Cô Phương Bất Tự Thưởng

Quyển 2 - Chương 61



Trong ánh bình minh chiếu rọi, Phi ChiếuHành dẫn theo đội quân khải hoàn trên con đường rộng lớn. Xa xa, cổngthành của thành đô Quy Lạc đã hiện ra trước mắt.

Tàn quânthảm bại của Quy Lạc đã bị tiêu diệt gọn ghẽ. Phi Chiếu Hành mang theohai cái hộp, một đựng thủ cấp của Nhạc Địch và một của Nhạc Chấn.

Đôi phu tửnày từng là chủ nhân của Phi Chiếu Hành. Hắn từng đi theo họ, sống chếtvì họ, đổ máu và mồ hôi vì họ, để cuối cùng nhận lấy kết cục “thố tử cẩu phanh, điểu tận cung tàn”.

Không cam lòng! Thật sự không cam lòng!

Nỗi lòng đó khiến Phi Chiếu Hành không hề do dự mà lựa chọn phản bội. Chính sự phản bội ấy đã làm nên thành công ngày hôm nay.

Ù… Ù…

Tiếng tù và trầm thấp mà ngân nga chào đón họ trở về.

Cổng thànhđã mở. Phi Chiếu Hành cưỡi trên lưng ngựa cao lớn nhất, đi giữa tiếng tù và vang vọng, mang theo niềm vui khoan khoái tiến về nơi đã từng làthành đô Quy Lạc.

Giờ Quy Lạc không còn nữa, Hà Túc đã chết, vương tộc Quy Lạc đã bị diệt vong.

Dân chúngquỳ hai bên đường nghênh đón, rõ ràng những con dân mất nước này đã bịbinh sĩ đuổi ra khỏi nhà, khiếp sợ quỳ mọp ở đây, hàng vạn ánh mắt kinhngạc, khiếp sợ hoặc bi phẫn đan xen, tập trung về phía Phi Chiếu Hành.

Những ánh mắt chẳng mấy thiện cảm đó không hề làm giảm bớt niềm vui và sự đắc ý của Phi Chiếu Hành.

Hắn khôngcần để ý đến dân chúng thấp kém đang quỳ mọp dưới kia. Họ chưa từng biết đến bạc nhược và bất tài của Hà Túc. Họ không biết rằng, bậc vương giảphải quyết đoán, độc ác và vô tình.

Ai có thể so được với Hà Hiệp? Một tiểu Kính An vương hùng tâm tráng chí, dũng mãnhthiện chiến, kiếm pháp cũng như ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.

Phi Chiếu Hành còn hiểu rõ hơn Hà Hiệp, rằng Diệu Thiên công chúa là một cửa ải của Hà Hiệp.

Khi DiệuThiên công chúa trút hơi thở cuối cùng ở vương cung Vân Thường, khắpthiên hạ đã không còn điều gì có thể trói buộc, ngăn cản Hà Hiệp.

Vân Thườngquốc tang lại khiến Phi Chiếu Hành cảm thấy lòng hăng hái. Đời người làmột canh bạc, muốn thắng vẻ vang phải có nhãn quan. Phi Chiếu Hành từngtheo lầm Nhạc Chấn, nhưng lần này cũng coi như đã đặt đúng cửa.

Đi theo Hà Hiệp, hắn có cơ hội ngàn năm khó kiếm.

Qua cổngthành, càng tiến vào trong, đường xá càng vắng vẻ. Thỉnh thoảng, PhiChiếu Hành chỉ thấy những ánh đao lạnh lẽo của binh sĩ Vân Thường, và cả những khuôn mặt bất an của muôn dân.

Trên đườnglớn, một thị vệ tâm phúc của Hà Hiệp xuất hiện, ngăn bước Phi Chiếu Hành ý chí đang hăng hái thẳng tiến đến vương cung: “Tiểu Kính An vươngkhông ở trong vương cung, mời Phi tướng quân qua vương phủ Kính An”.

Phi Chiếu Hành gật đầu, thúc ngựa quay đi. Vương phủ Kính An vốn là nhà của Hà Hiệp, Hà Hiệp ở đó hoàn toàn thấu tình đạt lý.

Phi ChiếuHành xuống ngựa trước cổng vương phủ Kính An. Đập vào mắt hắn là một phủ đệ giờ chỉ còn là phế tích. Sững sờ một lúc, hắn mới theo thị vệ, bướcqua bục cổng cao.

Rêu xanh phủ kín vương phủ, cỏ mọc đầy sân.

Phía bên kia, trụ đá cháy nham nhở, Hà Hiệp một mình một bóng đứng giữa hoang vu.

Bóng dáng đó đã có được cả một dải núi sông rộng lớn, từ nay ngàn thu muôn thuở, hậu thế sẽ truyền tụng cái tên của người này.

Phi ChiếuHành không dám sơ ý, bước đến gần đó, đứng lại, rồi mới cung kính nói:“Bẩm tiểu Kính An vương, mạt tướng đã đem theo thủ cấp của Nhạc Địch vàNhạc Chấn về đây”.

Hà Hiệp sớmđã biết Phi Chiếu Hành đến, bèn quay lại, cười nói: “Vất vả rồi, ngươilàm rất tốt. Ta đã chuẩn bị sẵn phần thưởng cho ngươi. Đến đây, đọc đi”.

Một thị vệbước đến, giở cuộn gấm trong tay, lần lượt đọc hết, quả nhiên đồ banthưởng không ít. Phi Chiếu Hành trước đây theo Nhạc Chấn, cũng thườngxuyên ra vào vương cung Quy Lạc, nghe thấy trong danh sách ban thưởngcủa Hà Hiệp có vài món được Quy Lạc vương coi như báu vật vô giá.

Hà Hiệp ngồi xuống, vẻ lãnh đạm, hình như đang cười, nhưng ánh mắt chẳng hề tươi tỉnh, khiến người ngoài nhìn mà không hiểu.

Phi ChiếuHành đợi thị vệ đọc xong, hành lễ tạ ơn: “Nhờ phúc của tiểu Kính Anvương, mạt tướng mới được đánh một trận vẻ vang như vậy, mạt tướng saodám nhận nhiều tặng phẩm thế này”. Nói xong hắn lại thận trọng hỏi, “Thủ cấp của Nhạc Địch và Nhạc Chấn, tiểu Kính An vương vẫn chưa nhìn qua,có…”.

“Không cần”, Hà Hiệp lắc đầu, “Ta còn không tin ngươi sao?”.

Hai thị nữxinh đẹp dâng trà lên Hà Hiệp và Phi Chiếu Hành. Phi Chiếu Hành tạ ơn Hà Hiệp, hai tay nhận lấy chén trà. Chén trà trong suốt mỏng tang, nhìnqua đã biết là đồ quý hiếm, nhưng hoàn toàn không ăn nhập với nơi phủtrạch tiêu điều này.

Hình nhưbiết rõ Phi Chiếu Hành đang nghĩ gì, Hà Hiệp nhấp một ngụm trà, nói: “Ta đã từng cho treo lụa đỏ gấm xanh nơi này, rồi sắp xếp những đồ gia dụng tinh xảo, nhưng vẫn không thêm được chút ít sinh khí. Ta cũng sai người sửa chữa những bức tường đổ nát ấy, nhưng vừa bắt đầu, ta lại hạ lệnhdừng ngay. Ngươi biết tại sao không?”.

Phi ChiếuHành đặt chén trà xuống, ngồi ngay ngắn lại, rồi thận trọng đáp: “Vươngphủ Kính An ngày trước chính là vương phủ Kính An ngày trước, cho dù tusửa thế nào cũng không thể quay trở lại”.

Đôi môi mỏng của Hà Hiệp khẽ động, hình như đang mỉm cười, nhưng chỉ thoáng qua:“Đúng thế, nếu đã mất đi, sẽ không bao giờ quay lại được. Tại sao vàothời khắc phải chọn lựa lấy hay bỏ, con người ta không thể nhìn thấuđiều này? Ta thực sự rất hối hận”. Giữa hai hàng lông mày của Hà Hiệp ẩn chứa nỗi bi thương không hề che giấu.

Không ngờ Hà Hiệp lại nói với mình những lời gan ruột này, Phi Chiếu Hành vừa vuilại vừa sợ, ngôn ngữ cử chỉ càng thêm thận trọng.

Trong mắtPhi Chiếu Hành, Hà Hiệp là bậc kiêu hùng vô song thiên hạ. Hà Hiệp trídũng hơn người, dã tâm hừng hực, ngôn ngữ cử chỉ thận trọng, luôn giấukín nỗi lòng, kỵ nhất để người khác nhìn thấu tâm tư.

Phi Chiếu Hành cúi xuống bê chén trà lên, nhấp một ngụm, vờ cho trơn họng.

“Ta đã giết cả nhà Hà Túc”, Hà Hiệp nói xong lại hỏi, “Ngươi có nghe lời đồn bên ngoài không?”.

Phi Chiếu Hành gật đầu: “Có nghe qua”.

“Ngươi thấy thế nào?”.

“Vương tộcmất nước, chẳng qua chỉ là thân con sâu con kiến. Tiểu Kính An vương đãcó được cả thiên hạ, giết mấy con sâu con kiến cũng có gì là khôngđược?”.

“Ta khôngmuốn giấu ngươi”, Hà Hiệp nhìn Phi Chiếu Hành, mỉm cười, “Lời đồn ngoàikia cũng chẳng sai, Hà Túc không hề có ý định cùng Vương hậu mưu hại ta, là ta vô cớ giết cả ba người họ”.

Phi ChiếuHành sững người, đang không biết đáp thế nào, Hà Hiệp đã chuyển sangchuyện khác: “Thương Lộc tướng quân tử trận, cánh quân Vĩnh Xương hiệndo ai tiếp quản?”.

Phi Chiếu Hành đáp: “Trên chiến trường mất chủ tướng, phải lập tức quyết đoán, nên mạt tướng đang tạm thời tiếp quản”.

Hà Hiệp chậm rãi nói: “Đông Chước cũng trưởng thành rồi, cần có cơ hội để luyện tập. Hiện giờ Vân Thường đã ổn định, ta muốn điều Đông Chước ra sa trường để rèn luyện bản lĩnh, hãy giao cánh quân Vĩnh Xương cho Đông Chước quảnlý. Sau khi trở về, ngươi hãy bàn giao mọi việc”.

Phi Chiếu Hành nhận lệnh.

Không biếttại sao, hôm nay có quá nhiều cảm xúc, Hà Hiệp thở dài, đứng dậy nói với Phi Chiếu Hành: “Đi, ngươi cùng ta đi một vòng xem sao”.

Phi Chiếu Hành theo Hà Hiệp, chậm rãi đi một vòng quanh vương phủ Kính An.

Đình viện đã hoàn toàn hoang phế, mặt hồ đầy bèo, thỉnh thoảng có đám bọt khí trôiqua trôi lại. Nhưng dưới mặt nước không phải đàn cá chép lộng lẫy sắcmàu tung tăng bơi lội, mà là những con cá đen sì, chẳng biết chúng đãvào đây bằng cách nào.

Côn trùng rả rích kêu trong đám cỏ.

Hai ngườimột đi trước một theo sau, bước thấp bước cao trên những đám cỏ. Một lúc lâu, Hà Hiệp bất chợt lên tiếng: “Mọi chuyện xảy đến thật nhanh, cả Quy Lạc cũng không còn nữa”, ngôn ngữ chất chứa bao cảm khái.

Phi ChiếuHành thầm ngạc nhiên, Hà Hiệp đã có được thiên hạ, sao vẫn rầu rĩ? PhiChiếu Hành vừa nghĩ vừa liếc trộm bóng lưng thẳng và căng như dây đàncủa Hà Hiệp.

Cũng có thểvì giờ không còn đại quân nào đủ sức chống chọi với Hà Hiệp, nên lần này gặp lại, Phi Chiếu Hành cảm thấy Hà Hiệp đã xa cách hơn trước rấtnhiều, khắp người bắt đầu tỏa ra sự uy nghiêm của bậc chí cao vô thượng.

“Đại quânQuy Lạc đã bị tiêu diệt, tứ quốc đã thống nhất, ta định ra chiếu thư,lấy danh nghĩa của tiểu Kính An vương thành lập tân quốc, lấy quốc hiệuKính An”.

Chần chừ một lát, Phi Chiếu Hành thử khuyên nhủ: “Lập tân quốc tất nhiên quan trọng, nhưng việc Trấn Bắc vương vẫn chưa giải quyết xong, liệu có nên…”.

“Không cầnlo lắng. Dù Sở Bắc Tiệp có bản lĩnh đến mức nào, cũng không thể một mình chống lại mấy chục vạn quân của ta. Tướng không có quân thì có gì đángsợ?”, Hà Hiệp cười gằn, “Đợi sau khi ta đăng cơ, hắn sẽ không còn làTrấn Bắc vương của Đông Lâm nữa, mà là nghịch tặc của Kính An quốc, giết hắn hoàn toàn là lẽ tất nhiên. Có được một đối thủ thế này cũng chẳngdễ dàng gì, đợi có thời gian, ta sẽ từ từ đối phó với hắn”.

Nghe ý HàHiệp, tứ quốc đã thống nhất, giờ không còn đối thủ xứng tầm, nên Hà Hiệp không muốn dồn Sở Bắc Tiệp vào chỗ chết ngay lập tức, mà muốn chơi tròmèo vờn chuột dần dần ép Sở Bắc Tiệp tới đường cùng.

Cũng khôngthể nói Hà Hiệp tự kiêu tự đại, khắp tứ quốc, những đại quân có thể đốikháng với hắn đã dần bị tiêu diệt. Một mình Sở Bắc Tiệp liệu có được bản lĩnh gì để khiêu chiến với đại quân Vân Thường? Nếu Sở Bắc Tiệp dámcông khai chiêu mộ phản quân, ngay lập tức đại quân Vân Thường sẽ kéođến vây bắt, thế quân đông gấp mười lần, chắc chắn Sở Bắc Tiệp sẽ chếttại trận.

Tuy cảm thấy không ổn, nhưng từng từ của Hà Hiệp đều vô cùng chắc chắn, không thểthay đổi, Phi Chiếu Hành đành im miệng, gật đầu.

Hà Hiệp bất chợt dừng lời: “Có việc này phải giao cho ngươi đi làm”.

“Vâng”.

“Ta muốnngươi đi thu thập châu báu các nước, đặc biệt là trân châu đá quý hảohạng và một đội thợ giỏi chuyên khảm nạm đá quý cũng như chế tác đồtrang sức”.

Phi Chiếu Hành hiểu ngay lập tức: “Tiểu Kính An vương muốn chế tạo vương miện?”.

Hà Hiệp lắcđầu, giơ hai ngón tay lên: “Hai chiếc, một mũ vua, một mũ hậu. Cả haiđều phải tinh xảo đẹp mắt không gì sánh kịp, không được để xảy ra bất cứ sai sót nào”.

Phi Chiếu Hành nhận lệnh, nghe Hà Hiệp dặn dò thêm vài câu rồi cáo từ ra khỏi vương phủ Kính An.

Trở về phủđệ mình vừa được sắp xếp, Phi Chiếu Hành nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấycó chỗ không ổn, bèn gọi một tâm phúc ở Quy Lạc đến, hỏi: “Sau khi trởvề Quy Lạc, tiểu Kính An vương có để mắt đến nữ nhân nào không?”.

Tâm phúc kia suy nghĩ kỹ càng, rồi lắc đầu đáp: “Thuộc hạ không nghe nói tiểu KínhAn vương gần gũi nữ sắc. Sau khi trở về thành đô Quy Lạc, tiểu Kính Anvương chỉ ở trong vương phủ Kính An xử lý sự vụ. Cũng đúng thôi, vươngphủ Kính An giờ chẳng còn ai, tiểu Kính An vương quay về đất cũ, khótránh khỏi lòng thương nhớ chuyện xưa”.

Phi ChiếuHành nghe xong, cảm thấy có điều gì đó đang nghẹn trong cổ họng, nhưngkhông thể nói thành lời, chỉ thấy mình đã bỏ sót một số chuyện. Đang suy nghĩ, bỗng một thuộc hạ vào báo, đồ ban thưởng của Hà Hiệp đã được đưađến.

Phi ChiếuHành đích thân ra nhận, mở một hộp ra xem, đều là những đồ quý hiếm. HàHiệp không tiếc ngàn vàng ban thưởng, xem ra sau này không phải là mộtđại vương keo kiệt. Phi Chiếu Hành mừng thầm trong lòng, thưởng cho thịvệ đưa tới không ít tiền vàng.

Trưởng thịvệ của Hà Hiệp cũng đích thân đến, sau khi cung kính cười với Phi ChiếuHành, lại nói: “Huynh đệ ta phụng lệnh đến đây còn có một việc, đó làĐông Chước tướng quân sẽ cai quản cánh quân Vĩnh Xương, mời Phi tướngquân lấy soái ấn bàn giao rõ ràng”.

Phi ChiếuHành đã sớm biết việc này, nên vui vẻ đóng ấn lên công văn vừa đưa tới,cũng coi như đã bàn giao xong đạo quân Vĩnh Xương, rồi mới tiễn đám thịvệ vừa được ban thưởng không ít tiền vàng ra về.

Vì tronglòng đang vui, nên dù cả chặng đường trở về thành đô mệt mỏi, Phi ChiếuHành vẫn chưa buồn ngủ, liền gọi mấy tướng lĩnh dưới trướng đến uốngrượu chúc mừng.

“Cạn! Chénnày chúc cho Phò mã của chúng ta sớm lên ngai vàng! Chén này chúc chotướng quân của chúng ta thăng tiến vùn vụt, tiền đồ rộng mở…”.

Một phótướng vội vã hạ giọng: “Đừng nhắc đến hai tiếng ‘Phò mã’ nữa, bên trênđã hạ lệnh, từ nay nhất loạt gọi là ‘tiểu Kính An vương’. Trương tướngquân, ông phải cẩn thận đó, đừng phạm húy”.

“Ồ, ta vốn là kẻ lỗ mãng chỉ quen giết chóc trên sa trường, đâu biết thế nào là phạm húy. Cạn!”

Vị phó tướng lại định khuyên nhủ, Trương tướng quân đã vội xua tay, vẻ mặt bất đắcdĩ: “Biết rồi, biết rồi, chẳng mấy chốc sẽ không gọi là ‘tiểu Kính Anvương’ nữa đâu, mà gọi là ‘Hoàng thượng’. Nghe nói đám quan văn đã tựxưng ‘vi thần’ rồi”.

Đều là những tướng lĩnh cầm quân ra trận, kỳ thật trong quân nghiêm ngặt, cấm uốngrượu, mồm miệng đã nhạt thếch, nay đến lúc cao hứng, chẳng mấy chốc họđã uống hết sạch mấy bình rượu, cuối cùng, đến cả Phi Chiếu Hành cũng mơ mơ màng màng được dìu về giường.

Đúng lúc đang ngủ say, không hiểu tại sao Phi Chiếu Hành bỗng cảm thấy toàn thân lạnh toát, giật mình tỉnh giấc.

Phi Chiếu Hành ngồi bật dậy, trợn trừng mắt, tim đập tình thịch, cảm giác bất an trào lên.

Nhất định là có chỗ nào không ổn.

Phi Chiếu Hành vốn rất để ý đến dự cảm của mình.

Khi NhạcChấn chuẩn bị giết người diệt khẩu, Phi Chiếu Hành cũng vì cảm thấy bấtan mà trở nên cảnh giác, nửa đêm chạy ra khỏi thành, thoát được kiếpnạn. Lúc này, cảm giác lo sợ khiến hắn trở nên thận trọng. Hắn suy nghĩmột lượt tất cả đoạn đối thoại với Hà Hiệp hôm nay, nhưng vẫn không tìmra điều gì khác lạ.

Những việcHà Hiệp cần Phi Chiếu Hành làm, hắn đều đã làm hết, không những tiêudiệt đại quân Đông Lâm, tiêu diệt Nhạc Địch và Nhạc Chấn, mà còn trừ khử cả Thương Lộc, chẳng lẽ còn điều gì sơ hở?

Nếu nói bảnthân có chút tham lam tiền tài, cũng có thể Hà Hiệp đã biết việc này,nhưng không thể chỉ vì chút chuyện cỏn con đó mà phải đối phó với mình.

Rốt cuộc là không đúng ở điểm nào?

Không lẽ lại là “thố tử cẩu phanh, điểu tận cung tàn”? Sau phút kinh hãi, Phi Chiếu Hành liên tục lắc đầu.

Không, không thể, Hà Hiệp không phải là Nhạc Địch, cũng chẳng phải Nhạc Chấn. HàHiệp là tiểu Kính An vương có tài thao lược, có tấm lòng rộng lượng. Đãđánh trận xong, sắp lập nên tân quốc, Hà Hiệp uy nghi lẫm liệt trở thành chủ nhân thiên hạ cũng là thuận theo lẽ trời, chỉ cần vinh hoa phú quývẫn có phần Phi Chiếu Hành là được.

Phi Chiếu Hành khổ tâm suy nghĩ, nhưng vẫn không thể tìm ra nguyên nhân, cuối cùng lại mơ màng ngủ tiếp.

Song, từ đó trở đi, Phi Chiếu Hành cũng thận trọng hơn.

Binh quýthần tốc, Sở Bắc Tiệp dẫn theo binh mã tiến thẳng đến thành Thả Nhu. Lúc đầu Sở Bắc Tiệp còn lo Sính Đình không chịu nổi đường xa mệt nhọc,nhưng nàng đã thường xuyên viễn chinh theo quân, nên Sở Bắc Tiệp cũngkhông còn lo lắng nữa, mà một lòng gấp rút lên đường.

Một ngàntinh binh đến biên cương bắt đầu xé nhỏ thành những tiểu đội, tiến vàovùng bụng Vân Thường, rồi lặng lẽ tập hợp bên ngoài thành Thả Nhu. Đâyđều là những binh sĩ tinh nhuệ còn trụ lại sau các trận đại chiến, người nào cũng tinh nhanh, không ai gặp bất trắc, không một tin tức nào lọtra ngoài.

Quân VânThường vẫn không biết Trấn Bắc vương đã gần trong gang tấc. Dân chúngtrong thành Thả Nhu càng không cảm nhận được kiếp nạn này.

Phiên Lộc cũng chẳng hề biết mình đã trở thành mồi săn của Trấn Bắc vương.

Vị thủ thành Thả Nhu này còn đang đau đầu vì sự việc khác hoàn toàn không liên quan gì đến Trấn Bắc vương.

“Bọn họ cốtình ép chết ta! Được thôi, đến đi, lão tử ở trong quân bao nhiêu năm,cũng chưa bao giờ phải chịu uất ức như thế này!” Phiên Lộc vò nát tờcông văn vừa đưa đến, vứt xuống đất. Xung quanh đều nghe thấy tiếng gầmquát của Thủ thành đại nhân.

“Ta làm saobiết được hai đại nhân đó chạy đi đâu? Bao nhiêu người tận mắt thấy họđi khỏi thành Thả Nhu, họ lại thích đi thị sát khắp nơi, chưa biết chừng đã thị sát đến tận biên cương rồi. Người không thấy đâu, sao lại hạlệnh cho lão tử điều tra? Lão tử đi đâu mà điều tra chứ? Mẹ kiếp!”

Sai dịch phụ trách truyền tin đã ôm đầu chuồn ra ngoài từ lâu, chỉ còn lại sư gia Đỗ Kinh đang cau mày nhìn Phiên Lộc giờ như con hổ bị đá đít, đi đi lạilại trong phòng.

Nộ khí của Thủ thành đại nhân hôm nay thật không nhỏ.

“Đại nhân hãy bớt cơn thịnh nộ, tuy công văn này thật vô lý, nhưng là ý quan trên, chúng ta không thể mặc kệ, việc này…”

“Ta biết làkhông thể mặc kệ”, Phiên Lộc gầm gừ một hồi, nộ khí cũng đã giảm bớtphần nào, cảm giác nhẹ nhàng hơn, khuôn mặt nở nụ cười, ngón chân đùavới tờ công văn trên đất, rồi bỗng đá vèo nó vào góc tường.

Phiên Lộcchậm rãi ngồi xuống ghế, còn gác cả chân lên bàn. “Điều tra thì điềutra. Sư gia, hãy dán cáo thị khắp thành Thả Nhu cho ta, vẽ hai con… À,vẽ hai vị đại nhân, nhớ là phải vẽ giống một chút, sau đó viết là…”,Phiên Lộc ngậm cán bút, giọng không còn rõ ràng, “Có hai vị quan mấttích, Thủ thành đại nhân phụng mệnh tìm kiếm. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tìm được người, thưởng một trăm lạng bạc, tìm được xác,thưởng hai trăm lạng bạc. Cứ thế đi”.

Nghe giọngđiệu ấy, biết rõ trong lòng Phiên Lộc đang âu sầu vì hai vị đại nhânkia, nhưng Đỗ Kinh không thể biết có phải Thủ thành đại nhân đang đùahay không, chỉ biết dở khóc dở cười thưa: “Đại nhân, một, hai trăm lạngbạc, e là hơi ít, theo tiểu nhân, vẫn nên tăng thêm một chút. Vả lại,câu nếu tìm thấy xác, tốt nhất đừng cho vào…”.

“Được rồi,Sư gia cứ làm đi”, Phiên Lộc xua tay, ngáp dài, “Ta đã xử lý xong côngvụ ngày hôm nay, Sư gia mau đi dán cáo thị, Thủ thành đại nhân phải đinghỉ đây”.

Phiên Lộc quay vào hậu viện, tìm thấy Túy Cúc, liền cầm tay, kéo nàng ra cổng.

Tự nhiên bị lôi đi, Túy Cúc kinh ngạc: “Lại làm sao thế hả? Bộ dạng ngươi cứ như chạy loạn ấy”.

“Thời tiết đẹp thế này, hãy cùng thủ thành lão gia ra ngoài giải khuây”.

Túy Cúc nghe thế thì đứng sững lại, rút tay về: “Thả tay ra, ta còn chưa kịp tướinước cho thảo dược. Vì việc giải khuây của ngươi mà để thảo dược phảichết khô sao?”.

Phiên Lộctúm chặt cổ tay Túy Cúc, không chịu buông ra, quay lại nhìn nàng: “Hômnay quan trên gửi công văn đến nói, hai vị đại nhân Bồ Quang, Bồ Thịnhđã mất tích, hạ lệnh cho ta điều tra. Này, rốt cuộc ngươi có đi cùng takhông?”.

Túy Cúc thất kinh, vội nhìn xung quanh.

Bồ Quang, Bồ Thịnh đã chết thế nào, hai người rõ hơn ai hết.

Sau khi lênnắm quyền, Hà Hiệp đã ra các chính sách vô cùng tàn khốc, khiến lòngngười Vân Thường trên dưới bàng hoàng. Nếu việc này bị điều tra ra, kếtcục sẽ thế nào? Có lẽ nàng và Phiên Lộc phải tìm một nơi để bàn bạc thật kỹ. Nàng đang nghĩ hay Phiên Lộc đưa mình ra ngoài tránh tai mắt để bàn bạc việc này, thì cả người bị Phiên Lộc lôi ra ngoài cổng phủ.

Thả Nhu tuychỉ là một thành nhỏ nhưng đường phố rất nhộn nhịp. Phiên Lộc mặc thường phục ra khỏi cổng, Túy Cúc trước nay vẫn không thích ăn mặc diêm dúa,nên cũng chẳng ai để ý đến họ.

“Kẹo hồ lô không?”

“Tào phớ không?”

Đi trên phố, chỉ cần thấy thứ gì vừa mắt là Phiên Lộc liền móc tiền mua ngay rồi đưa cho Túy Cúc. Lúc đầu, Túy Cúc lắc đầu không lấy, Phiên Lộc tiện tay cho mấy đứa bé bên đường. Cuối cùng, Túy Cúc hết cách, đành phải nhận củaPhiên Lộc một con tò he.

Đi hết cảmột buổi chiều, Phiên Lộc chỉ toàn nói đến những chuyện chẳng liên quan, không hề nhắc đến việc của Bồ Quang, Bồ Thịnh.

Túy Cúc không thể chờ thêm, bèn hỏi: “Này, vậy phải làm thế nào?”.

“Cái gì làm thế nào?”

“Chúng ta làm thế nào? Có phải đi khỏi thành Thả Nhu không?”

Phiên Lộc quay lại nhìn nàng, hỏi: “Ngươi tưởng chúng ta đi chạy nạn thật à?”.

Nhìn thầnthái của Phiên Lộc không giống như đang đùa, nhưng lời hắn trước nay vẫn chẳng thể tin tưởng hoàn toàn, Túy Cúc cố hạ thấp giọng, hỏi: “Vậy tạisao ngươi lại dẫn ta ra ngoài? Quan trên giao cho ngươi điều tra mà? Nhỡ chăng bị phát hiện, người có một trăm cái đầu thì cũng không đủ”.

“Đã nói dẫnngười ra ngoài giải khuây cùng ta, ngươi lại có tật giật mình, cố tìnhnghĩ sang chuyện khác”. Phiên Lộc hất hàm về phía cổng thành, “Lão giata đã bắt đầu điều tra rồi, có thấy cáo thị dán trên cổng thành đằng kia không?”

Nói đếnchuyện chính, Túy Cúc còn hăng hái hơn Phiên Lộc. Vừa nhìn thấy cáo thị, Túy Cúc chẳng kịp nói gì, vội kéo tay Phiên Lộc tới xem.

Trước nay đều là Phiên Lộc cầm tay Túy Cúc, đây là lần đầu tiên Túy Cúc chủ động cầm tay hắn.

Được bàn tay mềm mại như không xương cầm vào, Phiên Lộc bỗng thấy tim đập thìnhthịch, quay sang ngó Túy Cúc, nhưng nàng hoàn toàn chẳng hề để ý đếnthần sắc Phiên Lộc.

Đỗ Kinh làmviệc không chút chậm trễ, quả nhiên cáo thị đã được dán ngay cổng thành. Bao nhiêu cái đầu xúm đen lại xem cáo thị, nhưng trăm dân cũng biết rõtiếng xấu của Bồ Quang, Bồ Thịnh, nên vẻ mặt ai nấy bình tĩnh như vừanghe một câu chuyện phiếm. Túy Cúc chen vào đám người đọc hết cáo thị,tạm thời chỉ là điều tra hướng đi của hai vị đại nhân kia, trong lòngnàng cũng thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng: “Là ngươi bảo Sư gia viết à?”.

Phiên Lộc hừ một tiếng, chửi đổng: “Mẹ kiếp, Đỗ Kinh dám sửa cáo thị của ta. Sư gia thật chẳng phải thứ gì tử tế”.

Túy Cúc ngạc nhiên: “Đỗ Kinh đã sửa cái gì?”.

“Vốn viết là có hai con lợn mất tích, sao giờ lại đổi thành hai vị quan mất tích?”

Túy Cúc cười khúc khích, rồi cố nhịn cười trừng mắt nhìn Phiên Lộc: “May ngươi cònđược là thủ thành lão gia, cả ngày không đàng hoàng, chỉ nghĩ cách chọcngười khác”.

Phiên Lộcvốn chẳng chịu thua ai bao giờ, lần này lại chỉ hừ một tiếng, nói vớiTúy Cúc: “Cáo thị cũng đọc xong rồi, chúng ta đi thôi”.

Hai người dắt tay nhau quay về, bỗng Phiên Lộc hạ giọng hỏi: “Người có sợ nhìn thấy người chết không?”.

Túy Cúc cau mày: “Ngươi lại muốn giết người?”.

Túy Cúc chỉ tiện miệng hỏi thế, ai ngờ Phiên Lộc lập tức trả lời: “Chính thế”.

Túy Cúc run bắn, nắm chặt bàn tay Phiên Lộc.

Giọng PhiênLộc nhỏ hơn lúc nãy, chỉ thì thầm vào tai nàng: “Có một tên xấu xí cứtheo chúng ta nãy giờ. Ngươi đừng sợ, ta dẫn hắn vào ngõ tối, rồi bắncho hắn mấy tên như bắn con thỏ trên núi”.

Vòng qua mấy ngã rẽ, tiếng huyên náo cũng bớt dần, hai người bước trong ngõ nhỏ,càng đi ngõ càng hẹp. Hai bên, tường đất kẹp chặt con đường nhỏ, chậtđến nỗi ánh mặt trời cũng không sao chiếu vào được.

Càng đi sâu, ngõ càng tối.

Vốn là tayngang ngược, từ khi trở thành thủ thành, cả ngày chúi mũi vào đống côngvăn, Phiên Lộc chỉ mong có ai đến là bia đỡ tên cho dứt cơn phiền. Cảmgiác của một người từng làm mật thám cực kỳ nhạy bén, biết rõ chỉ có một người đang bám theo mình nên hắn yên tâm rẽ vào con ngõ cụt. Đến trướcbức tường đất cuối cùng trong ngõ, Phiên Lộc quay lại, một tay nắm tayTúy Cúc, một tay lấy chiếc nỏ đã căng sẵn tên, rồi hỏi Túy Cúc: “Ngươimuốn ta bắn vào cổ hay tim hắn?”.

Túy Cúc thấy mũi tên sáng loáng thì càng sợ: “Ngươi đừng hỏi ta”, hai tay nàng nắm chặt tay Phiên Lộc.

Trong lòng càng vui, Phiên Lộc khẽ nhếch môi cười gằn: “Vị huynh đệ đi theo hãy bước ra ngoài, chúng ta nói chuyện”.

Phía góctường thoáng có bóng người, chẳng mấy chốc, một người chầm chậm bước ra, mỉm cười: “Gặp được cô nương thật mừng quá. Cô nương cũng chẳng chịugửi thư báo với chúng ta một tiếng, cô nương không biết chúng ta đã lolắng thế nào đâu?”, rõ ràng người này đang nói chuyện với Túy Cúc.

Túy Cúc mở choàng mắt, giọng thất thanh: “Mạc Nhiên!”.

Mạc Nhiêngật đầu, rồi quay sang Phiên Lộc, nói từng tiếng rõ ràng: “Thủ thành đại nhân, đại nhân cũng thật may mắn đấy. Nếu không phải Túy Cúc cô nươngđi bên cạnh, đại nhân đã đầu lìa khỏi cổ từ lâu rồi”.

Phiên Lộccười ha ha, quay sang nói với Túy Cúc: “Ta rất thích cái cổ, một tên bắn đi, hắn sẽ im miệng ngay lập tức”. Hắn đang định bắn tên, bỗng toànthân cứng đờ.

Một lưỡi đao sắc lạnh giơ ra từ phía sau, chuẩn xác kề vào cổ Phiên Lộc, giọng nam thấp trầm vang lên: “Ta cũng thích cái cổ”.

Phiên Lộcvốn vô cùng tự tin về cảm giác nhạy bén của mình, trước nay chưa từng có người nào có thể lặng lẽ tiến đến sau lưng như thế, trong lòng hắn vôcùng kinh ngạc. Phiên Lộc có sở trường về việc thăm dò địch, nghe khíthế ung dung nói cười của nam nhân sau lưng, biết gặp phải cao thủ, hắnthức thời buông chiếc nỏ trong tay, cố cười nói: “Vòng qua vòng lại, hóa ra chính ta lại là con thỏ xúi quẩy”.

Túy Cúc quay đầu nhìn lại, càng thêm kinh ngạc, bịt miệng kêu lên: “Trời ơi, là Vương gia…”.

Sở Bắc Tiệp đứng sau Túy Cúc, ngó nàng một cái: “Ngươi đã làm Sính Đình đau lòng lâu quá rồi”.

“Bạch cônương?” Túy Cúc quá kích động, đưa hai tay ôm lấy ngực mình, cảm thấytrước mắt như có từng vòng lửa sáng lóa, nước mắt chỉ chực trào ra. Nàng hít mấy hơi thật dài, ngập ngừng hỏi: “Bạch cô nương… vẫn sống sao? Tốt quá rồi… tốt quá rồi… thế hài nhi? Hài nhi…”.

“Lát nữa hãy hàn huyên. Ngươi nhìn xem, cổ ta vẫn đang có thứ gì này”, Phiên Lộc ngắt lời Túy Cúc.

Túy Cúc đang xúc động, vừa gạt lệ, vừa trừng mắt nhìn Phiên Lộc: “Đến lúc này màngươi còn dám lớn tiếng với ta sao? Ngươi có biết sau lưng mình là aikhông? Chỉ động tay một chút là đầu ngươi sẽ lìa khỏi cổ”.

Nghe hai người nói chuyện, Phiên Lộc đã đoán ra sau lưng mình chính là Trấn Bắc vương.

Đương nhiênPhiên Lộc có thể coi thường những đối thủ khác, nhưng gặp phải tình thếnày, khi kiếm của Trấn Bắc vương đang kề cổ, có lợi hại gấp mười lần hắn cũng không thể thoát. Phiên Lộc vốn nghĩ thoáng hơn người khác, dứtkhoát nghe theo số mệnh, nên không còn sợ nữa, cợt nhả hỏi: “Ngươi nỡlòng nào?”.

Trước mặt Sở Bắc Tiệp và Mạc Nhiên, Túy Cúc bị Phiên Lộc hỏi như thế thì vô cùnglúng túng, mặt đỏ bừng: “Ngươi… ngươi luôn bắt nạt ta, ta sẽ nhờ Vươnggia giết ngươi để báo thù!”.

Phiên Lộc đang định nói gì, đã thấy lưỡi đao thoáng qua cổ, đau nhói.

“A!” Túy Cúc nhìn thấy vết máu trên cổ Phiên Lộc, sợ đến hồn bay phách lạc, kêu lênkinh hãi: “Vương gia, Vương gia, Túy Cúc chỉ nói đùa thôi, Vương giađừng có…”.

Mạc Nhiênthấy hai người họ như thế, cũng đoán được vài phần, bèn nhìn Sở Bắc Tiệp dò hỏi. Thấy Sở Bắc Tiệp lặng lẽ gật đầu, Mạc Nhiên nghiêm giọng: “Hànhuyên tâm sự, đầu mày cuối mắt hãy để sau. Thủ thành đại nhân, hôm naychúng ta đến đây muốn bàn với người chút chuyện”.

Phiên Lộcnhạy cảm hơn người, Trấn Bắc vương đột nhiên xuất hiện ở tòa thành ThảNhu nhỏ bé này, còn có thể vì việc gì? Hắn liền đáp: “Các ngươi nhắm đến tòa thành bé tẹo này của ta, chẳng qua là vì số quân lương qua đây.Thực không muốn giấu, Hà Hiệp vì việc của Quý Thường Thanh mà không coita là con người, ngay đến con mèo, con chó còn dám đến đây giày vò lãotử, lão tử này chịu uất ức đã quá đủ rồi. Chỉ một câu thôi, muốn ta giao cả tòa thành này cho Trấn Bắc vương cũng được, nhưng ta có một điềukiện”.

Sở Bắc Tiệpthấy Phiên Lộc chỉ một câu đã bóc trần ý định đến đây của mình thì không khỏi kinh ngạc, nghĩ bụng: Một nhân tài hiếm có như thế, sao phải uấtức làm chức thủ thành ở cái thành bé cỏn con này? Thấy Phiên Lộc nóivòng vo, cuối cùng đưa ra điều kiện, Sở Bắc Tiệp đã đoán được bảy, támphần, lưỡi đao kề trên cổ hắn cũng lỏng hơn, rồi đưa mắt ra hiệu cho Mạc Nhiên.

Mạc Nhiên hỏi: “Điều kiện gì?”.

Phiên Lộcsuy nghĩ giây lát, bỗng lại thay đổi: “Sai rồi, Thả Nhu dù gì cũng làmột tòa thành trì, đổi lấy một điều kiện thật không đáng giá, ta có haiđiều kiện”.

Lần đầu tiên thấy có người trong lúc sống chết mà vẫn lôi thôi như thế, Mạc Nhiên cũng ngẩn người.

Biết bảntính Phiên Lộc, Túy Cúc ngẩng lên thấy máu trên cổ hắn vẫn đang chảy thì càng lo lắng, bụng mắng thầm Phiên Lộc lúc này rồi mà còn chọc giận SởBắc Tiệp, vội nói: “Ngươi bớt nói đi vài câu được không?”. Chẳng biếttại sao, bàn tay Túy Cúc cứ run rẩy, nghĩ rằng vì Bạch Sính Đình, chắcVương gia cũng phải nể mặt mình vài phần, nên nhìn Sở Bắc Tiệp với ánhmắt khẩn cầu: “Vương gia, tính hắn như thế, Vương gia đừng trách”.

Phiên Lộc thấy Túy Cúc như thế, trong lòng ngọt hơn ăn mật, bất chấp tính mạng còn đang trong cơn nguy hiểm, bật cười.

Túy Cúc vừa lo vừa giận, véo tay hắn một cái.

Sở Bắc Tiệp lạnh lùng nhìn hành động giữa hai người họ, suy nghĩ một lúc, hạ giọng hỏi: “Ngươi cứ nói hết cả hai điều kiện đi”.

Sớm biết Sở Bắc Tiệp sẽ đồng ý, Phiên Lộc cười nói: “Thứ nhất, ta muốn có Túy Cúc”.

Túy Cúc kêulên một tiếng, mặt đỏ đến tận mang tai, đứng đó không được, trốn đi cũng cẳng xong, cúi gằm mặt không dám nhìn ai, hạ giọng mắng mỏ: “Ta đâuphải món đồ, sao người lại ra điều kiện với Vương gia?”.

Phiên Lộc đáp: “Ta đang nói chuyện với Trấn Bắc vương, liên quan gì tới ngươi?”. Túy Cúc nghe mà tức đến sắp ngất đi.

Sở Bắc Tiệp gật đầu, nói: “Điều kiện này, bản vương chấp nhận”.

Phiên Lộc hỏi: “Nàng ấy không phải món đồ, Trấn Bắc vương có thể khiến nàng ấy đồng ý theo ta ư?”.

“Việc này dễ thôi”, Sở Bắc Tiệp chậm rãi, “Ta kề đao sắc vào ngón tay ngươi, sau đóhỏi Túy Cúc có đồng ý không. Túy Cúc nói một câu không đồng ý, ta sẽchặt một ngón tay ngươi. Đảm bảo chưa chặt hết mười ngón, Túy Cúc sẽđồng ý ngay”.

Phiên Lộc sững sờ, lẩm bẩm: “Cách này quá tuyệt tình”.

Ba nam nhân yên lặng, bất giác cùng bật cười. Sở Bắc Tiệp nhân cớ này bỏ cây đao ra khỏi cổ Phiên Lộc.

Thấy họcười, mặt Túy Cúc càng đỏ bừng, cắn răng nói: “Nam nhân thật chẳng có ai tốt đẹp, đều cùng một giuộc”. Nói xong nàng hằn học nhìn Phiên Lộc: “Dù người bị chặt hết mười ngón chân, mười ngón tay, ta cũng mặc kệ. Ta đâu phải nô tỳ bán thân cho Vương gia, các người chẳng ai quản được ta!”.

Sở Bắc Tiệp lạnh lùng: “Thử là biết ngay”.

Túy Cúc thầm kinh hãi. Nàng biết Sở Bắc Tiệp trước nay nói một là một, hai là hai,hơn nữa, nghe ý Mạc Nhiên, Sở Bắc Tiệp vốn định giết quan thủ thành củathành Thả Nhu.

Túy Cúc đãtừng nghe những người quyền quý nói chuyện cười đùa về việc sinh sátthưởng phạt, lo mình sẽ hại Phiên Lộc nên chẳng còn vẻ quật cường, imlặng không nói gì thêm.

Mạc Nhiên hỏi: “Điều kiện thứ hai là gì?”.

Phiên Lộc cười đáp: “Còn chưa nghĩ ra. Sau này nói có được không?”.

Sở Bắc Tiệpthấy Phiên Lộc nhanh nhạy hơn người, tính tình hào phóng thì đã có cảmtình, cộng thêm tâm ý của người này với Túy Cúc nên cũng vô tư thoảimái, mỉm cười nói: “Được rồi”.

Phiên Lộc hỏi: “Trấn Bắc vương mang theo bao nhiêu người vào đây?”.

“Chỉ có hai chúng ta”.

“Chỉ có hai người thật sao?”

Phiên Lộcthầm kinh hãi: Lá gan của Trấn Bắc vương cũng thật lớn. Với lai lịch của Trấn Bắc vương, nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị quan binh toàn thànhtruy bắt, nếu bị bao vây, sẽ không có cơ hội sống sót.

Nhưng, Sở Bắc Tiệp chỉ nói một câu: “Hai người là đủ rồi”.

Sở Bắc Tiệpvốn chỉ định cùng Mạc Nhiên vào thành tìm hiểu tình hình, không ngờ vừavào phủ đã gặp Thủ thành đại nhân mặc thường phục vi hành, và điều không ngờ hơn cả là người hắn dẫn theo lại chính là Túy Cúc cô nương đã khiến Sính Đình đau khổ nhớ thương bao lâu nay. Không ngờ chỉ một con ngõ cụt lại khiến chiến dịch đánh thành Thả Nhu trắc trở gập ghềnh bỗng trở nên dễ dàng.

Cả ba đều là bậc trí dũng, họ lập tức quyết định tối nay sẽ gặp nhau tại phủ đệ của quan thủ thành.

Khi Sở Bắc Tiệp chuẩn bị cáo từ, Phiên Lộc bỗng hỏi: “Trấn Bắc vương không sợ ta hối hận ư?”.

Mạc Nhiên nhìn Túy Cúc, trả lời: “Có Túy Cúc làm con tin, sợ gì Thủ thành đại nhân hối hận”.

Sắc mặt chợt đổi, Phiên Lộc trầm giọng: “Các người đừng hòng đưa Túy Cúc đi”. Suynghĩ giây lát, Phiên Lộc nở nụ cười uy hiếp, “Chỉ cần không thấy TúyCúc, ta sẽ lập tức báo lên trên tố cáo các ngươi. Chi bằng, hãy giết taluôn ở đây”.

Sở Bắc Tiệpthấy Phiên Lộc lo lắng cho Túy Cúc như thế thì cảm thấy hứng thú, hạgiọng: “Chúng ta không đưa Túy Cúc đi. Ngươi dẫn Túy Cúc đi làm con tin, ta đưa sư phụ của Túy Cúc đến làm con tin, cả hai bên đều yên tâm”.

Bất chợt bên ngoài có tiếng người đến, Sở Bắc Tiệp cảnh giác ra hiệu với Mạc Nhiên.Thời gian cấp bách, hai người gật đầu với Phiên Lộc rồi không nói gìthêm, tức tốc rời khỏi.

Phiên Lộc đứng nguyên chỗ cũ, nhìn họ đi thật xa.

Trấn Bắcvương quả nhiên danh bất hư truyền, những cái khác chưa cần nói, chỉriêng công phu ẩn nấp ám sát kẻ địch đã rất ít người địch nổi rồi. Cóthể qua lại với Sở Bắc Tiệp, trừ phi phải có hộ vệ nghiêm ngặt giống như một bậc quân vương, nếu không ai cũng phải phấp phỏng lo âu. Đang mảinghĩ, Phiên Lộc bỗng thấy có người nắm chặt tay mình, lắc mạnh.

Phiên Lộcquay lại nhìn, Túy Cúc vẻ mặt hưng phấn, hai mắt trợn tròn: “Người cónghe thấy không, là sư phụ! Sư phụ đã đến đây… Ta không nghe nhầm chứ?Ta không nghe nhầm, có đúng không?”. Nàng hít thật sâu, ôm lấy trái timđang loạn nhịp, than thở: “Ông Trời ơi, tất cả tin tốt đều đến trongngày hôm nay, ra ngoài giải khuây thật quá đúng! Bạch cô nương chưachết, Vương gia đã đến đây, sư phụ cũng đến nữa…”. Nói tới đây, Túy Cúclại ôm mặt khóc.

Phiên Lộcvốn đã chán ngán, nhưng thấy Túy Cúc khóc, hắn lại phải dỗ dành: “Lúcvui thì nên cười, sao lại khóc? Trời tối rồi, chúng ta về thôi”.

Túy Cúc vẫnkhóc, lắc đầu nói: “Một lúc xảy ra quá nhiều chuyện, trong lòng ta đangrất loạn, chân cũng không đứng vững. Ngươi cứ mặc kệ ta”.

Phiên Lộccười nịnh: “Vì ngươi mà ta phải bán cả cái thành Thả Nhu này, trong lòng ta càng loạn. Có điều, từ giờ trở đi, ngươi đã là người của ta, ta chịu thiệt một chút cũng được. ta sẽ bế ngươi về phủ”.

Thấy PhiênLộc nói thế, Túy Cúc lo lắng nhìn hắn, khẽ hỏi: “Ngươi vì ta mà liên kết với kẻ thù của Vân Thường, chắc trong lòng rất khó chịu, đúng không?”.

Phiên Lộc hừ một tiếng: “Vương tộc Vân Thường đã chẳng còn nữa, sau này chắc chắn Hà Hiệp sẽ lập nên tân quốc. Ta làm thế này, không ai có thể nói là ta bán nước. Có bán, chẳng qua cũng chỉ bán Hà Hiệp mà thôi. Có gì mà khóchịu?”.

Lần do thámđầu tiên đến thành Thả Nhu đã thu được không ít, trong lòng Sở Bắc Tiệpkhông khỏi vui mừng. Quay về đến trại tạm bên ngoài thành, Sở Bắc Tiệpdặn dò Mạc Nhiên: “Việc hôm nay, ngươi đừng vội nói với người khác, tamuốn cho Sính Đình một niềm vui bất ngờ”.

Mạc Nhiên đáp: “Hoắc thần y chắc cũng vui lắm”.

“Tất nhiên rồi”.

Hai ngườibàn bạc xong, cùng bước vào trướng. Mọi người đều đang đợi tin của họ.Sính Đình lo lắng Sở Bắc Tiệp đi mãi không về, giờ thấy bóng dáng chàng, mới thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đón hỏi: “Tình hình trong thànhThả Nhu thế nào? Ở đây thiếp đã bàn bạc với mọi người, chọn ra vài kếsách, nhưng mỗi kế đều có chút sơ hở. Muốn chiếm được thành Thả Nhu màkhông làm kinh động đến quân Vân Thường, thật không dễ chút nào”. Nóixong, Sính Đình đưa cuộn kế sách vừa viết ra cho Sở Bắc Tiệp.

Sở Bắc Tiệp chỉ nhìn qua rồi đặt xuống, vẻ mặt tươi cười: “Bản vương đã nghĩ ra một cách tốt nhất”.

Sở Bắc Tiệplà chủ soái, giọng nói lúc này lại chắc chắn như thế, đây hẳn phải làmột kế hay. Mọi người mừng rỡ, nhao nhao hỏi: “Vương gia đã có cáchgì?”.

“Mấy ngườichúng ta quang minh chính đại vào thành, bái kiến Thủ thành đại nhântheo thông lệ, rồi tất cả ngồi xuống bình tâm bàn bạc điều kiện, khuyênhắn giúp chúng ta đối phó với Hà Hiệp”.

Ban đầu mọingười còn chăm chú lắng nghe, nhưng thấy Sở Bắc Tiệp nói mấy câu nhẹnhàng như thế thì ai nấy xìu xuống, cười như mếu: “Vương gia đang đùarồi”.

Hiểu rằng Sở Bắc Tiệp không bao giờ mang việc quân đại sự ra đùa, suy nghĩ giây lát, Sính Đình hỏi Sở Bắc Tiệp: “Hôm nay Vương gia đã vào phủ thành Thả Nhurồi sao? Vị Thủ thành đó là người do Hà Hiệp hay Quý Thường Thanh đềbạt?”.

Chỉ một câu hỏi đã vào thẳng vấn đề, Mạc Nhiên đứng một bên, trong lòng thầm kêu lợi hại.

Nếu khôngphải vì Phiên Lộc thuộc phe cánh của Quý Thường Thanh, bị bè lũ Hà Hiệpchèn ép ngang ngược, thì dù là Túy Cúc ở đó, Phiên Lộc cũng không vừagặp đã chịu dâng cả thành Thả Nhu cho Sở Bắc Tiệp.

Thấy đôi mắt đen của Sính Đình nhìn mình, Sở Bắc Tiệp cầm lòng không đặng mà nắm lấy bàn tay nàng, khẽ nói: “Lại để Sính Đình đoán trúng rồi, bản vương thật muốn nhường vị trí chủ soái này cho nàng. Ngoài việc này còn có nguyênnhân khác, nàng thử đoán xem”.

Thấy hai người vô cùng thân mật, mọi người đều im ắng mỉm cười nhìn họ.

Sính Đình hạ giọng đáp: “Nếu đoán thêm một chút nữa, thì có lẽ là Vương gia đã ra tay để Thủ thành đó nếm thử vài phần lợi hại”.

Mạc Nhiêncảm thán: “Không hổ là Bạch cô nương, điều này mà cô nương cũng đoánđược ra. Công phu mai phục ám sát của Vương gia khiến cả đại tướng quânđịch cũng phải giật mình khiếp đảm”.

Sở Bắc Tiệp mỉm cười: “Vẫn phải đoán thêm chút nữa”.

Sính Đình cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: “Đoán nữa thì chịu thôi, Sính Đình đâu có phải thần tiên”.

“Ta cho nàng một gợi ý, đêm nay ta sẽ dẫn theo Hoắc thần y cùng vào thành”.

“Ồ, chắc là người mà Thủ thành Thả Nhu coi trọng đang mắc bệnh nặng?”

Nếu khôngphải Thủ thành bị phe phái của Hà Hiệp chèn ép, lại bị Sở Bắc Tiệp ratay uy hiếp, cộng thêm việc cấp thiết phải cứu chữa cho người thân củamình, thì thật không còn khả năng nào có thể khiến hắn bắt tay với địch.

Sở Bắc Tiệpnói: “Ai chẳng có người mà bản thân coi trọng. Nhưng dẫu sao thì chúngta cũng đã nắm chắc phần thắng trong tay, lần này ngay cả bản vương cũng không thể không cảm thán ý trời tác thành. Tối nay đi cùng chúng ta,nàng sẽ biết ngay thôi”.

Gần tối, SởBắc Tiệp dẫn theo Sính Đình, cho mới Hoắc thần y, rồi chọn ra mấy thuộchạ tinh nhuệ, mọi người đều đổi y phục, nhân lúc cổng thành chưa đóng mà ung dung đi vào thành Thả Nhu.

Nhân lúcSính Đình không để ý, Mạc Nhiên khẽ hỏi Sở Bắc Tiệp: “Thuộc hạ nghĩ đinghĩ lại, vẫn thấy có chút mạo hiểm, nhỡ chăng Thủ thành đó hối hận, bán đứng Vương gia thì làm thế nào? Bọn thuộc hạ đi theo Vương gia thìkhông sợ gì, chỉ lo Bạch cô nương và Hoắc thần y…”.

Sở Bắc Tiệpbình tĩnh đáp: “Ngươi vẫn chưa gặp được nữ tử thân yêu của lòng mình,đợi đến khi gặp được, ngươi sẽ hiểu tại sao người đó quyết định khônghối hận. Sao, ngươi không tin vào nhãn quan của bản vương?”. Làm chủsoái quan trọng nhất là việc nhìn người, Sở Bắc Tiệp trước nay nhìnngười chưa bao giờ có sai sót. Nghe chủ soái nói vậy, Mạc Nhiên cũnghoàn toàn yên tâm.

Một đoànngười đến bên ngoài phủ thủ thành, báo với sai dịch là bằng hữu lâu ngày không gặp của Thủ thành đại nhân từ phương xa đến nhờ vả. Sai dịch được Phiên Lộc dặn dò từ trước, biết rằng mấy hôm nay sẽ có đám người nàyđến Thả Nhu, bèn lập tức chạy vào phủ thông báo.

Chẳng mấychốc, Phiên Lộc đích thân ra đón, vừa gặp Sở Bắc Tiệp đã chắp tay nói:“Đã lâu không gặp, lão huynh sức khỏe thế nào?”. Ngôn ngữ, cử chỉ vôcùng ấm áp, hắn dắt Sở Bắc Tiệp vào trong.

Mấy tinhbinh đi theo Sở Bắc Tiệp đều không biết vị Thủ thành đại nhân này có âmmưu gì, trước lúc xuất phát ai nấy đều chắc mẩm, đến phủ quân địch, chắc chắn sẽ chín phần chết một phần sống, giờ thấy bộ dạng của viên quanthủ thành, họ mới thầm yên tâm, nhưng vẫn không dám lơ là, tay nắm chắcchuôi kiếm, bước chân theo sát, hộ vệ sau lưng Sở Bắc Tiệp.

Chỉ SínhĐình luôn tin Sở Bắc Tiệp không hành sự lỗ mãng, chàng làm vậy tất đã có phần chắc chắn, nên gót sen nhẹ bước, theo phu quân vào phủ thủ thành.

Phiên Lộcdẫn mọi người vào trong, sau khi đuổi hết những người không liên quan,hắn mới buông tay Sở Bắc Tiệp ra. Mạc Nhiên ở bên cạnh giới thiệu, chỉvào Sính Đình, nói: “Vị này chính là Bạch cô nương”.

Sính Đìnhchưa từng gặp Phiên Lộc, đâu biết nam nhân này có dây mơ rễ má đến việcnàng giả chết, nên chỉ coi như người mới quen, lễ độ gật đầu.

Phiên Lộcbiết, nếu không phải vì nữ nhân ấy, đời này Phiên Lộc sẽ chẳng được gặpTúy Cúc. Nghĩ đến Túy Cúc, trong lòng hắn lại mênh mang nổi sóng mà mỉmcười cổ quái với Sính Đình.

Mạc Nhiên lại chỉ vào Hoắc Vũ Nam, nói: “Vị này chính là Hoắc thần y”.

Lời vừa nói ra, vẻ mặt Phiên Lộc đã trở nên vô cùng nghiêm túc, quỳ sụp cả hai gối xuống.

Hoắc Vũ Namthất kinh, biết người này rất quan trọng với Sở Bắc Tiệp nên vội đỡ dậy: “Không dám, không dám, Thủ thành đại nhân có ai bị bệnh, xin hãy dẫn kẻ già này tới xem. Ta tuy bất tài, nhưng y thuật cũng tạm được”.

Phiên Lộcvẫn quỳ nguyên tại chỗ: “Không có ai bị bệnh, nhưng con muốn cầu xin một việc. Con tên là Phiên Lộc, ngoại hình anh tuấn, thân thể cường tráng,một tay nỏ xuất sắc, toàn tâm toàn ý với người khác, thông minh lanhlợi, học thứ gì cũng nhanh hơn người…”.

Phiên Lộcnói một tràng như pháo nổ. Ngoài Sở Bắc Tiệp và Mạc Nhiên, tất cả mọingười đều cảm thấy đầu quay vòng vòng. Sau khi kể hết những sở trường có và không có, Phiên Lộc lại hỏi Hoắc Vũ Nam: “Hoắc thần y thấy thế nào,Hoắc thần y có vừa lòng với kẻ hậu sinh này không?”.

Hoắc Vũ Nambị Phiên Lộc xoay đến chóng mặt, cứ ngỡ Phiên Lộc muốn làm môn đệ học ythuật, nhưng đời này ông chỉ có mỗi một đồ nhi là Túy Cúc, không có ýđịnh nhận thêm ai. Biết người đó rất quan trọng trong kế hoạch lần nàycủa Sở Bắc Tiệp, tuyệt đối không được đắc tội, nên Hoắc Vũ Nam đành nóimột cách không rõ ràng: “Thủ thành đại nhân tuấn kiệt như thế, thậtkhiến người ta hâm mộ”.

Vừa nghe lời này, Phiên Lộc nói luôn: “Vậy xin Hoắc thần y nhận của con ba lạy”.

“Không… không được”.

Hoắc Vũ Namchưa nói xong, Phiên Lộc đã dập đầu ba cái, sau đó đứng thẳng lên, vẻmặt không còn nghiêm túc như lúc trước, cười ha ha nói: “Việc này khôngthể chậm trễ, Hoắc thần y đã nhận của con ba lạy, sau này con xin đượcgọi Hoắc thần y là nhạc phụ”.

Lời này vừa nói ra, không những Hoắc thần y, mà cả Sính Đình cũng sững sờ.

Mọi ngườinhìn nhau, Phiên Lộc thì hớn hở như vừa thắng được một trận lớn, ngóxuống dưới lầu gọi thật to: “Thê tử! Thê tử của Phiên Lộc mau ra đây bái kiến sư phụ của nàng, cũng là nhạc phụ của ta”.

Phiên Lộclừa Túy Cúc vào gian nhà nhỏ, hứa đi hứa lại khi nào Sở Bắc Tiệp xuấthiện sẽ báo ngay với nàng. Ai ngờ sau khi họ đến, Phiên Lộc không hềthông báo với Túy Cúc, mà dùng mê hồn trận bắt Hoắc Vũ Nam nhận mình là“tế tử” ngay tại chỗ.

Túy Cúc vẫnđang trong phòng mình thấp thỏm không yên chờ sư phụ và Bạch Sính Đìnhđến, bỗng nghe Phiên Lộc gọi trên lầu, liền vội vàng đứng dậy, chạy nhưbay lên đó. Vừa bước vào cửa, nàng đã thấy toàn những gương mặt quenthuộc. Nàng nghẹn ngào gọi Sính Đình một tiếng: “Bạch cô nương…”, rồinhìn sang sư phụ đã gầy hơn nhiều đang đứng trước mặt mình, tuy tronglòng đã có sự chuẩn bị, nhưng nàng vẫn không khỏi sững sờ.

Bỗng chốc, cả căn phòng yên lặng như tờ.

Đờ đẫn đứng đó hồi lâu, hai vai bỗng run rẩy, Túy Cúc òa khóc: “Sư phụ! Sư phụ!”.

Hoắc Vũ Nam cũng mở mắt trừng trừng.

Khi Túy Cúcxuất hiện, dường như Hoắc thần y đã không còn nghe thấy gì nữa, cứ ngỡmình đang đi trên mây, niềm vui từ trên trời rơi xuống đã cuốn sạch mọiưu phiền chất chứa trong lòng.

Túy Cúc, chính là tiểu nha đầu Túy Cúc…

Hình dáng ấy, khuôn mặt ấy, đôi mắt đen ấy… đều là của Túy Cúc.

Đôi mắt già nua chưa mất đi vẻ thông tuệ bỗng chốc trở nên mù mịt, môi ông run rẩy, nhưng không nói nổi một lời.

Cảm giác ấmáp dâng trào, có người ôm chặt lấy ông, tiếng khóc vang lên bên tai, âmthanh quen thuộc đến nỗi khiến ông cũng muốn khóc òa.

“Sư phụ… sư phụ… đồ nhi đã gặp được sư phụ rồi…”

Hoắc Vũ Namcúi xuống, đôi mắt già nua nhìn đồ nhi thân yêu đang ngổn ngang trăm mối gục đầu khóc trong lòng mình. Ông cũng không biết làm gì hơn, chỉ vỗnhẹ vào lưng Túy Cúc như trước kia, cũng chẳng hỏi gì, mả lẩm bẩm: “Hàinhi của ta, hài nhi của ta…”.

Sính Đìnhnín thở theo dõi cảnh ấy, cho đến khi cảm thấy tim mình vui đến phátđau, bên cạnh bỗng có người kéo tay áo mình, nàng mới quay qua, đôi mắtlấp lánh nước, Sở Bắc Tiệp cười nói: “Nàng hãy khóc trong lòng ta”.

Sính Đình gục đầu vào lòng chàng, bật khóc.

Hai cô nương khóc nức nở, khiến Hoắc thần y mắt cũng đỏ hoe.

Mạc Nhiên đứng bên cạnh mỉm cười. Cuối cùng mọi người cũng hiểu nguyên do tại sao Sở Bắc Tiệp lại nói đã nắm chắc phần thắng.

Phiên Lộclặng lẽ đứng bên cạnh, thấy Túy Cúc vẫn khóc mãi không thôi thì quay qua trêu nàng: “Đừng khóc nữa. Sư phụ nàng đã đồng ý nhận ta làm tế tử, tađã dập đầu ba cái rồi. Này, nàng cũng dập đầu ba cái đi”.

Túy Cúc lauhàng lệ trên mặt, trừng mắt: “Ai cần ngươi dập đầu!”. Vừa rồi vì khócnhiều, nên mắt nàng mọng đỏ, giọng nói cũng khản đặc, hỏi lại Phiên Lộc: “Sư phụ của ta, sao ngươi lại gọi là nhạc phụ?”.

Phiên Lộc trước nay vẫn nhất nhất nghe theo Túy Cúc, nên vui vẻ đáp: “Được rồi, thế thì ta cũng gọi là sư phụ”.

Hoắc Vũ Namgặp lại đồ nhi, khó khăn lắm mới cầm được nước mắt. Thấy đồ nhi và Phiên Lộc cãi qua cãi lại rất thân thiết, rồi nhìn hai gò má Túy Cúc đang ửng đỏ, ông bỗng chốc hiểu ra, niềm vui tăng lên vài phần, sống mũi caycay, vội cười ha ha nói: “Gọi ‘nhạc phụ’ cũng được, chỉ cần người đốitốt với đồ nhi của ta, cũng không cần dập đầu, ‘nhạc phụ’ hay ‘sư phụ’tùy ngươi gọi”.

Túy Cúc xấu hổ: “Sư phụ!”.

Túy Cúc không cất lời thì thôi, vừa kêu một tiếng, mọi người đều cười ầm lên.

Sính Đìnhlau nước mắt, ngẩng lên định nói gì. Sở Bắc Tiệp sợ nàng trách mình giấu chuyện gặp Túy Cúc, vội nói: “Việc chính quan trọng, hãy để lúc kháchàn huyên”.

Mọi ngườiđều biết tình thế khẩn cấp, ai nấy lập tức tập trung tinh thần. PhiênLộc mang ra một cái bàn, trải trên đó cuộn sách, không còn vẻ cợt nhảban nãy: “Đây là bản đồ xung quanh thành Thả Nhu, năm đường màu đỏ bêntrên chính là năm đường vận chuyển quân lương qua Thả Nhu. Tất cả bọn hõ đều nghỉ chân ở Thả Nhu”.

Bản đồ nàydo Phiên Lộc tự vẽ, rõ ràng hơn những bản đồ khác rất nhiều. Sở Bắc Tiệp xem xong, nhìn Phiên Lộc, gật đầu tán thưởng.

Túy Cúckhông hiểu việc hành quân đánh trận. Nàng khóc với sư phụ một hồi, lạinhớ đến Sính Đình, bèn quay sang nói với sư phụ: “Sư phụ, chúng ta sangbên kia, Túy Cúc bóp lưng cho sư phụ được không?”. Nói xong, nàng quaysang mỉm cười với Sính Đình, ánh mắt không nói hết niềm vui. Túy Cúc điđến nói với Sính Đình: “Bạch cô nương, chúng ta sang bên kia đi”.

Sính Đìnhcũng chỉ mong được cùng Túy Cúc dốc hết nỗi sầu ly biệt, hai người liềncùng Hoắc Vũ Nam sang phòng bên cạnh. Ba người ngồi bên nhau, Túy Cúcrót cho mỗi người một chén trà, sau đó vừa chậm rãi bóp lưng cho sư phụ, vừa kể lại những chuyện xảy ra sau khi tạm biệt Sính Đình. Vì sợ sư phụ và Sính Đình tức giận với Phiên Lộc nên Túy Cúc cố tình giấu gần hếtchuyện xấu xa Phiên Lộc từng làm.

Hoắc Vũ Nam nghe xong, cười nói: “Lúc nào con cũng nói hắn xấu xa, thực ra người ta cũng có làm việc gì xấu đâu”.

Sính Đình thì hỏi: “Ngươi có tình ý với hắn không?”.

Hai má đỏ ửng, Túy Cúc cau mày giận dỗi: “Ai thèm để ý tới hắn chứ!”.

Chỉ cần nhìn qua, trong mắt Hoắc Vũ Nam và Sính Đình đã hiểu rõ: Túy Cúc thực sự có tình cảm với Phiên Lộc.

Khi ba người học nói chuyện, câu chuyện của những nam nhân phòng bên cũng vô cùng rầm rộ.

Sở Bắc Tiệpnói với Phiên Lộc dự định ban đầu của họ, Phiên Lộc cười nói: “Việc nàyVương gia tìm đúng người rồi, vốn ở trong quân bao năm, ta hiểu rõchuyện nội bộ. Những tướng lĩnh nào của Vân Thường có thể lung lạc,những tướng sĩ nào lập trường kiên định, ta đều nắm chắc trong lòng bàntay”.

Sở Bắc Tiệpquá mừng, quyết đoán ngay: “Thế này là tốt nhất, làm phiền Phiên thủthành lập tức đưa ra danh sách, chúng ta sẽ lần lượt cân nhắc”.

Ở phòng bên, Sính Đình cũng kể lại với Túy Cúc những chuyện xảy ra sau đó, nghĩ đếnviệc cả hai đều tưởng người kia đã chết, ngày đêm đau đớn khôn nguôi,không biết đã phải rơi bao nhiêu nước mắt, hai nàng lại sụt sịt, chỉ khi nói đến Trường Tiếu hoạt bát nghịch ngợm, mới ngăn được dòng nước mắt.

Trò chuyện xong, Sính Đình quay lại gian phòng bên cạnh, vừa vào cửa đã hỏi: “Đã bàn bạc xong chưa?”.

Sở Bắc Tiệpquay lại cười đáp: “Trời ban tướng tài cho ta. Ha ha, việc quân lương có chút biến động, phải nhờ Bạch quân sư giúp cho mới được”. Nói xong,chàng chắp tay hành lễ với Sính Đình.

Biết Sở BắcTiệp đang đùa mình, Sính Đình quay đi, nói: “Sính Đình không trúng kếcủa Vương gia đâu, nhận một lễ này, chắc Vương gia lại có việc muốn làmkhó thiếp. Việc quân lương, rốt cuộc đã thay đổi như thế nào?”.

Nàng nhìn quanh một vòng, thấy mọi người đều có vẻ bí mật xen lẫn hưng phấn, chắc chắn Sở Bắc Tiệp đã nghĩ ra diệu kế gì.

Sở Bắc Tiệp nhìn nàng cười, một lúc sau mới nói: “Chúng ta không bỏ độc mà là bỏ thuốc”.

Sính Đìnhnghe xong, cau mày suy nghĩ, chỉ một lát sau hai hàng mày thanh tú đãdần giãn ra, chậm rãi than: “Thật là diệu kế. Vương gia yên tâm, thuốcVương gia cần, Sính Đình chắc chắn có thể chế ra”.

Những ngườikhác đã quen với một Sính Đình túc trí đa mưu nên chỉ mỉm cười ngồinghe. Phiên Lộc bất giác nhìn qua phía Sính Đình, trong lòng thầm kinhngạc.

Sau khi bànbạc, Phiên Lộc sắp xếp mọi người ở lại trong phủ, chỉ nói với sai dịchrằng đây là bằng hữu lâu ngày không gặp của mình. Xong xuôi mọi việc,Phiên Lộc đi về phía phòng Túy Cúc.

Phiên Lộc vừa đến cửa đã thấy Túy Cúc chạy ra, chắn ngang phía trước: “Ngươi đến làm gì? Tối nay ta phải ở cạnh sư phụ”.

Phiên Lộc vội trêu: “Thế tối mai thì sao?”.

“Tối mai cũng không cho ngươi đến”.

Phiên Lộc nhún vai, quay đi.

“Này”. Như sợ Phiên Lộc tức giận, Túy Cúc vội vã gọi lại, hỏi, “Gặp họ rồi, ngươi cảm thấy thế nào?”.

Phiên Lộcnghĩ một lát, bỗng thở dài: “Cuối cùng ta đã hiểu tại sao Hà Hiệp và Quý thừa tướng lại không từ thủ đoạn nào để ngăn họ ở cạnh nhau”.

Khi Sở Bắc Tiệp và Bạch Sính Đình ở cạnh nhau, trong thiên hạ, còn ai có thể so tài cao thấp với họ?

Giờ nhìn lại, lúc trước Hà Hiệp dốc hết binh lực cả nước, liên minh với Bắc Mạc, cướp Sính Đình từ Đông Lâm về cũng rất có lý…