Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 11: Tần Vịnh Đấu Tranh



Mộtgiờ sau.“Ông tổng anh vào nhà đi, tôi chờ anh bên ngoài mười phút.” Lâm Phàm đứngtrước cửa nhà Tần Vịnh nói.Tần Vịnh gật đầu đi vào cửa, đột nhiên hỏi “Sao vừarồi cô không say xe?” Hồi nãy ngồi trên xe tinh thần cô không tệ, còn thảo luậnvấn đề bánh bao xá xíu sáng ngày mai với hắn nữa.“Chỉ khi nào tôi ngồi thờigian dài mới say…”Tần Vịnh “à” một tiếng, đóng cửa lại, chui vào mở tủ lạnh ralấy một chai nước uống, mở ra uống liền mấy ngụm rồi đi vào nhà tắm. Đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng cho cô gáiđứng ngoài cửa kia.

Chắc hẳn cô mệt lắm rồi nhưng còn muốn đứngngoài cửa xác nhận hắn an toàn rồi mới đi về nhà nghỉ ngơi.Hấp tấp tắm rửaxong, mặc áo tắm vào ma xui quỷ khiến làm sao hắn chạy ra mở cửa thò đầu ra ngoài,vừa vặn thấy bóng lưng có vẻ yếu ớt, mệt mỏi của Lâm Phàm.

Hắn há to miệng nhưng không phát ra được tiếngnào, cuối cùng vẫn rụt đầu về đóng cửa lại, đúng lúc Lâm Phàm đi vào thang máyquay người đối diện với cánh cửa đóng chặt của Tần Vịnh.Lâm Phàm về đến nhà đãrạng sáng, như thường lệ ngồi trước bàn thờ bà ngoại thao thao mấy câu rồi đi tắmrửa, ngã xuống giường là ngủ say.Tần Vịnh lại ngủ không yên ổn, trằn trọc cảđêm đều là bóng dáng Lâm Phàm.

Phiền não gãi đầu đứng dậy, cầm điện thoại bấmdãy số quen thuộc.“A lô…” Đầu kia truyền đến giọng nói mơ màng của Lâm Lỗi, chắchẳn là đang ngủ say bị đánh thức.“Lâm Lỗi, mày nói tao ngủ không được cứ nghĩ tớimột cô gái là cớ làm sao?” Tần Vịnh cau mày hỏi.“Tần Vịnh? Ôi mẹ ơi anh họ củatao! Tao không phải Bồ Tát sống, Chúa cứu thế! Mày cứu tao trước đi! Cứu tao,tao nhất định cho mày đáp án vừa lòng!!!” Đột nhiên giọng Lâm Lỗi cao vútlên.“Đáp án vừa lòng?”“Đúng! Đảm bảo bao mày hài lòng! Mày hứa cứu tao trướcđã, để tao về đi làm đi! Tao sắp bị đám con gái đó làm cho hóa điên rồi.” Lâm Lỗithiếu điều khóc rống, giọng điệu chua xót thê thảm.“Được.

Giờ mày nói tao nghe đáp án là gì?” Tần Vịnh sảngkhoái đồng ý.“Thật á? Há há há há anh họ mày đúng là ân nhân của tao nhá! Ngàymai nhớ gọi điện thoại cho bà già tao nói kêu tao về đi làm? Tao…” Lâm Lỗi kíchđộng, sung sướng, thiếu điều lắc eo ca hát.

Nhưng hình như hắn quên mất kẻ hại hắn rơi vàothảm cảnh này cũng là cái tên ân nhân kia.“Câm miệng! Đáp án!” Tần Vịnh bựcmình gắt.“Ờ ờ, đáp án, mày mới nói mày nghĩ về một cô gái ngủ không được?”“Ừ.”Tần Vịnh hừ mũi.“Vậy đơn giản quá, mày thích con bé đó rồi.” Lâm Lỗi quả quyết.

Kế đó cảm thấy không đúng, lập tức hô lên “Ủa?Tần Vịnh mày thích ai rồi à??!!”“Không thể nào!! Đừng nói tào lao! Đây là đápán của mày hả?” Tần Vịnh cầm điện thoại trợn mắt há mồm nửa ngày vì kinh ngạc,đột nhiên bị giọng nói hùng hồn của Lâm Lỗi làm giật mình, ngượng quá hóa giậnrống nhỏ.“Không có nói bậy mà! Mày nửa đêm không ngủ nghĩ tới cô ta không thíchthì là cái gì? Nè, cô gái đó là ai thế? Tao biết không?” Lâm Lỗi cảm thấy đâylà một trong mười chuyện không thể tin được của thế giới, Tần Vịnh thích cô gáinào rồi.

Tuy hắn không thiếu bạn gái nhưng tuyệt đốikhông có chuyện nửa đêm nhớ một cô gái đến nỗi không ngủ được mà phải gọi điệncho Lâm Lỗi hắn.

Đây chắc chắn là đóa hoa đẹp kỳ lạ!“Nếu tao biếtvì sao còn hỏi mày làm gì.” Tần Vịnh ngậm miệng không nói nhân vật chính làai.“Mày nói cho tao cô ta là ai trước, tao giúp mày phân tích.” Lâm Lỗi bà tám,cười hề hề tra hỏi.Tút.

Tần Vịnh không có tí lịch sự nào ngắt điện thoại.

Nằm vật ra giường hắn càng khó ngủ hơn.

Hai mắt giăng đầy tia máu nhìn trần nhà trântrân, nhớ lại lời Lâm Lỗi nói.

Thích Lâm Phàm á? Sao có thể? Hắn giống ngườikhông biết thưởng thức lắm à? Sẽ thích một cô gái bẻ gãy tay người ta nhẹ nhàngnhư chơi á? Bộ hắn giống người thích bị ngược đãi hả??Đúng, tuyệt đối không cókhả năng.

Thằng ranh Lâm Lỗi nói tào lao, chắc chắn đểkhông đi xem mắt mới quơ đại đáp án đến trả lời mình cho xong.

Nghĩ tới nghĩ lui Tần Vịnh không tự chủ đượchơi híp mắt lại, mặc kệ rạng sáng là lúc mọi người đang ngủ say, lôi điện thoạira bấm số.“A lô? Cô, con là Tần Vịnh.”“Ừm… Tần Vịnh à… Nửa đêm nửa hôm có chuyệngì thế?” Đang ngủ say, bà Lâm quệt nước miếng dính trên mép hỏi.“Cô, con thấychuyện trăm năm của Lâm Lỗi cực kỳ quan trọng nên tự tiện quyết định cho nó nghỉphép năm thêm một tuần nữa, cô nhất định đừng buông lỏng.” Tần Vịnh kính cẩn lễphép nói ra quyết định vĩ đại của mình.“Tần Vịnh, thằng bé này, thật là! Côkhông biết nói sao nữa, cô thay mặt thằng quỷ Lâm Lỗi cám ơn con.

Con nói coi, ngoài con ra có ai quan tâm nónhư thế chứ! Cô nhất định nắm chắc thời gian này làm cho xong chuyện.” Bà Lâm cảmđộng rớt nước mắt.“Đừng khách sáo mà, vậy cô nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.” Ngắt điệnthoại xong, khóe môi Tần Vịnh cong lên gian tà.

Đáng thương cho Lâm Lỗi đang cười hạnh phúctrong khi ngủ, ngày mai rốt cuộc cũng thoát thân khỏi cái vụ xem mắt khủng khiếpchạy về công ty rồi.

Có điều hắn không biết, chờ hắn phía trướckhông phải thiên đường mà là, A Tì địa ngục.Sáng sớm, Tần Vịnh ngáp dài, mặtmày phờ phạc lái xe đi, nguyên đêm không ngủ, cả đầu toàn là lời Lâm Lỗi và giọngnói của Lâm Phàm.

Nhưng Lâm Phàm lại mặt mày hăm hở ngồi ở ghếphụ, cái này làm Tần Vịnh bất mãn hết sức, mình nghĩ tới cô cả đêm không ngủ,sao cô có thể an tâm mà ngủ ngon như thế chứ? Phải nghĩ đến mình cả đêm mớicông bằng!Thình lình giật mình với ý nghĩ của mình, Tần Vịnh hận không thể tátcho mình một bạt tai, nghĩ cái gì thế! Chắc chắn là không ngủ được mới nghĩ ngợilung tung.“Ông tổng, bánh bao xá xíu.” Hôm qua lúc hai người nói chuyện bánhbao xá xíu trên xe, Tần Vịnh yêu cầu hôm nay ăn nữa.“Ừ.” Tần Vịnh xuống xe cầmtúi, mặt mày trơ khấc đi vào thang máy.

Lâm Phàm theo lệ thường đi bên cạnh hắn.Đinh.Thangmáy nhanh chóng lên tới lầu chót.

Tần Vịnh nhàn nhã cầm túi bánh bao vào vănphòng mình.

Lâm Phàm đưa mắt nhìn hắn vào xong liền quaylưng chuẩn bị leo cầu thang về phòng bảo vệ.

Đột nhiên lỗ tai nhanh nhạy nghe thấy tiếngthì thào cách đó không xa.“Thấy chưa? Là cô ta đó, biết đánh lộn nên giờ làm vệsĩ tư nhân cho ông tổng, sướng chết luôn.” Cô gái có gương mặt bình thường cóphần kích động nói.“Hừ, chưa biết chừng định giở thủ đoạn gì đó mê hoặc ông tổng,ngày nào cũng bám dính lấy ông tổng.

Lầu cao nhất này có thể xảy ra chuyện gì ngoàiý muốn mà cô ta phải lên theo, còn không phải vì ở chung với ông tổng thêm mộtchút sao.” Cô nàng có khuôn mặt trong sáng xinh xắn nói có vẻ ngoa ngoắt.“Khôngphải chứ, biết vậy tôi cũng đi học võ.

Cậu xem cô ta kìa, tóc ngắn, áo sơ mi, cả ngườinhìn như đàn ông ấy, chắc chắn ông tổng không để ý đâu.” Cô gái bình thườnghình như đã quên mất ông tổng càng không ngó tới mặt mình.“Ê các cô đừng nói nữa,hình như cô ta nghe thấy rồi, có đánh chúng ta không nhỉ?” Một cô khác liếc mắtthấy Lâm Phàm thoáng dừng chân, hơi lo lắng nói.“Sợ cái gì… cô ta…”Lâm Phàmkhông cảm thấy tức giận hay bực tức vì những gì bọn họ nói, cô trong sạch thìkhông cần thanh minh làm gì.

Nhàn nhã đi cầu thang từ tầng chót xuống tầngmột.“Anh Ngưu?” Vừa vào tới cửa phòng bảo vệ thì thấy anh Ngưu cầm hộp cơm đangđịnh đi vào.“A, Phàm tử, cái này chị dâu cô bảo anh đưa cho cô.” Chị Ngưu đã bắtanh Ngưu đem cơm cho cô mấy ngày liền làm Lâm Phàm cảm động, có hơi khó xử.“AnhNgưu, anh nói với chị dâu đừng cho em nữa, sao em nhận nổi chứ!” Lâm Phàm chânthành nói.“Chị Ngưu cô nói, lúc ở ga xe lửa không nhờ có cô chắc anh đã bị têntrộm đó đâm rồi! Cô cứ cầm đi.” Anh Ngưu nhìn đồng hồ đeo tay nói.“Nhưng em thậttình không thể… Không phải anh muốn sau này em thấy anh là trốn đấy chứ, ngàynào cũng thế này thật tình em chẳng có mặt mũi nào nhìn mọi người.” Lâm Phàmkhông biết ăn nói, sốt ruột đến nỗi trán đổ mồ hôi.“Làm gì nghiêm trọng dữ vậy!Anh đi làm việc đã!” Anh Ngưu nói xong liền chạy trở về phòng.Lâm Phàm đành thởdài nặng nề, bỏ hộp cơm vào ngăn tủ của mình, ngồi xuống ghế ngơ ngẩn.Lúc nàyphòng bảo vệ đặc biệt yên tĩnh.

Vì anh Thái không có mặt, chỉ có hai bảo vệgác cổng và hai nhân viên trong phòng trực ban.

Cô nằm sấp xuống bàn, có phần mệt mỏi khẽ nhắmmắt lại.

Thỉnh thoảng ngoài cửa truyền đến tiếng ve kêunhắc nhở mọi người, mùa hè đã đến rồi.Trong phòng làm việc, Tần Vịnh quen mùiăn một hơi ba cái bánh bao, no bụng rồi hắn chán ngán nhìn cái thứ tư, lại tiệntay quăng vào thùng rác.

Đưa tay che miệng ngáp một cái thật to, cầm hồsơ lên chuẩn bị làm việc.Bây giờ Lâm Phàm đang làm gì? Không phải lại chạy rađường cùng ăn bánh bao với ăn xin chứ?Chắc là không! Tuy cô ấy hơi độc lậpnhưng tuyệt đối yêu nghề, chắc chắn không dám tự tiện ra khỏi công ty.Tần Vịnhtự hỏi tự đáp trong bụng, hai mắt nhìn hồ sơ có phần lơ đễnh.Cốc cốc cốcTiếnggõ cửa nặng trịch có quy luật vang lên.

Tần Vịnh lập tức hoàn hồn “Vào đi.”Jepi ôm mộtchồng hồ sơ mặt mày thản nhiên đi vào, “Chủ tịch, số hồ sơ này cần chữ ký củangài.”“Ừ, anh đặt xuống đi.”Jepi thuần thục đặt hồ sơ xuống, ra khỏi phòng làmviệc của Tần Vịnh liền nhẹ nhàng khép cửa lại.Một mình Tần Vịnh ngồi trongphòng dựng thẳng tóc gáy, siết chặt bút trong tay âm thầm mắng mình.Mình đây làtư xuân à? Cứ nghĩ tới cô nàng kia làm gì! Bề ngoài nhìn chẳng giống con gái chỗnào! Mình có đói khát tới độ đó không?Nhất định là lâu quá không chạm qua đànbà nên mới thất thường như thế!Đấu tranh tư tưởng xong, hắn tìm cho mình một lýdo giải thích hợp lý.Móc điện thoại ra gọi cho một trong những cô bạn gái củamình.“Tần Vịnh? Anh còn biết gọi điện thoại cho người ta cơ à?!” Tiếng con gáinũng nịu hờn dỗi.“Gần đây bận quá, tối nay đi ăn cơm nhé?” Tần Vịnh cảm thấymình tìm được đáp án xong là giải quyết được chuyện này rồi, vì thế dứt khoát tìmmột cô đồng hành.“Anh quyết định đi, người ta nghe anh hết.”Tần Vịnh cảm thấy nổida gà với giọng điệu ưỡn ẹo của người đẹp, sao lúc trước mình chịu nổi cà? Độtnhiên thấy nhớ chất giọng lành lạnh của Lâm Phàm.Lâm Phàm Lâm Phàm Lâm Phàm!Không cho phép nhớ Lâm Phàm!Óc Tần Vịnh bốc khói ra lệnh cho mình.Vội vàng hẹnthời gian địa điểm xong rồi ngắt điện thoại, Tần Vịnh hơi thở ra, vui vẻ nói vớimình, không sao rồi, buổi tối gặp người đẹp xong là mọi chuyện OK.Lâm Phàm mệtmỏi muốn ngủ, đột nhiên bị điện thoại reo bừng tỉnh, theo phản xạ bật dậy đi đếnbàn điện thoại.“A lô?”“Lâm Phàm?” Giọng Tần Vịnh hơi ảo não, không phải mình muốnnghe giọng Lâm Phàm, tuyệt đối không! Chỉ là có chuyện muốn dặn thôi! Nhưng tênbỉ ổi trong lòng lại đột nhiên xuất hiện nói, mày có thể kêu thư ký dặn.

Tần Vịnh trực tiếp PIA bay tên bỉ ổi này.“Ôngtổng muốn dặn gì?” Lâm Phàm cho là lại muốn đi ra ngoài, nhắc tới là tinh thầnhoàn toàn tập trung.“Hôm nay tôi có hẹn, cô không cần đi theo tôi.”“Lỡ có nguyhiểm thì làm sao?” Lâm Phàm lo lắng nói.“Đâu ra lắm nguy hiểm thế, có thì đã sớmcó rồi, kiểu gì cô cũng không cần đi theo tôi.” Tần Vịnh cứ nghĩ tới cảnh mìnhcùng người đẹp hẹn hò mà dẫn theo Lâm Phàm là cả người không thoải mái.“Khôngđược, tôi đã hứa với ông chủ tịch nhất định phải theo sát anh, bảo đảm an toàncủa anh!” Lâm Phàm dõng dạc nói, đem ông Tần ra đè ép ông tổng.“Cô! Cô!! Côkhông theo tôi ông ấy cũng không biết!” Tần Vịnh chán nản.“Tôi không thể có lỗivới lương tâm của mình! Ông tổng anh yên tâm, lúc anh hẹn hò với bạn gái tôi sẽgác ngoài cửa!” Lâm Phàm nghĩ nghĩ, hiểu ý người ta, quả thật ông tổng người tamuốn hẹn hò với bạn gái, mình lại ở chỗ đó làm bóng đèn thì không hợp tínào.“Tôi không có bạn gái!” Tần Vịnh không nhịn được giải thích.“À vâng! Vậytôi cũng sẽ canh ngoài cửa!” Lâm Phàm kiên trì.“Tùy cô!!!” Tần Vịnh tức tối gácđiện thoại, Lâm Phàm này sao mà dầu muối gì cũng không lọt hết.