Cớ Sao Mãi Yêu Em

Chương 30



Ánh nắng ban mai mờ nhạthắt vào phòng. Bên ngoài cửa sổ, tiếng hót líu lo của đàn chim sẻ đã đánh thứcDiệp Phiên Nhiên. Cô trở người nhận ra mình đang nằm trong vòng tay Dương Tịch.

Cậu vẫn chìm trong giấcngủ say, chiếc chăn bông quấn ngang eo, để lộ khoảng ngực trần, khuôn mặt lúcngủ ngây thơ trong sáng hệt như đứa trẻ chưa hiểu sự đời, nhưng với cô mà nói,cậu là người đàn ông, người đàn ông vĩ đại đem lòng yêu cô.

Diệp Phiên Nhiên lặng lẽbước xuống giường, đứng trước tấm gương trong nhà tắm, ngắm nhìndung nhan mình. Bắt đầu từ tối qua, cô đã không còn là con gái mà là một ngườiđàn bà thực sự nhưng dáng vẻ bề ngoài chẳng mảy may thay đổi. Khổng Thiên Thiêntừng nhỏ to tỉ tê với cô rằng sự khác biệt giữa trinh nữ và gái không còn trinhtrắng biểu hiện ở đuôi lông mày. Hàng lông mày của trinh nữ thường gọn gàng,thẳng đứng, còn của gái đã mất trinh thì lộn xộn toán loạn.

Cô kiễng gót chân đứngtrước gương, chăm chú nhìn hàng lông mày của mình, hình như thực sự không cònrậm rạp thẳng hàng như tối qua nữa.

“Này, em đang nhìn gìvậy?” Sau lưng chợt vọng lại tiếng nói của Dương Tịch

Diệp Phiên Nhiên giậtmình, quay lại thì cậu đã ôm lấy cô từ phía sau, cằm cậu gác trên vai cô, giọngdịu dàng trìu mến: “Sao không ngủ thêm một lát, dậy sớm thế?”

“Thấy ghét quá, làm ngườita giật cả mình.” Diệp Phiên Nhiên xẳng giọng nói.

Từ sau chuyện tối qua,mối quan hệ giữa hai người càng tiến thêm một bậc. Dương Tịch ôm chặt lấy cô,nói giọng trầm ngâm vỗ về: “Phiên Phiên à, cảm ơn em… Cảm ơn em đã trao cho anhđêm đầu tiên của mình!”

Mặt Diệp Phiên Nhiên bấtgiác ửng đỏ. Cô xấu hổ quay người lại sà vào lòng cậu, hai tay co lại thành nắmđấm ra sức đánh vào ngực cậu: “Dương Tịch, anh thật là đáng ghét!”

Dương Tịch để mặc cônhõng nhẽo nũng nịu, lấy cậu ra làm chỗ để trút, mãi tận khi cô bình tĩnh cậumới từ tốn nói: “Lát nữa bọn mình cùng nhau đi mua cặp ổ khóa trái tim[6] nhé!”

Đây cũng chính là mộttrong những mục đích đến Hoàng Sơn của cậu. Nghe nói, những cặp nam nữ yêu nhauthường khắc tên hai người lên chiếc ổ khóa trái tim, sau đó đặt ổ khóa trênđỉnh Quang Minh[7] của ngọn núi Thiên Đô, tỉnh Hoàng Sơn thì cả đời này cả hai sẽ mãi chẳngbao giờ chia ly.

Tuy rằng hiện giờ tìnhcảm hai người nồng nàn thắm thiết nhưng mọi việc diễn ra quá suôn sẻ hoàn hảokhiến cậu thường xuất hiện cảm giác đang mơ giấc mơ không có thực, cậu lo sợkhi tỉnh giấc, Diệp Phiên Nhiên đã chẳng còn ở bên cậu nữa… Chủ quan mà nói thìDương Tịch đã từng đánh mất Phiên Phiên, hai người suýt lướt qua nhau, sự việcnày khiến cậu xuất hiện di chứng về sau. Khách quan mà nói thì hai người còn banăm nữa mới tốt nghiệp, lại là tình yêu cách biệt hai nơi, giữa họ sẽ còn rấtnhiều biến số thay đổi. Nói cậu mê tín cũng được, ấu trĩ, trí thông minh kémcỏi cũng chẳng sao, bất luận dùng biện pháp gì đi chẳng nữa, chỉ cần điều đó cóthể giúp cậu rũ bỏ nỗi bất an trong lòng

Bởi lẽ tuổi trẻ chưa hiểusự đời, bởi lẽ tình yêu của cậu quá sâu đậm, nên cậu mới suy tính thiệt hơn,thi thoảng cảm thấy lo sợ bất an.

Ăn xong bữa sáng, bốnngười họ gia nhập vào nhóm leo núi. Hai cô gái thường ngày ít vận động, luônmiệng than vãn kể khổ, cả đoạn đường đi không ngừng nghỉ, mồ hôi vã ra khô rồilại ẩm ướt, ướt rồi lại khô, khó khăn lắm mới leo lên đến đỉnh Quang Minh, nướcuống mang theo đều đã cạn. Tào Quyên và Diệp Phiên Nhiên đều khát khô cổ họng,mệt đến mức chân tay rã rời, sức cùng lực kiệt, ngồi xuống tản đá dưới gốc câychẳng tài nào leo nổi nữa.

“Đi nào, Dương Tịch, bọnmình đi mua nước!” Trần Thần kéo Dương Tịch đến hàng quán đơn sơ dựng trên ngọnđồi, đi được nửa đường, cậu chợt dừng lại, ngao ngán thở dài, nói: “Tào Quyênkhông phải là người con gái trinh trắng.”

Dương Tịch liếc nhìn cậuvẻ thông cảm, chìa tay ra vỗ vai cậu ta.

“Diệp Phiên Nhiên, côấy?” Trần Thần hỏi thăm dò, trông thấy Dương Tịch ra ngón tay “OK” thì cậu tanói nhỏ: “Cô ấy là người con gái tốt, tiểu tử cậu phải biết trân trọng đấy nhé!Nói thật, con gái như cô ấy bây giờ chẳng còn nhiều nữa đâu…”

Dương Tịch dĩ nhiên hiểuđiều đó, Diệp Phiên Nhiên tuy cặp kè với Thẩm Vỹ cả năm trời nhưng nụ hôn đầucùng đêm đầu tiên của cô đều thuộc về cậu. Một cô gái trong sáng hoàn hảo nhưvậy, cậu làm sao nhẫn tâm làm tổn thương, phụ lòng cô được chứ?

Cậu vô cùng thành khẩnđặt cặp ổ khóa trái tim có khắc tên của hai người khóa trên đỉnh núi Quang Minh,rồi ném chiếc chìa khóa xuống tận sâu vách núi, quay sang trông thấy Diệp PhiênNhiên đang ngồi đầu bên kia phiến đã, gương mặt cười rạng rỡ, cặp mắt sángngời, sắc mặt hồng hào, hệt như hoa đỗ quyên giữa vách núi, xinh đẹp rạng rỡ.

“Diệp Phiên Nhiên, anhyêu em, chúng mình cả đời sẽ không xa nhau!” Dương Tịch hai tay đặt lên miệng,đứng ngay đỉnh núi, ngang nhiên hét thật to với cô.

Diệp Phiên Nhiên mím môinheo mắt nhìn cậu, không đáp trả, nụ cười mỉm nở trên bờ môi.

Tiếng gió núi hò hét rítgào, lướt vù vù qua bên tai, trong vách núi trống trải, dường như có một giọngnói từ nơi xa xăm vọng về: “Không xa nhau… không xa nhau… không xa nhau…”

Ba ngày sau, họ đónchuyến xe lửa đi Phục Môn. Tại đảo Cổ Lãng, Diệp Phiên Nhiên tay xách dép lê,chân trần chạy nhanh trên bãi cát. Gió biển thổi tung mái tóc dài của cô, khuônmặt trắng nõn bị ánh nắng mặt trời gay gắt ngày hè chiếu ửng đỏ nhưng vẻ mặttươi cười rạng rỡ chẳng hề biết đến ưu sầu, nở rộ giữa bầu trời tháng Bảy xanhlam ngọc bích. Dương Tịch chạy đuổi theo cô, hai đôi bàn chân in hằn trên bờcát mịn trắng tinh, quanh co khúc khuỷu, phảng phất tựa như vương quốc cổ tíchxinh đẹp trong truyền thuyết…

Hai người cùng chụp bứcảnh trên mỏm đá dưới ánh mặt trời. Chính khoảnh khắc Trần Thần bấm máy thìDương Tịch chợt nghiêng mặt đặt nụ hôn trên môi Diệp Phiên Nhiên. Bất ngờ, DiệpPhiên Nhiên sửng sốt trố đôi mắt vừa tròn vừa to, bờ môi khẽ nhếch lên khiến aicũng thấy đáng yêu hệt như trẻ thơ. Còn Dương Tịch chỉ lộ nửa gương mặt trôngnghiêng, nhưng đường nét rõ ràng, đầy sắc sảo, trẻ trung xuân sắc không gì sánhbằng.

Sau khi từ Phục Môn trởvề, Dương Tịch rửa bức ảnh đó ra, viết hàng chữ ở mặt sau: “Dương Tịch và DiệpPhiên Nhiên, 1314[8].”

Bức ảnh đó, vẫn nằm trongví tiền của cậu, mãi đến khi bức ảnh ố vàng, cậu vẫn chẳng nỡ lòng nào vứt bỏ.

Chuyến du lịch lãng mạnkhép lại, Diệp Phiên Nhiên đắm mình trong sự sợ hãi bất an. Kỳ nguyệt san trướckia vốn rất đều đặn thì giờ mãi chẳng thấy đến, nhẩm tính cô đã trễ hơn mườingày.

Bóng tối có thai bao trùmquanh cô. Những khi hẹn hò với Dương Tịch cô không để cậu động vào mình, giọngđiệu đầy vẻ oán trách. Dương Tịch ra sức trấn an cô, sau đó thì gọi điện thoạicầu cứu Trần Thần.

Trần Thần hỏi trong điệnthoại: “Bọn cậu không không sử dụng biện pháp phòng ngừa nào sao?”

“Có chứ!” Dương Tịch đáp:“Lần đầu tiên lúc ở Hoàng Sơn, nhưng mà sau đó cô ấy có uống thuốc ngừa thaikhẩn cấp, có hiệu lực trong vòng hai mươi bốn giờ…”

“Vậy thì mau đến bệnhviện đi!” Trần Thần nói: “Đến nhà thuốc mua que thử thai cũng được, nếu thực sựdính rồi thì nhanh chóng bỏ đi thôi! Bệnh viện bố mẹ mình vừa tiến hành cuộcphẫu thuật nạo thai gây tê, giảm bớt cơn đau đớn, vết mổ nhỏ, không để lại dichứng, không ảnh hưởng khả năng sinh sản sau này…”

Dương Tịch gần như khôngcó dũng cảm nghe tiếp nữa, bàn tay phải nắm chặt tai nghe đang không ngừng runrẩy. Phiên Nhiên tội nghiệp, vì cậu yêu cô mà đã làm hại cô mất rồi!

Mười giờ sáng, Diệp PhiênNhiên nhận được điện thoại của Dương Tịch, hẹn gặp mặt tại Vọng Giang Đình ngaygần nhà cô. Cô tắt máy, đang định ra ngoài thì mẹ cô hoài nghi hỏi: “PhiênPhiên, con mua điện thoại bao giờ vậy?”

Diệp Phiên Nhiên khôngngăn nổi vẻ lúng túng, lẽ nào bố mẹ phát giác ra điều gì ư? Ngoài mặt cố làm ravẻ thản nhiên, cô trả lời giọng bâng quơ: “À, là điện thoại cũ của một đứa bạnhọc con, bạn ấy gần đây thích chiếc điện thoại kiểu dáng mới có thể chụp ảnhnên bán giá rẻ lại cho con!”

“Bọn con hiện giờ vẫn cònlà sinh viên mà theo đuổi những thứ đồ dùng cao cấp, quần áo cũng phải mặc hànghiệu, điện thoại cầm tay phải dùng kiểu mới, chạy theo chủ nghĩa hưởng thụ điểnhình quá!” Bố Diệp tiếp lời: “Phiên Phiên, nhà mình điều kiện chẳng bì bằng nhàngười khác, con đừng có tâm lý mộng tưởng trèo cao. Học hành thật giỏi ởtrường, sau này ra ngoài xã hội, tìm được việc làm tốt, được vậy là tốt lắmrồi!”

“Con biết rồi!” DiệpPhiên Nhiên nói nhỏ. Từ khi bố mẹ đều nghỉ hưu, điều kiện kinh tế gia đình ngàycàng kém, học phí cùng chi phí sinh hoạt đại học của cô là một gánh nặng khôngnhỏ với bố mẹ. Ngoài việc mua những thứ đồ nhu yếu phẩm thì Diệp Phiên Nhiênhoàn toàn không đòi hỏi bố mẹ chi tiền. Quần áo, giày dép của cô đều hốt về từnhững sạp bán vỉa hè, đến cả chi phí đi du lịch lần này cũng do Dương Tịch chitrả.

Dương Tịch là con traiđộc nhất trong nhà, nghe nói còn là đích tôn ba đời, cậu được người nhà hết sứccưng chiều. Ông nội đã ngoài tám mươi đức cao vọng trọng thì càng xem cậu nhưbảo bối quý giá. Tướng mạo xuất chúng, thành tích học tập xuất sắc, lại khôngbị tiêm nhiễm thói hư tật xấu, lười nhác hay chơi bời lêu lổng. Có một đứa cháungoan như vậy, lẽ nào không nâng niu chiều chuộng? Diệp Phiên Nhiên hiểu rằng,bản thân mình so với hoàn cảnh gia đình Dương Tịch có thể nói là “đũa mốc đòichòi mâm son”, theo quan niệm dân gian thì đó là môn không đăng hộ không đối.

Diệp Phiên Nhiên trướcnay chưa từng nghĩ đến chuyện thân phận hai người, nghĩ đơn thuần chỉ cần haingười yêu nhau thì những việc khác có thể không cần màng đến. Giờ mẹ cô nhắcđến chuyện tiết kiệm thì cảm giác tự ti mập mờ nhen nhúm trong lòng cô.

“Hạ Phương Phi rủcon đi xem phim, trưa không về nhà ăn cơm!” Diệp Phiên Nhiên vờ ra vẻ thoải máinói.

“Cô bạn này hào phóngthật đấy, mời đi xem phim rồi mời đi ăn cơm. Lần trước còn rủ cùng đi chơinữa!” Mẹ Diệp vô tình ca ngợi khiến Diệp Phiên Nhiên áy náy trong lòng.

Bố mẹ là người gần gũi vàđáng tin cậy nhất của cô. Vậy mà cô giấu bố mẹ hết chuyện này đến chuyện khác.Nếu như hai người biết chuyện cô lén lút yêu đương lại còn mang thai với bạntrai, nhất định sẽ tức đến mức ngất ngay tại chỗ.

Bố mẹ yêu quý của con,xin hãy tha thứ cho sự thiếu hiểu biết non nớt của đứa con gái này. Cô thà rằnglàm tổn thương chính mình cũng không muốn để bố mẹ phải buồn bã ưu sầu. Lỗi củacon gây ra, tự con phải giải quyết!

Khi cô đến Vọng GiangĐình thì Dương Tịch vẫn chưa đến. Diệp Phiên Nhiên ngồi trên ghế đá, nhìn racon đường phía ngoài lan can trông thấy một nhóm nữ sinh trung học mặt đồngphục đạp xe chạy ngang qua, bọn họ nói cười líu ríu, mặt mày vui vẻ phấn khởi,chẳng rõ đang bàn tán chuyện gì.

Diệp Phiên Nhiên dườngnhư tìm thấy hình ảnh của mình trước kia. Cô cũng từng trẻ trung sôi nổi, trànđầy sức sống thế này, nỗi phiền muộn khi đó nếu không phải là thi cử thì làc hặcvới bạn bè, bằng không thì là bị thầy cô mắng mỏ. Cô lớn hơn họ chẳng baonhiêu, gương mặt chưa thoát khỏi vẻ non nớt nhưng tâm hồn đã bị mài mòn, cóphần đổi thay chút đỉnh.

Những năm tháng trongsáng vô tư, cô chẳng bao giờ có thể trở lại được nữa. Đây chính là sự khác biệtgiữa cuộc sống trung học và đại học.

Ánh mặt trời mùa hạ gaygắt từ ngoài rọi vào, hắt trên da cô, kèm theo nỗi đau đớn nóng ran cháy bỏng.

Tình yêu, chẳng phải làđiều kỳ lạ nhất đó sao? Vì sao lại khiến cô cảm thấy rầu rĩ khổ sở thế này?

Dương Tịch cũng chẳngphải chàng trai kim đồng trong mắt các bạn nữ sinh thời trung học nữa. Lớp mạvàng khắc trên người cậu đã dần lu mờ. Thực ra, cậu chỉ là chàng trai bìnhthường, đứng trước sự trách móc của cô, cậu cũng hoảng hốt, bứt rứt không yên.Những ngày tháng gần đây, Dương Tịch vô cùng chán chường, lòng can đảm tự tintrước kia chợt tan biến sạch.

Cô thực sự có thai haykhông, hiện vẫn chưa thể xác định được. Diệp Phiên Nhiên không muốn chuyển nỗiâu lo của mình sang Dương Tịch nhưng chính lúc này, cậu là đối tượng duy nhấtmà cô có thể trút giận.

Lúc Dương Tịch đến, gươngmặt chẳng hề có nụ cười, hàng lông mày đè nặng trên hai con mắt, sắc mặt sasầm.

“Anh hỏi Trần Thần rồi,cậu ấy bảo tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra!” Cậu ngồi xuống chiếc ghế đá.

“Anh nói vời Trần Thầnhả?” Diệp Phiên Nhiên trân trân nhìn cậu vẻ khó tin. Dương Tịch còn nói cảchuyện này với Trần Thần, sau này trước mặt Trần Thần cô còn mặt mũi nào nữa.

“Sao em lại sợ cậu tabiết?” Dương Tịch chau mày khó hiểu. “Cậu ta là anh em tốt nhất của anh, chuyệnnày chẳng có gì phải giấu giếm cả. Bố cậu ấy làm trong bệnh viện, có thể giúpđỡ được…”

“Chẳng lẽ cả anh cũng nóivới cả bố cậu ấy luôn à?” Máu người cô bỗng chốc xộc lên tận não. Cô hệt nhưtúi pháo sắp được châm ngòi, nhảy dựng trên ghế đá: “Dương Tịch, anh nhất địnhphải loan tin cho mọi người biết mới hài lòng hay sao? Em là con gái, việc nàymà đồn ra ngoài… Anh ích kỷ quá, chuyện gì cũng chỉ biết nghĩ đến mình, chưabao giờ anh nghĩ cho em cả! Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy!”

Dương Tịch cũng rất sốtruột, lời chỉ trích của Diệp Phiên Nhiên khiến cậu không nhịn nổi: “Trước đâyanh thế nào, bây giờ thế nào? Anh làm vậy chẳng phải vì muốn tốt cho em sao?”

“Muốn tốt cho em?” DiệpPhiên Nhiên ngay tình thế cấp bách, nói chẳng lựa lời: “Đừng nói như thể anhquang minh lỗi lạc, anh chẳng qua chỉ vì muốn thỏa mãn ham muốn dơ bẩn của mìnhmà thôi!”

“Đúng vậy, ham muốn củaanh dơ bẩn, chẳng lẽ em không muốn sao?” Dương Tịch nói giọng chế nhạo: “Làmnhư anh cưỡng hiếp em vậy!”

Diệp Phiên Nhiên nín thở,mắt mở to. Cô hoàn toàn ngơ ngác, chẳng thể phản ứng gì, dừng như cô nghe khônghiểu những lời cậu nói.

Bất thình lình trông thấysắc mặt đờ đẫn của cô, Dương Tịch mới ý thức được mình đã nói sai, lời nói ramuốn rút lại cũng chẳng kịp. Diệp Phiên Nhiên nhìn cậu, chậm rãi ngồi xuốngghế, toàn thân không kìm được cơn run rẩy.

“Dương Tịch, anh khôngcưỡng hiếp em, làm em tự đắm mình trong trụy lạc, là em tự rước nhục vào thân…”Cô nghẹn ngào nói không nên lời, quay mặt đi, bờ vai gầy guộc mong manh khẽ runrẫy.

“Phiên Phiên, anh khôngcó ý đó, anh…” Dương Tịch chợt không diễn đạt thành lời, chỉ cảm thấy sốt ruột.Nhìn cô khóc không thành tiếng, lòng cậu vừa thương xót vừa lo lắng, cậu bướclại gần ôm lấy cô: “Tha thứ cho anh, anh thực sự không cố ý làm tổn thương em,anh chẳng qua nóng lòng thôi!”

“Dương Tịch, em biết làanh đã coi thường em!” Diệp Phiên Nhiên hít một hơi thật sâu, chật vật gạt nướcmắt: “Từ lúc em lên giường cùng anh thì anh đã bắt đầu coi thường em rồi!”

“Không đâu, !” Dương Tịchcúi người, ôm lấy thân thể co rúm mềm nhũn của cô vào lòng: “Anh yêu em, saoanh có thể coi thường em chứ?”

Diệp Phiên Nhiên chẳngthể nói gì nữa, cổ họng cô như nghẹn cứng. Cô nhắm nghiền mắt, những giọt nướcmắt rơi xuống thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng của cậu.

Lời của Dương Tịch nhưmũi dao hai lưỡi đâm sâu vào lồng ngực cô. Tuy rằng cô biết cậu không cố ýnhưng cô vẫn khó có thể nguôi ngoai được.

Cô có thể không để tâmđến người ta nói gì, làm gì, nhưng Dương Tịch là người cô yêu, ở trước mặt cậu,cô cao ngạo lại tự ti, chẳng thể chịu đựng được lời nói của cậu dù rằng chỉ làvô tình.

Tình cảm thời tuổi trẻ,thuần khiết và trong suốt tựa pha lê nhưng cũng rất mong manh, chỉ cần khôngcẩn thận, sẽ để lại vết sẹo trong đôi bên, lâu ngày khó mà lành lặn được. Khivết thương chất chứa góp nhặt theo từng năm tháng sẽ dần dần trở thành sự tổnthương.

Chuyện nghi ngờ mang thaingoài ý muốn, kết quả cuối cùng cũng đã có, chẳng qua chỉ là do sợ hãi mà thôi.