Cô Vợ Bị Bỏ

Chương 20: Chương 7.2



Hắc Diệu Tư trở nên kích động. Cô đã sửa đổi lại, đã dịu hiền như thế,đột nhiên lại trở nên do dự, ۣkhông muốn để anh tùy “ta cần ta cứ lấy”nữa, điểm ấy làm anh thật mê mẩn, càng khơi mào dục vọng chinh phục củaanh, làm anh thêm giương cao hơn, so với bất kỳ những lần vào ban đêm,lúc này đây anh lại thấy có hứng thú hơn.

"Ách..."

Chỗ đó nơi hạ thể vẫn ngậm chặt sau một đợt va đập kịch liệt. Toàn thânNghênh Hi đổ mồ hôi, nhíu mày lại, thân thể kiều diễm run rẩy, giữa haichân nảy lên từng đợt khoái cảm không chịu nổi...

Cuộc chạy nước rút của anh tiến vào rất sâu, nhưng hoàn toàn không hềlàm cô đau, không những thế, lại còn khiến cho cô cảm thấy được chínhmình giống như một con người dâm loạn.

"Thoải mái chứ?" Giọng nói thô lỗ khàn khàn của anh kề sát bên cạnh.

Móng tay bấu chặt trên cơ lưng rắn chắc của anh, cô thì thào những lời vô nghĩa.

"Kêu to hơn một chút nữa đi." Anh lại phát động một đợt va chạm nữa.

"A ... "

Cô thét lên chói tai.

Cùng lúc đó, anh kích động bắn ra, vọt vào trong cơ thể của cô

※※※

Tóm lại, Nghênh Hi biết trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh, đốiđầu trực tiếp với anh, chỉ có thể đổi lấy sự trả thù không từ thủ đoạnnào của anh.

Khi xuống lầu, Hắc Diệu Tư cố ý ôm chặt cô, kề sát nửa thân thể gần nhưđể trần của cô, tựa hồ như muốn khoe ra trước mắt mọi người ở trong đạisảnh, người phụ nữ có quần áo không chỉnh tề này là do anh mới mua gầnđây để làm bạn giường.

Cho dù trên đường đi xuống thang lầu, Nghênh Hi hồi hộp đến mức cảm thấy toàn thân cứng ngắc, vẫn tiếp tục chú ý xung quanh. Trong đại sảnh đãcó không ít người đang châu đầu ghé tai, trừng mắt nhìn cô xì xào bàntán.

Chịu đựng việc để nửa lưng gần như lộ ra hết, cô phối hợp với bước châncủa Hắc Diệu Tư, trước mặt rất nhiều người đàn ông có ý định không tốtvẫn miễn cưỡng cười vui vẻ.

Cô không hiểu, vì sao anh lại muốn đẩy cô đến trước mặt những người đàn ông như thế này để làm gì?

"Đây nhất định là chị gái của phu nhân phải không?" Một người đàn ôngtrung niên toàn thân mặc hàng hiệu, hai tay cầm bình dương tửu và mộtcái ly, mặt dày đến làm quen: "Tôi đã từng xem qua bài báo viết về haichị em của cô... cô là tiểu thư Thương Nghênh Hi phải không? Không biếtđêm nay tôi có vinh hạnh được cùng ăn khuya với tiểu thư xinh đẹp nàyhay không đây?" Đôi mắt đen đầy gian tà nheo nheo trực tiếp nhìn chằmchằm vào phần lưng tuyết trắng của Nghênh Hi cùng vẻ mặt xuân tươi đỏhồng của cô, nhất thời nổi lên sắc tâm, sinh ý to gan lớn mật, dám trước mặt Hắc Diệu Tư ăn đậu hủ của Nghênh Hi.

Nghênh Hi nhận ra người này, do đắm mình trong tửu sắc tài vận, nên cóthể nhận thấy bộ mặt lẫn hình dáng của con người này đã bị chảy sệ, bởitốc độ lão hóa nhanh chóng.

Nhưng cô xác định, nhớ rằng trên một tờ tạp chí Bát Quái ở cửa hàng tiện lợi cô đã từng xem qua, có một bài báo đã bới móc viết về cậu Hai “ phá gia chi tử ” của xí nghiệp “ Tay chơi đẳng cấp ”, trên bìa tạp chí cóđăng một bức ảnh chân dung.

Hắc Diệu Tư hất mặt, liếc nhìn một cái đầy sâu xa khó hiểu quét qua đốiphương: “ Người phụ nữ mà Hắc Diệu Tư tôi đã dùng qua, giám đốc Lâm cũng có hứng thú sao? ” Giọng điệu cực lạnh.

Đối phương sửng sốt, đỏ mặt ngay lập tức: “ A, tôi không có ý định này ... ”

Hắn vội vàng lùi lại phía sau, thiếu chút nữa làm lật đổ chiếc khay bạc để đồ ăn trên tay người hầu.

Hắc Diệu Tư quẳng xuống một câu, nói cách khác, đó là một lời thông báotrước một hội nghị ... tuyên bố với mọi người rằng: người phụ nữ này làcủa anh, Hắc Diệu Tư này, những đàn ông khác, tốt nhất đừng có nghĩ bậynghĩ bạ, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Hắc Diệu Tư không chút giấu giếm chuyện hai chị em gái cùng chung một chồng là chuyện có thực.

Tân khách ở đây, đều tự xưng là có chút tiếng tăm, uy tín trong giới xãhội thượng lưu, bọn họ chắc cũng không dám khoe mẽ với Hắc Diệu Tư cótiền có thế kia, để làm cái đích cho mọi người chỉ trích, nên chỉ nhìnvề phía Nghênh Hi ...

Trên mặt mỗi vị “ nhân sĩ thượng lưu ”, đều lộ ra thần sắc hèn mọn như nhau.

Mà câu nói của Hắc Diệu Tư đã làm cho Nghênh Hi bị tổn thương, rốt cuộccàng khiến cho cô cả tối không dám ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt củangười ngoài.

Chẳng qua, cô tự an ủi chính mình, tất cả đều không quan trọng.

Dù sao đời này, cô hoàn toàn không muốn bước chân vào vòng luẩn quẩn của những kẻ có tiền ấy. Điều được an ủi chính là, cô vốn có thái độ chánghét loại cuộc sống ngợp trong vàng son này.

Nhưng điều mà Nghênh Hi tự an ủi bản thân lúc này, dùng làm lý do đểthuyết phục chính mình, chỉ ngày một khắc sâu, khi cô nhìn thấy nơi cửara vào kia xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, lúc này đã hoàn toàn vỡvụn ...

Cô nhìn thấy Hoài Tinh thân hình tao nhã, đoan trang, phục sức thờithượng xinh đẹp xuất hiện ở cửa chính của nhà họ Hắc, không ngừng nhìnxung quanh, giống như đang tìm người.

“ Tôi cảm thấy không được thoải mái, có thể lên lầu nghỉ ngơi trước được không? ” Cô quay đầu nhìn người đàn ông ở bên cạnh, yếu ớt hỏi.

Anh lãnh đạm cười nhạo: “ Em có tư cách gì mà đòi hỏi? ”

Nghênh Hi bế tắc đứng bên cạnh cầu thang. Cô biết đây là Hắc Diệu Tư cố ý hành hạ mình.

Anh bước nhanh tiến ra cửa đón tiếp cầm lấy tay của Hoài Trinh, cúi đầu khẽ nói: “ Em tới sớm một chút. ”

“ Em biết, nhưng mà em chờ đợi không bằng đến để gặp anh. ” Cô rúc vào trong lòng người đàn ông.

Anh lập tức ôm lấy Hoài Tinh, đưa cô vào giữa đám đông cùng khiêu vũ.

Nghênh Hi giấu mình ở trong góc dưới bậc cầu thang. Tuy Hoài Tinh khôngnhìn thấy cô, tạm thời tránh cho cô một phen xấu hổ, nhưng cô lại nhấtđịnh phải một mình chống đỡ những ánh mắt chế nhạo quanh mình, lẫn tiếng thì thầm và nụ cười giễu cợt.

Không biết qua bao lâu, mãi đến lúc hai chân của Nghênh Hi đã đứng têrần, không khí buổi yến hội dần dần náo nhiệt trở lại, rất nhiều đôi đivào sân nhảy, lúc này cô nhìn thấy Hắc Diệu Tư ôm lấy Hoài Tinh, haingười bước theo cầu thang đi lên tầng hai.

Yến hội trở nên sôi động, rượu uống đến mức nóng tai, không còn ai rảnh mà chú ý đến nhất cử nhất động của Nghênh Hi nữa.

Từ nơi ẩn náu với không gian nhỏ của bậc thang dưới cùng, Nghênh Hingước lên trên, cô thấy Hắc Diệu Tư và Hoài Tinh đi vào căn phòng vừarồi cô và anh đã “ vuốt ve ” với nhau.

Cô giật mình, sau đó hai chân không chịu theo ý, không kìm nén nổi liền đuổi theo...

Cửa phòng chỉ khép hờ, cô đứng ở ngoài cửa phòng, mơ hồ nghe được lời hai người đối thoại ở bên trong cánh cửa vẳng tới.

“ A Tư, kỳ thật vừa rồi em đã nhìn đến chị của em rồi. ”

Nghe thấy Hoài Tinh nói vậy, trái tim của Nghênh Hi đập lỡ một nhịp, trong ngực đột nhiên cảm thấy quặn đau.

Cô không nghe thấy Hắc Diệu Tư trả lời.

“ Có phải anh đã tìm rồi đưa chị ấy đến không? ” Hoài Tinh lại nói tiếp: “ Em nhìn thấy anh đứng bên cạnh chị ấy, hơn nữa chị ấy còn mặc trênngười cái bộ đồ kia ... Anh cố ý để cho chị ấy phải xấu mặt đúng haykhông? ”

“ Em muốn hỏi điều gì? ” Giọng Hắc Diệu Tư rất bình tĩnh.

“ Tuy chính chị ấy mới là vị hôn thê, nhưng em biết anh chỉ muốn trả thù chị ấy mà thôi, không phải thích chị ấy thật lòng, chắc chắn em khôngghen tị. Nhưng mà, dù sao đây cũng là chị gái của em ... ”