Có Tôi Ở Đây Rồi, Cậu Bớt Ảo Tưởng Đi!

Chương 6: Trả thù



- Bảo Nhi! Hôm nay cậu về trước đi! Tôi có việc về muộn!

- Vậy à?! Có quan trọng không? Hay cho tớ ở lại nhé!

-Thôi, về đi kẻo muộn!

- Vậy mai tớ qua nhé! Tạm biệt cậu!

Nói rồi Bảo Nhi xách cặp về trước, Nhật Lâm ra cổng trường dựa lưng vào tường và chờ đợi… Tùng tùng tùng… tiếng trống báo hiệu kết thúc buổi học vang lên, điều này cũng báo hiệu một điềm dữ sắp ập đến với một con người vô(số) tội. Cái hay ở đây là người đó hoàn toàn không biết thần chết sắp tìm tới mình, còn rất yêu đời nữa nha!

- La la la la! Mấy hôm nay thoát khỏi cái ách thống trị của tên đại ma vương thật là khỏe quá đi!

- Thật tiếc quá đi! Đại ma vương đã trở lại mang sát khí theo bừng bừng, quyết không tha cho kẻ phản quốc!

Nghe thấy giọng nói không mấy thiện cảm, Anh Tuấn quay lại cười mếu máo khác hẳn với nụ cười nguy hiểm đầy ẩn ý của Nhật Lâm:

- Sao? Thoát khỏi ta vui lắm sao mà ngươi đang hí hửng gặp cái mặt tiền của ta thì bí xị vậy!

- Đâu có đâu, là vui mừng quá ý!

- Vậy tốt rồi! Nhân ngày gặp lại, chúng ta sẽ đi trà sữa một bữa do chính… nhà ngươi đãi! Và rồi ta nâng chân vàng lên xe ngươi tiễn ta về! Ok?

- Được!

Tuấn não nề trả lời. Cậu đủ thông minh để nhận ra nếu bây giờ phản kháng, Nhật Lâm sẽ không ngần ngại ra tay đánh cậu! Thôi dù gì cũng là người sai, cậu chịu nhịn Lâm một bữa, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn mà! Qủa thật, Lâm rất là ác nha! Tới quán gọi bao nhiêu là thứ, tính phóng hỏa túi của Tuấn sao! Nhìn Lâm ăn cậu tiếc đứt ruột mà không dám ăn, chỉ sợ ăn hết, tên chết đói kia gọi thêm thì chết. Lâm nhướng mày,ý bảo Tuấn ăn đi nhưng cậu cười, xua tay:

- Mày ăn như mười năm chả được bữa nào tử tế ý Lâm ạ!

- Xùy! Không ăn thì thôi, lát đừng kêu ca!

- Ừ thì… ọc ọc ọc – tiếng động khó nghe vang lên, Tuấn ôm bụng thủ thỉ:

- Tao xin lỗi vì ngược đãi mày nha! Tại con heo kia ăn lắm quá! Không phải tao ki bo nhưng mà tao với mày đều muốn ăn cơm mẹ nấu nhỉ! Đợi lát về nhà tao ăn bù cho ha!!!

Những lời ấy của Tuấn đều lọt tai Lâm hết(tai thính gớm), cậu vớ lấy cái bánh bao nhét vào miệng Tuấn:

- Đói còn làm bộ!

Tuấn tưởng Lâm quan tâm đến mình ngước mặt lên đôi mắt long lanh:

- Tớ không ngờ cậu quan tâm tớ đến thế!

- Ăn đi lấy sức lai tao về!

Lời Lâm nói như sét đánh ngang tai làm Tuấn lập tức trở về vẻ thảm thương nhất:

- Lâm ơi, cậu nỡ nào đối xử với tớ như thế! Cậu biết không, tớ nghe thấy có tiếng đổ vỡ trong tim mình!!!

- Thôi ngay! Mày học đâu dăm ba cái câu sến súa như thế hả! Eo ơi, nghe mà sởn gai ốc!

- Xì! Mày thật khô khan quá đi!

Một lúc sau, Lâm đi ra trước còn ngoái lại kêu Tuấn trả tiền nhưng khi Tuấn đưa tiền ra thì chị bán hàng trả lại một nửa số tiền. Hóa ra Lâm đã trả trước một nửa, Tuấn hí hửng đi ra thấy Lâm thì toe toét định mở lời thì Lâm chặn họng:

- Khỏi cảm ơn! Tao biết tao đẹp, tao tốt bụng… nghe mòn tai rồi!!

- Xì! Vậy đã làm người tốt thì tốt cho trót đi ha! Tao về đây!

Trong khi Tuấn chưa kịp tẩu thoát thì Lâm đã leo lên xe hô vang khẩu hiệu:

- Hoàng cung của trẫm thẳng tiến, khanh cứ đi từ từ để trẫm vãn cảnh.

“Vãn cảnh cái nỗi gì chứ! Cảnh vật ở đây chẳng phải quá quen thuộc rồi. Bày đặt trẫm trẫm khanh khanh,mệt người!”. Không kêu ca gì nữa, Tuấn nhảy lên xe hì hục đạp. Trưa hè nắng như vậy mà phải è cổ ra đạp,đạp,đạp hộ tống con người độc ác phía sau về nhà Tuấn mệt muốn chết đi được. Vừa dừng xe, Lâm lại vỗ bộp bộp vào người Tuấn:

- Aí chà chà! Lâu ngày không vận động khanh yếu đi nhiều quá! Hay từ mai trẫm cho khanh thêm khóa luyện tập tăng cường nhá!!!

- Xin thứ… lỗi, thần quả thực…là…là mệt đứt hơi rồi! Thôi…tha cho thần…về!!!

Nói rồi Tuấn cuống quýt quay xe, chỉ sợ lỡ giây nào Lâm sẽ hành hạ cậu thêm, nhưng Lâm nào có “tốt bụng” được như vậy, nhìn lại việc lúc nãy coi ra cậu còn nghĩ cho bạn bè chán!