Có Tiền Có Thể Bắt Qủy Xây Cối

Chương 8



Trong phòng Tiểu Hầu gia có hai nha đầu lập tức bị kêu đến,một ngườitên là Hà Hương, một người tên là Tú Cúc đều là người phẩm tính chấcphát.

Hai người mắt tràn đầy vui mừng nhìn Anh Ninh, thấy nàng dung mạothanh nhã,xinh đẹp,trong người tỏa ra khí chất đạm mạt đang phóng tầmnhìn quanh trong phủ,các nàng chưa từng thấy người xuất chúng như vậynha?

Nghĩ đến tiểu chủ tử nói không chừng sẽ thích liền trong lòng vuivẻ,nhưng nhìn thấy vết bớt trên mặt nàng,trong mắt liền hàm chứa vàiphần thở dài, hơn nữa nghe thấy Hách quản sự nói nàng còn biết chữ,lậptức lại nghiêm nghị tôn kính.

“Anh cô nương.” Tuổi lớn hơn Hà Hương cười nói:“Cô mới đến nơi nàycho nên chưa quen? Về sau ngày dài sẽ tốt hơn, chúng ta ở trong phủ chủtử không nhiều lắm,mỗi người đều có một phòng,chúng ta chỉ cần làm tốtphần của mình là được,cô không cần lo lắng.”

“Được.” Anh Ninh nhận thấy được thiện ý của nàng, mỉm cười gật đầu.

Tuổi nhỏ Tú Cúc cũng ngại ngùng nói cho nàng biết,Tiểu Hầu gia ở tại“Vọng Trần Hiên”, đó là nơi đẹp nhất trong phủ, một nơi yên tĩnh.

“Chúng ta đưa cô nương đến chổ Vương ma ma trước,bà ấy là người quảnlý lo việc trong ‘Vọng Trần Hiên’,Tiểu Hầu gia vừa rồi đi ra cửa,phỏngchừng đến tối mới có thể trở về.”

Hầu phủ rất lớn,ba người một đường đi thẳng,vừa đi vừa nóichuyện,xuyên qua cửa tròn đi qua hành lang, bước cầu nhỏ, thỉnh thoảngđụng tới nhóm nha hoàn trong phủ,vừa nghe nói Anh Ninh mới vào phủ cònđược phái đi hầu hạ tiểu Hầu gia,có người thấy may mắn có người đồngtình.

Có người vô cùng phấn khởi,“Cám ơn trời đất, cuối cùng không phái tađi ‘Vọng Trần Hiên’ hầu hạ tiểu tổ tông! Ta ở đó ba ngày,tiểu Hầu giabuổi tối mỗi ngày đều giả quỷ làm ta sợ, hại ta hàng đêm nằm ác mộng……”

Có người kinh hồn chưa định,“Đúng nha,ta và Châu nhi được phái đếnchăm sóc tiểu Hầu gia, không biết tiểu tổ tông kia bỏ gì trong canh bảohai chúng ta ăn, trở về chúng ta ói nửa tháng, thiếu chút nửa bị ói đếnchết.”

Còn có người hảo tâm nhắc nhở :“Vị cô nương này,cô cần phải để ý đấy! Tiểu Hầu gia muốn cô ăn cái gì ngàn vạn đừng ăn,trước khi ngủ nhấtđịnh phải xem trong chăn có thứ gì còn sống không.Ôi! má ơi,vừa nói taliền toàn thân nổi cả da gà……”

Các nha đầu líu ríu nói không dứt, Hà Hương và Tú Cúc một mặt xấu hổ, vốn muốn cho cô nương này mới đến một ấn tượng thật tốt,ai ngờ…cái nàyxong rồi.

“Anh cô nương,cô đừng nghe các nàng nói bậy,thiếu gia tuổi còn nhỏ,vóc dáng tuy rằng thoạt nhìn cao nhưng chỉ mười bốn tuổi thôi! Tính háothắng vẫn khó tránh khỏi……”

“Đúng ,Tiểu Hầu gia…… trong lòng thật sự không xấu……”

Anh Ninh nghe được hé miệng cười không ngừng, trong lòng không khỏi tò mò đối với người được hình dung như ác ma chuyển thế kia.

Đi đến “Vọng Trần Hiên”, Anh Ninh bị đưa đến trước mặt tổng quản Vương ma ma.

Vương ma ma kia tuổi ước chừng bốn mươi, gầy lanh lẹ,ánh mắt bén nhọn mơ hồ lộ ra vài phần khắc nghiệt,nàng đánh giá trên dưới Anh Ninh mộtchút,cười như không cười nói:“Anh cô nương đúng không? Cả kinh thành này đều biết Hiên Viên Hầu phủ không phải nơi tiểu miêu,tiểu cẩu có thểđến, cho nên lão bà đây có chuyện nói trước để cô nương tránh bị gánhchịu hình phạt,đã vào đây phải hầu hạ chủ tử thật tốt, Một là phải hếtlòng hầu hạ chủ tử;Hai là,chủ tử cũng sẽ không bạc đãi cô nương, nhưngngàn vạn đừng học theo những nữ tử to gan lớn mật, một lòng muốn lêngiường chủ tử……”

Anh Ninh nghe vậy sắc mặt cứng lại, hơi xấu hổ nghĩ rằng: Lão thiêngia, tiểu Hầu gia kia không phải mới mười ba,mười bốn tuổi sao? Đã có nữ nhân chú ý hắn rồi sao?

“Mới vừa rồi tiểu Hầu gia ra phủ rồi, Hà Hương,ngươi đưa cô ta vềphòng dọn dẹp một chút, buổi tối chờ tiểu Hầu gia trở về lại đến gặp chủ tử.”

Vương ma ma nói hai ba câu rồi đuổi Anh Ninh, Hà Hương phản ứng thanh mang theo Anh Ninh đi xuống.

Vừa ra khỏi cửa,cách ba mươi mét chính là gian phòng bếp nhỏ, bêntrong dụng cụ đầy đủ hết,nghe Hà Hương nói,nơi này mỗi ngày đều cóchuyên gia đưa tới rau quả tươi mới, buổi chiều tiểu Hầu gia đói bụng,nhóm bà tử liền đến đây làm chút đồ ăn, chẳng qua tiểu Hầu gia không mấy thích.

Hà Hương còn lén lút nói cho nàng biết,nha đầu trong “Vọng Trần Hiên” hầu hạ tiểu Hầu gia giống như thay đổi liên tục, cưỡi ngựa xem hoa cũng không đếm rõ được rốt cuộc có bao nhiêu người,một số bị tiểu hầu giadọa đi,có người là Vương ma ma nhìn không vừa mắt,hiện thời ngoại trừnàng và Tú Cúc,cũng chỉ có ban ha đầu nhỏ tuổi,bốn gã sai vặt và haiquản sự, mười mấy người này ở “Vọng Trần Hiên” chăm sóc tiểu hầu giasinh hoạt thường ngày.

Anh Ninh và Hà Hương nói chuyện, lại bị đưa đến nhà ăn “Vọng TrầnHiên” dùng cơm chiều, tiểu Hầu gia tôn quý kia chưa trở về,nàng liền một mình lặng lẽ đi ra ngoài phòng.

Hầu phủ cảnh sắc buổi chiều không tệ, ánh trăng sáng tỏ rãi đầy đìnhviện, ngay cả rừng cây ở phía xa đều bị phủ thêm một tầng ánh sáng bạc.

Nàng chậm rãi đi tới bỗng nhiên ngửi được trong không khí di động một mùi hương hoa quế, không khỏi có chút kinh ngạc.

Trước đây tại nơi này trong Li Kinh,có trồng một cây quế trưởngthành, thân cây thô và to nàng và đệ đệ tay nắm tay mới có thể ômhết,sau này đến Bồng Sơn đất đai khô cằn nên cũng ít thấy,cho dù nhìnthấy cành lá rất thưa thớt, phiến lá nhỏ gầy,không ra hoa hoặc rất ít nở hoa.

Nàng không nghĩ tới trong phủ này cũng trồng cây thuộc loại mùa thu này,thân cây lại cao như vậy!

Nhưng lực chú ý của Anh Ninh rất nhanh từ trong bụi hoa dời đi, nàng nghe tiếng khóc nức nở.

Là ai ở đằng kia nha?

Trong lòng nàng vừa toát ra ý tưởng này,gót sen đã hướng đến nơi đó.

Vừa bước đến vài bước liền liếc mắt nhìn thấy,bên cạnh thân cây to lớn,có người đang lẳng lặng ngồi ở chỗ kia.

Đó là một thiếu niên.