Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 62: Cực kỳ nguy hiểm, chỉ mành treo chuông



Ban đêm, Bạch Xá và Thạch Mai xuống núi, cẩn thận tránh đi tầng tầng thủ vệ, tiến vào hoàng thành.

Thạch Mai đã tới hoàng cung vài lần thế nhưng lần này lại khác… Thủ vệ hình như tăng lên nhiều rồi, kỳ quái là, nhân mã đều là người của Tần Hạng Liên.

Bạch Xá mang Thạch Mai nằm trên nóc nhà nhìn một hồi, nhíu mày nói, “Tần Hạng Liên muốn đắc thủ, hoàng cung bị hắn chiếm rồi!”

Thạch Mai cũng thấy tình thế nghiêm trọng, “Vậy ý chỉ của thái hậu?”

“Có thể là bị ép buộc, cũng có thể là do Tần Hạng Liên giả mạo!” Bạch Xá cười, “Làm mẫu thân sao có thể gây khó dễ cho con gái của mình, huống chi thái hậu lại thương ngươi như vậy?”

Thạch Mai nghe đến đó cũng cười bất đắc dĩ, nếu thật sự là con mình, đương nhiên sẽ phải yêu thương … Nhưng bản thân lại chỉ là kẻ lừa đảo, Trần Thức Mi thật sự đã chết rồi.

Bạch Xá nhìn thần sắc của Thạch Mai, bật cười, “Ngươi thật đúng là ngốc, ngay cả Tần Hạng Liên cũng có thể nhận ra ngươi không phải thật thì làm gì có chuyện thái hậu không biết?”

Thạch Mai ngẩn người, kinh ngạc nhìn Bạch Xá, “Ngươi nói…”

“Shh!” Bạch Xá không đợi Thạch Mai nói xongđã vội che miệng nàng lại.

Quả nhiên, một đội nhân mã tuần tra đi qua, Thạch Mai nhìn người đi trước là cung nữ đã hầu hạ thái hậu nhiều năm, nàng ta cầm một hộp đồ ăn, chậm rì rì đi vào sân viện.

Lúc đóng cửa còn oán hận trừng đội binh mã, sau đó “rầm” một tiếng sập cửa lại.

Xem ra thái hậu không sao, chỉ là bị giam lỏng.

Hai người lại trốn một lát, đợi đám thị vệ rời đi, Bạch Xá mới ôm Thạch Mai nhảy xuống.

May là trong viện không có bao nhiêu thị vệ, tất cả đều ở bên ngoài, dù sao Tần Hạng Liên cũng chưa chuẩn đầy đủ, không to gan đến mức giết luôn thái hậu.

“Tần Hạng Liên rất sợ thái hậu sao?” Bạch Xá cũng phát hiện ra điểm kỳ quái, liền hỏi Thạch Mai.

“Ừ… một chút!” Thạch Mai nghĩ nghĩ, “Ta không chắc lắm nhưng trong tay hoàng thượng có trọng binh, không lý do gì lại để Tần Hạng Liên đoạt quyền!”

Bạch Xá cười lạnh, “Không phải nói bị bệnh sao, phỏng chừng là do Tần Hạng Liên ám toán, sau đó hắn ta mới từ từ cướp đi binh quyền!”

Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, chợt thấy mấy nha hoàn kia đi ra, ngồi trong viện than thở.

Hai người này Thạch Mai đều biết, là nha hoàn hầu cận bên cạnh thái hậu.

Bạch Xá nhìn Thạch Mai, Thạch Mai gật đầu, hắn nhặt lên một viên sỏi, ném qua…

“Lạch cạch” một tiếng, cơ hồ nhỏ đến mức không thể nghe thấy, viên sỏi rơi xuống chân một nha hoàn.

Hai nha hoàn ngẩn người, chỉ thấy lại có một viên sỏi rơi xuống gần đó… Hai người đồng thời ngẩng đầu, theo phương hướng nhìn qua, trong bụi cỏ cách đó không xa, Thạch Mai ngoắc tay với hai người.

Một nha hoàn kinh ngạc há to miệng, người còn lại thông minh bịt kín miệng nàng, nha đầu kia cũng tự che miệng mình, gật đầu, ý bảo biết rồi, không hô đâu!

Sau đó một nha hoàn đi vào bẩm báo với thái hậu, người còn lại chạy ra quan sát tình hình bốn phía xung quanh.

“Công chúa… Bạch công tử.”

“Mẫu hậu không sao chứ?” Thạch Mai nhanh chóng hỏi.

Nha hoàn lắc đầu, “Không sao, nhưng người rất lo lắng cho công chúa.”

Lúc này, cửa phòng bên kia cũng mở ra, một nha hoàn ngoắc tay vào.

Bạch Xá và Thạch Mai liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng chạy vào phòng.

Hai nha hoàn vội vã đóng cửa lại, cảm thấy vui sướng, được cứu rồi. Hít sâu mấy hơi, giấu hết vui sướng trên mặt đi sau đó mới ra ngoài giả vờ than thở, canh chừng cho mọi người bên trong

“Mẫu hậu!” Thạch Mai nhìn thấy thái hậu bình yên vô sự thì cũng thở hắt ra.

Sắc mặt thái hậu thoạt nhìn cũng không xấu lắm, người lấy một phong thư đã chuẩn bị từ trước ra giao cho Thạch Mai, “Chạy nhanh đi!”

“Nhưng mà…”

“Kế hoạch ta đều viết ở trong, con đọc rồi cứ thế mà làm, mau! Ta chỉ biết các con nhất định sẽ đến, đây là cơ hội cuối cùng của mọi người, hoàng huynh của con đã muốn bị giam lỏng! Nếu như lần này xử lý không tốt thì giang sơn xã tắc chắc chắn sẽ bị Tần Hạng Liên cướp đi!”

Thạch Mai gật đầu, lúc này chợt nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, là hai nha hoàn đang cãi nhau.

Thái hậu sờ mặt Thạch Mai, có chút không đành lòng, “Đi nhanh đi, có người đến! Yên tâm, bọn chúng tạm thời không dám đụng đến ta!”

Thạch Mai mắt chứa lệ gật đầu, bị Bạch Xá ôm nhảy ra ngoài cửa sổ.

Thái hậu nhanh chóng chạy về giường, trong lòng âm thầm niệm Phật, lần này thật sự đều dựa vào Thạch Mai! Bạch Xá ở đây tức là còn một cơ hội sống sót.

Bạch Xá và Thạch Mai sau khi nhảy ra ngoài cửa sổ cũng không đi vội mà trốn phía sau ngọn núi giả ở trong hậu viện.

Quả nhiên, không bao lâu sau liền có một đội binh lính xông vào, xem xét xung quanh một hồi, thấy hai nha đầu cãi nhau đều nhịn cười nhìn.

Thái hậu ra mở cửa, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hai nha đầu không dám nói tiếp nữa, vội chạy vào phòng hầu hạ thái hậu nghỉ ngơi.

Sau đó đám lính bỏ đi.

Thái hậu vội vã mở cửa sổ, quả nhiên bọn Thạch Mai vẫn còn ở đây.

Thái hậu cũng có chút đau lòng, nhiều ngày không gặp, vốn nên kéo nàng ngồi xuống mà tâm sự. Nghe nói nàng và Bạch Xá đã định chuyện chung thân, Bạch Xá đối xử với nàng có tốt không? Ngưng chuyện đó nếu đã làm mẹ thì nên hỏi, chỉ tiếc bây giờ không phải lúc.

Thái hậu nói cho Thạch Mai, hoàng huynh của nàng trúng phải một loại độc dược cổ quái, bây giờ cả ngày si ngốc vui vẻ, bị giam lỏng phía sau cung rồi. Tần Hạng Liên một tay che trời, rất nhiều đại thần cũng không biết, mấy vị tướng quân ngoài kia lại càng không biết. Chỉ sợ qua vài ngày nữa Tần Hạng Liên vì đoạt binh quyền sẽ bắt đầu đổi suất, khi đó chỉ sợ thiên hạ đại loạn!

Bạch Xá hỏi có thể cứu hoàng đế ra không?

Thái hậu lắc đầu nói, “Không thể không thể, hiện tại Tần Hạng Liên giữ lấy ưu thế tuyệt đối, không nghĩ qua là mãn bàn giai thâu, của toàn bộ kế hoạch của ta đều viết trong thư, các ngươi nhất định phải cẩn thận!”

Thạch Mai gật đầu, thuở nhỏ nàng không có mẹ, hoàng thái hậu yêu thương nàng, đây là lần đầu tiên nàng hưởng thụ tình yêu chân chính từ một người mẹ, nàng đã coi thái hậu là mẹ ruột từ lâu rồi, vô luận thế nào cũng phải giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn lần này.

Thạch Mai cáo biệt thái hậu, kéo Bạch Xá định đi nhưng hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt khó hiểu nhìn thái hậu.

Thái hậu ngẩn người, cười hỏi, “Ngươi muốn gì?”

Thạch Mai cũng nhìn Bạch Xá.

Bạch Xá nhướn mày, thái hậu quả là nhân vật lợi hại, có thể đi đến bước này tất không phải dễ chọc.

“Ba điều kiện.”

Bạch Xá thoải mái nói.

Thạch Mai túm cánh tay hắn, cảm thấy buồn bực, lúc này còn định bàn điều kiện gì?

Thái hậu khoát tay với Thạch Mai, ý bảo đừng lo, cứ để Bạch Xá nói.

Bạch Xá không do dự, “Một, sau này bất kể xảy ra chuyện gì, người và hoàng thượng không được hại Thạch Mai.”

Thạch Mai sửng sốt, lập tức biết Bạch Xá đang tìm đường lui cho mình, vậy mà mình lại giấu diếm thân phận thật sự với hắn.

Thái hậu cười nói với Thạch Mai, “Con tinh mắt hơn ta đấy.”

Thạch Mai ngượng ngùng không nói.

“Ta đáp ứng ngươi.” Thái hậu gật đầu, “Hoàng thượng bên kia ngươi cũng không cần lo lắng, thứ hai là gì?”

“Hôn lễ của ta với Mai Tử.”

“Nó đồng ý thì ta cũng không ý kiến.” Thái hậu thầm gật đầu, Bạch Xá này… Quả nhiên là người không thể tưởng tượng được, có hắn ở đây, lần này phần thắng chắc chắn lớn hơn nhiều rồi, nếu so sánh Tần Hạng Liên với Bạch Xá, vậy thì Tần Hạng Liên thua chắc rồi.

“Cuối cùng là gì?”

Thái hậu nhìn ra ngoài cửa, đội nhân mã tuần tra thứ hai hình như cũng sắp xông tới.

Bạch Xá nhăn mày, “Trước nợ đã.” Nói xong liền ôm Thạch Mai nhảy lên nóc nhà, thật cẩn thận ra khỏi thành, đi lên núi.

Hai người trở về chỗ tị nạn, đi vào phòng cẩn thận mở bức thư của thái hậu ra xem.

Thạch Mai xem xong bức thư thái hậu viết, tán thưởng, “Mẫu hậu thật sự là có tầm nhìn!”

“Ừ, đúng vậy.” Bạch Xá gật đầu đồng ý, ngồi bên cạnh Thạch Mai, Hương Nhi vội mang bát canh hầm tới cho Thạch Mai uống.

Bạch Xá tiếp lấy bát canh, kéo Thạch Mai để nàng tựa vào lòng, vừa xem thư vừa đút cho nàng uống.

Thạch Mai uống một ngụm canh ngọt, ngẩng đầu nhìn Bạch Xá.

“Sao thế?” Bạch Xá tiếp tục đút canh.

Thạch Mai ăn không vào, cầm lấy bát canh để xuống, Hương Nhi thấy Thạch Mai có chuyện muốn nói với Bạch Xá liền lặng lẽ đi ra ngoài, còn giúp hai người đóng cửa lại.

Thạch Mai cầm lấy tay Bạch Xá, nhìn hắn chăm chú.

Bạch Xá thấy nàng nghiêm túc thái quá, dù bị chọc cười nhưng vẫn phải đứng đắn lại.

“Ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Thạch Mai nói, “Về quá khứ của ta.”

Bạch Xá cười, “Ta nói rồi mà … Ngươi không muốn nói thì đừng nói, ta không ép…”

“Không phải!” Thạch Mai lắc đầu, “Nếu ta đã xác định ở bên ngươi thì sẽ phải nói hết từ đầu đến cuối cho ngươi nghe! Ngươi không biết ta, nói không chừng liền thích đấy.”

Bạch Xá bị nàng chọc cười, “Thế thì ta phải rửa tai lắng nghe rồi.”

Thạch Mai nhìn hắn, thấy hắn cười, nàng bắt đầu nói về quá khứ, nói chuyện mình sinh ra như thế nào, tình huống lớn lên ra sao, tổ tiên là Trần Thức Mi, làm cách nào mà hắt xì một cái liền xuyên về quá khứ, có đôi khi cảm thấy sợ hãi, nhờ không về được thì làm sao bây giờ? Cho nên từ trước đến nay vẫn phải sống trong lo sợ. Lúc mới bắt đầu giả mạo Trần Thức Mi hoàn toàn là vì tự bảo vệ mình, một phần là vì hâm mộ danh hiệu hương phấn nương nương của nàng, muốn sống vui vẻ một chút, không bị người khi dễ. Thế nhưng mỗi ngày trôi qua nàng lại cảm thấy mình quá mặt dày, quá vô liêm sỉ, lừa sự tôn trọng của thế nhân cũng lừa đi sự yêu thương của thái hậu.

Bạch Xá vẫn yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lúc Thạch Mai nói tới chỗ thương tâm, hắn sẽ nhẹ nhàng bóp lấy bả vai nàng an ủi.

Hai người nói chuyện cả đêm, còn bày mưu kế —— lần này nhất định phải đảo ngược cục diện, sau đó vui vẻ thành thân, sống vô lo vô nghĩ suốt quãng đời còn lại!

Sáng sớm hôm sau, mọi người phân công nhau làm việc, Thạch Mai thu dọn chút đồ rồi cùng Bạch Xá xuất môn.

Trước khi đi, Tiểu Phúc Tử ngơ nguẩy lại cọ Thạch Mai, bởi vì bận quá nên từ sau khi trở về Thạch Mai vẫn chẳng để ý đến nó, Tiểu Phúc Tử mất hứng rồi.

Ôm con mèo lại béo thêm một tí lên, Thạch Mai sờ đầu nó, “Tiểu Phúc Tử ơi, trông mày có phúc khí như vậy, phải phù hộ cho chúng tao lần này thành công nhé!”

Cách nơi tị nạn, Bạch Xá và Thạch Mai đi đến núi Đại Vũ tìm thụ bà và độc bà, không biết độc bà có đến không? Mong là còn chưa đánh nhau.

Chỗ thụ bà ẩn thân chẳng dễ tìm, lần trước là do đi nhầm, lần này phải bỏ ra rất nhiều công sức để đi tìm.

Thẳng đến khi sắc trời đã chuyển đen mới tìm được đường vào núi, vẫn là do lần trước Thạch Mai cố ý để lại mấy ký hiệu.

Thạch Mai vừa đi vừa thu hồi mấy ám hiệu để tránh bị người khác phát hiện.

Đến trong khe núi mà lão bà thụ ở, hai người nghe thấy bên trong truyền ra từng đợt mắng chửi, Thạch Mai cả kinh lùi lại, Bạch Xá lắc đầu, hoá ra hai cái bà này còn đang cãi nhau.

Đi qua lớp dây leo che chắn liền thấy hai người kia thương tích đầy mình, một người tựa gốc cây, một người ngồi dưới đất, vừa mắng vừa chửi, đều là oán đối phương cướp đi người yêu của mình, nghiến răng nghiến lợi chửi đến khàn cả giọng.

Thạch Mai nghe không hiểu lắm hai người nói cái gì, đương nhiên cũng không muốn nghe hiểu, nàng chỉ muốn hỏi hai vấn đề, hỏi thụ bà rằng bảo tàng ngọc Phật ở đâu và độc bà về bệnh tình của hoàng thượng. Theo thư thái hậu viết, hoàng thượng đang xem ca múa liền ngửi phải huân hương, sau đó nói đau đầu khó chịu, vài ngày sau bắt đầu trở nên không bình thường.

Thạch Mai tra qua nhiều sách nhưng cũng không tìm ra được nguyên nhân, chỉ hận mình học nghệ không tinh, mà Trần Thức Mi đã chết, nay chỉ có thể cầu độc bà trước mắt này!!

“Hai vị tiền bối!” Thạch Mai muốn kêu hai người dừng lại, nhưng hai người căn kia bản chẳng thèm để ý tới nàng, vẫn chửi nhau ầm ĩ.

Bạch Xá thở dài nói với Thạch Mai, “Nơi này tuy rằng là chỗ tốt để ẩn nấp nhưng cứ ầm ĩ như vậy rất dễ gọi đám truy binh tới.”

Thạch Mai nhíu mày, thụ bà không có khả năng rời khỏi cái cây này, cho nên chỉ có thể ở trong này đãi giả, vạn nhất truy binh thật sự mò tới gây phiền toái …

“Các ngươi đừng ầm ĩ nữa, ta có điều cần hỏi các ngươi.” Thạch Mai muốn ngăn cản hai người nhưng hai bà già kia gặp kẻ thù thì liền đỏ mắt, làm sao có thể nghe được lời người khác nói.

Cuối cùng Bạch Xá thấy Thạch Mai nóng nảy liền cầm đao tiến lên, Thạch Mai ngăn hắn lại, “Ngươi định làm gì?”

Bạch Xá nhún vai, “Nói không được thì dùng vũ lực giải quyết vậy.”

“Ôi!” Thạch Mai nhanh chóng ngăn cản, “Không được đâu… Để ta đến, ta có cách!”

Bạch Xá khó hiểu nhìn nàng, ôm tay lùi qua một bên, xem Thạch Mai định làm gì.

Thạch Mai đưa tay dụi mắt, đi tới giữa chỗ hai bà lão, hai người này mới nhìn thấy nàng, thụ bà khoát tay chặn lại, “Nha đầu, tránh ra!”

Độc bà cũng gật đầu, “Nha đầu, ngươi tránh ra, ta muốn tính sổ với lão yêu này!”

Thạch Mai nhìn trái nhìn phải, cuối cùng mũi xon xót, ngồi xổm xuống ôm đầu gối khóc rống lên.