Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 13



Editor: Sendyle

Lâm Vũ Mặc ôm Tần Phong vào trong ngực, vẫn chưa hết kích tình hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mê người của Tần Phong.

"Ưmh Mặc" Tần Phong rên rỉ nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.

Lâm Vũ Mặc mê muội nhìn nụ cười trên mặt tiểu Phong Nhi, bá đạo nói: "Không cho phép em cười đối với những tên đàn ông khác."

"Này sợ rằng rất khó! Em thích cười, chẳng lẽ anh có thể chặn miệng em sao?" Tần Phong che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm.

Nhìn đôi mắt to không ngừng vụt sáng của tiểu Phong Nhi, Lâm Vũ Mặc vừa thương vừa yêu, anh ta bất đắc dĩ nói nói: "Tiểu Phong Nhi, em biết rõ anh rất quan tâm em, em không thể rộng lượng với anh sao? Đồng ý với anh, không được cười quyến rũ như vậy với những tên đàn ông khác, có được không?"

"Quyến rũ? Em cười rất quyến rũ sao?" Tần Phong ngẩng đầu lên, dò hỏi Lâm Vũ Mặc.

"Dĩ nhiên! Chỉ cần nhìn thấy em cười sẽ làm những tên đàn ông trước mặt chỉ muốn nhào tới trên người của em." Lâm Vũ Mặc khoa trương nói.

Anh ta cũng không thể đem tiểu Phong Nhi giấu đi…

Nếu không thể làm như vậy, vậy anh ta không thể làm gì khác hơn là cố gắng làm cho mình trở nên sức quyến rũ, làm tiểu Phong Nhi không thể rời bỏ anh ta, cũng giống như anh ta không thể rời bỏ tiểu Phong Nhi.

Anh ta muốn tiểu Phong Nhi yêu mình, yêu bản chất con người thật của anh ta, không phải bởi vì tiền tài địa vị.

Hắc hắc, cứ quyết định như vậy đi!

"Hi hi hi, dĩ nhiên tiểu Phong Nhi em sức quyến rũ hơn người mà! Nói không chừng một ngày nào đó em sẽ gặp được một người đàn ông rất tuyệt, đến lúc đó em sẽ cùng anh ta ra đi hì hì!" Tần Phong vừa cười trộm, vừa đùa với Lâm Vũ Mặc.

"Em dám!" Lâm Vũ Mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Phong, tức giận quát: "Anh sẽ làm cho trái tim em chỉ có thể chứa duy nhất một mình anh thôi! Không thể chứa thêm tên đàn ông khác!"

"Hi hi hi! Dáng vẻ Mặc ghen tỵ thật đáng yêu!" Tần Phong hướng về phía Lâm Vũ Mặc nháy mắt.

"Em dám trêu chọc anh?" Lâm Vũ Mặc cười tà nhích tới gần trước mặt của Tần Phong, "Tiểu Phong Nhi, em chờ tiếp chiêu đi, anh sẽ làm được cho em không xuống giường được, cũng không thể tiếp nhận tên đàn ông khác nữa."

Nói xong, Lâm Vũ Mặc lại vọt vào Tần Phong nơi ấm áp mê người của cô.

"A! Mặc!" Tần Phong nũng nịu reo hò.

"Nói em yêu anh!" Lâm Vũ Mặc bá đạo yêu cầu, anh ta muốn nghe ba chữ dịu dàng thốt ra từ trong miệng tiểu Phong Nhi.

"Mặc a em yêu anh" Giọng nói Tần Phong đứt quãng thổ lộ tình yêu với Lâm Vũ Mặc.

"Tiểu Phong Nhi, anh cũng yêu em!" Lâm Vũ Mặc vừa ra sức chạy nước rút, vừa kích tình hô to.

Một trận kích tình lần nữa triển khai

Kích tình qua đi, cả người Tần Phong vô lực, cô chỉ có thể vào trước ngực Lâm Vũ Mặc, mặc cho anh ta ôm mình đi ra khỏi phòng họp.

Đi ngang qua đám nhân viên đang mang vẻ mặt mập mờ nhìn bọn họ, giống như sớm đã biết rõ hai người bọn họ ở trong phòng hội nghị làm chuyện tốt gì.

"Mặc, đều tại anh! Nhất định ở trong phòng hội nghị làm chuyện ấy. Sau này em làm sao gặp người khác chứ?" Trở lại phòng làm việc Tần Phong không bằng lòng đấm vào lồng ngực Lâm Vũ Mặc, vừa bất mãn vừa nũng nịu nói.

"Ha ha ha! Bọn họ biết chẳng phải tốt hơn sao!" Lâm Vũ Mặc đến gần bên tai Tần Phong nhỏ giọng nói, "Như vậy sẽ không có ai dám tranh gianh em với anh!"

"Ghét!" Tần Phong đỏ mặt, chu cái miệng nhỏ nhắn không thuận theo nũng nịu."Sau này em còn dám gặp ai nữa chứ?"

"Ha ha ha!" Mặt Lâm Vũ Mặc kiêu ngạo nói."Cái này thì có là gì. Cũng chỉ khiến mọi người đều biết, em, tiểu Phong Nhi, là người của Lâm Vũ Mặc anh. Bọn họ chỉ hâm mộ hai chúng ta, quyết sẽ không cười em."

"Lâm Vũ Mặc! Anh còn nói!" Tần Phong nhìn chằm chằm, không thuận theo đi tới trước Lâm Vũ Mặc.

Lâm Vũ Mặc cười lớn cắn nuốt cái miệng nhỏ nhắn của Tần Phong, đem lấy kháng nghị của cô tất cả đều ngăn ở trong miệng.

Vì biểu hiện quyền sở hữu của mình, Lâm Vũ Mặc cố ý ở trên cổ của Tần Phong hôn để lại vết hôn thật sâu, mới vừa lòng buông Tần Phong ra.

Mà Tần Phong không biết chút gì mang theo vết hôn trên cổ ở tập đoàn Lâm thị quay một vòng. Trong thang máy, người nhìn thấy cô trong mắt cũng hàm chứa nụ cười mập mờ, cả người Tần Phong nổi cả da gà.

Lâm Vũ Mặc ngồi trong phòng làm việc, cầm bảng báo cáo trên bàn qua điều tra nghiêm túc đọc.

Nhìn kỹ, mới biết là một phần báo cáo điều tra thông tin cá nhân của Tần Phong.

Sau khi xem xong bảng báo cáo, Lâm Vũ Mặc cau mày tựa vào ghế: "Không ngờ cuộc đời tiểu Phong Nhi lại đáng thương như thế. Tiểu Phong Nhi, anh về sau nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Tất cả mọi việc em chỉ cần giao cho anh, đợi khi anh tra rõ chân tướng chuyện năm đó, sẽ báo thù cho em."

Cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra, Lâm Vũ Mặc bồn chồn ngẩng đầu, là ai mà to gan như vậy, lại dám xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Vừa nhìn thì thấy Tần Phong khí thế hung hăng đi vào, anh ta không khỏi khẽ cười. Lặng lẽ đem báo cáo điều tra cất vào trong ngăn kéo, đứng lên đi về hướng Tần Phong.

"Lâm Vũ Mặc, làm sao anh có thể làm như vậy?" Tần Phong tức giận nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc.

"Anh thế nào? Tiểu Phong Nhi tại sao em lại tức giận như vậy?" Lâm Vũ Mặc đem Tần Phong kéo vào trong ngực cười hỏi.

"Nơi này là anh cố ý để lại phải không?" Tần Phong dùng tay chỉ vết hôn trên cổ mình, bất mãn hỏi.

"Nơi này rất đẹp mắt a!" Lâm Vũ Mặc hả hê nói.

"Đẹp mắt cái đầu anh á!" Tần Phong dùng sức đập vào đầu Lâm Vũ Mặc, cặp mắt hìn chằm chằm anh ta quát: "Anh là muốn bêu xấu em! Dấu hôn lớn như vậy, anh muốn mọi người cười nhạo em sao?"

Đáp thang máy vốn định về nhà nấu cơm, lại thấy có người che miệng cười không ngừng, cô mới ý thức tới có vấn đề. Khi cô từ so gương không gỉ thép trên vách tường nhìn đến vết hôn trên cổ rõ ràng của mình thì lập tức giận đến cắn răng.

"Ha ha ha! Như vậy không phải vừa đúng khiến mọi người biết em là người phụ nữ của anh sao?" Lâm Vũ Mặc cuồng ngạo nở nụ cười. Chính anh ta cố ý làm như vậy. Xem ai còn dám cùng anh ta giành!

“Em xem anh là hận không được để cho em trở thành trò cười cho toàn bộ người trong công ty, không có tốt bụng như thế!" Tần Phong bĩu môi nói.

Lâm Vũ Mặc ôm Tần Phong ngồi trên sofa lớn, ở trên môi đỏ mọng của cô in dấu hôn, sau đó dụ dỗ cô: "Tốt lắm, tiểu Phong Nhi, bảo bối của anh, không nên tức giận."

"Lần sau không cho anh ở trên cổ em lưu lại dấu vết!" Tần Phong chống nạnh nói.

"Được được được! Lần sau anh quyết không hôn lên cổ của em, anh hôn nơi này có được không?" Bàn tay Lâm Vũ Mặc thâm nhập vào trong quần áo Tần Phong tà mị nói.