn mà trợn trắng mắt.“Là aithì liên quan gì đến cô, Lâm Phàm lên xe!” Tần Vịnh đã quen nhìn mấy cây si, loạibiểu tình này rành đến không thể rành hơn, khinh khỉnh hừ một tiếng bắt LâmPhàm lên xe.Lâm Phàm vội vàng chui tọt vào xe để lại Chu Lị đã hóa đá một nửa.Hoànhồn lại, Chu Lị nhìn chiếc xe phóng vút đi lẩm bẩm, “Không phải là bảo vệ à…sao lại đi chung với một người lái Land Rover chứ…”“Đã nói là đừng gói mà, giờxe có mùi rồi này!” Mặt Tần Vịnh xụ xuống nói.Lâm Phàm cúi đầu im lặng cả nửangày mới thì thào “Xin lỗi…”Chẳng qua cô không muốn lãng phí nhưng lại quên mấtngười bên cạnh và mình không cùng một thế giới, cô áp đặt ý nghĩ của mình chongười khác mà khiến cả cô và người ta phiền phức.

Chẳng trách Chu Lịchâm chọc cô, có lẽ thật sự cô đã thành thói quen rồi, thói quen của những ngườinghèo kiết xác.

Cũng có lẽ là bảnthân không cách nào bắt nhịp với những người này.Tần Vịnh kinh ngạc nhìn cô, chỉthấy cô gục đầu như đứa trẻ, vẻ mặt vừa kỳ lạ vừa có chút đau thương.Không phảikhông cho cô gói đồ thôi sao! Sao lại đau lòng như thế?!“Khụ… thật ra ngửi quenthấy cũng được…” Tần Vịnh thử giảng hòa nhưng phát hiện Lâm Phàm hoàn toànkhông có phản ứng, vẫn cúi đầu suy nghĩ.“Vừa rồi cô ả kia ăn hiếp cô?” Tần Vịnhđoán.“Không có.” Cuối cùng Lâm Phàm cũng ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn hắn.“Vậy côlàm sao thế?”“Tôi không sao.

Ông tổng, lát nữa thuậnđường mua ít đậu xanh đi, tôi nấu canh đậu xanh.” Rúc vào sừng trâu một hồi,Lâm Phàm đã bình thường trở lại.Một giờ sau, Tần Vịnh đứng trước cửa nhà bếp củaLâm Phàm nhìn cô chăm chú làm đồ ăn cho mình, một cái nồi khác đang nấu.

Chỉ thấy cô tranh thủlúc chiên cơm, nhanh nhẹn rửa sạch đậu xanh bỏ vào nồi nước sôi, vặn lửa lớn.LâmPhàm làm xong cơm chiên bọc trứng gọi Tần Vịnh vào phòng khách ngồi xuống, bảnthân thì bê một tô cơm chiên như cũ.

Tần Vịnh cũng không hỏivì sao cô không thích ăn trứng gà nữa.“Ông tổng, hôm nay tôi gói đồ ăn, làm mấtmặt ông đúng không?” Lâm Phàm cúi đầu ăn cơm, đột nhiên hỏi.Miệng Tần Vịnh nhétđầy đồ ăn chỉ có thể lắc đầu, phát hiện cô gục đầu không nhìn mình, vội vàngnhai mấy miếng nuốt xuống, “Không có, gói lại là chuyện thường ấy mà.“Vậy tốt rồi.”Lâm Phàm ngẩng đầu cười tươi với hắn, lại cúi đầu ăn cơm, có điều tâm tình rõràng khá hơn nhiều.Tần Vịnh ngây ngốc mất mấy giây, cảm giác Lâm Phàm có vẻ khóhiểu.

Đột nhiên thấy cô đứngdậy đi vào bếp, Tần Vịnh vươn cổ ra dòm, thấy cô mở nắp nồi ra thêm nước sôi, lạiđậy nắp lại.

Hắn lật đật rụt cổ vềgiả bộ chăm chú ăn cơm.“Lát nữa cho vào bình giữ nhiệt đem đến công ty, anh mởnắp ra để một lát uống lạnh ngon hơn.” Lâm Phàm ngồi xuống, chu đáo nói.“Cô đốivới ai cũng tốt thế à?” Tần Vịnh ăn xong đẩy cái dĩa không ra, đại thiếu gia ngảngười dựa vào sofa.“Tôi không nhiều tinh lực đi tốt với tất cả mọi người như thế,ai tốt với tôi thì tôi sẽ tốt với người đó.” Lâm Phàm nói hơi nhịu nhưng Tần Vịnhvẫn nghe rõ.

“Cô thấy tôi tốt vớicô?”“Ừ, ông tổng rất tốt với tôi.” Lâm Phàm thu dọn chén đũa trên bàn trà, ngẩngđầu mỉm cười với Tần Vịnh.

Hai người giống nhưtiểu thuyết Quỳnh Dao, vì một câu tốt hay không tốt mà quanh qua quanh lại cảngày trời.Tần Vịnh giật mình một hồi, liền bật cười khanh khách.Dựa vào sofaxinh xắn, nhìn bóng dáng bận rộn trong nhà bếp, thi thoảng truyền ra tiếngxoong nồi chén bát va vào nhau lanh canh, làm hắn đột nhiên có cảm giác thỏamãn chưa từng thấy, thỏa mãn cái gì thì hắn cũng không biết.Đột nhiên điện thoạikế bên sofa reo inh ỏi điếc tai, phá vỡ không khí yên bình, Tần Vịnh theo phảnxạ thò tay nhấc điện thoại lên.“A lô?”Đầu kia im lặng như tờ, hồi lâu một giọngđàn ông ngập ngừng vang lên, “Lâm… Lâm Phàm?”“Cô ấy đang rửa chén.” Tần Vịnh cóvẻ bực dọc nói, ngẩng đầu liếc Lâm Phàm trong nhà bếp, đúng lúc cô cũng nhìn hắnthắc mắc, tựa hồ đang hỏi ai vậy.“Ồ, tôi tìm Lâm Phàm.” Giọng đàn ông khôngkhách sáo.

Tần Vịnh càng bực, trựctiếp quăng điện thoại cho Lâm Phàm đứng bên.“A lô?” Lâm Phàm hơi chần chừ, sốđiện thoại này chỉ có bộ đội và công ty biết thôi mà.“Lâm Phàm? Tao là ba mày.”Ông Lâm nói thẳng.Đầu óc Lâm Phàm trống rỗng, mấy phút sau mới lên tiếng, “Saoông biết số điện thoại này?” Nhưng giọng nói không tự chủ được run run, làm TầnVịnh nhìn cô sâu xa như có điều suy nghĩ.“Tao hỏi từ bộ đội.

Mày có tiền không,tao muốn đầu tư nhưng còn thiếu một ít.” Trong mắt ông Lâm, tiền là quan trọngnhất, ông ta chưa từng kiểm điểm xem bản thân đã trả giá một chút trách nhiệmnào với con gái chưa, lại muốn kiếm chác từ cô con gái đã trưởng thành.“Khôngcó!” Tiếc rằng Lâm Phàm chẳng phải thánh mẫu, có lẽ cô từng khát vọng được bayêu thương.

Hiện thực đã tôi luyệncô, cô sẽ không tha thứ cho ba, càng đừng nói tới chuyện tích cóp tiền đưa choông ta.“Sao mày không có được! Tiền lương ở bộ đội bao nhiêu năm nay đâu?” ÔngLâm thét điếc tai.“Tiêu rồi.” Lâm Phàm cực kỳ bình thản nhưng ánh mắt lại trốngrỗng.“Đừng hòng lừa ông! Mày ở bộ đội thì tiêu cái gì! Ăn bộ đội ở bộ đội mặccũng bộ đội nuôi nốt! Không có tiền thì bán cái nhà cũ của bà ngoại mày đi, cáiphòng không đáng tiền đó chi bằng đưa cho tao đầu tư, đợi có lời tao chia chomày một phần.” Ông Lâm tiếp tục trơ mặt mo ra rống lên.“Cho dù có, tôi cũngkhông cho ông.” Lâm Phàm cảm thấy cô không nhờ được ba mình, cũng nhờ không nổi.

Bản thân cô càngkhông mắc nợ ông ta cái gì, thế nên cũng không cần giả vờ, nói thẳng thừngluôn.“Mày là đồ ăn hại! Cùng một đức hạnh như con mẹ mày! Tao là ba mày, mày nuôitao là đạo lý hiển nhiên! Mày mà không đưa tao tới bộ đội quậy nói mày hành vibất chính, bất hiếu!”“Không có ai dạy ông, ba là gì à? Hơn nữa tôi xuất ngũ rồi,ông thích quậy thì cứ quậy đi.” Lâm Phàm thẳng thừng ngắt điện thoại, cúi đầuđi vào bếp, mở nắp nồi ra chăm chú hớt vỏ đậu nổi trên mặt nước.“Ầm ỹ với ba côà?” Tần Vịnh dè dặt hỏi, lần đầu tiên thấy cô căm phẫn như thế.

Xem ra cô không ngốchoàn toàn, còn có phản ứng bình thường.Lâm Phàm không trả lời, chuyên tâm vớt vỏ.“Dướigầm trời này nào có ba mẹ lại không quan tâm đến con mình, có lẽ là cô không biết…”Tần Vịnh nghĩ nghĩ, quyết định khuyên giải theo khuôn sáo cũ, hắn không nghĩ ragiữa ba và con gái thì thù hận lớn cỡ nào chứ.Ai ngờ Lâm Phàm đột ngột ngẩng đầunhìn hắn chằm chằm, ánh mắt lạnh băng mà xa lạ, “Anh chưa từng trải qua, thếnên anh vĩnh viễn cũng không hiểu được.”