Có Tiền Có Thể Bắt Qủy Xây Cối

Chương 18



Trước mắt một màn làm cho Hà Hương đem thuốc vào, Tú Cúc canh giữ ởngoại thất, Bình An ba người nhìn mắt choáng váng, sau một lúc lâu mớikhông hẹn mà cùng hoàn hồn, liếc nhau lẫn nhau không nhịn được lén bậtcười.

Uống xong thuốc Anh Ninh lại dần dần ngủ say,trong lúc mơ màng tựa hồ cảm thấy có người luôn canh giữ ở bên giường, một lát sau bên tai mơ hồ có giọng đối thoại nhưng rất nhanh lại an tĩnh.

Vân Mặc kéo Hà Hương,Tú Cúc ra phía sau rèm, sợ đánh thức người trên giường.

“Thiếu gia, ngài nhanh đi ngủ đi,giờ đã tối nha!”

“Đúng đấy,thiếu gia, trong sương phòng phía đông đã chuẩn bị tốt, ngài ngày mai còn phải vào cung đọc sách!”

Vân Mặc đem ngón trỏ đặt ở trên môi, hướng hai người nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng, ý bảo các nàng nói nhỏ chút,“Ta không ngủ, các ngươi đi ngủđi.”

“Anh cô nương đã ngủ say, ngài còn canh tại chỗ này làm cái gì?” Nhađầu đứng chính giữa vội vàng đè thấp tiếng nói, hoang mang hỏi.

“Ta……” Giọng nói trong suốt lanh lãnh vang lên, tựa hồ do dự một chút,mới ngượng ngùng hồi đáp:“Ta sợ cô ấy đau.”

“Anh cô nương uống thuốc rồi,sẽ khỏe thôi.” Hà Hương nghe xong vừatức giận vừa buồn cười khuyên nhủ:“Ngài đi nghỉ ngơi đi, nếu ngày maiAnh cô nương tỉnh, ngài lại bị bệnh,ngài bảo Anh cô nương làm sao vuicho được?”

Thiếu niên thủy chung không chịu, còn thấp giọng hỏi:“Các ngươi nóixem, ta trước kia đối với cô ấy như vậy,cô ấy có thể giận ta hay không?”

“Không đâu, Anh cô nương tâm tính thật tốt,làm sao có thể giận ngài?Nói đi nữa,ngài thật ra coi như……” Hà Hương chần chờ một chút.

Tính cái gì? Thủ hạ lưu tình.

Tiểu Hầu gia nếu muốn ai đi làm sao có thể đuổi không được?

Hà Hương lại không nhịn được lặng lẽ nở nụ cười, trong lòng cũng làhơi kinh ngạc,làm gì có ai nhìn thấy hắn hốt hoảng bất an,nhưng bây giờhắn lại lo lắng cho một người!

Vân Mặc không thèm nói chuyện,cố chấp không chịu rời đi, Hà Hươngthấy khuyên không được đành phải chuẩn bị một đệm giường da chồn bạc tại bên cạnh cửa sổ kia,lại cùng Tú Cúc ôm đến chăn gấm, bất đắc dĩnói:“Thiếu gia, buổi tối hôm nay ngài ủy khuất chút,ngủ ở đây !”

Vân Mặc thấy thế mới vui vẻ gật đầu,nhìn Hà Hương,Tú Cúc một trướcmột sau đi ra ngoài,chờ các nàng đi rồi hắn vẫn ngồi trở lại nguyên vịtrí, nhìn chằm chằm thiếu nữ ngủ say trên giường giống như xuất thần,sau một lúc lâu thì thào tự nói.

“Ta đối với cô xấu như vậy, vì sao…… cô còn muốn thay ta chịu trận này ?”

Thẳng cách một ngày giữa trưa, Anh Ninh mới hoàn toàn thanh tỉnh,vừamở mắt liền nhìn thấy Hà Hương vừa canh giữ một bên vừa làm việc, ngườisau thấy nàng tỉnh,lập tức vui mừng kêu lên:“Anh cô nương tỉnh? Vếtthương còn đau không?”

“Không đau.” Anh Ninh thấy gương mặt nàng thân thiết, vì thế chịu đựng không khoẻ giả bộ vô sự cười nói:“Muội ngủ thật lâu sao?”

“Cũng không phải? Hôm qua chảy thật nhiều máu, sợ chết người!”

Hà Hương nhớ tới trong lúc rối loạn kia, Anh cô nương bị thương hônmê, tiểu Hầu gia phẫn nộ đến cực điểm,Diễm di nương còn thiếu chút bịtiểu Hầu gia bóp chết…… lòng không khỏi còn sợ hãi.

“Muội không sao,đã làm phiền tỷ chăm sóc.” Anh Ninh có chút băn khoăn.

Hà Hương lại “Phụt” một tiếng cười ra,“Giúp cô nương cũng không phải là ta, là tiểu Hầu gia đó!”

Vân Mặc? Hắn làm sao có thể?

Anh Ninh sửng sốt.

“Là thật, tiểu hầu gia hôm qua thế nào cũng không chịu đi phòng khácngủ, ta và Tú Cúc cũng chỉ dọn dẹp cho ngài ấy một cái giường, sáng naylúc ta tới thu thập, mới phát hiện tiểu tổ tông kia căn bản không cóngủ,ta cho là ngài ấy đã ngồi cả một đêm.”

Anh Ninh cảm thấy ấm áp,mới ý thức được nàng đúng là ngủ trên giườngVân Mặc, cái này có phải gọi là “Tu hú chiếm tổ chim khách”, không khỏinở nụ cười,còn chưa nói chuyện,chợt nghe giọng Tú Cúc ngoài cửa sổ hô to gọi nhỏ:“Trời! Thiếu gia, ngài không phải ở trong cung sao? Tại sao một chút đã trở lại?”

“Anh tỷ tỷ đã tỉnh chưa?” Thiếu niên thanh âm từ ngoài cửa sổ truyềnvào,mơ hồ,trong sáng mà dễ nghe dường như vừa mới đi đến cửa viện.

Đây là lần đầu tiên Anh Ninh nghe được hắn gọi nàng là “Anh tỷ tỷ”,cảm giác đó thật kỳ lạ giống nước sông chậm rãi chảy ra trái tim,vuốtlên hết thảy khe rãnh, ngay cả vết thương trên đầu dường như cũng khôngcòn đau.

Một trận dồn dập tiếng bước chân,chạy qua đình viện,bước trên thềm đá,sải bước chạy đến phòng rồi đột nhiên dừng lại.

Bước chân trở nên nhẹ trì hoãn lại, tựa hồ sợ quấy nhiễu người trong phòng .

Anh Ninh hơi hơi khởi động thân mình, giương mắt nhìn lên.

Thiếu niên đứng ở cạnh cửa,con ngươi tối đen không nháy mắt nhìn nàng, hoa phục màu bạc tô điểm gương mặt tuấn tú.

Hắn tựa hồ vừa mới chạy thật xa, trên trán còn chảy ra ít mồ hơi,tócđen có chút ẩm ướt phân tán ở trên trán, gương mặt trắng nõn tuấn tútinh xảo như ngọc ,trên đó hơi hơi phiếm hồng,không biết là ngượng ngùng hiếm hay là bởi vì nóng……

Như vậy do dự bất an đứng ở nơi đó, mâu quang nhàn nhạt lưu chuyển,khát vọng, chần chờ, bất an, thậm chí theo trong xương phát ra cô đơn,làm cho tim Anh Ninh dịu lại.

Cánh môi khẽ cong,nàng hướng hắn lộ ra nụ cười động long người,trong phút chốc dường như khắp núi đồi hoa tươi ào ào đua nở.

Nụ cười kia truyền vào thấp thỏm không yên trong lòng thiếu niên,cặp mắn sáng lạn như sao,nụ cười chậm rãi tự trong lòng lan tràn đi ra.

Tươi đẹp tựa như muốn triệu hồi mùa xuân biến mất đã lâu kia.

Toàn bộ người trong phủ Hiên Viên Hầu kinh ngạc phát hiện,trong nửa năm tiếp theo ác ma _tiểu Hầu gia đột nhiên thay đổi.

Mỗi ngày học một chút, tiểu Hầu gia sau khi trở về “Vọng Trần Hiên”của mình, cần cù thành khẩn đọc sách,tập viết, rất ít chạy ra ngoài phủ, cũng không làm cả phủ gà bay chó sủa,hắn đã tu thân dưỡng tính .

Còn lão hầu gia ở kinh biết được thập phần vui mừng,ban thưởng một lần cho tất cả người trong phủ.

Chỉ có Hà Hương và Tú Cúc trong lòng hiểu được, nên lĩnh phần thưởng này chỉ có một người,đó chính là Anh cô nương.

Ở “Vọng Trần Hiên”, các nàng thường xuyên nhìn đến một hình ảnh,ánhđèn sâu kín, bọn họ ngồi ở hai bên án thư tương đối rộng rãi, một ngườinghiêm túc đọc sách, một người khác viết chữ trên giấy.

Hoặc người ngưng thần yên lặng tập viết, một người cái khác lẳng lặng ngồi,chậm rãi quan sát, săn sóc tỉ mỉ bưng tới một chén cháo tổ yến còn bốc hơi nóng đến cho hắn.

Thời khắc lúc này chỉ thuộc về bọn họ, không có bất luận kẻ nào đivào trong đó, ngay cả Hà Hương và Tú Cúc đều chưa bao giờ nghĩ tới muốnđi quấy rầy một màn tốt đẹp này.

Các nàng thấy Tiểu Hầu gia chính là người làm người ta đoán không ra, bề ngoài thoạt nhìn bất hảo không kềm chế được,thật ra chỉ là phản ứngtự vệ, bởi vì rất ít ai có thể chân chính đi vào trong lòng hắn, trướckia còn có Nhiếp thiếu gia ở trong phủ tám năm,tiểu Hầu gia xem hắn nhưthân huynh,nguyện ý nghe hắn dạy bảo,nhưng về sau Nhiếp thiếu gia cũngđi rồi,để lại thiếu gia một người.

Hiện tại bất đồng, Anh cô nương này đến đây không bao lâu thành một cái ngoại lệ.

Hắn cẩn thận nghe nàng nói mỗi một câu,hắn đem những thứ nàng viếtlặng lẽ giấu đi, thậm chí có lúc thuận tay vẽ đại,hắn cũng xem như bảobối giấu đi.

Khi nàng vui vẻ tâm tình hắn cũng sẽ trở nên dễ chịu, hắn nhìn khôngchuyển mắt nụ cười của nàng,trong con ngươi màu đen như có đá quý.

Tâm tình hắn không tốt hoặc là bị người không cẩn thận chọc tới,người hơi khôn khéo một chút đều biết nhanh tìm Anh cô nương đến, bởi vì chỉcần nhìn thấy nàng, tính tình chủ tử tựa hồ sẽ tiêu bớt một chút, nghenàng nhỏ giọng khuyên bảo vài câu sau lại tiêu tan một chút,lại mộtchút, thẳng đến tức giận không cánh mà bay.

Hà Hương và Tú Cúc không khỏi cảm thán,thì ra một người nhìn nhưkhông quan tâm,một khi quan tâm sẽ toàn tâm toàn ý, trong mắt chỉ có thể chứa một người.

Hàn lộ vừa qua khỏi, trong hầu phủ lại xảy ra hai chuyện không tưởng.

Một là Diễm di nương rơi xuống xảy thai, có người nói là lão Hầu gianhẫn tâm phái người đánh, bởi vì kia căn bản không phải cốt nhục lão Hầu gia.

Còn có người nói Diễm di nương căn bản là không mang thai, bất quá là muốn diễn “Ly miêu tráo thái tử”, đáng tiếc diễn thất bại.

Chuyện này vừa ra,người nghe thấy đều bị kinh ngạc,ai cũng âm thầmđoán,cái thai trong bụng Diễm di nương kia rốt cuộc từ đâu mà có,hay làkhông có nha?

Không có đáp án,lão Hầu gia từ kinh trở về cũng bình tĩnh như lúc ban đầu, không có nửa điểm tức giận,đều này hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Lời đồn đãi theo thời gian trôi đi dần dần phai nhạt nhưng mọi ngườitheo chuyện này phát hiện hai việc,thì ra Diễm di nương cũng không đượcsủng ái như trong tưởng tượng, người trong lòng lão Hầu gia thương nhấtthật ra từ đầu tới đuôi đều chỉ có một mình tiểu Hầu gia,chẳng qua không có biểu hiện ra ngoài thôi.

Đúng vậy! Tiểu Hầu gia mới là huyết mạch chính thống Hiên Viên Hầu phủ, người thừa kế duy nhất, người ngoài là cái gì chứ?