Có Tiền Có Thể Bắt Qủy Xây Cối

Chương 43



Tiểu hầu gia nhà ai?

Hừm! Thì ra là tiểu hầu gia Hiên Viên Hầu phủ!

Hiên Viên Hầu phủ_Vân gia có tiền có thế,nói phú quý cũng không quá.

Vân tiểu Hầu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng,tổ phụ lại là mẹ đẻ đương kim thiên tử,còn là bằng hữu cửa Chiêu Văn thái hậu.

Nghe nói Vân tiểu hầu gia ở trong kinh thành thanh danh không tốtlắm,trong kinh thành truyền rằng có hai người không thể chọc: Nhất làPhù Khanh, nhì là Vân Mặc.

Phù Khanh tính tình hỏa bạo,phạm đến hắn lục thân không nhận trở mặtvô tình; Vân Mặc tính tình gian trá,bủn xỉn đến có thể đem hầu phủ hủyđi đánh bạc.

Đường Vương chính là không nhận rõ điểm này, lúc trước mới có thể ở Li kinh hạ độc thủ với Vân tiểu hầu gia.

Đường Vương không ôm chí lớn,chỉ có mê một việc không khác Giản quốccông lắm,đó chính là thích thu thập đông cung đồ, đôi bằng hữu này rấtcó tiếng trong triều,chỉ cần là sách quý,bản đơn lẻ hay là ..v..v..bọnhọ vung tiền như rác cũng không tiếc.

Còn Vân Mặc không phải vừa vặn đến Ngọc Lăng này,vừa vội muốn lấylãobà vào cửa,cho nên hắn liền phái người đem giấy tờ đưa đi mua đứt tòanhà của Đường vương ở Ngọc Lăng tuyệt bút vung lên, một lần nữa treo lên bốn chữ to,“Liễu Thanh sơn trang”.

◎◎◎

Đường Vương đối với Vân tiểu hầu gia vừa sợ vừa e ngại, nhưng vị quý công tử đi theo Bàng Long đến cũng vừa tức vừa hận.

Người này đúng là Ngọc Trung Thạch.

Ngọc gia vốn là thương nhân,còn nơi hắn muốn phát triển là phíanam,cho nên Ngọc Trung Thạch vài năm trước đặc biệt đến Li kinh mượn sức hoàng thân quốc thích,vì muốn đem công việc kéo dài tới phương bắc, aibiết lại đụng phải cái đinh Vân tiểu hầu gia này!

Hai năm trước Vân Mặc giống như cá sấu nuốt lấy “Bảo phong long” ởphương bắc do hắn khổ tâm kinh doanh đến không còn một mảnh xương cốt,bã cũng không thừa,hai năm nay“Bảo phong long” lại toàn lực hướng namphương tiến quân,Ngọc gia đâu phải đối thủ của hắn,làm ăn càng ngày càng suy sụp,còn không thể duy trì mà đóng cửa, Ngọc gia đã không bằngtrước.

Trên thương trường mọi người vốn lừa gạt qua lại, chiến trường ngươitranh ta đoạt,nhưng Ngọc Trung Thạch lại cảm thấy Vân tiểu hầu gia kiarõ ràng ngầm chèn ép Ngọc gia.

Ngọc gia rốt cuộc đã đắc tội với vị tiểu hầu tôn quý kia lúc nào?Ngọc Trung Thạch càng nghĩ càng không hiểu,trong lòng sớm đã có nghi vấn cho dù chết cũng muốn biết được!

Đáng tiếc lúc này làm gì có phần để hắn nói chuyện, bởi vì Anh vương đang hàn huyên với Vân Mặc.

“Tiểu Hầu gia không làm ăn ở kinh thành tại sao lại chạy đến biênquan này ?” Anh vương mặt mang ý cười,thân thiết hỏi:“Không biết lão hầu gia thân thể có tốt không?”

“Lão Hầu gia thân thể thân thể thật sự cường tráng, tiểu hầu làm ăncũng không tệ,vương gia tai mắt đông đảo sợ là cái gì cũng không lừađược vương gia ngài nha!” Vân Mặc nói rõ là theo Phù Khanh, ngữ khí mang theo chút không dễ nghe.

Nhưng người như Anh vương tu dưỡng tính tình thật sự tốt,hắn chỉ cười nhẹ“Tiểu Hầu gia quá khen.”

Vân Mặc thấy chọc đối phương không phát hỏa,liền cầm chiếc đũa ngàvoi trong tay,công bằng chỉ hai món thức ăn trước mặt,“Hai loại đồ ănnày hương vị không tệ,vương gia sao không nếm thử? Chẳng qua không biếtvương gia xưa nay đối với thức ăn,thích ngọt hay đắng,thích mềm haycứng?”

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn lại hai món kia,chỉ thấy một mâm“Muối tiêu hạt điều”, một mâm “Như ý hải sâm”,một món giòn ngon miệng,một món mềm mại.

Hai món thức ăn đều được đầu bếp trong phủ quận thủ làm tinh xảo xinh đẹp,sắc hương vị toàn.Anh vương vốn là người thông minh,ý Vân Mặc rasao hắn như thế nào không hiểu.

Chỉ thấy hắn không biến sắc cười đáp:“Bổn vương tính khí khóchịu,không phải món nào cũng ăn,món cứng không muốn cắn;,đối với món mềm cũng không quá thấy hứng thú.”

“Ý Vương gia nói cứng hay mềm cũng không thích?” Vân Mặc cười ha hamột tiếng,“Ta còn cho rằng cả triều trên dưới,chỉ có Nhiếp thiếu gia mới có khí phách như vậy,không thể tưởng được vương gia thì ra cũng làngười đồng đạo!”

“Tiểu hầu gia hiểu lầm bổn vương không phải không sợ,mà là đều sợ.”

“Sợ?” Vân Mặc nhướng mày,trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra một tia nghiền ngẫm.

“Bổn vương thân là thần tử,mỗi thời mỗi khắc đều nơm nớp lo sợ?”

Ai nha, quả nhiên là không thèm nói nhiều nữa câu!