Có Thích Khách!

Chương 2: Rơi xuống khe núi



Mộc Tĩnh khôi phục ý thức mở mắt ra, phát hiện mình đè lên một người đang hôn mê. Chỉ lộ ra hai con mắt đang nhắm chặt, chính là thích khách cùng hắn té xuống.

Khe núi cũng không sâu như trong tưởng tượng, mà khi té xuống mình lại được người lót phía dưới, cho nên mới không có gì đáng ngại. Hắn ngồi dậy nhìn thích khách trong tay vẫn còn cầm đoản đao, lập tức đoạt lấy ném xuống sông.

Nghĩ lại, tên thích khách này chắc không chỉ có vũ khí này, vì thế vươn tay sờ vào trong áo thích khách, lấy ra một đống ám khí với một cây sáo. Mộc Tĩnh sửng sốt, hắn không hề nghĩ tên thích khách lãng khốc này lại có chút phong nhã. Hắn cũng ném ám khí xuống sông, cây sáo thì lặng lẽ bỏ vào trong ngực.

Lúc này vốn là thời cơ tốt nhất để tẩu thoát, Mộc Tĩnh lại ma xui quỷ khiến thế nào vươn tay kéo khăn che mặt của thích khách. Vừa kéo tới mũi, lông mi đối phương đã hơi run, mở hai mắt ra trừng hắn. Mộc Tĩnh có chút chột dạ, bị đối phương dễ dàng kéo tay ra.

Thích khách kia phản ứng đầu tiên chính là muốn lấy đao đâm Mộc Tĩnh, nhưng trong tay không có đao. Hắn cũng không hoảng, vẫn bình tĩnh như trước nhìn chằm chằm Mộc Tĩnh.

Hắn mới đứng lên liền cảm thấy hai chân đau nhức, lập tức ngã xuống đất, muốn vận công chữa thương thì phát hiện hơi thở rất yếu, chắc là trọng thương do té xuống vực.

Mộc Tĩnh thấy bộ dáng không hề có lực sát thương của hắn, cũng không vội chạy trốn. Ngồi xổm xuống trước mặt, “Ngươi có phải nhận sai người rồi không?” Thích khách cố chấp này, hẳn là chỉ có người mang thâm cừu đại hậntới mức độ cực cao mới có thể có đãi ngộ này.

Thích khách nhìn hắn, không mang theo chần chờ gì mở miệng, “Ngươi là Mộc Tĩnh.” Ngụ ý — người ta giết chính là ngươi.

Đây là lần đầu tiên Mộc Tĩnh nghe giọng hắn, trong trẻo còn có chút non nớt, hiển nhiên là tuổi không lớn, phỏng chừng còn nhỏ hơn hắn bảy tám tuổi. “Có phải ai làm thích khách cũng giống ngươi? Chấp nhất ngay cả mệnh cũng không cần.”

Thích khách lạnh lùng nhìn Mộc Tĩnh, nếu hắn nhận ra mình thì… Nghĩ vậy, lập tức kéo khăn che mặt lên.

Mộc Tĩnh nhịn không được bật ra tiếng cười, đối với việc chấp nhất không cho người ta thấy dung mạo tỏ vẻ thán phục, “Ngươi yên tâm, ta cũng chưa nhìn thấy dung mạo của ngươi.”

Thích khách lại cảm thấy mình bị cười nhạo, trong mắt hàm chứa lửa giận, hung hăng trừng hắn.

Mộc Tĩnh theo bản năng muốn lùi ra sau, thích khách này tuy nhỏ tuổi nhưng khí thế lại rất mạnh, “Ngươi biết ta là ai, nghĩa là ngươi được người phái đến. Ai ủy thác cho ngươi làm việc này?”

Thích khách lãnh nghiêm trầm mặc.

“Ngươi không nói ta cũng biết.” Mộc Tĩnh ngồi xếp bằng, tay chống cằm nở nụ cười, “Người biết ta đi đường này chỉ có Mộc gia. Mà hy vọng ta chết, chỉ có nhị nương.”

Thích khách cảm thấy kinh ngạc. Hắn chỉ nhận nhiệm vụ, cũng không rõ là ai ủy thác. Hắn nhìn chằm chằm Mộc Tĩnh đang miễn cưỡng tươi cười, nhịn không được lên tiếng, “Tại sao ngươi lại cười?”

Mộc Tĩnh vươn tay giả bộ làm động tác lau lệ, “Chẳng lẽ ngươi muốn ta khóc?”

Thích khách lúc này mới hoài nghi người này có phải Mộc Tĩnh hay không. Bởi vì hắn đã điều tra qua, Mộc Tĩnh là người trầm ổn sống nội tâm chứ không phải bộ dáng vui đùa cợt nhả này. Người này rốt cuộc là hạng người gì?

Mộc Tĩnh thoải mái lắc lắc thắt lưng, mỉm cười nhìn hắn nói, “Chúng ta làm một thương lượng được không?”

“Không được.”

“Ngươi còn chưa nghe ta nói.”

“Không nghe.”

Mộc Tĩnh bất đắc dĩ nhún vai, “Vậy ta sẽ tự nói với mình, lúc ta nói một mình thanh âm có chút lớn, ngươi nghe được thì làm ơn bỏ qua.”

Người này! Thích khách chán nản, nếu không phải bị thương mà cũng mất vũ khí, giờ phút này hắn đã đâm tên kia mười phát cho hả giận.

“Chân ngươi bị thương, một mình không thể ra khỏi đây. Buổi tối ngoài kia có bao nhiêu nguy hiểm hẳn là ngươi cũng biết, nhưng ta có thể cứu ngươi.” Mộc Tĩnh nói.

Thích khách hừ lạnh một tiếng, “Ta không cần ngươi cứu, cho dù ngươi cứu ta, ta cũng sẽ giết ngươi.” Chỉ cần tiếp nhận nhiệm vụ, mặc kệ có phát sinh chuyện gì cũng phải hoàn thành. Đây là đạo lý sinh tồn khi làm thích khách.

Lời nói kiên định làm Mộc Tĩnh thở dài, “Ta đoán ngươi sẽ nói như vậy.” Hắn thấy tên thích khách này rất có nguyên tắc, nói khó nghe là không có não, tính tình thì thẳng như ruột ngựa, ngay cả nói dối cũng không làm. Nhưng điểm này lại làm Mộc Tĩnh nhịn không được cảm thấy yêu thích.

Mộc Tĩnh đứng lên phủi phủi quần áo, bước đến trước mặt thích khách, xoay người lại ngồi xổm xuống, nói, “Tới đây, ta cõng ngươi rời khỏi khe núi.”

Thích khách có chút căm tức, “Ngươi lúc nãy không nghe thấy sao! Ngươi có cứu ta thì ta vẫn sẽ giết ngươi!”

Mộc Tĩnh gật gật đầu, “Ta biết mà.”

“Vậy ngươi…” Thích khách không hiểu người này đang nghĩ cái gì. Người bình thường không phải đều nhân cơ hội chạy trốn sao, nào có ai giúp đỡ kẻ thù bao giờ, hơn nữa còn biết đối phương sẽ lấy oán trả ơn.

“Ngươi có nguyên tắc của ngươi, ta có nguyên tắc của ta. Mà nguyên tắc của ta bình thường rất ngu ngốc.” Mộc Tĩnh quay đầu lại, nhe răng ra cười, “Mẹ ta nói, không thể thấy chết mà không cứu.”

Thích khách ngẩn ra, không thể nói rõ.

Mộc Tĩnh từ nhỏ đã được giáo dục làm cho hắn không thể mặc kệ người gặp nạn trước mặt mình, về sau có gặp phải cũng không cần lo nữa.

Gặp thích khách chậm chạp không chịu nhúc nhích, Mộc Tĩnh liền kéo chân hắn ôm lấy, hướng về phía ngoài bước đi. Thích khách rất nhẹ, Mộc Tĩnh cõng trên lưng không tốn bao nhiêu sức, “Ngươi sao lại nhẹ vậy, giống con gái ghê.”

“Ngươi mới là con gái!” Thích khách tức giận không ít, lần đầu tiên rống to.

“Được được được, là ta sai.” Mộc Tĩnh nhận sai có lệ, nghiêng đầu liếc nam hài vẫn còn đang sinh khí, cười cười, “Chúng ta thương lượng đi, thế nào? Ta giúp ngươi, ngươi…”

Thích khách bình tĩnh nói, “Ngươi còn chưa bỏ cuộc sao?”

“Nghe ta nói hết đã. Tuổi trẻ đúng là dễ xúc động.” Mộc Tĩnh không để ý tới kháng nghị của hắn, tiếp tục nói, “Ta giúp ngươi một lần, ngươi nói tên của ngươi cho ta biết. Yêu cầu này không trái nguyên tắc của ngươi chứ?”

Một mảng trầm tĩnh.

Mộc Tĩnh đợi hồi lâu cũng không thấy đối phương có phản ứng, thuận miệng nói tiếp, “Chẳng lẽ là thẹn thùng?”

“Mới không có!” Thích khách lập tức hô to.

“Vậy thì nói mau!” Mộc Tĩnh dừng bước, quay đầu nhìn hắn, “Ta thấy mỗi lần rút đao ngươi đều rất hùng hổ, đừng nói cái tên lại thẹn thùng như cô nương nha.”

“Ngươi!” Thích khách âm thầm thề, chờ vết thương đã trị khỏi hắn sẽ hảo hảo giáo huấn cái tên này. Hắn cúi đầu, thanh âm rất thấp, Mộc Tĩnh phải dán tai sát vào mới nghe được.

“Ta tên là Tô Tử.”

“Tô Tử…” Mộc Tĩnh mặc niệm một lần, dần dần phiếm ra ý cười, “Vậy Tô Tử, vịn chặt một chút coi chừng té.”

Cánh tay vòng ở cổ hơi hơi ôm chặt, Mộc Tĩnh vừa lòng tiếp tục bước đi.

Hết chương 2