Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 90: Anh ăn dấm, anh ghen tị



Nam Khuê đưa tay đẩy anh ra: “Bây giờ chúng ta không thích hợp để nói nói chuyện, anh bình tĩnh một chút.”

Lục Kiến Thành không những không buông Nam Khuê ra mà ngược lại còn giữ cô chặt hơn: “Đúng lúc không có người ngoài, anh cảm thấy bây giờ chúng ta rất thích hợp để nói chuyện phiếm.”

“Lục Kiến Thành, anh đừng có cố tình gây sự, anh thả tôi ra, tôi rất mệt mỏi.”

Nam Khuê nói càng khiến Lục Kiến Thành tức giận hơn.

Trong lòng anh vốn đã âm ỉ lửa giận, giờ phút này đã hoàn toàn bị Nam Khuê đốt lên.

“Anh cố tình gây sự?” Anh cười lạnh: “Là anh cố tình gây sự hay là em căn bản không quan tâm?”

“Cùng Chu Tiễn Nam thì vui vẻ, tươi cười nói chuyện, còn cùng anh thì không thể nói một lời thật lòng? Nam Khuê, rốt cuộc em có nhớ rõ thân phận của mình là gì không?”

Thân phận?

Anh luôn nhắc nhở cô nhớ đến thân phận của mình.

Vậy anh thì sao?

Anh có từng nhớ đến sao?

Nam Khuê nhìn anh, lạnh lùng cười nói: “Lục Kiến Thành, làm người không thể ngang ngược như vậy được, anh luôn yêu cầu tôi phải nhớ rõ thân phận của mình, vậy còn anh? Lúc anh gióng trống khua chiêng tổ chức sinh nhật cho Phương Thanh Liên, cho mối tình đầu của mình, anh có nghĩ đến thân phận đã kết hôn của anh không?”

“Anh có nghĩ đến cảm nhận của vợ mình, nghĩ đến sự khó xử, uất ức của tôi không?”

Đêm nay cô vẫn luôn kiềm chế bản thân.

Liều mạng kiềm chế bản thân.

Nhưng khi tất cả những lời nói tràn ra giống như lũ lụt, cô vẫn cảm thấy đau lòng.

Cô chỉ là một cô gái yếu ớt, vì anh mà cô đã luôn nhường nhịn, luôn hạ thấp ranh giới cuối cùng của mình, nhưng đổi lại là gì chứ?

Không phải sự cảm kích, cũng không phải sự cảm động.

Mà là anh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Nam Khuê mạnh mẽ chớp mắt, nuốt ngược nước mắt lại.

“Nhưng anh có từng nghĩ rằng anh không có nhớ, trong mắt anh, trong lòng anh, trong đầu anh đều là cô ta. Cho đến hôm nay tôi không hiểu vì sao anh yêu cô ta như vậy nhưng lại miễn cưỡng bản thân duy trì cuộc hôn nhân này chứ? Chỉ vì ông nội sao?”

“Nếu như vậy thì tôi nói cho anh biết, anh không cần phải áy náy, cũng không cần tự trách, tôi sẽ đóng vai người xấu, tôi sẽ quỳ mặt trước ông nội, nói cho ông ấy biết là tôi bất hiếu, là tôi muốn ly hôn.

“Cho nên Lục Kiến Thành, cứ như vậy đi, chúng ta…”

Nam Khuê còn chưa nói hai chữ ly hôn ra thì Lục Kiến Thành đã đột nhiên giữ lấy cằm cô rồi hôn mạnh lên môi cô.

Nam Khuê liều mạng giãy dụa.

Cơ thể Lục Kiến Thành giống như tường sắt vậy, ép cô vô cùng chặt, cô căn bản không thể động đậy.

“Buông ra…”

“Anh thả tôi ra.”

Nam Khuê hé môi, lớn tiếng nói.

Nhưng như vậy lại cho anh cơ hội làm bước tiếp theo.

“A a, anh… thả… Buông ra.” Nam Khuê ra sức chống lại.

Nhưng đều không có tác dụng.

Lục Kiến Thành như bị điên vậy, cứ như thế ép cô xuống giường.

Cuối cùng sức lực toàn thân đều bị tiêu hao, Nam Khuê chỉ có thể buông tay ra, vô lực để xuôi tay bên người.

Cô không muốn vùng vẫy.

Nếu anh muốn thì cứ như vậy đi.

Nhưng nụ hôn này giống như cướp đoạt, không có một chút tình cảm nào.

Không biết qua bao lâu Lục Kiến Thành mới buông cô ra, chống trán lên trán cô, khẽ thở hổn hển.

Anh nhìn cô, ánh mắt vô cùng u ám: “Nam Khuê, rút lại hai chữ em muốn nói đi, anh không cho phép em nói như vậy.”

“Ly hôn sao?” Nam Khuê cố ý nói.

Lục Kiến Thành nghe thấy hai chữ này thì càng thở gấp hơn: “Đừng nói, không cho nói.”

“Anh đã từng nói, từ giây phút đồng ý sống thật tốt với em, anh sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn nữa, Nam Khuê, sau này anh không cho phép em nói hai chữ này nữa.”

Nam Khuê nhìn anh, giọng nói vô cùng lạnh nhạt.

“Lục Kiến Thành, anh có từng nghĩ tôi chỉ là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học mà thôi. Hôn nhân mà tôi muốn giống như của hoàng tử và công chúa vậy, là một cuộc hôn nhân lãng mạn, là hôn nhân có tình yêu chứ không phải một cuộc hôn nhân vô hồn không có sức sống.”

“Tôi đã từng mong chờ, nhưng anh…”

Nam Khuê đã không muốn nói câu tiếp theo nữa.

“Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Dứt lời, Nam Khuê đẩy Lục Kiến Thành ra.

Lần này Lục Kiến Thành không ngăn cản, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô cũng từ từ buông ra.

Sau khi Nam Khuê tránh khỏi tay anh thì trực tiếp vén chăn lên, sau đó cầm lấy quần áo của mình đi ra ngoài cửa.

Giọng Lục Kiến Thành vang lên sau lưng: “Em làm gì vậy?”

“Trong khoảng thời gian này chúng ta vẫn nên ngủ riêng thì tốt hơn, tôi đến phòng khác ngủ.”

Nam Khuê đang muốn ra ngoài thì Lục Kiến Thành đột nhiên bước đến ôm lấy cô, sau đó đặt cô lên giường rồi đắp kín chăn cho cô.

Trước khi đi anh nhẹ nhàng hôn lên trán Nam Khuê một cái: “Ngủ đi, đến phòng khác ngủ cũng là anh mới đúng.”

Mãi cho đến khi anh rời đi, cửa phòng đóng lại, Nam Khuê mới nhắm mắt.

Nhưng trái tim thế nào cũng không thể bình tĩnh được.

Cuối cùng không thể chống lại được sự mệt mỏi, cô vẫn nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Cho nên Nam Khuê không biết rằng lúc cô ngủ say Lục Kiến Thành đã đẩy cửa đi vào.

Vì muốn không gây ra tiếng ồn quấy rầy đến giấc ngủ của cô nên Lục Kiến Thành đi chân trần vào.

Anh ngồi xuống thảm cạnh giường, đôi mắt đen nhánh nhìn Nam Khuê, ánh mắt lúc này trở nên vô cùng dịu dàng.

Nam Khuê, em biết không? Thật ra điều anh muốn rất đơn giản, dù em chỉ nói một câu em quan tâm thì anh đã thỏa mãn rồi.

Nhưng cô lại không nói, cô phản kháng anh mạnh mẽ như vậy.

Cô đối với anh, giống như từng câu từng chữ đều là sự chán ghét.

Cô hỏi anh vì sao không ly hôn? Chẳng lẽ chỉ là vì ông nội thôi sao?

Anh muốn nói lúc đầu là như vậy, nhưng bây giờ đã sớm không phải.

Vừa nghĩ đến chuyện hai người tách nhau ra, từ vợ chồng thân mật nhất trở thành người xa lạ nhất, biến thành không có chút quan hệ nào với nhau, không có chút liên quan nào, anh đã cảm thấy vô cùng không muốn.

Nhất là khi nghĩ đến chuyện cô sẽ gặp những người đàn ông khác, sau đó lại kết hôn, sinh con, anh cảm thấy mình ghen tị đến phát điên lên được.

“Đừng, đừng rời xa con!”

Đột nhiên Nam Khuê bật khóc.

Lục Kiến Thành lập tức nhìn cô, anh mở đèn ngủ trên tường lên.

Trong ánh đèn yếu ớt, anh có thể thấy Nam Khuê nhắm chặt hai mắt, vẫn ngủ say như cũ, nhưng lông mi dài đã bị nước mắt làm ướt.

“Mẹ, đừng đi, mẹ…”

Nam Khuê vừa khóc vừa gọi.

Có lẽ do nghĩ đến mẹ nên cô khóc vô cùng đau lòng.

Miệng thì không ngừng nói “Đừng, đừng đi”.

Lục Kiến Thành đưa tay lau nước mắt cho cô, đồng thời dịu dàng an ủi: “Được, không đi, anh không đi.”

“Khuê Khuê ngoan, Khuê Khuê mau ngủ đi, anh đồng ý với em, dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không rời đi.”

Tay của anh dùng sức rất nhẹ, cũng rất ấm áp.

Kết hợp với giọng nói an ủi, cuối cùng Nam Khuê cũng an ổn hơn.

Cô không tiếp tục khóc, yên bình ngủ thiếp đi.

Buổi sáng sau khi tỉnh lại, Nam Khuê lập tức nhìn sang vị trí bên cạnh.