Cớ Sao Mãi Yêu Em

Chương 22



Mẹ Diệp Phiên Nhiên nói,ở trường đại học yêu đương rầm rộ, điều này là sự thật. Trên những con đườngrợp bóng râm, bên bờ hồ, tại thư viện, đâu đâu cũng thấy từng cặp đôi dính nhưsam, thể hiện niềm ân ái như giữa chốn không người. Căng tin nhà ăn là nơi cácđôi tình nhân thể hiện sự thân mật nhất, những lúc ăn cơm, c vẫn thường trôngthấy nam nữ sinh viên ngồi cạnh nhau, bón cơm cho nhau, cảnh tượng đáng ghétnày khiến Diệp Phiên Nhiên ngồi cạnh phát buồn nôn.

Thức ăn căng tin trườngkhông có dầu mỡ, lại đang đúng lúc cơ thể phát triển, cô thường xuyên có cảmgiác ăn không no. Nhất là vào ngày mùa đông, vừa tan học thì bụng cô đã cồncào, vừa lạnh vừa đói meo, bưng bát chạy ngay xuống căng tin, hệt như xông phara chiến trường đánh trận. Một buổi trưa nọ, Diệp Phiên Nhiên cùng Khổng ThiênThiên đến căng tin trễ phải xếp hàng hồi lâu mới mua được suất khoai tây cùngsườn cốc lết nhưng không có canh.

Diệp Phiên Nhiên bước đếnchỗ ngồi, miệng không ngừng trách móc: “Không có canh, cơm khó nuốt lắm… Nhớmón canh nóng ở nhà mẹ mình hay nấu quá!”

Khổng Thiên Thiên nóigiọng xa xăm: “Giờ thì mình đã quen với chuyện ăn cơm không có canh rồi!”

“Lần sau đến giờ ăn, phảixuống sớm để xếp hàng!” Đi lướt qua nồi canh trống trơn, Diệp Phiên Nhiên cố ýliếc mắt nhìn: “Á, canh rong biển hầm xương, là món mình thích nhất!”

Cô còn chưa kịpngồi vào bàn thì một nam sinh vẫy tay: “Diệp Phiên Nhiên, bên này, bên này!” LàBạch Dương! Cô và Khổng Thiên Thiên tiến lại gần, Bạch Dương đẩy bát canh rongbiển hầm xương đến trước mặt cô: “Sao đến trễ thế? Nè, đây là bát canh mình lấygiúp cậu, mau ăn đi, không thì nguội mất!”

Khổng Thiên Thiên thétlên: “Soái ca, làm người sao lại thiên vị thế nhỉ? Rõ ràng là có hai người đẹpvậy mà nỡ lòng nào chỉ có một bát canh?”

Mặt Diệp Phiên Nhiên khẽửng đỏ, vội vàng đẩy bát canh sang: “Bọn mình cùng ăn vậy!”

“Thế coi sao được?” KhổngThiên Thiên ghê gớm chẳng vừa, cô nói: “Đây là tấm lòng thành của soái ca ngườita, mình làm sao có tư cách được chia sẻ cùng chứ!”

“Đúng đấy!” Giọng nói đầugấu xen vào: “Tình yêu đặc biệt phải dành cho người đặc biệt là

Diệp Phiên Nhiên ngẩngđầu liền bắt gặp gương mặt Trần Thần. Hắn ngang nhiên ngồi xuống cạnh bọn họ,hậm hực gõ thìa lên đĩa cơm.

Trần Thần học chuyênngành thể dục thể thao, kỳ thi đại học cậu ta không đỗ vào trường đại học hạnghai, được tuyển chọn vào học với tư cách thí sinh có tài năng bóng rổ đặc biệt.

Diệp Phiên Nhiên phiềnnão không kể siết. Nói xem, khuôn viên trường rộng lớn thế kia, mấy ngàn người,cô và hắn lại chẳng học chung khoa. Môn toán của cô có tệ đến đâu cũng hiểurằng xác suất gặp được một ai đó là rất thấp. Vậy mà trong căng tin, ma xui quỷkhiến thế nào lại để bọn họ đụng mặt nhau chứ?

Khổng Thiên Thiên quenTrần Thần, biết hắn và Diệp Phiên Nhiên có mối quan hệ là bạn học kiêm đồnghương. Nghe giọng điệu hắn có vẻ chua chát, cô cứ ngỡ hắn cũng là một trongnhững thành phần ái mộ Diệp Phiên Nhiên, bèn thừa cơ châm dầu vào lửa: “Cậukhông biết rồi, cô bạn đồng hương của cậu trong khoa bọn tôi rất được lòngnhiều người. Những bạn nam yêu mến cô ấy nhiều đến nỗi có thể xếp hàng từ đâyđến tận sân trường rồi lại vòng thêm mấy vòng nữa ấy!”

Diệp Phiên Nhiên nghiếnrăng nghiến lợi, khá lắm Khổng Thiên Thiên, vòng cánh tay chơi xỏ người ta.Đúng ngay thời khắc quan trọng liền bán đứng mình!

Tuy rằng cô chẳng làm gìthẹn với lòng nhưng đối mặt với Trần Thần vẫn cảm thấy lúng ta lúng túng.

“Vâng, chẳng thể ngờrằng, sâu róm xấu xí cũng có ngày biến thành một cánh bướm biết trêu hoa ghẹonguyệt cơ đấy!” Trần Thần khẽ nhướng mày nói.

“Trần…” Diệp Phiên Nhiênnhận ra sự cay độc trong giọng điệu của hắn, tức giận đến nỗi toàn thân runrẩy. Bạch Dương đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Trần Thần: “Bạn kia, vả miệngmình cho sạch một chút!”

Trần Thần nheo mắt cườiphá lên: “Cô ta chẳng phải là bạn gái cậu. Việc gì phải kích động thế?

“Ai bảo cô ấy không phảibạn gái tôi?” Nhìn thấy Diệp Phiên Nhiên ngang nhiên bị kẻ khác nhục mạ, bảntính trượng nghĩa cùng cá tính nóng nảy của Bạch Dương trỗi dậy: “Quan hệ giữatôi và Diệp Phiên Nhiên đã chẳng còn là bí mật trong khoa Trung văn nữa rồi!”

“Thật à?” Trần Thần cóphần hoài nghi quay sang nhìn Diệp Phiên Nhiên chằm chằm: “Cậu và cậu ta đã ởbên nhau à?”

Diệp Phiên Nhiên căm phẫnliếc xéo cậu ta, cơm chẳng buồn ăn, bưng bát đi ra khỏi căng tin. Trần Thần sảibước dài, đuổi theo: “Này, này, Diệp Phiên Nhiên, cậu làm như thế, cậu khôngthấy có lỗi với Dương Tịch sao?”

“Tôi kết bạn hay không cóliên quan gì đến Dương Tịch chứ?” Cô nhíu chặt mày, thét lên với gã nam sinh ănhại trước mặt: “Trần Thần, cậu công bằng chút đi! Tôi và Dương Tịch vốn chẳnghề xảy ra chuyện gì, giờ nói ngược như thể tôi thay lòng đổi dạ với cậu tavậy!”

“Cậu thực sự không biếthay giả vờ không hiểu, Dương Tịch yêu cậu sâu đậm biết bao? Cậu ta quả thực yêucậu đến chết rồi!” Trần Thần cúi đầu, nói bù lu bù loa: “Kỳ nghỉ mồng 1 tháng10 vừa rồi cậu ta đã đến Đại học N. Tối đó, cậu ta uống rất nhiều rượu, nửa đêm đứng dưới cửa sổ ký túc xá cậu,miệng gọi tên cậu điên cuồng… Diệp Phiên Nhiên, vì sao cậu không cho cậu ta cơhội, cứ thế này, chẳng sớm thì muộn cậu ta cũng bị hủy hoại trong tay cậu màthôi!”

Hắn không nói lớn tiếngnhưng giọng hàm chứa sự phẫn nộ cùng sự khinh bỉ, đủ để cô nghe thấy.

Trần Thần suy ngẫm mãivẫn không thể thông suốt, cớ sao Dương Tịch cao ngạo ưu tú như vậy mà cũng giởthói thấp hèn ti tiện theo đuổi con gái. Thực ra, bất luận là hoàng tử hay côngchúa thì khi đứng trước tình yêu cũng phải cúi đầu xin hàng.

Bàn tay Diệp Phiên Nhiênrun rẩy, chiếc bát trong tay cô suýt vỡ tan tành dưới đất.

“Cậu bảo, hôm mồng 1tháng 10 Dương Tịch đến Đại học N, là thật ư?” Cô sửng sốt, thì th

“Tôi ăn no, nói xạo cậulàm gì? Trần Thần rút từ túi quần ra một mảnh giấy đưa cho cô: “Trên này có ghisố điện thoại phòng ký túc xá của cậu ta, có gì thì cậu tự hỏi cậu ta đi!”

Chiều hôm đó, Diệp PhiênNhiên cúp tiết học môn tự chọn, giả bệnh trốn lì trong phòng.

Ký túc xá vắng vẻ khôngmột bóng người. Bầu trời âm u, vạn vật xơ xác tiêu điều, cây ngô đồng rụng trụilá ngoài cửa sổ chỉ còn sót lại những cành cây nhẵn thín, phân cách từng ángmây u ám trên bầu trời khiến người ta càng cảm giác lạnh lẽo hiu quạnh.

Cô nhìn chăm chú số điệnthoại trên mảnh giấy hồi lâu rồi chụp lấy chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn, đầungón tay khẽ run rẩy, gần như không ấn nổi bàn phím.

Khó khăn lắm mới ấn đượchai số, ngón tay chợt dừng lại. Gọi điện thoại rồi cô sẽ nói gì với Dương Tịchđây?

“Xin lỗi, tôi không cố ýlàm tổn thương cậu. Xin cậu hãy quên tôi đi!”

“Dương Tịch, tôi đồng ýhẹn hò với cậu!”

Hai dòng suy nghĩ đấu đánhau trong đầu óc cô, hỗn loạn mâu thuẫn, giày vò dằn vặt cô.

Cô cắn răng, ấn vài chữsố phía sau, nghe tiếng tút tút vọng lại từ ống nghe, con tim cô khẽ thắt lại.

Điện thoại nhanh chóngkết nối, giọng trầm lắng êm dịu bên kia vang lên: “Xin chào!”

Là Dương Tịch. Cậu thốtlên hai từ với chất giọng sang sảng cởi mở, phát âm chuẩn tiếng phổ thông, rõràng mạch lạc.

Con tim Diệp Phiên Nhiênđập loạn xạ, hơi thở gấp gáp, há hốc miệng chẳng biết mình nên

Đối phương lại a lô, côvẫn lặng im. Vốn dĩ cô định khi cậu nói câu đầu tiên liền gác máy ngay, thếnhưng, giờ lại chẳng nỡ, cô vẫn muốn được nghe thấy giọng cậu.

“A lô!” Giọng cậu càng tohơn: “Xin hỏi, cậu là…”

Diệp Phiên Nhiên vừa siếtchặt ống nghe trong tay, vừa ổn định lại hơi thở của mình.

Vậy mà, đối phương vẫnlặng im. Diệp Phiên Nhiên còn ngỡ rằng cậu sẽ gác máy, hồi lâu sau, vọng lạitiếng thì thầm run rẩy: “Là Phiên Phiên phải không? Là cậu ư?”

Một tiếng cộp, Diệp PhiênNhiên ngắt ngang điện thoại. Tựa hồ như cô đang hút kiệt cả sức lực của mình,hai chân cô mềm nhũn, ngã nhào xuống ghế.

Trời ạ, cậu ta có thểđoán ra cô! Cô lấy tay che mặt, giữa ngày đông rét mướt lạnh giá hai gò má bỗngdưng nóng hôi hổi.

Sau đó, Diệp Phiên Nhiêntúc trực bên điện thoại, thế nhưng Dương Tịch không gọi lại mà cô cũng khônggọi cho cậu.