Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 23



Lâm Vũ Mặc nhiệt tình hôn môi Tần Phong, ôm cô tiến vào nhà, vừa định tiếp tục động tác tiếp theo liền nghe thấy một tràng âm thanh sột soạt truyền ra từ trong phòng khách. Lâm Vũ Mặc kinh ngạc quay đầu lại, thấy hai người trên ghế sa lon vội vàng tách ra liền ngây ngẩn cả người.

Lâm Vũ Mặc vội vàng dùng tay che mắt của Tần Phong lại, nói: “Phi lễ chớ nhìn! Trẻ em không nên xem.”

Tần Phong đột nhiên bị che mắt lại, đang định kháng nghị thì nghe thấy thanh âm không vui của Lâm Ngạo: “Cái gì mà phi lễ chớ nhìn, trẻ em không nên xem? Nghiệt tử, con không thấy cha và mẹ đều đang mặc quần áo chỉnh tề sao?”

“Ha ha ha! Đúng là vẫn mặc quần áo. Cha, cha thật lợi hại, như vậy cũng có thể làm…!” Lâm Vũ Mặc cười chế nhạo nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cha hắn, thấy cha mẹ đã sửa sang xong y phục, hắn mới hài lòng buông bàn tay đang bưng kín trên mặt Tần Phong ra.

Tần Phong vừa được tiếp xúc với ánh sáng, thì khuôn mặt đỏ ửng của Lâm mẫu đã đập vào mắt. Khuôn mặt bà dường như vẫn chưa khôi phục lại sau màn kích tình trước đó.

Đôi vợ chồng này, tình cảm cũng không khỏi quá thắm thiết đi?

Chẳng lẽ hai người bọn họ làm từ buổi sáng đến bây giờ sao? Hơn nữa còn vẫn làm trên ghế salon.

Toát mồ hôi…

“Tiểu Mặc, đừng nói nữa!” Lý Hải Vi đỏ mặt, hướng con trai kháng nghị.

“Được rồi, con không nói. Con cũng Tiểu Phong Nhi trở về phòng, hai người cứ tiếp tục làm đi. Ha ha ha.” Nói xong, Lâm Vũ Mặc còn không quên bày ra khuôn mặt trêu tức, kéo tay nhỏ bé của Tần Phong chạy vào trong phòng ngủ.

Lâm Ngạo không thương xót ném một cái nệm êm vào đầu Lâm Vũ Mặc. “Đứa con bất hiếu! Lại dám trêu chọc lão tử, con không muốn sống nữa phải không?”

“Ai nha! Cha, sao người ác vậy a?” Lâm Vũ Mặc khoa trương xoa cái ót, hướng cha hắn oán trách.

Tần Phong đứng ở sau lưng Lâm Vũ Mặc, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Ngạo. Mặc dù trên gương mặt hắn không vui, nhưng cô lại không cảm thấy sợ hãi một chút nào, ngược lại cô còn cảm thấy hắn rất có tư vị của ba. Trước Lâm Vũ Mặc, bên trong thái độ nghiêm nghị của hắn còn mang theo một loại yêu thương sâu sắc.

“Hừ! Đây là trừng phạt con không hiểu chuyện.” Lâm Ngạo hừ một tiếng, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tần Phong, nói với cô: “Cô hầu gái, sao cả ngày nay không thấy bóng dáng cô? Đến thời gian nấu cơm cũng không biết trở lại nấu cơm!”

“A! Tiên sinh, thật xin lỗi, hiện tại cháu vẫn đang đi học, ban ngày cháu phải học ở trường, chỉ có buổi tối mới trở về nấu cơm. Chắc ngài và bá mẫu đều đói rồi, để cháu đi làm cơm.” Tần Phong nghe thấy Lâm Ngao trách, liền vội vàng xin lỗi ông.

“Mau đi đi! Bữa sáng cháu làm thật ngon, hi vọng bữa tối cũng sẽ không làm ta thất vọng.” Lâm Ngao nói xong, bèn kéo tay Lý Hải Vi, đi về hướng phòng ngủ, vừa đi vừa không quên dặn dò con trai: “Cơm chín thì gọi cha mẹ.”

Lâm Vũ Mặc cười hì hì , nói: “Lão đầu tử, me vĩnh viễn đều là của cha, có cần phải gấp như vậy không?”

Lâm Ngạo nghe vậy, lấy tay dùng sức gõ vào đầu Lâm Vũ Mặc, trừng mắt nhìn hắn nói: “Nói nhăng nói cuội gì đó? Ta và mẹ con vào trong rửa tay, chẳng lẽ cũng không được sao?”

“Ồ! Vậy sao? Vậy cha mau đi đi. Rửa tay lâu lâu một chút cũng không sao.” Lâm Vũ Mặc che miệng cười trộm.

“Hừ!” Lâm Ngạo trợn mắt một cái trừng con trai, sau mới dịu dàng kéo tay bà xã đi vào phòng ngủ, đóng cửa thật chặt, chặn Lâm vũ Mặc ở bên ngoài.

Lâm Vũ Mặc cười, trở về phòng mình, cởi bỏ một thân tây trang, sau đó tắm rửa sạch sẽ, đổi lại quần áo ở nhà thoải mái, rồi mới đi vào phòng bếp.

Trong phòng bếp,

Lâm Vũ Mặc ôm lấy hông Tần Phong từ phía sau, hạ xuống một nụ hôn nóng bỏng trên cổ cô.

Tần Phong tắt bếp, quay đầu lại, nhìn Lâm Vũ Mặc cười nói: “Mặc, cơm chín rồi, anh đi gọi bác trai, bác gái ra ngoài ăn cơm thôi.”

“Tiểu Phong Nhi, bây giờ anh rất đói, đói cả ngày rồi.” Lâm Vũ Mặc buồn bã, nói với Tàn Phong.

“Buổi trưa anh chưa ăn cơm sao? Sao lại để đói thành như vậy?” Tần Phong xoay người lại, nghiêng đầu cười nhẹ hỏi.

“Ha ha ha! Tiểu Phong Nhi, không phải bụng anh đói, mà là nơi này đói .” Lầm Vũ Mặc chỉ vào phía dưới, ngụ ý nói.

Tần Phong lúc này mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Vũ Mặc, thì ra ‘đói’ ở đây không phải là ‘đói kiểu kia’!”, cô cười đáp: “Không ngờ đường đường là Lâm đại tổng giám đốc, lại là một con sói đói, đến đây, em cho anh ăn.”

Chỉ đợi Tần Phong nói lời này, Lâm Vũ Mặc cúi xuống, dâng lên môi mỏng, chờ đợi nụ hôn của cô, nhưng không ngờ Tần Phong lại lấy một miếng tôm viên nhét vào miệng Lâm Vũ Mặc.

“Thế nào? Ăn no chưa?” Tần phong cười hì hì, nhìn miệng Lâm Vũ Mặc bị nhét đầy thức ăn hỏi.

Lâm Vũ Mặc chỉ yên lặng nhìn chằm chằm Tần Phong, sau khi đem tôm viên nuốt vào bụng, mới bất chợt ôm lấy hông cô, đem cô kéo vào trong ngực: “Tiểu Phong Nhi, như vậy chỉ đủ lót dạ thôi, nếu muốn cho anh ăn no, còn phải phiền em tự mình bón anh vậy!”

Nói xong, môi Lâm Vũ Mặc liền hạ xuống, chặn lại môi mềm của Tần Phong.

Tần Phong nhẹ nhàng nắm hai mắt lại, hưởng thụ nụ hôn dịu dàng của hắn, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

Đúng lúc bàn tay Lâm Vũ Mặc muốn nhấc váy Tần Phong lên, định thăm dò vào bên trong, thì một tiếng ho nặng nề đột nhiên truyền đến: “E hèm!”

Nghe thấy tiếng ho ngoài cửa. Tần Phong vội vàng đầy Lâm Vũ Mặc ra, thẹn thùng quay lưng lại, không dám đối mặt với khuôn mặt trêu chọc của Lâm Ngạo.

“Cha, cha không thể đợi đến tối rồi hẵng ra được sao?” Lâm Vũ Mặc bất mãn hướng Lâm Ngạo kháng nghị. “Thiệt là, một con kỳ đà cản mũi siêu cấp.”

“Ha ha ha! Đứa con bất hiếu, có nữ nhân liền quên cha. Chănge lẽ con muốn ta cùng mẹ con đói chết ở trong phòng sao?” Khóe miệng Lâm Ngạo mang theo nụ cười hả hê nói.

Cuối cùng cũng tìm được cơ hội, có thể trả thù lại đứa con khó trị từ nhỏ này, Lâm Ngạo hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua.

“Tối mới ra ngoài cũng không chết người được.” Lâm Vũ Mặc lầm bầm lầu bầu, gương mặt rõ ràng là không cam lòng.

“Cô hầu gái, làm cơm xong chưa? Mau mang thức ăn ra thôi.” Lâm Ngạo không thèm để ý đến Lâm Vũ Mặc, hướng Tần Phong còn đang đỏ mặt thẹn thùng ra lệnh.

“A! Vâng ạ. Cháu làm ngay.” Tần Phong nghe vậy, vội vàng hành động, đem từng đĩa thức ăn thơm phức, bày lên bàn ăn.

“Ai nha! Cô hầu gái, tay nghề thật khá. Mấy món này đẹp mắt như vậy, làm cho ta không nỡ đụng đũa.” Lý Hải Vi nhìn một bàn mĩ vị trước mắt, không nhịn được tán thưởng.

Lâm Vũ Mặc ôm bả vai Tần Phong, ngồi xuống đối diện với cha mẹ hắn, tự hào nói: “Đương nhiên rồi. Mẹ cũng không nhìn một chút xem là ai làm!”

Nhìn hai mẹ con Lâm Vũ Mặc cùng Vu Hải Vi không ngừng trêu đùa, Tần Phong cảm thấy thật hâm mộ a!