Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 15



Trở lại trấn Hồng Sơn vào cỡ 3 giờ 10 phút, sau khi xuống xe, Chu Trình Ninh vẫn là nắm tay Từ Hương Quyên trở về, Từ Hương Quyên không cự tuyệt đã cho anh lá gan.

Hai người về nhà mình trước, Từ Hương Quyên cầm cục xà phòng thơm, cái khác thì để đó trước, xà phòng thơm thì cô phải mang cho nhà mẹ cô một cục.

"Quyên, cái này cho em." Chu Trình Ninh lấy đồ đã mua ở tòa lầu bách hóa hôm nay cho Từ Hương Quyên.

Từ Hương Quyên có chút kinh ngạc, "Kem bảo vệ da? Anh mua lúc nào vậy?"

"Mua lúc giữa trưa, lúc xem văn phòng phẩm thuận tiện mua." Thật ra là chuyên môn đi mua, lừa cô nói đi xem văn phòng phẩm.

Anh nghe thầy Tôn nói, vợ của thầy Tôn đi vào trong thành một chuyến đều sẽ mua hộp kem bảo vệ da thoa mặt, hương vị dễ ngửi còn dễ chịu, anh cũng "lơ đãng" hỏi thầy Tôn về giá cả rồi, là giá anh có thể mua nổi.

Từ Hương Quyên nhận lấy, chưa nói là còn không lợi ích thực tế bằng mua 1 cân thịt heo, cũng không hỏi bao nhiêu tiền một hộp, có thể bao nhiêu tiền chứ? Trên người anh cũng chỉ có 2 tệ tiền tiêu vặt cô cho.

Chồng vẫn là không uổng công thương, Từ Hương Quyên nói cảm ơn: "Cảm ơn, em nhận, thích lắm."

Trong nhà lúc này là thật sự chỉ có 2 vợ chồng, Chu Trình Ninh nghe thấy vợ nói lời cảm ơn, lại còn cất kem bảo vệ da anh tặng vào hộp kim chỉ ở đầu giường, mặt nóng lên, tim cũng đang nóng lên.

"Ban ngày ban mặt làm gì đó!" Bị Chu Trình Ninh ôm vào trong lòng hôn mấy cái, Từ Hương Quyên bị dọa sốc.

Nếu có con ở đây, anh cũng không dám làm như vậy, "Qua Qua với Ngưu Ngưu không ở nhà, anh muốn hôn em, không làm cái khác."

Từ Hương Quyên thẹn quá thành giận, cảm thấy địa vị ở nhà của mình đang bị lay động, chắc chắn là mấy ngày nay quá tốt với Chu Trình Ninh rồi, nuôi mập lá gan của anh lên, "Anh còn muốn làm cái khác? Nằm mơ! Đàn ông nhát gan, con không ở nhà liền ra vẻ ta đây với em có phải không hả?"

"Không có ra vẻ ta đây, anh chỉ là muốn hôn em." Lúc này Chu Trình Ninh không có hôn Từ Hương Quyên, chỉ là ôm cô vào lòng, đối với cái xưng hô đàn ông nhát gan này, anh tự động lọc thành cách gọi yêu của vợ.

Từ Hương Quyên rốt cuộc không nói ra lời tàn nhẫn gì nữa, đôi tay ôm lại tấm lưng tuy gầy nhưng lại còn xem như rộng lớn của anh, "Chờ lát nữa em đến nhà mẹ, anh không muốn đi liền không đi, có điều em sẽ ở lâu chút, anh ở nhà đọc sách gì gì đó đều tùy anh, dù sao thì hiện tại không có việc gần anh làm."

Cô phải làm hạt dẻ rang đường, không có cách nào về nhà sớm một chút.

Nghe thấy muốn ở lâu một chút, Chu Trình Ninh rối rắm trong chốc lát, vẫn là nói: "Anh đi, Qua Qua với Ngưu Ngưu cũng ở nhà ba mẹ."

Từ Hương Quyên bất đắc dĩ: "Anh nói anh đó, là vờ vịt hay là tính tình tốt thật, mẹ em đều đã mắng anh như vậy, anh còn không tức giận."

Chu Trình Ninh: "Anh tức cái gì chứ? Anh hiện tại có thể sống cuộc sống tốt lành, đều là thua thiệt mẹ sinh em ra, cho nên dù cho mẹ trực tiếp mắng anh ngay mặt, anh cũng không tức giận."

Từ Hương Quyên nghe lời này, có chút ngượng ngừng, "Anh vẫn luôn nghĩ như vậy sao?"

Anh là chân tình thực lòng nghĩ như vậy, "Ừ, sau khi cưới được em đều nghĩ như vậy."

Từ Hương Quyên không có muốn nghe lời buồn nôn nữa, "Lúc trước cũng không nhìn lầm anh... Rồi, đi nhà ba mẹ em."

Tâm tình của vợ hiện tại tựa hồ không tồi, Chu Trình Ninh nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, "Buổi tối có thể để anh ngủ trong ổ chăn của người một nhà chúng ta không? Hoặc là Quyên em tới ổ chăn anh ngủ, chăn anh lớn."

Còn gấp gáp mà muốn cảm mạo phát sốt?

Từ Hương Quyên sẽ không đáp ứng, "Anh muốn ai cảm lạnh đó hả? Thời tiết hiện tại đã lạnh xuống rồi, tối ngủ theo em an bài không phải vừa vặn à."

Chu Trình Ninh: "Chúng ta đã có hơn 1 năm không......"

Thì ra là đánh cái chủ ý này, "Sinh con xong trong vòng nửa năm đều không thể, đừng nghĩ, nghĩ chính là tính toán tổn thương gốc rễ thân thể em."

Chu Trình Ninh không phải hiểu rất nhiều về phương diện này, trước kia cũng là do vợ làm chủ, vợ muốn thì anh liền...... Đúng vậy, mới vừa sinh con xong, thân thể vốn dĩ đã suy yếu rồi, "Không có, anh không nghĩ, việc này sẽ tổn hại thân thể em thì anh liền không nghĩ."

"Giờ có thể đi rồi chứ."

"Có thể."

...

Lúc Từ Hương Quyên trở lại nhà mẹ cô, Qua Qua đã không bóc hạt dẻ nữa, mà đang xem bà ngoại đan áo len.

Từ Hương Quyên hỏi Ngưu Ngưu, người cũng đã đi đến xem Ngưu Ngưu rồi, "Mẹ, Ngưu Ngưu đang ngủ à?"

Qua Qua thấy mẹ của mình tới, lập tức đi ôm đùi mẹ, "Ngưu Ngưu khóc xong rồi ngủ, mẹ tốt, đồ ngon."

"Biết rồi, sẽ không thiếu của con đâu, giờ mẹ liền đi làm đồ ngon." Từ Hương Quyên bảo Chu Trình Ninh bế Qua Qua, cô thì đi phòng bếp xào hạt dẻ.

Hạt dẻ có thể làm đồ ăn vặt mà nhai ăn.

Lúc này, thời gian cũng còn xem là sớm, xào hạt dẻ xong cũng kịp nấu cơm chiều.

Hạt dẻ đã mở miệng, Từ Hương Quyên trước đó đã nói nên xử lý thế nào với ba cô, xử lý xong có nhiều cỡ nửa cái chậu rửa mặt như này nè.

Qua Qua được ba bế lại trở về bóc vỏ gai của hạt dẻ, thấy bóc hạt dẻ thật nhàm chán, bé đều lột rồi, ở được một chốc liền đi nhìn bà ngoại đan áo len, lúc này mẹ trở về, xem bà ngoại đan áo len, còn có thể đạch đạch chạy tới phòng bép nhìn mẹ nấu món ngon.

Từ Căn Sinh tính toán chuẩn bị xong xuôi hết cả, có con rể tới hỗ trợ ông cũng rất vui.

Ông không có bài xích con rể giống mẹ Quyên vậy, ông cảm thấy đứa con rể này không biết giận rất tốt, nếu mà con gái thật muốn gả cho Vương Cường, không phải mỗi ngày đánh nhau à.

Vương Cường hiện tại 26-27, bởi vì anh trai có tiền, nên cũng cưới được vợ, nhưng giờ liền lấy đánh vợ mà nổi tiếng trong thôn.

Cô vợ hiện tại của Vương Cường răng cũng chả dám hé, nếu mà đổi thành con gái ông, không phải đua đến ngươi chết ta sống à, may mà năm đó con gái có chủ ý của chính mình, bằng không hai vợ chồng già bọn họ phải sầu chết vì cô út mất.

Con gái nhỏ khôn khéo có khả năng, mấu chốt là tính tình cũng quật, chọc con bé không vui, ai nói cũng không nghe.

Ngô Thải Phượng hiểu Vương Cường hơn Từ Căn Sinh nhiều, rốt cuộc thì trong thôn thiếu thú giải trí, nhàn thoại nhà ai cũng có thể bị mọi người nói vài câu, nhà của Vương Cường này liền đặc biệt nhiều.

Như là Vương Cường lại đánh vợ, như là Vương Cường vụng trộm với hoa nhỏ cỏ nhỏ thôn sát vách sau lưng vợ, trốn sau đống cỏ khô thân thiết bị lão Ngô lão Trần phát hiện, nghe xong chính là bẩn lỗ tai.

Bà cũng may mắn lúc trước con gái phản cảm Vương Cường, bằng không...... Sốt ruột nha...... Tuy Vương Cường tồi tệ, nhưng cũng không thể cải thiện được ấn tượng kém của bà với con rể hiện tại.

Này không, tối đến lại túm lấy hạt dẻ rang đường mà chỉ cây dâu mắng cây hòe, "Bay nói bay cái đồ hèn nhát, vừa là ké đường lại vừa ké dầu muốn ở nhà ba mẹ, kiếm không được mấy cắc bạc, cũng không biết tiết kiệm!"

"Qua Qua, bưng một chén cho ông ngoại với ba đi, về mẹ lại bóc cho con ăn." Từ Hương Quyên không để ý mẹ mình, chờ hạt dẻ không còn quá bỏng, nhưng còn nóng hổi, liền múc một chén nhỏ bảo Qua Qua mang sang.

Qua Qua một bé con nho nhỏ, đi đường còn xem như vững chắc, an toàn mà đưa hạt dẻ đến tay ba, muốn ba bóc một hạt cho bé ăn.

"Ba, ba dừng chút, ăn hạt dẻ." Chu Trình Ninh cầm 2 viên hạt dẻ, rồi đặt cái chén nhỏ lên chỗ đất trống cạnh ba vợ, thuận tiện bế Qua Qua cho ngồi trên đùi mình, bóc một hạt dẻ cho con gái ăn trước.

Hạt dẻ trông béo ngậy, vỏ phát sáng, nhưng sờ lên lại không dầu mỡ như vậy, sau khi bóc vỏ đi thì lập tức tản mát ra một cỗ mùi hương ngọt ngào, hương vị đặc biệt của hạt dẻ, sau khi đút con gái một hạt rồi, chính Chu Trình Ninh cũng bóc một hạt ăn.

Ăn xong còn muốn ăn, có điều thấy ba vợ đang từng hạt một mà bóc cho vào miệng, anh không có mặt mũi đi lấy.

"Ba, muốn ăn nữa." Qua Qua quậy Chu Trình Ninh.

Nương lời Qua Qua, Chu Trình Ninh lại liền bốc 2 hạt tới hay, "Ăn từ từ, đừng để nghẹn."

Chén nhỏ rất mau đã trống, Từ Căn Sinh liền gọi vào phòng bếp, "Khuê nữ, bốc một chén hạt dẻ lớn tới đây, chén nhỏ không đủ nhét kẽ răng."

Chẳng bao lâu Từ Hương Quyên đã liền đưa chén lớn tới đây, "Ba, ba cũng đừng ăn quá nhiều, dễ bốc hỏa, khô cổ họng, ăn nhiều rồi tối đến có còn nuốt trôi cơm không? A Ninh anh cũng vậy, đừng cho Qua Qua ăn nhiều."

Chu Trình Ninh không có chút không ủng hộ nào với lời vợ nói, lập tức gật đầu đáp, sẽ không cho Qua Qua ăn nhiều.

Qua Qua kháng nghị không có hiệu quả.

Từ Căn Sinh lại vẫn tiếp tục bóc hạt dẻ ăn, không để ý con gái.

"Ba, thừa lại đến hôm kia cũng ăn được, tối đến ba mà đều ăn hết rồi thì đừng mong con xào cho ba nữa, mẹ vì con dùng đường dùng dầu muối quá nhiều mà đã mắng mấy bận rồi, con là không muốn xào rồi lại chịu mắng đâu." Từ Hương Quyên nói xong liền về phòng bếp, nấu cơm chiều.

Cơm chiều bữa nay ăn ngay nhà ba mẹ cô.

Buổi tối ăn cơm, cá trích kho tàu, rau trộn dưa chuột, bí đỏ xắt sợi mỏng xào, canh rau xanh đậu hủ.

Chỉ riêng mấy món này, Từ Hương Quyên lại bị mắng một trận, "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, đừng tức giận hư người rồi ăn không ngon, mẹ không ăn con cho A Ninh nhà con ăn sạch đó."

"Con gái gả chồng như nước đổ đi!" Lúc nói lời này Ngô Thải Phượng thả thấp âm lượng, không có nói chuyện kiểu ồn ào nữa.

Buổi tối ăn cơm ngược lại là an tĩnh, cá trích khá nhiều xương, Từ Hương Quyên liền cho Qua Qua ăn cơm trộn nước sốt cá, nói cho Qua Qua là xương cá nhiều, không ăn được, bảo con bé ăn cái khác.

Chu Trình Ninh ở nhà ba mẹ vợ không giống ở nhà mình, dùng bữa liền chưa từng động chạm qua món nào thịt thà, chỉ gắp bí đỏ sợi với rau xanh đậu hủ ăn không thôi, chỉ với 2 món đó anh cũng không gắp nhiều.

Từ Hương Quyên thấy, liền gắp một miếng cá to vào trong chén Chu Trình Ninh, lại múc 2 muỗng canh cá vào trong chén anh, sốt cá kho vốn dĩ đã không nhiều lắm, nước sệt lại không được bao nhiêu sốt, Chu Trình Ninh nếm sốt cá, liền biết là một chén sốt cá trộn cơm này của Qua Qua ăn sướng cỡ nào.

Sốt cá không thể kém hơn sốt gà, thậm chí có thể nói là càng ngon, càng đưa cơm.

Một đĩa không có nhiều sốt cá lắm, hơn phân nửa đều ở trong bụng Qua Qua, ông bà ngoại không ai nói con bé hết, bé cứ dốc sức ăn sốt là được.

Ngô Thải Phượng tuy bất mãn hành vi gắp thịt cho con rể của con gái, nhưng cũng không lắm lời, nói chuyện trên bàn cơm, lại phải bị bạn già nói cho một trận.

Ăn xong cơm chiều về nhà, Từ Hương Quyên dùng nước nóng trong phích nước nóng của nhà rửa mặt, trong nhà có 2 cái phích nước nóng, mỗi ngày đều sẽ đựng nước ấm cho ngày tiếp theo dùng, nếu muốn tắm rửa liền trực tiếp dùng nồi sắt lớn đun nước nóng lau mình, Từ Hương Quyên dùng hơn phân nửa bình, tắm xong thì đi cho con bú.

Qua Qua với ba vẫn luôn rửa mặt trễ hơn mẹ, đang cọ xát trong phòng bếp đây, Chu Trình Ninh còn phải đun nước ấm cho vào phích nước nóng.

Hai cha con rửa mặt xong xuôi, khi về chính là Chu Trình Ninh bế Qua Qua đã mơ màng sắp ngủ, trần trụi 2 gót chân nhỏ.

"Thơm." Thấy vợ đang dùng kem bảo vệ da thoa mặt, Chu Trình Ninh đặt Qua Qua chắc chắn, kề sát vào ngửi ngửi.

"Gọi em à?" Từ Hương Thơm thoa mặt xong lại thoa thoa lên cổ, dùng xong thì thả đồ về lại hộp kim chỉ.

Chu Trình Ninh ngửi mùi hương, đích xác là thơm ngào ngạt, quả nhiên đáng giá 2 tệ, "Ừ, thơm."

"Nhanh nhanh bò vào trong giường đi, Ngưu Ngưu còn tỉnh nè... Cũng đừng đánh thức Qua Qua, động tĩnh nhỏ chút."

Lúc này Ngưu Ngưu nằm ngay bên cạnh Từ Hương Quyên, trợn tròn mắt, ngẫu nhiên huơ cánh tay nhỏ núc ních với biên độ nhỏ, đạp đạp cái chân ngắn nhỏ thịt thịt.

Từ Hương Quyên đương nhiên phải dỗ con đùa con, cả ngày hôm nay không ở bên người bé con, lúc này nhóc con cũng chưa ngủ, ấn theo ngày thường, sớm đã nằm ngủ rồi.

Chu Trình Ninh nhanh chóng lên giường, không trở ngại vợ dỗ con nữa.

Từ Hương Quyên thật ra lại rất kiên nhẫn với trẻ con, giọng nói cũng rất mềm nhẹ, "Sao Ngưu Ngưu còn chưa ngủ hả? Có muốn ma ma kể chuyện xưa cho con nghe không nào? Bé ngoan của mẹ nha ~"

Ngưu Ngưu cũng không nghe hiểu mẹ đang nói cái gì, chỉ là cười, nhóc con cười, trong lòng Từ Hương Quyên cũng nhịn không được mà nhũn ra, ngón trỏ nhẹ nhàng chấm khuôn mặt non mềm của bé con một chút, lại nhịn không được, nhẹ nhàng mà hôn một cái.

Bé con này còn không phải lấy làm búp bê sứ mà đối đãi sao, có thể cẩn thận liền cẩn thận nhiều vào.

Chu Trình Ninh ở bên sườn trên giường nhìn một màn này, thật không quá cân bằng, "Quyên, em cũng chưa từng nói chuyện như vậy với anh."

Rốt cuộc không có mặt mũi nói cô vợ nhà anh cũng chưa từng chủ động hôn anh.

Từ Hương Quyên nghe thấy lời Chu Trình Ninh, nhướng mày, "Anh ngủ không được à? Nếu anh ngủ không được thì em cũng nói chuyện với anh như vậy...... Còn muốn so bì với bé con 2 tháng, tiền đồ."

"Ừm, anh ngủ không được." Chu Trình Ninh thật đúng là tiếp lời.

Từ Hương Quyên nói chuyện với khuôn mặt nhỏ ngây thơ của Ngưu Ngưu, "Ngưu Ngưu, con xem ba con coi, còn trẻ con hơn cả chị con, chị biết đòi ăn, ba con chỉ biết đòi mấy thứ vô dụng."

Không để ý đến Chu Trình Ninh, Từ Hương Quyên tiếp tục dỗ Ngưu Ngưu, thẳng đến qua nửa tiếng Ngưu Ngưu mới ngủ, Từ Hương Quyên đi tắt đèn dầu hỏa rồi ngủ.

Chu Trình Ninh thấy tối nay không thể nào được vợ đối đãi với mình giống với đối đãi Ngưu Ngưu, đáng tiếc trong chốc lát, cũng chậm rãi ngủ luôn.

...

Nửa đêm Ngưu Ngưu tỉnh, Từ Hương thay tã rồi cho bú, người đều không quá tỉnh táo, đây cũng là biểu hiện bình thường.

Dù là Qua Qua hay là Ngưu Ngưu, vợ nửa đêm trông con, Chu Trình Ninh đều sẽ dậy theo, vợ cần nước ấm anh liền đi pha nước ấm, vợ muốn uống nước anh liền đi rót.

Cuộc sống sau khi kết hôn của anh xem như rất thư thái, trước kia lúc ở nhà đó, 3-4 giờ đã dậy làm việc, việc trong nhà đều là anh làm, anh còn phải đi kiếm công điểm, bớt thời giờ chính là đọc sách viết chữ, thời gian ngủ rất ít, có đôi khi đọc sách đọc cho mê vào, chỉ có thể ngủ một hai tiếng, tỉnh ngủ rồi lại đi làm việc.

Chờ ngày tháng tốt lên chút rồi, anh học đại học không về nhà thì mới thoát khỏi những việc đó, nhưng ở đại học anh cũng phải sinh hoạt, việc khổ việc mệt việc thể lực anh đều nguyện ý nhận, chỉ cần có cơm ăn, có thể học hành.

Sách vở là an ủi trước kết hôn của Chu Trình Ninh, tinh thần lương thực, sau khi kết hôn lại không xem là vậy.

Tuy anh vẫn yêu sách, nhưng không thể không nói, anh yêu cũng không chỉ là sách.

Người anh yêu nhiều thêm vợ, con gái, con trai.

Việc nhà sau khi kết hôn không phải bị ép làm, là anh nguyện ý làm, về nhà có giường thoải mái, cơm nóng hôi hổi, có vợ không gì không làm được, có con cái đáng yêu.

Anh không phải thấy là mình khổ tận cam lai, anh cảm thấy mình là đụng phải đại vận.

Cho Ngưu Ngưu ăn ăn rồi ngủ rồi, Từ Hương Quyên đặt yên Ngưu Ngưu, đi tiểu một chút, tiểu về liền ôm vại tráng men uống nước.

Nước trong vại tráng men là Chu Trình Ninh rót ra, lúc này đã ấm, vừa lúc cho vào miệng, Chu Trình Ninh đã đi tiểu rồi, Từ Hương Quyên uống 2 hớp liền không uống nữa, anh liền uống hết phần dư lại.

Từ Hương Quyên uống nước xong còn mệt rã rời, cô không giống với Chu Trình Ninh là mỗi ngày qua lại từ trường đến nhà có hơn 1 tiếng đang đi bộ, lượng vận động của cả ngày hôm nay đối với cô mà nói xem như vượt tiêu chuẩn, cô mệt mỏi.

Chu Trình Ninh không buồn ngủ lắm, ngồi ở bên trong giường chờ tắt đèn.

Vì Từ Hương Quyên ngủ ở ngoài cùng, cho nên tắt đèn đều là cô, thấy Chu Trình Ninh ngồi ở trên giường không có ý đi ngủ, "Không được mấy tiếng để ngủ, đi ngủ sớm chút đi, mai anh còn phải đến trường học."

"Được, vậy anh ngủ liền." Chu Trình Ninh nằm vào ổ chăn.

Thấy Chu Trình Ninh còn chưa nhắm mắt ngủ, ánh mắt ôn nhu mà nhìn cô, Từ Hương Quyên: "Mắt không nhắm lại thì ngủ kiểu gì?"

Anh vĩnh viễn đều như vậy, y như không biết giận vậy, nói chuyện ôn nhu, nhìn người cũng ôn nhu, không giận với người khác được.

Cô thì ngược lại, tính tình không được tốt, bị chọc thì kiểu gì cũng phải trả thù về không thì không được.

Từ Hương Quyên không nghe nổi người khác nói chồng cô sợ sệt, hèn nhát, kẻ bất lực...... Đương nhiên, ngoại trừ mẹ cô, dù sao trước kia cô đều mắng về lại hết, đừng tưởng rằng cô không nghe nhàn thoại, trong thôn nhà ai hộ nào có chút nhàn thoại cô đều có thể biết được từ chỗ mẹ cô, thế nào cũng phải mắng về lại mới được, một hai phải cách ứng chết người mới bỏ qua, đánh nhau thì càng không nói chơi, làm người ta sợ tới mức không dám bàn tán thị phi trước mặt cô, đương nhiên, sau lưng thì cô cũng quản không được.

Hiện tại chính là thấy hai vợ chồng bọn họ, trong thôn có quen biết đều sẽ trêu ghẹo chồng cô một câu, Trình Ninh cưới cọp mẹ.

Cọp mẹ thì cọp mẹ thôi, nếu mà nói bậy chồng cô, dù cho chồng cô ở đây, cô muốn xé da mặt liền xé da mặt, xé cái miệng nát còn cần phân thời gian địa điểm à?

Chu Trình Ninh rất ngoan, nhắm mắt lại, Từ Hương Quyên thấy thế nào cũng cảm thấy là cố tình, ở cái khoảng cách này của cô cũng có thể nhìn thấy mí mắt anh đang động.

Có lẽ là bóng đêm quá ôn nhu, lại có lẽ là cảm thấy Ngưu Ngưu hẳn là sẽ ngủ một giấc tận hừng đông, sau khi Từ Hương Quyên tắt đèn thì động tác cẩn thận bò vào bên trong.

Giường nhà bọn họ khá lớn, vị trí chính cô ngủ thì nhỏ, một mảnh chính giữa để trống ra cho Ngưu Ngưu với Qua Qua, chồng cô là anh to con, cô sợ anh không lật người được, nên cũng cố ý để lại một chỗ khá lớn.

Cả nhà chỉ ấm ức mình cô...... Cho nên phải làm một cái giường nhỏ cho Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu không nằm gối ngủ giường nhỏ, cô cũng không cần ngủ mệt mỏi như vậy.

"Quyên, em là muốn..." Chu Trình Ninh hạ giọng, trái tim gia tốc nhảy thình thịch, tuy biết vợ nói trong nửa năm không thể, nhưng mà giờ ý tứ của vợ là?

Không được, trong nửa năm không thể.

Từ Hương Quyên biết anh lại hiểu sai, "Đêm nay ngủ cùng một ổ chăn, dỗ anh ngủ giống như dỗ Ngưu Ngưu vậy, vui hay không?"

Cô sinh con rồi cũng không cắt tóc, lúc này muốn nằm xuống còn phải vén tóc dài sang vai phải trước đã, lo cho tóc xong xuôi liền nằm xuống.

"Vui vui."

Gối đầu của Chu Trình Ninh không xem là lớn, nhưng hai người gối lên thì vừa vặn.

Thân thể nóng hầm hập đón lại đây, Từ Hương Quyên liền có ý niệm tối nay chắc chắn là trúng tà.

"Quyên, em có thể dỗ anh ngủ." Ôm Từ Hương Quyên trọn vào lòng, Chu Trình Ninh thỏa mãn ghê gớm, còn nhân cơ hội hôn mấy cái.