Cớ Sao Mãi Yêu Em

Chương 17



Dưới ánh nhìn chăm chúcủa bao người, Dương Tịch bế ngửa Diệp Phiên Nhiên đang mê man bất tỉnh chạyvội đến phòng y tế của trường.

Nhìn vẻ mặt ăn năn củaDương Tịch, Hạ Phương Phi không oán trách gì nữa, chỉ chạy đuổi theo sau, nhưng bước chân của cậu quá nhanh, cả đoạn đường cô phảichạy vội mới đuổi kịp.

Cuộc thi bóng rổ trên sânđành tạm dừng lại, đám đông vây quanh không chịu giải tán, vẫn đứng nguyên tạichỗ. Trước sự việc xảy ra đột ngột cùng cảnh tượng xô bát nháo, một nữ sinh nămhai trung học hoài nghi hỏi: "Cô gái đó là ai vậy, xem dáng vẻ căng thẳngcủa Dương Tịch kìa!"

"Ngốc thế! Ném bónglàm người ta bất tỉnh, không căng thẳng sao?" Bạn cô ta đáp, giọng coithường.

"Tớ thấy không đơngiản thế đâu!" Cô nữ sinh nheo nheo đôi mắt hồ ly ranh mãnh, chăm chú dõitheo bóng dáng Dương Tịch dưới ánh nắng mặt trời: "Có lẽ Dương Tịch rấtthích cô ta!"

Chàng nam sinh vẻ ngoàithường trông rất lạnh lùng, rất khó có thể mường tượng ra cậu thích mẫu ngườicon gái như thế nào.

"Cậu có trông thấyrõ tướng mạo cô gái đó không, trông có xinh không?"

"Không để ý! Khi đótình thế nguy cấp, ai mà chú ý nhìn dáng vẻ của cô ta chứ!"

Giờ phút này, bọn họ đangbàn luận về cô gái lặng lẽ cuộn tròn người trước ngực Dương Tịch, tâm trí chìmtrong cơn mơ màng. Cảm giác duy nhất cô cảm nhận được chính là hơi ấm cơ thểtrên người chàng trai cùng chút hơi thở nam tính và cả mùi mồ hôi nhàn nhạt.Ngoài những điều này ra, tất cả chỉ là sự trống rỗng.

Phòng y tế cách sân tậpmột đoạn rất xa. Dương Tịch ôm lấy Diệp Phiên Nhiên bước chân vội vã, mồ hôitừng giọt lăn trên vầng trán nhỏ xuống tóc mái, thấm ướt cả tầm mắt của cậu.

"Nghỉ một látđi!" Hạ Phương Phi bên cạnh cảm thấy không ổn, khuyên cậu: "Hay làmình thay cậu một lúc?"

"Cậu làm sao mà bếnổi?" Dương Tịch không che giấu nổi vẻ căng thẳng: "Cậu nói xem, côấy chảy máu nhiều như vậy, có nguy hiểm đến tính mạng không?"

"Đừng lo, cô ấy chỉbị thương phần mũi, bị chảy máu mũi thôi!" Hạ Phương Phi quay sang an ủi.

Không quan tâm sao đượcchứ? chảy máu kinh khủng, làm người ta sợ phát khiếp. Chiếc áo thun T-shirttrắng toát của cậu nhuốm đầy máu. Mặt cô trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt nhắmnghiền, hàng lông mi rũ xuống, hệt như con thú nhỏ bị trọng thương đang thởthoi thóp.

Đến phòng y tế, bác sĩ vàhộ lý hốt hoảng đặt Diệp Phiên Nhiên lên giường bệnh. Sau khi kiểm tra, pháthiện không có gì nghiêm trọng, họ dán miếng băng keo cá nhân cầm máu mũi, nóicô nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại.

Hạ Phương Phi thở phào,quay đầu nhìn mái tóc rối bù của Dương Tịch, bộ dạng nhếch nhác, mồ hôi ướtsũng. Nhằm giảm bớt không khí căng thẳng, cô nói đùa: "Cậu ném bóng chínhxác thật đấy, chẳng xiêu chẳng vẹo nhằm đúng vào mũi Phiên Phiên. May mà sốngmũi không bị gãy, chứ không thì cô ấy bị dị dạng rồi..."

"Nếu cô ấy mà bị dịdạng thì mình sẽ nuôi cô ấy cả đời." Dương Yịch thấp giọng nói, thái độnghiêm túc.

"Cậu nghĩ hay thậtđấy, Phiên Phiên sẽ chẳng cần cậu nuôi đâu!" Hạ Phương Phi ngoài miệng nóicười nhưng trong lòng chua xót.

Đây là chàng trai cô từngyêu mến. Hệt như bao câu chuyện tình yêu đơn phương thất bại khác, dù rằng gặpphải sự cự tuyệt của cậu nhưng tình cảm mơ hồ mà cô dành cho cậu vẫn chẳng thếnào hoàn toàn nhạt phai. Vả lại, cô còn có suy nghĩ ích kỷ xấu xa, đó chính làthứ mà mình không có được cũng không muốn người khác có được. Vì thế mà, dùrằng Dương Tịch không thích cô thì cậu cũng chẳng thể đem lòng yêu mến ngườicon gái khác.

Hiện giờ, cậu chẳng nhữngthích người con gái khác mà người con gái đó lại chính là bạn thân nhất của cô.

Mỗi lần nhắc đến DươngTịch trước mặt Diệp Phiên Nhiên con tim Hạ Phương Phi tan thành trăm mảnh, phứctạp khó nói thành. Một mặt, cô rất coi thường bản thân mình, mặt khác cô khôngthể khống chế lòng đố kỵ của mình với cô bạn thân, nỗi hận chẳng nói nên lờivới Dương Tịch, thậm chí trong cô còn có cảm giác hả hê khi trông thấy DươngTịch quấn quýt đau khổ bên Diệp Phiên Nhiên.

Dương Tịch à, ai bảo cậukhông có mắt tinh đời, ai bảo cậu yêu mến người con gái khác? người cậu thíchlà tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu khốn khổ thế này!

Giữa yêu và hận chỉ cáchnhau gang tấc. Thực tình mà nói, Hạ Phương Phi hiểu rằng cảm giác mà Dương Tịchdành cho Diệp Phiên Nhiên chính là sự pha trộn giữa tình yêu và lòng thù hận.Thế nhưng, trong câu chuyện tình yêu này, cô chỉ có thể làm một khán giả đứngtừ xa nhìn gương mặt sáng sủa tuấn tú, vóc dáng cao lớn, cả tính trẻ con, cùngsự cố chấp và kiên trì trong tình yêu của cậu.

Vì sao khoảnh khắc này,lòng cô thấp thoáng sự lạc lõng? Dương Tịch bằng xương bằng thịt tuy đang đứnngay trước mặt trò chuyện cùng cô nhưng ánh mắt cậu, sự lo lắng nhung nhớ tronglòng cậu đều dành cho người con gái xanh xao yếu ớt đang nằm trên chiếc giườngkia.

Khi họ chưa hiểu thế nàolà tình yêu chân thành thì đã phải nếm trải đủ kiểu cảm xúc ưu sầu, uất ức,chua xót, căm phẫn, đau khổ, còn cả sự tuyệt vọng và bất đắc dĩ.

Ánh mặt trời chiều tàchiếu qua cánh cửa kính phủ một vầng ánh sáng vàng rực trên khuôn mặt say ngủcủa Diệp Phiên Nhiên. Dương Tịch đứng trước giường, cúi đầu nhìn cô chăm chăm,vẻ mặt nghiêm túc chau mày.

Trông thấy ánh mắt DươngTịch nhìn Diệp Phiên Nhiên, tận đáy lòng Hạ Phương Phi dấy lên nỗi chua xót. Côquen cậu đã hơn mười năm, từ khi cậu còn là đứa trẻ ngỗ nghịch, nghịch ngợmnhưng ánh mắt dịu dàng và vẻ nuối tiếc của cậu lúc này thì cô chưa bao giờtrông thấy.

Hạ Phương Phi hiểu rằng,đã đến lúc mình phải rời đi rồi. Cô bước ra khỏi phòng bệnh, khẽ khép hờ cánhcửa.

Trên thế gian này có mộtloại tình cảm, được định sẵn kết cục chính là chỉ có thể xoay người bỏ đi trongsự rực rỡ tráng lệ. Chí ít, cô là người thông minh biết quay đầu dừng lại.

Dương Tịch không biếtquay đầu cũng chẳng biết buông tay. Cậu là mẫu người con trai, thích thì yêu,đã yêu một người thì yêu cả đời. Dù cho em cự tuyệt tôi thì tôi cũng vẫn yêuem.

Ở lứa tuổi mười bảy cộccằn liều lĩnh này, Dương Tịch đã làm quá nhiều việc đến cả bản thân cậu cũnglấy làm khó tin.

Khi Diệp Phiên Nhiên tỉnhlại thì đã là nửa tiếng đồng hồ sau đó.

Xung quanh rất tĩnh lặng,cô nằm trên giường nhìn cánh cửa sổ bên tay trái, bóng cây ngô đồng bên ngoàihắt vào hòa cùng ánh mặt trời lốm đốm loang lổ tựa như những ánh kim vỡ vụnvương vãi tung tóe.

Chóp mũi đau âm ỉ khiếncô nhớ lại tình trạng chảy máu mũi thê thảm lúc bị trái bóng nện vào, mà tênđầu sỏ cầm đầu giờ đây đang lặng lẽ đứng bên giường.

Diệp Phiên Nhiên quay mặtsang bên phải liền trông thấy cậu, vẻ mặt tiều tụy, áo quần lôi thôi, trênchiếc áo trắng loang lổ vệt máu. Khuôn mặt buồn rười rượi, đáy mắt chất đầy nỗiăn năn, dường như người chịu đau thương chính là cậu.

Trông thấy cô trố mắtnhìn, cậu chụm đầu sang hỏi nhỏ: "Cậu tỉnh rồi à? Đã đỡ chút nào chưa? Cócòn đau không?"

Nhảm nhí! Cậu thử bị bóngnện xem, sao mà không đau chứ? Diệp Phiên Nhiên giận dỗi quay mặt lại, nhắmmắt, không thèm để ý đến cậu.

Dương Tịch hú hồn, vộivàng chạy ra ngoài, gọi bác sĩ vào: "Cô ơi, cô mau đến đây, kiểm tra lạilần nữa..."

Bác sĩ tiến lại gần, nhìnkỹ vết thương của cô, nói với Dương Tịch: "Không sao rồi, tỉnh lại là khỏerồi!"

"Không sao thật chứcô? Chẳng phải bảo là chỉ bị bóng nện vào sống mũi thôi sao? Sao lại bị ngất đithế? Liệu có phải tổn thương đến não không cô?" Dương Tịch lải nhải hỏimột tràng, Diệp Phiên Nhiên nằm trên giường không nhịn nỗi, khẽ nhướn mí mắtlên, mất kiên nhẫn nói: "Dương Tịch, có cậu vỡ sọ ấy, miệng lảm nhảm bêntai, phiền chết đi được!"

Giọng cô không mấy thânthiện nhưng Dương Tịch lại cảm nhận được nỗi ấm ức chẳng nói nên lời. Thếnhưng, ít ra thì cô cũng chịu mở miệng trò chuyện cùng c

Bác sĩ vừa đi khỏi, DươngTịch mới kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường, cằm tì vào lưng ghế: "Muốnuống gì không? Tôi mua cho cậu, Coca hay là..."

"Cảm ơn, tôi nghĩ làkhỏi cần đi!" Diệp Phiên Nhiên lạnh lùng dứt khoát khước từ.

Dương Tịch nhìn khuôn mặtxanh xao của cô, chiếc mũi sưng đỏ, lời xin lỗi nghẹn ngào thốt ra từ cổ họngcậu: "Phiên Phiên, xin lỗi cậu!"

"Đừng gọi tôi làPhiên Phiên!" Sự tủi thân cùng cảm giác chua xót ấp ủ đầy trong bụng cô,cuối cùng cũng tìm được chỗ để trút. Cô chẳng tài nào kìm nén cảm xúc của mình, quát lên: "Dương Tịch, cậu có thể tránh xa tôi mộtchút không, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!"

"Không thể!"Thời gian gần đây, Dương Tịch chẳng còn lòng dạ nào mà học hành, tâm tình nóngnảy dễ cáu bẳn. Diệp Phiên Nhiên hết lần này đến lần khác bài xích đả kích cậu,nỗi niềm sầu não đè nén lồng ngực càng khiến cậu hốt hoảng. Cậu không biết làmsao đói mặt với người con gái trước mắt mình, cô có một tâm hồn yếu đuối vànhạy cảm, cô sợ bị tổn thương, vì thế mà hết lần này đến lần khác né tránh cậu.Nhưng không biết rằng, cô càng tránh thì cậu càng muốn tiếp cận cô, hệt như consư tử nắm quyền chủ động tuyệt đối đứng trước con thú săn hoảng hốt ra sức vẫyvùng đấu tranh thì càng gấp rút vồn vã muốn vồ lấy con mồi.

"Diệp Phiên Nhiên,tôi vì cậu mà đau khổ, khó chịu đến vậy. Vì sao cậu có thể đứng bên lề, hệt nhưkhông có chuyện gì xảy ra vậy?"

Diệp Phiên Nhiên sợ hãinhìn cậu chăm chăm, vẻ mặt khó tin, Dương Tịch không nói nữa, mặt đỏ ửng, miệngngậm chặt.

Hai người chợt im lặng,đến mức có thể nghe thấy nhịp đập của con tim.

Cuộc tranh luận đôi cokết thúc, cậu nghe thấy tiếng thì thầm mệt mỏi của Diệp Phiên Nhiên:"Dương Tịch à, cầu xin cậu, đừng thích tôi, được không?"

Dương Tịch cảm thấy contim dường như bị người khác đâm xuyên thủng một lỗ, đau đớn, khó chịu.

"Diệp Phiên Nhiên,cậu tưởng rằng tình cảm làm từ nước ư? Chỉ cần mở vòi ra, muốn nước chảy ra thìchảy, muốn tắt thì tắt chứ gì? Cậu có biết tôi thích cậu nhiều thế nào không?Ban ngày đi học mất tập trung nghe giảng, buổi tối thì không chợp mắt được, đêmnào cũng mất ngủ vì cậu. Rất nhiều lần, tôi buồn bã đến nỗi chỉ muỗn xé nát hếtsách vở, phóng ra khỏi phòng học tìm cậu. Dù rằng chỉ để hỏi một câu, chỉ cầnhàng ngày được nhìn cậu cũng đủ rồi. Vì sao đến cả cơ hội này cậu cũng khôngmuốn cho tôi?"

"Không đâu, DươngTịch, cậu không thích tôi đâu, người cậu thích là chính bản thân cậu!"Diệp Phiên Nhiên chẳng mảy may nhúc nhích, lạnh lùng ngắt lời: "Cậu nóicậu rất đau khổ, rất khó chịu, nhưng cậu đã bao giờ nghĩ cho tôi chưa? Dựa vàođâu tôi phải vì cậu yêu tôi mà tôi phải yêu cậu chứ? Cậu tưởng rằng mình làtrung tâm, đắm chìm trong thứ tình cảm mến mộ mà cậu ngỡ rằng đó là tình yêu,hoàn toàn không hề nghĩ đến cảm nhận của tôi! Cậu biết thế nào là tình yêu thựcsự không? Yêu một người, tức là phải biết đặt mình vào vị trí của người khác,yêu thứ cô ấy thích, đau khổ cùng cô ấy, không để cô ấy chịu bất kỳ sự ấm ứcnào. Dù rằng cô ấy phải lòng người khác đi chăng nữa, cũng mỉm cười chúc phúc,kèm theo câu nói: "Mong rằng em sẽ hạnh phúc!""

Cậu bất giác nở nụ cườilạnh lùng: "Có người như vậy hay sao? Trừ phi cậu ta là kẻ ngốc..."

"Vì thế, tôi mới nóicậu vốn dĩ không hiểu về tình yêu!" Diệp Phiên Nhiên nói tiếp: "Trênthế gian này, tình yêu đích thực chính là để người mình yêu tìm thấy hạnhphúc!"

"Nếu như một ngàynào đó, Thẩm Vỹ thay lòng đổi dạ, phải lòng người con gái khác, cậu cũng sẽ mỉmcười chúc phúc cậu ta ư?" Dương Tịch chậm rãi nói.

Diệp Phiên Nhiên khựnglại, nội tâm giằng xé trong chốc lát: "Tôi sẽ làm vậy, tôi sẽ chúc phúccho cậu ấy, chỉ cần cậu ấy hạnh phúc!"

Dương Tịch cứng nhắcxuống. Hồi sau, cậu vùi đầu vào khuỷu tay, hai bên xương bả vai gục xuống, gầyguộc mà sắc nhọn.

Rồi cô trông thấy cậu từtừ ngẩng mặt lên, nói bằng chất giọng trầm khàn: "Nếu như cậu không muốntrông thấy tôi, tôi đảm bảo trước khi tốt nghiệp sẽ không xuất hiện trước mặtcậu nữa!"

Cô trố mắt nhìn cậu,không nói nên lời. Dương Tịch không đợi cô trả lời liền mở cửa phòng bỏ đi mộtmạch.

Cửa phòng nhẹ nhàng khéplại, mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong làn không khí, mãi vẫn chưa tan.Diệp Phiên Nhiên đưa mắt nhìn ánh mặt trời chiều tà đang dần tắt nắng, thẫn thờhồi lâu.

Cô thực sự thuyết phụcđược cậu rồi sao? Từ nay về sau, hai người ai đi đường đó, không còn giao nhaunữa sao?