Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 23: Gặp Mặt Nói Chuyện



"Nếu như em buông tha nhân vật này, anh sẽ suy nghĩ cho cô ta một cơ hội." Lạc Phong cười đắc ý, đặt hợp đồng vào trong tay Mạn Nhu: "Tất cả những chuyện này đều do em quyết định, em biết không, anh quan tâm em nhất đấy."

Đã từng lừa Mạn Nhu tới đầu óc choáng váng chính là những lời này của anh.

"Lạc Phong, em cũng quan tâm anh mà, từ giờ trở đi, chị Hy sẽ không phải là người đại diện của em nữa." Hai tròng mắt xinh đẹp của Mạn Nhu nhìn về phía Lạc Phong, tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự tính của nàng.

Nàng và chị Hy ra khỏi văn phòng, hít sâu một hơi: "Chị Hy, sau này chị tự do rồi."

Nàng đưa bản thanh lý hợp đồng cho chị Hy, Lạc Phong đuổi tới từ phía sau: "Mạn Nhu, đây là cái gì?"

Lạc Phong phát hiện trong túi hợp đồng mà chị Hy lấy ra có kèm theo một hợp đồng khác, phía trên rõ ràng viết Mạn Nhu muốn chị Hy trở thành trợ lý đặc biệt của nàng.





Ngày ký vừa khéo chính là hôm nay.

"Sao vậy? Có vấn đề sao?" Mạn Nhu biết rõ còn cố ý hỏi, khoác tay chị Hy: "Em thích làm việc với chị Hy, sau khi anh đóng dấu vào hợp đồng, em sẽ vào đoàn phim, đương nhiên phải có người quen thuộc ở bên cạnh chăm sóc em."

"Chị Hy là lựa chọn tốt nhất."

Lạc Phong sắp bị nàng làm tức điện lên rồi.

"Em vào đây với anh!" Anh ta muốn kéo tay nàng, bị Mạn Nhu né tránh.

"Có việc thì nói nhanh lên, em còn rất nhiều chuyện cần làm, không có thời gian." Mạn Nhu biết mình đã là vợ của Phong Miên, đương nhiên phải giữ khoảng cách với những người đàn ông khác.

Nàng càng bình tĩnh, Lạc Phong càng tức giận.

"Anh nghĩ em chỉ là không hiểu chuyện, không nghĩ tới em lại làm loạn như vậy, em có quyền gì mà ký hợp đồng với cô ta?"

"Không phải nghệ sĩ của công ty đều có quyền ký hợp đồng với trợ lý của mình sao? Vì sao tới lượt em lại trở thành làm loạn? Nếu Dương Vũ làm như vậy anh sẽ không tức giận tới vậy đúng không?"



"Mạn Nhu!"

Lạc Phong nặng nề gọi tên nàng.

"Anh không cần lớn tiếng như vậy, mỗi chuyện em làm đều không hề khiến lương tâm em thất vọng, nếu anh phản đối em diễn "Niên Hoa", phản đối em ký hợp đồng trợ lý đặc biệt với chị Hy, vậy mời anh đưa ra lý do thuyết phục em, mà không phải đứng trước cửa văn phòng của anh la hét với em."

"Em thay đổi rồi, trước kia em không như thế này!"

"Người thay đổi chỉ có một mình em sao?" Trái tim Mạn Nhu đã không còn đau đớn nữa, nàng chỉ cảm thấy Lạc Phong đau khổ diễn trò thật buồn cười.

Lạc Phong nhíu này, hung hăng nắm chặt hợp đồng trong tay: "Anh không muốn cưới một người phụ nữ khiến anh cảm thấy xa lạ, thời gian tổ chức hôn lễ dời đi vô thời hạn!"

Anh ta dùng chuyện này uy hiếp Mạn Nhu rất nhiều lần.

Anh ta cố ý biểu lộ vẻ mặt tiếc nuối, chờ Mạn Nhu chịu thua, thừa nhận tất cả những chuyện nàng làm đều là làm loạn.



Không khí dần trở nên yên tĩnh.

Mạn Nhu nhìn Lạc Phong, dường như đang suy nghĩ... Vẻ mặt tràn đầy u buồn.

Ngay lúc Lạc Phong cho rằng anh ta lại thắng Mạn Nhu một lần nữa, nàng lạnh lùng mở miệng: "Được, em không có ý kiến."

Sự thoải mái của nàng khiến Lạc Phong hoàn toàn kinh sợ.

Anh ta hoài nghi có phải bản thân đã nghe lầm hay không, dùng sức bắt lấy cổ tay Mạn Nhu: "Em nghe rõi lời anh, anh nói chính là chuyện kết hôn!"

"Lỗ tai em không có vấn đề, năng lực biểu đạt của em cũng không có vấn đề, anh đã chất vấn tình cảm của em đối với anh, muốn tạm hoãn thời gian kết hôn, ngoại trừ đồng ý em còn có biện pháp khác sao?"

Mạn Nhu phản ứng sạch sẽ lưu loát, rời xa Lạc Phong là lựa chọn tốt nhất của nàng, hơn nữa nàng không hối hận vì lời nói ngày hôm nay.

Chị Hy "hừ" một tiếng, đi theo Mạn Nhu cùng vào thang máy.
Lạc Phong đã nhận ra sự thay đổi của Mạn Nhu, nhưng không có thời gian nghĩ lại, anh ta còn phải đi an ủi Dương Vũ, chờ thêm một thời gian, Mạn Nhu tự nhiên sẽ lại trở về như trước kia, điểm này anh ta tin tưởng không nghi ngờ.

Bời vì Mạn Nhu vẫn luôn là một người mà anh ta có thể gọi là đến, đuổi thì đi.

Anh ta hiển nhiên không biết lúc này Mạn Nhu đã thay đổi da thịt, đau lòng vì anh ta? Không đáng!

Mạn Nhu yếu đuối trong quá khứ chỉ còn tồn tại trong ký ức của bọn họ, nàng đã có được tình yêu của Phong Miên, không cần những người khác nữa.

"Mạn Nhu, em không sao chứ?"

Chị Hy chỉ từng nhìn thấy Mạn Nhu thỏa hiệp với Lạc Phong, lo lắng nàng sẽ rơi vào đó.

"Nhìn em giống như có chuyện sao?" Ánh mắt Mạn Nhu bình thản, không hề đếm xỉa gì về cuộc tranh cải vừa rồi: "Em đã suy nghĩ cực kỳ rõ ràng, trong mắt Lạc Phong, em chỉ là một quân cờ, em sẽ không đau lòng vì anh ta nữa."
Tim của nàng, đã trao cho Phong Miên rồi.

"Được, có những lời này của em, chị yên tâm rồi, chị thấy Lạc Phong cũng không dám không ký tên, ngày mai chị sẽ gặp mặt đạo diễn Trần, thương lượng công việc cụ thể."

"Được, chị làm việc em rất yên tâm."

Mạn Nhu mỉm cười ngọt ngào, từ khi nàng ra mắt đến nay, chị Hy vẫn luôn vô cùng trung thành với nàng, giúp nàng xử lý không ít chuyện.

Chia tay chị Hy trước cửa công ty, Mạn Nhu bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng rất tốt, cố ý gọi xe đi tới công ty Giải trí Đại Thiên, đứng ở cửa tòa nhà, nàng lại chần chờ. Chuyện nàng và Phong Miên kết hôn, vẫn chưa công khai với bên ngoài, nàng lại đột nhiên tới cửa như vậy có phải không tốt hay không?

Nên giải thích mục đích của nàng với nhân viên lễ tân như thế nào.

Mạn Nhu thở dài, đột nhiên có chút hồi hối hận vì đã tới đây, giày cao gót màu lam dưới chân nàng vừa chuyển, giọng nói quen thuộc mà bá đạo kia đã vang lên sau lưng: " Dừng lại."
Trợ lý ở trên tầng nhìn thấy Mạn Nhu, lập tức báo cáo với Phong Miên.

Dù sao mỹ nữ có giá trị nhan sắc cao như Mạn Nhu rất dễ nhận ra.

Cô nhìn thấy nàng mím môi xoay người, nhíu mày đi tới phía trước, dáng người thẳng tấp đứng sau lưng nàng, giọng nói tràn đầy từ tính vờn quanh tai nàng: "Chẳng lẽ không phải tới gặp chị à?"

"Đương nhiên là tới gặp chị..." Mạn Nhu mở miệng theo bản năng, lại ngượng ngùng cúi đầu: "Nhưng em không biết dùng thân phận gì để tới gặp chị, dù sao chị là Tổng giám đốc tập đoàn Đại Thiên, mà chúng ta..."

Trong lòng nàng giống như có một bàn cân, hai bên đều khó xử.

"Lúc em cầu hôn chị, sao lại không suy nghĩ tới chuyện này?" cô nói thẳng ra khiến gò má Mạn Nhu trong nháy mắt đỏ bùng.

"Em..."

Vẻ mặt của nàng vô cùng đáng yêu, Phong Miên quyết định thật nhanh, hai tròng mắt thâm sau bị Mạn Nhu hấp dẫn, cô nghiêng người dặn dò tợ lý phía sau: "Từ chối buổi tiệc tối nay." Sau đó tiến lên nắm chặt tay Mạn Nhu, dắt nàng lên xe.
"Có phải em làm ảnh hưởng đến công việc của chị không?" Mạn Nhu mở to mặt lại luyến tiếc rút tay khỏi bàn tay ấm áp của cô.

"Đồ ngốc, đương nhiên là không..." Phong Miên không để tài xế lái xe, cô tự mình ngồi vào ghế lái: "Bởi vì chị cũng rất muốn gặp em."

Hóa ra, bọn họ là tâm ý tương thông.

Gò má và lời nói ái muội này khiến Mạn Nhu say mê, nhất là nụ cười như có như không bên môi cô.

Mạn Nhu hưởng thụ nhìn người phụ nữ bên cạnh, mỗi vẻ mặt của cô đều là hình ảnh không thể bỏ lỡ, qua một thời gian, Mạn Nhu nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Phong Miên không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng cầm tay Mạn Nhu: "Đến nơi em sẽ biết, còn cần một thời gian nữa, em nghỉ ngơi một chút đi."

Mạn Nhu "ừm" một tiếng, có cô ở đây, nàng vô cùng yên tâm.